231-235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên hẹn nhau gặp mặt, xem như đã bị thất bại rồi. Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ đến bệnh viện đa khoa để trực đêm, Tiểu Thỏ nằm ôm con búp bê của mình, đi tới phòng ngủ của Trình Chi Ngôn.Trình Chi Ngôn vừa tắm xong, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhìn thấy Tiểu Thỏ đi tới, không nhịn được cười nói:"Em lớn như vậy rồi, vẫn còn muốn ngủ chung với anh sao?"

"Ừ....." Tiểu Thỏ nhẹ nhàng gật đầu, ôm búp bê đi tới giường Trình Chi Ngôn, trèo lên giường, trùm chăn kín người, giọng nói mang chút buồn phiền:"Hôm nay em thấy người trong lòng của mẹ."

"Thật sao?" Trình Chi Ngôn lúc đầu có hơi ngẩn ra, sau đó trèo lên giường rúc người nằm trong chăn, thấp giọng hỏi:" Người đó như thế nào?"

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, nhẹ giọng đáp:"Cũng có thể xem là một người tốt..... Người chú Từ cao, rất đẹp trai, tính cách hiền lành, nhìn rất xứng đôi với mẹ em.....

Thế nhưng con trai chú ấy lại không thích mẹ với em......" Trình Chi Ngôn nghe đến đó, không nhịn được cau mày nói:" Chú đó còn có con? Bao nhiêu tuổi?"

"Mới tám tuổi thôi....." Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, liền trả lời:"Chờ xong kỳ nghỉ hè, sang năm đã lên lớp 3 rồi."

"Nha....." Trình Chi Ngôn thở phào nhẹ nhóm, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, thuận miệng nói:"Đứa bé trai này cũng khó tính nha?"

"Cũng không thể nói khó tính được....." Tiểu Thỏ suy nghĩ một lúc, hướng về Trình Chi Ngôn chậm rãi nói:"Đứa trẻ đó chỉ là muốn mẹ mình, dù sao vẫn là một đứa trẻ, nói chuyện rất thẳng thắn, nếu đổi lại là em, em cũng không muốn có một người cha mới....."

Tay Trình Chi Ngôn đang xoa đầu Tiểu Thỏ liền ngừng lại.

Anh chợt nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói trầm xuống nói:"Đứa trẻ? Dĩ nhiên cũng có một ngày như vậy, đến lượt em nói người khác là đứa trẻ."

"Làm sao lại không có một ngày như thế chứ?" Tiểu Thỏ đưa tay đẩy tay Trình Chi Ngôn ra khỏi đầu mình, chu miệng ra nói:" Dù sao em cũng đã lớn lên không ít, bây giờ đã là học sinh trung học, dù sao cũng đã khác với học sinh tiểu học rồi!"

"Ừ....." Trình Chi Ngôn cười ôn nhu, nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Ai..... Nếu mà mẹ em với chú Từ ở chung với nhau, em cũng có thể chấp nhận....." Tiểu Thỏ lại thở dài một hơi, nhìn Trình Chi Ngôn nói:" Nghe nói mẹ với chú Từ là đồng nghiệp, cũng là bác sĩ, thường ngày khi làm việc đều rất quan tâm mẹ em....."

"Em không phải không muốn có một người cha mới sao?" Trình Chi Ngôn nhìn cô vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Đúng vậy, nhưng mà....." Tiểu Thỏ đang nói bỗng ngừng lại, nghĩ một hồi lại tiếp tục nói:" Em cũng hy vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của mẹ..... Dù sao trong lòng em cũng rất thương mẹ....."

Trình Chi Ngôn lắc đầu một cách bất đắc dĩ, đưa tay kéo cô vào trong ngực anh, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói:"Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện này nữa, hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đi du lịch, gặt bỏ buồn phiền trong lòng, lấy lại vui vẻ."

"Ừ....." Tiểu Thỏ gật gù, trầm mặc chốc lát, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhìn Trình Chi Ngôn nói:"A, đúng rồi, tí thì quên nói cho anh biết..... Mẹ em nói mẹ không đi được, tháng sau bệnh viện đa khoa tổ chức thi gì đó, mà dạo này mẹ phải tăng ca liên tục, nên mẹ phải dành thời gian cho việc học tập....."

"Mẹ em không đi được?" sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong, chợt có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy....." Tiểu Thỏ gật đầu, tiếp tục nói:"Có điều không sao, mẹ chỉ có một mình, chúng ta vẫn có thể đi với mẹ và cha anh."

"Hai người họ..... Cũng không đi được nữa...." Trình Chi Ngôn cười vẻ gượng gạo, nhìn Tiểu Thỏ giải thích:"Cha anh ngày mai phải đi công tác, mẹ anh nhận nhiệm vụ tìm một người biết dân ca, có người nói lần này phải đưa tác phẩm đi thi đấu quốc tế....."

"Vì vậy....." Tiểu Thỏ ngơ ngác nhìn Trình Chi Ngôn, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần:"Vì vậy chỉ còn lại hai chúng ta đi du lịch sao???"

Trình Chi Ngôn đưa bàn tay trắng nõn đưa lên trán mình, nhẹ giọng nói:"Nếu như thế, thì đúng là chỉ còn hai chúng ta."

Một mình cùng anh đi du lịch.....

Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy như thế cũng không sao. Dù sao có thể được đi ra ngoài chơi, chỉ cần có anh ở bên, những người khác có hay không cũng không quan trọng.

"Vậy thì chúng ta cùng đi." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, dõng dạc nói:"Dù sao chúng ta cũng không đi quá xa nhà,theo trí nhớ thì nơi xa nhất cũng chỉ đến vườn thú ở Thượng Hải mà thôi."

"Nhưng mà....." Trình Chi Ngôn có vẻ ấp úng nhìn cô. Con gái 13 tuổi, đang thời kỳ trưởng thành, trên người cô không chỉ mang theo đồ đạc của trẻ con, còn mang theo đồ đạc của một cô gái mới lớn, cùng mang hai loại đồ vật kia, Tiểu Thỏ sẽ phải khóc mất.

Hơn nữa, từ khi cơ thể nàng trưởng thành, cơ bản là vòng ngực đã dần nhô lên, vô tình đi bên cạnh cô, cánh tay có thể chạm tới ngực cô, lúc nào cũng có thể cảm thấy sự ấm áp mềm mại.

Cô đã trở nên xinh đẹp, con ngươi như dòng nước trong, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào ướt át, vóc dáng của cô ngày càng trở nên hấp dẫn hơn.

"Nhưng mà chuyện gì?" Tiểu Thỏ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Dù sao em bây giờ cũng đã lớn..... Một mình cùng anh đi ra ngoài cũng không tốt lắm....."Trình Chi Ngôn hơi nhẹ giọng nói.

"A?" Tiểu Thỏ sững sờ, tất nhiên không hiểu ý của Trình Chi Ngôn:"Tại sao lại không tốt? Chả phải lúc ở nhà, cũng chỉ có hai chúng ta, anh xem đi, trong phòng này, trên giường này, cũng không phải chỉ có chúng ta sao...."

Nghe tới câu nói này.....

"Sao lại có thể tốt?" Em là..... Trình Chi Ngôn im lặng chốc lát, đưa tay lôi cánh tay cô lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô, cảm giác có chút khó nói ra, nghiệm túc nhìn cô nói:"Vì thế anh mới nói....Em lớn như thế, nếu một mình đi với anh rất nguy hiểm....."

"Nguy hiểm chuyện gì?" Tiểu Thỏ tỏ vẻ vẫn chưa hiểu, đưa tay chống dưới cằm, nhìn thẳng vào mắt anh, sâu thẳm bên trong phản chiếu hình ảnh nhỏ nhắn của cô. Trình Chi Ngôn hơi run, nhìn ánh mắt trong suốt lộ vẻ ngây thơ kia, đột nhiên cảm thấy bản thân có chú buồn cười liền nắm lấy tóc mình, âm thanh mang theo một tia đùa giỡn:"Không có gì..... Anh hồi nãy.... Là chỉ nói đùa....."

"Nha....." Tiểu Thỏ ngẫm nghĩ, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.


Mùa hè ánh sáng rực rỡ trên nền trời xanh thẳm, lại tỏa ra ánh nắng nóng bức, ve sầu trên cây kêu không ngừng nghỉ, trong không khí này khiến mọi người luôn luôn buồn ngủ.

Tiểu Thỏ ngồi cạnh ghế lại trên chiếc xe buýt về Chiết Giang, trên xe buýt, nhìn chặng đường dài đã đi qua, rốt cuộc không nhịn được, nhìn Trình Chi Ngôn thấp giọng nói:"Anh....?"

"Hả?" Trình Chi Ngôn đang cặm cụi đọc tin tức trên điện thoại, nghe tiếng Tiểu Thỏ gọi mình, liền đáp một tiếng.

"Không phải nói là chúng ta cùng đi núi Đại Lâm sao?" Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, nhìn anh bằng ánh mắt vẻ không hiểu, liền hỏi sự thắc mắc trong lòng:"Sao lại trên tờ truyền đơn lại viết đích đến của chúng ta là biển Đại Trúc vậy?"

"....." Trình Chi Ngôn nghe xong dừng việc dùng điện thoại, chợt có vẻ lúng túng xoay lại nhìn Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng cười với cô, ấp úng nói:" biển Đại Trúc.... cùng núi Đại Lâm.....cũng gần giống nhau nha."

"Có phải khác nhau rất nhiều không?" Tiểu Thỏ nhìn hắn với vẻ đầy khinh bỉ nói:" Trong rừng rậm đều là cây cối! Biển Trúc bên trong nhiều trúc ư!"

"Chỉ cần nhìn là thấy một màu xanh là được..... Em chỉ cần coi nó là cây trúc là được....." Trình Chi Ngôn ấp úng trả lời cô.

"Nhưng mà em có nhớ, tuần trước anh ở nhà đọc hướng dẫn, lúc đó không phải là đảo Cửu Trại sao, còn có núi Đại Hưng An Lĩnh....." Tiểu Thỏ được thể, hướng về anh hỏi liền một mạch.

"....."

Trình Chi Ngôn thả điện thoại trong tay ra, duỗi bàn tay thon dài ra một cái, giơ giơ trước mặt Tiểu Thỏ nói:"Nhìn thấy sao?"

"Nhìn thấy cái gì?" Tiểu Thỏ mơ màng nhìn hoa văn trong lòng bàn tay anh, khó hiểu hỏi.

"Tay của anh."

"Nhìn thấy." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

"Ừ" Trình Chi Ngôn gật đầu nói" Muốn trách cũng chỉ trách nó đã cầm nhầm tờ truyền đơn..... Dù sao, trong chuyến hành trình này ẩn dấu nhiều loại cây, cũng có thể xem như một ngọn núi, em có thể đứng đó nhìn thấy rất nhiều cây cối. "@@....."

"Như vậy cũng được???" Tiểu Thỏ nhìn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Trình Chi Ngôn thì cảm thấy lúng túng, chỉ biết cười gượng gạo nhìn Tiểu Thỏ, sau đó lại tiếp tục cặm cụi vào xem điện thoại di động.

Máy điều hòa trên xe buýt thồi gió lạnh, tiếng hít thở sâu của mọi người, Tiểu Thỏ dần dần cũng đi vào giấc ngủ. Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ đang tựa vào vai ngủ, không nhịn được thở dài một cái. Đưa tay quàng nhẹ qua vai, đưa bàn tay véo nhẹ vào má cô, làm hắn nổi lên một tia bất chính.

Xe tiếp tục lắc lư trên đường, Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe, gió thét, cây cối, nhà cửa, trời xanh mây trắng nối bật như một bức tranh.

Tuy cảnh đẹp nhưng cũng không bằng dáng ngủ của mỹ nhân bên cạnh anh.

Dù cho một phần một vạn cũng không bằng.

___

Từ thành phố ngồi xe buýt đến núi An Lĩnh, đại khái gần 7 giờ.

Dọc theo đường này, Tiểu THỏ hết ngủ lại tỉnh, tỉnh một lúc lại ngủ.

Vừa mới bắt đầu đi, Trình Chi Ngôn còn dùng điện thoại, đi được một lúc cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.


Khi xe đến khách sạn, trời đã vào chiều.

Xe buýt vừa mới dừng lại, những người ngủ gật trên xe như cái máy, vừa bấm nút mở cửa, tất cả trong nháy mắt đều tỉnh lại.

Tiểu Thỏ cũng đang mơ màng cũng mở mắt dậy, hướng về phía cửa xe nhìn ra.

Nơi này xem là đang ở sườn của một ngọn núi nhỏ, xung quanh khắp nơi toàn những nhà cao tầng, người tài xế sau khi mở cửa, hướng dẫn viên du lịch liền cầm loa lớn tiếng nói:" Xin chào lữ hành đoàn, sau khi trải qua đường xá xa xôi, bây giờ chúng ta đã đến nơi du lịch, những khách sạn nơi này vốn được sửa chữa từ nhà dân, mỗi một nhà, đại khái ở được từ 10 đến 12 người, trong mỗi gian phòng đều có phòng vệ sinh riêng, mọi người không cần lo lắng, buổi tối lúc đi ngủ nhớ đóng kỹ cửa phòng, người khác chắc chắn không biết người bên trong đang làm gì."

Tất cả mọi người trên xe nghe đến câu này, đột nhiên cười vang ra, trên mặt mỗi người lộ ra chung một vẻ mặt "ta đã hiểu."

Tiểu Thỏ có chút không hiểu, quay lại hỏi Trình Chi Ngôn:"Bọn họ đang cười gì vậy?"

"Không có gì....." Trình Chi Ngôn lúc này có vẻ có chút khó chịu.

Phần lớn những người khách du lịch đến đây đều là những người yêu nhau, chỉ có mấy người là mang theo vài đứa nhỏ đi cùng.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu chia phòng, xin mọi người chuẩn bị trước chứng minh thư." Hướng dẫn viên du lịch cầm loa nói một hồi, sau đó tắt loa, bắt đầu tiến hành thu chứng minh thư từng người.

Đến lượt Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn đem chứng minh thư của mình đưa tới.

Hướng dẫn viên du lịch đưa tay ra, tuy nhiên không có ý định thu về, cười hì hì hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Chứng minh thư của cô gái bên cạnh cậu đâu?"

"Cô ấy không có chứng minh thư." Trình Chi Ngôn hướng về hắn trả lời:"Cô ấy mới mười hai tuổi."

"A?" Hướng dẫn viên du lịch bất chợt sửng sốt, sau đó chợt nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt nguy hiểm cười nói:"Trẻ chưa thành niên cậu cũng dám ra tay?"

"....." Trình Chi Ngôn nhìn hướng dẫn viên du lịch, không biết nói gì, đành ậm ờ đáp lại cho qua chuyện:"Cô ấy là em gái em, hai anh em rủ nhau đi chơi."

"Vậy sao..... Trách gì tôi nhìn hai người giống nhau đến vậy!" Hướng dẫn viên du lịch thu lại nụ cười bỉ ổi, đánh mặt hướng về Tiểu Thỏ nói.

Tiểu Thỏ bất chợt xạm mặt lại.

"Đến đây, đến đây, chuẩn bị trước chứng minh thư đi nha....."Hướng dẫn viên du lịch nhìn hai người cười một cái, tiếp tục đi làm việc.

Đợi hướng dẫn viên du lịch thu xong chứng minh thư, ngay sau đó bắt đầu tiến chia phòng rồi.

Mọi người lục tục đi từ trên xe xuống, cầm cẩn thận hành lý của mình, liền bắt đầu xếp hàng chờ.

Qua một lúc sau, hướng dẫn viên du lịch cầm một tờ phiếu phòng đi tới.

Một bên hô họ tên từng người, một bên phát phiếu phòng ở cho từng người, đến lượt Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói:"Hai bạn trẻ, số hai người thật may mắn, hai người ở riêng trong một ngôi nhà, xung quanh không có ai quấy rối."

"Cảm ơn!" Trình Chi Ngôn liếc anh ta một cái, đón lấy phiếu phòng của mình, cúi đầu nhìn số phòng cùng số nhà, sau đó kéo hành lý đi một mạch tới nhà của mình.

"Đừng quên 7h sáng mai tập trung nha!" Hướng dẫn viên du lịch cầm loa nhắc nhở mọi người lần nữa.

Tiểu Thỏ đi theo Trình Chi Ngôn đi tới ngôi nhà số 5 trước mặt, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà 3 tầng này, thích thú nói:"Chỉ hai chúng ta ở ngôi nhà này sao?"


"Ừ....." Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời, liền kéo hành lý vào nhà.




"Cảm giác thật tuyệt vời! Thật giống như ngôi nhà này thuộc về hai chúng ta vậy!" Tiểu Thỏ vẫn đang hưng phấn, đi theo sau Trình Chi Ngôn mà miệng nói không ngớt.

Đang đi ở phía trước, Trình Chi Ngôn đột nhiên quay người lại, quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tiểu Thỏ, nhẹ giọng nói:"Tối nay anh ngủ một phòng, em ngủ một phòng khác."

"A?"

Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, nghi ngờ nói:"Tại sao vậy?"

"Tại vì....." Trình Chi Ngôn chần chừ một lát, rồi lại tiếp tục nói:"Dù sao bây giờ thuộc về anh em mình, có nhiều phòng như vậy mà không ở, không phải đã lãng phí quá hay sao?"

"A..... Nghe cũng có chút hợp lý....." Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý:"Vậy cũng được, em ngủ gian phòng bên cạnh phòng anh."

"Ừ." Trình Chi Ngôn thỏe phào nhẹ nhõm, tiếp tục kéo hành lý đi vào bên trong.

Khách sạn này nhìn cũng giống như một nhà dân bình thường.

Tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng bếp, tầng ba là phòng ngủ.

Trình Chi Ngôn dắt theo Tiểu Thỏ đi một mạch lên tầng ba.

Tầng ba trong nhà hai người ở có tổng cộng 3 cái phòng ngủ.

Hai phòng hướng Nam, một phòng hướng Bắc.

Trình Chi Ngôn nhìn liếc qua, chỉ vào hai căn phòng hướng Nam, sau đó quay sang Tiểu Thỏ nói:"Chúng ta ngủ trong hai phòng này đi."

"Vì sao vậy?" Tiểu Thỏ nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc hỏi:"không phải gian phòng kia rộng hơn hay sao?"

"Không phải em muốn ở cạnh phòng anh sao?" Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhẹ nhàng giải thích cho Tiểu Thỏ nghe.

"Nha....." Tiểu Thỏ gật gù, chần chừ một lúc, nhẹ nhàng quay lại nhìn Trình Chi Ngôn rồi nói:"Chúng ta có thể cùng ngủ ở cái phòng lớn kia nha!"

"....."

Trình Chi Ngôn hơi run run, không trả lời lại.

"Được rồi, vậy thì chúng ta ngủ hai phòng này....." Tiểu Thỏ thấy anh không có trả lời, đành bất đắc dĩ đồng ý, tuy nhiên cô không hiểu nổi tại sao anh không muốn ngủ chung với cô.....

Màn đêm từ từ buông xuống, xung quanh đã không còn nhìn thấy được thứ gì rồi.

Đã không có ánh đèn như thành phố, cũng không có tiếng động của đám đông, dưới bầu trời yên tĩnh chỉ có những vì sao lấp lánh, theo những cơn hơi gió lạnh thổi theo những tiếng dế kêu, Tiểu Thỏ đứng ở ban công phòng mình, chậm rãi xoay người.

A..... Thật mong tới chuyến hành trình ngày mai nha.....

"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn ở bên ngoài phòng cô kêu lên một tiếng.

"Đến đây, đến đây!" Tiểu Thỏ chạy nhanh như bay ra cửa, mở cửa, nhìn Trình Chi Ngôn đứng bên ngoài cười hì hì rồi nói:"Anh, không phải anh thay đổi ý kiến sang ngủ chung với em chứ???"

Trình Chi Ngôn xạm mặt lại nhìn nàng, đưa bộ quần áo ngủ trong tay cho cô rồi nói:"Em nghĩ nhiều quá rồi đó..... Anh chỉ đưa quần áo ngủ tới cho em thôi....."

"Nha....."Tiểu Thỏ bất chợt tắt nụ cười trên môi.

"Còn chưa tắm rửa hay sao?" Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt thất vọng của cô, hơi nhíu mày, nhìn cô rồi hỏi.

"Ừ..... Lúc nãy đứng ở ban công, gió thổi thật mát mẻ." Tiểu Thỏ gật gù, đưa tay đón bộ quần áo ngủ, đem đặt lên giường, sau đó chạy nhanh ra ban công, hướng về Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay nói:"Anh mau lại đây!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro