[TG5]: Người Là Ánh Sáng Dịu Dàng Nhất Thế Gian (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Tâm tình hiện tại của Cố Hàn, thật lạnh thật lạnh...

Đã nói là có việc bận, kết quả anh lại đi hẹn hò.

Ca ca lớn rồi, đều sẽ biết hẹn hò.

Trước kia cho rằng ca ca chỉ có một mình đệ đệ ruột là hắn, kết quả ca ca lại có cả thế giới, mà hắn mới chân chính là đứa bé bị vứt bỏ.

Nếu không phải hắn đủ kiên cường, chỉ sợ đã phải oa lên khóc thành tiếng.

Mãnh nam rơi lệ!

Một bên rơi lệ, một bên lại muốn nhanh chóng chạy qua ghế dựa, đỡ lấy anh mình.

"Anh, anh đừng kích động, ngồi xuống ngồi xuống đi." Hắn mẹ nó dù có muốn làm gì nữ nhân kia thì cũng không được.

Nhìn trình độ bao che cho con này, Cố Hàn...

Hâm mộ ghen tị hận.jpg

Có Cố Tích Thời ở đây, Cố Hàn chỉ có thể kiềm chế giảm xuống cảm xúc kích động trong lòng, ép đi tâm tư tàn nhẫn muốn trừng trị cẩu nữ nhân.

Ngay cả ngữ khí nói chuyện, cũng đều phải tỏ ra thật ôn hòa.

Sưu Thần Hào sau khi tiếp cận Cố Hàn ở khoảng cách gần, tức khắc trong lòng liền bốc lên một loại cảm giác mãnh liệt thấp thỏm bất an...

Nó cứ cảm thấy, trên người Cố Hàn, không có bất kỳ bóng dáng gì của Chiến Thần đại nhân.

Nó đi theo bên cạnh Chiến Thần đại nhân đã mấy chục vạn năm.

Tuyệt đại đa số thời điểm, Chiến Thần đại nhân là cương nghị chính trực, vĩ ngạn cao lớn, lãnh khốc ngạo nghễ.

Ngẫu nhiên, cũng hơi một tí xíu ngang ngược cường thế.

Cố chấp.

Ngạo kiều.

Táo bạo.

Cũng sẽ thỉnh thoảng có tính thẹn thùng, thích đòi hỏi, làm ra vẻ.

Nhưng cho dù có ngàn loại tính cách, thì thứ bất biến của Chiến Thần đại nhân, chính là ngạo khí!

Hắn có thể sau khi thích Ngân Phồn Tinh, mặc cho cô muốn gì được nấy, bày ra một mặt đánh rơi tiết tháo chính mình lúc ở bên cô. Nhưng mà... hắn hẳn là không thể nào...

Sẽ cam tâm tình nguyện, ăn nói khép nép dỗ dành những kẻ khác.

Đây là. . . Khai quật ra một mặt không muốn ai biết của Chiến Thần đại nhân?

Hay là. . . Ừmmmm. . .

Trong lòng Sưu Thần Hào có chút không ổn.

Chẳng là nào là. . . Nhận sai người hả?

Kỳ quái.

Không nên nha!

Sau khi xem phim điện ảnh xong, là lúc chạng vạng tối.

Vốn dĩ, là ba người trong rạp chiếu phim, bao gồm vệ sĩ mặt đen không xứng có được họ tên. Nhưng hiện tại, đã thành bốn người đồng hành, thêm Cố Hàn, và vệ sĩ mặt đen không xứng có được họ tên.

Sau khi vào nhà hàng ăn cơm, Cố Tích Thời nói: "Không phải muốn dẫn bạn gái đến giới thiệu với anh sao? Hay là, gọi điện thoại bảo bạn gái em lại đây, cùng nhau ăn cơm?"

Sưu Thần Hào bỗng nhiên chấn động.

Gái gái gái... Bạn gái?

Ồ, vừa rồi hình như nó đã xem nhẹ một lão tỷ tỷ ngực lớn.

"Anh, không cần đâu, vừa rồi đã là bạn gái cũ." Cùng cô ta ở bên nhau, liền gặp phải sét đánh giữa trời quang. Quá không may mắn, chia tay chia tay!

Nếu tiếp tục ở bên cô ta, mỗi một lần nhìn đến cô ta, chẳng phải hắn đều sẽ nghĩ đến anh hắn lớn rồi, biết đi hẹn hò bỏ rơi hắn sao?

"A Hàn, thời gian năm năm qua, em cũng đã kết giao tới năm mươi ba người bạn gái. Đối đãi cảm tình, vẫn nên nghiêm túc chút. Dễ dàng chia tay như vậy, chẳng phải là trò đùa sao?"

"Em về sau sẽ không như vậy nữa. Em thề, bạn gái tiếp theo của em, tuyệt đối là nghiêm túc."

Sưu Thần Hào: 【? ? ?】

Ngao ngao ngao?

Cái gì? Năm mươi ba người bạn gái?

Hiện tại trong lòng Sưu Thần Hào cũng giống như Cố Hàn lúc nãy, thật lạnh thật lạnh...

Nó bắt đầu nghiêm túc hoài nghi mình đã nhận sai cha.

Phảng phất như một đạo sấm sét đánh xuống giữa trời quang, đốt trụi hết lông mao nó, làm toàn bộ hào của nó đều ngây ngốc.

Đại khái cũng. . .

80-90% độ nghi ngờ.

Bởi vì nó gần như có thể kết luận, Chiến Thần ba ba nó tuyệt đối không phải người có vận đào hoa may mắn như vậy.

Nếu hắn có thể kết giao năm mươi ba người bạn gái, thì cũng không đến mức mấy chục vạn năm qua mỗi ngày đều cùng nó đánh bài cẩu độc thân!

Chiến Thần đại nhân, chính là thiết cốt cương nghị... Sắt thép thẳng nam!

Thẳng tắp!

Cái loại một trụ chống trời!

Khó động phàm tâm.

Một khi đã động, vậy tuyệt đối sẽ không dễ dàng di tình biệt luyến*.

*Di tình biệt luyến: Vì tạm thời xa cách mà chuyển dời tình cảm qua một đối tượng khác.

Nhìn nó là biết, tất cả mọi người đều nói với Chiến Thần đại nhân, nó không đủ thông minh, đi theo bên cạnh Chiến Thần đại nhân, sẽ kéo chân sau, làm giảm thanh danh ngài.

Nhưng từ sau khi Chiến Thần đại nhân nuôi nó làm thú cưng, thì chưa từng suy xét đến việc nuôi thần thú khác!

Lúc trước nó ngàn phòng vạn phòng Ngân Phồn Tinh, chính là lo lắng nếu để Chiến Thần sinh ra tình cảm với cô, sau này liền không có biện pháp chặt đứt nghiệt duyên.

Phỉ nhổ!

Hàng giả!

Con mẹ nó! Ngươi là đồ hàng giả!

Sưu Thần Hào nháy mắt trở mặt vô tình, tức giận đến giậm chân, Chiến Thần đại nhân của lão tử đâu? Mảnh nhỏ linh hồn của ba ba ta đâu?

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Sưu Thần Hào nghĩ không ra, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao nó lại phạm phải loại sai lầm không thể tha thứ này...

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Sau khi dùng xong bữa ăn, Cố Hàn quả thật ghen ghét đến hoàn toàn thay đổi...

Anh hắn, vậy mà lại gọi nữ nhân kia là 'Phồn Tinh', xưng hô thân cận tới như vậy?!

Ồ.

Nhưng mà, nghĩ lại anh mình gọi mình là 'A Hàn', tâm lý Cố tổng tức khắc lại cân bằng. Anh mình gọi mình còn thân cận hơn gọi nữ nhân kia.

Anh hắn, vậy mà lại gắp thức ăn cho cô ta!

Cố Hàn yên lặng đem chén di di đến trước mặt Cố Tích Thời, sau khi nhìn thấy anh trai nhà mình gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong chén mình, lúc này tâm tình mới sung sướng.

Anh hắn, vậy mà tự tay dùng khăn giấy lau lau miệng cho cô ta?!

Cố Hàn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Cố Tích Thời, Cố Tích Thời quét mắt liếc hắn một cái.

Ngay khi ánh mắt hai anh em giao nhau giữa không trung, Cố Hàn cảm thấy, anh hắn nhất định hiểu được ý tứ của hắn.

Vì thế Cố Hàn hơi hơi chu miệng về phía trước, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng mà thật cay đôi mắt.

Cố Tích Thời: ". . ."

Cố đại thiếu từ trước đến nay tính tình ôn nhu, giúp mọi người làm điều tốt, lúc này đây lại yên lặng quay đầu đi, giả vờ như mình chưa từng nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Cố Hàn: "? ? ?"

Anh ruột sao?

Ca ca, anh thay đổi rồi! Anh không còn là anh trai yêu dấu của em nữa!

Chính vì nguyên nhân này, trong lòng Cố Hàn liền sinh ghen ghét như nham thạch sôi trào, hừng hực lửa cháy!

Cảm giác trong lòng đối với nữ nhân Hứa Phồn Tinh này, trực tiếp rơi xuống đáy cốc.

Nhìn cái mũi của cô không phải là cái mũi, con mắt không phải là con mắt.

Nhưng ở trước mặt Cố Tích Thời, Cố Hàn lại không dám biểu hiện ra ngoài. Bởi vì hắn cũng rõ ràng, nếu mình biểu hiện như vậy, trong lòng anh hắn khẳng định sẽ không dễ chịu.

Làm một kẻ huynh khống, chỉ cần tưởng tượng anh trai mình khổ sở, liền cảm thấy không thể chịu đựng được.

Vì thế Cố Hàn chỉ có thể ủy khuất ba ba nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn.

Chờ sau khi Cố Tích Thời đưa Phồn Tinh trở lại chung cư, Cố Hàn mới kiên cường nói: "Anh, em không tiếp thu nữ nhân kia làm chị dâu của em!"

Hắn mẹ nó... Nếu không phải thấy cô là con gái, thậm chí còn muốn đấm cô một trận!

Cố Tích Thời duỗi tay sờ sờ đầu Cố Hàn: "A Hàn, cô ấy có tên, gọi là Hứa Phồn Tinh. Không phải 'nữ nhân kia' như lời em vừa nói."

Hắn thích một người, liền sẽ chiếu cố cô mọi mặt.

Bất luận là cô có ở đây hay không, hắn đều đối với cô trước sau như một. Không cho bất kỳ kẻ nào ở trước mặt khi dễ cô, cũng không cho bất kỳ kẻ nào ở sau lưng chửi bới cô.

Cố Hàn: ". . ." Ca ca, em nói cho anh biết, anh mà cứ như vậy thì sẽ mất đi em!

"Vậy được, em không tiếp thu Hứa Phồn Tinh làm chị dâu của em!"

"A Hàn, anh cảm thấy, anh sẽ không tiếp thu việc em không tiếp thu." Cố Tích Thời ôn hòa từ tốn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro