Chương 131: Anh là dã nam nhân? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đi ra Lương Giai Giai liền đuổi theo ngăn Tống An Cửu ở cổng trường học.

"Chị. . . . . ."

Tống An Cửu cũng đặc biệt bất đắc dĩ cắt ngang cô ta: "Không biết xấu hổ đúng không? Có thể đổi lại từ gì khác không? Dẫu gì cũng là sinh viên xuất sắc ban A, từ ngữ nghèo nàn như vậy tôi đều thay cô thấy xấu hổ với thầy giáo Ngữ Văn!"

Lương Giai Giai cũng không cãi với cô, trực tiếp bắt đầu tiến vào đề chính: "Đừng cho là tôi không biết, huy hiệu trường kia nhất định chính là chị làm. Còn không biết tìm dã nam nhân ở đâu đến. Mặt cũng không lộ chị nghĩ rằng tôi có tin hay không? Loại chiêu trò ngây thơ này còn không biết xấu hổ đem khoe trước mặt tôi!"

Giống như rốt cuộc tìm được lý do có thể phản bác, trong nháy mắt Lương Giai Giai không phục dũng khí đối mặt với cô.

Lương Giai Giai nói huy hiệu trường trước ngực của Phó Thần Thương là dấu hiệu đặc thù đại biểu cho thân phận hiệu trưởng. Tống An Cửu gởi cho cô ta tấm hình kia không chụp mặt của anh, nhưng một bên là tây trang màu đen cùng với huy hiệu rạng rỡ trên tây trang rõ ràng cho thấy chủ nhân của dáng người ma quỷ kia là ai.

Lúc này, chiếc Audi trước cửa trường học đã bấm kèn, đang thúc giục.

Tống An Cửu vốn là hít sâu một hơi chuẩn bị xong tất cả từ ngữ để mắng chửi đột nhiên bị âm thanh kèn xe mà bất đắc dĩ nuốt trở về, không kiên nhẫn phất tay qua loa nói: "Được được được, coi như tự tôi làm. Cô nói không sai, dã nam nhân thì dã nam nhân, hiện tại cô có thể tránh đường được chưa?"

Bộ dáng kinh thường giống như đuổi ruồi quả thực so với mắng người thì càng làm cho Lương Giai Giai tức giận. Nhưng mà cô giương mắt nhìn chiếc xe Audi đang chờ ở kia, cư nhiên là loại xe gia đình bình thường, cảm thấy lập tức thông thuận rất nhiều.

"Ha, đón chị? Cái gì đó! Chị đừng nói với tôi là Phó Thần Thương chạy loại xe rởm này? Ha ha ha cười chết tôi. Tống An Cửu, chị muốn giả vờ cũng phải bỏ chút tiền vốn chứ . . . . ."

Tống An Cửu lần nữa hít sâu một hơi chuẩn bị mở miệng mắng, rất xin lỗi, trước giờ ở trước mặt Lương Giai Giai cô không hề có chút tự chủ nào, cũng không định kiềm chế.

Kết quả, vừa mới chuẩn bị phản bác, cửa sổ chiếc "xe rởm" màu đen chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ sắc bén của Phó Thần Thương. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Tống An Cửu bảo: "Lên xe."

Tống An Cửu lại một lần nữa bị tức giận, rầu rĩ không vui ngoan ngoãn đi vòng qua ngồi vào ghế lái phụ.

Sau lưng, cô liếc nhìn thoáng qua Lương Giai Giai đã hóa đá. . . . . .

Nét mặt Tống An Cửu một bộ tràn đầy nhiệt huyết không cách nào biểu đạt, "Anh có biết hay không cãi nhau mà mới cãi một nửa lại bị lôi đi, thật sự lẽ nhịn chết người!"

"Em chỉ có chút tự chủ này?"

Tống An Cửu không nói, vào lúc này nếu là vừa mở miệng, nhất định nghênh đón cô là một tràng thao thao bất tuyệt 

Phó Thần Thương vừa lái xe, vừa cực kỳ dịu dàng nhìn cô một cái, ánh mắt cười như không cười, lại rõ ràng đã là Đao Quang Kiếm Ảnh ——

"Anh là dã nam nhân?"

Xong rồi, bị anh nghe thấy. . . . . .

Tống An Cửu thẳng sống lưng, gượng cười: "Đây còn không phải là bởi vì anh giục em, em không muốn cãi nhau cùng cô ta, cho nên tùy tiện nói sao. Anh đương nhiên là người đàn ông em cưới hỏi đàng hoàng rồi!"

Tống An Cửu nói xong không cho Phó Thần Thương cơ hội nói chuyện, lập tức chuyển đề tài, "Ách, em liền mặc như vậy đi sao?"

Tống An Cửu liếc nhìn Phó Thần Thương hôm nay diện trang phục vô cùng chói mắt, lại nhìn nhìn đồng phục của bản thân.

"Trước đi sửa soạn lại, anh còn không muốn người khác hiểu lầm anh là biến thái." Phó Thần Thương trả lời.

Tống An Cửu nhỏ giọng nói nhỏ, "Cảm thấy anh là quân tử mới chính là hiểu lầm có được không! Ai, thật là một hiểu lầm xinh đẹp. . . . . ."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro