Chương 3 - Tiên nhân phế liệu ba lần nhập Tiên Đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: pipgucci

Năm xưa chủ nhân trở thành trò cười "tam vô" vô hương khói vô ly cung vô tín đồ, hai gã hạ nhân lại đều độ thiên kiếp, phi thăng thành đại võ thần tọa trấn một phương, sự tình như vậy, dù là ai cũng không khỏi suy nghĩ. Nếu muốn biết Tạ Liên khi thấy Phong Tín cùng Mộ Tình thành thần đến tột cùng ai làm cho hắn xấu hổ hơn, hắn sẽ nói "Đều tốt cả!" Nhưng đối với người ngoài cuộc, bọn họ càng muốn xem Tạ Liên cùng Phong Tín đấu đá lẫn nhau, hoặc Tạ Liên cùng Mộ Tình đấu đá lẫn nhau, mỗi đại gia đều có một khẩu vị khác nhau. Rốt cuộc đều có lý do thích hợp để đấu đá lẫn nhau, khó phân cao thấp.

Cho nên, Phong Tín bên kia hồi lâu không trả lời, lại một câu cũng không tiếp, trực tiếp rời đi, tất cả mọi người đều thập phần thất vọng. Tạ Liên liền thu liễm, tự đánh bản thân mấy đại bản, nói: "Ta cũng không dự đoán được sẽ nháo thành như vậy, thực sự không cố ý, làm phiền đến chư vị."

Mộ Tình lạnh căm căm nói: "Nga, kia thật đúng là tình cờ."

Thật sự tình cờ, Tạ Liên cũng cảm thấy quá tình cờ, như thế nào lại vừa vặn đụng trúng Mộ Tình, lẫn hủy kim điện của Phong Tín, trong mắt người khác, quả thực giống như hắn có ý định trả thù. Nhưng sự tình chính là như thế, hắn là loại người, trong một ngàn ly rượu hạ độc một ly, vô luận như thế nào hắn đều tuyệt đối sẽ chọn đúng ly rượu độc. Nhưng trong lòng người khác muốn nghĩ như thế nào, ngươi cũng không có biện pháp, Tạ Liên cũng chỉ có thể nói: "Kim điện của các vị khác ta sẽ tận lực bồi thường tổn thất, mong các vị có thể cho ta một chút thời gian."

Tuy rằng dùng đuôi phất trần nghĩ cũng biết, Mộ Tình khẳng định còn muốn tiếp tục gây khó dễ, nhưng rốt cuộc kim điện hắn lại không bị hao tổn, chuông rớt trúng hắn còn bị hắn bổ, nếu hùng hổ doạ người sẽ có chút khó coi, để giữ thể diện, vì thế, hắn cũng lui không nói. Tạ Liên vừa thấy, cục diện rối rắm do chính mình cũng qua rồi, liền mau chóng rút lui.

Hắn thực sự nghiêm túc mà suy nghĩ làm sao để kiếm 888 vạn công đức, ngày hôm sau, Linh Văn liền mời hắn đến Linh Văn bảo điện.

Linh Văn là thần quan ban nhân sự, quản lý nhân sự suôn sẻ, bình bộ thanh vân, cả tòa bảo điện từ mặt đất lên đến trần nhà chất đầy công văn cùng quyển trục, cảnh tượng kia thập phần chấn động, khiến người hoảng sợ muôn dạng. Tạ Liên trên đường đi tới, mỗi vị thần quan từ Linh Văn điện đi ra đều bê một chồng công văn cao hơn người, mặt không còn chút máu, không phải do mặt đơ thì chính là chết lặng. Vào đại điện, Linh Văn xoay người, đi thẳng vào vấn đề: "Điện hạ, Đế quân có việc muốn nhờ, ngươi có nguyện giúp hắn một tay?"

Thiên giới có rất nhiều vị Chân quân, Nguyên quân, nhưng có thể xưng Đế quân, chỉ có một vị. Vị này nếu đã muốn làm việc gì, thì trước nay không cần phải nhờ người khác. Bởi vậy, Tạ Liên giật mình, rồi nói: "Việc gì?"

Linh Văn đưa cho hắn một quyển trục, nói: "Gần đây phương bắc có một đám đại tín đồ liên tiếp cầu phúc, có vẻ thực không yên ổn."

Cái gọi là đại tín đồ, cũng chỉ có ba loại người: loại thứ nhất, là kẻ có tiền, xuất tiền thắp hương làm pháp sự, xây cất ly cung miếu thờ; loại thứ hai, là người tuyên pháp giảng đạo truyền đạo cho người khác; loại thứ ba, là những tín đồ nguyện dâng hiến cả thể xác và tinh thần cho tín ngưỡng. Trong đó đại đa số là loại thứ nhất, càng là kẻ có tiền càng kiêng kỵ thần quỷ, mà trên đời này kẻ có tiền như cá diếc qua sông; loại thứ ba là ít nhất, bởi vì nếu thật sự có thể làm được đến bước này, như vậy người này cảnh giới nhất định rất cao, cách phi thăng cũng không còn xa. Theo như lời này, rõ ràng chính là loại thứ nhất.

Linh Văn nói: "Đế quân hiện nay không rảnh lo phương bắc, nếu ngươi nguyện ý thay hắn đi một chuyến, đến lúc đó vô luận đống đồ lễ tạ thần của đám đại tín đồ này đáng giá bao nhiêu công đức, đều thuộc về ngươi. Ngươi thấy thế nào?"

Tạ Liên đưa hai tay tiếp nhận quyển trục, nói: "Đa tạ."

Đây rõ ràng là Quân Ngô muốn giúp hắn rồi, lại còn hỏi hắn có nguyện ý tự giúp chính mình không nữa, Tạ Liên thế nào lại nhìn không ra, nhưng cũng không biết biểu đạt lòng mình qua lời nói thế nào thay vì hai chữ này. Linh Văn nói: "Ta chỉ phụ trách thông báo, muốn tạ ơn hãy chờ Đế quân trở về ngươi tự mình cảm tạ hắn. Đúng rồi, ngươi có muốn ta cho ngươi mượn pháp bảo gì không?"

Tạ Liên nói: "Không cần. Dù có cho ta pháp bảo, ta xuống đó cũng không có pháp lực, không thể dùng a."

Tạ Liên bị giáng liên tiếp hai lần, pháp lực mất hết. Ở Thiên giới còn tốt, khắp Thiên giới là nơi chư thiên tiên hội tụ, linh khí dồi dào, cuồn cuộn không dứt, đặt bút viết văn cũng có thể tự mình biến hóa, một khi trở lại nhân gian, hắn chỉ có thể choáng váng, nếu muốn đấu pháp, chỉ có thể tạm thời tìm người tới giúp, vô cùng bất tiện.

Linh Văn nghĩ kĩ một lát, lại nói: "Tốt nhất vẫn nên nhờ vài vị võ quan tới giúp ngươi một tay."

Nhóm võ thần đương nhiệm không phải không quen biết hắn mà chính là không thích hắn, điểm này Tạ Liên rất rõ ràng, hắn nói: "Cũng không cần. Ngươi không nhờ được ai đâu."

Linh Văn lại như có suy tính, nói: "Để ta thử xem."

Thử chút cũng không thiệt, Tạ Liên tuy không tán đồng nhưng cũng không phản đối, để mặc nàng thử. Vì thế, Linh Văn liền vào thông linh trận, cất cao giọng nói: "Chư vị, Đế quân có việc cần giúp ở phương bắc, rất cần người. Vị võ thần điện hạ nào có thể phái hai võ quan trong điện đến giúp không?"

Vừa dứt lời, Mộ Tình thanh âm liền phiêu phiêu mà xông ra: "Nghe nói Đế quân hiện nay không ở phương bắc, e là mượn người cho Thái Tử đi."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngươi cả ngày cắm mặt trong thông linh trận hay sao vậy......"

Linh Văn cũng nghĩ như hắn, trong lòng quả muốn tát bay tên Mộ Tình cản mũi này ra khỏi trận ngay lập tức, lớn giọng cười nói: "Huyền Chân, ta hai ngày nay sao đều gặp ngươi trong trận vậy, xem ra ngươi là người nhàn hạ nhất ở đây? Chúc mừng chúc mừng."

Mộ Tình nhàn nhạt nói: "Tay bị thương, đang dưỡng thương."

Chư vị thần quan thầm nghĩ: " Tay người kia ngày xưa phá núi xẻ biển cũng không ngoa, bổ mỗi cái chuông nát sao có thể tổn thương ngươi?"

Linh Văn vốn nghĩ có thể lừa được vài vị quan thần đến giúp, chẳng ngờ Mộ Tình đoán cái liền biết, lại còn nói hết ra, vậy khẳng định sẽ không tìm được người. Quả nhiên, sau một lúc lâu không người hồi đáp, Tạ Liên cũng tự hiểu, đối nàng nói: "Ngươi xem, ta đã nói rồi không nhờ được người đâu."

Linh Văn nói: "Huyền Chân nếu như không nói ra, đã có thể nhờ được rồi."

Tạ Liên cười nói: "Ngươi nói như ôm tỳ bà che nửa mặt, lấp ló mơ hồ hoa mỹ ba phần, người ta tưởng giúp Đế quân làm việc, đương nhiên sẽ nhận, nhưng đến khi phát hiện là giúp ta, chỉ sợ muốn làm loạn, khi đó sao có thể đồng tâm hiệp lực. Ta dù sao một thân quen rồi, cũng không cảm thấy thiếu tay thiếu chân, cứ như vậy đi. Làm phiền ngươi, ta đi đây."

Linh Văn cũng vô pháp, vừa chắp tay, nói: "Cáo biệt. Cầu chúc điện hạ chuyến này thuận buồm xuôi gió. Quan trời phù hộ."

Tạ Liên trả lời: "Không thành vấn đề!" Vẫy vẫy tay, tiêu sái rời đi.

Ba ngày sau, tại nhân gian, phương bắc.

Bên đường lớn có một gian trà bánh nhỏ, mặt tiền cửa hiệu không lớn, tiểu nhị đơn giản, nhưng được cái cảnh đẹp. Có sơn có thủy, có người có thành. Cái gì cũng có nhưng không có nhiều; không nhiều lắm, vừa phải. Trong cảnh này, nếu tương phùng tại đây, ắt sẽ đáng nhớ. Trong điếm, người hầu trà vô cùng nhàn hạ, khi không có khách, liền bắc ghế ra ngồi ở cửa, xem sơn xem thủy, xem người xem thành, xem đến vui tươi hớn hở, thấy xa xa trên đường có một bạch y đạo nhân đi tới, cả người toát vẻ phong trần, phảng phất đã đi rất lâu. Đi đến gần, ngang qua tiểu điếm, bỗng dừng bước, chầm chậm lùi lại, tay đỡ nón lá, ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu, cười nói: "' Tương Phùng tiểu điếm ', tên thú vị."

Người này tuy rằng có vẻ mệt mỏi, thần sắc lại tươi tỉnh, người thấy cũng nhịn không được mà cong cong khóe miệng. Hắn lại hỏi: "Làm phiền, xin hỏi núi Dự Quân có ở gần đây không?"

Người hầu trà chỉ đường cho hắn, nói: "Chính là vùng này."

Người này thở dài một hơi, cũng may là chưa thổi cả linh hồn nhỏ bé ra ngoài, thầm nghĩ: "Cuối cùng cũng đến nơi"

Đó chính là Tạ Liên.

Hắn ngày ấy rời khỏi Tiên Đô, ban đầu chọn địa điểm hạ phàm, muốn dừng ở gần núi Dự Quân. Ai ngờ khi hắn tiêu sái mà rời đi, lúc tiêu sái mà nhảy xuống, tay áo lại mắc phải một đám mây tiêu sái, đúng vậy, bị vướng vào mây một chút, hắn cũng không biết rốt cuộc làm sao lại vướng, rồi lăn một cái từ trên trời cao vạn trượng, lăn xuống dưới cũng không biết mình đang ở đâu. Đi bộ ba ngày sau, rốt cuộc cũng đến địa điểm dự định hạ phàm, trong một khắc, vô vàn xúc động.

Vào quán, Tạ Liên chọn một bàn gần cửa sổ, gọi trà cùng điểm tâm, thật vất vả yên vị, chợt nghe bên ngoài truyền đến một hồi âm thanh khóc sướt mướt, khua chiêng gõ trống.

Hắn theo đường cái nhìn lại, chỉ thấy một đám nam nữ già trẻ vây quanh kiệu hoa đỏ thẫm, từ trên đường lớn đi qua.

Một đội ngũ này, thập phần cổ quái. Vừa nhìn qua, giống như một đội rước dâu, nhưng nhìn kỹ lại, những người nàybiểu tình trên mặt, có nghiêm trang, có bi thương, có phẫn nộ, có sợ hãi, duy chỉ không có vui vẻ, vô luận như thế nào, cũng không giống bộ dáng đang làm hỉ sự, dù đều mặc đồ đỏ cài hoa, diễn tấu sáo cùng trống. Tình hình này, thật sự vô cùng quỷ dị. Người hầu trà kia tay cầm cái ấm đồng, cao cao nhấc lên, dừng một chút, cũng thấy được một màn này, nhưng chỉ lắc lắc đầu, liền tiếp tục rót trà.

Tạ Liên nhìn theo đến khi đội ngũ kỳ quái kia đi xa, bình tĩnh suy tư một lát, đang muốn lấy quyển trục Linh Văn đưa xem lại một lần, chợt thấy một thứ lóe sáng lướt qua.

Hắn vừa ngẩng đầu, một con bướm màu bạc xuất hiện trước mắthắn bay tới.

Ngân điệp kia óng ánh trong suốt, trong không trung bay qua, lưu lại dấu vết lộng lẫy. Tạ Liên nhịn không được vươn tay hướng đến nó. Ngân điệp này như có linh tính, chẳng những không sợ, ngược lại còn đậu trên đầu ngón tay hắn, hai cánh lấp lánh, xinh đẹp mà tĩnh mịch, dưới ánh nắng, phảng phất như một ảo ảnh trong mơ, chỉ chốc lát sau, liền bay đi.

Tạ Liên phất phất tay với nó, xem như cáo biệt, quay đầu lại, trên bàn hắn lúc này, lại thêm hai người ngồi.

Bàn có bốn phía, hai người này một trái một phải, mỗi người một phía, hai bên đều chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, bên trái cao lớn, cực kỳ minh tuấn, bên phải da trắng, cực kỳ thanh tú. Hai người sắc mặt đều không ổn.

Tạ Liên chớp chớp mắt, nói: "Hai vị là?"

Bên trái nói: "Nam phong."

Bên phải nói: "Phù Dao."

Tạ Liên thầm nghĩ: "Ta đâu có hỏi tên các ngươi......"

Lúc này, Linh Văn bỗng nhiên truyền âm lại đây. Nàng nói: "Điện hạ, trung Thiên Đình có hai vị tiểu võ quan nguyện ý đến hiệp trợ, bọn họ đã xuống dưới tìm ngươi, lúc này chắc cũng tới rồi."

Cái gọi là trung Thiên Đình, cũng tương đối như thượng Thiên Đình. Đám thần quan Thiên giới, có thể đơn giản chia làm hai loại: Phi thăng, và không phi thăng. Thượng Thiên Đình, tất cả đều là thần quan tự mình phi thăng, cả Thiên giới có khoảng trăm vị, cực kỳ quý giá, mà trung Thiên Đình, chính là được "chọn mặt" đem theo, thực chất mà nói, còn gọi là "Đồng thần quan", nhưng khi người ta gọi, thường thường sẽ lược bớt chữ "Đồng" này.

Như vậy, có thượng Thiên Đình cùng trung Thiên Đình, còn hạ Thiên Đình?

Không có.

Kỳ thật, thời điểm Tạ Liên lần đầu phi thăng, thật đúng là có. Khi đó, vẫn chia làm thượng Thiên Đình cùng hạ Thiên Đình. Nhưng rồi, đại gia phát hiện một vấn đề: Khi tự giới thiệu, mở miệng nói "Ta đến từ hạ Thiên Đình", thật là khó nghe. Có một chữ "Hạ", liền cảm thấy kém sang hẳn một bậc, phải biết, trong những người đó có nhiều kẻ thiên phú hơn người, pháp lực cường thịnh xuất sắc, so với thần quan chân chính chỉ kém một đạo thiên kiếp, nói không chừng ngày nào đó rồi cũng đến? Vì thế có người đề nghị sửa một chữ, biến thành "Ta đến từ trung Thiên Đình", cái này dễ nghe hơn nhiều. Tuy rằng kỳ thật đều cùng một ý tứ. Tóm lại, sau khi sửa lại, Tạ Liên có chút không quen.

Tạ Liên nhìn hai vị tiểu võ quan này, sắc mặt đều khó coi như nhau, hoàn toàn không giống như bộ dáng "Nguyện ý đến hiệp trợ", nhịn không được hỏi: "Linh Văn à, ta thấy bọn họ không giống như muốn tới giúp ta hành sự, mà giống như muốn tới lấy đầu chó của ta thì hơn. Ngươi đừng có bắt người ta đến đây."

Đáng tiếc, câu này hắn tựa hồ không truyền đi được, bên tai cũng nghe không thấy tiếng Linh Văn. Có thể do rời Tiên Đô rất xa đã lâu ngày, pháp lực đều đã hết. Tạ Liên vô pháp, hướng đến hai vị tiểu võ quan trước mặt cười cười, nói: "Nam Phong cùng Phù Dao đúng không? Các ngươi nguyện ý đến tương trợ, trong lòng ta thật là thập phần cảm tạ."

Hai người đều chỉ gật đầu một cái, rất có tư thế, xem ra hẳn là cấp dưới của vị võ thần thanh danh hiển hách nào đó. Tạ Liên gọi người hầu trà lấy thêm hai ly, nâng trà lên, thổi thổi lá trà, thuận miệng hỏi một câu: "Các ngươi phục vụ cho vị điện hạ nào vậy?"

Nam Phong nói: "Nam Dương."

Phù Dao nói: "Huyền Chân."

"......"

Câu này thật đúng là dọa người sợ hãi.

Tạ Liên nuốt một ngụm trà xuống, nói: "Tướng quân nhà các ngươi phái các ngươi đến đây sao?"

Hai người cùng nói: "Tướng quân nhà ta không biết ta đến đây."

Tạ Liên nghĩ nghĩ, lại nói: "Vậy, các ngươi biết ta là ai sao?"

Nếu hai tên tiểu võ quan này mơ màng hồ đồ bị Linh Văn lừa đến, vừa giúp hắn, vừa trở về còn bị tướng quân nhà mình mắng, thật không đáng.

Nam Phong nói: "Ngươi là Thái Tử điện hạ."

Phù Dao nói: "Ngươi là nhân gian chính đạo, ngươi là trung tâm thế giới."

Tạ Liên nghẹn một chút, không chắc chắn lắm mà hỏi Nam Phong: "Hắn vừa rồi có phải trợn mắt với ta không?"

Nam Phong nói: "Đúng vậy. Đuổi hắn đi."

Nam Dương cùng Huyền Chân quan hệ không tốt. Đây cũng không phải điều bí mật gì, Tạ Liên nghe câu này cũng không giật mình, Phong Tín cùng Mộ Tình trước kia quan hệ chẳng ra gì, chỉ là khi đó hắn là chủ bọn họ là tớ, Thái tử nói các ngươi không cãi nhau nữa, các ngươi phải làm bạn tốt, bọn họ liền chịu đựng không trở mặt, thật sự nhịn không nhiều lời với đối phương, nháo cho tới bây giờ, nhưng lại không giả mù giả điếc. Cho nên, Nam Dương điện cùng Huyền Chân điện cũng là hàng năm đấu đá lẫn nhau, ngay cả tín đồ dân gian của hai vị thần quan ở Đông Nam cùng Tây Nam đều ít kính trọng đối phương. Hai vị trước mặt đây chính là ví dụ điển hình. Phù Dao cười lạnh nói: "Linh Văn chân quân nói ai tự nguyện đều có thể đến, ngươi dựa vào cái gì đuổi ta trở về."

Hai chữ "tự nguyện", dùng  biểu tình này của hắn mà nói, thật sự không có sức thuyết phục. Tạ Liên nói: "Ta xác nhận một chút. Các ngươi thật là tự nguyện sao? Nếu như không muốn ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng đâu."

Hai người cùng nói: "Ta tự nguyện."

Nhìn hai khuôn mặt ủ rũ nặng nề kia, Tạ Liên thầm nghĩ, các ngươi thực sự muốn nói là "Ta tự sát" đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#dammei