2. Con đường cứu dỗi tình yêu của Diệp Bạch Y (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu đề : Diệp Bạch Y ái đích cứu dỗi chi lộ (叶白衣爱的拯救之路)

Tác giả : ask_catnip

Nguồn : https://archiveofourown.org/works/30540909/chapters/75325797

_________________________________

Khi Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư gặp Diệp Bạch Y trong tửu lâu, họ nguyền rủa trong lòng và y nắm lấy cổ tay của Zhou Zishu và bước ra ngoài hóng gió. Không ngờ, Diệp Bạch Y vẫn nhận ra y và hét lên sau lưng họ

"tiểu ngu xuẩn!"

Ôn Khách Hành giả vờ như không nghe thấy, nhưng Chu Tử Thư nhìn lại người đàn ông.

"Này, tiểu ngu xuẩn họ Ôn!"

Lớn thế này, sao lại gặp anh ấy. Ôn Khách Hành nắm chặt tay.

Chính là Chu Tử Thư biết người Diệp Bạch Y đang gọi, Ôn Khách Hành xấu hổ không thể tránh được nữa, đơn giản quay người mắng người

"Lão quái vật, ngươi sao còn chưa chết, lại đây làm gì ! "

Chu Tử Thư sững sờ, ánh mắt cứ đảo qua lại giữa hai người họ, đã từng nhìn thấy Ôn Khách Hành khách sáo cười nhue Chân Diễn, đã từng nhìn thấy Ôn Khách Hành đang giễu cợt và xấu hổ, nhưng anh chưa từng thấy Ôn Khách Hành như vậy kích động và phong thái.

Diệp Bạch Y cười cười, nhưng lại bỏ qua sự thô lỗ của Ôn Khách Hành, quay đầu nói với Chu Tử Thư đang đứng sang một bên,

"bạn của tiểu ngu xuẩn ngươi có thương sống không nổi năm sau năm nữa." Càng ngày càng không thể hiểu chuyện. " 

" Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"

Nếu không phải vì nội thương của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành sẽ không bị lời nói của Ye Baiyi làm cho run rẩy, ngay cả bản thân và Diệp Bạch Y cũng vậy

Không quan tâm đến lễ hội nữa, vài bước bước tới chỗ Diệp Bạch Y kéo tay áo hắn và nói

“Anh nói rõ đi, vết thương của A Nhứ ra sao?” 

Diệp Bạch Y nhìn y một cách vui vẻ

“Tại sao phải nói, Không tìm ta trả thù sao? ” 

“ Ngươi! ”

Ôn Khách Hành chỉ hận không có kỹ năng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Diệp Bạch Y biến sắc

Diệp Bạch Y kéo lại tay áo của mình từ tay của Ôn Khách Hành

 "Nếu ngươi nói chuyện tốt với tôi và mời ta đi ăn, ta có thể giúp người bạn sắp chết của bạn nghĩ ra một cách."

“Lão Ôn”

Chu Tử Thue tiến lên nắm lấy Ôn Khách Hành chuẩn bị đi

“ta biết thương tổn của chính mình, cho nên không quấy rầy tiền bối” 

“ta không nói đùa với ngươi”

Diệp Bạch Y nghiêm nghị nói

"Ta chỉ nguyện ý cứu ngươi vì tiểu ngu xuẩn . Muốn sống thêm mấy ngày, đêm nay đem tiểu ngu xuẩn cho ta. Còn có, tiền cơm này ngươi trả"

Đời này nếu không được sống hạnh phúc thì ít nhất chết nhanh cũng tốt. Nhưng kể từ khi gặp Ôn Khách Hành, qnh dừng lại trên con đường dẫn đến quỷ môn quan, và bắt đầu sống sót trên thế giới

Đêm đó, Chu Tử Thư tự mình đi gặp Ye Baiyi nhưng anh ấy cũng dùng phương thức hủy diệt, anh ấy cười nhạo chính mình, rốt cuộc không nhịn được đứng dậy cảm ơn. Ngay lúc cửa được mở ra, liền nhìn thấy Ôn Khách Hành đứng ở cửa, vẻ mặt đau khổ.

Chu Tử Thư rất khó chịu, điều anh không muốn nhìn thấy lúc này là vẻ mặt tuyệt vọng của Ôn Khách Hành anh nói những lời tàn nhẫn rồi tức giận bỏ đi.

Một cơn mưa lớn, trời không đúng lúc. Ôn Khách Hành ngơ ngác ngồi trên cầu một lúc lâu, cho đến khi tiêu trong tay bị mưa đóng băng.

"Tiểu ngu xuẩn , ngươi làm sao vậy."

Ôn Khách Hành bị thanh âm cắt ngang, trong đầu nhớ lại một chút dấu vết, ngẩn người nhìn lên, thấy mưa rơi trên vai nam nhân áo trắng, bắn tung tóe một vòng sương mù. Y chống đỡ hai chân cứng ngắc đứng lên, chân không vững suýt nữa trượt chân, lại bị hắn dùng tay mạnh mẽ ôm lấy lưng.

“Chu Tử Thư đi rồi, ngươi làm chuyện này để cho ai xem?”

Lời nói của Diệp Bạch Y như gai nhọn nhưng giọng điệu lại dịu dàng

“Lão quái vật, A Nhứ sắp chết, vậy ta chỉ còn lại một mình …”

Ôn Khách Hành đột nhiên nói to

“Mưa mát biết mùa thu, Qingwu đã chết, và cái lạnh buốt giá trùm chăn mỏng!”

Tay y đập ngọc tiêuđó về phía lan can cầu

Tuy nhiên, trước khi vngọc bích bị vỡ, bàn tay đang giơ lên ​​của Ôn Khách Hành đã bị tóm lấy

Diệp Bạch Y kéo y vào lòng và hôn lên đôi môi y. Người trong vòng tay đột nhiên mở to mắt, sau đó lại từ từ nhắm lại

Ai biết người ăn đá uống tuyết này lại có nhiệt độ cơ thể cao như vậy, nhiệt độ thiêu đốt từ môi truyền đến tim, thiêu đốt thiêu đốt tuyệt vọng vừa mới rơi xuống động băng.

Ôn Khách Hành cảm thấy rằng Diệp Bạch Y phải là oan gia của y, nếu không, làm thế nào anh ta có thể xấu hổ như vậy mỗi lần nhìn thấy hắn.

...

Hai năm trước...

chủ nhân của thung lũng Quỷ Cốc một mình đi đến phía nam sông Dương Tử, thậm chí còn không mang theo cô gái thân thiết nhất của mình, A Tương

Đã lâu rồi Quỷ Cốc ở chỗ này đã chán, không có hứng thú gì nữa. trong những con quái vật, suy nghĩ Đi ra ngoài và vui chơi.

Tranh thuyền trên sông, có người ở giữa nước, Ôn Khách Hành ngẩng đầu uống cạn chén rượu do người hầu đưa cho, giơ tay ném ly rượu xuống nước sông, từng tầng từng lớp gợn sóng. 

“Hạnh phúc!”

Chỉ là rượu đẹp, nhưng vẫn là nhớ nhung. Ôn Khách Hành giương mắt nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên sắc mặt là Yingying và Yanyan.

Đúng lúc này, bóng dáng một người đàn ông mặc đồ trắng đang uống rượu một mình bên hàng rào chạm trổ lọt vào mắt, Ôn Khách Hành dụi dụi mắt, lúc này mới có thể nhìn thấy người đàn ông có lông mày kiếm và mắt sáng như sao, anh tuấn và tiêu sái.

Những đặc biệt bắt mắt, Ôn Khách Hành bị kích động, dựa vào công việc nhẹ nhàng của mình, trong nháy mắt vượt qua nửa con sông, rơi xuống trước mặt người đàn ông.

“vị công tử quý tính đại danh, một ngày đẹp trời như vậy có thể uống một mình với trăng?”

Ôn Khách Hành trong mắt thường có hoa đào, lúc này hơi lơ mơ mang theo ý tứ hàm xúc, nhíu mày đa cảm. Y tưởng mình đã đủ lãng mạn, ai biết người mặc áo trắng không động đậy

Người mặc áo trắng đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn nhìn hắn liếc mắt một cái, đáp

“Diệp Bạch Y” 

“Diệp công tử, Ôn Khách Hành”

Ôn Khách Hành không quan tâm đến ánh mắt băng giá của người kia, tự mình ngồi xuống đối diện

Diệp Bạch Y đang đeo một thanh kiếm khác thường bên cạnh

“công tử là võ giả?”

Vừa nói vừa vươn tay sờ kiếm

“Đừng nhúc nhích.”

Diệp Bạch Y trước tiên dùng một tay chặn lại y, sau đó ngược lại cổ tay bóp chặt huyệt khẩu của hắn như sấm. Chỉ là sát khí thoáng chốc, liền biến mất khi Ôn Khách Hành khôi phục lại, Ôn Khách Hành đành phải xấu hổ rút tay về.

Diệp Bạch Y đã nhiều năm không xuống núi bắt gặp pháo hoa trên đất, hắn cảm thấy có chút lạc lõng trong trường ca ca cười này, nhưng đột nhiên lại bị một người như vậy quấy rầy

Và tiểu ngu xuẩn này còn không biết xấu hổ, không có mặt mũi, đến để trêu chọc hắn. Diệp Bạch Y đã sống hơn một trăm năm, và hắn thực sự chưa gặp một vài người can đảm, và nó rẻ hơn cho anh ta chỉ để chiến đấu.

“ngươi nói tên ngươi là Ôn Khách Hành"

  Ôn Khách Hành sửng sốt, còn tưởng rằng tối nay không có tin tức gì nữa, nhưng Diệp Bạch Y đột nhiên thay đổi thái độ. 

"Vậy thì Ôn công tử, có muốn trở lại phòng cùng ta uống rượu một lần nữa không?"

Ôn Khách Hành hai mắt sáng lên, hắn nói rất có lý, liền đứng dậy đi theo Diệp Bạch Y trở về nhà trọ

Y dựa vào võ công giỏi của mình, cho dù bị gài bẫy, gặp kẻ dối trá cũng có thể dễ dàng thoát ra, vì vậy chưa bao giờ có chút lo lắng.

 Mặc dù lúc này thái độ của Diệp Bạch Y có chút kỳ lạ, nhưng Ôn Khách Hành nghĩ đó không phải là vấn đề nghiêm trọng nên yên tâm đi tới

Ye Baiyi trở về phòng, tháo kiếm đặt trên bàn, tự mình rót một tách trà

“công tử không phải mời uống rượu sao, như thế nào không thấy rượu?”

Ôn Khách Hành cố ý hỏi, cùng xem Diệp Bạch Y giở trò gì

" ngươi chỉ muốn tới đây uống rượu à? Có dám đến ngủ với ta sao?"

Diệp Bạch Y ý đồ rõ ràng như vậy, nhưng Ôn Khách Hành nghẹn ngào không nói nên lời.

“Sau đó ngươi để cho ta không ngủ?”

Ôn Khách Hành hùng hổ hỏi

“Nếu anh có khả năng thì đến.”

Diệp Bạch ngồi xuống giường, bình tĩnh và thoải mái.

Ôn Khách Hành thật cao hứng, không do dự nữa, gạt Diệp Bạch Y bả vai đè

"ngươi đang đùa ta sao?"

Diệp Bạch Y kêu Ôn Hình Viễn ngồi ở trên người hắn, thoải mái nhìn hắn

"Ta để cho ngươi ngủ trên giường của ta, ta cùng ngươi làm cái gì? Chỉ là ..." 

"Chỉ là cái gì?"

Ôn Khách Hành hung hăng ngẩng đầu lên, Đối mặt với hắn, Đôi mắt của Diệp Bạch Y hé lên

"được thôi"

trong lòng anh ta ngay lúc đó, nhưng đã quá muộn.

Diệp Thiếu Y cánh tay của hắn lật úp lại Ôn Khách Hành đè ở dưới người hắn, sau đó chỉ để một lòng bàn tay ở trên ngực của y, Ôn Khách Hành cảm giác được đến mức hô hấp nặng nề, không nhúc nhích được.

"Chỉ là, Ôn công tử , ngươi chính là đã ngủ."

Nụ cười của Diệp Bạch Y khiến y kinh hồn bạt vía, nhưng Ôn Khách Hành từ Quỷ Cốc mà ra còn thủ đoạn xấu xa nào chưa thấy qua, lúc này Diệp Bạch Y tuy nhẫn tâm nhưng cũng không muốn đưa hắn vào chỗ chết.

“ngươi rốt cuộc là ai vậy?”

Ôn Khách Hành cố gắng cho mình một chút cơ động, thật xấu hổ nếu bị người này đánh chết một cách khó hiểu, chưa kể y chưa từng gặp một vị nào mạnh mẽ như vậy

“Không phải ta nói cho ngươi biết, ta tên là Diệp Bạch Y rồi sao”

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Ôn Khách Hành, Diệp Bạch Y nói tiếp

“Tiểu ngu xuẩn, ngươi có nghe nói đến kiếm tiên Trường Minh Sơn chưa?"

Ôn Khách Hành nghĩ rằng thanh trường kiếm Trường Minh kia là sư phụ trăm năm trước, đã nhiều năm không xuống núi, làm sao có thể gặp được ở đây, nhưng thực lực của người trước mặt này dường như không có giống để chế giễu y

"Ngươi ... ngươi không muốn gạt ta, bất tử thanh kiếm kia là cao thủ trong thiên hạ, hắn làm sao có thể làm ra chuyện ức hiếp như vậy người ..."

Ôn Khách Hành hai mắt đỏ bừng nói. 

"Ôi, ta bắt nạt ngươi như thế nào? Ngươi không phải tới khiêu khích muốn đi theo ta sao? Vừa rồi còn đẩy ta lên giường, hiện tại còn nói ta bắt nạt ngươi? Ngươi đúng là một cái tiểu ngu xuẩn lắm miệng"

Baiyi nhìn Wen Kexing đắc thắng và bất lực

"Ngươi ... lão quái vật! Quỷ kiếm tiên kiếm nào, đều đi chết!"

Ôn Khách Hành dùng một cánh tay đánh lấy hắn, Diệp Bạch Y né tránh, bắt lấy tay y đè lên đỉnh đầu, nội lực trong lòng bàn tay càng nặng nề, Ôn Khách Hành cảm giác mình sắp ngất đi, nhưng hắn cố chấp một đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào Diệp Bạch Y, giống như một con dã thú bị đuổi đến đường cùng.

Vốn dĩ Diệp Bạch Y chỉ định dạy dỗ tên tiểu bối này, nhưng ánh mắt Ôn Khách Hành nhìn hắn lúc này khiến trái tim đã đóng băng mấy chục năm của anh chợt rung động

Hắn đã từng nhìn thấy nhiều mỹ nhân, và anh ta đã nhìn thấy những người cực kỳ hung dữ, nhưng giống như Ôn Khách Hành, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một tư thế hào hoa mà bao trùm lên sự hung dữ, tàn nhẫn và mong manh trong vẻ đẹp thế này.

"Ta xem ngươi, không phải vô dụng. Người bình thường đã sớm bị một tay này của ta đánh ngất, ngươi đã nhìn chằm chằm ta lâu như vậy." 

"Lão quái vật, buông ta ra!" 

"Buông ra ngươi cho ngươi đánh ta? "

Diệp Thiếu Y mỉm cười, thay đổi nội lực trong lòng bàn tay, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy sức nặng trên ngực đã biến mất, thay vào đó là một dòng điện ấm áp từ trong ngực đi vào tứ chi, cả người như bị ngâm trong nước nóng, mềm nhũn

“Lão quái vật… ngươi… ngươi đã làm gì ta…”

Giọng nói của Ôn Khách Hành không còn dữ tợn như trước, ánh mắt bắt đầu mờ mịt

“Ta chỉ là cho ngươi chút nội lực thôi, đừng sợ. Nó tốt cho cơ thể của ngươi ”

Diệp Bạch Y nói xong liền cởi thắt lưng của người dưới, lại mở ra ngực trước, lộ ra một bên ngực và bụng trắng nõn.

Ôn Khách Hành đương nhiên biết Diệp Bạch Y sẽ làm gì, y đã làm chuyện này với người khác rất nhiều lần, nhưng y không muốn nghiệp chướng hôm nay xảy ra với mình

Đây là một mất mát chết người, chính là y dụ dỗ lão quái vật, cuối cùng chính là y bị lão quái vật có nội lực đè bẹp mà cả đời cũng không chạm tới được

Hiện tại lại say sưa nội lực mềm mại này, không ngừng đưa tay vuốt ve, dục vọng dụ dỗ hắn cũng dần dần dâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro