Chương 330

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Bắc Cảng đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, lúc này Hoắc Tiểu Bao cũng đi xuống, cao hứng phấn chấn chào Mộ Sơ Tình: "Chào mẹ!"

"Chào buổi sáng, Tiểu Bao con muốn ăn cái gì?" Mộ Oanh Oanh nhẹ nhàng hỏi Hoắc Tiểu Bao, thuận tiện múc cho Tiểu Bao một chén cháo: "Tiểu Bao thích ăn cháo trứng muối thịt nạc nhất, ăn cháo được không?"

Thấy Mộ Sơ Tình dịu dàng ôn nhu như thế, Hoắc Tiểu Bao thật sự là cảm động lệ rơi đầy mặt, ngày hôm qua là do tâm tình của Mộ Sơ Tình không tốt, cho nên thái độ đối với nó mới không tốt, kỳ thật Sơ Tình vẫn rất yêu rất yêu nó, nó không nghi ngờ bản thân có phải là có một người mẹ giả hay không.

Hoắc Tiểu Bao kích động, run run nhận chén cháo Mộ Oanh Oanh đưa qua, hạnh phúc nói một câu cám ơn.

Nhìn Hoắc Tiểu Bao đã không còn sợ mình như ngày hôm qua, Mộ Oanh Oanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra đứa con trai này của Mộ Sơ Tình đúng là dễ bị lừa, chỉ cần dùng vài hành động yêu thương như của một người mẹ là liền có thể dễ dàng xử lý gọn.

Cũng may là mới sáng sớm đã nhận được tin nhắn của gã đàn ông kia, người kia đã gửi cho cô ta tin nhắn ghi rõ sở thích ăn uống của từng người trong Hoắc gia, ngay cả tài liệu về người giúp việc trong nhà cũng nói cho cô ta biết, sáng nay cô ta đã nhớ kỹ cho nên lúc này mới không lộ tẩy, sở thích của Hoắc Bắc Cảng Mộ Oanh Oanh cũng biết.

Chính là trong nhà có chó mèo, chắc là gã kia cũng không biết là có chúng nó nên cũng không có gửi tài liệu cho Mộ Oanh Oanh, đương nhiên là Mộ Oanh Oanh sẽ không biết chó mèo trong nhà là của ai nuôi, không có việc gì làm hay sao mà lại đi nuôi chó mèo.

Mộ Oanh Oanh vẫn luôn rất ghét động vật, mặc kệ là chó hay mèo cô ta cũng đều ghét cả, cảm thấy chúng nó rất dơ, siêu dơ, trên người đều là đủ loại vi khuẩn, sợ bị lây bệnh.

Sau đó, Mộ Oanh Oanh lấy món Hoắc Bắc Cảng thích ăn đưa cho hắn, không nói gì cả, nếu Hoắc Bắc Cảng không thích bộ dạng nhiệt tình như lửa của cô ta, vậy cô ta sẽ học theo tư thái của Mộ Sơ Tình, dù sao thì cô ta cũng không tin Hoắc Bắc Cảng lại khó thu phục như thế.

Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Sơ Tình khôi phục lại bộ dáng bình thường, nghĩ thầm chắc là do mình nghĩ nhiều rồi, sao có thể không phải là Mộ Sơ Tình được, hiện tại cô chính là Mộ Sơ Tình, không chỉ vậy, cả sở thích của Tiểu Bao và của hắn cũng đều biết rõ, có thể nào lại không phải được?

Vừa rồi Hoắc Bắc Cảng cho rằng Mộ Sơ Tình ở trước mặt là giả, sinh ra nghi ngờ, rốt cuộc Mộ Sơ Tình yêu thương Hỉ Bảo như thế, không có khả năng lại đối xử tệ với Hỉ Bảo như vậy, chính là hiện tại xem ra Mộ Sơ Tình cũng không có vấn đề gì.
Là bản thân suy nghĩ nhiều rồi phải không, cô vẫn là Mộ Sơ Tình không có gì sai, chỉ là bỗng dưng thần kinh không được bình thường thôi mà.

......

Hỉ Bảo nhìn Mộ Sơ Tình, khó chịu muốn khóc.
Hoan Bảo nhìn thấy Hỉ Bảo khóc, muốn bước tới an ủi Hỉ Bảo, chính là lại bị Hạo Thiên Khuyển giành trước một bước, Hạo Thiên Khuyển đi tới trước mặt Hỉ Bảo,vẫy vẫy đuôi, giọng nói thâm trầm nói với Hỉ Bảo: "Nếu như ngươi muốn khóc thì cứ tựa vào vai ta mà khóc đi."

"Hạo Thiên Khuyển, kia vẫn là chủ nhân của ta sao?" Hỉ Bảo khó chịu tựa vào người Hạo Thiên Khuyển khóc lên.

Chủ nhân đối xử với nó như vậy hết lần này tới lần khác, Hỉ Bảo đã sinh ra hoài nghi sâu sắc, tuy rằng khuôn mặt kia là mặt của chủ nhân nhưng mà Hỉ Bảo tin, người đó không phải là chủ nhân của nó, căn bản không phải là chủ nhân, bởi vì chủ nhân sẽ không đối xử với nó như vậy,  chủ nhân vẫn luôn đối với nó rất tốt, rất tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro