CHƯƠNG 23: DỄ DÀNG THA THỨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Diêm Minh Quân kịp phản ứng, hai bóng người xông lên, nắm lấy tay cô bẻ ra sau lưng. Diêm Na và Dương Băng Di một trái một phải áp chế cô rất chặt. Diêm Minh Quân ngoại trừ kêu lên một tiếng, cũng không phản kháng.

Vương Hiểu Giai đứng ở thảm cỏ kế bên, trên tay cầm khẩu súng, nhìn Diêm Minh Quân bị ép tới khom lưng:

"Cô đúng là không sợ chết, năm lần bảy lượt khiêu khích, thực coi cảnh sát chúng tôi là ăn không ngồi rồi?"

Diêm Minh Quân khom người rồi ngẩng đầu lên 1 ít tóc rơi xuống, cười gượng nhìn Vương Hiểu Giai, sau đó quay đầu lại nhìn Mã Ngọc Linh.

Mã Ngọc Linh bị những hành động vừa rồi làm sợ hãi, lui về vài bước, thấy Diêm Minh Quân bị áp chế, trong tình thế cấp bách tiến sát lại. Vương Hiểu Giai tay trái cầm giấy chứng nhận, giơ trước mắt cô:

"Là tổ trọng án cục công an, Tưởng tiểu thư, chúng ta đã gặp mặt."

Nói xong nghi ngờ nhìn áo khoác trên người Mã Ngọc Linh, lại nhìn thấy Diêm Minh Quân mặc đồng phục bồi bàn của Vạn Giang:

"Cô ta ép buộc cô?"

"Không phải, không phải, không có!" Mã Ngọc Linh vội vàng khoát tay, bối rối nhìn tình cảnh trước mắt. Lúc cô nhìn trực diện ánh mắt Vương Hiểu Giai, cảnh tượng đêm trước ở trước cửa nhà chị hai, nháy mắt hiện ra trong đầu. Tóc xoăn, dấu hiệu quá đặc trưng a!

"A! Chị là ——"

Ngập ngừng, không thèm nhắc đến, ánh mắt lướt nhìn Diêm Minh Quân, sau đó quay lại nhìn Vương Hiểu Giai.

"Cảnh quan trước —— a, không phải, ngài cảnh quan, có sự hiểu lầm rồi."

Nói xong chỉ chỉ Diêm Minh Quân: "Đây là bạn của tôi, chúng tôi chính là ——"

Diêm Minh Quân thoải mái nhìn Mã Ngọc Linh biểu diễn, nghe đến đó, nhếch môi tươi cười.

Vương Hiểu Giai đầu tiên không rõ cô ngập ngừng điều gì, sau đó nghe được thì chân mày nhíu chặt lại:

"Bạn? Cô ấy không phải là người lần trước bắt cóc em sao?"

"Không phải!" Mã Ngọc Linh theo bản năng nói dối phủ quyết, lập tức cảm thấy được không ổn, lại tiếp tục giải thích:

"Ý tôi là chuyện lần trước có chút hiểu lầm..."

Vương Hiểu Giai cất súng vào bao, vẻ mặt không thoải mái:

"Có phải hiểu lầm hay không về cục rồi biết, đến lúc đó Tưởng tiểu thư không thiếu bị hỏi đâu."

Nói xong ra lệnh cho Diêm Na và Dương Băng Di.

"Dẫn đi!"

Lập tức ba người áp giải Diêm Minh Quân rời khỏi.

"Chờ một chút!"

Mã Ngọc Linh bất giác cao giọng, Vương Hiểu Giai quay đầu lại nhìn cô, phát hiện cô kê điện thoại bên sườn mặt:

"Alo? Chị hai! Chị đến cửa sau khách sạn một chút được không?... Có chút việc, tóm lại chị đến đây một chút... Đừng đừng, mình chị lại đây là được!... Đúng đúng đúng, chính là cái cửa sắt inox đó... Dạ, em chờ chị!"

Cúp điện thoại, Mã Ngọc Linh vẻ mặt mềm mỏng nhìn Vương Hiểu Giai:

"Chờ một chút được chứ?"

Sau đó lại liếc Diêm Minh Quân một cái, làm bộ không có nhìn thấy cô cười đắc ý.

Vương Hiểu Giai nghe được cô kêu tiếng "Chị hai" biết ngay cô vừa gọi cho ai, hơi bực mình, nhưng vẫn bình tĩnh, ra lệnh cho cấp dưới của mình:

"Đợi lát nữa."

Cánh cửa hơi mở rộng, hai cảnh sát áp giải Diêm Minh Quân đứng bên ngoài, Mã Ngọc Linh và Vương Hiểu Giai thì ở bên trong, một trái một phải đứng dựa vào hai bên hành lang. Mã Ngọc Linh vừa lo lắng chuyện trước mắt sẽ phát triển như thế nào, vừa lén lút quan sát Vương Hiểu Giai, âm thầm nghiền ngẫm cuối cùng mối quan hệ giữa cô ấy và chị hai là như thế nào.

Khoảng chừng 10 phút, tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất "keng keng" ở đầu hành lang vang đến, trong ngọn đèn mờ nhạt, bóng dáng Tưởng Vân từ từ hiện rõ.

Mã Ngọc Linh chạy nhanh qua đón, ghé vào bên tai chị mình nói nhỏ gì đó. Tưởng Vân vừa nghe vùa nhìn nhìn Vương Hiểu Giai, sau đó lại quan sát Diêm Minh Quân ở bên ngoài, bởi vì ánh sáng không rõ lại có cánh cửa cách trở, nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Vương Hiểu Giai cũng không thèm để ý bọn họ, đứng dựa tường, mặt không chút thay đổi.

Một lát sau khi Tưởng Vân nghe em mình giải thích xong, đi vài bước đến trước Vương Hiểu Giai, Mã Ngọc Linh cẩn thận theo sát phía sau chị.

"Chuyện ngày hôm nay Vương cảnh quan quả thật hiểu lầm, người này chính là khách của Tưởng thị chúng tôi."

Vương Hiểu Giai ánh mắt sắc bén xem xét tỉ mỉ Tưởng Vân, như không tin hỏi:

"Chị không biết cô ấy là ai sao?"

"Biết, là người ngày đó em cho tôi xem."

Giọng nói Tưởng Vân lạnh nhạt, cũng không thèm để ý.

"Vậy vẫn là khách của chị?"

"Đây là chuyện của tôi, tôi nói là khách của tôi, thì tất nhiên phải."

Vương Hiểu Giai âm thầm cắn chặt răng, làm trò nhiều như vậy, cô tự nhiên không muốn chất vấn Tưởng Vân đang phát điên cái gì, đem một người bắt cóc em gái mình biến thành khách. Kiềm nén tức giận, miễn cưỡng mở miệng:

"Chị đừng gây trở ngại tôi chấp hành nhiệm vụ!"

Gạt mái tóc, không nhìn tới ánh mắt Tưởng Vân, giọng nói đặc biệt cứng rắn.

"Sự việc liên quan đến danh dự Tưởng thị, cũng là nhiệm vụ của tôi."

Tưởng Vân không vội không buồn bực, nhưng là quyết không thỏa hiệp. Vương Hiểu Giai rất là kinh ngạc, ánh mắt bắn trở về, vẻ mặt nghi vấn, liên quan gì đến danh dự Tưởng thị?

"Hiện tại ở bên ngoài đều là khách và phóng viên, em áp giải khách của chúng tôi đi cảnh cục, hơn nữa người khách này còn mặc đồng phục Vạn Giang. Đối với người không hiểu, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

Giọng Tưởng Vân không lớn nhưng chắc chắn không cho ai có cơ hội phản bác lại. Vương Hiểu Giai hoàn toàn cứng miệng, nhìn chằm chằm nàng nói không nên lời.

Mã Ngọc Linh nhìn chị và nữ cảnh quan trước mắt giằng co, tò mò quan sát đến vẻ mặt và giọng nói của bọn họ, một chút chi tiết đều không bỏ qua. Nhưng mà, chị cô dường như không có gì khác thường hết, cảm giác cùng đối phương giống như không hề có quan hệ gì. Nhưng nhìn kỹ thì nữ cảnh sát hơi mất tự nhiên, vốn rất tức giận, đối với chị hai lại giống như không phát hỏa được.

"Vương cảnh quan vẫn là nể mặt tôi, làm cứng đối với em, tôi cũng không muốn."

Đưa ra tối hậu thư. Khuôn khổ, nhưng mà, loại cố ý khiêu khích cũng không khiến nàng vui vẻ gì, ngược lại tăng thêm cảm giác không xác định. Nàng không lo lắng bị Mã Ngọc Linh biết được bí mật, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết về tính cách của Vương Hiểu Giai, khiến lòng nàng tràn đầy buồn bực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro