CHƯƠNG 21: BĂNG ĐIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày nghỉ Tết Nguyên đán, Tưởng Vân trở về Phượng Hoàng sơn trang ở. Cha mẹ cùng tiểu Mã đã trở lại, Tưởng gia tràn ngập tiếng cười. Nàng cũng tạm thời quên đi tình cảm phiền não, chuyên tâm cùng gia đình trải qua một năm mới vui vẻ hạnh phúc.

Kỳ nghỉ kết thúc, bắt đầu đi làm trở lại, tuy chỉ nghỉ ngắn ngủn vài ngày, nhưng cũng tồn động không ít việc. Sau buổi họp thường kỳ, Tưởng Vân ở văn phòng bận cả buổi sáng. Cho đến khi thư ký mang cơm trưa vào, mới buông công việc trong tay, nghỉ ngơi một chút.

Vừa ăn cơm được trình bày đẹp mắt vào miệng, vừa đọc báo hàng ngày. Một người có quyền quyết định trong tương lai cần thiết bổ sung những thông tin thời sự nóng bỏng. Sau khi xem hết mấy phần tin tức tài chính của tạp chí kinh tế, Tưởng Vân cũng chỉ mới ăn vài miếng cơm trưa, sau đó tiếp tục đọc báo buổi sáng.

Khi vừa mở trang báo ra, đầu đề ngay trang tiếp theo: "Tổ trọng án truy bắt kẻ buôn ma túy gặp nạn, hai cảnh sát trọng thương nhập viện."

Tưởng Vân ngừng tay. Nhìn dòng chữ to màu đen, không biết tại sao trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Buông thìa, bàn ăn cũng đẩy sang một bên, Tưởng Vân cầm lấy tờ báo, đọc tin tức cẩn thận.

Hai cảnh sát bị thương là trong tổ trọng án số 3 của cục công an, trong đó có một người là nữ cảnh. Khi từng chữ đó theo thứ tự đập vào mắt Tưởng Vân, nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn của Vương Hiểu Giai, không hề có điềm báo trước làm cho lòng nàng nhói đau một lúc.

Buông tờ báo xuống, đến ga ra ngầm của tòa nhà Tưởng thị, Tưởng Vân lấy xe lao như bay ra ngoài, tổng cộng mất khoảng năm mươi tám giây, ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa đến.

Tại Bệnh viện Nhân Dân.

Vương mama bưng bát, đút canh cho Vương Hiểu Giai. Mấy ngày hôm trước Vương cảnh quan còn vui vẻ, giờ phút này suy yếu nằm trên giường bệnh, vai trái quấn băng gạc thật dày, chất lỏng trong suốt từ bình thuốc theo ống tiêm thật dài, chảy vào trong mu bàn tay của cô.

Sau khi giải phẫu kết thúc, bị thuốc gây mê làm mất đi sức lực, hôn mê suốt một ngày, bây giờ mới miễn cưỡng có thể ngồi dậy ăn một chút. Vương Hiểu Giai cố chịu đựng vết thương, sợ mẹ lo lắng.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gào thét, la khóc.

Âm thanh nghe rất gần, như vang ra từ phòng bệnh kế bên, Vương mama và Vương Hiểu Giai đều là kinh hãi.

Vương mama đứng lên buông bát trong tay:

"Để mama di xem, chỉ sợ là không tốt."

Nói xong, vội vã mở cửa đi ra ngoài. Lúc cánh cửa mở ra, tiếng la khóc còn lớn hơn nữa, kèm theo rất nhiều tiếng huyên náo của người đến kẻ đi. Vương Hiểu Giai cắn chặt môi dưới, biến đôi môi trắng bệch không còn chút máu.

Đợi một lúc, Vương mama vẫn chưa quay lại, Vương Hiểu Giai xốc chăn lên, tự mình cầm bình nước biển, mặc đồ bệnh nhân đi ra ngoài. Chân mềm nhũn không còn chút sức lực. Mở cửa ra nhìn thấy ở hành lang có rất nhiều người. Lãnh đạo cục công an, lãnh đạo tòa thị chính, bác sĩ, phóng viên, có cả những người Vương Hiểu Giai không biết, đứng tràn đầy cả hành lang.

Đồng nghiệp bị thương với cô, đã cấp cứu liên tục 30 mấy tiếng vẫn không cứu được, tánh mạng như ngàn cân ttreo sợi tóc. Trong đám người, người mẹ già yếu cùng cô vợ mới kết hôn được một năm, khóc gần như ngất.

Vương mama cũng cảm động lây, giúp đỡ người cùng thế hệ với mình, nước mắt cũng rơi đầy mặt. Vương Hiểu Giai xa xa đứng, ngơ ngác nhìn cảnh bi thảm này, ngay cả vết thương đau cũng chết lặng.

Sớm đã có sắp xếp, mọi người giúp đỡ thân nhân người mới mất từ từ rời khỏi phòng bệnh. Vương mama không nỡ bỏ đi, từ xa nháy mắt kêu Vương Hiểu Giai về giường nằm dưỡng bệnh cho tốt. Đám người tản ra hết, Vương Hiểu Giai mới bước từng bước nặng nhọc, di chuyển trở về phòng bệnh.

Trở về giường, Vương Hiểu Giai mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Đã làm đồng nghiệp với nhau vài năm, cứ như vậy mà mất đi, thật khó tiếp nhận, tánh mạng con người sao mỏng manh quá. Không phải lần đầu tiên đối mặt với việc chết chóc, nhưng vẫn cảm thấy nặng nề, không chịu nổi. Cũng cùng một loại viên đạn bắn vào vai cô tạo thành vết thương, nhưng lại bắn vào ngực hắn, làm cho vĩnh viễn cách xa.

Cửa phòng bệnh vang lên, tiếng bước chân dồn dập, Vương Hiểu Giai mở to mắt, đứng trước mặt, là Tưởng Vân hơi thở hỗn loạn.

Một người lúc nào cũng quan tâm đến vẻ ngoài, thế mà lúc này Tưởng tổng trên trán thấm mỏng mồ hôi, lớp trang điểm cũng mờ nhạt, vài sợi tóc rơi tán loạn xuống bên mặt, nhìn có chút chật vật.

Vương Hiểu Giai dựa trên gối, thất thần nhìn nàng. Trong ánh mắt xinh đẹp kia, thấy được sự quan tâm muốn giấu cũng giấu không được.

Nàng sẽ hối hận không?

Không phải hiện tại, cũng không phải bình lặng như trong tương lai. Mà là có một ngày, tôi không thể nhìn chị như vậy, mặc dù chị khiến tôi rơi nước mắt nhưng tôi sẽ cố kìm chế không rơi trước mặt chị, chị, sẽ hối hận sao? Sẽ hối hận hôm nay đã quan tâm như vậy sao?

Vân Tỷ, tôi sợ chị hối hận. Thời điểm viên đạn bắn tới tôi cũng không sợ nhưng tôi sợ chị sẽ hối hận.

Vương Hiểu Giai nâng thân mình lên, cong khóe môi cười thản nhiên:

"Tưởng tổng... Nghĩ kỹ rồi sao?"

Tưởng Vân sửng sốt, cảm thấy có gì không đúng. Nhưng tìm không ra cảm xúc trong giọng nói của cô, một sự im lặng hiển nhiên. Vương Hiểu Giai trước mắt xa lạ quá với cô thường ngày. Màu da tái nhợt, trắng bệnh như màu tường trong phòng bệnh, chăn nệm dưới ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào biến bệnh nhân như trong suốt, nháy mắt một cái sẽ biến vào hư không.

"Chuyện hôm đó, là tôi không đúng, tôi uống quá nhiều rượu. Rất sợ Tưởng tổng sẽ giận, nhưng mà nghĩ lại, Tưởng tổng cũng sẽ không phải là chơi không nổi trò này?"

Vương Hiểu Giai bình tĩnh, thản nhiên nói, nhếch miệng cười đểu, tàn nhẫn lạnh lùng, không hề ấm áp. Đồng tử Tưởng Vân từ từ co lại, rồi lại dần dần phóng đại, ánh mắt đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, sau đó như lưỡi dao sắc bén.

"Tưởng tổng cần thời gian, là đang suy nghĩ gì vậy? Có phải kỹ thuật của tôi quá tệ làm Tưởng tổng thất vọng phải không?"

Sắc mặt Tưởng Vân xanh mét, giận dữ cười lại, cố gắng xiết chặt bàn tay đang run rẩy. Nhìn Vương Hiểu Giai chằm chằm, như tìm kiếm một điều gì đó trên vẻ mặt của cô. Bao nhiêu lo lắng, bối rối lúc ban đầu hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại, trong lòng lạnh lùng, băng giá.

Vương Hiểu Giai không nói nữa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Như vậy là đủ rồi, thời cơ thích hợp, thích hợp lấy cớ. Cũng chưa yêu quá sâu, như vậy cũng không đau đớn nhiều, có khi có được chưa chắc đã hạnh phúc, mất đi theo thời gian cũng trở thành quá khứ. Như vậy là tốt rồi.

Hồi lâu không tiếng động.

Lúc mở mắt ra, trước giường bệnh đã không có một bóng người. Vương Hiểu Giai ngơ ngác nhìn chỗ Tưởng Vân vừa đứng lúc nãy, trong lòng tan nát. Tại sao lại như vậy, cảm giác đau đớn sao với vết thương càng khó chịu hơn?

Vương mama đẩy cửa phòng bệnh, thấy con gái cuộn tròn đưa lưng ra ngoài. Đi vào thấy nước biển đã truyền xong, máu đỏ tươi chói mắt chạy ngược trở về ngập toàn bộ bình truyền dịch.

"Giai Giai, tại sao truyền xong không gọi a? Con xem máu kìa! Vết thương còn đau không?"

Vương mama vội vã vòng qua giường bệnh, bấm chuông gọi, sau đó khom lưng nhìn con mình.

Vương Hiểu Giai mày nhíu chặt, nhắm chặt hai mắt. Miễn cưỡng lay động phía dưới, xem như trả lời mẹ.

"Không thoải mái chỗ nào? Truyền dịch nhanh quá hay sao?"

"Ma, cho con ngủ một lúc, con chỉ muốn ngủ một lúc..."

Ngày thường Vương Hiểu Giai bận đến không thấy được bóng người, nay do bị thương ở nhà tĩnh dưỡng, cơm nước dâng tận miệng, vô cùng thoải mái. Lúc mê man, cảnh tượng kỳ lạ, không rõ ràng luôn xuất hiện.

Trong tòa nhà Tưởng thị, phòng khách sang trọng, cô đứng ở đó như đang chờ đợi điều gì, cái gì cũng nhìn không rõ. Sau đó xuất hiện 1 vài hình ảnh quen thuộc, bên cạnh trống trải. Không có mục tiêu, lo sợ luống cuống không yên.

Bừng tỉnh, tay Vương Hiểu Giai vỗ về cái trán, thở dốc thật mạnh.

Trái tim nếu luôn nghe lời theo lý trí, thì thế gian đã không có nhiều nỗi buồn phiền rồi.

Đứng dậy thay đổi quần áo, Vương Hiểu Giai mặc chiếc áo lông thật dày ra ngoài.

Trời chiều trắng xoá, nhưng lại rất sáng lạn, từng cây chồi non đang mọc ven đường, Vương Hiểu Giai hít thở thật sâu, thay đổi không khí làm cho người ta tâm tình cũng tốt lên.

Ở trong cửa hàng bánh ngọt ăn ngon lành hết một cái bánh, sau đó đi tới KFC ngồi uống một cốc nước ép nóng. Vương Hiểu Giai thỏa mãn đứng dậy, kéo mũ trượt tuyết lên, chạy đến cái hẻm nhỏ bên cạnh tòa nhà Tưởng thị, theo dõi.

Tôi chỉ muốn nhìn một chút, chỉ cần nhìn một chút là đủ rồi. Để tôi có thể thấy chị, tôi nhớ chị.

Trời không toại lòng người, cho đến lúc trời tối sầm, cũng không nhìn thấy gì. Ngẩng đầu nhìn lên phòng làm việc của Tưởng Vân, cũng không có ánh đèn để người ta nuôi chút hi vọng.

Vương Hiểu Giai ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, túm dây của hai quả bông bên mũ, cố gắng nghĩ, nghĩ đến mức đau đầu. Kết quả là dù sao cũng đã theo dõi, phải thấy được mới thôi.

Tại cửa khu Cảnh Duyệt Vinh Viên, Vương Hiểu Giai ẩn trong tối, nhìn Tưởng Vân cùng một quý ông chào tạm biệt.

Cô biết người đàn ông đó, là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tưởng thị ở nước ngoài, là bạn học chung đại học của Tưởng Vân. Với tính cách của Tưởng Vân hẳn là không có liên lạc gì với người khác, nhưng tên người Pháp mắt xám tóc vàng này và cô đi rất gần nhau. Người ở chi nhánh sẽ không ở lại đây lâu, Đa số thời gian Tưởng Vân gặp hắn là bàn bạc công việc. Thêm nữa, mỗi lần gặp mặt ở trước mặt người khác cũng hiếm có vẻ thân mật.

Điều đó Vương Hiểu Giai cũng biết, nhưng lúc cô thấy người đàn ông cao cao gầy gầy đó cúi người lịch sự hôn lên môi Tưởng Vân, quên mất bản thân đang theo dõi, nhanh chóng tiến lại gần.

Tưởng Vân sau khi tiễn hắn xong, xoay người liền thấy cô.

Vương Hiểu Giai có chút khẩn trương, không có chuẩn bị sẵn sàng đối mặt như vậy. Dù sao cũng đã làm chuyện quá trớn, lời nói cũng quá tổn thương, đã gây họa mà còn nói tổn thương thì quá khó để tha thứ được.

Tưởng Vân nhìn cô một chút cảm xúc cũng không có, chỉ trong chốc lát cái cười lạnh cũng không có, xoay người bỏ đi. Vương Hiểu Giai ngay cả giãy dụa cũng không có, ma xui quỷ khiến đi theo.

Một đường theo vào tận trong nhà Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai chăm chú nhìn bóng dáng nàng, không thấy gì khác thường. Tất cả cũng như trước kia như chưa từng có gì xảy ra, Tưởng Vân cũng lạnh lùng như cũ, Vương Hiểu Giai cũng thực im lặng.

Lúc cô chịu đựng tim đập như sấm tiến lại gần, thật bất ngờ, Tưởng Vân không có cự tuyệt.

Đèn, mơ mơ hồ hồ; hôn, nhu tình vạn chủng. Vương Hiểu Giai mê say, ôn nhu như vậy nàng thật không ngờ, mà người trong lòng cô cũng không cứng ngắc như hôm ấy, trở nên chủ động, nhiệt tình. Môi lưỡi dây dưa, thân thể quấn chặt, Vương Hiểu Giai bị nhốt trong cảnh đẹp kiều diễm lung linh trước mắt, chỉ thấy được giai nhân duyên dáng tuyệt sắc nhất.

Quên nữa, Tưởng Vân cũng có phản ứng.

Sau khi đưa được nàng lên đỉnh, Vương Hiểu Giai ôm Tưởng Vân đang thở dốc, muốn cúi xuống hôn một nụ hôn tràn đầy tình cảm và sâu lắng. Mà Tưởng Vân đang nằm ngửa rất nhanh nghiêng đầu tránh đi, ánh mắt mê loạn nháy mắt trở nên lạnh lẽo:

"Kỹ thuật Vương cảnh quan tiến bộ không ít, có chăm chỉ luyện tập sao? Quả thật nhìn không ra có đạo đức nghề nghiệp tốt như vậy."

Vương Hiểu Giai ở trong góc, tràn đầy quyến luyến cũng trở nên cứng ngắc. Ngay sau đó, bị đẩy mạnh ra, ngã thật mạnh ở một bên. Tưởng Vân đứng dậy, phủ thêm áo ngủ vào phòng tắm.

Vương Hiểu Giai nằm ở một chỗ, vết thương ở vai trái bị xé rách miệng cho cảm giác đau nóng rát, cũng không theo kịp cảm giác trong lòng cô lúc này. Đây là trả thù sao? Kiên quyết, lãnh ngạo như Tưởng Vân, như thế nào sẽ để cho chính mình rơi vào sự sắp đặt của người khác. Cô hiểu được ý nghĩa của cái cười lạnh kia, đó là vũ khí sắc bén nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro