Chap 1 : Trở Về Nơi Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông lạnh lẽo tràn về trên thành phố, mang theo những cơn gió hiu hắt len lỏi vào từng ngõ ngách. Gió nổi lên, thổi những chiếc lá cuối cùng bay lả tả trong không trung rồi nhẹ tênh về với đất mẹ. Có bóng hình nhỏ nhắn liêu xiêu trong làn gió ấy, mạnh mẽ và cô độc đến lạ thường.

Thiên Lam khẽ mỉm cười, đặt những bông cẩm chướng trắng trước ngôi mộ đá. Cẩm Chướng của sự êm dịu và bao dung. Dù sống hay chết, người trong hình vẫn luôn hợp với loài hoa này nhất.

Vuốt nhẹ lên tấm hình đã bị thời gian phủ một lớp bụi mờ nhạt. Trong ảnh, người đàn ông vẫn cười thật hiền từ, nụ cười ấy vẫn ấm áp, vẫn chan hòa như chưa từng trải qua bão giông dữ dội của năm tháng.

Năm năm rồi!
Cô đi cũng tròn năm năm rồi!
Đi một vòng thật lớn cuối cùng lại trở về nơi đây…

“Ba! Con về rồi!”
————————–

“Cả lớp đứng.”

“Giới thiệu với các em hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển vào lớp, bạn ấy tên Cao Thiên Lam, mong các em cùng học tập vui vẻ.”

Sau lời giới thiệu của cô giáo, cả lớp bỗng chốc im bặt trong giây lát rồi rầm rộ lên những trận bàn tán xôn xao. Ngôi trường này là trường dân lập có tiếng, hầu như chỉ dành cho con em nhà có tiền, lại là trường liên cấp nên rất lâu rồi chưa có học sinh mới, mà người có thể xin vào giữa chừng như Lam thì càng ít đến hiếm hoi. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là cô gái này chẳng có gì đặc biệt cả. Trên người chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đơn điệu, chân đi đôi giày thể thao cao cổ- bình thường đến chẳng thể bình thường hơn…

Mọi người từ ngạc nhiên chuyển qua xoi xét. Tụi nhiều chuyện trong lớp được dịp túm tụm lại bàn tán, bình phẩm:

“Nhìn cũng xinh đấy, nhưng thời buổi nào rồi còn có đứa trưng bộ mặt mộc đi học thế này?!”

“Nghe đâu vừa từ bên Mĩ về, vậy mà ăn mặc… haiz… một tí phong cách cũng không có.”

“Chưa kể vào được trường mình cũng không phải dễ. Rốt cuộc thì có điểm gì hơn người?”

“…”

Nhân vật chính của những lời bàn tán ấy thì từ đầu đến cuối vẫn giữ khuôn mặt thờ ơ, phớt lờ những lời bình luận như chẳng một chút liên can với mình. Kệ thôi! Tò mò vốn là bản tính của con người, cô không muốn quản, cũng chẳng quản được.

Cô giáo như đã quá quen với kiểu không coi ai ra gì đấy, khẽ hắng giọng khó xử: “Được rồi, Lam, em tự tìm chỗ ngồi cho mình đi.”

Thiên Lam đảo mắt một vòng, lớp học được chia thành ba dãy bàn rất tách biệt; hai dãy đầu thì tập trung gần hết cả lớp, còn dãy còn lại thì chỉ có duy nhất… Ba người. Chẳng khó để nhận ra sự không bình thường ở đây, mà sự khác biệt lớn nhất chính là mấy người đó.

Người bàn đầu tiên là một cậu con trai tóc hung đỏ, vẻ mặt bất cần, trên người khoác chiếc áo khoác da phong cách. Bàn tiếp theo là một cô gái với mái tóc xoăn dài xõa xuống che gần hết cả khuôn mặt, tuy không nhìn rõ mặt nhưng khí chất từ cô ấy tỏa ra lại làm người khác không thể rời mắt. Còn người ngồi bàn cuối, từ đầu đến cuối vẫn lười biếng gục mặt trên bàn nằm ngủ, chỉ thấy mái tóc đen nhánh xõa xuống cánh tay rắn chắc. Chỉ có một điểm chung duy nhất là mỗi người đều bận rộn với việc riêng của mình, nên họ là những người duy nhất không tham gia vào ‘cái chợ’ này.

Lam cũng lười bận tâm, đôi mắt biếng nhác đảo quanh một vòng nữa rồi xách cặp đi tới một bàn gần cửa sổ. Từ đây, cô có thể nhìn thấy sân trường, cùng bầu trời bao la trải dài trước mắt. Cô thích vị trí này, thoáng mát và không quá ngột ngạt.

Cô gái tóc xoăn nãy giờ đang chăm chú với cuốn sách ngước lên nhìn cô cười thân thiện:

“Cậu ngồi đây với mình đi, bàn này chỉ có mình ngồi thôi à. Mình tên là Ariana, cậu có thể gọi mình là Ana.”

Cô bạn cười để lộ hai má lúm đáng yêu, đôi mắt to long lanh và rất có hồn, làn da trắng ngần nổi bật giữa làn tóc nâu bồng bềnh như nước. Cô gái ấy như một nàng công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tích. Thánh thiện và trong sáng! Mà Lam lại không thích vẻ đẹp như thế, nó mang lại cảm giác không trân thật, hay nói một cách khác đó là sự thánh thiện là thứ cô chẳng bao giờ có được. Nhưng cô vẫn đặt chiếc cặp của mình xuống cạnh Ana, bởi đơn giản…cô thích chỗ ngồi đó.

“Không được ngồi chỗ đó” – Giọng nói vang lên đột ngột và gay gắt.

Không khí trong lớp bỗng im ắng đến lạ thường, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thiên Lam như chỉ chờ xem trò vui…

Cậu con trai tóc đỏ đứng chắn phía trước không cho Lam ngồi xuống. Cái cách mà cậu ta nhìn Lam khiến cô có chút buồn cười lại có chút nghi hoặc. Kể cả hoa trong lồng kính cũng không phải bọc kĩ đến thế chứ? Thú vị thật… Thiên Lam khẽ nhếch môi cười. Đã thế thì cô càng muốn ngồi chỗ này hơn! Xem cậu ta làm được gì? Cô nhất quyết đặt chiếc cặp xuống lại bị cậu giơ tay cản lại. Lần này Ana không chịu được nữa, lay lay tay hắn khó xử:

“Thôi mà anh Duy, cho bạn ấy ngồi cùng em đi, em ngồi một mình rất buồn chán…”
Cậu ta cốc đầu Ana, cười hiền:

“Nguyên không thích em ngồi với người lại đâu”

Người lạ? Ha…

Lam rời mắt đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nhìn cái viễn cảnh người đẩy kẻ đưa này nữa, cái kiểu hòa thuật, sướt mướt này không hợp với cô. Bỗng dưng cô bắt gặp một ánh mắt đen láy, lạnh lùng và khó hiểu đang nhìn mình chằm chằm.

Đôi mắt này!
Rất giống, rất giống người với một người mà cô quen.
Đôi mắt như muốn xoáy sâu vào tâm tưởng người khác, làm hơi thở của cô lệch đi một nhịp.
Thiên Lam khẽ lắc đầu, để cho mọi cảm xúc trở về nguyên trạng của nó. Sẽ không phải đâu. Không thể người đó…

Đôi lời tác giả : Đây  là chuyện cuối cùng và duy nhất của  tui mong m.n ủng hộ hết mình mỗi tuần ra 1 chap có khi ra chậm mong m.n thông cảm 😀😀😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#tận