Chương 47: Có Thể Gọi Ta Là Mẹ Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Quỳnh nhếch môi, hắn nhướng mày.

Cô đúng là rất bạo gan, đã biết hắn phải nhẫn nhịn, không được đụng tay đụng chân với cô lúc này mà cứ thách thức hắn

Phi Nhung hất cằm

"Hửm? Sao anh không trả lời em?"

Chưa kịp để cô trách vấn thêm, môi hắn từ khi nào đã chạm lần nữa vào môi cô rồi.

Liên tiếp hôn hít, còn ngậm mút bờ môi căng mọng ngọt ngào như một miếng đào ấy.

Cô không kịp tránh, bắt nhịp đáp lại cùng hắn

Buông môi cô ra, hắn bật cười

"Cô ấy là ai không quan trọng nữa."

Nói rồi hắn vòng tay ôm ngang qua eo cô, để Phi Nhung ngồi gọn lên đùi mình.

Cô khó hiểu, vẫn còn muốn truy hỏi

"Tại sao?"

Mạnh Quỳnh có vẻ không quan tâm lắm đến cô gái mà Phi Nhung tò mò.

Hắn đặt cằm mình lên vai cô, nhắm hờ mắt

"Có những chuyện, bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói ra."

Cô rơi vào trầm tư. Cô để hắn yên tĩnh dựa vào người mình.

Cô không trách cứ hắn giấu giếm cô điều gì.

Vì ngay từ đầu Phi Nhung đã không có được kí ức của mười mấy năm về trước nên nếu muốn trách cũng không có lý do thích đáng.
...

Ngày hôm sau khi Mạnh Quỳnh vừa tạm biệt cô để đến công ty.

Phi Nhung nằm một mình trong phòng bệnh ngủ rất ngon.

Cho đến khi cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng gõ cửa phát ra nhưng đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Cất giọng yếu ớt, cô nói

"Mời..vào."

Sau đó thì mặc kệ vạn vật cô vẫn tiếp tục nhắm nghiền mắt mà ngủ.

Phi Nhung ngủ rất sâu, trong giấc mơ lại cảm thấy có một đôi bàn tay ấm nóng, quen thuộc chạm vào gương mặt gầy của cô.

Cô ra sức muốn nắm lấy đôi bàn tay kia nhưng không thể chạm vào nó trong cơn mộng mị.

Chợt cô choàng tỉnh giấc

Lờ mờ trong cơn mơ bước ra lại cảm nhận được có ai đang ngồi cạnh mình.

Cô quay đầu sang bên tay trái lại giật mình hoàn hồn

"Cháu tỉnh rồi sao?"

Dư Miên từ khi nào đã ngồi sừng sững trước mặt cô, mỉm cười hiền hậu

Phi Nhung không biết nói gì trước tình hình này, đôi chút hoảng loạn

"Nặc lão phu nhân?"

Dư Miên nghe cô mở miệng liền gọi mình mấy tiếng Nặc lão phu nhân mà chạnh lòng. Bà cười trách móc

"Thôi nào. Cứ gọi ta là bác Dư Miên đi.

Ta chẳng thích cái cách gọi dài ngoằn đó chút nào."

Cô vừa tỉnh dậy, vẫn còn khờ khạo lắm.

Phi Nhung bước nhẹ xuống giường

"Vâng, để cháu đi rửa mặt một chút."

Dư Miên gật đầu còn có ý muốn đỡ giúp cô.

Cô cười trừ, cảm ơn

Chuyện Dư Miên đến thăm cô lần nữa hoàn toàn ngoài dự tính.

Bà đến đây còn mang lỉnh kỉnh cả đống đồ ăn, nước uống khiến cô liếc nhìn bối rối

"Bác Dư, người không cần phải đối đãi với con tốt như vậy."

Cô gãi đầu, nhìn Dư Miên đang bày đồ ăn ra mà không biết phải làm sao

"Tại sao không cần chứ? Từ hôm nay ta sẽ đến đây thường xuyên chăm sóc cháu."

Dư Miên vỗ vỗ vào lưng Phi Nhung mấy cái

Cô nghe xong vẫn còn thấy ngớ người.

Nhưng tại sao mới được?

Dư Miên cuối cùng đã đổ ra giúp cô một bát cháo nóng, bà còn bưng lên, thổi thổi giúp cô rồi đút một muỗng đến gần miệng

Phi Nhung chần chừ, nhưng cuối cùng cũng hé môi ra cho Dư Miên đút ăn

Dư Miên nhìn cô rất trìu mến, cứ ngỡ như trong đôi mắt bà là tình cảm to lớn của một người mẹ dành cho con gái.

Thật sự đã rất lâu, cũng có thể là cô chưa từng cảm nhận lại được sự ấm áp từ một người mẹ

Cô không tiện từ chối bà ấy.

Cứ phó mặc để Dư Miên giúp mình ăn sáng

Thực tế mà nói, hành động của Dư Miên không có gì quá lạ đối với bà.

Ngày hôm trước sau khi trở về, bà đã sai người truy tìm thông tin của cô, quá khứ và cuộc sống của cô.

Tuy nhiên lúc vệ sĩ báo cáo thông tin lại cho bà chỉ có những thông tin được bắt đầu từ khi cô mười tuổi.

Những năm tháng còn lại đều không rõ, bảo là cha mẹ mất sớm nhưng trên thực tế cũng chẳng biết bậc cha mẹ đã khuất kia của Phi Nhung là ai

Sau này cô và Mạnh Quỳnh gặp nhau lúc sự nghiệp của hắn bắt đầu nở rộ như hoa mùa xuân.

Hắn công khai với cô sẽ chính thức theo đuổi mặc cho cô nhất mực cự tuyệt.
Dư Miên là một trong những người chứng kiến cảnh Mạnh Quỳnh lớn lên.

Tuy không phải họ hàng nhưng bà rất rõ tính cách của hắn ra sao.

Nếu không phải vì một lý do cụ thể, hắn sẽ không tuỳ ý theo đuổi phụ nữ

Đút hết một bát cháo cho cô xong, bà mới ung dung trò chuyện

"Phi Nhung, bố mẹ cháu tên gì?"

Lại hỏi đúng câu nhược điểm của cô

Cô mím môi, nhìn Dư Miên một cách áy náy

"Thật ra..

cháu không nhớ được họ."

Dư Miên ngỡ ngàng, bà đứng hình một chút mới mỉm cười

"Không sao.. là cháu bị mất trí nhớ phải không?"

Qua những cuộc trò chuyện ngắn cũng dễ dàng khiến bà đoán ra được

Cô âm thầm gật đầu.

Đối với cô, trí nhớ là một yếu điểm lớn, không thể nhớ ra người thân, bố mẹ.

Còn điều gì đau đớn hơn nữa? Khi nghe cô của mình kể lại bố mẹ đã mất, cô cũng chưa từng được đặt chân đến trước ngôi mộ mà thắp hương cho họ dù chỉ một lần

Đang rơi vào trầm tư giữa bầu không khí im ắng kì lạ thì chợt cửa phòng bệnh của Phi Nhung cũng mở ra.

Một chị y tá quen thuộc với cô bước vào.

Nhìn thấy Dư Miên với phong thái cao quý ấy, chị cúi người chào một cái với bà

"Nguyễn thiếu phu nhân, đây là lần thuốc cuối cùng của cô.

Sau hôm nay cô có thể xuất viện nếu như muốn rồi."

Lời nói của chị y tá như rót mật vào tai cô

Thật tốt quá còn gì, sau mấy tuần nằm viện chật vật thì cô cũng đợi được đến ngày này

Thấy tâm trạng Phi Nhung tốt lên nên chị y tá cũng vui lây.

Chị y tá rót nước cho cô trước rồi đi chuẩn bị thuốc lại vô tình lúc đi ngang qua đụng trúng khiến ly nước chợt đổ lạnh vào áo cô

Chị y tá giật mình, quay sang hoảng loạn, xin lỗi cô ríu rít

"Tôi xin lỗi. Xin lỗi Nguyễn thiếu phu nhân, tôi không cố ý!"

Phi Nhung lại thấy rất bình thường, cô cười hiền với y tá

"Không sao đâu, em đi thay áo là được."

Chị y tá nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm

"Để tôi đi lấy áo mới cho cô."

Thật may là tính khí của Phi Nhung rất tốt.

Mấy chuyện bất cẩn này mà đứng trước Mạnh Quỳnh thì đã bị mắng toé lửa rồi!

Chưa kịp đi lấy áo cho cô thay thì y tá đã được Dư Miên ngăn lại.

"Cô chuẩn bị thuốc cho con bé, để tôi đi."

Mặc dù không biết người này là ai nhưng dựa vào khí thế của bà, bà nói một thì phải là một, nói hai thì phải là hai

Dư Miên ra ngoài lấy áo mới cho cô, dặn Phi Nhung vào nhà vệ sinh cởi áo ra trước không thì cảm lạnh mất.

Bà chỉ đi tốn vài phút đã trở lại, lúc đi đến có gõ cửa nhà vệ sinh trước, nghe tiếng cô vang lên mới đẩy cửa vào

Lúc Dư Miên tiến vào trong thì cô đã cởi áo ra sẵn.

Trên người chỉ mang một chiếc áo ngực, để lộ chiếc lưng trắng nõn của cô

Dư Miên chẳng khác nào một người mẹ, vậy nên thâm tâm Phi Nhung cũng không ngại ngùng với bà.

Đón lấy áo, cô cảm ơn bà một tiếng rồi mặc lấy

Nhưng Dư Miên thoáng đã nhìn ra được.

Trên lưng cô, gần cánh phải có một vết bớt nhỏ khá giống với hình mặt trăng.

Dư Miên lập tức cau mày, bà để ý rất kĩ.
Lúc ra ngoài, vết bớt ấy vẫn khiến Dư Miên hoài nghi.

Lẽ nào tất cả những nghi ngờ trước đây của bà đã gần được làm rõ?

Phi Nhung thay đồ xong, uống thuốc được chị y tá đưa cho đàng hoàng rồi mới thả lỏng người nghỉ ngơi

Dư Miên từ khi giúp cô thay đồ rồi vẫn cứ trầm tư khiến cô hơi lo lắng.

Cô hỏi nhỏ

"Bác Dư? Người sao thế?"

Dư Miên cuối cùng cũng bừng tỉnh, bà nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của cô, vuốt ve

"Phi Nhung...

Con có thể thử gọi ta là mẹ không?"

Cô bị đực người khi vừa nghe câu hỏi của bà.

Mẹ? Nhưng tại sao mới được?!

Dư Miên nhìn cô chưa hiểu chuyện thì cười trừ

"Phi Nhung, con không nhận ra con rất giống ta ư?"

Cô khẽ gật đầu.

Nhận ra thì nhận ra.

Nhưng cô chưa từng dám nghĩ bà là mẹ mình!

"Nặc Tiểu Ưu, con bé vốn cũng có vết bớt nhỏ sau lưng giống như con."

Dư Miên ôn tồn giải thích

Còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì cánh cửa phòng bệnh bỗng dưng đã mở toang từ lúc nào.

Dư Miên và Phi Nhung đồng lúc lại quay mặt sang nhìn.

Người đứng trước cửa đã chực mình sững sờ, Tống Y Du mở to hai mắt, cô ta ngã khuỵu xuống đất, tay chân bủn rủn tới nơi

"Cái gì..? Lời mẹ nói..sao có thể?"

Giọng Tống Y Du yếu ớt vang lên giữa căn phòng dường như đang dần hạ nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro