Chương 25-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

"Chuyện của Chu Vệ và La Lĩnh Phong, chắc hẳn mấy người đã biết cả rồi, nên có lẽ cậu sẽ cho rằng tôi không công bằng. Tại sao con trai cả có thể yêu đàn ông nhưng con trai thứ lại không thể. Phải, đúng là không công bằng, nhưng đành chịu thôi, ai bảo Chu Vệ và La Lĩnh Phong quen biết nhau trước chứ? Cậu và Chu Hiểu quen nhau quá muộn, mà tôi, tuyệt đối sẽ không để cả hai đứa con mình bước lên con đường đồng tính luyến không lối về đâu."

Hàn Lâm vẫn không nói gì, một chút động tĩnh cũng không, ngoài việc ngồi im lặng nghe ra, anh còn có thể nói gì chứ?

Mẹ Chu lại chau mày, bà cảm thấy cái người yếu đuối này mà so với La Lĩnh Phong tính tình sáng sủa thì thua kém đến mức thực chất không cùng một cấp bậc. Người như vậy làm sao có thể sống chung trong một đại gia đình với Chu Hiểu được chứ? Bà thở dài, lấy một tấm séc từ túi xách ra, đẩy đến trước mặt Hàn Lâm, nhẹ nhàng nói: "Đây là ba mươi triệu, coi như là tiền bồi thường cho cậu khi rời xa Hiểu Hiểu, cậu thấy sao? Nếu cậu thấy không đủ, tôi có thể cho thêm hai mươi triệu nữa, điều kiện chính là cậu phải để Hiểu Hiểu cắt đứt với cậu hoàn toàn, không cần biết là cậu dùng lý do gì. Để nó hận cậu cũng được, oán trách cậu cũng được, nói chung là phải khiến nó từ nay về sau cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ ở bên cậu."

Hàn Lâm vẫn không có phản ứng gì, mẹ Chu hoàn toàn tuyệt vọng. Bà nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, thở dài: "Tôi biết, Hiểu Hiểu yêu cậu, nhưng hai người các cậu không thể đến với nhau được. Ông nội nó cũng sẽ không đồng ý chuyện hai đứa cháu thừa kế của tập đoàn Chu thị đều là đồng tính. Nếu Hiểu Hiểu cứ cố chấp với suy nghĩ của nó, vậy thì sau này chỉ có thể bị xóa tên khỏi Chu thị, đưa hết quyền lực, của cải và tiền đồ của nó cho anh em họ. Có lẽ cậu không hiểu được, sự đấu đá trong đại gia tộc nó tàn khốc cỡ nào..."

"Khỏi cần nói nữa, tôi... sẽ rời xa Chu Hiểu." Âm thanh của Hàn Lâm nhẹ nhàng tựa cơn gió, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn mẹ Chu với ánh mắt rất nghiêm túc: "Tình cảm của tôi dành cho Chu Hiểu không sâu đậm như dì tưởng đâu. Mà ba mươi triệu này lại có thể cứu mạng tôi. Cảm ơn dì, Chu phu nhân, tôi sẽ... cố hết sức diễn trọn vai mà tôi được sắp xếp, không cần dì cho thêm hai mươi triệu đâu. Ba mươi triệu, đã đủ rồi."

Hàn Lâm nói xong liền cầm tờ séc, thong thả bước ra khỏi căn phòng.

Mẹ Chu sững sờ, trong lòng có tý cảm giác như mình đã làm sai cái gì đó, Hàn Lâm này, có lẽ không yếu đuối tham tiền như tưởng tượng của mình. Nhưng... những điều này không còn quan trọng nữa. Chuyện quan trọng nhất là Hàn Lâm đã đồng ý với điều kiện của mình, nếu cậu ta tự mình cắt đứt quan hệ giữa cậu ta và con trai, vậy Chu Hiểu nhất định có thể hoàn toàn chấm dứt nỗi nhung nhớ, đây mới là điều quan trọng nhất.

Hàn Lâm không biết anh về nhà bằng cách nào, cho đến khi ngồi xuống sofa, anh mới bắt đầu nghĩ lại mà thấy sợ. Anh nhớ lại dòng xe qua lại trên đường, anh dường như đã mất hết hồn vía, nếu cứ vậy mà bị tai nạn, ba mươi triệu tệ này có phải đã lãng phí vô lý rồi không?

Anh nhìn tờ séc, sau đó vui vẻ cười lên, cười đến chảy nước mắt, cuối cùng anh ngửa mặt lên trời cười lớn, cứ cười điên cuồng như vậy mà hét to: "A Hiểu, A Hiểu, em xem em đã đề cao giá trị của anh cao đến thế nào nè? Ba mươi triệu đó, có tu mười kiếp anh cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu. May nhờ có em, may nhờ có chủ tịch hội đồng quản trị, trụ cột của tập đoàn Chu thị là em, ha ha ha... anh mới đáng giá như vậy. A Hiểu, cảm ơn em... anh cảm ơn em, cảm ơn tổ tiên tám đời của em..."

Anh vừa khóc vừa hô, rồi tức giận vứt mạnh tờ séc lên tường, hét to: "Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Có ba mươi triệu là mua được lòng tự trọng của anh, mua được sự chân thành của anh, mua được tình cảm của anh sao, có tiền thì ghê gớm lắm sao? Thì có thể tùy ý chà đạp người khác sao?"

Hét xong, nhìn tấm séc phất phơ rồi cuối cùng rơi xuống gầm bàn, anh vội vàng chạy đến bò xuống cạnh bàn, nhặt tấm séc lên, cẩn thận phủi hết bụi bặm trên đó, lẩm bẩm: "Đúng thế, có tiền là ghê gớm. Hàn Lâm ơi là Hàn Lâm, mày cmn còn thanh cao cái gì? Ba mươi triệu tệ là tiền cứu mạng của mày đó mày có biết không? Một Chu Hiểu có đáng là gì? Mày có số tiền này, muốn làm gì mà chả được?"

Vừa nói xong, bên tai anh vang lên lời hứa hẹn chân thành của Chu Hiểu: "Anh yên tâm đi Lâm Lâm, chỉ cần có em ở bên cạnh anh, em tuyệt đối sẽ không để anh bị bắt nạt, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện động vào một đầu ngón tay của anh."

Hàn Lâm vui mừng quay đầu qua, nhưng bên cạnh anh lại trống trơn không một bóng người. Anh tập trung nhìn một hồi lâu mới biết khi nãy chỉ là ảo giác của mình. Ủ rũ ngồi xuống đất, Hàn Lâm ôm lấy tấm séc đó, giống như ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Anh tự lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Anh thà... thà rằng em chỉ là Chu Hiểu bình thường, anh thà thiếu những khoản nợ đó. Cho dù mẹ anh... bà ta không có tiền phẫu thuật cũng được, anh chỉ muốn... chỉ muốn có một người yêu thương mình hết mực. Là em đã từng nói, sẽ không để người nào bắt nạt anh, tại sao đến cuối cùng, người ức hiếp anh độc ác nhất lại là em, lại là em chứ. Tại sao em lại giả làm người bình thường để tiếp cận anh? Tại sao em chưa từng nói cho anh biết thân phận thật của em? Có phải em sợ anh tham tiền của em không? Có phải như vậy không? Em... em quá coi thường anh rồi đấy A Hiểu à, em... đúng là quá coi thường anh rồi..."

Anh cứ ôm lấy tờ séc mà ngồi đấy một lúc lâu, rồi đứng phắt dậy, lau khô những giọt nước mắt trên má, lẩm bẩm: "Không đúng, mình đã nhận tiền thì phải giải quyết cho thật tốt. Mình... mình phải tập diễn, mình phải diễn vai một kẻ tiểu nhân bụng dạ đen tối tham tiền, mình phải diễn cho thật giống như các ảnh đế trong giải Oscar, mình phải để A Hiểu tin rằng mình chỉ tham tiền của em ấy, tham tiền tham tiền..."

Anh bất chợt mỉm cười, đứng trước gương chỉnh các loại tư thế và độ cong giương lên của khóe miệng. Lúc anh rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười mà anh hài lòng nhất, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt mình trong gương, nhẹ nhàng nói: "A Hiểu, em bất nhân với anh, anh lại không thể bất nghĩa với em. Anh nhất định sẽ diễn trọn vai này, để trong cuộc sống sau này của em sẽ không bao giờ... sẽ không bao giờ nhớ về anh nữa, không thể để em yêu anh, chỉ để em hận anh, hận anh vô cùng mà thôi... Em may mắn hơn anh nhiều lắm, thật đấy, vì em đã gặp được người yêu "hoàn hảo" như anh..."


Chương 26

Chu Hiểu xuống máy bay, hắn rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Lần này quay về lại không gặp được mẹ, không biết tại sao, trong lòng hắn lại cảm thấy là lạ, sau đó hắn vô tình nghe ông nội nói mẹ đã ra nước ngoài. Tim của hắn bỗng nhiên run lên, sợ mẹ hắn sẽ đến tìm Hàn Lâm nên đã lập tức đặt vé máy bay về.

Bây giờ rốt cuộc đã đặt chân đến J thị, nỗi bất an trong lòng hắn lập tức dịu lại, tuy hai người chỉ sống với nhau nửa năm nhưng hắn tin rằng tình yêu giữa mình và Hàn Lâm tuyệt đối sẽ không thua gì tình yêu giữa ông anh và La Lĩnh Phong, Giang Duệ và Nhạc Dao. Nếu Hàn Lâm đối đầu với mẹ hắn một mình rất vất vả, vậy bây giờ hắn đã về rồi. Hai người một lòng một dạ thì không khó khăn trắc trở nào là không vượt qua được cả.

Chu Hiểu lạc quan một cách mù quáng mà về đến nhà, sau đó phát hiện cửa bị khóa. Hắn bấm số điện thoại của Hàn Lâm, phía bên kia có một cô gái với giọng nói ngọt ngấy bắt máy, nói với hắn rằng Hàn Lâm đang ở đài truyền hình.

"Chuyện gì vậy nè? Cô gái đó là ai vậy? Giọng nghe ớn chết đi được." Chu Hiểu cúp điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi. Hắn không ngừng thầm an ủi bản thân mình, không thể nào là cô gái có quan hệ gì đó với Hàn Lâm được, ánh mắt của Hàn Lâm không kém đến mức này đâu. Nhưng trong lòng hắn vẫn thấy bất an, Chu Hiểu nhanh chóng chạy xuống lầu, vừa khởi động xe thì chuông điện thoại vang lên. Hắn bắt máy, thì ra là mẹ Chu.

Một câu nói của mẹ Chu liền khiến Chu Hiểu như rơi vào hố băng, bà nói: "Con trai, Hàn Lâm đó không xứng với con. Cậu ta nhận ba mươi triệu của mẹ, đồng ý cắt đứt hoàn toàn với con."

"Không thể nào." Chu Hiểu vô thức hét to, sau đó hắn thấy tài xế quay đầu lại nhìn mình một cái, hắn siết chặt nắm đấm, thấp giọng gầm với mẹ Chu: "Con nói cho mẹ biết, Lâm Lâm không phải hạng người như vậy. Có lẽ anh ấy thích tiền nhưng trước giờ anh luôn là một quân tử chỉ yêu những đồng tiền chân chính, anh ấy tuyệt đối không thể nhận tiền của mẹ được."

"Vậy con tự đi hỏi cậu ta đi." Mẹ Chu thở dài, sau khi cúp điện thoại bèn lo lắng thay đứa con thứ, nhưng nghĩ đến tính tình trước giờ của Chu Hiểu, bà không còn lo con trai bà không qua được cửa ải này.

Lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến đài truyền hình, Chu Hiểu bước nhanh lên bậc thang, xông về phía phòng phát sóng, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng nói: "Nhìn đi, cậu ấy là Chu Hiểu đó. Chậc chậc, thích ai không thích, lại đi thích Hàn Lâm đó."

"Lâm Lâm thì sao?" Chu Hiểu lập tức dừng bước, ánh mắt đầy sát khí mà nhìn hai người bên cạnh, bọn họ lập tức hoảng sợ đến lùi lại mấy bước.

"Sao... sao chứ. Cậu ta... cậu ta chính là kiểu thấy tiền là mắt sáng rỡ, kiêu ngạo tự cao, thật tình không biết cậu... cậu đường đường là tổng tài Chu thị sao lại... sao lại nhìn lầm người như vậy. Cậu tự đi mà xem, bị cắm sừng rồi kìa, vậy mà còn... còn muốn bênh vực cậu ta nữa."

"Mày nói nữa là tao đập mày đấy, tin không?" Chu Hiểu vung nắm đấm ra, dọa hai người kia hoảng sợ bỏ chạy. Hắn thở hổn hển vài cái, ngẩng đầu lên nhìn, mọi người trong đại sảnh đều nhìn hắn với ánh mắt cảm thông, nhưng hắn không quan tâm, lau mồ hôi trên trán rồi xông vào thang máy.

Hàn Lâm luôn quay chương trình trong phòng phát sóng ở tầng chín, nên mục tiêu của Chu Hiểu chính là chỗ đó. Lúc hắn xông vào, cảnh tượng trước mặt khiến máu toàn thân đều dồn lên đỉnh đầu hắn.

Chắc là vào giờ nghỉ trưa, nhân viên đều tụm năm tụm bảy ở khắp nơi trong phòng nói chuyện, Hàn Lâm đang ôm một cô gái tóc dài, cô gái đó không biết đã nói cái gì mà chọc anh ha ha cười lớn.

Chu Hiểu chậm rãi đi vào, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Lâm. Có vài người phát hiện ra hắn, vội vàng đứng dậy, căng thẳng lùi về sau, đằng hắng rõ to để nhắc nhở Hàn Lâm. Hàn Lâm hình như rốt cuộc cũng cảm nhận được sự bất thường của mọi người. Anh quay đầu lại nhìn, Chu Hiểu đã sắp đi đến trước mặt anh. Anh hoảng sợ đứng dậy, bỏ tay cô gái ra, lắp ba lắp bắp: "A... A Hiểu, sao... sao em lại đến đây?"

Vừa nói xong, hình như nhớ ra cái gì, anh lúng túng cười một cái, lại nắm lấy tay cô gái, vờ ra vẻ như không có gì: "Giới thiệu với em, đây là bạn gái của anh. Ừm, em... em đừng trách anh, em không phải không biết anh là hạng người như thế nào..."

"Nghe nói, anh nhận ba mươi triệu tệ của mẹ em." Giọng nói lạnh lùng của Chu Hiểu cắt ngang lời của Hàn Lâm, hắn dùng câu khẳng định, chứ không phải câu hỏi.

"Phải..." Hình như Hàn Lâm đỏ mặt một lúc ngắn, nhưng anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chu Hiểu: "Nhưng đó là số tiền mẹ em tự nguyện đưa cho anh, anh không có uy hiếp dì ấy."

"Em chỉ muốn biết, anh cần ba mươi triệu tệ đó để làm gì? Anh biết thân phận của em, anh không phải kẻ ngốc, nếu anh thật sự tham tiền thì anh chắc sẽ hiểu ở lại bên cạnh anh mới là sự lựa chọn tốt nhất. Ba mươi triệu có đáng gì gì? Ba trăm triệu, ba tỷ, em có thể đưa hết cho anh."

Âm thanh của Chu Hiểu bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh đến mức khiến người ta nhớ đến câu nói nổi tiếng "khoảng lặng trước cơn bão".

"Ba trăm triệu, ba tỷ, cậu nói nghe hay nhỉ." Hàn Lâm mỉm cười: "A Hiểu, đừng có nói giỡn, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, tôi chịu không nổi đâu. Cậu che giấu thân phận để tiếp cận tôi, không phải là vì sợ tôi tham tiền của cậu sao? Người như cậu, sẽ không hoàn toàn tin tưởng người khác. Tương lai giữa chúng ta không dính líu gì tới lợi ích thì còn đỡ, một khi đã dính đến chuyện tiền bạc, tình cảm của chúng ta sẽ không còn nữa, nên so với lời hứa hẹn và ảo tưởng hão huyền kia, tấm séc trị giá ba mươi triệu còn thực tế hơn nhiều. Cậu có hiểu không?"

"Vậy nên, anh chọn ba mươi triệu tệ thứ mà anh cho là thực tế nhất, thứ mà anh vừa vươn tay là với tới được, sau đó không thèm quan tâm mà cắt đứt tình cảm giữa chúng ta, đúng không?"

Chu Hiểu đã không muốn giải thích điều gì, Hàn Lâm bình tĩnh như vậy, lý do chính đáng như vậy, câu trả lời sớm đã rõ ràng rành mạch. Hắn không cam tâm, hắn phẫn nộ, thậm chí muốn hủy diệt cả thế giới này, nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ lạnh lùng hỏi một câu này thôi.

"Thực ra thì ở bên cạnh cậu, tôi rất vui vẻ." Hàn Lâm trả lời một cách chân thành, sau đó anh lại cười rộ lên: "Nhưng ở bên cạnh tiền thì càng vui hơn, từ nay về sau, muốn đi làm thì đi làm, muốn cua gái thì cua gái. Nhiều tiền như vậy, có tu mười kiếp tôi cũng không kiếm được..."

Anh nhún vai: "Thật đấy, do cậu sinh ra trong một gia đình giàu có, chứ nếu cậu cũng là người bình thường, cậu sẽ biết rằng, hầu như ai cũng sẽ chọn con đường này."

"Đủ rồi." Chu Hiểu bỗng hét ầm lên, hắn vung nắm đấm, giơ lên cao, nhưng cuối cùng lại bất lực bỏ xuống. Hắn chỉ vào Hàn Lâm, lẩm bẩm: "Tôi kém may mắn, không giống như Lâm Hàng gặp được Liễu Huy, không giống như Giang Duệ gặp được Nhạc Dao, không giống như Trì Uyên gặp được Phương Tiểu Hòa, không giống anh tôi gặp được La Lĩnh Phong. Người tôi gặp phải là một kẻ tầm thường, một kẻ yêu tiền tầm thường."

Hắn hít sâu một hơi, lắc đầu nhìn Hàn Lâm nói: "Như ý muốn của anh, tình cảm của chúng ta không so được với ba mươi triệu, nó... không đáng để tôi lưu luyến. Lâm Lâm, anh Lâm, Hàn Lâm... anh khiến tôi ngay cả ý muốn báo thù cũng không nảy sinh ra được, vì anh không đáng, vì anh... chỉ là một kẻ tầm thường..."

Nói câu này xong, hắn đột ngột quay người đi, ngẩng đầu lên bước ra khỏi phòng phát sóng. Hàn Lâm dùng ánh mắt đờ đẫn tiễn hắn đi, mãi đến khi... không còn nhìn thấy hình bóng của hắn nữa.

"Lâm Lâm..." Tiểu Ái hoảng hốt chạy đến bên người Hàn Lâm, lại thấy anh yếu ớt cười một cái, sau đó anh buông tay "bạn gái" ra, mặt ngấn lệ mà mỉm cười cúi gập người với tất cả mọi người, một câu "cảm ơn" còn chưa kịp nói ra thì anh đã ngất xỉu, dẫn đến những tiếng hô ngạc nhiên vang lên.


Chương 27

Chu Hiểu thức dậy rời khỏi giường, đầu có hơi đau nhức. Hắn nhớ lại một chút, hình như tối qua hắn đi dự tiệc rượu của Giang gia, sau đó hắn đi ra ngoài ban công...

Sắc mặt hắn tối sầm lại, nắm tay đặt dưới cằm chậm rãi siết chặt: Đúng là quá mất mặt mà, đến bây giờ đã năm năm trôi qua rồi, vậy mà hắn còn chìm đắm trong ký ức huyền ảo đó, vậy mà lại ngủ thiếp đi trong hồi ức tốt đẹp đó.

Muốn quên đi, nhưng không quên được. Chu Hiểu là một người thông minh, nên thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, hắn cũng chỉ chọn nhớ lại những khoảnh khắc bình thường nhất nhưng lại đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, chứ chưa từng giống như lần này, ngủ thiếp đi trong hồi ức đến nỗi bỏ cả bản thân hắn lại Giang gia.

"Hiểu thiếu gia dậy rồi sao? Tôi lập tức đi gọi thiếu gia." Cô người hầu của Giang gia nhìn thấy hắn ngồi trên giường, vội vàng chào một tiếng rồi định lùi ra.

"Không cần đâu, tôi muốn đến công ty, đi ngay bây giờ. Sau khi Giang Duệ tỉnh dậy, cô nói với anh ta một tiếng là được rồi." Chu Hiểu đứng dậy, đánh răng rửa mặt xong thì ăn mặc chỉnh chu vào, trên gương mặt lạnh lẽo không có bất kỳ hơi ấm nào, hắn quay ngoài bước ra khỏi cửa.

"Chậc chậc, Hiểu thiếu gia thật đáng thương, giống như thiếu gia lúc chưa gặp được Dao Dao vậy, thật không biết khi nào cậu ấy mới có người yêu nữa, như vậy có thể nhìn thấy nụ cười của cậu ấy nhiều hơn một chút rồi." Cô người hầu đi đằng sau lắc đầu tự lẩm bẩm, lời nói của cô đương nhiên là Chu Hiểu không nghe thấy.

Tập đoàn Chu thị sớm đã được dời về nội địa thành công, để Chu Vệ và Chu Hiểu tiện quản lý, bọn họ không giống Giang gia Lâm gia, mà lại đặt trụ sở chính ở hai nơi, trong đó W thị mà Chu Hiểu đang ở chỉ cách J thị một trăm km.

Chu Hiểu cũng không biết tại sao mình lại chọn nơi như thế này, có lẽ chỉ là muốn chứng minh rằng hắn đã không còn chút tình cảm gì với Hàn Lâm nữa, cho dù có gần trong gang tấc, hắn vẫn hoàn toàn có thể không đi tìm người này, không nhớ tới người này, chỉ có vậy thôi.

Máy bay bốn giờ chiều bay về W thị, bây giờ đã hơi trễ. Chu Hiểu có máy bay riêng, nhưng trong tình huống bình thường hắn cũng không muốn đi, ngày mai công ty lại có một cuộc họp cấp cao quan trọng, nếu thật sự không bắt kịp chuyến bay, hắn chỉ có thể ngồi máy bay của mình thôi.

Nhưng vẫn ổn, cuối cùng hắn vẫn đáp xuống sân bay trong thời gian quy định. Khoảnh khắc ngồi trên máy bay, nhìn cảnh vật ở bên ngoài, Chu Hiểu không kìm nén được mà nhớ lại hắn của năm năm trước cũng gấp gáp đến sân bay như vậy, sau đó mang tâm trạng phấn khích và bất an mà bay về J thị, nhưng mà, lần đó thứ chờ đợi hắn không phải là một cuộc họp cấp cao, mà là... sự đả kích lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Năm năm rồi, cũng không biết anh ấy có sống tốt không... Chu Hiểu thở dài, vội vàng lắc đầu, hắn nhớ đến Hàn Lâm là người đủ thông minh và biết tự vệ, huống hồ anh ta có ba mươi triệu tệ cơ mà, sao có thể sống không tốt được chứ.

Lấy nắm tay gõ lên đầu mình, Chu Hiểu thầm chửi rủa bản thân thậm tệ: "Đủ rồi, đủ rồi, mày còn nhớ đến anh ta làm gì? Mấy ngày nay sao lại không có tý tự chủ nào hết vậy? Anh ta có sống tốt hay không thì liên quan éo gì đến mày chứ?"

Máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Chu Hiểu thở phải một hơi, tựa đầu vào lưng ghế, bắt đầu tập trung tinh thần nghĩ đến những kế hoạch đang đợi hắn ký tên và ra quyết định, rốt cuộc cũng dời sự chú ý ra khỏi cái tên "Hàn Lâm" này.

____________________________

Thời gian vô tình, nhưng có một vài thứ, khoảng thời gian năm năm lại không thể thay đổi được, giống như đài truyền hình J thị, giống như... tình yêu của Hàn Lâm dành cho Chu Hiểu.

Vẫn là hai tòa nhà cao tầng kia, nhưng nền kinh tế bây giờ của J thị đã phát triển khá tốt, các tòa nhà cao tầng mới xây mọc lên như nấm. Tiền đầu tư của đài truyền hình cũng nhiều lên, tuy vẫn chưa so được với những đài truyền hình cấp tỉnh nhưng cũng không đến độ phải vì năm triệu tệ mà cúi đầu với ai.

Hàn Lâm vẫn làm việc ở đài truyền hình, vẫn là tay đánh đàn, thỉnh thoảng cũng sẽ hát vài bài. Theo dòng thời gian trôi, anh cũng đã có đội ngũ fan hâm mộ của riêng mình, tuy không nhiều, nhưng bây giờ ở J thị, anh cũng được xem là một minh tinh rất nổi tiếng.

Hôm nay lại là một buổi biểu diễn đường phố, các fan hâm mộ và dân chúng nhận được tin đã vây lại trước sân khấu từ sớm, còn có fan từ nước ngoài đến. Bọn họ phấn khích mà xì xào bàn tán ở bên dưới, giơ tấm bảng của thần tượng nhà họ lên, bây giờ mấy người trong ban nhạc cũng đã có chút tiếng tăm.

Hàn Lâm lặng lẽ nhìn bọn họ, thứ lướt qua đầu anh lại là một hình bóng khác. Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, em ấy ngơ ngác đứng ở đó, nhìn hộp cơm của mình chằm chằm, giống như một đứa trẻ bỏ nhà đi mà mấy ngày chưa được ăn, nhưng khi mình đưa cơm cho, em ấy lại chạy mất nhanh như thỏ vậy.

Còn nhớ lúc đó Lâm Đào nói với mình, đứa nhỏ này chắc chắn là đầu óc có vấn đề. Vì câu nói này của anh ta mà mình lo lắng suốt mấy ngày.

Sau này gặp lại được em ấy ở trong phòng luyện tập, sau khi quay chương trình xong thì lái xe ra khỏi đài truyền hình, em ấy ngồi xổm trong góc như một chú chó nhỏ, nghe thấy tiếng mình gọi, em ấy liền vui mừng mà chạy tới...

"Lâm Lâm, có phải anh lại nhớ em ấy nữa rồi không? Đừng như vậy mà..." Bên tai anh có một giọng nói quen thuộc, Hàn Lâm quay đầu lại nhìn, là Tiểu Ái, trong tay cô đang cầm một miếng khăn giấy.

Hàn Lâm nhận khăn giấy, cảm ơn, sau đó mỉm cười nói: "Anh không sao, chỉ là lâu lâu lại hơi bùi ngùi mà thôi. Lúc A Hiểu vừa đến đài truyền hình, anh vẫn chưa có nhiều fan như bây giờ, em ấy lúc đó đối với anh mà nói thật sự là một bảo bối..."

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, mấy anh đã định sẵn là không có duyên với nhau rồi." Thực ra Tiểu Ái rất không muốn phá vỡ tưởng tượng của Hàn Lâm, nhưng cô không thể không làm vậy. Cô không muốn Hàn Lâm chìm đắm trong hồi ức mà sống khổ sở sống giày vò như vậy.


Chương 28

Là hủ nữ, thực ra cô cũng đã từng tưởng tượng rằng, có một ngày Chu Hiểu sẽ đột nhiên xuất hiện ở đài truyền hình, thế là hai người trải qua bao nhiêu sóng gió đến cuối cùng cũng có thể từ người yêu trở thành người thân, nhưng đã năm năm trôi qua, thời gian tàn nhẫn đến độ ngay cả cô cũng không buông tha mà chia cách tiểu thuyết với thực tại trước mắt cô một cách rõ ràng rạch ròi như vậy.

"Ừm, anh không nghĩ nữa, không nghĩ nữa..." Hàn Lâm mỉm cười nói với Tiểu Ái. Anh rất cảm kích cô gái lương thiện này, năm năm rồi, vài người biết chuyện năm đó đã lần lượt rời khỏi đài truyền hình. Những người ở lại đều vô cùng quan tâm đến anh, nhất là Tiểu Ái, cô sớm đã được thăng chức lên làm phó chủ nhiệm của Ban diễn xuất. Cô gái trẻ tuổi tài hoa lại không chịu thôi quan tâm đến anh, ngay cả bạn trai của cô cũng không nhịn được mà ghen. (Ban diễn xuất bên đó phụ trách việc tổ chức hoạt động, các buổi tập luyện, buổi biểu diễn, phụ trách đội hậu cần sau các hoạt động, lo giấy tờ này kia. Không biết bên mình gọi là gì nhỉ?)

Hàn Lâm mỉm cười, nhớ đến cảnh bạn trai của Tiểu Ái ôm cô vào lòng, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. Không lâu về trước, anh cũng từng có một người yêu như thế, lúc có chuyện xảy ra, hắn hết lần này đến lần khác đều không màng tất cả mà che chắn trước mặt anh, nói với anh: muốn ở bên cạnh cả đời, sẽ không để anh bị người nào bắt nạt.

Đặt tay lên lồng ngực, chỗ đó đau nhói vô cùng. Hàn Lâm không thể giận trời trách người được, chính anh đã đẩy Chu Hiểu ra, đặt một cái bẫy, nhờ các đồng nghiệp phối hợp diễn với anh, do tự anh đuổi hắn đi.

Cớ gì lại nghĩ đến chứ? Anh lắc đầu, thấy MC đã đi ra giữa sân khấu, anh biết buổi biểu diễn sắp bắt đầu, vội vàng ép bản thân tập trung tinh thần lại, chuẩn bị kỹ càng cho tiết mục sắp tới.

Biểu diễn đường phố mất một ngày, mọi người đều mệt lả người, nhưng bọn họ còn phải quay về đài truyền hình, vì nhà sản xuất kiêm đạo diễn phụ trách cho chương trình lần này – Lâm Đào đã nói có một chuyện quan trọng muốn thông báo, nên sau khi biểu diễn xong phải quay về tập trung ở trụ sở của chương trình.

Bây giờ chương trình của bọn họ có lượng người xem rất cao, cũng coi như là chương trình trụ cột của đài truyền hình, nên họ có hẳn một trụ sở cho riêng mình – một văn phòng lớn có diện tích hai trăm mét vuông.

Hàn Lâm mơ mơ màng màng, là người phụ trách việc giám sát về mảng âm nhạc của chương trình, mấy ngày nay anh đúng là quá vất vả rồi. Thấy các đồng nghiệp sau khi bước vào văn phòng thì phấn chấn hẳn lên, anh cười gượng xoa trán, thầm nghĩ quả nhiên là mình đã già rồi.

"Bụp" một cái, chiếc đèn pha lê trên đầu và những bóng đèn huỳnh quang bỗng nhiên tắt hết. Hàn Lâm bị dọa một phen, vừa định hỏi chuyện gì vậy, anh phát hiện các đồng nghiệp chung quanh lại yên tĩnh đến kỳ lạ, không có tiếng hô ngạc nhiên nào.

"Leng keng leng keng..." Không biết là ai làm ra những âm thanh này, sau đó một ánh sáng lóe lên, sau đó ánh sáng dần dần nhiều lên, một chụm pháo hoa que lướt qua lướt lại giống như tinh linh màu quýt.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..." Một giọng nói hào sảng vang lên, là Lâm Đào bắt nhịp hát chúc mừng sinh nhật, sau đó càng lúc càng nhiều người hát theo, có Tiểu Ái, Trích Trích, Giang Yến... sau đó nữa, Hàn Lâm đã không còn nghe ra được giọng của ai nữa rồi.

Anh ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn Lâm Đào đẩy chiếc bánh kem ba tầng đến trước mặt mình, rất nhiều gương mặt thân quen vây bên người anh. Dưới ánh nến chiếu rọi, ai nấy đều cười vô cùng vui vẻ, nhưng... lại có hơi mờ ảo...

"Tí tách" một tiếng, một giọt nước mắt rơi lên quần áo. Hàn Lâm mở miệng, nhưng không thốt nên được lời nào, cổ họng như bị nghẹn lại, không cách nào nói được.

"Lâm Lâm, anh muốn tự kiểm điểm lại mình, em hi sinh nhiều cho tổ tiết mục như vậy, đạo diễn kiêm nhà sản xuất là anh lại thiếu quan tâm đến em, nhưng biết lỗi lập tức sửa sai vẫn chưa muộn, từ giờ bọn anh có thể bắt đầu sửa đổi rồi, đúng không? Ha ha ha..."

Tiếng cười hào phóng của Lâm Đào vang vọng khắp văn phòng. Đi kèm với những câu chúc thật lòng là từng món quà được đặt vào tay Hàn Lâm, hai tay anh rất nhanh đã ôm không xuể. Hàn Lâm muốn khóc to một trận, đây là buổi tiệc sinh nhật đầu tiên của anh. Mẹ anh không quan tâm đến anh, tuy hồi đó có đưa anh đi học piano nhưng cũng chỉ vì lúc đó bà ta có chút tiền dư nên trong lúc nổi hứng mới làm thế.

Nếu Chu Hiểu còn ở bên cạnh, em ấy chắc cũng sẽ cho mình một bất ngờ giống vậy nhỉ? Trong đôi mắt chứa lệ mờ ảo, đầu anh lại nhảy ra cái tên này. Nhưng giữa Chu Hiểu và anh chỉ có một mối tình nửa năm ngắn ngủi, vẫn chưa kịp ăn sinh nhật thì em ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình rồi.

Khóc nức nở ăn bánh kem, khóc nức nở để mặc các đồng nghiệp kéo đi hát karaoke, khóc nức nở hát bài "Người khóc nức nở" của Ngũ Bách, Hàn Lâm khóc mãi không ngừng như muốn khóc cạn hết nước mắt cả đời anh vậy.

"Được rồi Lâm Lâm, đừng cảm động như vậy chứ. Mọi người đều làm thế để khiến em vui mà, đúng không? Hồi nãy em ước cái gì thì bọn anh không biết, nhưng bây giờ, anh cho em một cơ hội, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, bất cứ điều gì đó nha. Nếu muốn bắt bọn anh làm gì, chỉ cần bọn anh có thể làm được thì cho dù có khó khăn cỡ nào, bọn anh nhất định sẽ làm cho em." Lâm Đào uống một ngụm bia lớn, vỗ vai Hàn Lâm mà cười rạng rỡ đưa ra điều kiện. Gã biết thiệt thòi mà Hàn Lâm đã chịu đựng quá nhiều, gánh nặng trong lòng cũng quá nhiều, nên gã chỉ muốn cho anh một cơ hội để giải bày.

"Cái gì... cái gì cũng đều có thể làm sao? Thật sự là cái gì cũng đều có thể làm sao?" Hàn Lâm cũng uống không ít rượu, tửu lượng của anh không tốt, lúc này đã hơi say rồi.

"Đương nhiên, có bao giờ em thấy anh Lâm đây nói không giữ lời chưa?" Lâm Đào vỗ ngực, những người khác cũng hò hét theo: "Đúng đó, Lâm Lâm em có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi, cơ hội ngàn năm có một đó."

"Đúng đó đúng đó, Lâm Lâm, em kêu anh ấy nhường chức nhà sản xuất lại cho em đi. Anh ấy quản lý chúng ta quá chặt chẽ rồi, nếu mà là Lâm Lâm, he he..."

"Biến biến biến, một đám gian xảo, nếu Lâm Lâm làm nhà sản xuất thì không phải bị mấy em đè đầu cưỡi cổ hết hay sao. Phải để cho người ngang tàng hung ác như anh đây trị mấy em mới được chứ..."

Trong từng tràng tiếng cười, Hàn Lâm lại chậm rãi móc điện thoại từ trong túi ra.

Hết chương 25-28

Lâu lắm rồi mới dịch liền 4 chương, bận quá đâm ra lười luôn hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro