Chương 99: Tiểu Bồ Tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gấu Gầy

"Tôi định mua một chiếc xe tải."

Trong câu lạc bộ cao cấp, nửa người của Phàn Tiêu ẩn trong bóng tối. Hắn mặc đồ công nhân, đi giày quân đội, trên người không có chút trang sức nào tôn lên địa vị, dường như không hợp với cung điện lộng lẫy này, nhưng lại vô cùng phù hợp với sự tự do và phong độ tự nhiên toát ra từ con người hắn.

Xoa xoa vết thương trên má, đuôi mắt mang theo ý cười, Phàn Tiêu lần nữa nhắc lại: "Tôi định mua một chiếc xe tải."

"Nghe rồi." Thi Lực Hoa lười biếng đáp lại, "Du Thư Lãng không cho anh đi xe máy vào mùa đông, không phải sợ anh đụng người khác, mà sợ anh ngã bị thương."

Thi Lực Hoa nhấc ly rượu lên lắc đầu: "Anh đã nói đi nói lại tám lần rồi."

Phàn Tiêu nghiêng người lấy điếu thuốc trên bàn, khuôn mặt hắn lướt qua bóng tối được đèn trần chiếu sáng, đường nét ưu tú sắc nét rõ ràng, trên má phải có một vết thương rất nhẹ, là do không cẩn thận để lại khi đánh Bạch Vũ Bằng trong con hẻm tối.

Miệng ngậm điếu thuốc, chơi đùa hộp diêm giữa các ngón tay, Phàn Tiêu nhẹ nhàng đá vào Thi Lực Hoa, vẻ mặt ranh mãnh: "Chủ nhiệm Du nhà tôi đánh cậu thế nào? Kể cho tôi nghe đi."

Thi Lực Hoa trán dán băng gạc nổi trận lôi đình: "Chết tiệt, Phàn Tiêu, anh đủ rồi đấy!"

"Phải chăng rất ngầu? Rất chất?"

"Vừa ngầu vừa chất, thì đã sao? Du Thư Lãng đã có bạn trai rồi, không phải của anh nữa, Phàn Tiêu anh tỉnh lại đi."

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, Thi Lực Hoa biết mình đã chạm phải điểm nhạy cảm.

Hắn há miệng, khô khan nói: "Ý tôi là Du Thư Lãng người ta đã tiến về phía trước, còn anh cứ chôn chân vào quá khứ chỉ làm tăng thêm phiền muộn."

Một lúc lâu sau, Phàn Tiêu mới thu lại vẻ mặt vẻ lạnh lùng, vỗ nhẹ lên vai Thi Lực Hoa: "Chuyện của tôi cậu đừng quan tâm, việc cậu đi ngả bài với Du Thư Lãng, tôi còn chưa tính với cậu."

"Cái gì, anh cũng muốn tôi có thêm một cái lỗ trên đầu à?"

Phàn Tiêu cười cười, lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, ném đến trước mặt Thi Lực Hoa: "Biệt thự của tôi ở Thái Lan, giờ thuộc về cậu."

Thi Lực Hoa lắc lắc chìa khóa trên đầu ngón tay: "Không định quay về nữa à? Cả tài sản trong tay anh Cả anh cũng không tranh giành nữa?"

Phàn Tiêu có vẻ mơ màng, lúc lâu sau mới cười nhẹ: "Những chuyện đó giờ như đã rất xa vời với tôi, xa đến mức sắp không nhớ nổi nữa."

Hắn đứng dậy, cầm điếu thuốc chưa cháy vẫy vẫy tay: "Tôi đi đây, hôm nay phải đi ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm đi tìm cửa hàng."

Thi Lực Hoa nhìn đồng hồ, vô lực kêu rên: "Có ra ngoài đón năm mới không? Tôi tổ chức tiệc suốt cả ngày."

Bàn tay kia lại lắc lắc: "Đón năm mới tôi đi cô nhi viện tặng quà ấm áp, không có thời gian."

Thi Lực Hoa hét lên: "Đi đâu?"

Ngày đầu tiên của năm mới, tuyết rơi.

Thiêm Thiêm đeo bao tai hình tai thỏ, quàng khăn đỏ, giày da nhỏ bước trên tuyết, để lại một dãy dấu chân nhảy cẫng.

Hôm nay là ngày mở cửa của cô nhi viện, có màn trình diễn chuẩn bị kỹ lưỡng của các em nhỏ, cũng nhận sự đóng góp từ mọi tầng lớp xã hội.

Du Thư Lãng đã mua rất nhiều văn phòng phẩm và quần áo, hôm nay cùng với Thiêm Thiêm mang đến. Lữ Bác Văn đảm nhận vai trò lao động chân tay, ôm một hộp văn phòng phẩm đang giao nhận.

Bỗng nghe thấy tiếng cười trong trẻo vang lên, theo không khí lạnh lẽo truyền đến, cũng làm ấm lòng người.

Thiêm Thiêm ánh mắt tràn đầy khao khát, ngước nhìn Du Thư Lãng để xin ý kiến. Du Thư Lãng vỗ về cái đầu nhỏ của cậu, cười nói: "Chúng ta đi xem thử nào."

Sau khi chào Lữ Bác Văn, Du Thư Lãng kéo tay Thiêm Thiêm, theo tiếng cười mà đến.

Trong vườn, tuyết trên bậc thang đã được người ta quét sạch, phía trên bậc thang là khu vực hoạt động của trẻ em.

Bước lên từng bậc, càng gần tiếng cười càng lớn, lẫn lộn với giọng nam quen thuộc, khiến Du Thư Lãng chần chừ bước chân.

Đến bậc cuối cùng, tầm nhìn không bị chắn ngang, ánh mắt phóng ra, Du Thư Lãng bỗng nhiên cảm thấy tim mình rộn rã, thật sự là Phàn Tiêu.

Phàn Tiêu đứng tựa lưng vào bức tường viện, tay buông lỏng, mắt đeo lơi lỏng một chiếc khăn quàng, miệng đếm từng con số: "Một, hai, ba," hắn kéo dài giọng đe dọa, "Nhanh chóng trốn đi nào, ai bị bắt sẽ phải học thuộc thơ Đường."

Bọn nhỏ vỗ tay, cười to chạy tán loạn, tìm chỗ ẩn náu khắp nơi.

Trong cô nhi viện, cỏ cây xanh tươi bây giờ đã héo úa, nhưng vẫn không hiện lên vẻ buồn tẻ vì những khuôn mặt trẻ thơ rạng rỡ nụ cười.

Du Thư Lãng đứng dưới gốc cây dương cổ thụ, những chiếc lá khô chưa rụng che kín mặt, ánh nắng chiếu qua tạo nên những bóng mờ đốm đốm. Du Thư Lãng nhìn qua bóng cây lay động để quan sát Phàn Tiêu, nhìn thấy đôi môi của hắn cong lên, nụ cười trong sáng, mái tóc dưới ánh nắng lấp lánh, và sự ngây thơ ẩn chứa trong xương cốt, lúc này lại vô tình lộ ra.

"...Tám, chín, mười." Nụ cười của Phàn Tiêu càng thêm rạng rỡ, "Các bạn nhỏ đã trốn hết chưa? Chú bắt đầu tìm rồi đây."

Hắn kéo chiếc khăn quàng trên mắt xuống, cố gắng thích nghi với ánh nắng bất ngờ tràn đến. Rời khỏi bức tường, hắn từ tốn hù dọa: "Mông nhỏ, chân nhỏ trốn cho kỹ vào, đừng để chú..."

Bỗng nhiên câm lặng, Phàn Tiêu nhìn về phía cây dương cổ thụ sững sờ.

Ánh nắng sau tuyết rất trong trẻo, Du Thư Lãng thậm chí có thể thấy rõ hàng mi của Phàn Tiêu rung động. Anh đem lời "lâu ngày không gặp" ngậm ở giữa răng, nhưng lại thấy ánh mắt của Phàn Tiêu hướng xuống, rơi trên người Thiêm Thiêm.

Anh cười hỏi: "Thiêm Thiêm muốn tham gia không?"

Thiêm Thiêm nhìn Du Thư Lãng, cái đầu nhỏ gật mạnh một cái.

Phàn Tiêu lớn tiếng nói: "Có thêm một bạn nhỏ tham gia, chú sẽ đếm lại mười số, mọi người hãy trốn cho kỹ nhé."

Hắn ra dấu chờ một chút với Du Thư Lãng, sau đó lại buộc khăn quàng lên mắt mình...

Cho đến khi tất cả các em nhỏ đều được tìm thấy, Phàn Tiêu ôm Thiêm Thiêm đi về phía Du Thư Lãng.

Không ngờ, giữa đường lại có một cô bé ôm lấy đùi hắn, cố gắng ngước nhìn Phàn Tiêu nói: "Chú Phàn, chú đẹp trai quá, lớn lên con sẽ lấy chú."

Ôm Thiêm Thiêm, Phàn Tiêu cúi xuống, từ chối nhẹ nhàng: "Không được đâu." Hắn nhìn về phía bóng dáng dưới gốc cây già, "Chú đã có người mình thích rồi."

Nắng mùa đông bỗng chốc trở nên chói chang, trái tim Du Thư Lãng như bị thiêu đốt, anh rời mắt, nhặt một chiếc lá khô trước mặt, quay nó giữa các ngón tay, lá vàng rụng đầy đất.

Sau khi dỗ dành cô bé "thất tình", Phàn Tiêu tiến đến trước mặt Du Thư Lãng, chủ động mở lời: "Thư Lãng, tôi không có đi theo anh, tôi đến trước."

Giọng điệu của hắn có chút nũng nịu, dính dính, thậm chí còn tiến một chút đầu ngón chân, kéo gần khoảng cách với Du Thư Lãng: "Chúc mừng năm mới, chủ nhiệm Du."

Du Thư Lãng cào cào đầu ngón tay, anh vươn tay đón lấy Thiêm Thiêm trong lòng Phàn Tiêu, một câu "Chúc mừng năm mới" mơ hồ bị che giấu trong động tác của anh.

Phàn Tiêu trông rất vui, né người sang một bên, tiếp tục giữ Thiêm Thiêm: "Tôi ôm một lát." Hắn nâng Thiêm Thiêm lên thật cao, "Thiêm Thiêm, chúc mừng năm mới! Năm mới phải khỏe mạnh nhé!"

"Cậu làm gì ở đây?" Du Thư Lãng hỏi.

"Đến gửi cho các em ít thuốc dự trữ." Phàn Tiêu lặng lẽ thêm điểm cho mình, "Tôi đã gửi thuốc cho các cơ sở phúc lợi và trạm cứu trợ ở cấp tỉnh, huyện và xã."

Dường như có chút ngại ngùng, sau khi nói xong, Phàn Tiêu lại tiếp tục đùa giỡn với Thiêm Thiêm, liên tục ném cậu bé lên không trung rồi đón vào lòng, cả hai cười đùa vui vẻ.

Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu trước mặt, mới phát hiện hắn rất hợp với nụ cười, không phải nụ cười ôn hòa cố tình tạo ra, cũng không phải nụ cười giả tạo trước đây, mà là đôi mắt lông mày thư giãn, thoải mái tự tại, nụ cười khỏe mạnh lại nhiệt tình.

Nếu không có tai nạn năm đó, Phàn Tiêu có phải sẽ giống như bây giờ không?

Một chiếc lá khô lượn lờ rơi xuống, làm gián đoạn dòng suy nghĩ mông lung của Du Thư Lãng, anh tự nhủ mình không nên quá lưu luyến với Phàn Tiêu, vừa định chào tạm biệt, thì nghe thấy giọng nói của Thiêm Thiêm.

Cánh tay nhỏ bé chỉ về phía người đàn ông đang đến: "Chú Lữ."

Nụ cười trên mặt Phàn Tiêu lập tức tắt ngóm.

"Đồ đạc đã giao cho viện trưởng rồi." Lữ Bác Văn đứng bên cạnh Du Thư Lãng, cười hỏi, "Mọi người đang làm gì vậy?"

"Chơi trốn tìm." Thiêm Thiêm vội vàng trả lời, "Chơi với chú này."

Thiêm Thiêm dùng sức ôm lấy cổ Phàn Tiêu, điều này làm cho sống lưng Phàn Tiêu thẳng lên ba phần.

"Xin chào, Lữ Bác Văn, là bạn của Du Thư Lãng." Người đàn ông đối diện Phàn Tiêu đưa tay ra, "Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố."

Phàn Tiêu nghe ra anh ta nhấn mạnh từ "bạn", nhìn kỹ bàn tay kia trong chốc lát, Phàn Tiêu mới nắm lấy: "Phàn Tiêu. Chúng ta không phải lần đầu gặp mặt, lần trước tôi chạy xe máy ngã, Lữ tiên sinh còn đến giúp."

"Vậy sao? Tôi không nhớ rõ."

"Lữ tiên sinh làm nhiều việc tốt, đương nhiên không nhớ rõ."

"Phàn tiên sinh cũng không kém, hôm nay đến cô nhi viên cũng là để làm từ thiện."

"Không bằng tấm lòng của Lữ tiên sinh, tôi đến gửi ít thuốc, tiện thể xuất hiện trên tin tức, tuyên truyền một chút, thương nhân mà, dù sao cũng phải nói chuyện làm ăn."

Lữ Bác Văn nhướng mày, không phản bác cũng không đồng ý, như sợ không có chủ đề nói chuyện, anh ta tìm chủ đề: "Phàn tiên sinh và Thư Lãng là...?"

Phàn Tiêu dừng lại một chút, anh không nhìn Du Thư Lãng, lạnh lùng đáp lại: "Đồng nghiệp, trước đây khi chủ nhiệm Du làm việc ở nhà máy dược phẩm, chúng tôi đã từng làm việc cùng nhau."

Văn nghệ biểu diễn sắp bắt đầu, hiệu trưởng mời khách ngồi xuống, Phàn Tiêu vẫn bồng Thiêm Thiêm, đi sau mọi người, thì thầm với cậu bé: "Vừa rồi chú Lữ muốn bồng con, vì sao con không chịu?"

Thiêm Thiêm chớp chớp lông mi: "Chú bồng sẽ cao hơn một chút."

Khóe môi Phàn Tiêu cong lên ba phần, lại càng bồng Thiêm Thiêm cao hơn một chút.

Hắn lẳng lặng chuồn sang một bên, từ một bụi cỏ dại hái vài quả thương nhĩ* đầy gai, lỏng lẻo cầm trong tay.

*Hình ảnh quả thương nhĩ:

Thiêm Thiêm hai mắt mở to, tỏ vẻ thắc mắc.

"Lát nữa chúng ta bỏ nó vào áo chú Lữ được không?"

"Không được, sẽ đâm vào thịt."

Phàn Tiêu nhìn đứa nhỏ bụ bẫm, bỗng nhiên phì cười, cúi xuống hôn một cái vào khuôn mặt mềm mại: "Thật sự là tiểu đồng tử do Bồ Tát dạy dỗ ra mà."

Hắn tiện tay ném đi quả thương nhĩ: "Được, nghe theo Thiêm Thiêm của chúng ta."

—-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro