Chương 62: Đối Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gấu Gầy

Tiếng gõ cửa kịch liệt phá vỡ không gian tình tứ, Du Thư Lãng kéo người dính chặt trên ngực mình lên, khàn giọng nói: "Người ta gõ cửa mãi kìa, đi mở cửa đi."

Phàn Tiêu ngậm lấy môi anh, chặn lời anh lại: "Đừng quan tâm, tập trung vào việc thôi chủ nhiệm Du."

"Có thể hàng xóm có việc gấp, Phàn Tiêu, anh đi hỏi thăm đã."

Lời nói của Du Thư Lãng gián đoạn xen lẫn tiếng nước, sau một nụ hôn sâu, Phàn Tiêu mới thấp giọng 'đệt' một tiếng: "Anh đừng động đậy, để em đi."

Hắn vội vàng mặc một chiếc quần lỏng lẻo, dáng vẻ vẫn toát lên sự mạnh mẽ, Phàn Tiêu ánh mắt không kiên nhẫn, kéo cửa phòng ngủ bước ra ngoài.

Du Thư Lãng sợ hắn gây chuyện, lê cái eo mềm nhũn mặc áo ngủ, vừa đến cửa phòng ngủ đã nghe thấy tiếng kinh hô lạc giọng của Lục Trăn.

"Phàn Tiêu, sao anh lại ở đây?!"

Lục Trăn? Du Thư Lãng chợt dừng bước, cậu ấy làm sao biết Phàn Tiêu?

Đẩy cửa ra, liền thấy hai người đang giằng co ở trước cửa.

Trong mắt Lục Trăn có sự ngạc nhiên và tức giận, giống như một con vật nhỏ phản ứng với kích thích, dựng lông toàn thân.

Còn về Phàn Tiêu...

Ánh mắt Du Thư Lãng rơi trên người Phàn Tiêu, thấy lưng hắn căng thẳng chưa từng có, tay phải vẫn nắm lấy tay nắm cửa, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, hằn lên màu xanh đậm rõ ràng.

Một cách vô thức, Du Thư Lãng nhìn về phía sau tai Phàn Tiêu, cử chỉ kiểm tra giống như không tự chủ này, đôi khi thực sự làm Du Thư Lãng rất khó chịu.

Gân sau tai lại một lần nữa căng lên, dường như giật càng nhanh càng mạnh, hiện giờ ngay cả gân trên cổ cũng phồng lên, như một con thú hoang hung hăng nhưng bất ngờ gặp phải đối thủ mạnh.

Lục Trăn lùi lại một bước, xác nhận số nhà, những con số quen thuộc một lần nữa đã khơi dậy cơn giận dữ của cậu! Thanh niên thấp hơn Phàn Tiêu gần một cái đầu, đột nhiên đẩy mạnh người đàn ông cao lớn trước cửa, tức giận nói: "Có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi, tại sao lại đi tìm Du Thư Lãng! Món quà anh tặng tôi, tôi đã trả lại cho anh rồi; tiền nợ anh, tôi cũng đã viết giấy nợ! Anh tìm anh ấy làm gì? Tôi và anh ấy đã chia tay rồi!"

Cả đêm liên tiếp trải qua những cú sốc, bây giờ lại bị Phàn Tiêu kích thích trực tiếp, Lục Trăn tức giận đến mức không suy nghĩ, coi hắn như ác bá tìm đến đòi nợ.

Phàn Tiêu bị cậu đẩy một cái, dễ dàng va trúng tủ giày phía sau, khung hình thuỷ tinh đặt trên đó lắc lư vài lần, cuối cùng vẫn rơi xuống đất.

Thuỷ tinh lấp lánh bỗng chốc vỡ tan, từ trong suốt trở thành vụn vỡ, từng mảnh nhỏ tựa như xác chết, mai táng nụ cười của Phàn Tiêu trong ảnh.

Ngoài bức ảnh, ánh mắt của Phàn Tiêu cũng trở nên lạnh lẽo. Ban đầu hắn định giả vờ yếu đuối như bạch liên hoa, không ngờ lại đụng nát khung ảnh của mình.

Điều này không may mắn, hắn sờ vào tượng Phật Tứ Diện trên ngực.

— Chỉ cho phép tôi bỏ anh ấy, không cho phép anh ấy rời bỏ tôi."

— Quay lại rồi sẽ thẳng tay vứt bỏ.

Phàn Tiêu đột nhiên nhận ra, bây giờ Du Thư Lãng đã quay lại, chỉ còn thiếu việc thẳng tay vứt bỏ.

Hắn chậm rãi nắm chặt tay, tự nhủ, đây là một... cơ hội tuyệt vời.

Không cho phép bản thân suy nghĩ thêm, Phàn Tiêu như cười như không nói: "Trăn Trăn à, sao lại đến đây muộn vậy?"

Cùng với tiếng "Trăn Trăn" được thốt ra, không khí trong phòng đột nhiên thay đổi!

Lục Trăn cuối cùng cũng tỉnh táo lại! Nhìn thấy bức ảnh trên đất và Phàn Tiêu trần trụi phần trên, khuôn mặt cậu bỗng nhiên trắng bệch!

Ánh mắt từ từ lướt qua người đàn ông phía trước, Lục Trăn nhìn về phía Du Thư Lãng đang đứng cạnh cửa phòng ngủ chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ, run rẩy hỏi: "Chú Du, đây là... chuyện gì vậy? Tại sao Phàn Tiêu lại ở nhà anh?"

Chú Du? Phàn Tiêu nhíu mày, hắn cũng dồn ánh mắt lạnh lùng về phía Du Thư Lãng, lơ đãng hỏi: "Đúng vậy, Thư Lãng, người mẫu vẽ của em tại sao lại đến gõ cửa nhà anh nửa đêm như vậy?"

Hai người, đều đang trách móc!

Du Thư Lãng đứng đó, trên đầu có một ánh đèn chiếu sáng, đặc trưng của trang trí cổ điển, trần nhà phải có một vòng đèn ống xung quanh.

Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, tạo ra những dải sáng lấp lánh trên mái tóc của anh, giống như những gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ yên tĩnh, một mảnh cô đơn. Những sợi tóc xanh kia là nỗi nhớ của Phàn Tiêu, vừa mới còn hôn đi hôn lại trên đỉnh đầu, say mê mùi hương hoa dại buồn bã và đau khổ.

Ánh sáng từ trên cao lại rơi xuống hàng mi dài của Du Thư Lãng, tạo nên một bóng tối đậm đặc dưới đáy mắt anh, che đi ánh sáng trong mắt, khiến cho mọi thứ về anh trở nên khó hiểu.

"Hai người quen biết nhau à?" Giọng nói của Du Thư Lãng vẫn còn âm sắc sau một cuộc hứng tình, trầm khàn gợi cảm, khiến cho người nghe da đầu tê dại.

Ngữ điệu chậm rãi, không vội vàng cũng không giận dữ, khiến Phàn Tiêu cảm thấy bất ngờ.

"Chúng tôi..."

Lục Trăn có chút lúng túng, Phàn Tiêu thay cậu đáp: "Quen biết, em từng mời cậu ấy làm mẫu vẽ cho em, hình như chỉ có một lần, hình như là vậy."

Nói xong, Phàn Tiêu tìm một chiếc ghế trong phòng khách ngồi xuống, lấy điếu thuốc kẹp vào ngón tay, tự mình xác nhận một lần nữa: "Trong ký ức của em là vậy, em mời quá nhiều người mẫu vẽ, không thể nhớ hết."

Khi Phàn Tiêu quay lưng, Lục Trăn thấy những vết cào trên lưng hắn, ý nghĩa của nó không cần phải nói ra! Cuối cùng cậu cũng xác định được suy đoán của mình, giọng nói trở nên sắc nhọn mà run rẩy, cậu chỉ vào Phàn Tiêu, hỏi người yêu cũ của mình: "Du... Thư Lãng, các người vừa làm gì?... Lên giường à?"

Câu hỏi không ai trả lời, đại diện cho sự thừa nhận.

"Lần trước người không ra khỏi phòng ngủ cũng là hắn à?" Lục Trăn hỏi gần như là la lên.

"Đúng." Du Thư Lãng sảng khoái trả lời.

"Đúng?" Tròng mắt của Lục Trăn bỗng nhiên đỏ ngầu, gần như điên tiết, "Du Thư Lãng, anh biết hắn là ai không? Hắn là Phàn Tiêu, người thuê tôi làm mẫu, người gọi tôi là Trăn Trăn, người không ngừng tặng quà cho tôi, cho tôi sự dịu dàng, khiến tôi bỏ anh để ngoại tình với hắn!!"

"Không có chuyện ngoại tình." Phàn Tiêu ngồi trên ghế phân bua một cách nhẹ nhàng, "Ngoại tình cần có sự tương tác tình cảm, giữa chúng ta, không có."

Lục Trăn bật ra tiếng cười khổ: "Đúng, không có, anh chỉ giả vờ khiến tôi nghĩ rằng anh đã yêu tôi, khi tôi bỏ hết tất cả để mạo hiểm, thì anh mới nói với tôi rằng con mẹ nó đều là giả!"

"Anh chơi đùa tôi, tôi chấp nhận, tôi tự làm khổ mình! Nhưng Phàn Tiêu, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Tên biến thái này, anh lại muốn làm gì nữa?!" âm cuối của Lục Trăn khô khốc khàn đặc, gần như là hét lên trong cơn cuồng loạn.

Ngược lại, lời nói của Phàn Tiêu lại vừa nhẹ vừa mỏng.

"À, tôi đã nghe hiểu rồi." Hắn nở nụ cười, "Người yêu cũ của cậu là người yêu hiện tại của tôi, phải không? Bởi vì tôi từng cự tuyệt lời theo đuổi của cậu, nhưng bây giờ lại ở bên người bạn trai mà cậu đã bỏ rơi, nên cậu... sụp đổ à?"

"Không phải! Không phải như vậy!" Rõ ràng là Lục Trăn thực sự đã sụp đổ, cậu vội vàng bước đến bên Du Thư Lãng, nắm lấy cánh tay anh, "Chú Du, đừng nghe hắn nói bậy, là tôi không tốt, tôi hèn hạ, tôi vì hắn mà chia tay với anh, nhưng hắn thực sự là một kẻ biến thái, một cao thủ đùa giỡn trái tim người khác, tôi không biết tại sao hắn lừa dối tôi rồi lại đến quấy rầy anh, trong chuyện này nhất định có một mối liên quan mật thiết!"

Ngón tay của Phàn Tiêu không kìm được mà xoay hộp diêm, dưới ánh đèn, Du Thư Lãng đã mất đi sắc màu tình tự, vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày, thậm chí vỗ nhẹ vào vai Lục Trăn, để cậu bình tĩnh và lấy lại hơi thở.

Chiếc hộp diêm mỏng manh dần dần bị nghiền nát trong lòng bàn tay siết chặt, vẻ mặt lạnh lẽo treo lên một nụ cười, Phàn Tiêu tuỳ tiện kéo lại một chiếc ghế, ân cần nói: "Trăn Trăn, ngồi xuống từ từ, chờ cảm xúc qua đi, hiểu lầm cũng sẽ được giải quyết."

"Đừng gọi tôi là Trăn Trăn!!"

Lục Trăn tức giận muốn tái phát bệnh, nhưng lại bị Du Thư Lãng ép ngồi xuống ghế, đưa cho một cốc nước ấm và hai viên sô cô la: "Lục Trăn, kiểm soát tốt cảm xúc của mình, bây giờ môi cậu tái nhợt, chắc là hạ đường huyết rồi, tôi không muốn cậu ngất xỉu ở đây, tôi đã không còn nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc cho cậu nữa."

Phàn Tiêu nhướng mày, sự vô tình của Du Thư Lãng đối với Lục Trăn, khiến hắn thấy vui thêm một chút.

"Phàn Tiêu," Ngay sau đó, hắn bị Du Thư Lãng gọi tên, "Lục Trăn bị thiếu máu, không chịu được kích thích từ lời nói, nếu cậu ấy vì bị em khiêu khích mà ngất xỉu ở đây, thì trách nhiệm chăm sóc cậu ấy sẽ do em đảm nhận, dù sao... cậu ấy cũng từng là mẫu vẽ của em."

Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, chỉ là lời nói không được khách khí, nhưng hiệu quả rất tốt, thành công khiến hai người im lặng.

Chỉ là, Phàn Tiêu lại không vui.

"Tôi đi thay quần áo," Du Thư Lãng đột nhiên nói. Áo choàng ngủ trên người anh kiểu dáng bảo thủ, bao bọc kín đáo, việc thay đồ lại thực sự không cần thiết.

Nhưng anh đã quay lưng đi về phía phòng ngủ, bóng lưng khắc vào tầm mắt của hai người phía sau, thon gầy thẳng tắp như thường lệ.

Mãi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Du Thư Lãng lấy cớ thay đồ mới từ từ dựa vào cánh cửa, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng không còn chống đỡ được nữa, cơ thể trượt dọc theo cánh cửa lạnh lẽo ngồi phịch xuống đất, chôn mặt vào lòng bàn tay.

Chỉ có trời mới biết anh đã cố gắng mạnh mẽ bao lâu dưới ánh đèn đơn độc đó, từ khi Phàn Tiêu gọi ra một tiếng "Trăn Trăn", trái tim anh đã rơi vào hầm băng, máu nóng trong người như bị hút cạn, thậm chí hơi thở cũng dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Người anh vẫn còn mang theo khí tức thối nát mà Phàn Tiêu để lại, thịt mềm trên ngực vẫn còn đau âm ỉ... thế mà, chỉ trong chốc lát, khoảng cách giữa mình và người đàn ông kia từ gần đến âm, đã xa tới mức giữa chúng có hàng vạn vực sâu thăm thẳm!

Du Thư Lãng cười đắng, hóa ra mọi thứ đều có dấu vết để lần theo, chỉ là bản thân quá mê muội, tự lừa mình dối người mà thôi!

Cửa phòng ngủ lại được mở ra, Du Thư Lãng đã thay một bộ quần áo ở nhà bình thường, anh cũng cầm theo một chiếc áo cho Phàn Tiêu, ném lên người hắn, thản nhiên bảo: "Mặc vào."

Phàn Tiêu liếc nhìn biểu cảm của Du Thư Lãng, mới bắt đầu mặc quần áo. Du Thư Lãng trong mắt hắn vẫn bình thường, đối mặt với tình hình hỗn loạn như vậy, bình tĩnh như thể đang xử lý chuyện của người khác. Phàn Tiêu không mong đợi Du Thư Lãng hốt hoảng, điều đó gần như không thể xảy ra, nhưng người đàn ông kia, ngay cả sự hoảng loạn và đớn đau cũng không hề có.

— Anh không quan tâm đến tôi như vậy sao?

Sự khó chịu trong lòng Phàn Tiêu lại sâu thêm một chút.

Thấy Phàn Tiêu mặc áo vào, Du Thư Lãng cũng kéo ghế ngồi xuống, cách hai người một khoảng không xa không gần.

"Tôi muốn hỏi vài câu," Anh nói chậm rãi, "Các cậu có thể chọn không trả lời, nhưng người không trả lời thì xin mời rời khỏi nhà của tôi."

"Anh hỏi đi, chú Du," Lục Trăn tích cực hưởng ứng.

"Chú con khỉ!" Phàn Tiêu ghét bỏ chửi thề, kéo dài giọng nói, "Trẻ ba tuổi à, mở miệng là chú."

Du Thư Lãng gửi đến Phàn Tiêu một ánh mắt cảnh cáo, sau đó nói với Lục Trăn: "Đổi cách xưng hô đi, gọi tiếp không phù hợp."

Lục Trăn tủi thân, cũng không tranh cãi nữa.

Du Thư Lãng châm một điếu thuốc, kẹp giữa răng, thấp giọng hỏi: "Lục Trăn, Phàn Tiêu tìm đến cậu làm người mẫu qua kênh nào?"

Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, Phàn Tiêu lập tức cảm thấy lạnh người.

Lục Trăn ngoan ngoãn trả lời: "Người quản lý thông báo cho tôi, ban đầu tôi không muốn đồng ý, lúc đó còn có thông báo khác, người quản lý bảo bỏ hết, lấy đơn này vì tiền nhiều hơn."

"Đặc biệt chỉ định cậu làm người mẫu?" Du Thư Lãng lại hỏi.

"Ừm, chỉ định tôi."

Du Thư Lãng gật đầu, không đưa ra phán xét, quay đầu hỏi Phàn Tiêu: "Đã từng gửi quà cho Lục Trăn?"

"Đã gửi, để bày tỏ lòng biết ơn đối với Lục Trăn, toàn là những món quà nhỏ, không quý giá." Phản hồi của Phàn Tiêu trông rất thẳng thắn.

"Vương miện là em tặng?"

Du Thư Lãng liếc Phàn Tiêu một cái, thấy hắn quả nhiên giật mình một chút.

"Là em tặng, lúc đó em đến công ty họ bàn chuyện quảng cáo, tình cờ thấy Lục Trăn bị bắt nạt, đều là bạn bè, đương nhiên không thể ngồi yên không để ý, anh cũng hiểu mà, đó là việc trao đổi lợi ích, khiến ban tổ chức tặng vương miện cho Lục Trăn."

"Ngày đó Lục Trăn đến đây lấy tranh, em ở trong phòng nghe thấy tiếng cậu ấy, không nhận ra là bạn mình sao?" Du Thư Lãng hỏi dồn dập.

Phàn Tiêu bỗng cảm thấy trong phòng hơi nóng, lưng ướt mồ hôi.

Nói nhiều sai nhiều, hắn chỉ đưa ra câu trả lời đơn giản nhất: "Không nhận ra."

Ngón giữa và ngón trỏ kẹp điếu thuốc, ngón cái của Du Thư Lãng khéo léo gạt tàn thuốc, tàn thuốc rơi xuống, như giọt nước mắt bất chợt rơi.

"Lục Trăn, tôi nhớ ngày lấy tranh cậu đã nhận một cuộc điện thoại, là ai gọi cho cậu?"

Ngày hôm đó, cuộc gọi qua điện thoại vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Du Thư Lãng, chỉ một tiếng chuông đã khiến Lục Trăn từ buồn bã chuyển sang vui mừng, vội vàng rời đi. Du Thư Lãng lúc đó đoán rằng người gọi điện thoại có lẽ là người yêu mới của Lục Trăn.

"Á!" Lục Trăn bật dậy, "Là Phàn Tiêu gọi cho tôi, lúc đó tôi tưởng hắn muốn hẹn tôi, nên vội vàng đi mất."

Mí mắt bỗng nhiên nhướng lên, ánh mắt Du Thư Lãng nhìn về phía Phàn Tiêu sắc bén như lưỡi dao lạnh lẽo.

Trống rỗng vài giây, Phàn Tiêu mới nói: "Chuyện này thực sự em cũng không rõ, Lục Trăn, lúc đó tôi gọi điện cho cậu có kết nối được không?"

"...Không, chưa kịp kết nối thì đã cúp máy."

"Chắc chắn là tôi vô tình chạm vào, không cố ý."

"Phàn Tiêu, anh nói dối!" Lục Trăn không thể nhịn được nữa, "Nói cái gì mà tặng tôi toàn là quà thông thường, nói cái gì mà anh chỉ giúp tôi thoát khỏi tình huống, việc giao tiếp bình thường và dụ dỗ mập mờ, tôi vẫn phân biệt rõ ràng!"

Phàn Tiêu "chậc" một tiếng, biểu hiện khinh thường vô cùng nhuần nhuyễn: "Cậu vẫn còn ở tuổi mộng mơ."

Du Thư Lãng kịp thời ngăn chặn cuộc tranh cãi giữa hai người, anh hỏi: "Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào?"

"Đã lâu lắm rồi." Phàn Tiêu trả lời hời hợt.

Lục Trăn bổ sung: "Ngày 4 tháng 11, hôm đó tôi đã hủy một thông báo quan trọng để gặp hắn, trước đó hắn liên tục có cuộc họp ở ngoại ô, thật trùng hợp lại về đúng lúc tôi đi làm, tôi đã mất rất nhiều tiền chỉ để gặp hắn, bây giờ nghĩ lại thật là không đáng!"

"Đang họp ở ngoại ô?" Du Thư Lãng lẩm bẩm, trầm ngâm một lát, anh rít một hơi thuốc, ngửa đầu thở ra, nhìn vào sương khói mịt mờ trước mắt, bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng.

"Trong điện thoại của em, tên danh bạ của Lục Trăn là gì? Chắc là 'Lu' phải không?" Anh và Phàn Tiêu cùng nhau trở về sau khi kết thúc hội thảo ở thành phố S, tại sân bay, Phàn Tiêu đã nhận cuộc gọi từ 'Lu', "Nhận điện thoại từ người yêu cũ của tôi trước mặt tôi có kích thích không?"

Phàn Tiêu vắt chéo chân, đầu ngón chân lúc nào cũng nhẹ nhàng đung đưa bỗng nhiên căng thẳng. Hắn vô thức tìm điện thoại nhưng phát hiện điện thoại của mình đã bị Du Thư Lãng từ trong túi lấy ra.

"Lục Trăn, gọi điện cho Phàn Tiêu."

"Được!"

"Thư Lãng, anh không tin tôi sao?" Phàn Tiêu ngồi thẳng người, chất vấn, "Lần trước chuyện của Tiết Bảo Thiêm anh không tin tôi, lần này cũng vậy, là tôi không đáng để anh tin tưởng, hay là anh đang mắc chứng hoang tưởng?"

Du Thư Lãng và Phàn Tiêu ngồi đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, một người u ám, một người dữ tợn, vô hình chằng chịt, xé rách lẫn nhau. Họ từng có rất nhiều lần nhìn nhau, dịu dàng, nồng nhiệt, tràn đầy tình cảm, nhưng chỉ là ở hôm qua, ở trong phòng ngủ mới vừa rồi, còn bây giờ, nghĩ lại giống như chuyện kiếp trước.

Lục Trăn gọi điện thoại đến, chuông và rung cùng lúc vang lên, ba người cùng tập trung ánh mắt.

Màn hình hiện lên vài chữ Hán — người mẫu Hoa Quốc 1.

Du Thư Lãng: "......"

Lục Trăn: "! ! !"

Trong bầu không khí trầm lặng, Phàn Tiêu từ từ đứng dậy ngồi xổm trước mặt Du Thư Lãng, ngước nhìn anh, đáy mắt chứa đầy bi thương: "Anh biết em lưu số của anh trong danh bạ là gì không?"

Hắn lấy điện thoại của Du Thư Lãng gọi số của mình, sau một khoảnh khắc tút tút, chuông điện thoại vang lên, màn hình u tối hiện lên hai chữ.

Ánh sáng.

"Du Thư Lãng, tôi không yêu ánh sáng, nhưng tôi yêu anh, tôi coi anh như ánh sáng trong đời có thể xua tan bóng tối, tôi coi anh như sự cứu rỗi của mình, niềm tin của mình, nhưng cuối cùng, anh chưa bao giờ tin tôi!"

"Có lẽ, anh cũng chưa bao giờ yêu tôi, khi tôi coi anh như người yêu mình muốn gắn bó suốt đời, anh lại luôn tìm kiếm cái gọi là 'bằng chứng' dối lừa của tôi, chuẩn bị sẵn sàng rời bỏ tôi bất cứ lúc nào."

Ánh sáng trong mắt Phàn Tiêu như vỡ thành vạn mảnh: "Du Thư Lãng, tôi yêu anh, nhưng tôi cũng mệt mỏi, tôi không chịu nổi việc bị người mình yêu nghi ngờ đi nghi ngờ lại, như tội phạm bị thẩm vấn. Tôi muốn quỳ dưới chân anh, nhưng không phải với tư cách một kẻ tội đồ, chúng ta... chia tay đi."

Nhìn Du Thư Lãng, Phàn Tiêu từng câu từng chữ như khóc, nhưng bên tai hắn lại vang lên âm thanh cười cợt của Thi Lực Hoa.

"Quay lại rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi?" Một tháng trước, Thi Lực Hoa từng cười hỏi, "Anh định làm thế nào để tàn nhẫn bỏ rơi Du Thư Lãng? Nói cho anh ấy biết tất cả những gì anh làm? Để anh ấy biết anh chưa bao giờ yêu anh ấy?"

Phàn Tiêu nhớ lúc đó mình đã lắc đầu: "Du Thư Lãng là người đàn ông có tâm lý mạnh mẽ, khi anh ấy biết cậu chưa từng yêu anh ấy, anh ấy sẽ không còn giữ chút tình cảm nào cho cậu."

"Chỉ có khiến anh ấy hối hận, khiến anh ấy đau khổ, khiến anh ấy cảm thấy mình đã phụ lòng cậu, một người yêu anh ấy sâu đậm lại bị tổn thương nặng nề vì anh ấy, chỉ có như vậy, anh ấy mới mềm lòng, mới nhớ mãi không quên, mới sống cả đời trong sự ăn năn sám hối."

"Đó, mới là cách bỏ rơi anh ấy tàn nhẫn nhất."

Lúc này, Phàn Tiêu đã lấy lại điện thoại của mình và đứng dậy. Hắn nhìn Du Thư Lãng thật sâu, mới khó khăn cất bước, đi về phía cửa.

Tay đặt lên nắm cửa, Phàn Tiêu phát hiện mình đang run rẩy, mọi tế bào trong cơ thể đều không muốn rời khỏi căn nhà này, thậm chí khóe mắt bắt đầu cay xè, một loại chất lỏng không rõ bắt đầu tụ lại, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nặng, muốn trào ra khỏi hốc mắt, mãnh liệt tuôn rơi.

Hắn nên vui vẻ, vui nhanh lên nào! Phàn Tiêu, mày đã thắng! Thắng được tên ngốc kia, vị Bồ Tát kia, người lành không hiểu khổ đau, kẻ lừa đảo dùng "hy vọng" để khuyên người ta "kiên cường"!

Vui lên nào! Xin mày đấy, vui vẻ lên Phàn Tiêu! Hắn liên tục tự ra lệnh cho mình, tự chỉ huy chính mình.

Nhưng, tất cả đều vô ích!

Ngẩng đầu lên, hắn cố gắng ép lại chất lỏng nặng nề, quá chật vật, trước khi hành động này thất bại, Phàn Tiêu đẩy cửa ra.

"Phàn tổng." Du Thư Lãng thay đổi cách xưng hô bất ngờ lên tiếng, từ trong lồng ngực tràn ra một tiếng cười, búng tàn thuốc, giọng điệu hơi lạnh: "Diễn quá đủ rồi, hơi lố một chút."

Phàn Tiêu khẽ nhíu mày, quay lưng lại, lau nước mắt, mới nhìn về phía Du Thư Lãng: "Thư Lãng, anh có ý gì?"

Giọng nói của Du Thư Lãng nhẹ nhàng, mang theo chút mệt mỏi sau khi thả lỏng: "Ý tôi là Phàn tổng quả nhiên là một diễn viên giỏi, nhưng lại không xuất sắc, lời nói vừa rồi hơi giả tạo, không đủ để chạm đến trái tim của ban giám khảo và khán giả."

"Thư Lãng, anh không phải người hay dè bỉu người khác, nói rõ ràng đi."

Du Thư Lãng cười sang sảng, mặt mày lạnh nhạt: "Tôi thực sự không giỏi dè bỉu, vậy thì nói thẳng, Phàn tổng hãy xem tin nhắn đầu tiên trong điện thoại của mình."

Phàn Tiêu suy nghĩ một chút, mới vuốt màn hình, tìm đến biểu tượng màu xanh nhấn vào. Hộp thoại đầu tiên là của Thi Lực Hoa, nhưng Phàn Tiêu gần đây không liên lạc với hắn.

Nhẹ nhàng nhấn vào, tin nhắn hiện ra. Ánh mắt quét qua, Phàn Tiêu vô thức lùi lại một bước!

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Du Thư Lãng, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt không hề lạnh lẽo, mà chất chứa toàn là... bi thương.

—-------

Lời Gấu Gầy: cuối cùng ngày này cũng đến, nên chia buồn hay ăn mừng đây mọi người 😬

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro