Chương 991 đến 1000: Đem cô nhốt vào viện tâm thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 991

Một hai lần, Tịch Giản Cận còn có chút kiên nhẫn, nhưng là về sau, anh dần dần cũng cảm thấy hình như chuyện trở nên càng ngày càng không được bình thường!

Tiểu Bảo là đứa bé rất ngoan, dĩ vãng cũng sẽ không không hiểu chuyện như vậy, hiện tại càng ngày càng quái gở, trừ Tịch Giản Cận, những người khác ai cô bé cũng e sợ tránh mà không kịp.

Lhuôn mặt vốn là nhỏ nhắn mượt mà, càng ngày càng gầy đi.

Tịch Giản Cận sợ Tiểu Bảo gặp chuyện không may, tự mình phân phó Tôn Y Sinh tới cửa kiểm tra, nhưng không phát hiện có chứng bệnh gì, hơn nữa lúc ấy huyết máu trắngđổi đi tủy sống, dung hợp cũng vô tốt cùng, qua một chút, Tiểu Bảo nghiễm nhiên chính là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Tịch Giản Cận cho là Tiểu Bảo không hiểu chuyện, liền có một ngày, lúc mình cũng cùng Bạc Sủng Nhi nằm xuống nghỉ ngơi, thời điểm Tiểu Bảo lại một lần nữa gọi điện thoại tới, tính tình không nhịn được, khiển trách Tiểu Bảo hai câu.

Tiểu Bảo lập tức không nói gì, chẳng qua là nhỏ giọng nức nở.

Tịch Giản Cận trước kia nghe tiếng khóc Tiểu Bảo đều là đau lòng, chỉ sợ Tiểu Bảo xảy ra điều gì nghiêm trọng, nhưng bây giờ không nhịn được có chút tức giận, Tiểu Bảo cũng đã là cô bé bốn tuổi rưỡi, không nên không hiểu chuyện như vậy!

Lập tức Tịch Giản Cận hướng về phía trong điện thoại di động khiển trách: "Tiểu Bảo, ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai chú lại thăm cháu!"Tiểu Bảo nghe được Tịch Giản Cận hung chính mình, trong lúc bất chợt khóc lớn tiếng hơn, còn kèm theo một tiếng thét chói tai: "Đau... Chú ơi chú, cháu đau... Chú ơi chú, chú cũng không cần cháu sao? Chú ơi chú..."

Tịch Giản Cận nhíu lại lông mày, cảm thấy Tiểu Bảo sao lạitrở nên tùy hứng như vậy?

Cùng Tiểu Bảo lúc trước một chút cũng không giống!

Lập tức ánh mắt chìm chìm, hướng về phía trong điện thoại di động khiển trách: "Không được khóc!"

Tiểu Bảo hình như lá gan vẫn có chút nhỏ, bị Tịch Giản Cận hù đến rồi, quả thật biết điều một chút ngậm miệng, loáng thoáng có một hai tiếng khóc tràn ra.

Bạc Sủng Nhi đã ngủ lật người, mê mẩn mở mắt, thấy sắc mặt Tịch Giản Cận không tốt cầm di động, gằn từng chữ nói: "Tiểu Bảo, cháu nhất định phải học cách biết điều một chút, không thể không hiểu chuyện như vậy, hiện tại đã là mười hai giờ khuya rồi, cháu không thể không nghỉ ngơi, không ngủ được, có biết hay không? Hả?"

Tiểu Bảo nhỏ giọng nức nở "Dạ ".

Chương 992

Tịch Giản Cận nghe được Tiểu Bảo ngoan xuống, tính tình cũng dần dần đè xuống, âm điệu nhu hòa hơn rất nhiều: "Tốt lắm, ngoan, Tiểu Bảo đi ngủ sớm một chút..."

"Tốt lắm, cúp điện thoại, nằm ở trên giường ngoan ngoãn nghỉ ngơi..."

Khi Tịch Giản Cận tiếng tiếng dụ dỗ, Tiểu Bảo thật yên tĩnh lại.

Tịch Giản Cận lúc này mới cúp điện thoại.

Phiền não thở ra một hơi, nằm ở trên giường, vừa mới bắt gặp Bạc Sủng Nhi dung một đôi mắt tối như mực theo dõi anh, anh mới ý thức tới chính mình bởi vì tính tình không tốt, âm điệu có chút cao, thức tỉnh cô.

Lập tức vươn tay, ôm Bạc Sủng Nhi vào trong ngực, cánh môi dán lên cổ của cô nhẹ giọng mà hỏi: "Đem em đánh thức?"

"Ừ. " Bạc Sủng Nhi mệt mỏi trả lời một câu, mệt mỏi trở mình, chậm rãi cọ đến trong ngực Tịch Giản Cận, "Làm sao? Tiểu Bảo lại gọi điện thoại?"

"Ừ. Vẫn khóc! Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước kia Tiểu Bảo không phải như thế! Hiện tại sao lại biến hóa lớn như vậy! " Tịch Giản Cận nhướng mày, mơ hồ còn mang theo một chút tức giận!

Ban đầu từ nước ngoài trở lại, anh còn tưởng rằng cô bé ở nước ngoài bị dọa, hoặc là chịu không được một ít chuyện, cho nên kiên nhẫn dụ dỗ, đối tốt với Tiểu Bảo!

Nhưng là thời gian cũng đã dài như vậy rồi, cô bé mỗi ngày vẫn gọi điện thoại không ngừng khóc rống.

Càng ngày càng không hiểu chuyện rồi!

Bạc Sủng Nhi vô thanh vô tức vươn cánh tay, nhốt lại vòng eo Tịch Giản Cận, buồn buồn dán lồng ngực của anh, mở miệng nói: "Trẻ con, đều là như vậy!"

Tịch Giản Cận lắc đầu, suy nghĩ một chút, thở dài một hơi: "Tốt lắm, hai người chúng ta không nói đến cô bé nữa..."

"Anh không tới nhìn sao?"

"Không đi! " Tịch Giản Cận nghĩ cũng không có nghĩ gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Như Y có thể chiếu cố tốt cô bé, mỗi lần cũng như vậy, trẻ con liền bắt đầu ường bướng lên!"

Bạc Sủng Nhi không nhịn được vèo bật cười: "Tịch, làm sao anh lại biến thành không có kiên nhẫn như vậy?"

Tịch Giản Cận tự nhiên biết Bạc Sủng Nhi chỉ là cái gì, vươn tay, nắm ngón tay của cô, gắt gao nhéo, rồi sau đó đặt ở mép cắn một chút, suy nghĩ một chút, mới nói: "Không phải là không có kiên nhẫn, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái..."

Tiểu Bảo phản ứng thật rất kỳ quái! Nhưng là anh không nói ra được rốt cuộc là nơi nào kỳ quái!

Chương 993

Bạc Sủng Nhi khẽ nhăn mày.

Rất kỳ quái?

Tiểu Bảo phản ứng rất kỳ quái?

—————–

"Làm sao? Tịch Giản Cận nói cái gì? " Hàn Như Y nhìn Tiểu Bảo cúp điện thoại, mặt lạnh hỏi.

Tiểu Bảo sợ hãi nhìn Hàn Như Y, một tiếng cũng không dám nói.

"Tịch Giản Cận có tới hay không? " âm điệu Hàn Như Y không nhịn được khẽ cao lên, lại một lần nữa tức giận hỏi!

Tiểu Bảo bị làm cho sợ đến bả vai co lại, kéo đầu, không dám nhìn tới Hàn Như Y.

Đây không phải là ma ma của nó.

Ma ma của nó không phải như thế... Tại sao trong lúc bất chợt trở nên hung như vậy?

Còn có thể cầm lấy kim đi đâm da đầu của nó, rất đau rất đau!

"Mẹ hỏi con còn không nói, con nhìn cái gì đấy? " Hàn Như Y không nhịn được duỗi ra ngón tay, hướng trên lỗ tai Tiểu Bảo céo một cái.Tiểu Bảo đau lập tức rơi xuống nước mắt, theo bản năng mở miệng cầu xin tha thứ nói: "Ma ma, con sai rồi, ma ma..."

Hàn Như Y ánh mắt cũng không có nửa điểm hòa hoãn, nhìn chằm chằm Tiểu Bảo nói: "Cọn thực ngốc, một ít chuyện này cũng làm không xong, bảo con đem Tịch Giản Cận gọi tới, con cũng gọi không được! Mẹ đẻ ra con được lợi chỗ nào? Con có biết hay không, ba ba của con là bị cái người đàn ông cùng cái người phụ nữ chết tiệt kia hại chết đấy! Bọn họ không thể hạnh phúc ở chung một chỗ!"

Hàn Như Y càng nói, vẻ mặt càng hung ác, cầm lấy kim khâu, hướng trên đầu Tiểu Bảo đâm tới, Tiểu Bảo đau ngao ngao khóc, tránh né không ra, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Ma ma con sai lầm rồi... Ma ma con không dám nữa... Ô ô ô..."

Hàn Như Y lại không có nửa điểm đau lòng, ngược lại động tác càng ngày càng tàn nhẫn, Tiểu Bảo đến cuối cùng từ trên giường một đường lăn xuống, bò dưới gần giường, co lại thành một đoàn.

Hàn Như Y đứng ở bên ngoài, hổn hển hô: "Con đi ra cho mẹ! Con có bản lãnh thì ở bên trong ngốc cả đời! Có tin mẹ sẽ mặc kệ con hay không!"

Tiểu Bảo không dám thở, chẳng qua là làm ổ ở dưới giường, phòng bị nhìn, sợ Hàn Như Y chui vào, đem mình bắt ra ngoài.

Nó rất nhớ cô và chú.

Bọn họ sẽ không bắt nạt nó, cũng sẽ không đánh nó!

Chú sẽ ôm nó đi ăn Kentucky Fried Chicken, không giống như là ma ma.

Nhưng là nó không dám nói, ma ma nói nếu là nódám nói, sẽ đem nó đánh chết!

Tiểu Bảo càng nghĩ càng sợ, nghe Hàn Như Y ở bên ngoài mắng, bị làm cho sợ đến nước mắt chảy không ngừng.

Chương 994

Hàn Như Y tức đến dậm chân!

Rõ ràng hiện tại cách làm của mình, đã khiến cho Tịch Giản Cận ghét rồi, thậm chí Tiểu Bảo khóc rống, Tịch Giản Cận cũng sẽ không sang đây xem một cái!

Thật sự cô không nghĩ tới, hiện tại Tịch Giản Cận lại cùng trong tưởng tượng của cô hoàn toàn khác.

Nhưng là, cô không thể cho phép bọn họ hạnh phúc!

Càng nghĩ, đáy lòng Hàn Như Y càng tức giận!

Cô muốn tìm một người phát tiết, tuy nhiên tìm không được, Tiểu Bảo trốn ở dưới giường, chậm chạp không chịu đi ra ngoài.

Cho nên Hàn Như Y càng hung thần ác sát ở trong phòng đi tới đi lui.

Tiểu Bảo nghe tiếng bước chân của Hàn Như Y, bị làm cho sợ đến thân thể nhỏ càng co rúm lại.

Nó sợ... Nó thật sự sợ hãi...

Hôm nay chú không tới rồi, chú không tới, ma ma sẽ đánh chết nó...

Tiểu Bảo gắt gao cắn môi dưới, chỉ có thể bất lực chảy nước mắt.

—-

Bạc Sủng Nhi ngày hôm sau liền phái người tìm được địa chỉ Hàn Như Y.

Cô vốn cũng không phải là cái người nhiều chuyện, Hàn Như Y không dứt náo xuống như vậy, thật ra thì đáy lòng của cô cũng có chút ít phiền não.Huống chi, Tịch Giản Cận buổi tối hôm qua vô tình một câu nói, đã cho cô nhắc nhở rất lớn.

Tiểu Bảo trở nên rất kỳ quái!

Ở trong trí nhớ của cô, bé gái kia là rất ngoan mà có hiểu biết, người lớn có thể ngụy trang, mà trẻ con nhất định là sẽ không có lòng dạ sâu như vậy.

Có một số việc, kẻ trong cuộc thì mê.

Tịch Giản Cận cảm thấy có cái gì không đúng, tuy nhiên chưa chắc có thể phát hiện rốt cuộc nơi nào là không đúng.

Xem ra cô cần tới cửa liếc mắt nhìn chút.

Bạc Sủng Nhi mua đến rất nhiều đồ chơi cho Tiểu Bảo, thậm chí còn có bánh ngọt, một đường lái xe tới chỗ Hàn Như Y ở.

Cô cầm đồ lên lầu, gõ cửa.

Một lát sau, liền nghe được thanh âm Hàn Như Y truyền đến: "Tới..."

Sau đó, liền một thời gian rất dài, cửa mới bị mở ra.

Hàn Như Y không nghĩ tới người tới là Bạc Sủng Nhi, đầu tiên là sửng sốt một giây, ngay sau đó liền sắc mặt lạnh như băng nói: "Cô tới làm cái gì?"

Bạc Sủng Nhi chậm rãi cười cười, quên đi lạnh lùng của Hàn Như Y, thẳng hướng bên trong nhà đi tới: "Tịch Giản Cận hôm nay có việc, để cho tôi sang đây thăm Tiểu Bảo."

Hàn Như Y thấy Bạc Sủng Nhi đi hướng bên trong nhà, vội vàng vươn tay ra ngăn cản cô, mang theo vài phần bối rối: "Nơi này không hoan nghênh cô!"

Chương 995

Bạc Sủng Nhi không lên tiếng, cũng không tránh ra, vẫn đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Hàn Như Y, khẽ ngoắc ngoắc môi, cười rất xinh đẹp: "Tôi chỉ đến xem đứa bé một chút, cũng không có ý gì khác, hơn nữa Tiểu Bảo cũng có tự do thân thể, nếu như cô bé không hoan nghênh tôi, như vậy tôi lập tức xoay người rời đi!"

Hàn Như Y bị Bạc Sủng Nhi làm cho sắc mặt khó coi hơn, cô ta âm thầm mà cắn răng, nói: "Đó là con của tôi, tôi không để cho cô nhìn, chính là không để cho cô nhìn!"

Bạc Sủng Nhi sao có thể rời khỏi?

Hôm nay cô tới, mục đích chính là vì nhìn Tiểu Bảo một chút.

"Nhưng là, tôi còn là ân nhân cứu mạng Tiểu Bảo! " Bạc Sủng Nhi chậm rãi trả lời một câu, chậm rãi trừng mắt liếc Hàn Như Y, ngay sau đó khẽ tránh ra thân thể, hướng bên trong đi vào.

Hàn Như Y đặc biệt sợ!

Mới vừa rồi để cho Tiểu Bảo gọi điện thoại cho Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận không đến, cô tính tình đi lên, mới vừa rồi đánh Tiểu Bảo, để cho Bạc Sủng Nhi thấy được, khẳng định biết chuyện cô ngược đãi Tiểu Bảo rồi!

Sợ là khi đó, Tịch Giản Cận liền sẽ không tin tưởng cô nữa!

Cho nên cô nhất định là sẽ không để cho Bạc Sủng Nhi nhìn thấy Tiểu Bảo!

Hàn Như Y vội vàng bước lên phía trước, lại một lần nữa ngăn cản Bạc Sủng Nhi: "Cô người này làm sao vậy, này cũng không phải là nhà của cô!"

"Này làm sao không là nhà của tôi! Tôi là vợ Tịch Giản Cận, phòng ốc của Tịch Giản Cận là phòng ốc của tôi! " Bạc Sủng Nhi lưu loát trả lời một câu, cười lạnh nhìn Hàn Như Y nói không ra, cong môi, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì? Trên trán cũng hiện đầy mồ hôi? Tôi chẳng qua là tới xem cô bé..."

"Chả lẽ tôi còn có thể ăn luôn cô sao?

"Cô yên tâm, tôi đem những đồ này cho Tiểu Bảo, theo Tiểu Bảo trò chuyện, đem chuyện Tịch Giản Cận phân phó cho tôi làm xong, tôi lập tức đi!"

Bạc Sủng Nhi vừa nói, vừa đề cao âm điệu hô: "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo? Cô đến này, chú của cháu bảo cô tới xem cháu... Còn mang cho cháu đò chơi đẹp cùng bánh kem này."

Tiểu Bảo ở bên trong phòng nghe được thanh âm Bạc Sủng Nhi, hai mắt đột nhiên phát sáng, nó bị Hàn Như Y uy hiếp không dám khóc, cho nên sống chết không dám khóc lên.

Bây giờ nghe đến chữ "Chú " kia, nó cũng nhịn không được nữa ai oán một tiếng.

Chương 996

Theo bản năng từ trên giường bò xuống.

Phảng phất là thấy được hi vọng, nghĩ muốn đi ra ngoài.

Hàn Như Y tự nhiên là gấp gáp vô cùng, không nghĩ tới Bạc Sủng Nhi mặt dày như vậy, không đi không nói, còn mở miệng hô loạn.

"Tiểu Bảo đang ngủ, cô đừng đem nó đánh thức! " Hàn Như Y lạnh giọng hướng về phía Bạc Sủng Nhi giận trừng mắt, hung hăng nói.

Tiểu Bảo ở bên trong phòng nghe được lời Hàn Như Y nói, bị làm cho sợ đến thân thể co rúm lại một chút, theo bản năng không dám nhúc nhích rồi.

Trong hốc mắt nó chứa đầy nước mắt, âm thầm mà cắn hàm răng.

"Ngủ? Cũng đã là mười hai giờ trưa, Tiểu Bảo còn đang ngủ? Vậy thì thật là tốt, tôi liếc nhìn cô bé một cái, tôi liền đi, dù sao buổi tối hôm qua cô bé gọi điện thoại vẫn hướng về phía Tịch Giản Cận khóc, Tịch Giản Cận lo lắng, cho nên hiện tại tôi không nhìn thấy người, cũng không thể trở về khai báo cho Tịch Giản Cận a!"

Bạc Sủng Nhi vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của mình, xoay lưng, đi vào.

"Là cái phòng này, hay cái kia phòng kia?"

"Ngô, hẳn là cái này đi, còn có màu sắc rực rỡ, rất giống là phòng trẻ em!"

Bạc Sủng Nhi vừa nói, vừa hướng gian phòng Tiểu Bảo đi tới, thậm chí cô đã giơ tay lên, đẩy cửa ra.

Hàn Như Y so sánh với cô nhanh hơn, đoạt trước một bước chạy vội tới, ôm tay cô, hung hăng mà kéo ra.

Bạc Sủng Nhi càng khẳng định Tiểu Bảo ở bên trong phòng rồi, hơn nữa càng hoài nghi Hàn Như Y rốt cuộc tại sao khẩn trương như vậy!

Cô hé mắt, lòng hiếu kỳ cũng theo đó càng ngày càng đậm hơn.

"Tôi đã nói rồi, nơi này không hoan nghênh cô! Cô người này làm sao vậy a! Chẳng lẽ gia đình quý tộc các người cũng không biết dạy sao?"

Hàn Như Y hổn hển đối với Bạc Sủng Nhi hô!

Bạc Sủng Nhi nhăn mày, nghiêng đầu nhìn ngón tay Hàn Như Y nắm cửa khẽ run rẩy, cô lập tức khẽ đảo con ngươi lòng vòng: "Được rồi, nếu như vậy, tôi không muốn xem đâu nữa, đồ để ở đây, muốn thì dùng, không muốn thì ném, tôi đi!"

Nói xong, cô liền xoay người rời đi, Hàn Như Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngón tay nắm cửa mới vừa nới lỏng lực đạo, thời điểm cả người cũng không có bất kỳ phản ứng, cửa trong lúc bất chợt bị Bạc Sủng Nhi vốn là xoay người đột nhiên quay người lại, hung hăng mà đá văng, tiếp theo người của cô ta cũng bị đạp vào bên trong nhà, mà Bạc Sủng Nhi giẫm giày cao gót, cao ngạo đi vào.

Chương 997

Hàn Như Y miễn cưỡng vịn vách tường vững vàng thân thể, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt nhìn Bạc Sủng Nhi từ bên cạnh mình, mắt nhìn thẳng.

Máu toàn thân cô cũng trong nháy mắt chồng chất ở trong não, giống như là muốn nổ tung.

Bạc Sủng Nhi bước chân vào bên trong, liếc mắt liền thấy Tiểu Bảo lạnh run co rúc ở giường.

Đôi mắt cô bé, sợ hãi nhìn cửa bị đạp mở, phát hiện là Bạc Sủng Nhi, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Bạc Sủng Nhi hướng Tiểu Bảo chậm rãi đi tới, ánh mắt Tiểu Bảo thủy chung mở to, đáy mắt lộ ra phòng bị và khiếp đảm.

Hàn Như Y lúc này đã đứng thẳng người, đứng ở phía sau Bạc Sủng Nhi, hung hăng mà đưa cho Tiểu Bảo một cái ánh mắt cảnh cáo, Tiểu Bảo bị làm cho sợ đến theo bản năng liền cúi đầu.

Bạc Sủng Nhi ngồi ở bên giường, đưa cho Tiểu Bảo một cái nụ cười ấm áp, vươn tay, vừa muốn đi kiểm tra Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lại nhanh chóng né tránh, hướng giữa mặt giường giật giật thân thể nho nhỏ.

Bạc Sủng Nhi thất bại, cho là Tiểu Bảo chỉ là sợ, một đôi mắt thủy chung đều là đánh giá Tiểu Bảo, thoạt nhìn cũng không thay đổi quá lớn.

"Tiểu Bảo?"

Bạc Sủng Nhi nhẹ giọng hô một câu: "Cháu còn nhớ rõ cô sao?"

Tiểu Bảo không lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, lúc này, mới gật đầu với Bạc Sủng Nhi, sợ hãi hô một câu: "Cô..."

Là cô, người cứu mạng của nó!

Nó biết rõ!

Chú còn nói cho nó biết, ban đầu cô bởi vì đau mà ngất đi!

Cô ấy là vợ của chú...

Mặc dù nó không biết vợ là vật gì, nhưng mà nó lại biết, cô cùng chú ở chung một chỗ, chú là người tốt, như vậy cô nhất định cũng là người tốt.

Nghĩ tới đây, Tiểu Bảo mới khẽ hướng về phía Bạc Sủng Nhi mỉm cười ngọt ngào, đáy mắt lóe ra một tầng khát vọng hỏi: "Cô ơi, chú tới rồi sao? Chud nói mang cháu đi ăn MacDonald..."

Chương 998

Tiểu Bảo nói rất nhỏ, thậm chí mang theo vài phần cẩn thận, Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng không giải thích được liền run rẩy lên.

Này không nên là có phản ứng cô bé ba tui rưỡi nên có.

Bạc Sủng Nhi không đành lòng nói cho Tiểu Bảo Tịch Giản Cận chưa có tới, cô có thiện ý nói dối: "Đợi lát nữa chú tới đây... Hiện tại chú ý có việc, để cho cô tới thăm cháu đó! Cô mang đến cho cháu đồ chơi cùng bánh kem, hiện tại cô dẫn cháu đi ăn, có được hay không?"

Tiểu Bảo nhìn người cô xinh đẹp như vậy thân thiết như vậy nói chuyện với chính mình, lập tức gật đầu.

Ở trong trí nhớ của nó, cô không hay nói chuyện, chính mình chỉ là bởi vì chú thích cô, cho nên Tiểu Bảo cũng thích cô.

Trẻ con, từ trước đến giờ đều là tinh khiết như vậy.

Bạc Sủng Nhi vươn tay, ôm lấy Tiểu Bảo, ai ngờ Tiểu Bảo lại nhe răng trợn mắt co rúm thân thể một chút.

"Làm sao? " Bạc Sủng Nhi rõ ràng phát hiện Tiểu Bảo trong ngực run rẩy một trận, lập tức nhướng mày hỏi.

Tiểu Bảo rất muốn mở miệng nói, nó rất đau, nhưng khi nhìn đến ánh mắt Hàn Như Y, lập tức một câu cũng không dám nói, chẳng qua là cẩn thận lắc đầu.Hàn Như Y lúc này đã chạy tới rồi bên cạnh bọn họ, mặt không chút thay đổi cười lạnh một tiếng.

Bạc Sủng Nhi trực tiếp đem Hàn Như Y coi là người tàng hình đi tới phòng khách, đem đồ chơi mình mua mở ra, là một búp bê chạy bằng điện rất đẹp, có thể bò, cũng có thể ca hát, Tiểu Bảo thấy, không nhịn được mỉm cười ngọt ngào, vươn tay, muốn ôm.

Nhưng là nó ôm lên không được, thậm chí không có chút khí lực nào, búp bê thoáng cái té ở trên mặt đất, không ca hát nữa, Tiểu Bảo nước mắt bành bạch liền rơi xuống.

Bạc Sủng Nhi cười cúi cầm búp bê lên: "Không có chuyện gì a... Vừa rồi không có té, khóc cái gì? Rớt hỏng, cô mua cho cháu cái mới."

Một món đồ chơi mà thôi.

Không có gì lớn.

Tiểu Bảo nghe như thế, nước mắt rơi càng mạnh hơn, Bạc Sủng Nhi ngồi xổm người xuống, lau nước mắt Tiểu Bảo, ngón tay vuốt đầu nhỏ của nó, hỏi: "Làm sao? Tiểu Bảo, khóc cái gì?"

Tiểu Bảo giật giật môi: "Đau..."

Chương 999

Đau?

"Nơi nào đau? " Bạc Sủng Nhi nhíu lại lông mày hỏi.

Tiểu Bảo cũng không lên tiếng, Hàn Như Y lúc này đã đứng ở phía sau Bạc Sủng Nhi.

Bạc Sủng Nhi phát hiện Tiểu Bảo cùng từ trước không giống nhau, lập tức nắm tay Tiểu Bảo, lại một lần nữa dò hỏi: "Nơi nào đau? Hả?"

Vừa hỏi, Bạc Sủng Nhi vừa phát hiện cánh tay Tiểu Bảo xanh tím.

Tiểu Bảo mặc đồ ngủ dài, mới vừa rồi Bạc Sủng Nhi ôm cô bé, căn bản chưa nhìn ra xanh tím trên người cô bé, hiện tại nắm lên cô bé tay, tay áo tụt xuống, Bạc Sủng Nhi liền nhìn thấy trên làn da trắng trắng mềm mềm iện đầy dấu vết xanh xanh tím tím.

Hàn Như Y sắc mặt đại biến, theo bản năng xông lên trước, ôm lấy Tiểu Bảo, đem nó từ trong ngực Bạc Sủng Nhi tách ra.

Hung hăng mà nhìn chằm chằm Tiểu Bảo nói: "Còn không đi ngủ trưa!"

Tiểu Bảo bị làm cho sợ đến đứng ở nơi đó không dám động, chẳng qua là bĩu môi, thật biết điều một chút hướng bên trong nhà đi tới, động tác ủy khuất.

Bạc Sủng Nhi làm sao có thể để Tiểu Bảo rời đi?

"Khoan hẳng đi! " Bạc Sủng Nhi đứng lên, cũng không có liếc mắt nhìn Hàn Như Y, thẳng đi tới bên người Tiểu Bảo, đem Tiểu Bảo lại một lần nữa cẩn thận dẫn vào trong ngực của mình, không nói lời gì cởi áo Tiểu Bảo, lại phát hiện trên da thịt Tiểu Bảo có rất nhiều vết thương.Có mới có cũ, rất dọa người.

Sắc mặt Bạc Sủng Nhi trong nháy mắt tái nhợt!

Tịch Giản Cận dù sao cũng là một người đàn ông, Tiểu Bảo là một cô bé, coi như là ba tuổi, mỗi lần Hàn Như Y mang theo Tiểu Bảo gặp Tịch Giản Cận, cũng võ trang cho Tiểu Bảo vô cùng kín, Tịch Giản Cận chưa chắc có thể phát hiện những thứ vết thương này, cộng thêm Tiểu Bảo cũng không khóc không làm khó, Tịch Giản Cận càng không khả năng đem quần áo Tiểu Bảo lột ra, đi kiểm tra một lần.

Khó trách Tịch Giản Cận nói Tiểu Bảo trừ khóc vẫn là khóc!

Cũng bị ngược đãi thành như vậy, không khóc mới là lạ!

"Tiểu Bảo, nói cho cô, là ai đem cháu đánh cho thành như vậy? " Bạc Sủng Nhi tận lực làm cho âm điệu mình, giữ vô cùng vững vàng, tuy nhiên vẫn không có kềm chế, ai đánh, Bạc Sủng Nhi làm sao có thể đoán không được, chẳng qua là cảm thấy sợ hãi.

Hàn Như Y điên rồi sao?

Đây là con của cô ta!

Con gái ruột thịt của cô ta, tại sao cô ta có thể đánh thành như vậy?

Nếu như Bạc Sủng Nhi cô có thể có một đứa con, nếu như cô có thể có, cô khẳng định đem con của cô nâng lên trời, để cho mọi người toàn thế giới đem con của cô tôn sùng giống như là công chúa hoặc là vương tử mà nhìn lên!

Chương 1000

Tuyệt đối sẽ không ủy khuất con của mình nửa điểm.

Chứ đừng nói là đánh!

Tại sao cô ta có thể sinh một đứa bé, lại không thật lòng thương yêu, sủng ái!

Ngược lại xuống tay ác như vậy!

Bạc Sủng Nhi dần dần càng tức giận!

Tiểu Bảo không dám lên tiếng, Hàn Như Y đứng ở một bên thấy chuyện chính mình đánh Tiểu Bảo tình bị lộ rồi, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Bạc Sủng Nhi, ngón tay khẽ nắm chặt.

"Đừng sợ, Tiểu Bảo, nói cho cô, chỉ cần có cô, không ai dám bắt nạt Tiểu Bảo! " Bạc Sủng Nhi thấp giọng dỗ Tiểu Bảo: "Ai đánh cháu? Hả?"

Nước mắt Tiểu Bảo thoáng cái rơi xuống, nó vẫn bị đánh, mỗi lần nó đều rất sợ hãi, hiện tại trong lúc bất chợt thấy có người phát hiện chuyện này, còn đối với mình nói không có ai có thể bắt nạt nó.

Thật ra thì nó rất muốn nói cho chú, nhưng là nó sợ ma ma đánh nó.

Thật ra thì nó rất muốn ở cùng chú, nó không muốn ở cùng ma ma, từ nhỏ đến lớn, đều là chú đối với nó tốt nhất!

Thật ra thì ở thời điểm chú không có ở đây, ma ma thường xuyên đánh nó đấy!

Tiểu Bảo thật rất muốn có cha mẹ như hai người cô chú này, lập tức nước mắt của nó rơi xuống mạnh hơn, thoáng cái lao vào trong ngực Bạc Sủng Nhi, nhỏ giọng cẩn thận nói: "Cô ơi, cô dẫn cháu đi đi, cô dẫn cháu đi đi thôi, Tiểu Bảo không nên ở chỗ này... Ô ô ô..."

"Tiểu Bảo muốn đi theo chú, chú sẽ đối tốt với Tiểu Bảo..."

Tiểu Bảo vẫn khóc, vẫn khóc.

Song nói ba xạo, cũng đã đem lời nói cho hoàn toàn rõ ràng.

Ánh mắt Bạc Sủng Nhi lập tức đầy băng sương, Hàn Như Y thật là một kẻ điên, uổng công cô còn cảm thấy cô ta rất đáng thương, chồng cô ta vì Tịch Giản Cận mà chết, trong lòng còn có oán hận, cô cũng cảm thấy có thể lý giải, một mực bao dung kiên nhẫn chờ cô ta tỉnh ngộ lại, ai biết, cô ta lại làm ra chuyện không có nhân tính đến như vậy!

Đây chỉ là một đứa bé!

Có như thế nào, trẻcon cũng đều vô tội!

Cô ta sao có thể ngược đãi nhi đồng?

"Hàn Như Y, có phải cô điên mất rồi hay không, đây là con gái của cô mà, cô lại đánh nó như vậy? Chẳng lẽ cô không biết, ngược đãi nhi đồng như vậy, là phạm pháp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro