Chương 593 đến 602: Một bữa cơm, hai người nằm viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 593: Đàn ông, là đồ dùng của phụ nữ! (15 )

Cô qua công ty dạo một vòng, vốn bầu không khí rất sinh động, bởi vì cô đến, lập tức cẩn thận.

Mọi người rối rít báo cáo một chút tình huống gần nhất, cô nghe mơ mơ màng màng, không biết nói, nhưng vẫn là cố làm ra vẻ gật đầu, mặt không thay đổi nói qua, không tệ không tệ, tiếp tục nỗ lực!

Tâm tư, lại sớm bay đến buổi tối hôm qua, người đàn ông tối qua lôi kéo mình!

Nghĩ đến anh ở bên tai của mình, nói qua những cái kia không chịu nổi.

Cái gì, Sủng Nhi, em nhìn, phía dưới lại bắt đầu chảy nước miếng, có phải lại thèm rồi hay không?

Hả? Muốn ăn không? Chẳng lẽ còn không có cho em ăn no? Em thật là một đứa tham ăn!

... ... ...

Cô không nhịn được đỏ mặt, nghĩ đến lúc Tịch Giản Cận mặc đồng phục, rõ ràng là thanh niên tốt, tích cực, mặc cho ai nhìn thấy, đều sẽ không tự chủ được yên lặng.

Làm sao khi cởi quần áo, hiển nhiên là một con sói chứ?

Mọi người báo cáo xong, cô lại vẫn thất thần, cũng không dám quấy rầy cô, chỉ nhìn thấy cô đỏ mặt, cười ngây ngô.

Trợ lý không dám đánh nhiễu cô, liền đứng đấy như vậy, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi.

Bạc Sủng Nhi thật lâu mới bất tri bất giác hoàn hồn, ý thức được chính mình vừa rồi thất thần, nhất thời đỏ mặt, sau đó chép miệng, phất phất tay, đem bọn họ đuổi ra ngoài.

Lúc này cô mới nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh trong phòng rửa mặt, vỗ vỗ khuôn mặt của mình, để chính mình ổn định lại, sau đó đi ra ngoài, phát hiện có vẻ như trong công ty vốn không có việc cô cần phải làm, liền mở máy tính ra, vụng trộm ăn cặt, tưới hoa, đấu địa chủ, phát hiện thời gian cũng chỉ mới qua nửa giờ.

Cô nhìn thời gian một chút, mới bốn giờ rưỡi chiều, Tịch Giản Cận tới chín giờ rưỡi mới có thể tan tầm, còn năm tiếng.

Tưởng niệm nặng nề như thế, vốn không thể tới, cô nghĩ tới nghĩ lui, liền cầm chìa khóa xe, mở cửa ra.

Bên ngoài nhân viên nhất thời nhìn về phía cô.

Bạc Sủng Nhi nghĩ đến chính mình đã gần một tháng đều không có đến công ty, ngày đầu tiên tới, thế mà ngây người chẳng qua một giờ đã đi sao?

Chương 594: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (1 )

Cô hơi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đứng nghiêm ở nơi đó, hất cằm nhỏ, giả bộ như đi ra rất bận rộn, hắng giọng một cái, nói với trợ lý: "Có việc gọi điện cho tôi!"

Sau đó, liền như một trận gió rời đi!

********************

Bạc Sủng Nhi chạy thẳng tới quân khu.

Gác cổng vốn không biết cô, thế nhưng từ trong miệng cô biết đến cái tên Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận ở trong quân khu là người "Không tầm thường", bối cảnh cường đại, hậu trường vừa cứng, cho nên người giữ của không dám thất lễ Bạc Sủng Nhi, tự mình dẫn Bạc Sủng Nhi đi vào trong quân khu.

Bạc Sủng Nhi mang theo mũ che nắng, cho nên che đậy nửa gương mặt, mà cô mặc trên người, đều là quần áo bảy năm trước, dáng người đầy đặn không ít, cũng may là đồ thể thao, sẽ không lộ ra khó chịu, mà vóc dáng cô, ngược lại là không có cao bao nhiêu.

Gió thổi tới, khiến mũ che bị lệch, khiến tiểu binh thấy được mặt cô, đầu tiên là ngây ngẩn cả người, sau đó, mới ngây ngốc tới một câu: "Cô rất quen!"

Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, tiếp tục chỉnh mũ, một giây sau, tiểu binh này còn nói thêm: "A, cô là công chúa Bạc gia?"

Sau khi tiểu binh nói xong, liền lập tức mở to hai mắt nhìn, liên tiếp không thể tưởng tượng nổi.

Biết Tịch Giản Cận phía sau có người xuất chúng, lại không nghĩ tới, có một ngày, anh thế mà còn cùng tập đoàn Bạc Đế phách vương qua lại!

Nhất thời tiểu binh càng không dám thất lễ, trực tiếp đem Bạc Sủng Nhi đi đến sân huấn luyện.

Xa xa, Bạc Sủng Nhi liền thấy Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, cực kỳ nghiêm túc khiển trách một người, người kia bị giáo huấn cúi đầu, không rên một tiếng, sau khi giáo huấn xong, liền cõng một túi sắt, bắt đầu chạy bộ quanh sân !

Sau đó, những người còn lại, mỗi người một cây súng, bắn về phía bia.

Tiểu Binh đi theo Bạc Sủng Nhi mở ra cuống họng hô một tiếng: "Tịch thiếu tá!"

Sau đó, người huấn luyện toàn trường đều nhìn về phía Bạc Sủng Nhi cùng tiểu binh này.

Tiểu Binh rất chân chó, cười ha hả nói với Tịch Giản Cận: "Bạn gái ngài tới thăm, tôi mang cô ấy vào!"

Ít người bên trong bộ đội được thấy phụ nữ, liền xem như có nữ binh, cũng không có đẹp mắt như Bạc Sủng Nhi.

Chương 595: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (2 )

Huống chi, mọi người cũng không phải không xem truyền hình, tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế , như sấm bên tai, ở trên màn ảnh, mỹ mạo siêu nhiên, ép đến biết bao nhiêu ngôi sao.

Lúc này thấy người thật, lại rung động lòng người như vậy, mỗi người không nhịn được trợn tròn mắt.

Tịch Giản Cận không nghĩ tới Bạc Sủng Nhi sẽ chạy đến bộ đội tìm mình, đầu tiên là lúng túng một hồi, sau đó nhìn thấy Bạc Sủng Nhi bị nhiều binh lính soi mói nhìn, cũng là một bộ vô cùng bất an, nhất thời đi tới bên cạnh cô, cản trở mặt của nhiều người như vậy, dắt lấy tay cô, bước nhanh về phòng của mình.

Đẩy cửa ra, đem cô đẩy vào, trừng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Làm sao em tới đây hả?"

Cô hé mắt, có chút xấu hổ, có chút khó chịu, cuối cùng vẫn nói thật: "Tịch, em nhớ anh!"

Tịch Giản Cận bị cô nói như vậy, nhất thời nghẹn lời.

Vươn tay, kéo cô vào trong ngực, ôm một hồi, mới ngẩng đầu, nhìn thời gian một chút, mới 4:30, suy nghĩ một hồi, sau đó cúi đầu xuống, hôn lấy hai má của cô, nói ra: "Em ở chỗ này chờ anh, ta kiểm tra xong bọn họ, liền mang em đi."

Bạc Sủng Nhi đỏ mặt gật đầu, Tịch Giản Cận quay người dự định rời đi, sau đó, vẫn là không yên lòng dặn dò một câu: "Không cho phép đi ra, liền ở trong phòng này!"

"Ừm." Bạc Sủng Nhi gật đầu.

Tịch Giản Cận mới rời đi.

Bạc Sủng Nhi đứng ở cửa sổ phòng anh, dễ dàng nhìn thấy bóng anh rời đi, nhìn anh mang theo lính của anh, khí thế hung hăng đi đánh trận.

Rất xa rồi.

Cô đã không nhìn thấy thân ảnh của anh, thế nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng đánh

Trên mặt của cô, nhất thời ngọt ngào.

Nhìn quanh phòng ngủ, chỉ là một cái giường, một cái bàn máy tính, một cái nhà vệ sinh, thật đơn giản.

Mà đồ vật rất ít, chỉ có một bộ thường phục.

Sợ là anh rất ít ở chỗ này đi.

Bạc Sủng Nhi nằm ở trên giường, liền có thể ngửi được mùi đặc trưng của Tiểu Tịch, không nhịn được bối rối đột kích, liền mệt mỏi ngủ một hồi.

Ngoài cửa sổ, tiếng binh lính la rất vang, tiếng va chạm cũng rất vang, cô ngủ cũng không an ổn, không được bao lâu liền tỉnh lại, khi đó, đã 6 giờ rồi.

Chương 596: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (3 )

Mặt trời chiều ngã về tây, cô ở trong phòng nghẹn vô cùng, không biết Tịch Giản Cận mấy giờ sẽ trở về, nhất thời quên đi anh nhắc nhở, một mình đi ra khỏi phòng Tịch Giản Cận.

Vốn Bạc Sủng Nhi là muốn đi tìm Tịch Giản Cận, thế nhưng quay tới quay lui, quân khu lại lớn, cô thấy thời gian dần trôi, mà lạc đường, liền vòng quanh một cây nho trong rừng.

Phía trên đã treo đầy nho, còn chưa tới tháng tám, cho nên còn không có chín, tất nhiên Bạc Sủng Nhi không phân rõ có chín hay không, chẳng qua là cảm thấy thật to, nhìn giống như ăn rất ngon, mà chính mình vừa lúc không được ăn cơm chiều, hơn sáu giờ, có chút đói, liền nhón chân lên, hái xuống một chùm nho, thả ở trong miệng, ăn một cái.

Chua đến nhức răng, liền cau mày, sau đó lập tức ném chùm nho lên mặt đất.

Nho rơi lả tả, lăn ra bốn phía vỡ nát.

Bạc Sủng Nhi cúi người xuống, đem nho trong miệng phun ra.

Răng cũng run lẩy bẩy, thật lâu, mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Ai ngờ, vừa ngẩng đầu, liền thấy hai cái binh lính đứng ở trước mặt của cô, lời nói lạnh nhạt với cô một câu: "Đi cùng tôi!"

Bạc Sủng Nhi vốn nhanh chân muốn đi, thế nhưng hai người kia không cho cô thời cơ chống cự, liền mang cô đi rồi.

******************

Tịch Giản Cận đang khảo nghiệm, đến cuối cùng trước mắt, liền có người chạy tới, nói Bạc Sủng Nhi bị bắt vào phòng cảnh vệ.

Sắc mặt anh khẽ biến, liền biết cái người phụ nữ kia tới nơi này, khẳng định gây chuyện cho anh!

Sắc mặt không nhịn được đen lại, nhìn thấy còn một vòng, sau đó gật đầu, nói ra: "Tôi sẽ qua ngay!"

Sau đó, liền tiếp theo tiến hành khảo nghiệm của mình.

Các binh sĩ "Ba ba" nổ súng, tiếng súng kết thúc, Tịch Giản Cận liền tiến lên, lần lượt ghi danh thành tích, đều không có nhớ kỹ công bố điểm, liền gập giấy tờ, lạnh lùng nói ra: "Hôm nay trước đến đây thôi!"

Sau đó, quay người, liền vội vội vàng vàng đi về phòng cảnh vệ!

Anh từ xa thấy qua cửa phòng cảnh vệ, nhìn thấy Bạc Sủng Nhi ngồi ở chỗ đó, mũ đã không biết bay đi nơi nào, tóc cũng rối bời.

Chung quanh vây quanh mấy người, đến thủ trưởng quân khu cũng đến rồi.

Chương 597: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (4 )

Bạc Sủng Nhi cũng không sợ hãi, ngồi ở chỗ đó, người khác bị cô trợn mắt chằm chằm, đều không dám nhìn tới cô rồi.

Tịch Giản Cận đẩy cửa vào, lập tức mang theo khí tức của mình, khiến cho bầu không khí trong phòng lập tức trở nên khẩn trương.

Anh vẫn mặc quân phục buổi chiều, chỉ là lấy xuống mũ xuống, tròng mắt của anh, trong trẻo nhìn chằm chằm thủ trưởng quân khu, đi quân lễ, hô một tiếng: "Thủ trưởng!"

Sau đó, ánh mắt mới đảo qua những người khác, sau cùng rơi vào Bạc Sủng Nhi.

Bạc Sủng Nhi tự biết chột dạ, vốn bộ dạng cao ngạo đó bị Tịch Giản Cận trừng, lập tức mềm xuống, chép miệng, liền cúi đầu, mười phần cô dâu nhỏ!

Tịch Giản Cận thở dài một hơi, đáy lòng thầm than, biết cô sẽ chỉ gây ra rắc rối, mỗi đều là anh đi bãi bình!

Thủ trưởng quân khu nhìn thấy Tịch Giản Cận, đều khách khí, nắm tay Tịch Giản Cận, thẳng tắp nói ra: "Tịch thiếu tá, thật sự là quấy rầy anh, còn để anh đi một chuyến!"

Tịch Giản Cận khách khí vừa cười vừa nói: "Đâu có!"

Sau đó, liền mang bộ dạng nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Bạc Sủng Nhi rụt cổ, không lên tiếng.

Thủ trưởng quân khu lại cười ha hả nói: "Không có chuyện nghiêm trọng gì, người không biết không sợ, không cần nghiêm túc như thế ... . . . Chính là, bạn gái nhỏ của cậu, muốn ăn nho, chạy đến hái nho rừng, bị người phát hiện, liền mang đi, cô ấy nói biết cậu, cho nên gọi cậu đến nhận."

Tịch Giản Cận đen mặt, có năng lực ha? Chạy tới trộm nho?

Sau đó hung hăng trừng Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi tiếp tục rụt cổ một cái, cắn cắn môi dưới, đáy lòng lại nghĩ là một chuyện khác, cái gì gọi là đến nhận?

Tịch Giản Cận gật đầu, nói ra: "Ừm, là bạn gái tôi, không hiểu quy củ trong quân khu, không biết thứ bên trong không thể tùy tiện động, cho nên, mạo phạm, cái việc xử phạt... . . ."

"Xử phạt gì chứ, đã là bạn gái cậu, chúng tôi an tâm, chỉ sợ người bên ngoài trà trộn đi vào, vả lại, nếu cô ấy thích ăn nho, tôi vừa rồi phân phó người mua một thùng, cậu cứ mang về." Thủ trưởng quân khu một bộ nịnh nọt.

Tịch Giản Cận cũng không có cự tuyệt, chỉ là gật đầu, sau đó liền nói: "Thủ trưởng, thật sự là khách khí rồi !"

Chương 598: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (5 )

Thủ trưởng quân khu lại cười nhìn Bạc Sủng Nhi một bên nói ra: "Cô gái, lần sau muốn ăn nho, cứ tìm tôi, nho rừng không chín chưa ăn được, rất chua, lại ê răng. Đợi đến khi chín, để Tịch thiếu tá mang cô qua đây, hái vài chùm!"

Bạc Sủng Nhi cười gật đầu, lại nhận ánh mắt củaTịch Giản Cận, lập tức đình chỉ cười.

Tịch Giản Cận cũng không nói thêm gì nữa, cùng người gật đầu, xem như tạm biệt, đọi mũ đội ở trên đầu, cúi người bê thùng nho, sau đó lôi kéo Bạc Sủng Nhi, liền không nói lời gì đi ra ngoài.

Tịch Giản Cận trên đường cũng không nói gì, chỉ là nắm Bạc Sủng Nhi đi.

Vô số binh sĩ nhìn lấy bọn họ, luôn mồm hô hào: "Tịch thiếu tá... . . ."

Tịch Giản Cận một mực không có lên tiếng, chỉ là lôi kéo Bạc Sủng Nhi đi.

Những người bên cạnh đều đưa ánh mắt sang họ.

Quân khu kỳ thật rất ít nữ quyến ra vào, hiện tại tới một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn liên quan tới Tịch Giản Cận, mọi người tự nhiên bát quái vô cùng!

Tịch Giản Cận đi rất nhanh, về sau Bạc Sủng Nhi cũng chỉ có thể chạy chậm đi theo, thật vất vả đi tới bãi đỗ xe, Tịch Giản Cận đặt thùng nho ra sau, sau đó liền nhét Bạc Sủng Nhi vào, chính mình lên xe, mặt đen thui, về tới căn hộ.

Tịch Giản Cận thủy chung đều không nói gì, đến cửa, đem thùng nho vào phòng bếp, sau đó liền mở ra, lấy nho ra, rửa sạch sẽ, để lên bàn, sau đó keo Bạc Sủng Nhi lên, đứng trước bàn ăn.

Bạc Sủng Nhi loáng thoáng biết Tịch Giản Cận muốn làm gì, lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tịch Giản Cận, em sai rồi... . . ."

"Sai ở nơi nào?" Tịch Giản Cận bình tĩnh hỏi, cái này nếu ở quân khu, binh lính của anh dám trộm nho, anh khẳng định để cho bọn họ cõng cát chạy 200 m, hết lần này tới lần khác, đây là cô trừng phạt cũng trừng phạt không được!

"Em không thèm ăn trộm nho... . . ." Bạc Sủng Nhi yếu ớt nói, thỉnh thoảng giương mắt, len lén liếc Tịch Giản Cận một chút, lại phát hiện Tịch Giản Cận bời vì câu nói này, sắc mặt càng đen.

Kỳ thật cô vẫn luôn sợ Tịch Giản Cận mang bộ dạng này.

Bảy năm trước đã rất sợ.

Chương 599: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (6 )

Tịch Giản Cận đối tốt với cô, cô loạn sao, anh đều sẽ dung túng .

Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô phạm sai lầm, anh liền sẽ giống như dạy dỗ trẻ nhỏ, giáo huấn cô.

Hết lần này tới lần khác cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bộ dạng này của anh.

Sợ anh không để ý tới cô.

Cô lập tức sửa miệng lại, thông minh nói: "Sai tại, không nên không nghe lời anh nói, sai tại không nên rời khỏi phòng của anh!"

Tịch Giản Cận nhìn cô chấp nhận rất nhanh, nhất thời tức giận yếu một chút, liền chỉ nho trên bàn, tức giận đằng đằng nói: "Không phải muốn ăn nho sao? Ăn hết nho này cho anh!"

Nói xong, anh liền quay người rời đi, nghĩ một lúc, còn không quên đem cửa nhà ăn khóa lại.

khóa Bạc Sủng Nhi ở bên trong.

Để cho cô nhớ thêm chút!

Anh nói cái gì, cô đều không nghe!

Đều đã qua bảy năm, còn hồ nháo như vậy!

Bạc Sủng Nhi sững sờ ngồi ở trong phòng bếp, trừng mắt nhìn nho, cô tuyệt không muốn ăn nho, thậm chí, còn hận chết nho!

Đều là nho gây họa!

Cô bĩu môi, không cam lòng, nghĩ đến làm sao thuận lợi trốn qua một kiếp, liền cắn cắn môi dưới, mở tủ lạnh ra, con ngươi đảo vòng, liền có ý nghĩ.

Tịch Giản Cận ngồi ở trong phòng khách, vốn cho rằng có thể nghe được trong nhà ăn có tiếng truyền đến, ai ngờ rất an tĩnh, anh kỳ thật không phải thật sự phạt cô, chỉ là cho cô nhớ, cho nên liền cứng lòng, đi thư phòng.

Ước chừng qua hơn nửa giờ, Tịch Giản Cận nghe được trong phòng bếp truyền đến một vài tiếng động, anh nghĩ, cô khẳng định là không nhịn được, liền đạp bước chân, mở cửa, lập tức, cả người anh liền sững sờ tại chỗ.

Bạc Sủng Nhi nhìn lấy anh, mím môi cười nói: "Tịch, ăn cơm đi!

Tịch Giản Cận đầu tiên kinh ngạc, ngay sau đó nhìn theo ngó tay cô, lại phát hiện nơi đó bày ra ba đĩa đồ ăn, đen như mực.

Khó coi.

Tịch Giản Cận nhíu mày, nói ra: "Em làm?"

"Ừm." Bạc Sủng Nhi ngượng ngùng gãi gãi tóc rối bời, sau đó thận trọng nắm tay Tịch Giản Cận, phát hiện Tịch Giản Cận không có đẩy cô, cô liền thở dài một hơi, đem anh tới trước bàn ăn.

Cô biết mình làm chuyện sai, hành động cực kỳ nhanh chóng, bới thêm một chén cơm, đặt ở trước mặt anh, còn ân tình đưa lên một đôi đũa!

Chương 600: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (7 )

Tịch Giản Cận nhìn đồ ăn trước mặt mình, cầm đũa, chọn lấy hai lần, chính đang do dự đến cùng có nên ăn không.

Thế nhưng ngẩng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi, con mắt luôn theo dõi anh, cực kỳ khẩn trương.

Đáy lòng của anh mềm nhũn, liền cầm đũa, kẹp một chút đồ ăn, đặt ở trong miệng.

Nét mặt của anh, không có biến hoá quá lớn, chỉ là chỉ vào đồ ăn, hỏi: "Cái này là món gì?"

Bạc Sủng Nhi nhìn anh chịu nói chuyện với mình, lập tức cướp trả lời vấn đề, thế nhưng khi cô nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, sau đó cầm đũa, kẹp đồ ăn, nhìn nửa ngày, mới lắc đầu nói ra: "Em cũng không biết đây là cái gì... . . ."

Sau khi xào xong, đều là bộ dạng này, không phân biệt được rồi.

Cô quan sát vẻ mặt Tịch Giản Cận một chút, sau đó cắn cắn môi dưới, tiếp tục nói: "Cái kia, có dưa leo, có khoai tây, có hải sâm, có trứng... . . . Cũng là thứ có trong tủ lạnh, chỗ này đều có!"

Nhất thời sắc mặt Tịch Giản Cận đen xuống, anh gật đầu, lúc này mới cứng rắn kiên cường nói: "Ăn cơm!"

Bạc Sủng Nhi ngồi ở đối diện Tịch Giản Cận, một đôi mắt to nhìn anh, nói ra: "Vậy có phải anh sẽ hết giận em không?"

Tịch Giản Cận không để ý tới cô, cô liền vươn tay, bắt lấy vạt áo Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận nhìn vết thương trên ngón tay của cô, thở dài một hơi, thật sự không biết làm sao với cô, cái này một đời một kiếp, nhất định bị cô ăn gắt gao rồi!

Bạc Sủng Nhi thừa dịp thời cơ này, tiếp tục nhu thuận mở miệng nói ra: "Em về sau nhất định không trộm nho... . . . Không, sẽ không hái linh tinh."

Tịch Giản Cận im lặng lôi kéo cô lên, mang cô tới phòng tắm, cầm khăn mặt lau sạch sẽ tay và mặt mũi cho cô.

Lúc này mới phát hiện, trên da thịt của cô, có vài chỗ bị thương.

Đáy lòng của anh tê rần, nhìn vết thương nhỏ trên tay của cô, không nhịn được cúi đầu xuống, liền hôn lấy đầu ngón tay của cô, sau đó cầm thuốc, bôi lên cho cô.

Bạc Sủng Nhi nhìn anh chuyên chú bôi thuốc, đáy lòng dần dần buông xuống.

Chương 601: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (8 )

Lập tức, Tịch Giản Cận lôi kéo cô đi ăn cơm.

Thức ăn này, thật khó mà xuống bụng, Bạc Sủng Nhi cũng ăn không được, Tịch Giản Cận lại mặt không thay đổi ăn say sưa ngon lành.

Cơm đều nửa sống nửa chín

Cô chính mình cũng có chút căm ghét.

Nhưng mà nhìn Tịch Giản Cận ăn, cô cũng ăn theo.

Thật vất vả ăn xong, cô muốn đoạt lấy rửa chén, Tịch Giản Cận không cho cô dính nước, liền chính mình qua rửa, vừa bước vào phòng bếp, sắc mặt Tịch Giản Cận trở nên bầm đen thui !

Vách tường phòng bếp đều là màu đen.

Giống như bị đốt qua vô cùng thê thảm.

Mà dầu đổ đầy đất, nồi cũng ngã trái ngã phải trên đất.

Thìa xúc cũng bay đến trên cửa sổ.

Giống như là đánh cướp vô cùng khủng bố!

Tịch Giản Cận day day thái dương, Bạc Sủng Nhi theo ở sau lưng, có chút ngượng ngùng cào cào đầu nói: "Cái kia... . . . Có chút loạn."

Tịch Giản Cận im lặng, đây là có chút loạn sao? So với Bát Quốc Liên Quân càn quét Trung quốc, còn muốn khoa trương!

Anh giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa, nói ra: "Ra ngoài!"

Bạc Sủng Nhi như một làn khói ra ngoài, chỉ nghe được trong nhà bếp có tiếng rối bời, một lát sau, anh đi ra, cô liếc qua nhà bếp, đồvật đã về đúng chỗ, chỉ là bức tường kia, vẫn bị đốt nhìn có bao nhiêu khủng bố!

Tịch Giản Cận đã ra khỏi phòng, Bạc Sủng Nhi đi theo, "Tịch, anh yên tâm, lần sau nấu cơm em khẳng định làm được ăn ngon hơn lần này!"

Sắc mặt Tịch Giản Cận đen một chút, vội vàng lắc đầu nói ra: "Bạc Cẩm, em nếu như không muốn anh đuổi em đi ra, phòng bếp sau này là chỗ cấm đoán em được tiến vào!"

Theo gia thế của anh, không có làm một lần, đốt nhà bếp một lần, Tịch Giản Cận anh xem như có nhiều tiền, cũng không chịu được cô đốt như thế!

Bạc Sủng Nhi thè lưỡi, bị Tịch Giản Cận ra lệnh qua tắm rửa, sau khi đi ra, Tịch Giản Cận cũng đã từ một phòng khác tắm ra, hai người lên giường, bắt đầu đều không có bất kỳ cử động gì, thế nhưng cô một mực chui vào ngực anh, liền va chạm gây gổ, thiêu đốt một mảnh, tối hôm qua quá kịch liệt, đêm nay chỉ có một lần, sau đó liền ngủ.

Thế nhưng ngủ đến nửa đêm, Bạc Sủng Nhi lại chạy đến phòng tắm nôn, Tịch Giản Cận cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, theo vào phòng tắm, cũng nhịn không được nôn, hai người bất lực toàn thân, Tịch Giản Cận mới miễn cưỡng đi đến bên giường, cầm điện thoại, gọi cho bệnh viện.

Chương 602: Một bữa cơm, hai người nằm viện! (9 )

Thế là, Bạc Sủng Nhi làm một bữa cơm, hai người cùng nhập viện.

Bệnh viện luống cuống tay chân kiểm tra, kết quả cũng không có chẩn đoán được là bệnh nặng gì.

Chỉ là hai người đều phát sốt cao.

Tăng thêm, lúc ở nhà, hai người nôn hết, cho nên không đến mức nghiêm trọng như vậy, bác sĩ tiêm cho họ.

Để phòng vạn nhất di chứng, cho nên liền để bọn họ ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm quan sát.

Hai người cực kỳ chật vật nằm ở trên giường, nhìn lấy đối phương, hữu khí vô lực.

Sau cùng, hai người lại bật cười, Bạc Sủng Nhi vươn tay, muốn Tịch Giản Cận ôm, Tịch Giản Cận liền hào phóng em cô ôm vào trong ngực.

Bời vì cả hai đều thảm, cho nên đều có chút rã rời, ôm cùng một chỗ, chẳng qua là cảm thấy tâm thần bình yên, không qua một hồi, liền ngủ mất.

Cái thời gian này nhìn như rất tốt.

Một bữa cơm, cũng có thể ăn ra ấm áp như vậy.

********************

Triệu Tố Nhã sau khi công ty quốc tế Hoa Nhuận bị thu mua, trực tiếp bị đóng băng.

Vốn Tần Thánh muốn đem cô ta cho Bạc Sủng Nhi xử trí, thế nhưng Bạc Sủng Nhi tuyên bố muốn hoàn lương, Tần Thánh thoạt đầu cho là cô nói đùa, thế nhưng không nghĩ tới, về sau, càng diễn càng thật.

Tần Thánh xem ở trong mắt, tin là bọn họ lâu dài, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tự mình tìm Triệu Tố Nhã.

Hai người hẹn dưới quán cà phê dưới tập đoàn Bạc Đế.

Bên trong là thời gian buổi trưa.

Ánh nắng vô cùng bắt mắt, Triệu Tố Nhã rất sớm đã tới, ngồi ở chỗ đó, từ xa liền nhìn thấy Tần Thánh lấy kính râm xuống, híp mắt nhìn một hồi, mới bước vào quán Cafe.

Nhìn thấy Tần Thánh tiến đến, phục vụ viên vô cùng nhiệt tình nghênh đón, cười rạng rỡ với Tần Thánh: "Tần thiếu gia, xin hỏi có gì có thể giúp ngài?"

Tần Thánh nửa dựa ở trước sảnh, tư thái ngả ngớn, nhìn một vòng, liếc thấy Triệu Tố Nhã, anh nhẹ nhàng nhếch môi, khiến phục vụ viên mê đến thần hồn điên đảo, "Không cần, tôi có hẹn, một ly Cappuccino! Cám ơn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro