Chương 208: Takatsuki Makoto Dính Bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Makoto, có cần phải nghe theo yêu cầu hỗ trợ từ Giáo hoàng không?" (Lucy)
"Đúng rồi! Đó là gã đã cố làm điều gì đó khủng khiếp với Fu-chan! Giống như trong Doujin Ero vậy!" (Aya)
"...Doujin Ero là gì?" (Furiae)
"Ah! Tôi biết! Đó là những cái kêu 'Kuh! Giết tôi đi!'." (Lucy)
"Lu-chan...cậu lấy kiến thức đó ở đâu vậy? Nhân tiện, người phù hợp với 'Kuh! Giết tôi đi!' sẽ là Saki-chan, tớ đoán thế." (Aya)
"Tôi chẳng hiểu hai người đang nói cái gì cả." (Furiae)
Lucy, Sa-san và Furiae-san đang nói chuyện ầm ĩ.
Hiện tại chúng tôi đang ở một nơi xa hơn một chút so với thủ đô của Highland, tại thị trấn ma.
Nó rõ ràng là một thị trấn đã sụp đổ từ một con quái vật giẫm đạp vài thập kỷ trước.
Nó không có người ở trong một thời gian, nhưng có tin đồn rằng nó đang được sử dụng làm nơi ẩn náu của Xà Giáo Đoàn.
Chúng tôi đến đây để xác nhận tính xác thực của những tin đồn đó.
Mục tiêu là điều tra tàn tích của Xà Giáo Đoàn theo yêu cầu của Giáo hoàng.
"Không thể khác được. Công chúa Sofia đang gặp rắc rối." (Makoto)
Tôi đã trả lời câu hỏi của Lucy.
Rozes không có nhiều Hiệp sĩ.
Trong thế giới này, các hiệp sĩ đóng vai trò là cảnh sát.
Một sự tồn tại mà người ta không thể thiếu để duy trì trật tự công cộng.
Các hiệp sĩ được liên kết với Giáo Hội Nữ Thần, và Rozes đang bù đắp cho sự thiếu hụt nhân sự của mình bằng các hiệp sĩ mà Thái Dương Quốc phái đi.
Nói cách khác, nếu Giáo hoàng nói rằng 'chúng tôi sẽ rút các hiệp sĩ khỏi Rozes để chuẩn bị cho trận chiến chống lại Đại Ma Vương', thì đó sẽ là một vấn đề vô cùng rắc rối.
Tất nhiên, thông thường nó sẽ không kết thúc theo cách đó, nhưng họ có thể sử dụng sự từ chối của chúng tôi như một cái cớ để yêu cầu Furiae-san.
Chúng tôi quyết định lắng nghe họ.
"Vậy, Xà Giáo Đoàn có ở đây không?" (Furiae)
Furiae-san không ngừng nhìn xung quanh trong khi nắm lấy tay áo của Sa-san.
Đó thường là vai trò của tôi với tư cách là Hiệp sĩ hộ mệnh của cô ấy, nhưng tôi quyết định để cô ấy ở gần Sa-san, người an toàn nhất khi ở cùng.
"[Nguy Hiểm Cảm Tri]." (Makoto)
Tôi đi dạo quanh thị trấn ma và tìm kiếm sự hiện diện của kẻ thù.
Nhưng không có phản ứng gì cả.
[Nguy Hiểm Cảm Tri] của tôi có bán kính khoảng 100 mét...
Nhưng tôi có một thành viên nào giỏi hơn tôi trong việc tìm kiếm kẻ thù.
"Lucy, sao rồi?" (Makoto)
"Hừm, không có gì. Không nghe thấy gì cả." (Lucy)
Các giác quan của Lucy có phạm vi rộng hơn và độ chính xác cao hơn [Nguy Hiểm Cảm Tri] của tôi.
Điều đó thậm chí cô không nghe thấy bất cứ điều gì phải có nghĩa là...
"Thông tin giả?" (Makoto)
"Chúng ta làm gì đây, Takatsuki-kun? Quay lại chứ?" (Aya)
"Hừm..." (Makoto)
Nếu không có ai, chúng tôi không có gì để làm.
Hoặc có thể chúng chỉ tạm thời rời đi.
Hãy thử kiên trì thêm một chút nữa.
"Chờ một chút nữa, nếu bọn chúng còn không xuất hiện, chúng ta sẽ đi." (Makoto)
"Được rồi ~." (Aya)
"Hừm, mặc dù chúng ta đã phải vất vả mới đến được đây." (Furiae)
"Không có gì xấu khi an toàn cả, Furi." (Lucy)
Sự căng thẳng giảm đi một chút, và chúng tôi quyết định ở lại chờ trong bóng tối.
Không có phản ứng từ [Nguy Hiểm Cảm Tri].
Lucy đang cảnh giác.
Đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ bị tấn công bất ngờ với thứ này.
◇◇
Khoảng 30 phút sau khi đến thị trấn ma...
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
(Cái này...xấu...Mako...! Cái đó...là...)
Noah-sama?
Hửm? Giọng cô nghe xa xăm.
Noah-sama, có chuyện gì vậy?
(......)
Không phản hồi.
Đó là gì?
Tại thời điểm đó...
*Pang*
Ai đó đáp xuống đất phát ra một âm thanh nhẹ.
Chắc hẳn nó đã đến bằng [Phi Hành Ma Pháp].
Tôi đã không nhận thấy cách tiếp cận của nó ở tất cả.
Nó tiếp cận chúng tôi với sự im lặng và tốc độ đáng sợ.
Tóc tôi dựng đứng.
Người đang đứng trước mặt chúng tôi là một người đàn ông với bộ giáp trắng và gia huy của Nữ Thần.
—Một Hiệp sĩ.
Chưa hết...tại sao [Nguy Hiểm Cảm Tri] không phản ứng?
Người ở đó là Thái Dương Dũng Giả Alexander mà chúng tôi đã gặp cách đây không lâu.
"Này, thật trùng hợp." (Alex)
Người đàn ông nói một cách không biết xấu hổ.
Khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười nhẹ.
...Trùng hợp ngẫu nhiên?
Ai sẽ tin điều đó khi chúng ta gặp nhau ở một thị trấn ma?
"""..."""
Tôi lặng lẽ thủ thế với con dao găm của mình.
Lucy giơ cây gậy của mình lên, và Sa-san đứng trước mặt Furiae-san.
Furiae-san đang nhìn Thái Dương Dũng Giả với vẻ nghi ngờ.
Người đàn ông trước mặt chúng tôi nói điều này với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.
"Ta sẽ yêu cầu ngươi giao Nguyệt Vu Nữ ở đó." (Alex)
"Ta từ chối." (Makoto)
Tôi trả lời không do dự.
Câu trả lời đó hẳn là điều hắn mong đợi, nhưng hắn không tỏ ra ngạc nhiên lắm.
"Không không, ngươi không có quyền từ chối." (Alex)
Thái Dương Dũng Giả Alexander nhún vai.
"Mệnh lệnh của Giáo hoàng sao?" (Makoto)
"Không, ta đang làm điều này theo ý muốn của mình. Nó sẽ được coi là Giáo hoàng không liên quan đến việc này." (Alex)
Thái Dương Dũng Giả nói ra ngay cả những gì hắn ta không cần nói với một nụ cười vô tư.
Có vẻ như đó là cái bẫy của Giáo hoàng.
...Thật là một sai lầm khi đến đây.
"Sa-san." (Makoto)
"Vâng, em sẽ bảo vệ Fu-chan!" (Aya)
Tôi quyết định để Furiae-san lại cho Sa-san.
Tôi gọi các Tinh linh và yêu cầu Lucy chuẩn bị mana để có thể sử dụng ma thuật bất cứ lúc nào.
Nhưng Thái Dương Dũng Giả trước mặt chúng tôi chỉ cười toe toét và không làm gì cả.
"Oi oi, kháng cự cũng vô ích thôi. Vì lợi ích của ngươi, hãy từ bỏ cô ấy trước khi bị thương."(Alex)
Có vẻ như đối với tên này, việc Furiae-san bị bắt cóc đã là một chuyện ổn thỏa.
Hắn ta có kế hoạch tiếp tục ngay cả khi đó là bằng cách sử dụng nắm đấm.
"Haah...Ta không thực sự tự hào khi bắt nạt kẻ yếu... Hm?" (Alex)
Thái Dương Dũng Giả định nói điều gì đó, nhưng hắn ta cắt ngang lời nói của mình và nhìn lên.
Tôi cũng làm như vậy, và có thứ gì đó rơi xuống với tốc độ đáng kinh ngạc.
"Furiae!"
"Takatsuki-kun! Aya-chan!"
Những người xuất hiện là Yokoyama-san và Sakurai-kun trên một con thiên mã.
Sakurai-kun nhảy ra khỏi con thiên mã và đứng trước mặt chúng tôi.
Đó là một cứu trợ.
Có Sakurai-kun ở đây, không có gì phải lo lắng cả.
"Công chúa Noel nói với tôi rằng Giáo hoàng đang lên kế hoạch bắt cóc Furiae." (Sakurai)
"Aah, ngay cả Quang Dũng Giả-kun cũng ở đây, huh... Ta đã được bảo rằng ngươi không nên bị thương." (Alex)
Ngay cả khi Sakurai-kun đến, Thái Dương Dũng Giả vẫn không xóa đi nụ cười vô tư của mình.
Tôi nhìn lên bầu trời, và tôi thấy rằng mặc dù trời hơi có mây nhưng bầu trời vẫn trong xanh.
Nó khác với lúc chống lại Ma Vương.
Đó là Quang Dũng Giả Sakurai-kun ở dạng hoàn hảo.
Chưa hết, tại sao tên đó lại trông vô tư như vậy...?
"Tránh sang một bên, Quang Dũng Giả-kun." (Alex)
Thái Dương Dũng Giả đòi hỏi một cách ngạo mạn.
"Ta từ chối." (Sakurai)
Sakurai-kun rút kiếm ra và thủ thế.
Lucy, Yokoyama-san và tôi chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ anh ấy.
So với chúng tôi, Thái Dương Dũng Giả không có dấu hiệu bị kích động.
"Haah... đau đầu quá." (Alex)
Thái Dương Dũng Giả thở dài thườn thượt.
Khoảnh khắc tiếp theo...
*Vù!*
Một cơn gió thổi qua.
Một Aura khổng lồ hoành hành xung quanh Thái Dương Dũng Giả.
Một ánh sáng ấm áp bao phủ khu vực như thể bảo vệ chúng tôi khỏi luồng khí hung bạo đó.
Sakurai-kun cầm thanh Ma kiếm của mình trong tay, cơ thể và lưỡi kiếm của anh ấy tỏa sáng nhẹ.
Đó là một ánh sáng dịu dàng, nhưng nó là một luồng khí khổng lồ không thua kém gì của Thái Dương Dũng Giả.
"Thái Dương Dũng Giả Alex, đây không phải là lúc để chúng ta đánh nhau. Rút lui mau." (Sakurai)
"Đương nhiên, ta cũng không có ý định khiêu chiến với ngươi." (Alex)
"Vậy thì..." (Sakurai)
"Miễn là ta có được Nguyệt Vu Nữ ở đó." (Alex)
"Ta không thể cho phép điều đó." (Sakurai)
"Thương lượng thất bại rồi." (Alex)
Đó không phải là thương lượng!
Sau yêu cầu một chiều của mình, Thái Dương Dũng Giả từ từ bước đến đây.
"Đừng lại gần." (Sakurai)
Giọng của Sakurai-kun chắc nịch.
"Ryosuke..." (Furiae)
Furiae-san lẩm bẩm khó chịu.
Quang Dũng Giả phải là người mạnh nhất.
Sẽ ổn thôi... phải không?
Thái Dương Dũng Giả không dừng bước và không xóa đi nụ cười.
Với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, tên đó tiếp tục tiến lại gần chúng tôi.
"Tôi sẽ giữ chân hắn ta lại. Không vấn đề gì hết." (Sakurai)
Sakurai-kun nói điều này và đánh Thái Dương Dũng Giả bằng lưng kiếm.
Cạnh cùn.
Thái Dương Dũng Giả chộp lấy thanh Ma kiếm của Sakurai-kun bằng tay của mình.
"Không đời nào!" (Saki)
Yokoyama-san thốt lên vì sốc.
"Oi oi, ngươi đang cố đạt được điều gì với một cú vung vợt nhẹ nhàng như vậy?" (Alex)
Tên đó nắm tay không cầm kiếm bằng nắm đấm.
Một cú đấm như tia chớp lướt qua mặt Sakurai-kun.
"Kuh!" (Sakurai)
Sakurai-kun giữ khoảng cách.
"Ồ, ngươi đã tránh được cú đó. Có vẻ như ta vĩ đại đây cũng đã kìm nén quá nhiều. Chỉ cần từ bỏ cuộc đấu tranh vô nghĩa và giao nộp Nguyệt Vu Nữ." (Alex)
Thái Dương Dũng Giả vẫn nở một nụ cười táo bạo.
"Hiểu rồi, lần sau ta sẽ nghiêm túc." (Sakurai)
Cơ thể và Ma kiếm của Sakurai-kun tỏa sáng giống như lúc anh ấy đánh bại Thú Vương.
Sakurai-kun mờ mịt.
"[Quang Kiếm: Tia Chớp]." (Sakurai)
Tôi nghe thấy giọng nói đó.
Một vụ nổ nhỏ và chớp nhoáng.
Sau đó, một cơn gió dữ dội nổi lên và bụi bay tứ tung.
Tôi thấy một cái gì đó bay đi.
Nó có vẻ giống như một người.
"...Hở?"
Tôi nghe ai đó lẩm bẩm điều đó trong sự hoài nghi trống rỗng.
Người bị đánh bay đi là Sakurai-kun, người giờ đã bị đánh gục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro