¹¹ chuyện chúng mình cho đi và nhận lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn Yunki sắp bước sang tuổi thứ mười.
 


Mười năm chúng mình bên nhau, cho đi và nhận lại của nhau khối thứ hay ho.
 
Bố cho bạn đi học chữ, bố nhận được những lá thư ngắn ngủi, viết vội của bạn.
 
Bố cho bạn học nhạc, bố nhận được bản nhạc bạn sáng tác riêng cho bố (mà cho đến giờ, bố vẫn chả biết đường nào mà hát).
 
Bố cho bạn đọc thơ, rèn chữ thì bố nhận được bài thơ ngoằn ngoèo bạn viết tặng bố.
 
Bố cho bạn học vẽ, bố nhận được những bức tranh ngôn tình nhất hệ Mặt Trời ∩(︶▽︶)∩
 
Bố dạy bạn là con trai cần ga-lăng giúp đỡ mọi người đặc biệt là bố mẹ, bà, anh em, bạn gái. Thế là cứ mỗi dịp đặc biệt, bố lại nhận được lọ hoa bé bé xinh xinh từ bạn ♡(ŐωŐ人)
 
Bố cho bạn chơi đá bóng, bố nhận được những quả bóng mà bạn không ngần ngại sút thẳng về phía bố vì bạn bảo là:

 " Con yêu bố nên luôn hướng về bố, cả lúc con sút bóng. ”

Bố cũng thôi đành, đành là thủ môn bất đắc dĩ, mù quáng đón nhận những cú sút bóng mà cứ ngỡ là đón nhận tình yêu nồng nàn từ bạn (๑˃̵ᴗ˂)
 
Bố cho bạn bốn đứa em, bạn nhăn nhó bảo:

" Thật là phiền phức. "

Nhưng bố lại nhận được sự trưởng thành từ bạn, bạn nhận thức mình đã lớn, đã làm anh mà "làm anh thì khó lắm".

Có em, bạn cũng biết cho đi - cho những thứ mà trước đây bạn chỉ biết nhận.
 
Bố mong bạn cứ luôn hồn nhiên, vui vẻ, bạn cứ thế này mà lớn nhé vì mười mấy năm nữa bố sẽ cho bạn ra khỏi nhà hưởng sự tự do mà bạn hằng ao ước, lúc đó bố không nhận gì của bạn nữa. Bố xin hứa.

Bố yêu bạn nhiều lắm!

Nhân tiện, thì bố sẽ kể về câu chuyện của bạn hồi tám tuổi nhé: Cảm thụ văn học lịch sử của em bé có tâm hồn ăn uống.

Một lần vô tình Yoongi đọc được câu chuyện lịch sử của Việt Nam, thấy khó hiểu nên quay sang bố nó hỏi ngay xem thế nào (vì Yoongi tin tưởng bố, luôn cho rằng bố là người thông thái nhất trên đời).

Dzai: Bố ơi, con đọc truyện Trần Quốc Toản bóp nát quả cam nhưng đoạn khó hiểu nhất là đoạn "chú" Toản (hẳn là chú) bóp quả cam ý.

Bố: Sao vậy con?

Dzai: Tại sao lại phải bóp nát quả cam trong khi đó là quả cam quý mà vua ban cho "chú"? (lại là chú). 
 
Bố: Nếu con được tặng quả cam quý thì con sẽ làm gì?
 
Dzai: Con chỉ cầm thôi không ăn mà cũng không bóp nát.
 
Bố: Tại sao không ăn? (Bố chờ câu trả lời mang tính "hàn lâm")
 
Dzai: Vì con đâu có dao đâu mà bổ!

Sống thực tế quá nó vậy, ai mà biết được… haiz. Tôi lại thở dài trong cuộc đời làm bố của chúng nó (´._.')

Dù sao thì bố cũng yêu bạn nhiều lắm, Yunki.

papa kim's blog

đây là bố con đoàn kết nhà tui nè mấy mẹ <(‾︶‾)>

(à, hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ nha, cứ xem như là thằng yungi nó mới mười chủi đi nha :D)


p/s: con tui hơi khó ở, khó tính và sống thực tế ╮(︶▽︶)╭

còn ngoài ra là toẹt vời ông mặt trời hết í. hỏng biết có chị nào muốn đăng ký một slot làm con dâu cả của tui hong nèeee ( ▔•з•▔ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro