Chương 403-404

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 403: Danh chính ngôn thuận để ngồi lên vị trí chủ trì

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Tô Vũ Vi không còn chưa có mở miệng nói gì, Chu Thụ Quang đã phóng ra một đầu rồng lửa bay tới chỗ cô ta.

Từ khi Tô Vũ Vi được kim ốc tàng kiều thì cô ta không còn luyện tập dị năng nữa, cho dù đối mặt với Chu Thụ Quang mà cô ta cũng không thể chống lại được.

Nguy cơ trên đầu, cô ta vội vàng dùng dị năng hệ Thủy ngăn cản, nhưng mà hỏa diễm đã sớm xuyên qua lớp chắn nước cháy đến nửa bên mặt cô ta. Một chiêu này làm cho Chu Thụ Quang sững sờ, tạm thời quên phóng chiêu dị năng tiếp theo.

Tô Vũ Vi cảm giác được đau đớn trên mặt, bất chấp mọi thứ nhảy từ trên giường xuống, sau đó thoáng nhìn mình trong gương, khuôn mặt kia đã máu thịt mơ hồ.

Thời gian dị năng hệ Hỏa phóng ra và thời gian Tô Vũ Vi nhảy dựng lên trong thời gian ngắn, lửa còn sót lại vẫn đang đốt cháy quần áo cô ta.

“Ahhhhh….” Tô Vũ Vi kêu lên.

Trong gương cô ta đã là một kẻ khác.

“Mặt của tôi, mặt của tôi.”

Lúc trước là hoa hậu giảng đường, cô ta kiêu ngạo vì khuôn mặt của chính mình, vậy mà giờ phút này lại không còn nữa.

Cô ta càng ngày càng kêu lớn tiếng, nước mắt trong hốc càng tràn mi cuồn cuộn mà rơi xuống hét lớn: “Chu Thụ Quang! Tao liều mạng mới mày!”

Rồng nước trên tay phóng thẳng tới Chu Thụ Quang.

Chu Thụ Quang thấy cô ta chết cũng không thay đổi, lại phóng ra một đầu rồng lửa khác.

Rồng lửa này phá tan rồng nước, đánh lên ngực của Tô Vũ Vi, xương cốt của cô ta đau đến muốn nứt ra, cả người như muốn chia năm xẻ bảy.

Ngay sau đó bụng dưới đau đơn, cảm giác được một cỗ ấm áp từ hạ thân chảy ra.

Cô run rẩy, ngã ngồi xuống: “Con của tôi…”

Con và khuôn mặt của cô giờ khắc này toàn bộ đã mất đi.

Chu Thụ Quang nghe cô ta nói như vậy, thoáng dừng lại một chút, khóe miệng mím lại, trong lòng trầm xuống, chợt có một cảm giác mất mát, nhưng ý nghĩ ngày cũng chỉ là thoáng qua.

Anh ta lập tức hừ một tiếng: “Lão tử chưa bao giờ thiếu một cục thịt trong bụng của cô.”

Biệt thự này còn có người hầu Tô Vũ Vi, thế đạo hiện tại người hầu bình thường so với trước tận thế càng thêm tận tâm. Bởi vậy Chu Thụ Quang xin không chỉ một người mà còn có thêm binh sĩ canh giữ ở đây. Nghe được tiếng vang mọi người cùng đến nhìn xem xảy ra chuyện gì, có cần hỗ trợ gì hay không. Thấy tình cảnh bên trong, giật nảy mình, anh kéo tôi, tôi kéo anh chuẩn bị xuống lầu coi như không nhìn thấy gì.

Chu Thụ Quang thấy ngoài cửa có người tới, xoay qua chỗ khác nói: “Mang cô ta từ đâu thì mang trở lại chỗ đó. Mấy tháng hoãn thi hành án phạt đã đủ cho cô ta hưởng thụ rồi.”

Nói xong phất tay áo lên, không lưu tình đi ra khỏi phòng.

Tô Vũ Vi nhìn người đàn ông trước trước mặt lúc trước nói mình là bảo vật, quay người lại nói mình là cỏ dại, hận ý nồng đậm khiến cô đứt từng khúc ruột gan.

Trong toàn biệt thự 18, nhà họ Chu rời đi không làm ảnh hưởng đến việc hội nghị vẫn tiến hành bình thường..

Quần long vô chủ, vị trí chủ tọa hội nghị giờ đang bỏ trống.

Hôm nay thiếu Vệ Lam, chủ tịch Nguyên, cha con nhà họ Chu, phòng họp đều trống trải hơn rất nhiều, nhưng 12 người đội Tùy Tiện vừa đến, đến chỗ chen vào cũng không đủ.

Hồ Hạo Thiên thấy mọi người ngồi đầy chỗ rồi, Bạch Thất nhìn anh chỉ vào chỗ chủ tịch Nguyên nói: “Ngồi chố đó đi, đùng có đoạt chỗ của chúng tôi.”

Khóe mắt Hồ Hạo Thiên nheo lại, rất nhanh đến chỗ bên cạnh Bạch Thất ngồi xuống, vẻ mặt đắc ý: “Cậu đừng có nghĩ đẩy tôi đến ngồi chỗ kia.”

Những lãnh đạo đang ngồi mắt đều mở to.

Vị trí này bọn họ tranh đến cướp đi, đến đầu rơi máu chảy. Đoàn Tùy Tiện này rõ ràng mỗi người đều là dáng vẻ tránh không kịp.

Hồ Hạo Thiên dùng động tác mời hướng về phía Bạch Thất đang đứng. Bạch Thất vẫy vẫy tay ra hiệu cho bình sĩ ở đó kéo một chiếc ghế tới, kéo Đường Nhược đi tới hai bước, để cho hai người ngồi xuống.

Bước chân của anh trầm ổn, động tác đâu vào đấy, lúc ngồi xuống lại cực kỳ gọn gàng và linh hoạt.

Danh chính ngôn thuận, đương nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên là Bạch Thất.

Ở đây tất cả các lãnh đạo đang ngồi ở đây nhìn anh ngang ngược ngồi xuống, tựa như cũng thở nhẹ ra một hơi.

Ngược lại là Đường Nhược đối mặt với nhiều lãnh đạo tầng trên của căn cứ có một chút khẩn trương, nhưng đã cảm giác được bên cạnh là Bạch Thất, một chút khẩn trương này nhanh chóng lạnh xuống rồi.

Trước khi Zombie triều lần thứ nhất đến đã muốn danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh anh, chính bản thân cô cũng không thể mềm yếu.

Cho nên lúc này chỉ cần cố gắng dũng cảm tiến lên một lần, thật sự không cần khẩn trương. Cho dù không thể biết che trời, ít nhất không phải ranh giới sống chết cô đều có thể vì anh.

“Như thế nào, không thích hợp sao?” Bạch Thất ngẩng đầu nhìn mọi người trước mặt, thong dong cười, phong phạm của một đại gia.

Các lãnh đạo nhìn thoáng qua lẫn nhau, chỉ liếc mắt rồi tất cả đều hướng về Bạch Thất mà lắc đầu nói:

“Không phải, Bạch thiếu chính là thiếu niên anh tài phù hợp ngồi vị trí này.”

“Đúng vậy, căn cứ cần người anh tài như Bạch thiếu quản lý.”

Ai thắng? Ai thua?

Ai thắng? Ai thua?

Những con cháu phong lưu ít năm trước hôm nay đã chết già trước trường giang.

Trong lòng các lãnh đạo đều than một tiếng, trước đó tỉ mì bày tính trận này hạn chế đối phương, rốt cuộc là bọn họ săn bắt đoàn Tùy Tiện hay là đoàn Tùy Tiện săn bọn họ.

Mà thôi mà thôi, về sau ở vào thế yếu mặt mũi tôn nghiêm cái gì, hiện tại không có ai quan tâm đến những thứ này.

Kỳ thật thấy Diệp thiếu bị một chiêu giải quyết, cha con nhà họ Chu một lời bị đoạt quân quyền, nhóm người mình hai chân không bị mềm như sợi mì cũng đã rất tốt rồi.

Hồ Hạo Thiên thấy đám lãnh đạo vuốt  mông ngựa, lơ đễnh im lặng cười lạnh một tiếng, ánh mắt dời dời đi, nhìn mọi người chậm chạp nói: “Đã như vậy chúng ta bắt đầu hội nghị , nguy cơ của căn cứ hôm nay bị Zombie triều vậy quanh, vẫn nên nhanh chóng thảo luận thôi.”

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Về sau mọi người nói tất cả tình huống trấn thủ dưới tay mình nói ra, cùng chuyện binh lực trên tay mình chuẩn bị báo cáo một lần.

Hơn nữa nói một ít phương pháp tác chiến.

Bạch Thất nghiêng đầu lẳng lặng nghe, thần sắc khá là chuyên chú.

Trước đó đã trải qua một lần Zombie triều, bắt đầu kháng chiến mọi người cũng đều đã có kinh nghiệm, chỉ là hiện tại tối ưu hóa phương pháp tác tiến mà thôi, không cần phải lên kế hoạch một lần nữa.

Chờ mọi người nói xong, Hồ Hạo Thiên lại đề nghị một chút ý kiến.

Một là đề cao chế độ ban thưởng.

Thực sự là không ngồi trên vị trí này thì không biết, ngồi trên vị trí này rồi mới biết được nhà kho của căn cứ có bao nhiêu đồ ăn.

Nguyên nhân là trong ba ngày tận thế trong căn cứ đã chứa đủ đồ ăn cho mọi người trong vòng năm năm mà không cần sản xuất.

Trọng thưởng xuống phía dưới thì tất có người can đảm, nâng cao trao thưởng là tinh thần cổ vũ đánh Zombie tốt nhất.

Hai là tinh giảm biên chế.

Đem những dị năng giả phân chia lại một chút, rất nhiều dị năng giả đều hoạt động một mình, mối quan hệ phối hợp không đủ chặt chẽ, dị năng mạnh yếu cũng phân chia không đồng đều. Giống như của phía Tây hôm nay tập hợp gần như toàn bộ các dị năng giả cao thủ trong căn cứ, có cửa khác lại chỉ có thể dựa vào mấy binh lính dùng súng ống đạn dược chèo chống.

Chương 404: Rốt cục là thần thánh phương nào?

Sau khi Hồ Hạo Thiên đưa ra các ý kiến của mình, quay đầu liếc sang chỗ Bạch Thất, thấy anh từ đầu đến giờ không có phát biểu ý kiến không khỏi hỏi một câu : “Tiểu Bạch, ý của cậu thế nào?”

Bạch Thất gật đầu đồng ý: “Rất tốt, rất tốt, đội trưởng Hồ, sẽ làm theo ý kiến của anh.”

Lời này nghe ra… giống như có chút không đúng?

Hồ Hạo Thiên cẩn thận nghĩ ý tứ trong đó, nghĩ nghĩ thói quen bình thường của Bạch Thất, lại nghĩ nghĩa đen của hai chữ này.

Linh quang chợt lóe lên, anh lập tức tỉnh ngộ rồi.

Đậu xanh rau má, cảm thấy tiểu Bạch chỉ là ngồi ghế này, tất cả công việc hao tốn thể lực và trí óc là phần mình?

Ngồi mát ăn bát vàng à?

Vẫn là câu nói đó, tiện nhân thật sự là một loại gián, đã không có người nào tiện hơn cậu ta rồi.

Ánh mắt Hồ Hạo Thiên sáng quoắc liếc Bạch Thất, tốn hơi thừa lời, không biết xấu hổ ah, không biết xấu hổ.

Bạch Thất đón ánh mắt phẫn nộ của anh, mình cười nhìn lại.

Hai người nhìn nhau thật sâu, làm mọi người sau khi thảo luận một lúc mới trở lại vấn đề chính.

Sau khi chiến lược giải quyết Zombie triều đặt ra, Tiền tướng đặt ra một vấn đề: “Hiện tại Zombie đã thăng lên cấp ba, dùng viên đạn bình thường đã không giết được, khẳng định về sau phải nghiên cứu ra vũ khí chống lại được Zombie cấp ba.”

“Đúng vậy, dị năng giả tuy có thể sử dụng dị năng công kích Zombie, nhưng trong căn cứ có binh lính bình thường và dân chúng,… hay là muốn nghiên cứu chế tạo ra vũ khí người bình thường có thể giết chết Zombie.”

“Vũ khí trong căn cứ tiêu hao cũng tương đối rồi, sau lần Zombie triều này chỉ sợ cũng không còn bao nhiêu.”

“Xem ra phải đi thành phố N thu thập vũ khí.”

“Vú khí thật sự là quan trọng nhất.”

Các lãnh đạo nhao nhao lên tiếng nói tình hình thực tế.

Bạch Thất nói: “Trước đó căn cứ luôn nghiên cứu súng I-on, chúng tôi cũng được dùng qua mấy cái súng I-on, lực sát thương không nhỏ, hiện nay có thể sản xuất số lượng lớn súng I-on không?”

Nhưng anh biết rõ căn cứ đời trước có tung ra loại dúng I-on cỡ lớn này đấy.

Loại này là công cụ đánh Zombie cấp ba rất tốt, chỉ là hiện tại trong căn cứ giá đổi mua rất cao.

Tất cả mọi người đều nhìn sang một người trung niên.

Người phụ trách hạng mục này chính là Hoa thiếu, ông thấy mọi người đều nhìn mình, trầm ngâm một tiếng cũng không dấu giếm nữa nói: “Trước tận thế đều thấy duy nhất một lần, hiện tại ngược lại có thể mang súng ống để làm to hơn, nhưng lực sát thương yếu hơn một chút. Nhưng có thể bắn ra không phải một lần là tiêu hao hết năng lượng I-on, có thể dùng nhiều lần, chỉ là nếu sản xuất quy mô lớn thì chỉ là…”

Ông ta nói chậm chạp, rất nhiều người cũng không chờ được mà hỏi: “Chỉ là cái gì, ông nói nhanh lên một chút ah.”

Súng I-on thì tất cả mọi người đã được dùng qua, lực sát thương của nó tất cả đã biết, nếu như súng này không phải chỉ dùng được một lần, còn có thể sản xuất quy mô lớn, thì có thể gia tăng không biết bao nhiêu uy lực cho căn cứ.

Thực lực của căn cứ tăng, thu phục Việt Quốc hoặc bảo vệ căn cứ càng có phần thắng lớn hơn.

Hoa thiếu thở dài nói: “Chỉ là cần dùng một lượng lớn vàng  và bạc, vàng kim tính ổn định rất cao nhưng thứ này vốn đắt đỏ, trước tận thế cho dù tồn trong nhà mỗi người cũng không có nhiều.  Sau khi Virus phát tán rất nhiều người chạy trốn không mang theo, trước đó khi xây dựng căn cứ cũng không chuyển tới đây. Hôm nay thật sự rất khan hiếm… Đúng là thiếu vàng kim làm nguyên liệu thì dẫn đến không thể tiếp tục sản xuất súng.”

Mọi người sau khi nghe xong chuyện này trong lòng liền trầm xuống.

Ngân hàng đều ở các thành phố trong vùng, hôm nay thành phố trong vùng có 500 vạn Zombie, hiện tại nếu đi vào trong thành phố cho dù có 10 vạn người xông vào thì một trăm người trở về đã gọi là may mắn lắm rồi.

Lần trước đi vào phát hiện có nhiều Zombie cấp ba như vậy, không chừng hiện tại Zombie cấp bốn cũng có.

“Không bằng nâng cao giá thu mua vàng bạc, để cho mọi người dân trong căn cứ bán ra vàng và bạc có trong tay. Có một cân tính một cân, có thể làm ra bao nhiêu liền làm bấy nhiêu.”

Mọi người có thể hiểu được đây là biện pháp duy nhất.

Hoa thiếu xoay người lại, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu đưa cho một binh sĩ mang cho bạch thất nói: “Đây là tài liệu căn cứ thu mua vàng và bạc, hai nguyên liệu tổng cộng trên dưới được 60kg. Theo số lượng này để sản xuất súng I-on, đại khái có thể sản xuất được 2 vạn khẩu, trước đó vì thí nghiệm chúng ta đã tốn rất nhiều vàng bạc, hiện tại có thể làm ra khoảng trên dưới 1 vạn khẩu súng rồi.”

Đoàn Tùy Tiện mọi người ngược lại liếc mắt nhìn nhau ở trong phòng họp.

Vàng này bọn họ có rất nhiều đếm không được, nhiều đến nỗi chất đầy một tầng hầm, nhiều đến mức có thể xây tất cả các biệt thự trong đại viện của họ đều bằng gạch vàng.

Lập tức tất cả mọi người đều rung động đứng thẳng lên. Xem, ông đây cũng là thổ hào, cũng có hơi của người giàu.

Bạch Thất nhìn thóng qua những tài liệu mà Hoa thiếu đưa tới, nhìn thấy rõ lực sát thương của vũ khí và so sánh với kiếp trước, sau khi lật hết toàn bộ tư liệu bắt đầu chuyển tới chỗ Hồ Hạo Thiên, rồi quay sang Hoa thiếu hỏi: “Hoa thiếu nếu để cho nhân viên bình thường chế tạo đại khái mất bao lâu để chế tạo một lô súng I-on như vậy?”

Hoa thiếu nói: “Hiện nay đã thí nghiệm xong, dây chuyền sản xuất cũng đã được chuẩn bị tốt, nếu như đầu tư chế tạo ước chừng nửa tháng có thể cho ra nhóm súng I-on đầu tiên. Ước chừng khoảng trên dưới 2.000 chiếc, cần rất nhiều điện, có khả năng phải cắt điện đường cái số 1.

Bạch Thất nói: “Vàng không cần lo lắng, nhân lực vật lực cũng đều ưu tiên cho anh sản xuất.”

“Vàng không cần lo lắng?” Hoa thiếu giật mình, mặt khác các lãnh đạo trong phòng cũng chỉ sững sờ trong chốc lát.

Có ý gì…?”

Bạch Thất nhìn mọi người cười nói: “Đúng vậy, vấn đề vàng này toàn bộ đều để cho đội chúng tôi cung cấp.” Nói xong cúi đầu hỏi Đường Nhược bên cạnh “Trong kho chúng ta có bao nhiêu vàng?”

Đường Nhược nghĩ nghĩ trước đó lấy được trong ngân hàng, trong nội thành cũng lấy của nhiều cửa hàng, còn có sau khi phát hiện căn cứ có dị động thông qua đoàn Thiên Nhai mua của công dân cộng lại….

Có chừng trên dưới 2.000kg.” Số lượng cụ thể là bao nhiêu thì cô không nhớ được, những cũng ước chừng khoảng tầm này.

“Cái gì?”

“Khoảng 2.000kg?”

“Vàng?”

Tất cả các lãnh đạo ở đây đều không khỏi hít sâu một hơi lại mau chóng run rẩy.

Không trách phản ứng của tất các mọi người lại như vậy, thật sự quá khiếp sợ, quá ngạc nhiên rồi.

Đoàn Tùy Tiện là thần thánh phương nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro