Chương 57-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: Cuối cùng đã có điện rồi

Edit: Nếp

Beta: Sakura

Mọi người thấy ông Tần đi tới đi lui hồi lâu trên mặt đất, sau đó ông đưa ra kết luận đất đã bị ô nhiễm, không thể  trồng trọt tiếp.

Hồ Hạo Thiên kinh hãi: “Vậy làm sao bây giờ? Ông Tần, ý của ông là, sau này chúng ta ăn một bữa sẽ ít đi một bữa,  ăn hết thì không còn đồ ăn nữa sao?”

“Về sau không thể gieo trồng, vậy thực vật sinh tồn tự nhiên cần phải làm gì bây giờ?”

“Không có thực vật phủ xanh, trái đất khác gì sao Hỏa chứ?”

Mỗi người nói một kiểu, trong thoáng chốc, mong ước về cuộc sống tương lai tốt đẹp của buổi sáng hôm nay lập tức bị phát hiện này làm bay biến hết.

Như vậy, không có hệ thực vật sinh tồn trong tự nhiên, mình cũng chỉ là tham sống sợ chết, sống một ngày tính toán một ngày mà thôi.

Ông Tần chậm rãi đứng lên, nói: “Có thể tự mình gieo trồng trong nhà kính, tiến hành khử độc bùn đất, cũng có thể ở trong nhà ấm tiến hành gieo trồng không cần đất. Nhưng, chỉ bằng vào chúng ta, sợ là muốn làm cũng khá lâu.”

Đã có hi vọng, so với không có gì cũng tốt hơn.  Ông Tần đã nói thế rồi, như vậy nhất định quốc gia cũng có thể giải quyết được.

Giải quyết xong chuyện thực vật, mọi người cùng vào nhà ngồi một chỗ thảo luận sắp xếp cho sau này.

Buổi chiều, lại là thời gian chuyển hàng.

Dây dưa đến bốn giờ ba mươi gần xế chiều mới sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Đương nhiên, khi máy phát điện chuyển về, Lưu Binh không đi theo đoàn xe chuyển hàng, trực tiếp ở trong biệt thự lắp ráp cải tạo máy phát điện.

Nhóm đàn bà con gái ở bên cạnh đưa dụng cụ bưng nước cho cậu ta.

Một khắc đèn điện trong phòng được bật sáng lên, gần như tất cả mọi người đều lệ nóng tràn hốc mắt.

Một đoàn xe mười sáu người, loại cảm giác này thật giống như, dựa vào chính mình, lại cố gắng thắp sáng cả một gia viên.

Thật sự có loại hào hùng ‘Cho ta một que diêm, ta có thể thắp sáng toàn bộ trái đất’.

Hồ Hạo Thiên nhìn ngọn đèn sáng ngời phòng khách, hào khí vượt mây nói: “Buổi tối hôm nay mọi người cùng nhau ăn lẩu uống bia, không say không về!”

Mọi người cùng hoan hô.

Vì vậy một đám phụ nữ ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, một đám đàn ông phân đội ở trong phòng khách đánh bài.

Phan Đại Vĩ nhìn cà lơ phất phơ, nhưng lại không có hứng thú với bài bạc, ngồi xổm trong góc tiếp tục nảy mầm hạt giống dưa hấu của lão. Lưu Binh thấy ông kiên nhẫn như vậy, hết sức chuyên chú, đi qua nói: “Lão Phan, tinh thần của chú đáng giá để cháu học tập.”

Phan Đại Vĩ đang sử dụng tối đa khả năng của dị năng: “Đi, cách xa chú ra một chút, đừng quấy rầy đến dưa này…”

Lưu Binh sờ mũi một cái lại di chuyển tới bên cạnh Bạch Thất.

Bạch Thất đang đọc sách, là cuốn sách hiếm thấy ‘Bách khoa toàn thư về bảo hành sửa chữa điện gia dụng’.

“Tiểu Bạch, nhà của cậu có cái gì hỏng vậy, trực tiếp tới tìm tôi sửa cho này, cái này tôi lành nghề.”

Một tiếng Tiểu Bạch này khiến Bạch Thất phải nhìn cậu ta một cái, khép sách lại: “Ừ, cái vợt muỗi bằng điện trong nhà tôi bị hỏng, ngày mai sẽ lấy tới cho cậu.” Sau đó, cầm sách trên tay đưa qua, “Ở trên trang 235 đã viết, chỉ là tôi cũng không phải vừa rồi mới rõ.”

Cứ vậy,  sải bước đi thẳng.

Lưu Binh cầm sách hóa đá: “…”

Mẹ nó, thằng này chính là ngồi ở đây chờ mình chui đầu vào lưới đây mà!

Năng lực quản lý của Hồ Hạo Thiên tốt, trình độ chơi bài rất kém cỏi, hai bên trong lúc đó thành tương phản, sau một giờ, thua đến mì tôm cũng hết, lại thua tiếp, về sau đến độ chỉ cạp đất mà ăn, đành phải đi ra nhường vị trí cho người khác.

Lúc này Bạch Thất đã không đọc sách nữa, đang ở bên cạnh bàn cầm sạc pin điện thoại nhìn bản đồ.

Ông Tần ở bên cạnh anh, đang cùng anh thảo luận vị trí của nhà máy gia công thủy tinh.

Lưu Binh ngồi ở một bên đưa ra vấn đề về kiến thức điện lực.

Ba người đang thảo luận có thể làm cách nào để xây dựng một cái nhà kính gieo trồng thực vật ở chỗ này.

Bạch Thất: “Ở giữa tầng hai nhà tôi có một phòng làm hoa viên, trước đó không có ai ở đó, cũng không có dụng cụ gieo trồng gì cả, muốn mời ông Tần qua nhìn thử xem, hiện giờ có thể ở bên trong tiến hành gieo trồng được hay không.”

Hai mắt ông Tần sáng lên: “Tôi đang nghĩ để cho các cậu thu xếp một phòng trong biệt thự, để tôi thí nghiệm thử xem khả năng gieo trồng cây nông nghiệp không thành đến khoảng nào, không ngờ chỗ cậu lại có.”

Sau đó, ông Tần lại hỏi Bạch Thất một vài vấn đề về bố trí hoa viên trong biệt thự.

Bạch Thất cũng trình bày từng cái một, vấn đề nguồn nước, bố trí, ánh mặt trời chiếu đến đều trả lời.

Ông Tần vô cùng cao hứng, lúc này nói ngày mai sẽ đi nhìn một chút, sau đó nếu như có thể sẽ bắt đầu thí nghiệm ở bên trong.

Hồ Hạo Thiên đi qua cũng ngồi xuống: “Thảo luận cái gì thế? Chúng ta đợi sau khi ăn xong bữa tối có thể thảo luận, xác nhận lại kế hoạch ‘Tường vây’ luôn.”

Chỉ cần buổi tối ở chỗ Hồ Hạo Thiên ăn cơm, tất cả mọi người đã hình thành thói quen không quay về ngủ.

Dù sao phòng ở đây cũng nhiều, mang đầy đủ chăn, màn là được rồi.

Nhưng mà bên ngoài chỉ cần rào tường xây lại.., buổi tối có thể tự do đi lại giữa ba tòa biệt thự, không thể nghi ngờ là sẽ an toàn hơn nhiều, ban ngày, người bình thường không sở hữu dị năng cũng có thể đi ra đứng trong sân chơi đùa đi dạo còn có thể đi qua nhà nhau chơi.

Nói lên kế hoạch ‘Tường vây’ này, tất cả mọi người không đánh bài nữa, tất cả đều tụm lại, bày mưu tính kế, thảo luận tình hình cụ thể của kế hoạch này.

Dù sao đánh bài cũng chỉ là giải trí, chính sự vẫn quan trọng hơn, hơn nữa mọi người trước đây cũng đều là tinh anh xã hội các ngành, không phải dân cờ bạc.

“Tôi cảm thấy dù sao ở đây cũng lớn, có thể vây thành hình tròn đấy, về sau có chuyện gì cũng có thể nhìn một phát là thấy hết, không sợ ai hay cái gì trốn trong góc.” La Tự Cường phân tích.

Mọi người tưởng tượng, ồn ào cảm thấy đề nghị này không tệ.

Vì vậy Dư Vạn Lý lấy giấy bút trên bàn phác thảo bản vẽ quy hoạch ban đầu ra, đối với phương diện kiến trúc, bọn họ đều không phải nhân tài chuyên nghiệp, tuy sản nghiệp của Hồ Hạo Thiên liên quan đến bất động sản, nhưng thật sự không hiểu rõ chuyện kiến tạo nền móng này.

Nhưng cũng may, chỉ là xây cái tường mà thôi, không cần kĩ năng quá tốt, lại càng không cần mĩ quan gì cả, chỉ cần dùng bền là được.

Trong phòng bếp, phụ nữ cũng rất náo nhiệt, nhưng phụ nữ đều có bản năng chói lọi của người mẹ đấy, chủ đề trò chuyện dĩ nhiên cũng không rời khỏi con cái nhà mình. Bọn họ lúc trước ngàn dặm xa xôi đến thành phố A cũng chính là vì tìm kiếm người thân của mình, bây giờ nói đến cái đề tài này cũng là cảm giác rất đau đớn, nhất là bây giờ bản thân dường như cũng không tệ lắm, mà người thân con cái của mình lại không rõ tung tích.

Đường Nhược cũng không biết phải an ủi những người khác như thế nào, đành phải mang suy đoán của Bạch Thất  ra, nói: “Có lẽ quân đội sẽ tự mình tới đây với chúng ta.”

“Thật vậy ư?”

“Tiểu Đường, vì sao quân đội lại tự mình qua đây?”

Đường Nhược mang hết toàn bộ mọi chuyện Bạch Thất khi đó nói với cô ra, cái gì mà ở đây vốn dĩ chính là phòng ở của một vài nhân viên chính trị quan trọng, hệ thống nhà cửa cũng tốt, còn có nơi này là khu mới quy hoạch, phương tiện đều đủ, cái gì mà căn cứ bên kia không có nhiều gian phòng đến vậy, nếu muốn lựa chọn, nhất định sẽ ưu tiên tới nơi này.

Nhưng mà, cô cũng bảo nên suy nghĩ thoáng một chút, cái này chỉ là suy đoán, không nhất định trở thành sự thật.

Mấy chị dâu nghe xong, phân tích qua một chút đạo lý trong đó, cũng đều vô cùng vui vẻ, bất kể như thế nào, cô gái nhỏ người ta có lòng tốt như vậy, tốt bụng tự an ủi mình, còn cẩn thận phân tích nguyên do trong đó cho nhóm người mình, mặc kệ là thật là giả, cũng làm cho mình có cái hi vọng.

Mà, chỉ cần chi tiết này cũng có thể nhìn ra nhân phẩm cô gái nhỏ này quả thực không tồi.

Bữa tiệc này, khách và chủ đều vui mừng, trong lúc ăn cơm, mọi người cũng mời rượu đôi vợ chồng son. Đường Nhược bưng chén lên uống một chút, Bạch Thất cũng không ngăn cản.

Chương 58: Tuyệt thế có giai nhân

Đợi cho lúc tiệc rượu chấm dứt, rất nhiều người cũng đã say.

Kiếp trước, Đường Nhược vốn dĩ cũng thuộc người không dính tới rượu, kiếp này, cơ thể vị thành niên này trước kia cũng không được phép uống rượu, vì vậy, Đường Nhược uống một chút cũng hơi say.

Ở chỗ Hồ Hạo Thiên còn có một phòng có buồng vệ sinh cho khách ngủ, dĩ nhiên bọn họ cũng nằm ngủ ngay ở chỗ này.

Đường Nhược say không có nghĩa là Bạch Thất cũng say, vẻ mặt anh tỉnh táo mang cô đi vào gian phòng của mình trước, mở cửa phòng bật đèn điện ở bên cạnh lên, sau đó hơi nghiêng người dìu Đường Nhược để cô vào phòng trước.

Đường Nhược lảo đảo một bước, đi vào.

“Lách cách”, một tiếng dứt khoát, cửa phòng phía sau bị Bạch Thất khóa lại.

“Răng rắc”, hình như là tiếng khóa rơi.

Đường Nhược chưa phát hiện ra quay đầu lại xem Bạch Thất vì sao phải khóa cửa, lại cảm giác eo bị xiết chặt, thân thể lập tức bị trói buộc tiến vào một vòng ôm mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng từ sau dán lên, sau đó, chỗ cổ truyền đến cảm giác dịu dàng ẩm ướt.

Cực nhẹ cực nhẹ, tư vị mềm mại ngọt ngào, tinh tế tê tê tiến vào trong cổ họng.

“Bạch Ngạn…” Đường Nhược trầm thấp thì thầm gọi anh, cảm giác hơi ngứa khiến tay chân cô nhũn ra, không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.

Nụ hôn dày đặc một đường hướng lên, Đường Nhược bị chuyển qua chống đỡ trên cửa, những gì muốn nói đều bị nuốt vào trong nụ hôn tràn đầy tình ý, lưỡi lành lạnh trơn trượt len vào trong miệng, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về cô.

Nụ hôn kia giống như nước,  nhẹ nhàng nhấn chìm người ta.

Nụ hôm này, tràn đầy sự dịu dàng không dứt, là tiếp tục chân tình kiếp này.

Hôm nay.

Thiên thời. Địa lợi. Nhân hòa.

Bạch Thất sao có thể lại bỏ qua.

Tiếp tục nhịn con mụ nó nữa, dù thế nào anh cũng không thể coi mình là chính nhân quân tử.

Đường Nhược nhẹ nhàng chậm rãi, giống như tơ liễu trong gió yên lặng thẳng thắn.

Dù không phải lần đầu hai người hôn môi, nhưng mà, trong nụ hôn của Bạch Thất lúc này khiến cô có cảm giác không giống như ngày thường.

Nụ hôn này quá mãnh liệt, quá nóng bỏng, dường như muốn cắn nuốt hết lấy cô.

Đường Nhược cảm thấy mình sắp hít thở không thông, theo bản năng muốn đẩy ra một chút, thế nhưng không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến người nào đó áp chế mạnh hơn.

Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, có chút sợ hãi, kêu từng tiếng khe khẽ: “Bạch, Ngạn. . .”

“Anh ở đây. . .” Trầm thấp,  mà nhu hòa kiên định.

Đối phương là Bạch Thất, như trong suy nghĩ. Đường Nhược dần thả lỏng, sợ hãi trong lòng giảm đi, từ từ đưa tay ôm eo anh.

Có anh ở đây, trái tim em trở nên yên bình.

Một động tác này như cổ vũ cho Bạch Thất, tăng thêm quyết tâm hoàn toàn biến người này thành của mình.

Kỳ thật vừa rồi, anh nhìn Đường Nhược hơi say ở bên cạnh, ánh đèn chiếu lên trên gương mặt tinh xảo, thậm chí cảm thấy có ánh sáng long lanh óng ánh. Gương mặt tuyết trắng lại lộ ra một màu hồng phấn cực nhạt, tựa như cánh hoa quỳnh trắng, lại điểm xuyết sắc ửng đỏ.

Đúng là, trang sức được bao bọc bằng màu đỏ.

Mà hôm nay, lúc gặm cắn trên da mịn màng, lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, vương vấn mãi không tan.

Rượu không say người tự say.

Bạch Thất rung động, ôm chặt lấy cô, hai má của anh cọ cọ lên gáy Đường Nhược, khẽ thở dốc: “Tiểu Nhược, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Ngày tốt cảnh đẹp trời biết làm sao.

Nhân sinh khó được vài lần say.

Đôi mắt Đường Nhược trong vắt, giật mình trông thấy đèn thủy tinh chói lọi kia: “Chúng ta, luôn luôn ở bên nhau mà.”

Hôn môi dày đặc lại lần nữa đánh tới, như gió táp mưa giông khiến Đường Nhược trở tay không kịp, trong đầu cô trống rỗng, như si mê như say sưa.

Người nọ, nếu là Bạch Thất, cô không muốn từ chối.

Giờ phút này đèn tỏ nệm ấm, hai người dùng cơ thể chống lại cái lạnh.

(phía dưới tỉnh lược một vạn chữ một vạn chữ!)

Một khắc xuân tiêu, đáng giá ngàn vàng.

Bạch Thất tỉnh lại trong tia nắng ban mai sáng sớm, tinh thần anh no đủ, thần thái sáng láng.

Đường Nhược vẫn còn ngủ, dáng ngủ xinh đẹp, thật an ổn.

Bạch Thất đứng dậy cúi xuống nhìn cô.

Mắt, môi,  mũi, mọi phần trên gương mặt Đường Nhược, miêu tả một lần lại một lần.

Ánh mắt như sóng nước, sung sướng vui mừng.

Ngày hôm qua (…), vui mừng không thể tả. Nơi tiêu hồn đó, đơn giản không thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Nhìn hồi lâu, thấy cô còn chưa bị ánh mắt sáng rực của mình thức tỉnh, vì vậy cúi đầu xuống, ở trên gương mặt vì nhiệt độ mà hơi ửng hồng của cô, cắn một cái.

Thế nhưng, cũng không thể gọi dậy thiếu nữ trên giường.

Tối hôm qua, quả nhiên cô cũng quá mệt rồi.

Giờ phút này cảm thấy trong phòng vẫn còn lưu lại chút dư vị, mang đến hương vị tràn ngập cõi lòng.

“Trời ban lương duyên. . .”

Một bên thì thào, một bên vừa hôn những dấu hôn mình cắn trên gương mặt mịn màng nhỏ nhắn của cô.

Từ mặt đến miệng, một đường đều không buông tha.

Thật sự là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Lớn như vậy, sáng sớm còn chưa đánh răng, Bạch Thất cũng có thể hôn ngon lành đến vậy.

Quả nhiên, Đường Nhược cũng bị hôn tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn Bạch Thất, lại nhắm lại, tới gần hắn,  đưa tay ra ôm hắn, gương mặt vùi vào trong lồng ngực của hắn: “Bạch Ngạn…” Giọng nói rất nhỏ, còn lộ ra buồn ngủ vô cùng.

“Ừ, anh ở đây.” Đôi mắt Bạch Thất hẹp dài nhẹ nhàng nhướng lên, đưa tay ra ôm lại cô, mùi hương nồng nàn cơ thể như ngọc, cảm thấy mỹ mãn.

Người thắng nhân sinh, không gì hơn cái này.

Khi Đường Nhược tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên rất cao. Cả người từ trên xuống dưới (…) còn cùng người nào đó ôm nhau.

Đường Nhược: “. . .”

Miệng còn chưa mở, môi đã bị người nào đó lấp kín.

“A….”

Nụ hôn này kéo dài rất lâu sau đó mới được người nào đó buông ra.

“Chào buổi sáng.” Bạch Thất nở nụ cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc của cô.

Đường Nhược ngước mắt lên nhìn anh.

Cả khuôn mặt Bạch Thất lộ ra vui vẻ, dáng vẻ dịu dàng không thể che hết tràn đầy khóe miệng đuôi lông mày.

Bạch Thất như vậy, chỉ thuộc về mình.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Đường Nhược đỏ bừng mặt, đầu cúi xuống: “Chào buổi sáng. . .”

Chọn quần áo là việc phiền phức nhất hôm nay. Trong phòng vệ sinh, nhìn tấm gương trước mặt, Đường Nhược thấy một vài dấu vết kia trên người mình, nhẹ nhàng thở dài.

Trên người coi như xong, trên cổ làm thế nào che được đây.

Tới tới lui lui cũng không che được, dứt khoát không quan tâm, chọn áo sơ mi hình bươm bướm cổ dựng thẳng buộc lại mặc vào.

Có thể chặn một điểm thì chặn một điểm thôi.

Mở cửa, trông thấy Bạch Thất đang  gấp. . . Ga giường?

Đường Nhược bước nhanh đi qua, nhìn nhìn, thật sự chính là vậy, hơn nữa còn có ý định cất giấu như đồ quý.

“. . .”

Trách không được, sáng sớm muốn mình đưa anh cái rương màu đen lúc trước, vốn đang cho rằng anh muốn cất quần áo, thì ra là định cất giữ cái ga giường này!

Cái ga giường này thật sự là đỏ trắng giao nhau, cái gì cũng có nha!

“Cái này, anh không định cầm lấy mang đi giặt sao?”

Bạch Thất quay đầu nhìn vết đỏ không thể che hết trên phần cổ trắng nõn của Đường Nhược, tâm tình sung sướng nói: “Giấu nó ở trong không gian của em, nó có thể chứng kiến tình yêu đến khi già đi đầu bạc trắng của chúng ta.”

Đường Nhược: “. . .”

Người có EQ bằng 0 nói lời tâm tình say lòng người đến vậy sao?

Cô luôn cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Bạch Thất, có thể đứng hát ở bên đường: Em là gió còn anh là cát được rồi.

Thật sự thích một người, là cảm giác như thế nào?

Chính là, cho dù đối phương điên rồi, mình cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh điên loạn cùng anh.

Vì vậy Đường Nhược áp chế tim đập thình thịch, yên lặng cùng Bạch Thất bỏ cái ga giường kia vào rương cất vào không gian.

Môi Bạch Thất nhẹ hôn lần lượt lên lọn tóc của Đường Nhược, ôm lấy cô: “Tiểu Nhược, trời cao mang em đến bên anh, anh rất vui mừng.”

Đường Nhược ôm lại hắn: “Em cũng vậy.”

Sao lại may mắn vậy, gặp được anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro