Overlord ngoại truyện: Sự Khởi Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một cảm giác kỳ lạ— dù mắt anh đang nhắm, cảm giác như chúng vẫn đang mở— nhưng sau khi ánh sáng đã hết, anh thấy mình đang đứng tại một căn phòng ở trong tòa nhà. Mất phướng hướng trong chốc lát, anh cảm thấy như tâm trí mình đã chuyển sang một thế giới hư cấu.

Anh nhìn xung quanh.

Căn phòng được tạo nên từ một loại vật liệu vô cơ màu xám, trông như bê tông, với trần nhà cao. Mặc dù không có nguồn sáng rõ ràng, một bên trần nhà tỏa sáng bằng ánh sáng trắng.

"Yo~ Momonga-san. Cảm ơn vì đã đến."

Có người gọi cậu.

Suzuki Satoru— Momonga— đã đăng nhập vào Yggdrasill vô số lần trước đây, nhưng không có ai từng nói anh trong căn phòng này, bởi vậy trong một lúc, anh đã có chút nhầm lẫn. Tuy nhiên, bởi vì đây là một giọng nói quen thuộc— hoặc là giọng của một người trong [Clan] và là người gần gũi với anh nhất— tâm trạng của anh thay đổi lập tức, và anh trả lời.

"Ah— Peroroncino-san, buổi tối vui vẻ. Rất mừng vì cậu đã đến."

Giọng nói phát ra từ một người có cái đầu của một con thú dữ tợn, với đôi cánh trên lưng. Anh ta mặc một bộ giáp vàng sáng bóng.

"Ya~ Nó làm tôi sợ đó. Momonga-san là người đầu tiên mà tôi từng gặp ở chỗ này."

"Tôi cũng vậy! Có vẻ như chúng ta đăng nhập cùng một lúc."

"Vâng, đại loại như thế. Thế mà trước đây nó không xãy ra đúng là ngạc nhiên thật. Mà dù sao thì cũng có rất nhiều người được nghỉ làm và đăng nhập ngay lập tức, trong cùng khoảng thời gian."

Bạn của anh— Peroroncino— đi về phía anh.

Với mỗi bước đi, những hạt bụi vàng phân tán từ áo giáp của anh và tan biến trong không trung. Đắm mình trong hào quang, anh tạo một ấn tượng mạnh mẽ.

"Tôi chưa từng thấy cái hiệu ứng này trước đây đó. Nó là cái gì thế? Có phải đó là từ tinh thể dữ liệu mà đánh bại quái vật trong khu vực mới phát hiện?"

"Không~."

Gương mặt Peroroncino không hề thay đổi. Một sự thiếu hụt đáng tiếc là Avatar của một người không thể thay đổi biểu cảm phù hợp với lời nói. Tuy nhiên, giọng nói của anh hoàn toàn rõ ràng, và như có niềm hạnh phúc chất chứa trong lời nói.

"Đó là hiệu ứng nhân vật từ [Cash Shop Item]."

Momonga cảm thấy như nền nhà vừa rực lên theo anh ấy. Anh nên để một biểu tượng cảm xúc, nhưng anh không có tâm trạng cho việc này. Thay vào đó, anh cuống cuồng bước về phía Peroroncino.

"Không thể nào! Tại sao chứ? Peroroncino-san, làm sao mà cậu lại phản bội tôi như thế chứ? Làm sao mà cậu có thể phản bội lại tình bạn bốc lửa của chúng ta! Không phải cả hai đã hứa chơi game mà không dùng [Cash Item] sao?"

Thậy vậy. Dù biết rằng người ta có thể trả tiền để giành chiến thắng bằng [Cash Item], họ đã thành lập một liên minh không dùng [Cash Item], họ có lòng đam mê bằng cả linh hồn rằng có thể bù đắp cho sự yếu kém bằng kỹ năng. Thêm vào đó, Peroroncino và Ulbert là những người đầu tiên đề xuất việc này. Là người đầu tiên làm trái là không thể tha thứ.

"Momonga-san, tôi xin lỗi!"

Peroroncino đặt bàn tay lại với nhau khi xin lỗi, nhưng lời nói của anh lại không hề ân hận.

"Cậu muốn nhét hết hiệu ứng mà không có vấn đề gì, nhìn đi này. Áo giáp của cậu có suy yếu đi không?"

Trong Yggdrasill, người ta có thể thiết kế trang bị của họ theo cách họ thích. Điều này bao gồm cả sức mạnh của nó. Tuy nhiên, không thể xếp chồng các năng lực lên nhau bất kể có muốn hay không; sức chứa của một Item tạo từ dữ liệu được quyết định bằng công đoạn chế tạo Item đó và vật liệu.

Ngược lại, hiệu ứng đặc biệt chiếm một dung lượng nhỏ dữ liệu, bởi vậy không phải là hiếm khi họ tận dụng một Item để sử dụng hết dung lượng còn sót.

Tuy nhiên, Peroroncino là một game thủ mạnh mẽ, và những người thuộc loại đó sẽ tìm cách cải thiện sức mạnh bằng mọi giá. Họ là những người bị ám ảnh bởi kỹ năng và tạo lập nhân vật. Bởi vậy, dành ra dù là một chút dung lượng dữ liệu để tạo hiệu ứng đặc biệt là một sự lãng phí.

"Ờ, tôi cũng biết..."

Momonga gật đầu, sau khi đổi giọng một chút. Anh đã không nghiêm túc về những lời buộc tội của mình.

"Peroroncino-san, cậu luôn theo đuổi việc tạo lập nhân vật hoàn hảo."

"Đúng thế. Tôi sẽ không chèn dữ liệu vô ích vào trang bị của mình."

Peroroncino đã cố xây dựng một combo item [Sunfall], mà cần một sự chọn lựa nghiêm ngặt trong nhiều tinh thể dữ liệu, cũng như áo giáp và vũ khí để cài đặt chúng. Tuy nhiên, vẫn phải có một số tiền cần chi trả cho công việc khó nhằn của anh. Anh đã có gắng tái tạo lại cái nhìn về Item.

"Đó là tại sao tôi không còn lựa chọn nào khác, cài đặt hiệu ứng vào Avatar với tôi bằng một [Cash Shop Item]! Cậu biết mà, phải không? Tôi không thích dùng [Cash Item]. Nếu tôi có thể chèn nó vào áo giáp của tôi, tôi sẽ không cần phải làm mọi thứ. Nó là không thể nào làm được. Là đàn ông, tôi thấy ghen tỵ giữa hiệu ứng bùng nổ của Tocuh Me và hiệu ứng hạ cánh của mình. Tôi ước gì mình được thế."

"Ah, cái đó. Phải nhỉ, nó dúng là hào nhoáng."

Người được nhắc đến là lãnh đạo của [Clan], cũng là người mà Momonga mắc nợ. Anh ta chìm trong tình yêu với việc làm anh hùng, và nếu chủ đề được nhắc đến, anh sẽ thấy hạnh phúc khi thảo luận về những người anh hùng được ra mắt trên sóng radio không dây được phát sóng hơn 150 năm trước.

Với điều này, người ta có thể nói rằng đó là phong cách của anh ta. Một trong những hiệu ứng đặc biệt của anh đã được lập trình để tự động kích hoạt một vụ nổ vô bổ ở sau lưng khi tạo một tư thế nhất định. Có điều—

"Tuy nhiên, bùng nổ là một chuyện, nhưng mấy cái đó... Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, thú thật là tôi éo bít phải phô ra mặt cái gì nữa. Ý tôi là, chúng..."

"Vậy sao? Tôi thích thể loại đó đấy."

—Công Lý Đã Đến. Là những chữ xuất hiện đằng sau anh ta, khi anh tạo một tư thế thích hợp.

"Eh? Nghiêm túc chứ? Peroroncino-san, cậu thật tuyệt vời. Cậu đúng thật rất tuyệt vời."

"Tuyệt vời vậy sao?"

"Vâng, tôi nghĩ giữa chúng ta, chỉ có cậu mới được như thế."

"Ah, đúng vậy nhỉ, bà chị của tôi nói là không thích nó... Chời chút đã, không phải tôi là kiểu người thích hàng mới lạ đâu nha?"

"Nếu tôi đồng ý với cậu, chắc nó sẽ phản ánh sở thích của Tocuh-san quá, tôi giữ nhận xét này lại vậy."

"... Đếch phải giống như là chỉ có tôi đâu nhỉ?"

Mặc dù biểu cảm của họ không thay đổi, bầu không khí lại trở nên rất long trọng. Đó không thực sự là tăm tối. Hay đúng hơn, giống như họ đang chơi đùa.

Momonga cười.

Đối với một số lý do, nói về mấy thứ không quan trọng khiến anh rất vui.

Anh thấy mình như muốn giữ cho cuộc chuyện trò này kéo dài mãi mãi, nhưng cái đó chỉ dành cho người bạn của mình— Peroroncino, và anh cũng muốn nhìn thấy những người bạn khác.

Momonga chỉ vào đường hầm.

"Chúng ta không nên chỉ nói chuyện ở đây. Đến điểm hẹn thôi."

"Phải, phải, tôi biết rôi."

Hai người đi về phía trước, với những tiếng bước chân vang dội.

Đường hầm cũng làm bằng vật liệu vô cơ như bức tường, có thể dễ dàng nhẫm lẫn với một nhà tù, và nó kéo dài thẳng về trước. Tuy là có cửa ở hai bên, hai người họ lờ chúng và tiếp tục bước đi. Có thể nói là điểm đến ở hai bên chỉ là trang trí, và họ không thể mở chúng dù họ có thực sự muốn.

"Nói tới mới nhớ, hôm nay chúng làm cái gì vậy?"

"Cái đó không được viết trong Mail, nhưng chắc chúng ta sẽ biết khi mọi người đã có mặt. Tôi nghĩ là, về những người mới có level thấp. Tuy nhiên, họ vẫn có thể chiến đấu nếu muốn, dù có chênh lệch 2 hay 3 level."

"Ờ, nó sẽ rất tốt nếu chúng ta có thể từ làm làm trên chính con đường của mình."

Trong Yggdrasill, quái vật bị đánh bại có xu hướng dễ rơi tiền. Đây là bởi vì có rất nhiều Class [Crafting] trong game. Hầu hết họ là sử dụng [scroll] hoặc là [wand](Đũa phép) and [stave](Gậy phép), mà thường xuyên được các magic caster sử dụng, mà họ cũng có thể sử dụng chúng.

Nếu tiền rơi ra ít, chế tạo Item ma thuật sẽ trở nên rất khó khăn, và các class sử dụng ma thuật sẽ phải suy nghĩ lại khi tham gia vào các chuyến phiêu lưu với những trận chiến dữ dội. Điều này là đi ngược lại với triết lý của việc người chơi khám phá thế giới. Do đó, game này đã hào phóng hơn so với những đối thủ cùng thời với việc rơi tiền.

"Ý cậu là sao? Tinh thể dữ liệu? Hay là tiền?"

"Dĩ nhiên là tiền rôi. Mặc dù tôi cũng muốn tinh thể dữ liệu..."

Hai người bước đi bên cạnh nhau.

Hai người họ đã full trang bị và bước đi song song nhau, do vậy mà cần rất nhiều không gian. Tuy nhiên, kích thước của đường hâm này được thiết kế theo kiểu tùy biến, vì thế mà con đường sẽ tự động thay đổi để phù hợp với kích thước của họ. Đây là lý do tại sao họ có thể đi theo cách này.

"Tinh thể dữ liệu mà cậu muốn là dành cho giấc mơ chế tạo vũ khí của cậu à?"

[Dream Build].

Tạo một nhân vật thứ 2 đã bị cấm trong DMMORPG Yggdrasil. Kết quả là, để tận dụng tối đa Avatar của họ, người chơi bình thường sẽ phải phát triển nhân vật của mình thường qua việc thử và sai. Mục đích của hầu hết Player là sức mạnh, hoặc là phát triển đầy đủ khả năng của một nghề phi chiến đấu như nấu ăn hay giả kim hoặc đại loại thế.

Nhưng dù cho họ có đi theo con đường nào đi nữa, tất cả đều hướng về [Dream Build].

Đây là danh hiệu dành cho những người tự hào tuyên bố về con đường mơ mộng của họ, những người không thích theo đuổi sức mạnh và tìm kiếm vai diễn.

Ví dụ, để trở thành một Barbarian ca hát trong chiến đấu, họ sẽ không nâng level trong Class [Vanguard] mà thích hợp với Barbarian, nhưng thay vào đó họ lại lên level của các Class như [Dragon Priest] hay [Bard], mà được xem là thừa thải.

Theo lẽ đó, hầu hết mọi người đều coi thường [Dream Build].

Trong Yggdrasill, số lượng tối đa của một cuộc chiến là 5 tổ đội với 6 người trong mỗi đội, hoặc 30 người trong tổng số. Ngoài ra các trường hợp ngoại lệ như [Guid chiến] hoặc là chiến với Boss thế giới. Những người phá bỏ giới hạn sẽ phải gánh chịu cơn giận của chiến hữu. Nói cách khác, họ phải hạ Boss chỉ với 30 người. Nếu có một thằng dỡ hơi trong đó, nó sẽ làm giảm sức mạnh chiến đấu tổng lực của họ.

Bởi vậy mà hầu hết các [Dream Build] thường lập guid với những người có chung chí hướng.

Vậy thì, có chuyện gì với Momonga?

Clan của anh không hoàn toàn là những người [Dream Build], nhưng đồng thời, họ cũng đủ rộng lượng để chứa chấp những người này.

"Vâng. Đó là lý do mà thật khó để thực hiện. Tôi không biết có Dungeon nào rơi ra tinh thể dữ liệu mà người ta muốn... tốt thôi, xét từ một quan điểm khác, cậu có thể nói là đếch có đứa nào muốn chiến đấu với tôi để bị rơi đồ."

"Thế cậu tìm chúng ở đâu?"

"Tôi đã đến Nyaru-san."
Sau khi nghe cái tên của một trang web thông tin nổi tiếng từ Momonga, dù gương mặt anh không thay đổi, Peroroncino hiển thị một biểu tượng cảm xúc bất an.

"Từ Nyaru, huh. Trang web miễn phí thường cung cấp các thông tin giả. Có lẽ họ đã móc nối với các trang web trả tiền, thế nên tốt nhất là đến các trang web trả tiền để tìm thông tin. Trường hợp lan truyền thông tin sai lệch là có mục đích, nhằm thu hút họ đến những nơi vắng vẻ khiến họ làm rơi các tinh thể dữ liệu hiếm, cậu cũng biết mà."

Có rất nhiều trang web với các thông tin sai lệch về Yggdrasil, đặc biệt là các trang mà những người đóng góp có thể tự do chỉnh sửa thông tin của họ.

Tất cả những điều này là bởi vì kiến thức là sức mạnh trong Yggdrasill. Hệ quả là hầu hết những Player sẽ không tiết lộ những gì mà họ biết cho công chúng, những người họ không biết hoặc không đáng tin cậy. Do đó, nếu ai thấy một mảnh thông tin có giá trị, nó được giá cao đối với những người săn tìm thông tin, ai mà dám chắc rằng sẽ có một kế hoạch nào đó đằng sau nó.

"Ah, tôi cũng biết mà. Nhưng thông tin này có vẻ đáng tin cậy. Cậu có biết một guild thuộc hàng TOP được gọi là Seraphim, một guild chỉ cho phép Player thuộc tộc Angel tham gia? Họ nói là thông tin đến từ chỗ đó."

"Ah. Nếu là như thế, có thể nó thực sự đáng tin, Dù sao thì—"

Tại thời điểm này, hai người họ cuối cùng cũng đã đến một cánh cửa đôi ở cuối đường hầm.

Momonga mở cửa, và để Peroroncino bước vào đầu tiên. Đương nhiên, đây là lịch sự mà người mong đợi vào một người làm công ăn lương. Tình cờ, nếu một tình huống như thế xãy ra lần nữa, sẽ tới lượt Peroroncino mở cửa.

"Cảm ơn cậu."

Sau khi bước Peroroncino bước qua cánh cửa với những lời nói, Momonga cũng bước theo sau.

Căn phòng bên kia cánh cửa được xây dựng bằng bê tông. Nếu đây là một [Guild Homebase], có lẽ nó sẽ không rõ ràng như vậy, nhưng nơi đây được thuê bằng tiền tệ trong game, họ không rãnh mà dành dữ liệu cho mấy thứ vô ích đó. Tuy nhiên, có một ưu điểm cho căn phòng nhạt nhẽo như vậy. Bởi vì dung lượng dữ liệu được sử dụng là cực nhỏ, phòng có thể được thiết kế rất lớn.

Có một vài ghế Sofa và những chiếc ghế khác nằm rải rác trong phòng, với khá nhiều nhân vật dị hình— có 18 trong tổng số— ngồi ở những chỗ yêu thích theo những kiểu mà họ ưa thích. Một làn sóng chào đón và biểu tượng mỉm cười xuất hiện khi họ bước vào.

Momonga để biểu tượng mặt cười để đáp lại.

"Chúng ta ngồi đâu đây?"

"Ở đó thì sao?"

Momonga và Peroroncino ngồi trên hai chiếc ghế, mặt đối mặt với nhau.

"Ah, ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"

Momonga nghĩ về chuyện trước đó mà họ nói, khi trả lời câu hỏi của Peroroncino.

"Ah, tôi nghĩ là chúng ta đang nói về thông tin đáng tin cậy."

"Đúng rồi, là nó! Là nó! Như tôi đã nói, cậu phải xác định thông tin có đáng tin hay không bằng đôi mắt của chính mình. Nói về chuyện đó, nếu không phải hôm nay Clan có hoạt động, tôi sẽ đến đó cùng với cậu."

"Eh?! Thật sự ổn chứ, Peroroncino-san?"

"Tất nhiên! Momonga-san! Bà chị của tôi nói là đang đến— um, chị ấy có thể sẽ không đi, nhưng chúng ta sẽ lôi theo cùng. Ngoài ra chúng ta cũng cần một Tanker mà."

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Peroroncino."

"Không có gì, không có gì. Nếu là Momonga-san thì Okay. Cậu sẽ phải đi săn cùng với tôi trong thời gian tới đó."

"Rất sẵn lòng!"

"Tốt rồi, nếu đã làm, chúng ta đã có một Attacker, một Tanker, and một Wildcard. Một tổ đội hoàn hảo, chúng sẽ phải cần nhiều hơn ba người— một Healer, một Seeker, thêm một Attacker nữa."

"Oh, thế hai cậu định đi săn ở đâu?"

Họ quay lại hướng âm thanh thứ ba, và họ thấy người đã thành lập Clan.

"Oh, là Touch-san. Chào buổi tối~"

"Chào buổi tối."

"Ah, chào buổi tối."

Một chiến binh đứng trong ánh bạc. Dưới sự xuất hiện của một [Pladin] là một cơ thể [Insectile].

Anh khoác chiếc áo choàng đỏ trông như khăn quàng cổ.

Tuy là không có gió, nhưng nó vẫn phấp phới như bị gió thổi. Tuy nhiên, đã từ lâu rồi Momonga không còn tò mò về nó. Nó hẳn là một loại [Cash Item]. Tất cả những gì anh cảm thấy lúc này là sự ngưỡng mộ— nếu anh mặc giáp, anh mong là sẽ có một chiếc áo choàng đỏ chập chờn như thế.

Người đó là Tocuh Me đang ngồi bên cạnh Momonga với những tiếng lầu bầu "yoi~sho~", như một ông cụ. Theo lệnh của anh ta, chiếc áo choàng lắng xuống. Có lẽ anh thấy đã không cần thiết.

"Lãnh đạo Clan, chúng ta thảo luận về cái gì thế?"

Lãnh đạo của một Guild sẽ được gọi là Guidmaster, đây không phải là một Guild. Xếp dưới Guild, là Clan. Vậy nên, lãnh đạo của Clan này, Touch Me sẽ được gọi là lãnh đạo Clan.

"Không, thật ra. Không có kế hoạch nào cả. Mặc dù, tôi nghĩ là chúng ta nên thực hiện một cuộc hợp bình thường."

Clan của Momonga hợp định kỳ hàng tuần. Tuy có một vài người đã không— hoặc không— tham gia, các thành viên này cũng được yêu cầu xem bảng thông báo của Clan.

"Oh, nói cách khác, cậu đang lập kế hoạch?"

Cuộc hợp là cơ hội cho hầu hết các thành viên giao lưu, và khả năng cao là họ sẽ tiến hành các hoạt động có quy mô lớn như đi săn. Nếu thật sự họ không có kế hoạch về sau, đây sẽ là nơi tốt nhất để tuyển thành viên cho tổ đội, do đó, họ đã lên kế hoạch trò chuyện với một số người và rủ rê họ họ đi cùng.

Đáp lại câu hỏi của Peroroncino, Tocuh Me chỉ đơn giản là "Hmm—" và nhìn lên trần nhà.

"... Ờ thì, cũng không hẳn, có một số việc, cái này rồi cái nọ, mà tôi muốn thay đổi, là..."

Momonga và Peroroncino nhìn nhau trong khi Touch Me lơ đễnh lẩm bẩm.

Điều này hoàn toàn không giống với Touch Me. Anh là một người rất đơn giản, loại người rất thẳng thắng trong lời nói và hành động.

Khi Momonga định hỏi anh về điều này, trong khóe mắt, anh nhìn thấy Bukubukuchagama bước vào phòng.

Đó là chị gái của Peroroncino, trông cô giống một con Slime hồng. Mặc dù cô tự gọi mình là Guro-kawai, nhưng đếch có đứa nào thấy vậy. Mọi người đều một mực tin rằng cô nói vậy chỉ để bẫy họ.

Momonga, Peroroncino, và sau đó là Touch Me chào đón cô.

Một số người khác đã bước vào sau Momonga và Peroroncino. Momonga đã cố hết sức để bật biểu tượng mặt cười hướng về họ khi họ đến, nhưng khi bị thu hút bởi cuộc trò chuyện, đôi khi anh cũng quên làm vậy. Tuy nhiên, anh chắc chắn sẽ bật nếu cô ấy đến. Dù sao thì một con Slime hồng cũng đặc biệt nổi bật ở giữa một Clan toàn lũ dị hợm.

Cơ thể Bukubukuchagama loạng choạng lếch về phía Momonga và những người khác. Cô có thể là một Slime, nhưng cô lại di chuyển rất nhanh.

Theo như Bukubukuchagama, cô nói nó như đi trên đôi chân của chính mình, dù nó cũng phiền phức như mặc một chiếc váy dài.

Cô lướt qua Momonga và những người khác, rồi ngồi xuống. Mặc dù cơ thể của một con Slime không có đường cong nữ tính, cô vẫn có thể ngồi đúng cách để phô được vòng eo mà từ việc uống cong cơ thể.

"Yo. Anh đáng nói chuyện gì mà mùi dầu ăn nồng nặc dữ vậy. Định thông thằng nào à?"

"Cũng không có gì. Chỉ là thảo luận về những gì chúng ta làm hôm nay thôi."

"Haha, tốt thôi, cũng giống như em trai tôi đã nói. Touch-san, hôm nay, chúng ta sẽ làm gì trong cuộc họp?"

"Nghĩ về điều này, cũng đã được một thời gian. Mọi người... um, đã làm rất tốt. Tất cả mọi người ở đây."

Nhìn qua Tocuh Me, Momonga nhìn quanh. Anh thấy 27 chủng dị hình khác nhau của các loài— có vẻ như toàn bộ Clan đã ở đây. Điều này là rất hiếm, ngay cả với một cuộc hợp thường lệ.

Một điều hiếm hoi của Clan là không chứa chấp học sinh, chỉ có những đã có công ăn việc làm. Kết quả, thời gian rãnh của họ không trùng với nhau, và nó khó có thể xem là một Guild tốt. Tất cả thành viên cùng hợp mặt không phải là chuyện bình thường.

"Hey, Yama-chan, buổi tối tốt lành~"

Bukubukuchagama vẫy cánh tay nhầy nhụa, và một [Giant] xấu xí vẫy cánh tay khổng lồ chào lại.

"Ah, chào buổi tối. Bukubukuchagama-san."

Giọng nói của một phụ nữ dịu dàng.

Đó là Yamaiko, một [Nephilim]. Không như [Giant], một chủng loại Demi-human, [Nephilim] không thể che giấu sự xấu xí của họ dù có cố đi nữa. Thật khó để tưởng tượng cái cơ thể này là của một thành viên nữ khác trong nhóm, bên cạnh Bukubukuchagama.

Trong quá khứ cô có nói là mình có thể thay đổi chủng tộc của nhân vật, nhưng cô cho là không nên làm vậy, cô hẳn là đã tìm thấy một niềm thỏa mãn kỳ quặc.

Yamaiko chậm rãi đứng lên, và cái cơ thể to quá cỡ, bước chân nặng nề.

"Yama-chan~ cứ gọi tôi –chan cũng được~ Ne, thế nha~"

"Ơ?"

Yamaiko hiển thị biểu tượng cảm xúc "Oh dear" khi cô suy nghĩ. Sau đó, cô trả lời:

"...Buku-chan?"

Bukubukuchagama đông cứng. Yamaiko nhận ra cô không thích, và cố gắng làm một cái gì đó khác.

"Vậy thì, Bukubuku-chan?"

Bukubukuchagama đổ sập thành một đống sau khi lãnh trọn một đòn trực diện, và trong vẻ chán trường, giọng chán nãn, cô nói;

"... xin lỗi. Xin đừng gọi là Buku-chan."

Bởi vì tính chất công việc, cô có thể bắt đầu một màn trình diễn thật sự gợi khi cô đặt mình vào nó. Đây là giọng nói của một linh hồn bị đánh bại trong đau khổ.

"Ah... xin lỗi nhà, Chagama-chan."

"Cái đó cũng không tệ, nhưng, hm... nó chả moe gì cả."

Em trai cô cũng đu theo "Nhìn lại mình đi", nhưng Momonga và Touch Me thì vẫn im lặng.

Họ biết lựa chọn khôn ngoan nhất là im lặng.

"Được rồi! Cứ gọi tôi là Kazecchi."

"Kazecchi? Tôi nghĩ cô muốn thêm –chan nhỉ?"

Sức sống của Bukubukuchagama nhanh chóng thoát ra bên cạnh Yamaiko.

Cũng giống như Yamaiko, Momonga và Touch Me cũng không biết lý do tại sao họ phải gọi cô là Kazecchi. Họ nhìn người duy nhất có thể làm sáng tỏ vấn đề này.

"Ah, bà chị của tôi... chị ấy có cái danh trên sân khấu chính thống, gọi là Kazeumi Kumi. Fan cũ của chị ấy thường gọi chị ấy là Kaze-chin. Chỉ ấy cũng đã nhiền lần thay đổi, nhưng chị ấy thích nó nhất."

"Ra vậy..."

Trong nháy mắt, Slime hồng quấn vòng quanh [Nephilim]. Mặc dù trông nó như một loại vũ điệu, thật quái gỡ, quang cảnh không thể tin được này nhắc người ta nhớ đến những buổi lễ tội lỗi. Tất nhiên, đó là viễn cảnh hằng ngày của một Clan Heteromorph.

"Cho tôi gửi lời xin lỗi vì đã làm gián đoạn niềm vui của những người phụ nữ, nhưng vì tất cả mọi người đã có mặt ở đây, chúng ta bắt đầu được rồi. Hay đúng hơn, sắp bắt đầu, cũng sắp kết thúc. Oi, các chàng trai, cuộc hợp sắp sửa bắt đầu."

Sau khi Touch Me đứng dậy và lên giọng, tất cả mọi người cũng đứng lên. Tất cả bước đến bàn tròn, từng người một, tìm lấy một chỗ ưa thích và ngồi xuống.

"Giờ thì, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc hợp. Có một số điều tôi muốn nói với mọi người về sau này, vì vậy tôi mong mọi người có thể lắng nghe. Tiếp theo, trong tuần này có ai khám phá ra gì không? Có ai muốn chia sẻ chuyện gì không?"

Có thể nói rằng cuộc hợp này là một hội nghị trao đổi. Một buổi hợp chia sẻ thông tin hàng tuần và yêu câu sự giúp đỡ. Điều đó cho thấy, thông tin mới không đến một cách dễ dàng.

Theo trang web của nhà phát triển, Yggdrasill là game khám phá, và có rất nhiều thứ bí ẩn. Đây là một trò chơi, nơi tất cả các bạn phải tự chèo lái trước khi bị ném vào tận cùng. Trong khi có rất nhiều thông tin đã được thu thập, hầu hết chúng là gắn liền với các Dungeon hoặc các địa điểm khác, và người ta chỉ ước tính được chỉ có 30% thông tin trong chín thế giới là được đưa ra ánh sáng.

Ví dụ, về World-Class Item, còn được gọi là [Crapped Out]. Tổng cộng có 200 món, nhưng theo nhà phát triển, cho đến lúc này chỉ có 50 món được tìm thấy. Nhiều Player đã hết sức cố gắng truy tìm chúng, nhưng nhiêu đây là tất cả những gì họ tìm được.

Khi người lớn làm việc, các thành viên của Clan thường nghịch các kiểu trong lúc rãnh rỗi và không có thời gian để điều tra sâu vào. Vì vậy, họ thường không có thông tin nào đáng nhắc đến.

Thế nhưng, hôm nay thì khác.

"Có."

Một bàn tay giơ lên đáp lại câu hỏi của Touch Me dành cho Clan.

Nếu phải diễn tả trong một từ, thì đó sẽ là 'Ninja'. Anh mặc trang phục kiểu mẫu của Ninja và một chiếc mặt nạ kỳ quái, với thanh kiếm ở thắt lưng. Bảo thằng này không phải là Ninja thì rõ là chém gió.

Anh là một trong những đồng đội đầu tiên của Momonga— Nishiki Enrai.

"Nishiki-san. Có chuyện gì sao?"

"Đúng vậy. Touch-san. Đây thật sự là một khám phá không thể đỡ nổi."

Khi anh nói, tất cả mọi người đều "ohhhh" lên trong tò mò và hứng thú.

"—Tôi đã phát hiện một Dungeon chưa được biết đến."

Niềm vui và sự tò mò đã được che lắp trong sự ngạc nhiên, và rất nhiều thành viên trong Clan phát ra âm thanh lớn hơn cả sự kinh hãi.

Mọi người đều hỏi hang Nishiki Enrai. Momonga, Peroroncino và Touch Me là như nhau. Người duy nhất có vẻ không vui là các thành viên nữ, Yamaiko và Bukubukuchagama.

Game Yggdrasill bao gồm 9 thế giới riêng biệt. Mỗi thế giới đều vô cùng rộng lớn, và có rất nhiều địa điểm rất khó khám phá trong các thế giới này. Ví dụ như, đầm lầy khổng lồ, cánh đồng cỏ trải rộng của rừng nhiệt đới, sa mạc thiêu đốt, và nhiều nơi khác. Cần phải có trang bị đặc biệt để tiến sâu vào Dungeon, cũng như phải có một chiếc lược phù hợp và quyết tâm bằng cả mạng sống cho chuyến đi. Mặc dù vậy, có rất nhiều người đã lãng phí thời gian của họ cho một chuyến đi.

Lý do cũng là vì rất khó để tìm thấy những Dungeon chứa quái vật đánh rơi các tinh thể dữ liệu có giá trị. Bất cứ ai cũng sẽ thấy phấn khởi khi tìm được một Dungeon chưa được khám phá. Người ta có thể nói đó là một mỏ vàng.

Ngoài ra, phát hiện một Dungeon có thể ảnh hưởng đến bảng xếp hạng thế giới của một Guild. Bởi vậy, không hề có bất lợi trong đó.

"Chính xác thì cậu đã tìm thấy nó ở đâu?"

Người đại diện hỏi thay cho các thành viên Clan như không thể tin nổi không phải là Touch Me, mà là một người có Avatar với cái đầu của con quỷ dê, Ulbert Alain Odle.

Anh sở hữu một Class được gọi là [World Disaster]. Trong Yggdrasill, số lượng Player sở hữu class này là hạn hẹp— bởi vì điều kiện để có được nó là giết chết người đang sở hữu Class này. Đó là một Class chuyên về ma thuật hủy diệt, và anh là người có hỏa lực cao nhất trong Clan.

Trước khi mở miệng, Nishiki Enrai— người đã dọn sạch khuôn mặt của những thành viên còn lại trong Clan— lén liếc nhìn Touch Me.

"Mọi người có biết vùng đầm lầy độc khổng lồ trong đầm lầy thuộc thế giới Helheim?"

"Ý cậu là [the gigantic camp of the poison-resistant Tuvegs]? Đầm lầy độc đó sao?"

"Là nó đó. Tôi tìm thấy nó trong các đầm lầy ở đó."

"Thật kinh ngạc. Nhưng làm sao cậu tìm được? Rất nhiều người đã trinh sát trên không, nhưng không ai trong họ có báo cáo về việc phát hiện một Dungeon. Tôi đã nghía qua các bản ghi âm của họ, và họ không nói dối."

Tiếng nói trầm lắng thuộc về một trong những người có uyên bác nhất của Clan, Tabula Smaragdina.

Với Avatar dị hình đáng sợ, mang trang bị khiến người nhìn nghĩ rằng đó là dụng cụ tra tấn, đây là kết tinh từ công việc vất vả của anh.

"Chúng tôi không hoài nghi cậu~"

Người nói tiếp vào là một phần trong nhóm uyên bác của Clan, người này được gọi bằng biệt danh [Zhuge Kongming], Punitto Moe.

Anh đã soạn thảo toàn bộ một dự án được gọi là [Death Vines].

"Khi xâm nhập vào một địa điểm trong [Tuvegs], bọn chúng sẽ hét lên và cảnh báo cho toàn tộc biết. Thế nên chúng sẽ là đối thủ khó chịu, chúng ta muốn tiếp cận Dungeon mà không bị chúng phát hiện là không dễ chút nào."

"Ah, cái Dungeon đó ở khá sâu trong đầm lầy. Tôi phát hiện nó trong lúc tìm một thứ khác, thế nên tôi không biết phải nói cho người biết là nó ở bao xa nếu nói theo đường thẳng."

"Có ai ở đây đi cùng Nishiki-san không?"

Mọi người đều lắc đầu khi nghe câu hỏi của Punitto Moe.

"Thế thì, cậu sẽ dẫn một nhóm NPC lính đánh thuê đi chứ? Không, nếu cậu dẫn bọn bọn nó theo, cậu có thể bị phát hiện và bị áp đảo bởi số lượng vô hạn. Đó là quá khó nhằn, nó cũng là lý do mà mọi người luôn do thám các khu vực từ trên không. Um, nếu tất cả mọi người ở đây đến đó thì sẽ không phải lo gì nữa, nhưng tôi đoán là không cần thiết. Mà làm sao cậu tìm được nó vậy, Nishiki-san?"

Punitto Moe vỗ nhẹ thái dương bằng một cành nho mà trông giống như ngón tay. Có thể có lý do đằng sau việc này, nhưng thật đáng tiếc, Momonga không hiểu được. Tuy nhiên, phong cách đặt vấn đề trong bài phát biểu của anh không như thường ngày.

Mặc dù vậy, kịch bản của Punitto Moe khá hiệu quả trong việc phổ biến thông tin đến các thành viên khác trong Clan.

"Policeman-san, cậu đã mắc một sai lầm chết người," Ninja bịt mặt tuyên bố với một nụ cười. "Tất cả những gì ta cần làm là âm thầm tiếp cận [Tuveg] và thổi bay cái đầu của nó trong một nhát. Bằng cách này, nó sẽ không thể báo động cho đồng loại."

Punitto Moe không còn gì để nói.

Gameshow kết thúc.

"Yaa, cậu hiểu mà, kết liễu ai đó từ đằng nhau trong một nhát chỉ là trò trẻ con đối với tôi mà thôi. Đó là cách mà tôi thăm dò sâu vào trong đầm lầy. Trong khi có những con quái vật dạng trùng sử dụng dao động để di chuyển, tôi chắc chắn là mình có thể qua mặt được khả năng dò tìm của chúng."

"...Nishiki-san, nghe mà thấy ngứa ass thiệt. Thế quá nhiều, dù có là Ninja... Cậu chơi nhân vật của mình kiểu gì mà làm được cả đống chuyện lạ đời vậy?"

Punitto Moe nói trong choáng váng, và Nishiki Enrai đáp lại với một nụ cười.

"Ah, cậu không biết à? Đơn giản là cắn lén đó. [Damage] sẽ được nhân lên cho mấy thằng bị đâm sau lưng. Thủ của tôi phải nói là như giấy và tôi sẽ tạch ngay nếu bị phát hiện... nhưng tôi thích cái cảm giác hồi hợp đó. Tôi luôn luôn thích kiểu như đại bác thủy tinh và loại nhân vật sở hữu tốc độ cao. Cậu có thể xem đó là [Dream build] của tôi. Nói đến chuyện này, Punitto Moe-san, cậu cũng chơi Aberage, đúng không? Nó cũng giống như những gì tôi đã nói."

Game mà họ đang nói là một trò mà Momonga không có chơi. Nó liên quan đến chế tạo trang phục mạnh mẽ, và sử dụng chúng để chống lại nhau.

"Ah, tôi có chơi một loại cân bằng với giáp trung bình. Mục đích là thông bất cứ thằng nào."

"Nó cũng như những gì cậu làm. Như tôi đã nói, tối có giáp giấy, tốc độ cao và hỏa lực khủng. Tôi thậm chí còn quăng bỏ radar của mình, chỉ dựa vào đôi mắt, di chuyển nhanh hơn."

"... Đúng thật là kỳ quái."

"Tuy nhiên, Punitto-san. Thằng đệ của tôi nằm ở bậc cao cấp, với chức danh [Violet]."

Vua quái thú Mekongawa, ngồi bên cạnh Nishiki Enrai, đột nhiên kêu lên, "Eh? Cậu nói gì? Thế có nghĩa cậu là một [super top-class player]?... tôi chỉ là một [Green]. Có lẽ tôi nên bỏ Aberage..."

"Không, không, xin đừng nói thế. Hãy lập nhóm với tôi trong lần tới."

Đó như một kiểu lẻ loi khi thấy thành viên trong Clan có hứng với những điều mà người khác nói. Trong khi Momonga cảm thấy bị tổn thương, những âm thanh như tiếng vỗ tay vang lên.

"Được rồi, được rồi, mọi người đã đi lạc đề. Nishiki-san, cho chúng tôi biết về cái Dungeon đó."

"Ahhh, vâng, Touch-san, cho tôi xin lỗi. Có một hòn đảo nằm ở sâu thẳm trong vùng đầm lầy độc— hay đúng hơn, đó là một cứ điểm, và ở chính giữa là lối vào Dungeon."

Nishiki Enrai cho biết nó được gọi là Lăng Tẩm Nazarick.

"Tại sao trước đậy lại không có ai phát hiện nó khi trinh sát ở trên không nhỉ?"

Đáp lại câu hỏi đó, Punitto Moe trả lời:

"Tôi nghĩ vì đây là một Dungeon mà chỉ có thể phát hiện trong những trường hợp đặc biệt."

Một số Dungeon chỉ được tìm thấy trong những điều kiện nhất định. Ví dụ, lối vào Dungeon nằm giữa cánh đồng hoa ở sâu thẳm trong một khu rừng chỉ có thể phát hiện vào lúc trăng tròn. Một điểm đáng chú ý của việc này là [Thành Phố Băng Giá] thuộc thế giới Niflheim, chỉ có tiến vào trong một trận bão tuyết.

Mặc dù đây chỉ là một giả thuyết, Tabula Smaragdina tiếp lời:

"Có lẽ [Đại Lăng Tẩm Nazarick] chỉ xuất hiện với những ai bước đi trên đầm lầy độc? Hoặc chỉ có thể nhìn thấy dưới một độ cao nhất định."

Sau những câu trả lời "Tôi hiểu" và "Có thể là vậy", Nishiki Enrai nói tiếp.

"Vậy thì— tôi có một đề nghị. Tại sao chúng ta không đến đó sau cuộc hợp?"

Phản ứng trở nên dịu hơn khi tin là "có một hầm ngục chưa được khám phá" đã được công bố.

Một nơi chưa được khám phá, không thể nói trước được có những nguy hiểm nào đang chờ đón bạn. Có thể là một Dungeon khó nhằn, mà có thể khiến toàn bộ tổ đội bị tiệu diệt. Dungeon trong Yggdrasill không phải là loại mà bạn chỉ cần có level phù hợp với nó là được.

Có sự thay đổi trong tâm trí của mọi người là một người phụ nữ cơ bắp phát triển thay cho não.

"Thật thú vị, mọi người có nghĩ vậy không? Đây là Dungeon chưa được khám phá, đúng không nào? Chúng ta chỉ cần cố gắng không phụ thuộc vào độ khó."

"Tôi cũng đồng ý. Một Dungeon nguy hiểm, chúng ta sẽ có được phần thưởng tuyệt vời khi chinh phục nó. Tôi muốn tận dụng lợi thế là người phát hiện đầu tiên của chúng ta và chinh phục nó bằng cách thử và sai, vì vậy chúng ta sẽ nhận được phần thưởng để bù trừ vào thiệt hại. Không biết gì về Dungeon thì rất rắc rối. Chúng ta nên thu thập thông tin về cách thức chinh phục nó trước khi người khác nhúng tay vào."

Có rất nhiều quan điểm trong lời nói của Yamaiko và Ulbert Alain Odle mà mọi người có thể đồng thuận.

Momonga cũng ủng hộ ý tưởng này.

Lần đầu tiên chinh phục Dungeon, sẽ có một món tiền thưởng, hoặc nhiều hơn khoảng 10% rương báu. Ngoài ra, lần đầu tiên chinh phục Dungeon, những rương báu lớn sẽ cho trang bị với mức độ Item cao hơn bình thường từ 10-20%.

Nó sẽ là điều đáng tiếc nếu họ không thể tìm thấy báu vật và để người khác tuyên bố chủ quyền. Làm sao mà họ có thể để một mỏ vàng ở ngay trước mắt bị người khác cướp đi?

"Có vẻ như đa số mọi người đã chấp nhận chuyện này. Vậy chúng ta sẽ đến Dungeon đó ngay sau cuộc hợp. Dù sao thì đây cũng là dịp hiếm khi mà tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ."

Tiếng reo hò vang lên đáp lại lời Touch Me. Mặc dù có một vài người phản đối, họ bị xúc động bởi niềm vui của những người khác.

Sự phấn khởi của các thành viên ngồi quanh chiếc bàn như bốc hơi.

"Vậy còn ai có điều gì muốn chia sẻ không?"

Không có câu trả lời cho câu hỏi của Touch Me.

"Tốt. Giờ thì, mặc dù đây chưa phải là lúc kết thúc, tôi muốn tuyên bố một chuyện."

Touch Me nhìn quanh, và sau đó quăng ra một quả bom.

"Trước hết, tôi muốn giải tán Clan."

Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người bị đánh gục trong im lặng.

Sau đó, căn phòng bị nuốt chửng trong sự nhầm lẫn và hoảng loạn. Tiếng khóc của Momonga xuất phát từ tận đáy lòng. Sự thật là Clan này có rất ít người, và người sáng lập là Touch Me, Clan được như ngày hôm này là nhờ nổ lực của tất cả mọi người ở đây. Nếu một người muốn tự quyết định việc này hẳn sẽ làm những người khác rất bực tức.

Touch Me giơ tay lên, dường như có chuyện muốn nói, nhưng một giọng nói cắt ngang trong cơn hỗn loạn.

"Cậu muốn giải tán vì cậu là một thằng khốn ích kỹ."

Bầu không khí lạnh ngắt.

Người đã lớn tiếng nói là Ulbert. Phép lịch sử ban nãy của anh như biến mất; không, chính xác hơn thì cảm xúc khuất lấp của anh đã hiện ra mặt. Lời nói của anh là nghiêm túc, hướng về người gần gũi nhất muốn bỏ game.

Nhân vật trong Yggdrasill không thể thay đổi sắc mặt, nhưng khuôn mặt của Ulbert dường như bị bóng tối bao trùm, như thể xoắn lại bởi hận thù.

"Đồ con của con Bitch."

"Ulbert-san, cậu quá đáng lắm rồi."

Momonga không thể không lên tiếng. Ulbert quay mặt về phía Momonga, nhưng không có sự thù địch trong mắt anh. Bờ vai anh nâng lên rồi hạ xuống, như thể đang thở. Sau khi đã trấn áp ngọn lựa giận dữ trong người, anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh mà chấp nhận được.

"Momonga-san... cậu nói phải. Tôi đã đi quá xa. Tuy nhiên, cậu không nghĩ rằng hắn là một tên ích kỷ sao? Đầu tiên, hắn đã đuổi người đó đi, và giờ là đến chuyện này. Nếu hắn muốn làm thể, sao không giải tán ngay từ đầu luôn đi?"

Thực sự thì Momonga cũng có phần đồng ý với lời mà Ulbert đã nói.

Khi Clan được thành lập, đã có một mâu thuẫn rất lớn và dẫn đến việc một người bỏ game. Sự việc đã để lại một vết sẹo lớn trong tim Momonga. Cảm giác như có một vết ố trong ký ức hào hùng của một Guild đoàn kết và bạn bè yêu quý của anh.

Mặc dù vậy, Momonga vẫn phải quở trách Ulbert vì những lời đó.

Ác cảm giữa hai người họ có thể được giải quyết nếu cả hai có thể ngồi nói chuyện một cách bình tĩnh với nhau. Nếu anh cứ để Ulbert như vậy, chuyện đó có thể sẽ xãy ra thêm một lần nữa.

"Tôi hoàn toàn hiểu cậu cảm thấy thế nào mà Ulbert-san, và tôi đã bị sốc khi người đó bỏ game... Đây có thể không phải là điều tốt lành gì, nhưng tôi biết người đó còn hơn cả Ulbert. Tuy nhiên, tôi nghĩ là sẽ tốt hơn nếu chúng ta nghe Touch-san giải thích trước. Chuyện này là sao, Touch-san? Cậu có thể nói tất cả cho mọi người cùng nghe không?"

"Cảm ơn, Momonga-san. Ah... tôi xin lỗi vì đã làm mọi người hoang mang bởi tôi không giỏi ăn nói. Tôi cũng đã suy nghĩ suốt một thời gian kể từ khi số lượng thành viên của chúng ta tăng lên, cái tên Clan của chúng ta đã không còn thích hợp nữa. Vì vậy, tôi muốn giải tán Clan và tái thiết lại như một Guild chính thức."

Những tiếng reo "Oh" và như muốn vang dội khắp căn phòng.

Không như một Clan, sẽ có nhiều lợi thế hơn khi trở thành một Guild. Điều này là bởi vì có rất nhiều thứ không thể phục hồi lại nếu có một sai lầm phát sinh.

Trong đó, có hai điều đặc biệt đáng chú ý:

Tên của guild và Guildmaster.

Clan không được nâng cấp thành một Guild vì hai lý do.

Căn phòng đã lắng xuống, và Ulbert có thể nghe được, "Cậu phải nói như thế sớm chứ". Touch Me nhận thấy đây là lúc và lên giọng.

"... Thế có ai phản đối việc giải tán Clan và tái thiết thành một Guild không?"

Không ai phản đối. Điều đó là như mong đợi— Rốt cuộc thì mọi người đều mong muốn trở thành một Guild. Tuy nhiên, Momonga cảm thấy có chút lẻ loi.

Điều này là vì anh đã quá say mê game này— lý do để anh làm việc vô cùng siêng năng và có rất nhiều kỷ niệm quý giá— tên Clan, sẽ biến mất. Mặc khác, anh chưa giờ nghĩ cái tên sẽ không còn phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại. Anh thậm chí còn không dám nghĩ đến việc có người không hài lòng với cái tên.

Tên Clan là [Nine's Own Goal].

Clan được thành lập khi việc đi săn chủng dị săn trở thành trào lưu. Đó là bởi vì có một vài Class mạnh mẽ cần các Player phải Pk một số lượng nhất định chủng dị hình để học được. Do đó, các Player có nhân vật thuộc chủng dị hình đã giấu mình trong ba thế giới có lợi— Niflheim, Helheim và Muspelheim— và không sang các thế giới khác. Sau cùng thì một thế giới cũng đã đủ lớn để chơi ngay cả khi họ không thể rời khỏi.

Tuy nhiên, Touch Me và các thành viên sáng lập— bao gồm Momonga— thì khác. Họ không muốn hạn chế tham vọng của bản thân, và những chuyến phiêu lưu gan lì sang thế giới khác. Đã có bao nhiêu kẻ cố gắng lấy cho được một Class mạnh mẽ nhờ Pk Momonga và những người khác? Đó cái tên tự ti dành của một nhóm quẩn trí muốn đâm đầu vào chỗ chết, một nhóm muốn làm cho kẻ thù của mình mạnh lên.

Bây giờ số lượng thành viên đã tăng lên, và có nhiều thành viên hơn mà có thể tính bằng cả hai tay. Ngoài ra, một trong những thành viên sáng lập đã không còn ở đây. Anh ta đã rời Clan và bỏ game.

Chính vì vậy, thay đổi tên cũng là lẽ tự nhiên.

Mặc dù Momonga đã rút ra kết luận cho chính mình, tim anh vẫn đau nhói khi về người bạn của mình, một trong những người đã cùng chơi với anh từ những ngày đầu, giờ đã không còn ở cùng với anh.

Momonga chìm vào suy tư, cuộc trò chuyện ở xung quanh vẫn tiếp tục. Sau đó, Touch Me mở lời bằng một từ "Cuối cùng".

"Lần này, tôi xin rời vị trí trong Clan— không, là Guildmaster. Tôi thấy xấu hổ vì mình còn chưa được bầu, nhưng tôi hy vọng mọi người cân nhắc."

Các thành viên trong Clan im lặng nhìn nhau. Có phải anh đã nghiêm trọng quá lên? Anh có ý gì? Và ai sẽ kế nhiệm vị trí của Touch Me? Ánh mắt đã truyền tải những câu hỏi trong tim họ.

"Vậy ai sẽ là lãnh đạo kế tiếp— Guidmaster? Có ai muốn tự ứng cử hoặc đề cử ai nhận vai trò này?"

Momonga nhất trí với người đặt ra câu hỏi. Không ai có thể thay thế một người xuất sắc như anh ta. Anh cảm thấy có lỗi với người kế tục tiếp theo.

Touch Me nhìn quanh mọi người, và những lời tiếp theo như thổi bay Momonga.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#overlord