Prolouge - Phần mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công lý và cái ác có thể thay đổi tuỳ theo quan điểm của mỗi người.

Tôi đã quá mệt mỏi khi những dòng triết lý mà tôi thường không nghĩ ra lại hiện lên trong đầu.

Sự tập trung của tôi đã bị suy giảm đến mức… Tôi đã trống rỗng trong vài giờ rồi.

Tôi muốn nằm dài trên giường và dành thời gian giải trí cho những bộ truyện tranh và anime mà tôi yêu thích. Hoặc là chơi một số trò chơi mà mọi thằng đàn ông đều chơi.

Với đôi mắt cá chết, tôi, một thằng đàn ông lại đang chơi, đang chơi… “Otome game”.(TLN: “Otome game” về cơ bản là một trò chơi tình cảm lãng mạng hướng đến nữ giới.)

Đó là một trong những trò chơi được gọi là mô phỏng hẹn hò, chơi tương tự như “Gal game” – trò chơi mô phỏng hẹn hò dành cho nam giới, nhưng hoàn toàn ngược lại với Otome game.

Nhân vật chính là một cô gái. Đây là Otome game nên mục tiêu chinh phục trong trò chơi là những chàng trai. Gal game thì hoàn toàn ngược lại.

Đúng vậy, trong suốt kỳ nghỉ, tôi không chơi những trò chơi dành cho con trai.

Không phải là tôi thích chơi Otome game, tôi thích chơi game online hơn.

“ Tại sao mình lại sử dụng cả buổi sáng chỉ để tăng độ thiện cảm của tên hoàng tử chết tiệt này chứ?”

Tôi không cảm thấy vui tý nào khi thấy nhân vật nam ở trên màn hình đỏ mặt.

Về cơ bản, mọi nhân vật có thể chinh phục được trong game này đều đẹp trai.

Chúng được thiết kế bởi các hoạ sĩ nổi tiếng và được lồng tiếng bởi các diễn viên lồng tiếng nổi tiếng. Nếu đây mà là Gal game… thì tôi đã rất vui khi nghe giọng của những cô gái xinh đẹp nhưng cái mà tôi đang nghe lại là giọng nói ngọt ngào của một tên con trai và nó khiến tôi không cảm thấy vui một chút nào!

Với một biểu cảm trống rỗng, tôi tập trung vào màn hình máy tính.

Vì tôi hiện giờ không có động lực để chơi game này nê tôi hoàn toàn phải dựa vào hướng dẫn để chơi.

Sau khi chọn một trong các lựa chọn trên màn hình, bạn sẽ biết liệu đồng hồ tình yêu có tăng lên hay không, kèm theo hiệu ứng âm thanh và tư thế khác nhau mà nhân vật 3D sẽ thực hiện.

Nhân vật nam đang tạo dáng trước tôi khi đưa tay vuốt tóc, má cậu ta hơi ửng hồng.

‘ Cô khác với những cô gái khác. Hãy cho ta biết tên của cô.’

Anh chàng hoàng tử - một nhân vật chinh phục xuất hiện trong trò chơi, và được thiết lập như một nhân vật nam rất nổi tiếng đang ở trong khuôn viên trường. Đây là một cảnh mà nhân vật chính tình cờ gặp anh ta, và vẫn chưa biết anh ta là hoàng tử, vẫn nói chuyện với anh ta một cách bình thường.

Tôi đã chơi đi chơi lại rất nhiều lần. Tôi chỉ có thể phàn nàn về những cảnh gặp gỡ đầu tiên mà tôi đã thấy nhiều lần này.

“Chắc cô ta đang đùa mình. Làm gì có chuyện người ta lại không biết ai là hoàng tử của đất nước mình. Thật quỷ quyệt. Cô ta thật ranh mãnh mà.”

Có vẻ như hoàng tử không để ý đến hành vi ranh mãnh đó của cô ta.

“… Tên đo đỏ mặt trong khi đang vui mừng…Đúng là cậu ta không có con mắt tinh tường.”

Tôi đang dành cả kỳ nghỉ cuối tuần được chờ đợi từ lâu của mình chỉ để chơi cái game Otome này sao.

Bây giờ đang là trưa Chủ nhật. Tôi đã chơi cái game này không ngừng kể từ thứ Bảy. Gần đây, tôi rất bận và không có thời gian nghỉ cuối tuần.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy âm thanh chuông báo từ điện thoại thông minh của mình.

Khi kiểm tra, tôi thấy đó một tin nhắn có hình ảnh từ em gái tôi.

‘Em đang ở biển cùng với bạn~’

… Nhìn nụ cười tươi như hoa của em gái mình khiến tôi sôi máu.

‘Đừng đùa với anh mày! Chẳng phải mày bảo là mày bận sao? Đã thế còn bắt anh mày chơi cái game này nữa?’

Bây giờ, tôi đang chơi Otome game của em gái mình.

Vào sáng thứ Bảy, em gái tôi, một sinh viên đại học sống cùng bố mẹ trái ngược với tôi, người đang sống một mình, đến thăm căn hộ của tôi.

Tôi đã nghĩ có cái gì đó bất thường trước khi nó ép tôi chơi cái game này.

Với một nụ cười, nó nói: “Bây giờ anh đang rảnh đúng không, hãy hoàn thành trò chơi này hộ em nhé.”

Và hoàn thành có nghĩa là tôi phải thực sự hoàn thành nó. Sau khi xem một vài hình ảnh, video hay cảnh trong trò chơi ít nhất một lần, nó có thể phát đi phát lại nhiều lần và nó bảo tôi hoàn thành mọi thứ.

‘Đừng làm phiền tao nữa! Tự mình hoàn thành nó đi!’ là những gì tôi đã nói.

−−− Tôi đã nhận được tin nhắn trả lời từ em gái mình.

‘ Huh? Anh thật sự muốn nói vậy sao? Nếu anh không hoàn thành nó, em sẽ không giải thích nó với mẹ. Em sẽ mua quà lưu niệm cho anh, vì vậy hãy hoàn thành nó nhé ~.’

Khi đọc tin nhắn, tôi hét lên trong khi cố gắng đập điện thoại xuống sàn.

“ Chết tiệt !!”

Tôi đã muốn từ chối làm điều này.

Tuy nhiên, em gái tôi sống ở nhà – có một lượng lớn sách của nó trong phòng tôi. Đó là những cuốn sách mà nó thích, chủ yếu là Fujoshis và mẹ tôi tình cờ tình thấy chúng khi bà đang dọn dẹp, và bây giờ nó đã gây ra sự hiểu lần về việc tôi có sở thích đó.( TLN: Fujos đây là những cô gái có niềm đam mê mãnh liệt với yaoi)

Tôi đã cố gắng giải thích với mẹ nhưng càng cố giải thích −−  bà ấy càng nghĩ rằng tôi đang cố lừa dối bà ấy.

… Đó là một cơn ác mộng.

Tôi cũng biết rằng em gái tôi là một Fujoshi qua sự hiểu lầm này.

Và, có lẽ bạn đang nghĩ đó là vận rủi đúng không? Nhưng …Mọi người lại tin tưởng em gái tôi hơn tôi. Ngay cả từ quan điểm của anh trai nó, nó là một đứa thông minh và ngoại hình và thành tích cũng tốt nữa. Người ta thường bảo nó rất thân thiện và tử tế.

Sự thật, nó là một con sói đội lốt cừu và nó luôn khiến tôi vướng vào những rắc rối.

Đánh giá về vấn đề trò chơi này, tôi cũng có thể nó rằng nó có kiểu tính cách tồi tệ nhất.

Nó giấu kín những sở thích của mình và dù tôi có cố giải thích với bố mẹ thế nào thì họ cũng tin vào lời của em gái tôi hơn.

Khi mẹ tôi gọi cho tôi, tôi gần như đã khóc. Đó cũng là khoảng khắc mà trong tâm trí tôi khắc sâu mong muốn trả thù em gái mình .

Kìm hãm cơn thịnh nộ, tôi quay lại màn hình.

Khi cầm bộ điều khiển lên một lần nữa, tôi chỉ nghĩ đến việc hoàn thành trò chơi này cho nhanh để giải quyết cái hiểu lầm này. Thật khó chịu nhưng bố mẹ tôi lại tin tưởng em gái tôi hơn tôi.

Em gái tôi hứa sẽ giải toả sự hiểu lầm nếu tôi hoàn thành trò chơi.

… Không còn gì để tôi làm ngoài việc hoàn thành cài Otome game này.

Điều này thật khó chịu, nhưng em gái tôi xuất sắc trong việc nói dối thông qua một tình huống. Vào sáng thứ Bảy , nó đã bác bỏ sự phản đối của tôi về việc nó cần tiền cho chuyến đi của mình −−  và yêu cầu tôi đưa tiền tiêu vặt của mình cho nó. Thật là thảm hại khi tôi sợ khi đưa tiền của mình cho nó.

Tuy nhiên tôi chắc chắn sẽ trả thù. Tôi sẽ tiếp tục mưu đồ của mình khi điền vào đồng hồ đo tình yêu của anh chàng này ở đâu bên kia màn hình.

“Mày sẽ phải hối hận vì đã chọc giận tao.”

Từ rất lâu rồi, em gái tôi đã khéo léo lấy được cảm tình từ mọi người.

Nố biết rằng mình dễ thương, nó hoàn toàn trái ngược với tôi. Điểm yếu duy nhất của nó có lẽ là cách nó che giấu sở thích của mình với mọi người xung quanh.

Tôi nhíu mày trong khi tiếp tục trò chơi với cảm giác thất vọng.

“ … Mình không thể cứ bị ăn hiếp như thế mãi được.”

Em gái tôi  đã ép tôi chơi Otome game.

Với mục tiêu trở thành một game Otome game quy mô lớn, nó có khá nhiều phiên bản. Em gái tôi là một trong những người đã mua ngay phiên bản giới hạn cho phần minh hoạ và diễn viên lồng tiếng nổi tiếng.

Tuy nhiên, vấn đề là mặc dù là một game Otome, nó có các yếu tố RPG và thậm chí cả các yếu tố chến tranh trong đó.

Đúng như dự đoán, đây là một sự thay đổi nhịp độ kỳ lạ so với các game của các công ty sản xuất game Gal.

Bối cảnh của trò chơi là một thế giới fantasy của kiếm và phép thuật.

Đó là bối cảnh nơi mọi người sống trong một thế giới fantasy khác với trái đất.

Tôi tin rằng đó là một thế giới có hoàng gia và quý tộc, nơi mà tầng lớp xã hội không cao, nhưng đó cũng là một thế giới nơi các hòn đảo nổi lơ lửng cùng những chiếc thuyền bay và các hiệp sĩ có thể tiến hành chiến tranh trong khi mặc một bộ giáp năng lượng và chiến đấu trên bầu trời.

Trong trò chơi này, nhân vật chính là một cô gái bình thường xuất thân ở nông thôn, và ghi danh vào ngôi trường dành cho quý tộc.

Cô ấy là một học sinh danh dự và được phép vào trường dù là một thường dân.

Vì vị trí đặc biệt của cô ấy, cô bị ghét bỏ bởi những cô gái có địa vị cao hơn. Tại ngôi trường đó, cô tình cờ gặp hoàng tử và một số chàng trai quý tộc, nhưng đồng thoiwfm cô cũng bị dính vào nhiều vấn đề khác nhau thậm chí là chiến tranh.

Dù sao đi nữa, đó là một trò chơi đưa cuộc phiêu lưu và chiến tranh thành một trò chơi tình yêu học đường.

Ngoài ra, đó là một thế giới theo chế độ “Mẫu hệ”.

Lúc đầu, em gái tôi cũng thử tự hoàn thành trò chơi nhưng cuối cùng có vẻ no không rành về các yếu tố con trai nên đành bỏ cuộc.

Bởi vậy, tôi mới phải hoàn thành trò chơi tẻ nhạt này. Nó nói với tôi “Anh chỉ cần hoàn thành trò chơi đơn giản này thôi. Dễ mà, phải không?”

Chà, tôi chắc chắn là rất thích chơi game, nhưng ngay cả tôi cũng nghĩ rằng điều này là khó khăn.

“ Không ai muốn những phần này bên trong game Otome ngay từ đầu.”

Dù phàn nàn, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình trong khi vận hành bộ điều khiển.

Trên màn hình, những chiếc tàu bay được xếp thành hàng.

Thiết kế của khí cầu trông giống như quả bong bầu dục. Nhiều tàu bay có thiết kế khác với nó.

Có các đường lưới hình lục giác. Đó là chiến đấu theo lượt, nơi bạn phải di chuyển các con tàu của mình để tấn công đối phương bằng cách sử dụng các khẩu pháo trên tàu của mình, và các hiệp sĩ với bộ giáp năng lượng sẽ lao vào kẻ thù, nhưng −−.

“Chết tiệt! Loại kỹ năng của kẻ địch đang được kích hoạt ở đây! Điều này thật khó chịu. Mình phải tìm cách giải quyết hiệu quả hơn.”

Các kỹ năng và kỹ thuật đặc biệt của kẻ thù đang được kích hoạt, và các đồng minh đang tấn công sẽ nhận sát thương lớn.

Một khi đồng minh bị tấn công, họ trực tiếp nhận đòn tấn công của đối thủ và chìm… mặc dù kỹ năng và khả năng có thể chiến thắng đối thủ, nhưng có một yếu tố ngẫu nhiên khiến mọi thứ nên rất khó khăn.

Nếu là em gái tôi, có lẽ nó đã từ bỏ ở đây.

“A, tào lao.”

Chiêc phi thuyền mà tôi không thể để chìm, chiếc chở hoàng tử ngay lập tức bị chìm.

Tôi thấy các chữ cái “ Game Over” trên màn hình của mình.

“Nó lại xảy ra một lần nữa! Đúng là không thể chơi trong khi đang xem hướng dẫn!”

Tôi rất muốn nói với em gái mình tôi từ bỏ nó. Tôi muốn nói rằng tôi chỉ cỏ thể tải xuống một tệp đã lưu hoàn chỉnh từ internet, nhưng… trò chơi này có tính năng đặt tên cho nhân vật chính. Em gái tôi đã đặt tên cho cô ấy.

Nó muốn các diễn viên lồng tiếng thì thầm tên của nó hoặc đại loại như vậy…

Do đó, tôi không thể giải quyết vấn đề này bằng cách đưa vào một tệp đã lưu hoàn chỉnh.

Tôi phải tự mình giải quyết.

“ Mình đã làm điều này rất nhiều lần rồi! Cái tên hoàng tử này chìm hơi nhiều rồi thì phải? Có phải nó không? Nó muốn mình nạp để mua những con tàu mạnh hơn đung không? Đây có phải cách mà nhà sản xuất chi tiền cho các giao dịch này không?”

Mặc dù là một game offline nhưng nó vẫn có nội dung trả phí để nâng cấp. Chúng có phải là phản ứng trước những lời kêu gọi của người chơi về việc không thể hoàn thành trò chơi, hay điều này này được thực hiện như một phép tính…? Họ đưa ra nhiều vật phẩm giúp cuộc chiến trở nên dễ dàng.

Tôi không muốn bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cho em gái mình, nhưng điều khiến thời gian của tôi bị mất đi chắc chắn là phần chiến đấu và chiến tranh.

Loại bỏ những yếu tố trên, nó cơ bản giống như Gal game. Không có vấn đề nào phát sinh trừ khi bạn chọn sai lựa chọn. Tôi đã tạm dừng trò chơi để tìm nội dung trả phí.

Một lượng lớn các sản phẩm xuất hiện trên màn hình.

Giá của chúng khoảng 100 yên, nhưng những thứ hứu ích cho chiến đấu như tàu bay và áo giáp năng lượng lại đắt một cách kỳ lạ.

300 yên , 500 yên thậm chí còn có món đồ với giá 1000 yên.

“… Chính những điều này đã làm cho danh tiếng của nó xấu đi.”

Ban đầu, trò chơi có quy mô siêu lớn được mong đợi này đã bị chỉ trích trên Internet vì không thể hoàn thành trò chơi nếu không nạp tiền để mua các trang bị.

Do nó có chi phí cao, giá đã được điều chỉnh lại và hạ giá xuống trong vòng một tháng.

Tuy nhiên ngay cả như vậy, tôi vẫn nghĩ rằng nó còn khá đắt. Với những suy nghĩ trong đầu, tôi đang xem các bộ đồ bơi nam đang được bán.

“ Mình không thích nhìn đồ bơi của con trai.”

Những gì đang được bán là mặt hàng đồ bơi dành cho nam.

Nhìn nó tôi thấy ghê tởm.

Mặc dù vậy, nếu đây là gal game và những món đồ này được thay thế bằng những bộ đồ bơi của nữ thì nó sẽ là thứ tôi muốn mua.

“ Nó có lẽ không hợp với phụ nữ như đàn ông.”

Tôi cảm thấy không vui khi tưởng tượng người chơi nữ đứng trước những chàng trai đang mặc đồ bơi này.

“ MÌnh tự hỏi con gái có cảm thấy như vậy về dàn harem của mình không nhỉ? Mà thôi, sao cũng được.”

Một người đàn ông được bao quanh bởi những cô gái là harem, một người phụ nữ được bao quanh bởi những  chàng trai là harem ngược. Một người đàn ông nhìn thấy một harem ngược sẽ cảm thấy khó chịu và một người phụ nữ nhìn thấy một harem sẽ cảm thấy không tự tin.

Tôi cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về những điều như vậy. Dù sao, tôi sẽ chỉ tập trung duy nhất vào việc hoàn thành trò chơi này.

“ Vậy thì, mình nên mua cái gì để nhanh chóng kết thúc trò chơi này đây?”

Vì chúng là nội dung có trả phí nên chúng phải có  hiệu quả hơn.

Vũ khí đặc biệt cho nhân vật nam, thiết bị đặc biệt cho nhân vật chính và những thứ khác cũng được bán ở đây.

Tôi muốn mua thứ gì đó hữu ích cho chiến đấu, bất cứ thứ gì có thể giúp tôi sớm hoàn thành trò chơi này.

“… Cái này?”

Thứ xuất hiện trước mắt tôi là một phi thuyền là vật phẩm đắt nhất.

Nó bỏ qua các hiệu ứng trạng thái rắc rối và nhu cầu tiếp tế, nó dường như là phi thuyền mạnh nhất.

“ Không phải là một phi thuyền, cái này trông giống như một chiến hạm không gian.”

Vẻ ngoài của nó là kim loại và nó không giống bất kì phi thuyền nào khác trong trò chơi. Thiết kế của nó khiến mọi người nghĩ ngay đến một chiến hạm không gian,

Với giá 1000 yên, tôi không có gì đề bàn cãi về hiệu xuất của nó nữa.

Kiểm tra mô tả của nó, nó có từ thời cổ đại hay gì đó… dù sao thì nó cũng được viết là một con tàu vũ trụ đáng sợ.

“… Nó thực sự là một chiến hạm không gian! Hoặc có thể là một lỗi đánh máy?”

Có phải họ viết nhầm nó như một con tàu vũ trụ trong phần mô tả? Tôi đã suy nghĩ về điều đó, nhưng tôi không quan tâm miễn sao tôi có thể hoàn thành trò chơi.

Điều quan trọng là việc mua nó có thể làm cho trò chơi trở nên dễ dàng hơn.

Tiếp theo là kiểm tra áo giáp.

Những bộ giáp năng lượng… chúng co hình dạng như một bộ giáp, nhưng chúng không mang lại cảm giác chân thực chút nào. Chúng giống như những con robot khổng lồ.

Những người mặc bộ giáp này trong khi chiến đấu là… các hiệp sĩ.

Từ quan điểm của một người phụ nữ, có lẽ họ thấy thật tuyệt khi người đàn ông có thể chiến đấu vì họ?

Dù sao, với cuộc giao dịch lớn như thế này, mình có thể chiến thắng mọi kẻ thù.

Nếu điều này làm cho việc hoàn thành trò chơi  dễ dàng hơn thì tôi sẽ không coi đó là một khoản tiền lớn.

Bộ giáp có màu đen tuyền làm cho nó trông hơi phản diện , nhưng điều đó không có vấn đề gì. Anh hùng bóng tối cũng rất tuyệt … Nghĩ về nó, đây là một thiết kế khá tốt cho một thứ gì đó sắp ra mắt từ một game otome.

Kiếm rất mạnh, nhưng các kiếm sĩ lại không có các vũ khí tầm xa. Điểm yếu của họ là quá phụ thuộc vào vũ khí, và nếu một anh chàng có trang thiết bị kém… họ sẽ là một kẻ yếu kém về phép thuật và sẽ bị tấn công.

Do việc chinh phục các nhân vật mục tiêu không hữu ích cho lắm, tôi đã chơi lại nhiều lời…

“Mình phải hoàn thành việc này… và bằng mọi giá mình muốn hoàn thành nó một cách dễ dàng.”

Tôi đã mất rất nhiều thời gian quý báu của mình để chơi cái game otome này.

Tôi không có đủ kiên nhẫn nên bằng cách sử dụng thứ mà tôi đã bỏ tiền ra mua, tôi có thể tiếp tục hoàn thành trò chơi này.

Trời đã tối, tôi đã hoàn thành hơn 90% sự kiện và CG.

Tất cả những gì còn lại là cái kết của harem ngược.

Kết thúc còn lại là nơi tất cả nhân vật nam kết hôn với nhân vật chính.

Đây được gọi là kết thúc thực sự của trò chơi – kết thúc thích hợp, nhưng đối với tôi, dù nó có đung hay không cũng không quan trọng.

Tôi không chơi trò này vì mong muốn nhìn thấy cảnh này.

Trong phần cuộc sống hằng ngày… Tôi lấy những món đồ nhận được từ các chàng trai khi đồng hồ tình yêu của họ đạt một lượng nhất định, và bán chúng ở một cửa hàng đồ cũ vào ngày hôm sau.

Tuy nhiên, nhân vật chính là bạn đồng hành của những mục tiêu chinh phục.

Sẽ thật tệ nếu bán chúng đi ngay trước mắt họ, nhưng đây là một trò chơi nên điều đó không quan trọng .

Nếu đây là một gal game, tôi sẽ không làm một hành động như thế. Mặc dù đó là một trò chơi, nhưng tôi không thể quái gở như vậy được.

Dù sao, đây là game otome của em gái tôi. Không có gì quan trọng miễn là tôi có thể hoàn thành nó.

Tôi tiếp tục chơi trong khi đang suy nghĩ như vậy… và rồi tôi nhận ta rằng trời đã tối.

Cuối cùng cũng hoàn thành được harem ngược, niềm vui sướng tột cùng từ sự giải thoát khỏi trò chơi đi kèm với cảm giác mệt mỏi và trống rỗng.

“… Phải mất hai ngày để hoàn thành nó.”

Khi xem đoạn kết, những cảm xúc tức giận, đau buồn, sung sướng lẫn lộn trào dâng,

Tại sao tôi phải làm điều này?

Tôi đã lưu dữ liệu và giữ lời hứa với em gái mình, tôi gục xuống giường.

Nhìn đồng hồ, còn hơi sớm để ngủ.

Tôi không muốn di chuyển vì đã kiệt sức, nhưng kết quả của việc nhẹ nhõm khi moi chuyện đã kết thúc là một cái bụng đói.

Đặt tay lên bụng, tôi nhớ là mình đã ăn ít vao buổi sáng và cuối cùng không ăn gì.

“ Không có gì trong tủ lạnh.”

Tôi đã định mua sắm trong thời gian nghỉ ngơi nhưng tôi đã ưu tiên hoàn thành trò chơi trước và vì vậy tôi đã không đi ra ngoài.

“Có lẽ mình nên đi ăn ở một nhà hàng?”

Khi kiểm tra thời gian trên điện thoại thông minh của mình, tôi nhận được một tin nhắn từ em gái mình.

‘Em đã kiệt sức vì chơi đùa cả ngày rồi ~ Phá đảo nó trước khi em về nhé <3 Nếu anh không hoàn thành nó, anh sẽ mãi là người anh biến thái đấy! XD’

“Nó là đứa tồi tệ nhất.”

Nó đưa ra yêu cầu với tôi khi nó thích và bảo tôi phải làm việc nghiêm túc. Hơn nữa nó còn đang tống tiền tôi…

Tuy nhiên, có câu hỏi nhỏ nảy sinh.

“ Nó lấy tiền ở đâu ra nhỉ? Nó có đi làm thêm hay gì đó đâu?”

Tiền tiêu vặt mà tôi đưa cho nó chắc chắn không đủ.

Có lẽ nó không muốn cho ai biết điều này vì cái tính kiêu ngạo của nó. Nếu nó đi làm thêm thì nó sẽ không có bất kỳ thời gian rảnh noà cho đến khuya.

Ngoài ra, nó nói rằng nó sẽ không đi làm công việc bán thời gian vì không muốn làm việc.

Bây giờ nghĩ lại, tôi nhớ lúc trước nó có nói với mẹ tôi cái gì đó.

“Nó nói rằng cần tiền để làm giấy chứng nhận hay thứ gì đó khác.”

Có vẻ như bố mẹ tôi đã nghĩ ngay đến việc lấy bằng lái xe ô tô và chuẩn bị tiền cho nó. Nhưng một phần nó dùng để đi du lịch.

Tôi nhanh chóng chụp màn hình điện thoại lại để có bằng chứng.

Tôi chuyển những bức ảnh của nó lên PC và gửi cho mẹ tôi.

“Ha. Thật là ngu ngốc. Đây chính là hình phạt thích đáng dành cho mày vì đã coi thường tao.”

Nó đã đe dọa tôi và đi du lịch.

Nếu tôi cho bố mẹ xe cái này, không biết họ sẽ nghĩ gì đây?

Đúng như dụ đoán, nó sẽ không thể bào chữa cho những việc làm của mình trước những bằng chứng này. Rồi cuối cùng cũng đã đến lúc phơi bày bộ mặt thật của mày rồi.

Tôi nhận thấy rằng mình đang cười teo toét khi nghĩ về nó. Rồi tôi nhận ra một điều.

“Huh? Nếu như mình làm việc này ngay từ đầu thì có lẽ mình đã không phải hoàn thành cái game này rồi.”

Trong khi nhận ra mình thật ngốc, tôi đứng dậy và cầm ví trên tay để chuẩn bị đi đến nhà hàng.

Tôi sẽ tạm gác chuyện của em gái mình và đi ăn.

Tôi sẽ không vắt kiệt  sức mình vào trò chơi này nữa.

Trong khi nghĩ vậy, bước chân của tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Đó là một cảm giác dễ chịu một cách kỳ lạ, giống như cảm giác vui vẻ sau khi chạy xong deadline vậy.

“Bây giờ, hôm nay mình sẽ gọi thật nhiểu món ngon và thậm chí mình sẽ gọi món gì đó đắt tiền từ thực đơn…”

Tôi rời khỏi cửa nhà trong khi mong chờ bữa tối thịnh soạn của mình. Tôi đi qua lối đi trống trải với ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy và sau đó tôi bị tấn công bởi một cơn chóng mặt đột ngột khi tôi đến gần cầu thang.

 “—Ah, điều này thật tệ.”

Tôi đang dần mất đi ý thức, và như một con rối đứt dây, tôi ngã nhào ngay tại chỗ.

Cơ thể tôi không hoạt động như những gì tôi muốn.

Tầm nhìn của tôi giảm xuống khi tôi đến gần cầu thang.

Tôi không cảm thấy đau đớn gì trong cơ thể, nhưng tôi nhận ra rằng hành động của mình hiện tại rất nguy hiểm.

“Không thể nào… mình sẽ thực sự chết…. như thế này sao….”

Em gái tôi đã phá nát kỳ nghỉ mà tôi mong đợi từ rất lâu và ngay khi tôi nghĩ rằng mình được tự do thì giờ tôi lại sắp chết. Thật là, cuộc sống của mình tràn ngập sự đen đủi.

Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy – phẫn nộ.

Khi cảnh vật xung quanh tôi dần mờ đi và tôi dần mất đi ý thức, tôi đã có một ý nghĩ trước khi trút hơi thở cuối cùng của mình – Tôi đã thấy cảnh tượng mà bình thường sẽ không xảy ra ngay cả khi đó là hình ảnh cuối cùng trước khi chết.

Có đất nhô lên từ biển.

 Một chiếc phi thuyền đang bay trên không trung. Khi tôi đưa tay chạm đến mặt trời trên bầu trời trong xanh và mây trắng, ý thức tôi mờ dần.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trên một mỏm đất, cỏ mọc tươi tốt.

Có tiếng cỏ xô vào nhau và hương thơm của thảo nguyên.

Nằm xuống trên một thảo nguyên, tôi, Leon Foe Barford, bị tấn công bất ngờ bởi một cơn đau đầu dữ dội.

Tôi đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

“C−vừa rồi là cái gì vậy?” (Leon)

Do hoảng sợ ngồi dậy nên một ít cỏ vướng vào quần áo của tôi rơi xuống đất. Khi gió thổi những ngọn cỏ bay đi.

Khi tôi nghĩ đó là một cơn gió mạnh, một chiếc khí cầu khổng lồ lướt qua phía trên tôi chắn ngang ánh sáng mặt trời với cái bóng lớn của nó.

Chiếc phi thuyền bằng gỗ giống như một chiếc hộp, là chiếc thường xuyên đến lãnh thổ này.

Tôi thường nhìn nó một cách thờ ơ, nhưng hôm nay, tôi không thể giấu được đôi mắt kinh ngạc.

Cảm giác như thể đây là đầu tiên tôi nhìn thấy nó.

Ôm chặt lồng ngực, tim tôi vẫn đập dữ dội, hơi thở cũng không ổn định.

Khi tôi đứng dậy, tôi nhìn về hướng mà phi thuyền kia đang tới, có một vùng biển trải dài phía xa.

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, biển trông khác hẳn.

“Cái gì thế này? Tại sao ── “ (Leon)

Tôi từ từ bước về phía trước và rồi ngã nhào.

Nhìn thấy cơ thể, tay chân của mình nhỏ bé lạ thường.

Tôi chắc chắn đây là cơ thể của mình nhưng tôi lại cảm thấy mình nhỏ bé một cách kỳ lạ.

Thay vì lo lắng về điều này, tôi cần kiểm tra lại tình hình trước.

Tôi đứng dậy và đi bộ, sau đó chuyển hướng sang biển.

Tôi có linh cảm khó chịu về điều này.

Tôi cảm thấy mất khá nhiều thời gian với đôi chân trẻ con này nhưng cuối cùng tôi đã đến nơi.

Vị trí tôi đang đứng có hàng rào ngăn người rơi xuống .

“Đúng. Nó giống như – một hòn đảo nổi.” (Leon)

Đây là một hòn đảo nổi trên biển.

Đảo vẫn nổi nhưng tôi không biết nên vui hay nên buồn vì nó nữa. Nó làm tôi nhớ đến một khung cảnh về một hòn đảo nổi trên biển.

Mặc dù lẽ ra tôi không cần phải làm như vậy, nhưng dù sao tôi cũng muốn xác nhận điều đó.

Từ nãy tới giờ có gì đó lạ lạ.

Khi tôi đưa tay về phía mặt trời, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, dường như đó là cuộc sống của một người khác. Đó là toàn bộ cuộc sông của một người đàn ông không sống ở đây.

Không có gì nổi bật về nó nhưng nó có vẻ thú vị. Nó có thể được viết ra như một giấc mơ hoặc ảo ảnh, nhưng nó cảm thấy sống động và chân thực đến lạ lùng.

Mặc dù tôi đã nhìn thấy toàn bộ cuộc đời của người đàn ông đó nhưng tôi không nhớ tên anh ta.

Tôi tựa đầu vào hai tay.

Đó là một ký ức sống động nhất mà tôi từng thấy, vậy mà tại sao tôi không thể nhớ được tên của anh ấy?

Tôi cảm thấy như tôi đã ngay lập tức nhớ lại những trải nghiệm của một người đã ngoài 5 tuổi như tôi.

Tôi ngồi thụp xuống, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi cảm thấy như những ký ức hiện tại của tôi và những ký ức tôi nhớ đang hoà quyện vào nhau.

Tôi nhìn lên bầu trời sau hàng rào.

“… Chuyện gì… chuyện gì đã xảy ra với mình vậy?” (Leon)

Ngay cả tôi cũng không biết câu hỏi đó hướng đến ai.

Vì mặt trời lặn, tôi nhanh chóng trở về nhà.

Tôi miễn cưỡng quay trở lại và tôi nhớ ra rằng tôi đã đến mảnh đất này để chạy trốn, nhưng tôi muốn quay về nhà trước khi trời tối.

Tôi chuẩn bị tinh thần khi trở về nhà, và cha tôi đang đợi ở đó.

Ông ấy đứng trước cửa ra vào và chờ đợi với một điệu bộ khó khăn.

“Thằng nhóc này!”(Barcus)

Ông ấy đánh vào đầu tôi một cái, tôi vừa mở cửa trước vừa cố kìm nước mắt.

Sau đó là mẹ tôi

“Cuối cùng con cũng về. Tại sao sao con lại chạy đi mất vậy hả!? Con không biết hôm nay là ngày phu nhân tới sao?”(Luce)

Cha tôi, Barcus, là một lãnh chúa phong kiến – một Nam tước.

Cách đây không lâu hình ảnh về một quý tộc đột nhiên xuất hiện, một hình ảnh họ mặc quần áo chỉnh tề và để lại nhiều ấn tượng về tính cách keo kiệt. Tuy nhiên, trong hình ảnh đó, họ mập mạp, trong khi bố tôi là một người đàn ông cơ bắp với bộ râu rậm. Trang phục của ông ấy là một chiếc áo sơ mi, quần tây màu nâu và giày bốt, trông không có vẻ gì giống với quý tộc.

Mẹ tôi là một tình nhân của ông ấy tên là Luce – Một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình hiệp sĩ phục vụ cho gia đình Barfort.

Cô ấy không mặc váy mà quần áo của một người phụ nữ ở nông thôn.

“Phu nhân” mà mẹ tôi đang nói đến là người vợ hợp pháp của bố tôi, Zora.

“Con… con xin lỗi…”(Leon)

Có lẽ cảm nhận được luồng khí xung quanh tôi khác với mọi khi, cha mẹ tôi thể hiện một biểu cảm phức tạp khi họ dẫn tôi đến nơi tôi đang ở −− đây không phải là một căn biệt thự mà là một nhà kho.

Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc váy đang quan sát tôi từ cửa trước.

Những ánh mắt lạnh lùng hướng về phía tôi, vì lẽ ra tôi không nên rời khỏi biệt thự.

Với những người trong bộ trang phục được thêu trang sức, con trai cả Rutart và con gái lớn Merce đang tự kiềm chế mình.

Chỉ có hai người đó là −− con cái hợp pháp của người vợ hợp pháp, Zora.

Phía sau họ là người đàn ông là người đàn ông đang mặc vest trông cao ráo và gọn gàng. Có đôi tai dài, họ là những Elf đang đứng đó chế nhạo tôi.

“Trời ơi, đứa trẻ vô học này không khác gì một con thú hoang cả.”(Zora)

Người phụ nữ này, người đang nhắm mắt một phần và tóc búi lại, toát ra hình ảnh chính xác của một cô gái quý tộc. Anh trai và em gái tôi mặc những bộ quần áo đắt tiền, không giống như tôi.

Mẹ tôi xin lỗi, và bố tôi đưa tôi vào kho.

Cha tôi vẫn giữ vẻ mặt chịu đựng cho đến khi chúng tôi đến nhà kho.

“… Hãy tự suy ngẫm về bản thân trong nhà kho đi. Con sẽ được ăn sau.”(Barcus)

Khi tôi gật đầu với những gì bố tôi nói, hoá ra ngoài tôi ra còn một người khác ở nhà kho.

Đó là con trai thứ hai, Nicks.

Anh ấy là anh trai tôi, người mặc quần áo giống tôi và đang đọc sách dưới ánh sáng đèn lồng. Tôi và bố nhìn anh ấy với vẻ ngạc nhiên.

“Con cũng thật ngốc! Cố chịu đựng một vài ngày rồi họ sẽ rời khỏi đây thôi.”(Barcus)

Khi bố tôi nhìn, anh tôi quay lại nhìn cuốn sách, ông ấy đã đánh vào đầu anh ấy một cái.

“Nicks, giúp Leon học bài.”(Barcus)

Anh trai tôi làm một bộ mặt như thế anh phản đối quyết liệt điều đó, nhưng anh ấy dọn dẹp và tạo cho tôi một chỗ trên bàn.

Khi tôi ngồi xuống, anh ấy cảnh báo tôi.

“Nếu như em ngủ quên, anh sẽ đánh em.”(Nicks)

Thấy tôi gật đầu, bố tôi bỏ về dinh thự.

Bây giờ chỉ có hai chúng tôi, anh trai tôi đưa cho tôi một cuốn sách để đọc.

Tôi mở cuốn sách đã đọc rất nhiều đến mức rách nát và có những nét vẽ nguệch ngoạc chỗ này chỗ kia.

Tôi đã ở lại trong nhà kho.

Trong khi xua đuổi lũ bọ đang tụ tập xung quanh ánh sáng, tôi đọc.

Tôi đã có cảm giác hơi kỳ lạ ở đây.

Đầu tôi tràn ngập thứ ngôn ngữ mà tôi không nhận ra. Rõ ràng là ngôn ngữ này khác với những gì tôi viết trong cuốn sách này. Thực ra, tôi cảm thấy ngôn ngữ đó dễ dàng hơn.

Khi tôi lo lắng về những điều như vậy, có vẻ như anh trai tôi nghĩ rằng tôi đã vấp phải những từ mà tôi khó đọc.

“Tự mình suy nghĩ kỹ một chút. Nếu em thực sự không biết, thì anh sẽ chỉ cho em biết đó là gì ”.(Nicks)

Thời gian lặng lẽ trôi.

Những con bọ dai dẳng và khó chịu đang tụ tập xung quanh ánh sáng.

“──Này, anh ơi (Aniki)?” (Leon)

Anh trai tôi hơi ngạc nhiên vì tôi đã nói.

"Anh trai? Em không gọi anh là anh trai (Nii-san) vào buổi sáng sao? ” (Nicks)

Tôi cố gắng sửa mình một cách vội vàng, nhưng anh trai tôi dường như đã nhìn thấu tôi.

“Em có đang ở thời kỳ đó không đấy? Mà em cố gắng tỏ ra già đấy à? Chà, điều đó không quan trọng đối với anh. Bỏ chuyện đó sang một bên, có gì không hiểu không ?” (Nicks)

Tôi lắc đầu.

Điều tôi tò mò hơn là cách đối sử của chúng tôi.

Tôi đã không bận tâm về nó cho đến bây giờ, nhưng những nghi ngờ hiện đang xuất hiện từng cái một.

Tôi hiểu rằng cậu con trai cả rất được trân trọng, nhưng tại sao chúng tôi lại là những người duy nhất bị đuổi đến một nhà kho? Chúng tôi còn có những người chị và em gái.

Tuy nhiên, những người chị em đó không ở trong nhà kho, mặc dù họ là con của tình nhân như chúng tôi.

"Tại sao chúng ta là những người duy nhất trong kho?” (Leon)

Anh trai tôi lẩm bẩm một mình, nói "Họ nói với anh rằng họ sẽ chỉ đến ngày hôm qua ..." sau đó anh ấy đặt cuốn sách của mình sang một bên và nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Đó là bởi vì phu nhân ghét chúng ta."(Nicks)

"Đó là bởi vì chúng ta là con của mẹ chúng ta?" (Leon)

Anh tôi để hai tay sau đầu, tựa lưng vào thành ghế.

“Em có nghĩ rằng còn lý do nào khác ngoài điều đó không? Mặc dù họ là con gái của một tình nhân, có vẻ như mẹ đã do dự khi gửi các cô gái đến nhà kho, nhưng đây là cách những người trai chúng ta bị đối xử. "(Nicks)

Từ đó, anh tôi giải thích hoàn cảnh của gia đình một cách không can tâm.

Thay vì nói với tôi về điều đó, có vẻ như anh ấy đang phàn nàn về điều đó với tôi, người con trai út của ba.

Có vẻ như anh trai tôi, bảy tuổi, có rất nhiều điều để phàn nàn.

Gia đình Bartford là một hộ gia tộc giữ một hòn đảo nổi làm lãnh thổ của mình.

Tuy nhiên, trước đây nó là một hộ gia tộc hiệp sĩ được xếp vào loại bán Nam tước. Không phải quý tộc chính hiệu, nhưng ít nhiều cũng có địa vị xã hội phong kiến ​​lãnh chúa.

Có vẻ như họ là một gia đình sống tương đối yên bình đối với một hộ gia đình hiệp sĩ.

Nhiều tháng và nhiều năm trôi qua, họ đã nhận ra rằng họ đã trở thành một hộ gia đình với các chiến binh cho cấp dưới. Các hiệp sĩ xuất hiện, muốn phục vụ họ, khiến quy mô tình hình của họ trở nên lớn hơn.

Khi lãnh thổ của họ phát triển, các cánh đồng và nhu cầu công việc tăng lên ── và điều đó có nghĩa là dân số họ cần hỗ trợ tăng lên. Phạm vi lãnh thổ của họ khiến họ hầu như không đạt tới phạm vi của một gia đình Nam tước.

… Vì vậy, đó là cách mọi thứ diễn ra.

Các nhà điều tra từ "Vương quốc Holfort" đến lãnh thổ của chúng tôi.

Có vẻ như đây là chuyện có từ thời ông nội tôi, nhưng có vẻ như trước đó các nhà điều tra đã đến để đánh giá xem phạm vi lãnh thổ của chúng tôi có xứng đáng dành cho một gia đình Nam tước hay không. Sau đó, họ tiếp tục nói về quá trình để lên được cấp bậc cao quý, nhưng có vẻ như ông tôi đã vội vàng lướt qua nó. Dù sao, trở thành Nam tước không phải là điều gì đó cố ý.

Ở đó, một số ký ức của tôi ùa về trong đầu tôi.

Tăng dần thứ hạng không phải là thứ đáng để thưởng thức sao? Hơn nữa, việc quyết định dựa trên quy mô lãnh thổ có thực sự đơn giản như vậy không? Đối với một cái gì đó như tăng địa vị, không cần thiết phải đạt được nhiều thành tích hơn, như chiến công quân sự hoặc một cái gì đó? Đó là những câu hỏi tôi đã có.

"Bộ nó không phải thăng chức sao? Có chuyện gì với nó à?" (Nicks)

Có vẻ như anh trai tôi không biết điều này, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng người cha đó không vui qua biểu hiện của anh ấy.

“Đã có những lời phàn nàn về việc nó sẽ gặp rắc rối như thế nào khi đưa ra thông báo ngắn, và làm thế nào một số muốn trở thành một gia đình Nam tước thông qua các khoản đóng góp thích hợp để họ trở thành Nam tước. Đó là lý do tại sao chúng ta không có nhiều tiền ”. (Nicks)

Vương quốc muốn thu nhập phù hợp với tình trạng gia đình của chúng tôi.

Một đoạn ký ức được gợi lại hiện lên trong tâm trí.

Một gia đình hầu như không ở phạm vi gia đình quý tộc và một gia đình quý tộc có rất nhiều sự khác biệt khoảng cách.

Một gia đình có hoàn cảnh khó khăn và không có đủ khả năng để đóng thuế. Vì vậy, mặc dù phạm vi lãnh thổ của chúng ta đủ cho một hộ gia đình Nam tước, nhưng sẽ tốt hơn nếu ta không phải nma tước.

Dù sao, chúng tôi đã trở thành một gia đình Nam tước là lãnh chúa phong kiến ​​của vùng nông thôn trên một hòn đảo biệt lập.

Vì muốn cư xử sao cho phù hợp với địa vị của gia đình mình, cha đã kết hôn với một người phụ nữ có địa vị cao.

Tuy nhiên, người phụ nữ mà anh ấy gọi là vợ bình thường không ở trong lãnh thổ này.

Con trai cả và con gái lớn cũng chỉ thỉnh thoảng đến đây.

“… Bố── Bố và bà ta đã kết hôn, phải không? Tại sao phu nhân không thường ở đây? ”(Leon)

“Đó là điều bình thường đối với phụ nữ trong các hộ gia đình Nam tước trở lên. Khá không thể lay chuyển. Nếu anh có vợ, thì anh hoàn toàn muốn có một người bán tước hoặc thấp hơn. Chà, dù sao thì một phụ nữ có địa vị cao sẽ chẳng bao giờ để ý đến chúng ta cả. ” (Nicks)

"Điều đó là bình thường?" (Leon)

“Em nên học hành chăm chỉ từ bây giờ đi. Nếu không, em sẽ không lấy được vợ trước  20 tuổi đâu! Nếu em không thể kết hôn khi đang ở trong học viện, cuộc đời em sẽ kết thúc như là một thứ đồ sót lại cho các quý bà lớn tuổi chọn đấy. Điều đó thật tệ, phải không? ”

(Nicks)
… Tôi không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình.

Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, như về học viện và những điều tương tự, nhưng… trên hết tôi muốn hỏi về từ đó, thứ đồ còn sót lại…? Không phải phụ nữ thường phải kết hôn trước một độ tuổi định sẵn sao?

"N−này, anh ơi?" (Leon)

“Em gọi anh là anh (aniki) cũng được. Dù sao thì, nó là gì? ” (Nicks)

“… Đàn ông thường là trụ cột của gia đình, phải không? Hay đúng hơn, ý anh là gì khi ám chỉ chúng ta bị ép buộc phải lấy với một người phụ nữ hơn tuổi? ” (Leon)

Anh trai tôi nghiêng đầu.

“Nó giống như anh đã nói. Có những người phụ nữ không muốn lấy chồng hoặc do đàn ông cố chạy trốn khỏi họ, hoặc không có chồng. Họ có được người yêu chỉ trên danh nghĩa để không bị mất mặt. Vì vậy, có rất nhiều phụ nữ già và phụ nữ đã qua thời kỳ đỉnh cao của họ sẽ lấy những người đàn ông trẻ trung như một người chồng còn sót lại ”. (Nicks)

Anh tôi đã trả lời câu hỏi của tôi một cách chắc chắn kinh khủng.

"Thường thì những người đàn ông ở vị trí cao hơn, phải không?" (Leon)

Từ kiến ​​thức nhớ lại của mình, tôi lờ mờ nhớ rằng đàn ông thường là người chịu trách nhiệm cho những tình huống này. Tuy nhiên, có vẻ như không phải vậy.

“Nếu em nhìn vào bố, em sẽ biết rằng phụ nữ là những người chịu trách nhiệm chính. Em cũng sẽ biết rằng bố không thể chống lại bà già đó ... Zora. "(Nicks)

Nhìn cách anh ấy sửa mình bằng cách nói “bà ta” thay vì “vợ”, có vẻ như anh trai tôi nghĩ cô ấy là người khó ưa.

Tôi đã đi và nghe thấy một điều gì đó kinh khủng.

"Hôm nay em thật sự rất lạ đó!" (Nicks)

Tôi nở một nụ cười cay đắng trước sự nghi ngờ của anh trai mình trong khi quay lại hướng nhìn vào cuốn sách, mặc dù vậy tôi đã đổ mồ hôi một cách kỳ lạ.

Thật kỳ lạ… thế giới này thật kỳ lạ.

Do những ký ức kỳ lạ mà tôi nhận được, tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi đọc cuốn sách của mình trong im lặng một lúc. Sau đó tôi nhớ lại những lời của anh trai tôi.

Những kỷ niệm được nhắc lại này dù đến từ đâu cũng để lại ấn tượng rất mạnh mẽ.

“Học viện… Vương quốc Holdfort? Sau đó là những người hầu của phu nhân, đó là elf ? Huh? Nó có thể là…?"(Leon)

Khi tôi đang lẩm bẩm một mình, anh trai tôi đã phàn nàn về tiếng ồn.

"Có chuyện gì vậy?" (Nicks)

“U, ừm, những người đứng cạnh phu nhân. Tên elf đó là người tình của phu nhân, phải không? "(Leon)

Anh trai tôi có một cái nhìn dửng dưng, nhưng đã bị sốc.

“Đừng hỏi những điều như thế. Tập trung vào việc học đi. ” (Nicks)

Những tên elf đó, là một phần của một bán nhân tộc, là người tình của bà ta, hay chính xác hơn là những người hầu cận kề bên cô ấy… Tôi hiểu điều đó. Hay đúng hơn, tôi nhớ về điều này rất rõ ràng.

Tôi ngồi phịch xuống bàn làm việc.

“… Đây là thế giới trong cái game otome đó.” (Leon)

Những ký ức đen tối dần hiện rõ.

Khi điều đó xảy ra, tôi đã nhận ra rằng khung cảnh phù phiếm khủng khiếp này là của cái gam otome đó.

Anh trai tôi đánh vào đầu tôi.

“Đừng ngủ quên! Chuyện gì đang xảy ra với em hôm nay? Em có bị đập đầu không đấy? ” (Nicks)

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn anh trai mình.

Tôi nở một nụ cười cứng nhắc, khiến anh tôi hơi ngạc nhiên lùi lại phía sau.

"C−cái gì vậy?" (Leon)

“… Anh ơi, thế giới này thật vô lý, phải không?” (Nicks)

“… Ư−ừ, đúng vậy.” (Leon)

Anh trai tôi, bối rối trong câu trả lời của mình, quay lại nhìn cuốn sách của mình, như thể muốn thoát khỏi tôi.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua việc đầu thai vào một thế giới khác.

Hơn nữa, một thế giới của kiếm và ma thuật… nhưng tôi không hề nghe nói về thế giới game otome này là một thế giới mà phụ nữ được xếp trên nam giới, hay một thứ gì đó tương tự.

Tôi chống đầu vào cả hai tay.

"Ông trời chết tiệt này!" (Leon)

Anh trai tôi đã phàn nàn với tôi, người đang ngồi dậy và hét lên.

"Em là cái quái gì vậy? Làm anh giật cả mình! ” (Nicks)

Tôi, Leon Foe Baltford, là một cựu người Nhật Bản đã đầu thai vào thế giới của một game otome.

… Tôi muốn tái sinh trong một thế giới bình thường hơn.

Nó sẽ tốt hơn một trò chơi otome ... hãy cho tôi một thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro