Chương 6: Và nó là...!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Món Quà Từ Thiên Đường
Chương 6: Và nó là một...!?

Author: KaoruLikeOnePiece

Translator: LEON

-----------------------

Một vài ngày sau khi Nami cảm nhận được những cử động của em bé, người mẹ tương lai nhận thấy đứa bé có cả một thói quen thường xuyên bên trong bụng cô, bởi vì đôi lúc đứa bé yên lặng, giống như đang ngủ, và đôi khi... nó sẽ đánh thức cô, cử động dữ dội vào giữa đêm khi cơn đói khủng khiếp lấn át mọi giác quan của cô...

Ví dụ, lúc ba giờ, vào giữa đêm.

"Luffy ..." Người phụ nữ thì thầm lay người chồng mình. Anh đang úp mặt xuống gối mà ngủ, một nửa người anh nằm trên giường và một nửa treo lủng lẳng như sắp rơi khỏi giường.

"LUFFY!"

"CÁI GÌ?!" Anh ngẩng đầu lên, mất phương hướng.

"Em đói." Cô thì thầm trong bóng tối.

"Vậy thì đi ăn đi, shesh..." Anh càu nhàu và đầu anh rơi xuống giường một lần nữa, bắt đầu ngáy ngủ.

"CÁI ĐỒ VÔ TÂM CHẾT TIỆT!" Cô hét lên khi đá anh ra khỏi giường, anh bị ném vào tường và mặt anh đập xuống sàn.

"Đó là bởi vì đứa bé này có sự thèm ăn chết tiệt của anh, và nó sẽ không để em ngủ!" Cô gầm lên, "Vì vậy, hãy chịu trách nhiệm và vào nhà bếp lấy cho em cái gì đó. EM KHÔNG QUAN TÂM CHO DÙ ANH CÓ PHẢI ĐÁNH THỨC SANJI-KUN DẬY!" Cô ấy gần như mọc ra sừng và biến thành một ác quỷ, biển lửa địa ngục cháy xung quanh cô ấy, nấm đấm giơ cao và hàm răng sắt ngọn như răng cá mập.

Không người đàn ông nào trên thế giới có thể chịu được được cơn thịnh nộ như vậy, kể cả bản thân Vua Hải Tặc, vì vậy anh tháo chạy như thể anh đang bị ma lùa quỷ rượt (anh ta thật sự nghĩ Nami đáng sợ như thế...) để tìm người đầu bếp. Lúc đầu, Sanji đã đá anh rất nhiều vì đánh thức anh ta dậy, nhưng sau khi hiểu rằng Nami muốn đồ ăn của anh ta, anh ta đã chạy đến nhà bếp để chuẩn bị cho cô. Nói chung, cuối cùng thì Luffy cũng kiếm được một bữa ăn nhẹ vào buổi đêm cho bản thân.

Một buổi sáng vài ngày sau đó, Luffy đang ăn bánh kếp, đổ tất cả siro có vị thịt lên bánh thì Nami bắt đầu nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của anh với sự thèm khát vô độ như thể cô ấy là một con thú bị bỏ đói lâu ngày.

Các giác quan của Luffy rất nhạy bén với mọi thứ liên quan đến đồ ăn, và đã cảm nhận được sự nguy hiểm ngay lập tức.

Nami có một biểu cảm kỳ ​​lạ trên khuôn mặt, đôi mắt mở to, không chớp mắt, một giọt nước dãi  chảy ra từ khóe miệng cô, cô trông rất giống Luffy khi anh bị đói.

"Nami-swan, nếu cô muốn món gì khác tôi có thể làm cho cô bất cứ món nào cô muốn, thiên thần của tôi!" Sanji ngân nga từ phía sau quầy bếp.

Nhưng đôi mắt không chớp mắt của Nami dán chặt trên đĩa bánh kếp.

"Cho em!" Cô nói với giọng đáng sợ và đôi mắt điên cuồng.

"KHÔNG!" Luffy trả lời chặn thức ăn của mình với vòng tay bảo vệ chúng và gầm gừ với cô.

Robin mỉm cười và các thành viên còn lại đứng yên, Nami luôn nhận xét việc đổ nước sốt thịt lên bánh kếp thật kinh tởm(thẳng thắn mà nói thì tất cả họ đều nghĩ như vậy).

Chopper đột nhiên nhận ra điều gì đó và đôi mắt mở to, "Ahh Luffy! Tớ có đọc trên một cuốn sách nó nói rằng đôi khi các bà mẹ có cảm giác thèm ăn đó là do đứa bé muốn ăn thứ gì đó đặc biệt."

Luffy nhìn bác sĩ với vẻ ngạc nhiên ... vậy ... đó là đứa bé muốn bánh kếp của anh chứ không phải Nami...

Trán anh bắt đầu đổ mồ hôi, và với một bàn tay run rẩy, cắn chặt răng và rên rỉ một cách kịch liệt trong nỗ lực, như thể anh đang nâng chiếc nĩa với một tấn trọng lượng ...

Anh ghim nĩa lấy một đống bánh kếp và đặt nó lên đĩa của Nami, lập tức nhìn sang bức tường đối diện với vẻ mặt khó chịu.

"MẮT TÔI ĐANG NHÌN THẤY MỘT ĐIỀU KỲ DIỆU! Nhưng chờ đã, tôi không có mắt để nhìn! YOHOHOHO!"

Mọi người đứng sững sờ vì sốc, và Nami, trong khi tâm trí đói khát bận rộn không thể đánh giá nỗ lực và sự hy sinh của anh dành cho cô và đứa bé khi cô cắm cúi ăn, ăn một cách vồ vập, dù sao vị giác của cô rất thỏa mãn, hương vị mới lạ của bánh kếp ngọt với siro thịt. Sau này cô sẽ xấu hổ về điều đó, nhưng ngay lúc đó, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

"NGON QUÁ!" Cô nói với miệng đầy ắp đồ ăn.

"Mấy người có thể tin được không..." Franky nói kéo kính râm lên, khuôn mặt anh ta phản ánh rõ vẻ kinh ngạc, tương tự những người khác. Tất nhiên trừ Robin, người chỉ khúc khích cười thích thú.

Cuối cùng, Luffy chỉ cười toe toét và quyết định lấy lại phần thức ăn đã mất của mình bằng cách ăn trộm từ những người khác. Tất nhiên, phòng ăn trở nên ồn ào một lần nữa khi mọi người chiến đấu với thuyền trưởng để bảo vệ phần ăn của họ.

-------------------------

Đó là tháng thứ sáu và Nami đã có một cái bụng nhỏ đáng yêu, nhưng tâm trạng của cô ấy thì càng ngày càng trở nên tệ hơn, Luffy trông rất mệt mỏi, với quầng thâm dưới cặp mắt vì cô ấy không để anh ngủ yên. Tất nhiên cuối cùng anh nghĩ giải pháp đơn giản nhất là bỏ chạy khỏi cô và tìm nơi ẩn náu trong khu cabin dành cho nam...

Nơi mà anh nhanh chóng bị Sanji đá ra ngoài.

"Hãy cư xử như một người đàn ông và đối mặt với hậu quả! Ngay cả khi cậu giả vờ ngu ngốc, tôi biết cậu thích đùa giỡn với cô ấy và vì cậu mà Nami-san đang phải trải qua một thời gian khoảng khó khăn, điều tối thiểu mà cậu có thể làm là ở bên cạnh và hỗ trợ cô ấy! Tên thuyền trưởng ngu ngốc!"

Chopper bước đến trước mặt Sanji, "Luffy, Nami đang phải đối mặt với rất nhiều thay đổi và không thoải mái, cậu phải hiểu điều đó.." Bác sĩ giải thích.

Nhưng Luffy đã thực sự tuyệt vọng, trong vài năm qua, cô ấy đã trở thành một người phụ nữ rất ngọt ngào khi cô ấy muốn - tất nhiên rồi - và họ có một mối quan hệ rất tốt, cô ấy không thực sự nổi điên lên khi anh làm điều gì đó liều lĩnh ngu ngốc nữa. Nhưng vài tháng gần đây, cô ấy có  những giai đoạn đó, cô biến thành một ác quỷ, quản lý anh khắp mọi nơi, đòi hỏi những món ăn kỳ lạ và yêu cầu mát xa chân, đe dọa anh sẽ ném anh xuống biển nếu anh không nghe lời.

"Nhưng mọi người!" Anh cầu xin từ chỗ của mình trên sàn nhà, "Nami đã biến thành ác quỷ! Tớ chỉ muốn ngủ một chút thôi!" Anh rên rỉ.

Zoro chỉ biết khoanh tay và thở dài, "Xin lỗi thuyền trưởng, tôi thực sự ghét đồng ý với tên đầu bếp háo sắc, nhưng lần này hắn đúng."

"Zoooroooo!" Luffy kêu gào, và ngay lúc đó, một cái bóng chặn ánh trăng chiếu từ boong qua cánh cửa của cabin nam và tất cả những người đàn ông trong phòng đều co rúm lại vì sợ hãi.

Luffy đông cứng người và tay anh nắm chặt bộ kimono màu đỏ sẫm của Zoro, "Cậu là kẻ phản bội!" Anh ta oán trách khi nhận ra mình không có sự cứu rỗi nào, khi bóng người màu đen nắm lấy cổ áo sơ mi của anh và bắt đầu kéo anh ta đi.

"Đây là một sự phản bội! Khônggg ZOROOOO!" Và anh la hét khi bị người phụ nữ kéo ra khỏi phòng.

"LUFFY! ĐÂY ĐỀU LÀ LỖI CỦA ANH! EM BÉO, CHÂN EM ĐAU, EM LÚC NÀO CŨNG THẤY ĐÓI VÀ CỨ HAI MƯƠI PHÚT LÀ EM LẠI PHẢI ĐI TIỂU MỘT LẦN! EM SẼ KHÔNG ĐỂ ANH THOÁT KHỎI CHUYỆN NÀY ĐÂU!"

Anh đứng lên, khó chịu và dũng cảm đối mặt với cô, "EM NÓI GÌ CHỨ? ĐẤY KHÔNG PHẢI LỖI CỦA ANH! EM CŨNG THÍCH LÀM TÌNH MÀ!" Anh buộc tội.

Đúng ... nhưng đó không phải ... điều đúng đắn để nói...

Những người đàn ông cúi đầu bày tỏ sự thành kính cho thuyền trưởng - người đồng đội của họ đã ngã xuống khi tiếng la hét và những tiếng rên rỉ của Luffy vang vọng suốt đêm đó.

Usopp cởi chiếc mũ trắng xuống và cúi đầu kính cẩn.

"Cậu ấy là một người đàn ông tốt." Và tất cả họ đều thành tâm gật đầu đồng ý.

------------------------------------

Biển Tây Xanh chắc chắn là vùng biển đã sản sinh ra những tên hải tặc có sức mạnh to lớn trong suốt chiều dài lịch sử, ở vùng biển đó, không giống như biển Đông Xanh yên bình, những tên hải tặc có mức truy nã vượt qua một trăm triệu belly là điều bình thường, tuy nhiên, bọn chúng cũng không thể so sánh với các băng hải tặc lang thang ở nửa đầu của Grand Line là Paradise, càng không thể sánh với Tân Thế Giới.

Về cơ bản, chúng là những con cá lớn trong một cái ao nhỏ.

Nhưng có một tên Hải Tặc, hành động giống một tên trùm băng đảng hơn, một người đàn ông to lớn với mái tóc dài màu nâu, bờ vai rất rộng và nước da ngâm, hắn ta mang chiếc áo khoác thuyền trưởng màu nâu mà hắn ta cố tình để hở khoaera cái bụng tròn béo tốt của hắn. Hắn ta có một bộ ria mép dày màu nâu, nhưng cái mũi của hắn mới là đặc điểm kỳ lạ nhất vì nó rộng, dày và dài.

Trong những năm tháng tuổi trẻ của mình, giấc mơ lớn nhất của hắn là trở thành Vua Hải Tặc, và hắn đã đến Grand Line ... chỉ để rút lui trở lại biển Tây Xanh khi hắn đánh mất hạm đội của mình và chỉ sống sót nhờ phép màu. Hắn quyết định thử lại sau, với ý định gây dựng một hạm đội lớn để chinh phục Grand Line. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra, bởi vì nhiều năm trôi qua khi hắn bận rộn thu thập tài nguyên, xây dựng hạm đội và cuối cùng cảm thấy đã đến lúc hắn phải hành động ... thì một tên cướp biển trẻ đã đạt đến giấc mơ cuối cùng, One Piece.

Hắn cực kỳ căm ghét vị Vua hải tặc hiện tại, xét cho cùng, hắn đã bị cướp đi cơ hội thực hiện ước mơ của mình. Hắn ta có một hạm đội gồm ba mươi tàu chiến, tất cả đều trang bị vũ khí hiện đại, tự do đi lại vì các căn cứ Thủy quân lục chiến đóng ở vùng biển đó không thể so sánh với những chiếc tàu trên Grand Line. Tệ hơn nữa, Chính Quyền Thế Giới Mới không có nguồn lực dự phòng, họ tập trung nỗ lực vào các khu vực xung đột chính, chẳng hạn như Tân thế giới và Marijoes.

Hắn ta không phải là một người đàn ông đặc biệt mạnh mẽ, nhưng hắn ta có một trái ác quỷ Zoan huyền thoại, Zou Zou no mi, Model: Mamut, và ngay cả khi trái ác quỷ đó khiến hắn ta trở thành một thế lực đáng gờm, thì nó không phải là dạng sức mạnh chính của hắn ta. Thay vào đó, hắn có sự xảo quyệt, sử dụng mưu mẹo, lập kế hoạch và sử dụng kiến ​​thức hàng hải để tạo lợi thế mình, điều đó khiến hắn trở thành một nhân vật khó nắm bắt cũng như một đối thủ nguy hiểm.

Hắn biết cách tận dụng lợi thế từ hạm đội của mình, và có mạng lưới gián điệp kết nối bởi một mạng lưới chim hải âu được đào tạo để luôn cập nhật tin tức cho hắn ta.

Đó là cách hắn ta biết về Vua hải tặc đang lang thang trên sân nhà của mình. Hắn bắt đầu vạch ra một kế hoạch.

------------------------------

Sáu tháng, và đó là buổi kiểm tra định kỳ của Nami và Chopper luôn đảm bảo rằng Luffy sẽ tham gia sự kiện này ngay cả khi anh không hiểu hầu hết các khái niệm y học. Tuy nhiên, Chopper phải công nhận rằng ít nhất Luffy đã cố gắng và lo lắng cho Nami.

Chopper đang nghe bụng của Nami bằng ống nghe của mình, tìm kiếm một vị trí nào đó, và mỉm cười khi cậu ta tìm thấy nó.

"Hehe! Đứa bé có một nhịp tim mạnh mẽ! Đến đây Luffy, nghe này." Bác sĩ nói đưa thiết bị cho Luffy, anh mỉm cười rạng rỡ ngay khi lần đầu nghe thấy nhịp tim nhanh và mạnh mẽ đó.

"Ohh!"

Nami mỉm cười.

"Vậy, mọi chuyện vẫn ổn chứ bác sĩ?" Người mẹ hỏi với một nụ cười ấm áp.

"Gọi tớ là bác sĩ không làm tớ vui đâu, ASSHOLE (ĐỒ NGỐC)!" Bác sĩ nhỏ hét lên khi cậu ta nhảy múa xung quanh, nhưng cậu ấy hồi phục nhanh và gật đầu với một nụ cười.

"Mọi thứ đang diễn ra hoàn hảo, đó là một đứa trẻ khỏe mạnh, mạnh mẽ..." Nhưng Chopper nhăn mặt và gãi cằm, như thể cậu ấy đang nghĩ điều gì đó khác.

"Gì vậy, Chopper?" Luffy hỏi.

Chopper không ngạc nhiên khi Luffy nhận thấy dự do dự của cậu và cậu gật đầu, "Chuyện là Luffy, ở Sunny, tớ không có đủ trang thiết bị y tế để chăm sóc cho một người phụ nữ mang thai. Tớ muốn làm siêu âm cô ấy, chỉ để đảm bảo dây rốn và em bé đang ở vị trí tốt."

Luffy nghiêng đầu sang một bên, bối rối.

"Ah Luffy, ý Chopper là cậu ấy muốn sử dụng một cái máy bí ẩn để nhìn vào trong bụng em và kiểm tra xem em bé có ổn không." Nami giải thích với một nụ cười.

"Ahh Chopper, sao cậu không nói như thế! Vậy chúng ta có thể lấy cái máy siêu gì đó ở đâu? Và... chúng ta có thực sự có thể nhìn thấy hình ảnh của đứa bé không?" Anh hỏi với đôi mắt sáng lên.

"Siêu âm, và đúng vậy, chúng ta có thể quan sát em bé nhưng hình ảnh sẽ mờ, cậu sẽ có thể nhìn thấy hình dạng của em bé và cuối cùng chúng ta cũng sẽ biết đó là con trai hay con gái." Bác sĩ giải thích.

"Nó sẽ là con trai!" Luffy nói rất nghiêm túc.

"Ừ, tớ biết Luffy, dù sao đi nữa, tớ sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu chúng ta có thể kiểm tra Nami với cái đó."

"Và chúng ta có thể làm điều đó ở đâu?" Thuyền trưởng quan tâm hỏi.

"Bất kỳ thành phố hiện đại nào cũng có một vài phòng khám có nó, nhưng Luffy, chúng ta không thể đi vào phòng khám và đặt lịch hẹn..." Chopper nói.

"Nếu có ai phát hiện ra bí mật của chúng ta..." Nami bắt đầu ...

Nhưng Luffy trông rất nghiêm túc, tay chống trên hông, anh ta đột nhiên cười toe toét, "Đừng lo! Tớ có một kế hoạch tuyệt vời, Shishishi!"

Chopper và Nami chia sẻ một cái nhìn không chắc chắn.

--------------------------------

Một vài ngày sau, họ tìm thấy một hòn đảo với một thành phố cảng trông hiện đại, nó giống như Logue Town chỉ có điều thành phố này trông còn hiện đại hơn. Robin là người xuống tàu và bí mật vào thành phố; Sau cùng, cô ấy là chuyên gia trong những chuyện như này.

Đến ngày hôm sau, cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.

"Tôi đã thuê một phòng khách sạn và đặt lịch khám tại một phòng khám địa phương. May mắn cho chúng ta là có một con tàu buôn vừa mới cập cảng, vì vậy nếu có ai hỏi, chỉ cần nói chúng ta là khách du lịch và đang đi trên con tàu Crusader. Tôi đã nói phòng khám mà chúng ta hẹn là sẽ mang theo bác sĩ riêng và chúng ta chỉ thuê thiết bị. Tốt nhất là nên đi bằng Mini-Merry, trước bình minh."

Trong khi Robin đang nói chuyện, Usopp đã làm việc chăm chỉ với Luffy, cho công việc khó khăn của mình... một chút ở đây và ở đó.

"Được rồi, tớ đã xong nhưng cố gắng đừng chạm vào nó quá nhiều đấy." Tay bắn tỉa nói liếc nhìn công trình khó khăn của anh ta. "Nhưng tớ phải nói Luffy, tớ đã làm một công việc tuyệt vời! Không phải vô cớ mà mọi người gọi tớ là  Usopp - Bật thầy cải trang!" Anh ta nói chỉ vào mình. Ngay cả khi anh ta là một chiến binh vĩ đại của biển ... anh ta vẫn là kẻ nói dối.

Vài giờ sau, họ đến đăng ký ở khách sạn, và lại một lần nữa đi dạo như một cặp vợ chồng, với Nami và Luffy, Zoro và Robin, và Chopper ngồi trên vai Zoro như một đứa con, cậu mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm màu xanh da trời đội đầu để che giấu việc cậu ta thực sự là một con tuần lộc cậu mặc chiếc quần che kín chân và đi giày thể thao để che giấu đôi chân móng guốc nhỏ của mình, mặc dù điều đó khiến cậu khá khó chịu và kết thúc với cái kính gọng lớn.

Họ trông giống như một gia đình đang đi dạo cùng nhau, mũ fedora, kính và ria của Zoro khiến anh ta trông khá nổi bật. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh xám nhạt với áo khoác và quần màu xám đậm,

Luffy hài lòng với bộ tóc giả dài được buộc thành đuôi ngựa sau gáy và kính râm màu tối của mình, Usopp đã dán thêm một chùm râu dê nhỏ trên cằm anh. Anh mang một chiếc khăn quàng cổ, quần short kaki và áo sơ mi đen. Anh trông như một hipster thực thụ.

Tất nhiên, Luffy không thể bỏ qua trò đùa, viết chữ MEAT (mặc dù với nét chữ kinh khủng của anh), mỗi chữ cái trên một ngón tay anh, cosplay Law và làm trò trong bữa sáng (ROOM! MEAT!). Nó thật sự rất vui và bọn họ cười một trận.

Tội nghiệp Law, suốt chặng đường qua Tân Thế Giới cứ hắt hơi liên tục.

Nami và Robin tất nhiên đã tận dụng cơ hội này và mặc những bộ váy mùa hè đẹp mắt họ đã mua, với cô hoa tiêu mặc chiếc váy màu vàng vừa vặn với thân trên nhưng vẫn có thể che chắn giấu đi chiếc bụng bầu của cô và đội chiếc Mũ Rơm, khiến cô ấy trông như một nữ du khách thông thường. Robin đang mặc một chiếc váy màu ngọc lục bảo xếp ly ở phía trước và ngắn đến giữa đùi cô, cô cũng đeo kính râm và đội mũ rơm trắng.

Họ đến phòng khám hiện đại và khi bước vào, họ thấy một phòng chờ điển hình, với một nhân viên tiếp tân ngồi sau bàn làm việc ở cuối phòng và một số chiếc ghế dài trông thoải mái để ngồi .. và chờ đợi.

Nhiều cặp vợ chồng với người phụ nữ ở các giai đoạn mang thai khác nhau đang chờ đợi đến lượt họ. Robin đến quầy và thông báo rằng họ đến theo lịch hẹn, và dĩ nhiên, nhân viên tiếp tân, bảo họ ngồi đợi.

"Tớ chán quá..." Luffy phàn nàn sau một phút trôi qua, một chồng tạp chí nằm trên bàn cà phê, và anh liếc nhìn chúng(vì anh đang cực kỳ chán).

Mặt Chopper tái đi khi cậu nhận thấy gương mặt quen thuộc trên bìa tờ báo, may mắn thay đó không phải là một bức ảnh đẹp của Luffy và một nửa khuôn mặt của anh ta bị mũ rơm che đi, chỉ thoáng thấy nụ cười toe toét của anh ta.

BÍ MẬT CỦA VUA HẢI TẶC ĐÃ ĐƯỢC TIẾT LỘ!

Dòng tiêu đề lớn bên dưới bức ảnh.

"Nhìn nè Nami!" Luffy cười toe toét và chỉ vào tờ tạp chí. Nami tái mặt và thô bạo giật lấy cuốn tạp chí đi, che nó bằng những cuốn khác ít nguy hiểm hơn khi cô ném Luffy một cái nhìn cau có.

Sau một hồi chỉ chờ đợi, Nami muốn đi vệ sinh, Robin và Chopper đã đi cùng với cô ấy trong khi Luffy ngồi phịch xuống ghế, vô cùng chán và khuôn mặt chảy dài.

Ngay bên cạnh anh, có một người đàn ông ngồi một mình với vẻ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt  và anh ta có mái tóc màu vàng tro, đôi mắt đỏ và một chiếc áo sơ mi màu xám nhàu nhĩ với chiếc quần màu nâu.

"Đứa con đầu lòng của cậu à?" Người đàn ông hỏi, bắt chuyện với Luffy.

Ngồi đối diện họ, Zoro không thể không nghe cuộc nói chuyện.

"Ehh? Ohh ừ .." Luffy trả lời mà không suy nghĩ nhiều về nó.

"Ha! Cậu không biết mình đang vướng vào cái gì đâu! Tôi là đứa thứ ba rồi và tôi đã không ngủ trong bốn năm! Hay ... là năm năm nhỉ?" Người đàn ông tự hỏi to, "Cô ấy được bao lâu rồi?"

"Huh?" Luffy hỏi không hiểu câu hỏi.

"Tháng thứ sáu." Zoro trả lời.

"Ohh yeah .. đúng vậy Chopper đã nói với tôi sáng nay." Luffy nói đấm vào lòng bàn tay mình.

Người đàn ông kia chỉ vỗ nhẹ vào lưng anh trong sự cảm thông, "Ôi, những cơn thèm ăn! Càn quét toilet mỗi nửa đêm..."

Luffy gật đầu, có ai đó hiểu nỗi đau của anh! "Ừ..." Anh rên rỉ.

"Và đau chân, tâm trạng thay đổi!"

"Ừ..." Luffy nói lần này chán nản ngồi phịch xuống ghế, anh chàng này có phải là một pháp sư và bằng cách nào đó anh ta biết rõ Nami ra sao?

"Và điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến đâu!" Người đàn ông nói một cách kịch tính, "Cậu có định xem lúc lâm bồn không?"

"Cái gì?"

"Lâm bồn, đó khi em bé được sinh ra, cậu có định xem nó không?"

"Oh .. Tôi chưa nghĩ về nó, tôi đoán tôi sẽ xem." Anh nói

"Chà, một số người nói đó là một phép màu, nhưng cá nhân tôi, tôi nghĩ nó thật khủng khiếp, lần đầu tiên tôi đã ngất xỉu." Và bởi vì Luffy đã không nói bất cứ điều gì người đàn ông tiếp tục bài diễn văn huênh hoang rỗng toác.

"Ahh và Ania tội nghiệp của tôi, với đứa con đầu lòng, cô ấy đã la hét rất nhiều, tôi không biết phải làm gì! Và tôi đã phát hoảng khi nhìn thấy đống máu đó! Thật kinh khủng."

Luffy mở to mắt, "Ông chú, máu á? Sao lại thế?"

"Anh bạn! Cậu không biết chuyện sinh nở là gì à?"

"Tất nhiên rồi! Em bé bật ra khi nó sẵn sàng, phải không?"

Người cha mệt mỏi chỉ cười một cách chân thành và Zoro chỉ nhếch mép cười với cách nghĩ đơn giản của Luffy trong mọi thứ,

"Anh bạn của tôi! Nó không phải là một cái bánh mà cậu có thể lấy ra khỏi lò nướng khi nó đã sẵn sàng, không! Thật khủng khiếp đối với người phụ nữ, đầu tiên cô ấy sẽ rất đau đớn khi xương hông của cô ấy bắt đầu mở rộng để cho em bé ra ngoài, nỗi đau như xé họ ra! Và khi đứa bé bắt đầu chui ra, nó có thể làm họ bị thương và đó là nơi tất cả máu chảy ra. Thật khủng khiếp, tôi sẽ không quên tiếng hét của cô ấy, tôi đã nghĩ cô ấy sắp chết."

Luffy tái mặt...

Đó là số phận của cố Nữ hoàng hải tặc... phải không? Anh có thể nhớ rõ Ace đã nói rằng anh ấy chọn họ Portgas để tôn vinh người mẹ quá cố của mình, người đã chết khi sinh anh ấy ... Ông của anh cũng không giải thích nhiều, nhưng theo như những gì anh biết, mẹ anh cũng đã chết khi sinh anh.

"Na ... Nami có thể chết sao?" Anh hỏi, bị sốc.

"À ừ, một số phụ nữ chết khi sinh con.."

Zoro nhìn người đàn ông đó với ánh mắt đầy sát khí, "Này ông bạn, anh không nghĩ mình đang nói quá nhiều sao?"

Người đàn ông tái mặt khi thấy một người đàn ông trông đáng sợ như vậy, ngay cả sau chiếc kính mát màu vàng, anh ta vẫn có thể nhìn thấy con mắt đe dọa của Zoro.

"Ối, tôi xin lỗi!" Anh ta vội vàng giơ tay xin lỗi, "Tôi lỡ lời, ý tôi là, lo lắng và sợ hãi là điều bình thường nhưng công nghệ đã tiến bộ rất nhiều và ngay cả khi đó vẫn là một quá trình đau đớn, thì việc một người phụ nữ mất khi sinh con ở thời đại ngày nay cũng rất hiếm."

Vừa lúc Nami trở lại từ phòng vệ sinh, Luffy vẫn còn tái mặt và khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, anh ôm chầm lấy cô.

"Nami đừng chết!" Anh rên rỉ.

"Có chuyện gì với Luffy vậy?" Chopper hỏi Zoro.

"Anh chàng đó giải thích cho cậu ta về việc sinh con, một cách rất chi tiết."

Nami ngạc nhiên và mỉm cười trấn an, đặt tay lên má anh. "Em sẽ ổn thôi."

Một y tá to béo với khuôn mặt cáu kỉnh xuất hiện, trên tay cầm một tấm bảng kẹp tệp giấy, nhìn phong thái của cô ta, chắc chắn cô ta đã làm việc ở đây nhiều năm.

"Bác sĩ Marimoa là ai?" Cô ta hỏi.

Mọi người cười khúc khích và Zoro ném cho Robin một cái nhìn khó chịu, "Rất buồn cười." Anh càu nhàu.

Robin chỉ mỉm cười giả vờ ngây thơ.

"Là tôi." Zoro nói, một chút khó chịu trên mặt anh.

"Phòng khám đã sẵn sàng. Mọi người có vào không?" Y tá hỏi.

"Ừ, tất cả bọn tôi sẽ vào." Luffy nói không có chỗ cho tranh luận. Nami nắm lấy tay anh và ngón tay cái của cô vẽ những đường trấn an trên lòng bàn tay anh, "Luffy ... Chopper là bác sĩ giỏi nhất trên đời, cậu ấy sẽ không để bất cứ điều gì xấu xảy ra với em hay em bé đâu." Cô thì thầm.

Luffy gật đầu, và cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Khi họ bước vào phòng, họ thấy nơi này đơn giản nhưng sạch sẽ và hiện đại, với một cái cáng kê sát bên tường và máy móc trên một chiếc bàn bên cạnh.

"Anh có cần y tá hay bác sĩ hỗ trợ không?" Người phụ nữ hỏi.

"Không, chúng tôi ổn, chúng tôi cần sự riêng tư." Zoro nói cộc lốc. Người phụ nữ gật đầu và rời đi.

Như để thể hiện sự tôn trọng, Zoro quay lưng lại với Nami khi cô ngồi thoải mái trên cáng và kéo váy lên, Chopper đặt một tấm ga trải giường lên hông và chân để giúp cô thoải mái hơn.

Bác sĩ lấy một thiết bị hình chữ T được nối vào một video Den den Mushi, mắt hướng vào vào màn hình đối diện bên kia căn phòng và sau đó quét một lớp gel trong suốt mát lạnh lên bụng cô ấy.

"Hihihi, nó lạnh và nhột." Nami nói.

Chopper chỉ mỉm cười và bật thiết bị lên, đôi mắt Den Den Mushi sáng lên và hình ảnh đen trắng mờ nhạt của một sinh vật nhỏ hình người xuất hiện trên màn hình.

Mọi người, kể cả Chopper, đều há hốc mồm kinh ngạc.

Tay của Nami bay đến miệng cô ấy, đó là con cô, đứa con bé bỏng và hoàn hảo của cô. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Ngay cả Zoro cũng cười toe toét và Robin thì nở nụ cười ấm áp, yêu thương nhất mà bất cứ ai từng thấy trên khuôn mặt của cô ấy.

Hơi thở của Luffy nghẹn lại trong cổ họng anh, mọi thứ trở nên thật chân thật! Nó không phải là một em bé cỡ hạt đậu nữa, anh có thể nhìn thấy rõ đôi chân và đôi bàn tay nhỏ bé. Tất nhiên sau một lúc anh ta lại bắt đầu nói điều gì đó ngu ngốc, đó là bản chất của anh ta.

"Ohh, nhìn "cây súng (willy)" của thằng bé kìa! Nó dài quá!" Anh ta ngạc nhiên nói, bởi vì có một thứ gì đó chui ra  từ giữa hai chân của đứa bé và cuộn tròn xung quanh. Anh rất ấn tượng và mắt anh gần như lồi ra. Zoro bắt đầu đổ mồ hôi, điều đó không bình thường phải không?

(Willy: một thuật ngữ được sử dụng trong cuộc trò chuyện lịch sự thay vì "dương vật". Nó cũng là một thuật ngữ được sử dụng bởi trẻ em. Loại mềm chưa cứng(/// ̄皿 ̄)○~ Lạy chúa tôi T_T )

Nami và Robin chỉ bắt đầu cười.

"Đừng nói tào lao! Đó không phải là "cây súng" của em bé!" Chopper gầm gừ với hàm răng cá mập, "Đó chỉ là dây rốn thôi, giống như một sợi dây mà đứa bé dùng để kết nối với người mẹ của mình để thở và ăn."

Luffy bắt đầu cười lớn, "Hahaha Chopper, trong một khảnh khắc tớ đã nghĩ nó dài như của tớ!"

"QUÁ NHIỀU THÔNG TIN RỒI!" Zoro gầm lên. Nami che mặt bằng hai tay, hoàn toàn xấu hổ trong khi Robin chỉ cười khúc khích.

"Nhìn kìa," Chopper nói với một nụ cười chỉ vào một thứ nhỏ nhắn nổi lên, "Yup, cậu nói đúng Luffy, đó là một cậu bé, và khá bình thường."

Mọi người chỉ đứng lặng lẽ ở đó với những nụ cười khi nhìn cơ thể nhỏ bé lơ lửng trong màn hình, và đột nhiên đôi chân nhỏ của cậu bé bắt đầu quẫy đạp.

"Nhìn kìa! Nó muốn chiến đấu!" Luffy nói, thích thú.

"Thằng nhóc biết chúng ta đang theo dõi." Zoro khoanh tay nói, hài lòng rằng Luffy đã tạo ra một chiến binh.

"Đừng ngớ ngẩn, đứa bé còn quá trẻ để làm điều đó." Chopper sửa lại. "Hãy chụp một bức ảnh của em bé để chúng ta có thể cho những người khác xem."

Họ đứng ở đó thêm vài phút nữa với những nụ cười ấm áp và xúc động. Nami thở hổn hển khi cô cảm thấy tay Luffy đang nắm chặt lấy cô và khi cô nhìn vào mắt anh ... tất cả những gì cô có thể thấy là tình yêu.

Cô trao cho anh nụ cười chân thành, hạnh phúc và đong đầy tình yêu.

Và cả người bố và người mẹ đều có cùng cảm giác ...

...chỉ một chút nữa thôi.

---------------------------------

To be continued...

Trans: với mình đây là một chương hay và có rất nhiều cái hài hước, còn bạn thì sao? Thưởng thức câu chuyện và cho tôi biết cảm nhận trong phần bình luận, like để tiếp động lực cho công việc này ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro