Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có quá nhiều lựa chọn

Con người lại luôn chọn lựa đáp án khiến bản thân hối hận

Tiếng rầm rập của đoàn tàu chuyển bánh, cơ thể Shinhan Woo nhịp theo nhịp tàu, lắc lư. Cô hướng mắt từ cửa sổ sang người đàn ông ngồi bên cạnh, giận dỗi.

- Thật sự phải đi sao?

- Chúng ta đến Olso một thời gian. Con biết vì sao mà Woo. – Người đàn ông điềm đạm trả lời.

- Sehun sẽ không nói điều đó với ai đâu. Cậu ấy chỉ hoảng hốt một chút, nếu con giải thích, cậu ấy sẽ hiểu mà.

- Woo, chúng ta không được phép đặt niềm tin vào người lạ. Con đã quên lời cha dạy rồi sao?

- Sehun không phải người lạ. Cậu ấy là bạn thân của con.

Shinhan Woo nổi giận đứng phắt người dậy, ném chiếc chăn mỏng đang che phần thân dưới của cô sang một bên, bước đi thật nhanh về toa cuối. Cô cần phải đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút. Người đàn ông thở dài hướng mắt ra bầu trời ẩm ướt bên ngoài cửa sổ. Bergen lại mưa rồi.

Chuyến tàu dừng lại ở trạm dừng chân đầu tiên. Hai cha con bước xuống tìm kiếm một hàng quán nào đó để lấp đầy cái bụng rỗng. Thức ăn trên tàu chưa bao giờ là một lựa chọn ngon lành. Shinhan Woo mua một ổ bánh mì baguette cùng một ít jambon và xúc xích ăn kèm. Người đàn ông đơn giản hơn với một cái burger bò. Hai người ngồi xuống chiếc bàn tròn, tự nhâm nhi khẩu phần của mình. Bên ngoài vẫn còn mưa rả rích.

- Một ít ketchup không phải là một ý kiến tồi, Woo nếu con không muốn ăn cái baguette nhạc tuếch ấy.

- Cám ơn cha.

Shinhan Woo miễn cưỡng cầm lấy lọ ketchup từ tay của cha mình và xịt một ít vào bánh mì. Nó thật sự nhạt thếch. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng xô bàn ghế thật mạnh. Chiếc đĩa đựng jambon và xúc xích của cô bị hất văng xuống đất, ổ bánh mì còn đang đỏ lên vì ketchup bị giằng ra, nằm chỏng gọng trên nền đất. Cha cô nắm tay cô kéo đi thật nhanh. Phải mất một lúc, Shinhan Woo mới ý thức được đang có chuyện gì xảy ra. Cô đang bị truy đuổi.

Và thủ phạm là những người mặc áo đen đang đuổi theo sau lưng cô. Hai cha con chạy vào cánh rừng, mong mỏi những tán cây âm u có thể che chắn cho cả hai. Nhưng có vẻ không có một chút tác dụng, đám người lạ mặt vẫn đuổi theo sát nút. Trời dần tối đi, con đường trước mặt càng lúc càng hun hút, người đàn ông không còn biết mình đang chạy đi đâu nữa. Cho đến khi cả hai đã đến sát mép vực. Trên đỉnh đầu, trăng sáng vằng vặc. Bầu trời sau cơn mưa quang đãng một cách lạ thường.

Người đàn ông quay phắt người lại, giấu Shinhan Woo sau lưng, ánh mắt gằn lại nhìn đám người lạ mặt tiến tới. Bọn họ dàn thành một hàng ngang. Từ chính giữa, hai người ăn mặc đặc biệt sang trọng hơn bước lên. Đó là một cặp đôi nam nữ, bọn họ có khí chất rất khác người, gương mặt tỏa sáng và xinh đẹp. Gương mặt họ rất quen thuộc.

- Giao con bé cho chúng ta, tất cả sẽ chấm dứt. – Người phụ nữ lên tiếng.

- Bọn mày sẽ giao con của bọn mày ra để nó chết và mày sống sao? – Người đàn ông rít lên.

- Vậy là mày chọn cái chết như những kẻ ngu xuẩn trong gia tộc của bọn mày. – Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ nói, giọng the thé lạnh lùng.

- Mày đã làm gì gia đình tao. – Người đàn ông gầm lên như một con thú hoang.

- Một ít máu của gia tộc mày chưa đủ làm Bergen tanh tưởi đâu. Đừng lo.

Giọng cười giễu cợt của người phụ nữ làm người đàn ông lao đến bóp chặt cổ cô ta. Ánh mắt ông ta gằn lên những tia máu. Trong lúc đó, người đàn ông vẫn cố giữ bình tĩnh hét lớn.

- Chạy đi Woo, chạy đi.

Nhưng tiếng hét đã bị đứt đoạn vì một con dao nhanh chóng cắm phập vào lưng người đàn ông. Máu từ vết thương loang ra thành từng mảng rộng, ướt đẫm phần lưng áo. Người đàn ông buông lỏng tay, từ từ ngã nhoài người xuống.

Shinhan Woo lao đến, đỡ lấy phần thân thể mềm oặt của ông, tay không ngừng lay ông dậy, nước mắt giàn ra trên gương mặt nhỏ nhắn. Người đàn ông thoi thóp, nhìn gương mặt của đứa con gái nhỏ bé, lắp bắp nói.

- Đừng...đừng bao giờ tin bất kì ai. Và tránh xa, tránh gia tộc E...X...O.

Bàn tay buông thõng, người đàn ông trút hơi thở cuối cùng của mình sau khi buông lời trăn trối. Shinhan Woo ôm ghì lấy người cha, khóc không thành tiếng. Âm thanh nghẹn ứ trong cổ, hình ảnh cha cô hiền hậu đưa cho cô lọ ketchup, đó lại là hình ảnh cuối cùng Shinhan Woo có thể nhớ.

Hay là hình ảnh vầng trăng sáng.

Hay là tiếng thét chói tai vùng thoát ra khỏi cổ họng.

Dấu hiệu mặt trăng đen úp ngược hiện lên rõ rệt. Shinhan Woo đặt cơ thể cha cô xuống, yếu ớt đứng lên. Mắt cô nhắm khẽ, hít vào lồng ngực một hơi đầy không khí trong lành. Cô mở bừng mắt, đôi mắt chuyển màu xanh lưu ly ma mị. Shinhan Woo đứng dưới vầng trăng, như một sự tồn tại ma quỷ.

Đám người lùi bước và dần bỏ chạy hết, chỉ để lại cặp đôi nam nữ vẫn còn đối diện với cô. Người đàn ông có vẻ muốn cản người phụ nữ lại nhưng cô ta không đồng ý, hét lên:

- Giết nó, giết nó. Sehunie mới có thể sống.

Cô ta cầm trên tay cây súng trường, giương lên nhắm bắn. Tiếng súng vang lên, âm thanh chát chúa xuyên thủng màn đêm. Đàn chim đã ngủ yên bỗng bị đánh thức, tung cánh bay lên hoảng loạn.

Shinhan Woo nhìn vết thương bên vai trái của mình. Nơi đó, máu đang loang ra, ánh mắt cô bé vô hồn như chỉ đang nhìn một vật vô tri bất động. Khóe môi hơi nhếch lên cười, nụ cười đáng sợ. Cô tiến thêm một bước, vết thương cỏn con chẳng mảy may ảnh hưởng gì. Nó chỉ khiến con quái vật thèm khát máu tươi trong cô bùng lên mạnh mẽ. Nó đang khát máu, nó đang quằn quại cầu xin một chút tanh tưởi ngào ngạt ấy.

Một bóng đen lao đến đứng chắn trước mặt cô, hắn giang tay che chở cho cặp nam nữ đang run rẩy bất động. Oh Sehun, là Oh Sehun.

- Shin Yeonwoo. Làm ơn tha cho cha mẹ tôi.

- Là cậu sao, Sehun?

Giọng Shinhan Woo the thé cất cao, lại nghe vô cùng xót thương, vô cùng cay đắng. Cô vươn tay tiến đến gần cậu nhưng Sehun chùn chân, né tránh cái chạm của cô. Mắt cô tối lại, nụ cười lại trở về trên môi, có phần tươi tắn hơn, đáng sợ hơn.

- Là cậu. Là cậu đã làm mọi chuyện thành ra thế này.

- Đúng, là do tôi. Tất cả là tại tôi. Cậu làm ơn tha cho cha mẹ tôi, được không? Chỉ cần trả thù mình tôi thôi.

- Vậy thì ai trả mạng cho ba tôi, ai trả mạng cho gia tộc mấy chục mạng người của tôi, ai đền cho tôi vết thương trên vai này.

Shinhan Woo cúi mặt, cất giọng the thé như vọng lên từ màn đêm.

- Oh Sehun. Mạng của cậu, tôi tất nhiên sẽ lấy. Nhưng tôi sẽ lấy cả mạng của cha mẹ cậu nữa, sau đó sẽ là cái gia tộc của cậu. Giá rẻ, đúng không?

Cô cất giọng cười vang, nụ cười âm u kéo dài cơn ác mộng trong đôi mắt của người đối diện. Sehun không tin, không tin người trước mặt cậu là Yeonwoo mà cậu quen biết. Ánh mắt cô ta quá khác, giọng nói cũng khác, nụ cười đó là của ai, của ai? Nụ cười đột nhiên biến mất, đưa mắt nhìn sang tất cả mọi người còn đang ở đó, không loại trừ Oh Sehun.

Một tiếng nổ thật lớn.

Tiếng nổ làm khu vực xung quanh đổ rạp và hoang tàn như một trận chiến.

Người ta sau đó xác nhận, trong bán kính 100m, không còn ai sống sót.

Shinhan Woo đứng giữa tâm của của vụ nổ, lạnh lùng nhìn gương mặt Sehun đầy máu. Máu từ hốc tai chảy ra, máu từ các mạch máu đứt đoạn trên người, máu từ hốc mắt như dòng huyết lệ chảy tràn. Cái duy nhất Shinhan Woo có thể nhớ, là ánh mắt ghê tởm, khinh khi mà Sehun dành cho kẻ đối diện. Tốt thôi, Shinhan Woo đã không còn quan tâm nữa. Cô thỏa mãn nhìn khung cảnh quanh mình, nhìn xác chết đang nằm ra trước mắt. Hai kẻ kia đã thịt nát xương tan, chỉ còn Oh Sehun nhờ năng lực đặc biệt giữ được sự vẹn nguyên. Nhưng để làm gì cơ chứ, hắn chết rồi. Dù sao cũng vẫn phải chết.

- Shin Yeonwoo, Shinhan Woo. Mày phải cảm ơn tao vì nhờ tao mày mới có đủ can đảm để báo thù. – Shinhan Woo tự nói với chính mình, giọng điệu như đang bỡn cợt với một người vô hình.

"Làm mọi thứ mà mày muốn đi".

Một giọng nói vang lên từ thâm tâm. Shinhan Woo nhếch môi cười.

- Vậy thì, mục tiêu tiếp theo.

Mọi thứ xung quanh tối đi.

Han Minwoo giật mình tỉnh lại, vầng trán ướt mồ hôi. Cô nhìn một lượt xung quanh và nhận ra đây là chuyến tàu hỏa đến Olso. Lâu lắm rồi, cô chưa mơ giấc mơ đó trọn vẹn như vậy. Giấc mơ về ngày kinh khủng đó. Minwoo hướng mắt ra cửa sổ, nhìn chính phản chiếu của mình trong gương.

- Cảm giác bỗng chốc nhớ lại mọi chuyện như thế nào? – Hình ảnh phản chiếu khẽ cong môi.

- Không tệ. Nhắc cho mày nhớ, không hẳn là tao nhớ lại, vì tao chưa bao giờ quên. – Minwoo tự trào phúng, ánh mắt đầy sự khinh khi.

- Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Tao đã gánh cho mày rất nhiều, giúp mày rất nhiều, sao bỗng chốc lại phủ nhận sự tồn tại của tao vậy, Shinhan Woo.

- Điều đó không có nghĩa là mày tồn tại. Mày là tao, nhưng tao không bao giờ cho mày kiểm soát tao một lần nữa.

- Thật vậy sao. Vậy mày nghĩ Kim Taeyeon thật sự là do Bae Suzy giết à?

Hình ảnh phản chiếu nhòe đi, cô ta nở nụ cười bí hiểm lần cuối trước khi hòa vào hình ảnh chạy vuột bên khung cửa sổ. Sehun ngồi xuống, trên tay là một vài món thức ăn anh tìm được, đủ để cả hai lót dạ trước khi đến trạm dừng chân tiếp theo.

- Rod polse *. Anh không biết em đã kịp dùng nó chưa nhưng một khi đã đến Bergen thì phải thử qua nó.

*Rod plose: xúc xích đỏ - đặc sản Bergen. Làm từ thịt heo, hạt nhục đậu khấu, tiêu đen và tiêu Jamaica.

- Em thích ăn nó với sốt Remoulade, ketchup thêm hành tây nướng nữa.

- Cũng biết thưởng thức đấy. – Sehun đặt hết mọi thứ lên bàn. – Dưa chuột muối chứ?

- Em không thích dưa chuột.

- Tốt thôi.

Sehun nhún vai và tự phết cho mình một cái sandwich phô mai. Trong khi Minwoo thưởng thức món xúc xích của cô.

- Em nói là Minha đang ở Olso?

- Cậu đến Nauy cùng em. Nhưng cậu ấy thích thời tiết ở Olso hơn những ngày ẩm ướt ở Bergen. Với lại, em cũng chỉ dự định đến Bergen một chút sẽ về ngay.

- Thật trùng hợp. – Sehun cặm cụi phết cái sandwich thứ hai. – Yixing cũng đang ở Olso.

- Tất cả các anh đều ở đó?

- Không phải tất cả. Chỉ Yixing thôi. Vốn dĩ là có Minseok và Jongdae hyung nữa nhưng bọn họ đã về nước trước rồi.

Minwoo gật đầu, hướng sự chú ý vào cái sandwich phô mai trên tay anh. Có lẽ anh thích vị phô mai.

- Sẽ tốt hơn nếu đó là jambon hay thứ gì khác. Anh không thích vị phô mai cho lắm. Nhưng đó là những gì còn sót lại trên tàu. Hy vọng trạm dừng chân sẽ khá hơn. – Sehun nhún vai rồi lại đăm đăm nhìn Minwoo, bất giác cất tiếng hỏi. – Không có câu hỏi gì cho mục đích chuyến đi này của anh sao?

- Anh cũng đâu hỏi em mục đích của em. Em tin mối quan hệ của chúng ta có những thứ nhất thiết không được phép tò mò.

- Uhm, sẽ tốt hơn nếu như thế.

Cả hai rơi vào im lặng, nhưng với Minwoo, như thế lại quen thuộc hơn. Ấn tượng về sự kiệm lời của Sehun quá sâu sắc, đến mức khi nhìn thấy anh nói với cô nhiều hơn ba câu thế này lại có chút không quen.

Đoàn tàu rung lắc dữ dội, có lẽ nó vừa mới lao qua một triền núi hiểm trở. Cả hai nhìn qua cửa sổ, không có gì ngoài vực sâu thăm thẳm như cái nhìn đầy miên man của mẹ thiên nhiên. Trời xế chiều, không gian đang tối lại. Tàu đột ngột dừng hẳn. Mọi người hoang mang nhìn xung quanh. Sehun đứng phắt dậy quan sát, sau đó anh ngồi phịch xuống, ghé sát vào Minwoo.

- Cướp hoặc...

- Khủng bố.

Minwoo tiếp lời. Tình hình an ninh của Bắc Âu dạo này không tốt, cũng có thể gọi là nguy hiểm. Các tổ chức khủng bố tự xưng đang mở rộng tầm vi hoạt động. Nếu trước kia bọn chúng chỉ thi thoảng gây ra vài vụ nho nhỏ ở các quốc gia Trung Đông, bây giờ chúng đã táo tợn hơn, tấn công sâu vào lãnh thổ châu Âu.

- Cũng có thể là các cuộc thanh trừng của các tổ chức tội phạm. Đừng quá lo lắng. – Sehun lên tiếng trấn an.

- Cho dù xảy ra chuyện gì nhưng Sehun... - Minwoo nghiêm túc nhìn vào mắt anh. – Nếu không phải trường hợp khẩn cấp, đừng tùy tiện sử dụng năng lực.

Sehun gật nhẹ đầu. Ngay khi đó có tiếng mở cửa toa thật mạnh, hai ba tên bịt kín mặt bước vào. Trên tay chúng là những khẩu súng trường đã được lên nòng sẵn sàng. Chúng lướt nhìn một lượt những gương mặt sợ hãi, đưa khẩu súng lên đầu, liên tục nã đạn và cười thích thú khi nghe tiếng la hét hoảng sợ. Một trong số chúng, có vẻ là tên cầm đầu tiến đến. Minwoo có thể nhận ra hắn sử dụng máy thay đổi giọng nói.

- Tất cả, giơ tay lên sau đầu và bước ra chính giữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro