Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm lão gia ra lệnh một tiếng: "Khai tịch."

Trên dưới một trăm gia đinh đồng thời xuất động, thức ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt được dọn lên bàn.

Chính sảnh chỉ dành cho những vị khách quý ngồi, tiền viện bên ngoài đại sảnh, cùng mấy cái khách sảnh có không dưới trăm bàn, tuy nhiên thứ tự phục vụ các món ăn đều giống nhau. Vì yến tiệc sinh thần lần này, Lâm Phủ đặc biệt thuê mấy trăm đầu bếp, trong sân phòng bếp bày rất nhiều bếp lộ thiên, cũng đủ ứng phó.

Bàn Vân An chỉ ngồi tám người, không tính canh cùng món chính, tổng cộng có mười hai món, bốn món rau, bốn món chay, bốn món mặn.

Mỗi chiếc đĩa đều có thể nói màu sắc hương vị đều đầy đủ, bộ đồ ăn cũng vô cùng trang nhã.

Đồ ăn lên hết, Vân An vừa định động đũa đã bị Lý Nguyên đè lại cổ tay, Lý Nguyên ghé vào tai Vân An, khẽ nói:

"Vân huynh đừng vội, chờ chủ vị động đũa trước, chúng ta mới có thể ăn."

Vân An nhìn quanh một vòng, quả nhiên không ai động đũa.

Trữ Vương Cao Hoài trước tiên cầm đũa gắp rau, Lý Tri Phủ cũng động đũa, Lâm Uy cũng gắp miếng cá vào đĩa của mình, sau đó thực khách bên dưới mới bắt đầu dùng bữa.

Lý Nguyên buông lỏng tay Vân An, thấp giọng nói:

"Vân huynh thỉnh dùng."

Mắt Vân An sáng lên khi nhìn các món thịt trên bàn, bất quá nàng vẫn tự múc cho mình một chén canh trước, lại lấy một cái bánh bột ngô thong thả ung dung bắt đầu ăn.

Mấy ngày nay Vân An đói bụng quá lâu, dạ dày phi thường yếu ớt, nếu trực tiếp ăn thịt vào, rất có thể sẽ bị tiêu chảy tại chỗ, Vân An vẫn biết kiến thức thường thức này.

Phải đến khi Vân An cảm thấy ấm bụng, mới bắt đầu ăn các món chay  lần thứ hai lót dạ.

Lý Nguyên vẫn đang thắc mắc, Vân An phi thường yêu tha thiết ăn thịt, sao hôm nay lại đổi tính rồi?

Vân An ở bên kia đã bắt đầu hành động, nàng bưng đĩa đứng dậy gắp một miếng sườn nướng mềm, đũa không tiện liền trực tiếp cầm lấy một đoạn xương bắt đầu gặm.

Lý Nguyên thấy thế khẽ mỉm cười, tiếp tục ăn phần của mình, mà những vị khách khác đều nhìn Vân An bằng ánh mắt kỳ lạ...

Chậc chậc chậc, nhìn tướng ăn nghèo kiết hủ lậu này, hiển nhiên chính là mệnh khất cái.

Một cây xương sườn nhanh chóng bị Vân An gặm sạch, phỏng chừng ném cho con chó trông coi Lâm Phủ đều sẽ bị ghét bỏ.

Vân An lại lần nữa đứng dậy, lần này gắp một miếng cá, còn có mấy miếng măng tây, lại là một trận gió cuốn mây tan.

Vân An nhàn nhạt thở ra một hơi, đúng lúc Lý Nguyên đích thân rót một ly rượu cho Vân An, Vân An quay đầu cười với Lý Nguyên, ý tứ: 'Không tồi không tồi, lão huynh ngươi thực thức thời.'

Vân An cầm ly rượu lên cùng Lý Nguyên khẽ chạm một cái, Vân An trực tiếp ngửa đầu, tư thế rất phóng khoáng, Lý Nguyên thì dùng tay áo rộng che khuất nửa bên mặt rồi uống hết rượu trong ly.

Buông chén rượu, Vân An không dấu vết mà quét một vòng, khinh thường trong mắt tân khách ngồi cùng bàn không kịp thu hồi, tự nhiên rơi vào trong mắt Vân An, nàng rũ xuống đôi mắt đạm nhiên cười, cũng không để trong lòng. Lại dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Nguyên bên cạnh, thấp giọng nói:

"Nếu huynh ở chỗ của ta, nói không chừng hai ta thật sự có thể trở thành hảo bằng hữu nha."

Lý Nguyên cười nói:

"Ta cùng với Vân huynh tuy rằng quen biết chưa lâu, nhưng sớm đem Vân huynh coi như tri kỷ, sao Vân huynh lại nói như vậy?"

Vân An rót một ly cho Lý Nguyên, đồng thời cũng rót đầy ly rượu của mình, rượu trong yến tiệc hôm nay là Thiên Tuý Tửu của Thất Bảo Lâu, Vân An nếm thử liền rất thích.

Vân An kính Lý Nguyên, nói:

"Đa tạ huynh để mắt đến ta, cũng không vì thân phận của ta mà khinh thường ta. Chỉ là ta nhất định phải rời Lạc Thành, ngày này hẳn cũng không xa, sau này núi cao sông dài, chúc huynh tiền đồ như gấm, có thể ở chỗ này nhận thức huynh, ta thật cao hứng."

Vân An không thuộc về thời đại này, tuy rằng mất bạc, nhưng nàng nhất định sẽ nghĩ cách chuộc lại trường kiếm của mình, rời khỏi Lạc Thành, rời khỏi thời không này.

Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng nàng và Lý Nguyên gặp nhau, nàng thực sự cảm kích sự tôn trọng Lý Nguyên dành cho nàng, lời chúc này thật sự xuất phát từ nội tâm.

Lý Nguyên cười có chút cao thâm, chạm ly với Vân An, nói:

"Theo ta thấy chưa chắc, ta cảm thấy sau này ta sẽ cùng Vân huynh thường xuyên gặp mặt, Vân huynh thỉnh nhớ kỹ, nếu có thắc mắc bất luận vấn đề gì đều có thể cầm ngọc bội đến phủ tìm ta."

Vân An từ chối cho ý kiến, mỉm cười uống rượu.

Vân An liếm môi, ánh mắt dừng ở cái đùi to bự trên bàn, da thịt màu hạt dẻ được phủ một lớp nước sốt vàng óng rực rỡ, thoạt nhìn rất ngon.

Đồ ăn cách Vân An hơi xa, Vân An đứng lên cũng với không tới, vì thế nàng nói với vị nhân huynh ngồi đối diện ở trước cái đùi:

"Đại ca, phiền toái huynh đem đĩa đẩy về phía bên này một chút."

Vừa nói xong, mấy vị khách khác đều nhìn Vân An như nhìn thấy ma, Vân An dứt khoát lách mình đi qua, gắp một miếng bỏ vào chén, trở về chỗ ngồi bắt đầu ăn.

Cảnh tượng này rơi vào mắt hai người khác.

Một vị là ngồi ở địa vị cao - Trữ Vương Cao Hoài, hắn vẫn luôn cố ý hoặc vô tình chú ý đến Vân An, không chỉ vì Vân An là bằng hữu mà biểu đệ mình dẫn theo, mà còn vì ánh mắt của Vân An lúc đối diện với hắn không có chút kính sợ, thậm chí không hề né tránh.

Một người như vậy hoặc có địa vị ngang hàng với mình, hoặc chính là kẻ ngốc. Thực hiển nhiên Vân An đều không thuộc hai loại người này, điều này đã thành công khơi dậy sự hứng thú của Cao Hoài.

Người còn lại là nhân vật chính ngồi sau tấm rèm châu, Lâm Tứ Tiểu thư.

Rõ ràng là yến tiệc sinh thần của Lâm Tứ tiểu thư nhưng nàng lại phải cố kỵ đến ngoại nam quá nhiều, không có ăn.

Lâm Bất Tiện xuyên qua lụa mỏng cùng rèm châu, mơ hồ có thể nhìn thấy: Hình như là một người ăn mặc nghèo túng, thỉnh thoảng đứng dậy......

Hành vi này phi thường thất lễ, hơn nữa Vân An lại ngồi ở hàng ghế đầu dễ thấy nên khó có thể không thu hút sự chú ý của Lâm Tứ Tiểu thư.

Tuy nhiên ngại mặt mũi của hai vị đại nhân, Lâm Tứ Tiểu thư cũng nhìn không rõ ràng người thất lễ đến tột cùng là công tử nhà ai.

Rượu đủ cơm no, tân khách đều vui mừng.

Rốt cuộc tới phân đoạn vạn người chờ mong, gia đinh thu dọn chén đũa, dọn bàn, làm cho đại sảnh trống vắng không ít.

Tất cả nam tử chưa lập gia đình ở độ tuổi thích hợp cố ý ở rể Lâm phủ đều ở lại chính sảnh, Vân An cũng không rời đi, thứ nhất là Lý Nguyên kéo nàng, thứ hai Vân An cũng muốn tham gia vào quá trình này, nhưng nàng cũng không có ý định rút thăm.

Theo hiệu lệnh của Lâm lão gia, quản gia bưng cái hộp đi xuống, trong đại sảnh ít nhất cũng tụ tập sáu bảy chục người, lại cực kỳ an tĩnh.

Các tân khách theo thứ tự từ trong hộp bốc nhân duyên ký, đều là lục đầu ký không có ngoại lệ, có người khẽ mỉm cười giả vờ thản nhiên, còn có người trực tiếp tỏ ra tiếc nuối.

Khi số lượng nhân duyên ký trong hộp càng ngày càng ít, xác suất trúng hồng đầu ký của khách mời càng lúc càng cao, những người đã rút thăm tự động lui ra, nhưng dừng lại ở cửa ra vào và cửa sổ để theo dõi diễn biến trong đại sảnh.

Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại mười người, quản gia bưng hộp đi tới Lý Nguyên và Vân An, Vân An xua tay cười nói:

"Ta không bốc, ta chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, để cho hắn bốc."

Nói xong chỉ chỉ Lý Nguyên.

Lý Nguyên mỉm cười tiến lên một bước, thò tay vào trong hộp...

"Cạch" một tiếng, quản gia khởi động cơ quan bên trong hộp, tấm ván bị lật lại, toàn bộ nhân duyên ký trong hộp đều biến thành hồng đầu ký, Lý Nguyên chỉ cần tùy tiện lấy ra một cây, chuyện này liền thành.

Trên đài cao, Lâm Uy cùng Lý Thanh Sơn đồng thời cùng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau rồi mỉm cười.

Chỉ có Trữ Vương Cao Hoài, mỉm cười, an tĩnh mà nhìn một màn này.

Lý Nguyên rút tay ra, nhưng trong tay hắn lại không có gì......

Đúng lúc mọi người đang ngạc nhiên thì Lý Nguyên bỗng quay người lại, nắm lấy tay Vân An nhét vào hộp với tốc độ 'sét đánh không kịp bưng tai', ngẫu nhiên lấy một cây nhân duyên ký nhét vào tay Vân An, nhanh chóng kéo tay Vân An ra......

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Vân An căn bản chưa kịp phản ứng,

mặc dù nàng đã ý thức được vấn đề, lúc muốn chống cự hoặc là buông tay, Lý Nguyên đã nắm tay nàng kéo ra khỏi hộp......

Màu đỏ chói mắt, trong tay Vân An cầm một cây hồng đầu ký......

"Cạch" một tiếng, hồng đầu ký rơi xuống đất, Lý Tri Phủ chết lặng, Lâm lão gia chết lặng, Vân An cũng chết lặng.

Lý Nguyên nhặt lên hồng đầu ký, cao giọng hét lên:

"Trời ban lương duyên! Trời ban lương duyên, Vân An rút trúng hồng đầu ký!"

Phía sau bức rèm che, Lâm Tứ Tiểu thư cảm thấy một trận choáng váng, cắn chặt môi dưới để ngăn mình kinh hô ra tiếng, thế nhưng tính tình luôn luôn lạnh nhạt Lâm Tứ Tiểu thư, phía sau lưng lại chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ có một thanh âm:

'Vân An là ai?'

Ngay cả Lâm Uy - người từng trải qua sóng to gió lớn thân mình cũng hơi lung lay, còn Lý Tri Phủ sắc mặt cũng thập phần khó coi.

Mấy vị này đều biết nội tình, bọn họ cảm thấy chỉ cần Lý Nguyên không thể đào tẩu, sự tình liền 'vạn vô nhất thất'*. (*:tuyệt đối không sai lầm)

Lâm lão gia thậm chí chuẩn bị hai bộ lý do thoái thác, nếu nhìn thấy Lý Nguyên sẽ chọn rút thăm, không nhìn thấy Lý Nguyên sẽ dùng một lý do không quá hoàn mỹ để thoái thác, tóm lại là muốn thúc đẩy hôn sự này.

Không ai ngờ rằng, Lý Nguyên lại to gan lớn mật như thế, trước tiệc rượu bắt một tên khất cái cho đủ số!

Vân An nổi giận, từ khi đến Yến Quốc, nàng chưa bao giờ mất bình tĩnh, ngay cả khi có người dùng gậy đuổi đánh, nàng cũng không có tức giận.

Vân An căm tức nhìn Lý Nguyên, gầm nhẹ nói:

"Lý Nguyên, con mẹ ngươi......"

Một tràng cười cắt ngang lời chửi thề của Vân An, Trữ Vương Cao Hoài bước đi mạnh mẽ uy vũ tiến về phía đại sảnh, đi thẳng đến bên cạnh Vân An, cầm lấy hồng đầu ký trong tay Lý Uyên đưa cho Vân An:

"Ý trời quả nhiên huyền diệu, vị tiểu huynh đệ này tuy rằng có chút nghèo túng, nhưng cũng tuấn tú lịch sự, chúc mừng ngươi."

Lâm Uy ngã xuống ghế, Trữ Vương lên tiếng, mọi thứ đều khép lại.

Ông quay đầu nhìn nữ nhi vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh sau tấm rèm châu, trong ánh mắt tràn đầy áy náy.

Sau vài giây yên tĩnh, các tân khách vỗ tay, những người ngồi hàng ghế đầu nhìn rõ ràng, bọn họ mờ mịt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Trữ Vương điện hạ đã lên tiếng, chuyện này không thành cũng phải thành.

Những người ngồi hàng sau không nhìn rõ bên trong, một bên vỗ tay một bên dò hỏi:

"Là công tử nhà nào trúng hồng đầu ký?"

Người phía trước quay người lại nhỏ giọng nói:

"Là một tên khất cái......"

Người sau hít một hơi khí lạnh, khất cái? Đây chính là cái gọi là trời ban lương duyên?

Còn những người không hòa thuận với Lâm gia hoặc không đủ tư cách ở rể, cố nén mới không cười ra tiếng, Lâm Phủ mất công mời Trữ Vương cùng Tri Phủ đến tọa trấn, cuối cùng cư nhiên chiêu đến một tên khất cái?

Đại danh đỉnh đỉnh Lâm Tứ Tiểu thư, thế mà muốn gả thấp cho một tên khất cái? Thực sự là...... Diệu a! Thống khoái! Xem Lâm Phủ sau này như thế nào có thể ngẩng cao đầu!

Vân An trong mắt nhảy lên lửa giận, nhìn hồng đầu ký Trữ Vương đưa cho, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trữ vương, dứt khoát nói:

"Ta không muốn."

Nếu không phải đối phương người đông thế mạnh, Vân An vừa rồi muốn tát Lý Nguyên một cái, chó má trời ban lương duyên, Vân An là người hiện đại, từng gặp qua rất nhiều loại lừa gạt kiểu này trong phim truyền hình.

Nàng hiểu rằng Lý Uyên đang lợi dụng bản thân chắn thương, cửa hôn sự này về tình về lý nàng cũng không thể đáp ứng.

Mặc dù nàng đang mặc mô phỏng da sinh học của nam giới, nhưng nàng thực sự là một cô gái, thời đại này quá bảo thủ, căn bản không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, hơn nữa nàng không đến từ thời không này, sớm muộn gì nàng cũng phải rời đi.

Đến Yến Quốc lâu như vậy, Vân An đã đại khái hiểu được danh tiết đối với phụ nữ nơi đây là như thế nào.

Đây không phải muốn giết chết con gái nhà người ta sao? Nàng không muốn tạo nghiệt này!

Giọng nói của Vân An không lớn, rất nhiều người cũng không nghe rõ, nhưng hành vi không tiếp nhận hồng đầu ký của Vân An làm cho những người xem náo nhiệt nhìn ra manh mối.

Trữ Vương Cao Hoài híp mắt, nói:

"Bổn Vương đã nói, nếu có ai dám can đảm đảo loạn tràng hôn sự này, đừng trách Bổn Vương vô tình."

Hai tên thị vệ phía sau Trữ Vương đặt tay lên chuôi đao, chờ chủ tử ra lệnh một tiếng......

Lý Nguyên biến sắc, đứng giữa Ninh Vương và Vân An, nói:

"Biểu ca, để đệ nói vài câu với hắn!"

Lý Nguyên tiến đến bên cạnh Vân An, thấp giọng nói:

"Chuyện này là ta có lỗi với huynh, muốn đánh muốn chửi tất nghe xử lý, vị biểu ca này của ta từ trước đến nay đều là đã nói là phải làm, huynh...... Liền tiếp nhận đi, ta làm như vậy, chỉ sợ cũng là tai kiếp khó thoát, nếu ta còn giữ được mạng, qua mấy ngày ta sẽ giải thích cho huynh. Nhưng nếu là bởi vậy hại huynh, ta làm quỷ cũng không thể an tâm."

Khách nhân bên ngoài cuối cùng cũng hiểu ra, tên khất cái này cư nhiên muốn cự thân (từ chối)?

Đường đường đích nữ Lũng Đông Lâm Phủ - Tứ Tiểu thư, bị một tên khất cái cự hôn?

Những vị khách có mặt ở đây, ngũ hồ tứ hải đều có, không bao lâu nữa những gì xảy ra ngày hôm nay sẽ lan truyền khắp toàn bộ Yến Quốc.

Thanh danh của Lâm Tứ tiểu thư, chỉ sợ là xong rồi.

-------------------

Vài lời của tác giả:

Chuyện này huyên náo thật lớn, sau này vẫn có ảnh hưởng như cũ, bất quá chờ đến lúc Vân An cùng Lâm Bất Tiện thực sự yêu nhau lại nhắc lại đoạn chuyện cũ năm đó, đại khái là một chuyện vô cùng đáng nhớ.

Vân An nếu biết Lâm Tứ Tiểu thư dùng chuyện này DISS nàng cả một đời, mà mỗi một lần nàng đều sẽ cảm thấy đau lòng cùng đuối lý, tôi cảm thấy nàng chắc chắn sẽ không cự tuyệt, hoan hoan hỉ hỉ liền ở rể.

Sau 10 năm Vân An kết hôn cùng Lâm Bất Tiện, Mạc Tiếu phỏng vấn Vân An, hỏi: Đối với lúc trước cô cự tuyệt ở rể, chuyện này làm cho danh dự của Lâm Tứ Tiểu thư tạo thành ảnh hưởng, cô thấy thế nào?

Vân An: Chính là, rất hối hận, rất hối hận. . .

TQMT: Vậy xin hỏi cô có vui vẻ không?

Vân An: Đau lòng, cũng vui vẻ chấp nhận.

Vân An nhìn Lâm Bất Tiện bên cạnh một chút, trong ánh mắt lộ ra ôn nhu, tiếp tục nói: Tôi cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

TQMT ném một cái xem thường, lại hỏi Lâm Bất Tiện: "Cô cảm thấy Vân An đời này làm chuyện chính xác nhất là gì?

Lâm Bất Tiện đôi mắt đẹp lưu chuyển, bên môi tươi cười, dưới cái nhìn mong đợi của Vân An, nói khẽ: Đại khái, là chuyện ngay từ đầu nàng liền nói cho ta biết, nàng là nữ tử.

Tiếng nói vừa dứt, Vân An cùng Lâm Bất Tiện nhìn nhau mỉm cười, hết thảy đều không nói thành lời.

TQMT mang theo một bụng cẩu lương, ngồi lên cỗ máy thời gian.

Ha ha ha, tiểu kịch trường đưa cho mọi người.

Bản văn này đại khái sẽ là cố sự rất thú vị đi, gần như sẽ không ngược, chính là linh hồn va chạm, lý giải, đến tiếp nhận, sau đó lặng im chờ đợi, một đời một thế cố sự.

Cảm tạ mọi người đọc, thời gian sau này, hi vọng có ngươi.

Editor: Đã re-edit, cầu đồng bách thả sao <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt