chap 5: Hùng hổ vận tiêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Laị một câu nói như gió xuân quất vào mặt, khiến cho Trịnh Tú Nghiên thần hồn điên đảo, hai con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt của Duẫn Nhi ngu ngốc, một dòng điện thuần túy truyền khắp toàn thân.

  “Gò má của nương tử thật là nóng.” Duẫn Nhi ngu ngốc cắn môi, hiếu kỳ nhéo da Trịnh Tú Nghiên, “Thật là đỏ nha.”

  “Ngươi là tên khốn kiếp, buông ta ra.” Trịnh Tú Nghiên nhất thời cực kỳ ngượng ngùng, đẩy hai tay của Duẫn Nhi ngu ngốc ra, xoa xoa mặt của mình rồi ngồi xuống giường, “Ăn đậu hủ của Lão nương, ngươi chán sống rồi, hừ!”

 “Sao? Duẫn nhi chưa ăn mà, nương tử có đậu hủ để ăn sao?” Duẫn Nhi ngu ngốc đến bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, ôm cánh tay của nàng mò khắp nơi để tìm đậu hủ.

Trịnh Tú Nghiên ôm trán, thầm than mình lại cùng một kẻ ngu tính toán chi li làm gì, thật sự là vũ nhục đối với mình mà.

 “Không có đậu hủ, đừng, còn sờ!” Trừng lớn hai mắt, quả nhiên Duẫn Nhi ngu ngốc dừng tay, người phía sau bĩu môi nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, không tìm đậu hủ nữa.

  “Ngươi có biết vì sao mấy kẻ bỉ ổi vừa rồi khi dễ người không? Bởi vì biểu tình của ngươi đó! Không hiểu sao? Dĩ nhiên, ngươi nhất định không hiểu, chỉ có tiền bối hành tẩu giang hồ nhiều năm có kinh nghiệm phong phú như ta mới hiểu được.” Trịnh Tú Nghiên đứng dậy, chắp tay đi đi lại lại trong phòng, lại nói, “Muốn để cho người khác không khi dễ ngươi, đối với ngươi cung cung kính kính, ngươi sẽ phải học cách mỉm cười.”

  “Mỉm cười?” Duẫn Nhi ngu ngốc nghệch đầu ra, cắn ngón tay nhìn Trịnh Tú Nghiên đi tới đi lui.

  “Nhìn ánh mắt của ta.” Trịnh Tú Nghiên ở trước mặt Duẫn Nhi ngu ngốc, cặp mắt lấp lánh có thần nhìn thẳng hắn, “Cười giống như ta nè ~”

  “A ~” Duẫn Nhi ngu ngốc vô cùng nghiêm túc chăm chú học theo nụ cười mà Trịnh Tú Nghiên tự nhận là rất có chiều sâu, nhưng thật ra nụ cười đó nhìn rất là bỉ ổi. Nguyên tắc nhíu mày giống Tây Thi được biểu cảm trên mặt của Duẫn Nhi ngu ngốc đúng là có khác, nhìn rất hấp dẫn, cười nhàn nhạt một tiếng, trong ánh mắt ôn nhu lại đặc biệt hàm chứa một tia sắc bén quý tộc, khuôn mặt tuyệt mỹ được che bằng một tấm lụa mỏng, lúc này Duẫn Nhi ngu ngốc làm cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa, có loại cảm giác tôn sùng không dám khinh nhờn, đùa giỡn.

Trịnh Tú Nghiên chép miệng xúc động, “Quả nhiên là cực phẩm!”

 “Nương tử ~~” cặp mắt khẽ cong, âm cuối kéo dài, thoáng chốc làm cho Trịnh Tú Nghiên thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.

 “Quả nhiên vẫn là ngu ngốc. . . . . . “ Trịnh Tú Nghiên thở dài một cái, không thể trông cậy vào việc Duẫn Nhi ngu ngốc có thể trở thành một công tử hoàn mỹ được, mặt mũi thì có thể yên tâm, không sợ bị phiền phức và khi dễ rồi. Suy nghĩ đến đây, nàng nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng ra lệnh, “Về sau lúc ở bên ngoài phải tận lực duy trì vẻ mặt như vừa rồi, không được đem biểu tình khiếp đảm tùy ý của ngươi biểu lộ ra ngoài, biết không?”

“He he, có nương tử ở đây, Duẫn nhi cái gì cũng không sợ.”

  “Cái gì? Ta không phải đã nói không cho ngươi kêu ta là nương tử rồi sao? ! Muốn bị đánh hả!”

  “Ô ô. . . . . . Nương tử không muốn ô. . . . . .”

 Hai người gắn bó keo sơn, đúng vậy, như keo như sơn, bởi vì Trịnh Tú Nghiên đã muốn ép Duẫn ngu ngốc lên giường. . . . . .

 Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt chuyện tốt của hai người. Trịnh Tú Nghiên lật người xuống giường, dùng ánh mắt áp chế tiếng kêu khóc của Duẫn Nhi ngu ngốc, ngay sau đó bước từng bước phóng khoáng đi đến mở cửa gỗ ra.

 Chỉ thấy tiểu nhị khom người cười nói: “Công tử, có người muốn gặp.” Vừa nói thân thể tránh ra nhường lối cho một nam tử trung niên vẻ mặt nghiêm túc mặc cẩm y hoa quan đi vào.

 Trịnh Tú Nghiên sửng sốt, nhìn thân thể to lớn trước mắt thật sự là nhớ không nổi hắn là người phương nào.

 “Vị này là?” Lời còn chưa dứt, đã thấy ba kẻ mới vừa rồi bị mình chỉnh bước vào cửa. Trịnh Tú Nghiên vội vàng lui về phía sau mấy bước, một tay níu cánh tay Duẫn Nhi ngu ngốc, nêu đối phương động, nàng sẽ mang Duẫn Nhi ngu ngốc nhảy lầu chạy đi !

 Nam tử không có chú ý đến vẻ mặt cảnh giác của Trịnh Tú Nghiên, mà quay đầu lại nhìn tiểu nhị, đôi mắt nhỏ sắc bén, ánh mắt mang theo sát khí khiến tiểu nhi vội vàng đóng cửa phòng chạy trối chết.

 “Các ngươi đến đây làm gì? !” Thân thể Trịnh Tú Nghiên đã từ từ lui đến bên cửa sổ, tay đã sớm sờ vào đoản kiếm bên hông.

 Nam tử nghe giọng chất vất bén nhọn của Trịnh Tú Nghiên, trong nháy mắt thay đổi thành vẻ mặt hòa ái và cung kính, “Đại hiệp đừng sợ, tại hạ là tổng tiêu đầu Dương Bưu của tiêu cục lớn nhất Thủy thành này, ba người này chính là tiêu phu.”

 Ba kẻ kia vội vàng xếp thành một hàng khom lưng, cúi chào Trịnh Tú Nghiên, trên mặt cũng mang theo nụ cười ngây ngô lấy lòng.

 Ngửi được mùi âm mưu, Trịnh Tú Nghiên đi đến ngồi xuống ghế, sửa lại tay áo một chút, buông Duẫn Nhi ngu ngốc ra, cặp mắt nhìn về phía bốn người trước mặt, “Các ngươi muốn gì?”

 Dương Bưu trừng mắt ba kẻ sau lưng, ba người này ngay sau đó quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng la lên, “Mới vừa rồi là tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm hai vị đại hiệp, mong đại hiệp thứ tội!”

 Ba người to lớn đồng thời quỳ xuống đất, sàn nhà yếu ớt gần như không chịu nổi va chạm mạnh như vậy. Lúc đó kẻ rung, làm hại Trịnh Tú Nghiên vội vàng vịn Duẫn Nhi ngu ngốc để giữ thăng bằng.

 Dương Bưu thấy ba thủ hạ biểu hiện không tệ, hài lòng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Trịnh Tú Nghiên ôm quyền cung kính nói: “Hôm nay nghe nói đại hiệp một tay lại ném được tiêu nặng như một quả núi lớn ra xa đến mấy thước, thật sự là làm tại hạ vô cùng bội phục. Tại hạ đoán, hai vị đại hiệp nhất định là người trong giang hồ, bản lĩnh hơn người.”

 Chân mày Trịnh Tú Nghiên giương lên, tìm quạt xếp mở ra phóng khoáng phe phẩy, “A ~ Dương tiêu đầu quá khen quá khen, tại hạ chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi~”

 “Đại hiệp không cần khiêm tốn, không biết hai vị đại hiệp xưng hô như thế nào?” Dương Bưu cười hỏi.

 Đáy mắt Trịnh Tú Nghiên chợt lóe, “Tại hạ Trịnh Nghiên, đây là phó gia Lý Duẫn.”

 “A, thì ra là Trịnh đại hiệp, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Dương Bưu đầu tiếp tục vuốt mông ngựa, ngay sau đó bắt đầu chuyển đề tài, “Không dám giấu đại hiệp, việc buôn bán hiện giờ của bản tiêu rất khó khăn.”

 Trịnh Tú Nghiên cau chân mày lại, người này xem ra chưa từng nghe qua độc y Trịnh Nghiên, tại sao một chút bất ngờ cũng không có, thật là kỳ quái. Còn nữa việc mua bán của nhà mình lại nói với một người ngoài như nàng, ý trong lời nói cũng không rõ ràng. Hất tay thu quạt xếp, nàng cười hỏi: “Là việc mua bán gì khiến cho Dương tiêu đầu phí tâm như vậy, không ngại nói thử một chút, xem xem tại hạ có thể giúp được gì hay không.”

 Duẫn Nhi ngu ngốc im lặng đứng một bên, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cây quạt lúc đóng lúc mở trong tay Trịnh Tú Nghiên, trong lòng nhớ lại Trịnh Tú Nghiên có dặn qua, không được nói.

 Dương tiêu đầu vừa nghe Trịnh Tú Nghiên mở miệng, trong lòng mừng thầm, lại vội vàng cẩn thận đến gần, thấp giọng nói: “Mua bán như thế nào, tại hạ không tiện nhiều lời, chẳng qua là, lần này vận tiêu khó khăn, bọn ta đã thăm dò khắp nơi, trên đường vận tiêu lần này sớm đã có hơn bốn, năm nhóm cướp tiêu. Ngày hôm trước tại hạ phái hơn hai mươi người hộ tống vận tiêu, nhưng mà. . . . . . Mới ra cửa thành, đi chưa được ba mươi dặm, tiêu đã bị người khác cướp đi.”

 “Cái gì?” Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc, thiên hạ bây giờ đại loạn như vậy sao? Có kẻ dám ngông cuồng cướp tiêu như thế? ! Ngay sau đó chau mày, lo lắng hỏi: “Ngươi bị cướp tiêu . . . . . . Vậy việc buôn bán phải làm sao?”

 Dương tiêu đầu an tâm cười, “May mà mấy ngày trước tại hạ chỉ đưa hàng giả mà thôi, chỉ muốn thử một chút.”

 “Thì ra là vậy, Dương tiêu đầu quả nhiên biết nhìn xa.”

 “Nhưng mà, tiêu vẫn phải vận, chẳng qua là tiêu cục không có người có năng lực, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . .”

“Ý của Dương tiêu đầu là muốn hai người chúng ta hộ tống tiêu lần này?”

“Làm phiền Trịnh đại hiệp!” Dương tiêu đầu ôm quyền cúi người, sau lưng ba người kia cũng vội vàng khom lưng khẩn cầu.

 Duẫn Nhi ngu ngốc nhìn dáng vẻ bốn người đều đang khom lưng nhìn đất, không khỏi cười he he.

 Trong mắt Trịnh Tú Nghiên trong mắt lóe lên một tia gian trá, “Nhưng mà, tại hạ còn có chút chuyện quan trọng muốn làm, mặc dù người trong giang hồ coi tiền tài là vật ngoại thân, nhưng không có bạc sẽ không có cơm ăn, nếu không làm, tại hạ và Duẫn nhi sẽ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất . . . . . .”

 “Đại hiệp yên tâm, nơi này có một trăm lượng bạc trắng.” Dương tiêu đầu nghe được ý tứ trong lời nói của Trịnh Tú Nghiên, vội vàng từ trong ngực móc ra một túi bạc đưa cho Trịnh Tú Nghiên, “Sau khi chuyện thành công, sẽ có thêm hai trăm lượng bạc.”

 “Tốt ! Dương tiêu đầu quả thật là người sảng khoái ! Vậy chúng ta khởi hành thôi !” Trịnh Tú Nghiên vuốt một trăm lượng bạc, cong miệng cười.

 *********

 Ban đêm, Trịnh Tú Nghiên và Duẫn Nhi ngu ngốc dẫn đội tiêu Phong Hỏa Hỏa ra khỏi thành.

 Ai nói vận tiêu rất uy phong, lẫm liệt, hùng hổ, trùng trùng điệp điệp?

 Thế nào Trịnh Tú Nghiên nàng đến nơi này lại trở thành lén lén lút lút như vậy? !

 Biểu tình của Trịnh Tú Nghiên như giẫm phải phân, quay đầu lại nhìn ba người kia đang cười híp mắt với Duẫn Nhi ngu ngốc. Ba người kia chạm phải ánh mắt hung hăng của Trịnh Tú Nghiên, vội vàng giống như con mèo nhỏ cúi đầu, tiếp tục điều khiển tiêu xa.

 “Còn có, ngươi thật sự không biết cưỡi ngựa sao?” Trịnh Tú Nghiên căm tức nhìn Duẫn Nhi ngu ngốc đang cùng mình cưỡi chung một con ngựa, “Hai người đàn ông cưỡi một con ngựa không phải nhìn rất đoạn tụ sao? !”

 “Sao? Nương tử đang nói cái gì vậy?” Duẫn Nhi ngu ngốc ôm eo Trịnh Tú Nghiên, hoàn toàn không hiểu nương tử của mình phát cáu vì cái gì, ngay sau đó bĩu môi hỏi, “Duẫn nhi lại làm sai việc gì rồi sao?”

Trịnh Tú Nghiên vô lực quay đầu lại, nắm chặt dây cương, “Không có. . . . . . Không có. . . . . .”

Duẫn Nhi ngu ngốc cười ngọt ngào, trên mặt tuy cách một lớp lụa mỏng vẫn không được chắn được hơi thở nóng rực của hắn, làm cho bên tai của Trịnh Tú Nghiên ngưa ngứa. Duẫn Nhi ngu ngốc nhìn bộ dạng tránh né của nàng, giống như tìm được một trò thú vị, tiến đến gần, nhẹ nhàng thổi hơi, trong nháy mắt thân thể Trịnh Tú Nghiên cứng đờ, cùi chỏ hung hăng đánh về phía sau.

 “A !” Duẫn Nhi ngu ngốc bị đau khom người xuống, đầu dựa trên lưng Trịnh Tú Nghiên, “Nương tử. . . . . . Ô ô. . . . . . Đau. . . . . .”

 “Đáng đời, làm lần nữa, ta sẽ đạp ngươi xuống ngựa luôn ! Lại dám đùa giỡn bổn đại gia, người chán sống rồi.” Trịnh Tú Nghiên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cưỡi ngựa.

Ba người phía sau vèo một cái chụm đầu vào nhau. Đại Sơn lấm la lấm lét nói: “Vừa rồi có nhìn thấy Trịnh đại hiệp và Lý đại hiệp làm chuyện mờ ám không?”

 Đại Tượng gật đầu nói: “Tuyệt đối có vấn đề, hai người bọn họ. . . . . . Tuyệt đối là như vậy. . . . . .” Đại Tượng nói xong, hai ngón tay giơ lên, ngay sau đó trên mặt sinh ra một nụ cười mập mờ.

 “Hai người này, đoạn tụ !!” Đại Trư bạo dạn hét lên một tiếng, nhưng trong nháy mắt bị Đại Sơn và Đại Tượng che miệng đè xuống.

 Đại Sơn: “Ngươi không muốn sống nữa sao? ! Trịnh đại hiệp võ công cái thế, cẩn thận giết ngươi diệt khẩu !”

 Đại Trư đổ mồ hôi lạnh, âm thầm kinh hãi, đôi mắt nhỏ liếc về phía hai bóng lưng trên một con ngựa trước mặt, “Quả nhiên là người trong giang hồ, khẩu vị không giống chúng ta.”

 Đại Sơn và Đại Tượng nghe nói thế, không hẹn mà cùng gật đầu một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro