chap 43: Nhập bậy vào cung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng ngoài miệng Trịnh Tú Nghiên nói như vậy, nhưng khi hành động vẫn có chút khó khăn. Nói thế nào thì đó cũng là Hoàng cung, không phải nói vào là vào được. Nàng đi lại trong phòng, gọi nô bộc tới, quyết định ăn cơm lấp đầy cái bụng trước, rồi mới tính tính toán toán làm cách nào lẫn vào Hoàng cung.

Đang mải mê ăn gà, Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy một vị nam tử mặc áo đen đang vội vã đi qua. Nàng nhớ ra người đó, trước kia luôn đứng ở bên cạnh Lam Anh, hình như là hộ vệ của hắn.

“Ha! Tiểu ca này!” Trịnh Tú Nghiên bỏ đùi gà xuống, chạy ra khỏi cửa, nhảy đến trước mặt hắn.

Tây Chiêu lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Trịnh Tú Nghiên, ôm quyền nói: “Trịnh cô nương, có gì phân phó?”

Trịnh Tú Nghiên cười ha ha, “Không biết tiểu ca ngươi đang vội làm gì thế?”

 “Thuộc hạ gọi là Tây Chiêu, vẫn xin Trịnh cô nương gọi tên đi.”

 “Tây chiêu? Không tệ, tên rất dễ nghe nha.” Trịnh Tú Nghiên quan sát hắn. Da dẻ ngăm đen, ngũ quan tinh xảo nhưng hiện rõ vẻ thô kệch của nam nhi, vừa nhìn là biết người có biệt tài, “Tây chiêu ngươi đang vội làm gì thế? Chủ tử ngươi vào cung rồi, sao ngươi không đi theo vậy?”

“Thuộc hạ đi sau, mang theo đoàn ca múa mà chủ tử muốn trình diễn cho hoàng thượng xem vào cung.”

“Ca múa sao ~ bọn họ đang ở đâu?” Hai mắt Trịnh Tú Nghiên sáng ngời, trong đầu xuất hiện một điểm quan trọng.

Sắc mặt Tây Chiêu quẫn bách, chẳng biết tại sao vừa rồi trong ngực lại có cảm giác sợ hãi, mím môi trả lời: “Đang đợi ở Tây Uyển.”

“Đã quá giờ rồi, Tây hộ vệ mau đi nhanh đi, ta trở về tiếp tục ăn cơm đây.” Trịnh Tú Nghiên phất phất tay, trở lại ghế, tiếp tục ăn gà.

Tây Chiêu nhìn nàng một cái, cúi đầu, “Thuộc hạ xin cáo lui trước.”

———————–

Đêm đến, cung đình đèn đuốc sáng trưng, ca múa mừng cảnh thái bình, Cảnh Đức cung to như vậy, tiếng khèn tiếng tiêu êm tai, quân thần đều vui vẻ.

Lâm Thánh Tông ngồi thẳng trên ghế rồng, tay cầm ly rượu bằng vàng, cười mời quần thần, “Tối nay chúng ái khanh đều không cần phải câu nệ, vui vẻ uống rượu là chính.”

 “Tạ ơn hoàng thượng!” Quần thần nâng chén cúi người, khấu tạ hoàng ân.

 Hai bên Lâm Thánh Tông, là chỗ hoàng tử, công chúa ngồi, ngay sau đó là thần tử quyền cao chức trọng trong triều. Lâm vương Lâm Duẫn Nhi và Thái tử chia ra ngồi ở hai bên vị trí đầu não, trong triều cũng tự động chia làm hai phái, ngồi theo chủ tử của mình.

Thái tử Lâm Ngọc Nghiên cười nâng ly rượu bằng vàng, nhìn thẳng Lâm Duẫn Nhi nói: “Nghe nói vài ngày trước thân thể Tam đệ có bệnh, không biết bây giờ sao rồi?”

Lâm Thánh Tông nghe vậy sửng sốt, cũng nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi,“Lão Tam, con bị bệnh sao?”

Lâm Duẫn Nhi cười nhạt, hướng về phía Lâm Thánh Tông cúi đầu trả lời:“Nhi tử chỉ là cảm phong hàn mà thôi, lại khiến Thái tử lo lắng rồi.” Dứt lời hắn liếc mắt nhìn thái tử.

“Đều là huynh đệ một nhà, cần phải lo lắng như vậy.” Thái tử tình chân ý thiết nói.

Lam Anh cười nhìn hai người, yên lặng cười yếu ớt, khẽ uống rượu trong chén.

Thái tử giơ tay đưa hướng Thường Tấn, hộ vệ đứng sau mình.

“Thái tử gia.”

“Lão Tứ đâu?” Thái tử cau mày hỏi.

Thường Tấn liếc nhìn chỗ ngồi trống không, trả lời: “Thuộc hạ không biết.”

“Đi tìm đi, tìm được thì lôi hắn về.”

 “Vâng!”

————————

 “Tứ Vương Gia, thiếp rất nhớ người đó ~”

Trong bụi cỏ truyền đến giọng nói nũng nịu đến cực điểm, khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Trịnh Tú Nghiên đang bưng vịt quay đi tới vừa nghe được tiếng này, cột sống không khỏi cứng đờ. Ngồi chồm hổm, vạch bụi cỏ ra, quả nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ, Này. . . . . . Làm việc trẻ em không nên làm.

Đạo đức thoái hóa a ! Bại hoại phong tục a !

Trịnh Tú Nghiên chép miệng lắc đầu, không nghĩ tới trong cung cũng có loại tư tưởng này. Thật không biết đây là những người đầu tiên hay cung đình này vốn phóng túng giống thiên hạ.

Trịnh Tú Nghiên quay mặt đi, cúi người, muốn nhanh chóng rời đi.

“Người nào? !”

Một tiếng gầm lên, suýt nữa thì hù Trịnh Tú Nghiên làm rớt vịt quay trong tay. Nàng vội vàng nâng tay áo lên, che kín mặt, bắt chước tiếng mèo kêu.

 Muội Cơ ôm cổ Tứ hoàng tử Lâm Tuấn Hạo, làm nũng: “Gia, là mèo mà thôi ~”

Lâm Tuấn Hạo nhíu nhíu mày, đẩy Muội Cơ ra.

 “A!” Muội Cơ ngã trên mặt đất, không khỏi kêu đau một tiếng.

Trán Trịnh Tú Nghiên toàn mồ hôi lạnh, nhìn Lâm Tuấn Hạo khoác cẩm bào. Trong đầu đang suy nghĩ nên làm cách nào, trốn cũng không được, không trốn cũng không xong. Nếu chạy, chẳng phải sẽ thành thích khách sao? ! Không trốn. . . . . .

Lâm Tuấn Hạo, đưa tay kéo, lôi cả người Trịnh Tú Nghiên ra ngoài, vịt quay cuối cùng cũng rơi xuống đất. . . . . .

“Vịt của ta !” Trịnh Tú Nghiên nhìn vịt quay trên mặt đất, trong lòng gào thét tiếc thật.

Lâm Tuấn Hạo nhìn nữ tử mặc y phục vũ cơ trước mắt, chau mày, “Vũ cơ lớn mật ! Lại dám tự tiện tới đây!”

Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Tuấn Hạo, kinh ngạc phát hiện, dáng dấp của hắn có mấy phần tương tự với Lâm Duẫn Nhi, chẳng lẽ hắn là Hoàng tử? ! Đây chẳng phải là một người không tầm thường sao, mình sẽ bị chém đầu.

Vì vậy nàng không khỏi mở miệng ngụy biện, cằm hất về phía Muội Cơ đã đứng lên từ lâu, “Trên người nàng mặc y phục giống ta ! Tại sao ngươi không hỏi nàng? !”

Ông trời, thần linh biết lúc này Trịnh Tú Nghiên đang nói cái gì !

Lâm Tuấn Hạo cười to, nắm cánh tay Trịnh Tú Nghiên thật chặt, “Ngươi nói, ngươi giống nàng?”

Trịnh Tú Nghiên cắn môi dưới, nặn ra một chữ, “Phải . . . . .”

Tiếng cười của Lâm Tuấn Hạo dần dần chìm xuống, chỉ còn lại khuôn mặt ngây thơ, nhưng nụ cười xấu xa như có như không đã bán đứng hắn.

Trịnh Tú Nghiên rụt cổ một cái, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Tay Lâm Tuấn Hạo vừa dùng lực, kéo Trịnh Tú Nghiên vào trong ngực của mình, nhắm mắt ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, rầm rì nói: “Không ngờ là mùi hoa gừng, ta thích.”

Muội Cơ nhìn vị hoàng tử mình đang cố sức nịnh nọt lại có thể trêu ghẹo nữ tử khác trước mặt mình. Hai mắt nàng ta tóe ra lửa giận, nũng nịu gọi: “Vương gia ~ người không để ý tới Muội Cơ nữa sao?”

“Đúng vậy! Đúng vậy nha, Vương gia, người, người trở về, cùng nàng tiếp tục, thả ta đi đi.” Trịnh Tú Nghiên cười khúc khích, không dám tùy tiện dùng vĩ lực với nam nhân trước mặt.

Lâm Tuấn Hạo cũng không quay đầu lại, nói với Muội Cơ: “Ngươi về trước đi, lần sau ta sẽ tìm ngươi.”

Muội Cơ cắn răng, nàng cùng Lâm Tuấn Hạo hoan hảo mấy lần, tính khí của người này âm tình bất định. Nếu là mình không trở về như hắn nói, chắc chắn sẽ chọc giận hắn. Hôm nay chỉ có thể tức giận trợn mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên một cái, rồi xoay người rời đi.

 Trịnh Tú Nghiênđưa cổ hướng về phía bóng lưng Muội Cơ kêu lên: “Này này ! Này ! Ngươi đừng đi a ! Này !”

Lâm Tuấn Hạo kẹp chặt cằm Trịnh Tú Nghiên, kéo mặt nàng về phía mình, nghiêng đầu cảm thán: “Nữ nhân này, ngươi thật là hăng hái.”

“Cũng thường, cũng thường, gia, nếu không người thả ta đi. . . . . .” Phấn độc trong ống tay áo của Trịnh Tú Nghiên đã sớm chuẩn bị từ lâu, định bụng nếu thuyết phục không được, sẽ trực tiếp vẫy lên mặt hắn.

Ngón tay Lâm Tuấn Hạo khẽ chạm mấy cái vào đôi môi nàng, cười vui vẻ:“Vậy cũng không được, thả ngươi, ai chơi với ta đây?”

 “Tứ đệ đang làm gì vậy?” Một giọng trầm thấp truyền đến cách đó không xa, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài tia chế nhạo.

Trịnh Tú Nghiên vội vàng hung hăng giẫm lên chân Lâm Tuấn Hạo, thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn, vội vàng nhảy ra xa. Liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi sắp đi đến, lo nghĩ sẽ khiến hắn thêm phiền phức, vội vàng rút ra chân chạy đi.

Lâm Tuấn Hạo căng thẳng, muốn nhấc chân đuổi theo, thì giọng nói của Lâm Duẫn Nhi lại vang lên.

“Tiệc rượu đang náo nhiệt, Tứ đệ tới nơi không người, có việc gì muốn làm sao?”

Lâm Tuấn Hạo  thu chân lại, cười sang sảng: “Tam ca nói đùa, Tuấn Hạo chẳng qua uống nhiều quá, nên tùy ý ra ngoài đi dạo mà thôi. Bây giờ cơn say đã qua, sẽ trở lại, Tam ca có muốn đi cùng không?”

Lâm Duẫn Nhi cười nhạt: “Không được, Tam ca thích yên tĩnh, cũng muốn tùy ý đi dạo một chút.”

“Vậy, Tuấn Hạo về trước.” Lâm Tuấn Hạo cười bái biệt hắn, đi hướng Cảnh Đức cung.

Sau khi Lâm Tuấn Hạo đi rồi, sắc mặt hòa nhã của Lâm Duẫn Nhi dần dần lạnh xuống, nhìn về hướng Trịnh Tú Nghiên vừa mới chạy đi, trầm tư chốc lát, liền cất bước đuổi theo.

Trịnh Tú Nghiên đã sớm chạy đến Cảnh Đức cung, đứng ở góc đợi bọn hạ nhân, xem ca múa trên đài, trong tay còn đang cầm hạt dưa, cắn cắn, vẫn không quên chia cho người bên cạnh một ít.

Một cung nữ nào đó: “Nhìn đội múa này đi, chính là thái tử gia cố ý mời từ Giang Nam về đây ~ nhảy rất đẹp ~”

Một thái giám đáp lại: “Đây đã là gì chứ, đợi lát đội múa đệ nhất kinh thành mà Lâm vương mời đến, nghe nói Lĩnh vũ (người múa chính) rất thần diệu, eo lưng uốn éo, tư thái giống như thiên tiên hạ phàm.”

Trịnh Tú Nghiên bĩu môi chậc lưỡi, ném vỏ hạt dưa đi, “Thiên tiên hạ phàm? Thật như vậy sao?”

Vừa mới nói xong, câu chuyện của cung nữ và thái giám chưa kịp tiếp tục, một lão quản gia liền vọt tới, thở hổn hển bắt được cánh tay Trịnh Tú Nghiên, vội nói: “Tiểu tổ tông của ta a, sao ngươi lại chạy tới đây, có biết chúng ta chuẩn bị lên đài rồi hay không! !”

Trịnh Tú Nghiên trợn mắt há mồm, cúi đầu nhìn y phục của mình một chút, cười khan hai tiếng, “Lão gia tử, người. . . . . .”

Lão quản gia liều mạng, cầm tay nàng kéo đi, vừa đi vừa thì thầm: “Ngươi chính là Lĩnh vũ, ta đã tốn số bạc lớn để mời ngươi tới, ngươi không thể chạy ! Cung đình không thể so với nơi khác, gây ra chuyện rắc rối sẽ bị chém đầu ! Bình thường ngươi tùy hứng thế nào cũng được, nhưng bây giờ là thời điểm sống còn, ngươi không thể đặt ta và đội múa  vào con đường chết mà không quan tâm a!”

Đầu Trịnh Tú Nghiên ong ong, nghe lão nhân trước mặt thao thao bất tuyệt, trong lòng lại nhớ tới vũ cơ bị mình đánh ngất xỉu khóa ở trong phòng, thì ra nàng là Lĩnh vũ sao. . . . . .

Nàng không nhịn được mà mắng to, đội múa thối tha, tại sao tất cả vũ cơ đều mặc quần áo giống nhau vậy ! Chẳng nhẽ không chia cấp bậc sao !

Còn nữa ! Tại sao lão nhân này lại kết luận nàng là Lĩnh vũ chứ? ! Đây cũng quá nhận bậy đi. Nàng sờ sờ mặt mình, lại không dịch dung, vẫn là diện mạo của mình nha.

Trịnh Tú Nghiên kéo cánh tay lão nhân lại, “Ta nói này, lão gia tử, người xác định là ta sao?”

Lão nhân thổi râu, hai mắt trợn tròn, “Nha đầu này ! Mặc dù lão Hà ta trí nhớ không tốt, nhưng mà trên đầu ngươi đội Hoàng Phượng Bộ Diêu, là báu vật của gánh hát Phượng Thiên chúng ta ! Vì để đợt biểu diễn lần này có thể thành công đã cố ý lấy ra cho ngươi đội. Lão Hà ta tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm!”

Trịnh Tú Nghiên im lặng nhìn trời, trong nháy mắt, đã đến sau gánh hát Phượng Thiên, cả đám người đều mang đôi mắt cá chết nhìn nàng.

Trịnh Tú Nghiên run run rẩy rẩy túm túm lão nhân: “Các nàng. . . . . . Các nàng nhìn ta như vậy làm gì?”

“Ai bảo ngươi suýt nữa thì hại chết các nàng ấy.” Lão nhân hất tay Trịnh Tú Nghiên ra, đẩy nàng về phía trước, “Mau mau mau, đội múa Giang Nam xuống đã lâu, đến lượt các ngươi ! Cũng đừng khiến ta mất mặt đó!”

Mặt Trịnh Tú Nghiên như đưa đám, “Ta không muốn, ta không, ta không biết nhảy mà!”

“Ai u này, tiểu cô nãi nãi của ta ơi, đến lúc này rồi, người có đừng làm loạn nữa được không, mau đi đi.”

Chân mày Trịnh Tú Nghiên vặn thành bánh quai chèo, nhìn giữa khoảng trống, cùng với quân vương đang ngồi trên ghế rồng, đầu hết đau lại đau.

Cắn răng quay đầu lại, nhìn hơn mười vũ cơ phía sau. Trịnh Tú Nghiên cố hết sức thả lỏng cười nói: “Bọn tỷ muội đều là nhiều năm mới luyện ra sự kiên cường, sau đó là bản lĩnh tùy cơ ứng biến đúng không? Đợi lát nữa ta múa đơn, động tác sẽ hơi khác mọi người. Mọi người phải tùy cơ ứng biến nha!”

Chúng vũ cơ nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời, chỉ đành phải gật đầu nói vâng.

Trịnh Tú Nghiên lấy ra một bình nhỏ từ trong tay áo, cân nhắc, rối rắm lầm bầm lầu bầu, “Chỉ có thể dùng cái này. . . . . .”

P/s: Nhập bậy vào cung, Trịnh Tú Nghiên đóng giả Lĩnh vũ múa cho Hoàng thượng và bá quan văn võ xem, liệu nàng có thoát khỏi được hoàng cung hay là bị Hoàng thượng trách tội, hãy đọc chap tiếp theo nha các bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro