Chương 129 : Tính Toán Của Vân Mộng Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên dư luận ồn ào sôi trào bên ngoài một chút cũng không hề ảnh hưởng đến Dạ trạch, dù sao Dạ gia nhị thiếu gia cũng không phải đèn hết dầu, ngày hai ba lượt ra vô nha môn là chuyện cơm bữa, dân chửi rủa cũng không phải chuyện lạ, nhân a, nghe chỉ trích nhiều tai sẽ khởi kén, sẽ chai sạn đi trở thành mặt không đỏ tâm không khiêu.

Giờ phút này, tại chính sảnh Dạ trạch, tập trung đầy đủ các thành viên chủ chốt của Dạ gia. Mọi người nhẹ nâng tách trà ngươi một câu ta một câu nói nói cười cười với nhau vô cùng hòa thuận, hết thảy trên những nét mặt già nua đều ánh lên vẻ vui mừng.

Một khi Vân Mộng Vũ thật sự trở thành Nhị hoàng tử phi, kia đối với Dạ gia quả thật là không thể tốt hơn. Mà bọn họ được lợi cũng không phải là ít. Nghĩ đến đây, mọi người không hẹn mà nhìn nhau, trong ánh mắt là ý cười hòa ngầm hiểu rõ, sau đó toàn bộ đều đứng lên, chắp tay hướng về người ngồi trên chủ vị, trăm miệng một lời:

-"Gia chủ sinh hảo nữ."

Một vị trưởng bối thân mình hơi quá khổ tràn đầy nịnh nọt mở miệng.

-"Gia chủ, tin rằng ngày lành của Dạ gia đã đến, nhờ phúc của Gia chủ, Dạ gia sẽ càng ngày càng phát triển, hùng bá một phương."

-"Phải, phải.." Mọi người nhanh chóng lên tiếng đồng ý.

-"Gia chủ anh minh."

-"Hảo, hảo, hảo." Dạ gia chủ ngồi trên chủ vị nét mặt giãn ra, toàn bộ đều là vui sướng chi tình, nhìn về phía Vân Mộng Vũ ánh mắt cũng tràn đầy phụ ái liên tục nói tốt.

Mà chính giữa sảnh đường, một thân ảnh nữ tử liễu yếu đào tơ bạch y mặc phát, ngũ quan khuynh thành thanh lãnh mà đứng, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng đó, khí chất thanh cao, thoát tục khiến mọi người vô pháp dời đi tầm mắt khỏi nàng.

Này khí chất tinh khiết như thiên tiên, gặp việc trấn định không kinh sợ, này dung nhan tinh xảo hoa hờn nguyệt thẹn, chậc chậc, chả trách Nhị hoàng tử tại Kim loan điện một mực phi nàng không thú.

Cách đó không xa, Dạ Tô Nghi nhìn thiếu nữ thoát tục bình thản mà đứng giữa sảnh ánh mắt đầy lửa nóng, nghĩ đến kiếp trước nàng kiều mỵ dưới thân, hạ thân nơi nào đó không khỏi rục rịch đau nhức, bất quá nghĩ đến thân phận của nàng ở kiếp trước sau này, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc thu hồi ánh mắt. Kiếp trước cái giá phải trả khi hắn dám nhúng chàm thiên nữ là mạng sống của chính mình, thật vất vả được một lần trùng sinh, chung quy hắn không dám mang mạng mình ra đánh cuộc.

Vân Mộng Vũ hơi khép mi bình thản tiếp nhận tầm mắt từ bốn phương tám hướng trên người mình, gặp ánh mắt từ phụ của Dạ gia chủ, trong lòng trào phúng nhẹ nhếch môi. Chậc chậc, nếu không phải nàng có được toàn bộ ký ức của "Vân Mộng Vũ", biết được toàn bộ hành vi của Dạ gia chủ, phỏng chừng nàng cũng sẽ bị bộ mặt từ phụ của hắn lừa một phen.

Vô thanh vô tức nhìn một lượt cả sảnh, cảm nhận được vô số ánh mắt "hiền lành" phóng về phía nàng, Vân Mộng Vũ cười nhạo.

Bao nhiêu năm tháng Dạ gia từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé đối với nguyên chủ đều là sống chết mặc bay, nay, nhìn đến giá trị lợi dụng liền trưng khuôn mặt từ ái ra với nàng, như thể hắn có bao nhiêu yêu nàng. Vân Mộng Vũ không khỏi châm chọc nguyên chủ yếu ớt tính tình, nhẫn nhục bao nhiêu năm sống ở Dạ trạch.

Chỉ có điều...

Nam Cung Chu Khắc cầu hôn thực sự là ngoài ý muốn của nàng, nhưng xét về vài mặt khác, tại cổ đại, đến tuổi cập kê vẫn không có đối tượng sẽ bị chỉ trỏ, trước sau gì cũng phải thành thân, chi bằng thuận theo kẻ nàng hợp mắt.

Nhị hoàng tử là một lựa chọn không sai, thế lực trong hoàng cung cũng không nhỏ..

Vân Mộng Vũ hơi nhíu mi, theo nàng được biết, dựa theo tổ tông quy củ Đại hoàng tử sẽ là người thừa kế thứ nhất, sau đó mới đến Nam Cung Chu Khắc, theo lý mà nói, Đại hoàng tử thân thể khỏe mạnh, vị trí kia tất nhiên chẳng đến lượt Nam Cung Chu Khắc, thế nhưng nếu nàng gả cho hắn, mọi chuyện tất sẽ khác. Là thê tử hắn, nàng tự nhiên sẽ trợ hắn đạt được ngôi cửu ngũ chí tôn, mà nàng tất là mẫu nghi thiên hạ.

Như vậy, Dạ gia xem ra là tạm thời không thể tiêu diệt, nàng cần nhà mẹ đẻ hùng mạnh để gây dựng mạng lưới quyền lực của mình.

Còn việc Nam Cung Chu Khắc sẽ thay lòng hoặc là đa thê, thiếp thất? Chê cười, nàng đường đường Mẫu Đơn nữ vương, há lại thua cho một đám nhền nhện cái cổ đại ngu xuẩn? Vậy nàng cũng nên đút mặt xuống đất chết đi. Trước giờ nam nhân chỉ có nàng khinh thường vứt đi, nào có ai địch lại mị lực của nàng.. Trong lòng nhất đốn, nghĩ đến thân ảnh tử y nam nhân cùng ánh mắt ghê tởm chán ghét của hắn, Vân Mộng Vũ trong lòng xẹt qua oán hận cùng không cam. Cổ đại cũng không phải không có đoạn tụ, nếu hắn là một tên có long dương chi phích, vậy không phải không thể xảy ra. Nghĩ đến đây, Vân Mộng Vũ không khỏi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Chung quy nàng không tin mị lực của nàng đối với nam nhân kia không có nửa điểm tác dụng.

Mà tại Hạ gia, kẻ bị nữ chủ gắn lên cái mác Đoạn tụ- tử y nam nhân- cũng chính là Hạ Dật Phong đang ngẩn người nghe thủ hạ báo cáo.

-"Nàng không còn ở kinh thành?" Hạ Dật Phong lạnh giọng.

-"Là, mặc dù Dạ gia thả ra tin tam tiểu thư tro cốt vô hồn, nhưng ám vệ gần đó lại cho biết là trước khi Trúc viên bị phóng hỏa trong Trúc viên đã không có một bóng người, đồng thời, ám vệ thủ tại cửa thành cho biết lúc đó xuất hiện một chiếc xe ngựa vô tức rời đi." Thủ hạ rõ ràng báo cáo.

-"Được rồi, ngươi lui ra đi, thông báo lão Nhất và lão Tam vào đây." Hạ Dật Phong hai ngón tay gõ nhẹ lên thanh kiếm, nói.

-"Là, thuộc hạ cáo lui." Thủ hạ cúi đầu lui ra.

Hạ Dật Phong hai ngón tay dừng lại, đột nhiên dùng sức nắm thật chặt thanh kiếm đặt trên bàn, bàn tay hơi run lên tỏ rõ chủ nhân của nó đang phẫn nộ.

Nghĩ đến cảm giác trái tim bị xé tan thành mảnh nhỏ khi nhìn ngọn lửa nuốt gọn Trúc viên bốc lên cao rọi sáng cả một vùng trời đêm tĩnh mịch, nỗi sợ hãi từ tận linh hồn lan tràn tứ chi lạnh lẽo. Nếu không phải được thủ hạ giữ lại, nói rằng trước đó Trúc viên đã người đi nhà trống, có lẽ hắn sẽ không do dự lao vào tìm nàng. Dù cho không cứu được cũng có sao? Kiếp trước hắn tuân theo lời hứa hẹn cùng nàng, lay lắt sống sót qua ngày thủ hộ nơi nàng yên nghỉ, nếm tẫn thế gian tịch mịch, kiếp này hắn tuyệt không để nàng cô đơn rời đi nhân thế.

Hạ Dật Phong nhớ đến ám vệ báo cáo kẻ đốt Trúc viên là kẻ nào ánh mắt biến đổi lạnh như băng ngàn năm, từ kẽ răng rít ra từng chữ gầm nhẹ.

-"Vân-Mộng-Vũ." Kia âm thanh có áp lực, có hận ý mãnh liệt khiến người ta hãi sợ, lại có cảm giác theo từng âm thanh thoát ra mảnh vụn băng tra phiếm hàn ý lan tràn trong không gian

____________________
Lời tác giả : Uầy, wattpad bị làm sao ấy. Ta post chương mới nó cứ ở chế độ nháp, không publish đc.

Giao diện Conversations nó thế này.==!


Còn đây là News Board.>"<


What the hell is happening?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro