Chương 6: Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Du Du đứng ở đối diện sửng sốt một chút.

Chỗ của nàng ta cách khoảng cách gần nhất, kinh ngạc nhìn qua Tê Diệu ngã không nhẹ, theo bản năng vươn tay.

Toàn thân Tê Diệu đều đau, thân thể như thể tan ra thành từng mảnh, ngã thiếu điều xương sườn bên hông muốn đột xuất mà văng ra luôn, cô nâng cằm nhỏ tinh xảo lên, ánh mắt rơi vào trên ngón tay thon dài mình vô cùng quen thuộc, phần đuôi ngón út có một dấu vết nhợt nhạt không rõ ràng, là do dấu vết do cô đeo nhẫn đuôi voi lâu dài nên lưu lại.

"..."

Tê Diệu nội tâm phức tạp vạn phần.

"Tiểu bạch hoa" ngồi dưới đất hốc mắt phiếm hồng, một đôi mắt màu nâu phủ đầy hơi nước, nhìn thấy mà thương, nhu nhược động lòng người. Mọi người ở đây yên tĩnh chăm chú nhìn bên trong, cô chậm rãi duỗi ra tay nhỏ, vốn đang là nắm chặt nắm đấm hướng phía đối phương vung quyền, lại biến thành mềm mại yếu đuối mà nắm tay.

Sau đó.

Liền dưới lực kéo của Sở Du Du, Tê Diệu run run rẩy rẩy đứng thẳng.

– – tự mình nắm tay mình là một loại thể nghiệm như thế nào nhỉ?

Loại thể nghiệm không phải ai muốn liền có thể có này. Tê Diệu nhịn không được cầm nhiều thêm hai giây, tự mình thấy cảm giác lại kỳ diệu như thế, Sở Du Du tay không có rút ra sắc mặt trở nên hơi vi diệu. Ở góc nhìn người khác, chính là cô gái nhỏ Tê gia nắm chặt tay của đối phương, nước mắt rưng rưng, cảm kích dị thường.

Cha Tê mẹ Tê nghe được động tĩnh, mặt đều đen, tự động bổ não là Sở Du Du tính cách mạnh mẽ nên khi dễ con cừu nhỏ vô cùng đáng thương là Tê Diệu.

Hai người vội vàng tiến lên, Tê Vọng còn chưa kịp ngăn lại, bọn họ thiếu điều đụng vào cha Sở.

Không phải oan gia không gặp gỡ.

Còn không có biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, mấy người vừa đi vừa trừng mắt đối phương, cha Sở một người trừng hai còn có chút khí thế, phối hợp ngày hôm nay âu phục màu rượu đỏ, hiển nhiên tinh thần phấn chấn như con gà trống lớn.

Việc quan hệ con gái bảo bối, cha Tê cũng xù lông tại chỗ, chỉ vào cha Sở nổi giận quát: "Con gái của ông khi dễ con gái của tôi, việc này tôi không để yên cho mấy người đâu!"

Cha Sở cũng nổi giận: "Ông tới nơi này tưởng tượng cái gì vậy? Con gái của tôi mặc dù vô dụng, nhưng không đến mức khi dễ một đứa bé đâu!"

"Ông nói bậy bạ gì đó, con gái của tôi sang năm đã thành niên rồi đó!"

"Con gái kia của tôi sang năm còn là năm bản mệnh* nữa đó nha!" (*Yue: Ý nói là 24 tuổi á)

Người trong cuộc: Tê Diệu nghe rất rõ ràng biểu lộ dần dần ngưng kết: "..."

Nói cô vô dụng.. Vị thành niên là chê cô nhỏ.. Năm bản mệnh là chê cô già.. Tê Diệu bị chọc lấy một đao lại một đao trong lòng chặn lấy một ngụm máu còn không thể phát tiết ra ngoài.

Chỉ là, dưới mắt còn có chuyện quan trọng hơn để làm.

Trước mắt bao người, Tê Diệu nắm chặt tay Sở Du Du, thính tai bởi vì bất đắc dĩ xấu hổ và tức giận nên đỏ bừng, cô cắn cắn môi hồng nhuận, ngẩng đầu nhìn chăm chú mặt mà mình nhìn hơn hai mươi năm qua, thanh âm mềm mại, thần thái sợ hãi.

"Em.. Có thể làm bạn với chị được không?"

Vừa nói, đám người xôn xao.

Cha Sở: "?"

Cha Tê: "?"

Mẹ Tê: "?"

Sở Du Du: "?"

Sự tình khẩn cấp, Tê Diệu chỉ có thể ra hạ sách này.

Nhìn đối phương khó nén đáy mắt mờ mịt cùng động tác câu nệ cứng đờ, chắc hẳn còn không biết rõ ràng tình huống trước mắt, càng không có khả năng phát hiện nguyên chủ bị chiếm cứ thân thể chính là Tê Diệu đang mặt đối mặt.

Cô phải nghĩ biện pháp cùng "Sở Du Du" lấy được liên hệ, mới có thể tùy thời nắm chắc động thái hướng đi của nàng ta.

Vừa vặn mượn danh nghĩa kết giao bạn bè cùng Sở Du Du, cô liền có thể quang minh chính đại mà "gia nhập" cuộc sống của chính mình, sau đó, lại tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch.

Sở Du Du ánh mắt bỗng nhiên rơi sau lưng Tê Diệu.

Nàng ta trong nháy mắt thất thần, màu mắt đen nhánh nhiễm lên một bóng dáng diễm lệ kinh người, tay đang nắm tay của Tê Diệu cấp tốc rút lại. Tê Diệu còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cái tay khác níu lại cánh tay, dựa vào trong lồng ngực quen thuộc. Cảm giác vải dệt lạnh lẽo của âu phục lướt qua vành tai cô, đỉnh đầu vang lên thanh âm bình thản của Tê Vọng.

"Thật có lỗi, em gái nhà tôi còn nhỏ, gây thêm phiền toái cho cô rồi."

Sở Du Du gương mặt ửng đỏ, vội vàng khoát tay: "Không có không có, tôi cũng rất thích em ấy."

Tê Diệu nắm lấy cơ hội: "Vậy có thể đem phương thức liên lạc của chị cho em được không?"

"Có thể chứ."

Bàn tay đang cầm tay Tê Diệu nắm thật chặt, Tê Diệu ngửa đầu, liền nhìn thấy biểu lộ mang theo vài phần dung túng cùng bất đắc dĩ của Tê Vọng, nghĩ thay cô cự tuyệt, lại sợ Tê Diệu không vui.

Đối với Tê Vọng mà nói, Sở Du Du tính tình thay đổi lớn trở nên so trước kia càng nhìn không thấu, người như vậy không thích hợp liên hệ cùng Tê Diệu, anh càng là sợ ở thời điểm anh bất lực chăm sóc, Sở Du Du tự mình dạy cho Tê Diệu một ít thứ không tốt.

Không ai có thể cả một đời không tiếp xúc đến bất luận cái gì ác ý.

Nhưng là, nếu như có thể mà nói, anh hi vọng cả đời này của Tê Diệu cũng sẽ không nếm qua tư vị cảm xúc tiêu cực.

Ở trong lúc vẻ mặt cha Tê mẹ Tê giống như tận mắt thấy hiện trường tai nạn xe cộ thảm không nỡ nhìn, Tê Diệu thành công lấy được số điện thoại của Sở Du Du. Kể từ đó trở về liền có thể thuận lý thành chương yêu cầu bọn họ mua điện thoại cho cô. Bước đầu tiên bước về phía tự do rốt cuộc đã tới, Tê Diệu kém chút nữa như một con thiên nga nhỏ nhảy chúc mừng mình vì đạt được kết quả không dễ gì thành công này.

Nhạc đệm kết thúc, lễ đính hôn bắt đầu.

Người hai nhà cùng người mới đính hôn đứng trên đài, nói lời hay khách sáo. Có ở bên trong giới ai không biết, một đôi người mới chơi trò đính hôn xong ai chơi theo ý người nấy này, căn bản không có bất cứ tia cảm tình nào, bọn họ ngay cả đứng trên đài nắm tay đều lộ ra qua loa có lệ.

Tê Diệu đương nhiên còn nhớ rõ, lúc cô còn là Sở Du Du, cha Sở đã sớm nhìn trúng thế lực mấy nhà, ngẫu nhiên vài "Bữa tiệc" không lý do đều là đem Sở Du Du dẫn theo, tượng trưng như đi xem mắt một chút. May mắn Sở Giảo Giảo cùng Hoắc Ngu đính hôn thay cô ngăn cản một đợt thế công, cha Sở cũng một lần nữa đánh giá lại giá trị con người của cô, muốn đem cô đi liên hôn cho đối tượng hợp tác càng khiến người khác hâm mộ hơn nữa.

Ngày ấy cãi nhau, tự nhiên cũng có nguyên nhân ở phương diện này.

Cha Sở lại muốn đem cô gả cho lão tam Ôn gia. Tê Diệu đương nhiên biết rõ lão tam nhà họ Ôn sinh hoạt cá nhân thối nát, tính cách ngang ngược, chỉ là ỷ vào nhà to sản nghiệp lớn, đi đâu cũng đều đi ngang. Ôn lão tam đã sớm coi trọng cô, mấy lần ở trong trường hợp trước mặt công chúng nói lời nói ngả ngớn hèn mọn, nếu không phải trước đó hai nhà có hợp tác, cô đã sớm để cho hắn ta thử một lần cảm giác làm thái giám triều Thanh.

Cho nên khi cha Sở nói ra đề nghị hoang đường như thế, dù cho cô chưa bao giờ ôm qua hi vọng, trong khoảnh khắc đó cũng có sự thất vọng.

Cha Sở nói, ai chơi theo ý người nấy, ai cũng không trì hoãn ai.

Cô lạnh lùng hỏi: Khi đó cha chính là nói như thế cùng mẹ con sao.

Vừa nói, liền biến thành một cái thùng thuốc nổ lúc nào cũng có thể sẽ dẫn đến bùng nổ cãi lộn nguyên đêm, cho đến lúc cha Sở nói muốn đem cô đuổi ra khỏi Sở gia. Cô dĩ nhiên muốn đi, chỉ là cha Sở sẽ đơn giản như vậy để cho cô rời đi được chắc? Căn bản không có khả năng. Chỉ cần cô rời đi, cha Sở sẽ có biện pháp làm cho cô ở bên ngoài sống giống như con chó, cuối cùng buộc cô tự thân tự mình tới cửa xin lỗi cầu tha thứ.

Nghĩ tới đây, Tê Diệu chậm rãi nắm chặt nắm đấm.

Có mấy lời nhất định phải ở trước mặt nói. Người kia dùng đến thân thể cô nghĩ tiêu sái rời đi nơi này, có thể nói là ý nghĩ hão huyền. Hưởng thụ lấy quyền thế cùng tiền tài của đại tiểu thư hào môn, nhất định phải trả giá đắt, cô không muốn để thân thể của mình xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Tê Diệu muốn lần nữa mượn lý do đi tè vụng trộm đi tìm Sở Du Du, vừa quay đầu lại, lại kém chút nữa đụng vào trên người một người.

Cô giương mắt, nghe được thanh âm quen thuộc.

"Này, mới vừa rồi còn chưa có chào hỏi với em, anh gọi là Trình Lịch, là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn của Sở Du Du." Trình Lịch ngày hôm nay ăn mặc ra dáng lắm, cười đến giống như chó mừng xương. Lúc cậu nhìn chằm chằm Tê Diệu, tựa như là một con chó cỡ lớn dịu dàng ngoan ngoãn, ánh mắt tròn xoe lóe ra ánh sáng lập loè, không chớp mắt nhìn Tê Diệu, người cũng không tự chủ được xích tới gần.

"Em có phải không biết chỗ nào chơi đúng không? Bình thường lúc có thời gian anh có thể mang em đi, em thích cái gì? Sáng mai có thời gian muốn đi ra ngoài chơi hay không?"

Trình Lịch ngày bình thường miệng lưỡi trơn tru không có nói lời nào nghiêm chỉnh nổi, giờ phút này nhưng có chút nói năng lộn xộn, rõ ràng là có chút thẹn thùng khẩn trương.

Tê Diệu đầu đầy ngọa tào*: "..."

(*: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM", "Mẹ Kiếp" vân vân)

Tôi đem cậu coi là anh em, cậu lại muốn tán tỉnh tôi?

Trình Lịch lau mặt nói: "Vậy anh gọi em là Diệu Diệu nhé, cho hai người chúng ta thêm thân cận. Em có thể gọi anh là Trình ca."

– – kêu "ca" cái beep!

Tê Diệu cố nén không có giơ lên miếng bánh gato nhỏ bên cạnh đập vô mặt Trình Lịch để cậu thanh tỉnh hành động của mình một chút. Cô tỉnh táo nghĩ nghĩ, vừa vặn lúc trước cũng đang nghĩ cách lấy được liên lạc của Trình Lịch, Trình Lịch cũng là người cô tin tưởng nhất trên thế giới này.

Chỉ chẳng qua, lấy loại phương thức liên hệ như hiện tại này..

Tê Diệu còn nhớ rõ Trình Lịch vô số lần cùng với cô kêu gào, nói đời này cậu chỉ thích ngực lớn gợn sóng nhấp nhô, thích đồ đê tiện yêu diễm, nếu ngày nào cậu nghĩ quẩn mà tìm cup C trở xuống, cậu liền đem đĩa nuốt vào ngay tại chỗ, quyết không nuốt lời. Cậu còn nói qua, con gái toàn thế giới có chết hết, cỏ gần hang cũng sẽ không gặm đến trên người Sở Du Du, nếu cậu đối với cô có hứng thú, ngay tại chỗ đem cái chén trong tay ăn vào luôn, quyết không nuốt lời.

Tê Diệu yên lặng ở trong lòng nhe răng cười dữ tợn.

Tốt, rất tốt.

Cô đợi ngày Trình Lịch ăn bộ đồ ăn ngày ấy.

Đến lúc đó cậu dám nói ăn không vô — cô liền ngay tại chỗ đem đầu chó của cậu đánh cho nổi đom đóm, QUYẾT, KHÔNG, NÓI, NGOA.

(Yue: Mấy đứa hay thề thốt dễ bị nghiệp quật lắm. Thật sự: 3)

Trình Lịch đột nhiên rùng mình một cái. Kỳ quái, chẳng lẽ là điều hòa không khí quá lạnh hay sao?

Một cái tay khoác lên trên bờ vai của Tê Diệu, Tê Diệu thất vọng ý thức được ban đầu kế hoạch muốn đi tìm Sở Du Du của cô, xem ra lại phải nửa đường chết yểu. Ánh mắt của Tê Vọng chậm rãi rơi vào trên thân Trình Lịch, lông mày nhướng lên, biểu tình lãnh đạm dị thường.

Trình Lịch não ngắn trống rỗng, trong lúc nhất thời đã quên tên của Tê Vọng, vô ý thức đem xưng hô trong lòng thốt ra: "Anh Rể?"

Anh em Tê gia: "?"

Tê Vọng đen mặt.

* * *

Bởi vì đồng đội heo Trình Lịch thành công kiến tạo, khiến cho nửa đoạn sau yến hội, Tê Diệu cũng không thể có bất kỳ cơ hội nào chuồn đi, ngay cả lấy cớ đi toilet, Tê Vọng cũng muốn theo cô đến cửa phòng rửa tay. Cô cũng không thể từ cửa sổ toilet nhảy ra ngoài đúng không, Tê Diệu mệt mỏi đi sau lưng Tê Vọng, chỉ có thể tiếc nuối tuyên bố kế hoạch hôm nay dừng ở đây.

Trên đường trở về, cha Tê mẹ Tê một mực tẩy não cho Tê Diệu, lên án chỗ không tốt của Sở Du Du. Vì ngăn chặn khả năng hai người ngồi thuyền bạn bè, hai người đem chuyện cũ năm xưa đều kéo ra cùng nhau nói.

"Con bé đó năm đó năm tuổi hoành hành bá đạo, dọa đến bạn học tè ra quần."

"Con bé đó năm đó mười hai tuổi trốn học còn cùng hiệu trưởng chống đối, đem lão tặc Sở Tiêu này khụ khụ khục.. Cũng chính là cha con bé, tức giận đến nằm viện tại chỗ."

"Con bé đó năm đó lên đại học lái xe thể thao đi ra ngoài chơi kém chút xảy ra tai nạn xe cộ, lên cả TV."

"Con bé đó tính tình xấu thích đánh nhau."

"Con bé đó.."

Mỗi một câu nói, Tê Diệu biểu lộ liền cứng đờ một phần. Mắt thấy cha Tê mẹ Tê muốn đem cô nói giống như thành sài lang hổ báo có thể dùng để dọa trẻ con nín khóc giữa đêm, Tê Diệu yên lặng quay kiếng xe xuống, mặc cho gió đêm lạnh buốt lung tung đập vào trên mặt mình.

Cô ở trong lòng lưu lại nước mắt tang thương.

Thì ra, ở trong mắt người khác cô chính là một kẻ quyền đấm cước đá hỗn thế "Tiểu bá vương" à.

"..."

"Chẳng qua, nha đầu kia vẫn có ưu điểm." Mẹ Tê chen miệng nói.

Tê Diệu ánh mắt sáng lên, chờ đợi đoạn sau.

"Cũng chỉ có con bé đó mới có thể đem Sở Tiêu tức giận đến muốn qua đời ngay tại chỗ phụt.." Vừa nói, hai người mừng rỡ cười ha ha.

Tê Diệu hoang mang trong gió: "?"

Hai người cười đến nước mắt đều muốn chảy ra, lưu lại Tê Diệu mặt không biểu tình, tỏ vẻ người trong cuộc không cách nào tham dự vào bên trong bầu không khí sung sướng của bọn họ.

Mẹ Tê tiếp tục cười ha hả nói ra: "Lại nói tiếp, thời điểm Tê Vọng tuổi nhỏ vô tri còn.."

Tê Vọng ngồi ở ghế cạnh tài xế vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên đánh gãy: "Cha, mẹ, đến nhà rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Cảm giác giống như bỏ qua một bí mật siêu kinh thiên động địa nào đó =. =!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro