Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Chuyện sau này, để sau nói tiếp.


Sau khi ly hôn, những thứ đó Chiến Luyện cũng chưa lấy lại, anh chưa có sắp xếp gì về nhà ở và xe cộ cho nên cô cứ mơ hồ ở lại, chờ ngày nào đó anh muốn lấy thì cô sẽ lập tức sẽ dọn đi.

Mặt khác, còn khiến An Nhiên cực kỳ ngượng ngùng là không biết từ khi nào, Chiến Luyện vô thanh vô tức chuyển mười vạn đồng vào tài khoản ngân hàng cho cô.

Đây là có ý gì?

Cô không biết, cô cũng không liên hệ với Chiến Luyện nữa cô cho rằng mười vạn này là Chiến Luyện cho cô coi như đền bù hoặc là phí chia tay?

Còn nữa, trước kia cứ mỗi tháng Chiến Luyện lại tự động chuyển khoản phí sinh hoạt cho cô. Trong thời gian kết hôn một năm kia, chỉ cần cô dùng Wechat liên hệ là anh sẽ cho cô mấy ngàn còn phát bao lì xì, phảng phất như bao lì xì không phải là tiền, mà chỉ là một dãy số, tính thêm thêm bớt bớt trong tay cô nói ít cũng có hơn hai mươi gần ba mươi vạn đồng.

Một quân nhân bình thường, có nhiều tiền như vậy sao?

Đầu óc của An Nhiên từ nhỏ vốn đã không được sáng dạ cho lắm, thành tích học tập vẫn luôn chỉ ở tầm trung bình, người như Chiến Luyện tốt nghiệp trường quân đội, có khi điểm thi đại học nói không chừng có thể trực tiếp vào đại học Thanh Hoa - Bắc Đại, còn cô ư? hẳn là Thanh Điểu thôi.

Cho nên, một An Nhiên thi đại học không đỗ chỉ có thể tốt nghiệp trường kỹ giáo, không thể nghĩ mấy việc phức tạp, cũng chỉ nghĩ, ly hôn là do cô. Trong cuộc hôn nhân này Chiến Luyện ngoài việc ít về nhà ra cũng không có vi phạm gì trong quan hệ vợ chồng, cho nên tiền anh cho cô, cô phải trả lại.

Số tiền đó về sau còn phải trả cho Chiến Luyện, nhưng mà không liên hệ được với anh, Wechat hay QQ cái loại công cụ giao lưu thời đại mới này, trong ba tháng khi anh và cô cãi nhau kia, vì quá phiền cô cả ngày lẩm bẩm ép bức anh ly hôn, Chiến Luyện đã sớm đưa cô vào danh sách đen, cho nên dù cô có tâm muốn trả tiền, nhưng thật sự không có biện pháp để trả lại.

Cho nên hiện giờ xem như cô lâm thời trưng dụng số tiền này một chút, chuyện về sau để sau lại nói đi.

Hiện tại An Nhiên đang sử dụng số tiền này, cô không thiếu tiền, cô nghĩ còn bệnh viện này có điều dưỡng khoảng một vạn một tháng, cực kỳ đắt đỏ, nhưng mà phụ nữ sau sinh mà không ở cữ tốt, thì sau này làm gì có sức khỏe. Không có sức khỏe thì làm sao chăm sóc nuôi dưỡng con gái của mình được? Làm gì có thời gian để chậm rãi chậm rãi chờ bé con của cô lớn lên từng ngày? Cho nên An Nhiên muốn mời một điều dưỡng về nhà, hỗ trợ chăm sóc cô qua tháng ở cữ cho tốt.

Sau đó tương lai cô nuôi con, có thể làm một shop bán hàng online linh tinh, nếu không được, chờ con gái cô đi học nhà trẻ, cô có thể đi ra ngoài tìm việc làm.

Nghĩ tương lai như vậy, tâm tình vốn đang trống rỗng vì không có đứa nhỏ bên cạnh, bất tri bất giác đã được lấp đầy. An Nhiên tự cổ vũ chính mình, phải cố lên, phải nỗ lực, cô nhất định phải làm một người mẹ kiên cường, cô nhất định sẽ làm một người mẹ tốt.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng nói:

"Giường ~~ 16, tên ~~ là ~~ gì? ~~~"

Cô y tá chậm rãi nói ra những lời này với âm cuối kéo dài, rồi uể oải ỉu xìu xốc tấm mành ở mép giường An Nhiên lên.

An Nhiên xoay người lại, vốn dĩ muốn trả lời, đột nhiên lại thấy khiếp sợ khi nhìn thấy phần da thịt lộ ra ở ngoài lớp khẩu trang của y tá. Làn da của người này, nơi không bị khẩu trang che khuất đã biến thành màu than chì. Trên trán còn nổi đầy gân xanh dày đặc, ẩn ẩn như muốn nứt ra, nói như thế nào đây, bộ dạng của cô y tá này cảm giác giống như người chết.

Người này bị làm sao vậy? An Nhiên sợ hãi tới mức trong thoáng chốc không nói ra lời, y tá kia cũng đứng sừng sững ở mép giường của cô, đôi mắt như bịt kín một tầng tro bụi, nhìn chằm chằm An Nhiên, con ngươi không có tiêu cự, biểu tình mê hoặc, tựa như không biết bản thân tới chỗ này để làm gì.

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro