Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Náppu

#

Không gian tràn ngập vị rỉ sắt của kim loại, trừ một cái cửa sổ nhỏ hẹp thì trong bốn bức tường bịt kín cái gì cũng không có, ánh mặt trời giống như một thứ xa xỉ ở nơi đây!

Cố Quân Nam từ khi bị đưa tới cục cảnh sát đến bây giờ đã bị nhốt ở đây một tiếng, hắn cùng mấy bảo tiêu bị cách ly, không biết là cố ý hay vô tình, mấy tay cảnh sát đó nói sự việc rất nghiêm trọng, một hai phải đem bọn họ đưa tới cục cảnh sát, dưới tình huống như vậy, cho dù là hắc đạo cũng không thể xung đột với cảnh sát!

Lúc đó Cố Quân Nam nghĩ, chỉ là đi một chuyến, ghi chép sổ sách một chút, hắn không muốn xảy ra chuyện lớn, vì thế liền đi theo, chính là lúc bọn họ ghi chép sổ sách lại lục soát xe của hắn, nói bên trong có lượng lớn ‘ma túy’! Sau đó không đợi hắn kịp phản ứng lại đã bị giam trong căn phòng này...

Chậc...

Toàn bộ sự việc hiện tại xem ra, đều lộ ra cái gì đó quỷ dị! Trên xe căn bản không có khả năng sẽ có thứ kia!!

Cố Quân Nam mặc kệ đời trước hay đời này, đều chưa bao giờ vào cục cảnh sát, thời điểm hắn càn rỡ hồ nháo nhất, đều có Cố Trạch ở phía trước hộ tống, lần này, là lần đầu tiên, là chính hắn bị đưa vào!

Cổ tay bị còng tay lạnh lẽo cố định trên tường, làm Cố Quân Nam chỉ có thể bảo trì một tư thế, một chút hành động nhỏ cũng để lại vết hằn đỏ, hắn lại một chút cũng không thèm để ý.

Cố Quân Nam cau mày, trong đôi mắt đen nhánh đều là cảnh giác, hắn đoán được lát nữa hắn sẽ nhìn thấy người nào...

Chính hắn cũng biết mình là nhược điểm của Trình Quyền, muốn lấy hắn để áp chế Trình Quyền ngoài Trần Kim muốn đoạt lại quyền lợi cũng chỉ có Từ Cường muốn có thêm lợi ích, nhưng mặc kệ là ai, đều là gây phiền toái cho Trình Quyền.

Cố Quân Nam cười khổ một chút, nhắm hai mắt lại.

Bên kia, Biện Thần thu được điện thoại, con ngươi hồ ly hẹp dài lưu động ánh quang, nghe đối phương nói xong, y nghĩ nghĩ, nói: “Cho hắn ở tù chung thân... Mấy việc khác ngươi không cần lo.” Y không biết đến khi nào mình sẽ chán ghét cái lão nam nhân này, nhưng trước đó, y muốn toàn bộ của hắn!

Cho nên chỉ trong chốc lát, cửa gian phòng của Cố Quân Nam bị mở ra, hắn cái gì cũng không hỏi, cho dù có hỏi cảnh sát cũng sẽ không nói, thẳng đến khi hắn ngồi trên xe chuyên chở phạm nhân, tới một ngục giam hẻo lánh có tường đồng vách sắt cao lớn!

Không cần gặp người phía sau màn kia sao?

Là tính toán trực tiếp đem hắn nhốt ở nơi này, để hắn tự sinh tự diệt?!

Cả người Cố Quân Nam đề phòng, đi theo phía sau một loạt phạm nhân, bốn phía đều là cảnh ngục cầm thương, lúc này là buổi chiều ba bốn giờ, là thời điểm các phạm nhân tự do hoạt động, vì thế bên cạnh con đường hẹp dài ngăn cách bởi hàng rào dây thép là sân bóng rổ đứng đầy phạm nhân, nhưng bọn họ rõ ràng tìm được thứ khác chơi tốt hơn, không có chơi bóng, mà đều ghé sát vào lưới sắt, hoặc âm độc hoặc tà ác hoặc lạnh nhạt nhìn đám phạm nhân mới tới...

Đi phía sau Cố Quân Nam có một người, bỗng nhiên đụng vào lưng hắn, Cố Quân Nam thoáng quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện là một nam tử nho nhã khoảng bốn mươi tuổi, người có chút lùn, ở trong một đám phạm nhân mới có vẻ cục kì rõ ràng!

“Không có việc gì.” Cố Quân Nam nhàn nhạt nói.

Tuy rằng nam tử lùn này làm người ta có cảm giác mãnh liệt không tốt, nhưng Cố Quân Nam một chút cũng không muốn biết vì sao người khác lại xuất hiện ở chỗ này. Hắn đi theo người phía trước, trật tự trải qua một loạt kiểm tra, tiến vào một tòa nhà.

Nơi này kiểm tra mười phần nghiêm khắc, năm người một tổ được phân vào trong phòng kiểm tra, Cố Quân Nam vừa vặn cùng nam tử lùn kia một tổ. Trước hắn có ba người, cảnh ngục nhanh nhẹn yêu cầu cởi hết quần áo, Cố Quân Nam nhìn mọi người cũng đang bắt đầu cởi ra quần áo trắng đen giao nhau.

Đều là nam, cho nên không có gì phải kiêng dè, năm người đều cởi sạch, bị đám cảnh ngục kiểm tra thân thể, sợ bọn họ mang theo vũ khí nào đó sắc bén.

Nhưng Cố Quân Nam mẫn cảm phát hiện cảnh ngục giống như không dám kiểm tra thân thể nam tử lùn kia, thái độ cũng có chút kỳ quái, chỉ kêu nam tử lùn cởi áo trên rồi qua loa nói mặc vào.

Lúc sau dựa vào phân số phòng sắp xếp hai người một gian, Cố Quân Nam nhìn thẻ bài trên ngực mình, lại đảo qua thẻ bài trên ngực nam tử lùn, liền biết chính mình cùng người này vào một phòng.

Nhưng luôn có ngoài ý muốn!

Lúc bị cảnh ngục đưa tới phòng B6, đứng bên cửa sắt là một thanh niên gầy nhưng rắn chắc, cả người tỏa ra lạnh lẽo, nhưng nam tử lùn vừa mới cùng Cố Quân Nam hàn huyên mấy câu kia,7
đột nhiên run lên, trong miệng lẩm bẩm, âm thanh không xác định hô lên: “Tiểu Đồng...”

Thanh niên lăng lăng nhìn chằm chằm nam tử lùn, làm lơ cảnh ngục cùng Cố Quân Nam, trực tiếp đi đến trước mặt nam tử lùn, vuốt ve khuôn mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới...

Cảnh ngục cũng làm bộ như không thấy, đem cửa sắt mở ra, Cố Quân Nam biết chính mình đại khái là không cần chờ nam tử lùn kia, lập tức đi ngang qua hai người, lúc đi ngang qua rõ ràng nghe được thanh niên trầm thấp gọi một tiếng: “Ba ba...”

Sau đó đến thẳng buổi tối, nam tử lùn kia cũng không có trở về...

Một mình Cố Quân Nam ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vách tường xám trắng, không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông bên ngoài bỗng nhiên reo lên, lại nghe có tiếng bước chân ồn ào, tụ tập lại một chỗ.

Đã đến giờ ăn bữa tối.

Nhà ăn là một khu nhà độc lập, vừa vặn đối diện tòa nhà của Cố Quân Nam, hắn dọc theo sân thể dục đi qua là tới, nhưng hắn không có đi qua, mà ngồi ở bậc thang của sân thể dục, nhìn đám người qua lại...

Thời điểm bữa tối, tất cả phạm nhân đều sẽ ở nơi đó, đại bộ phận phạm nhân mới tới đều sẽ trở thành đối tượng tiêu khiển, Cố Quân Nam muốn tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại...

Cho nên chờ đến lúc hắn đi tới, hàng người chờ múc cơm đã rất dài, chỗ ngồi cũng đã bị ngồi gần hết, cơm của hắn là cấp thấp nhất, bình thường nhất, bởi vì hắn là người mới...

Sớm đã nghe mấy huynh đệ nói qua, ngục giam kỳ thật là địa phương hắc ám nhất!

Tiền cùng vũ lực quyết định hết thảy!

Cố Quân Nam tìm một góc ngồi xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy nam tử lùn bị thanh niên kia ôm trong lòng ngực, thanh niên căn bản không đi múc cơm, mà phạm nhân trực tiếp đưa đến trước mặt cậu.

Cuối cùng chờ thời gian ăn cơm sắp hết, cửa lớn nhà ăn bỗng nhiên bị đẩy ra! Một thanh niên tóc đỏ sậm khập khiễng bước vào bên trong, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch...

Cố Quân Nam lập tức nhận ra người nọ!

Thế nhưng lại là Lăng Phi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro