Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chắc hẳn cô bị điên rồi."

"Haa...."

"Mày phản bội gia đình đã nuôi sống mình,cho quần áo mặc và nuôi dạy mày? Mày có nghĩ rằng gia đình tao sẽ để một kẻ phản bội sống yên ổn không? "

Tôi vội vàng lau nước mắt và nhìn Shane.

"Anh đã cho tôi ăn, cho quần áo mặc và nuôi dạy tôi..... vâng, nếu anh gọi đó là một ân huệ, thì lá thư của tôi gửi cho anh là một cách để trả ơn đó, và tốt hơn hết anh không nên bỏ qua lời cảnh báo của tôi."

Bất chấp lời khuyên chân thành của tôi, Shane nhếch mép với tôi, sau đó nói với giọng trầm, "Spanking là liều thuốc* cho một con chó không nhận ra chủ của nó. Chỉ vì mày ở trong gia đình Ludwig không có nghĩa là tao không thể thắt chặt dây xích của mày."

* Đó là một thành ngữ Hàn Quốc. Điều đó có nghĩa là đánh đòn là hiệu quả nhất đối với một đứa trẻ không vâng lời.

Sau đó anh ấy bỏ đi.

Mãi cho đến khi anh ấy ra đi, trái tim tôi bắt đầu đập một cách đáng sợ, vì một ký ức rất cũ về Edith đã đến với tôi một cách muộn màng.

"Con xin lỗi, thưa cha! Con xin lỗi!"

"Đồ khốn ngu ngốc, tao đã dạy mày rất nhiều lần và mày không thể làm điều đó ra hồn à!

"Ahh! Con sai rồi, con sai rồi!"

Tôi nhớ Bá tước Riegelhoff tát vào má và đầu, lưng và cẳng tay..... không, bất cứ nơi nào mà tay và chân của ông ấy có thể với tới.
Tôi không biết tại sao ông ấy lại làm vậy với con gái của mình.

Nhưng cô gái trẻ Edith đó không dám nổi loạn, không dám chạy trốn.

Không có ai giúp đỡ cô ấy, cô ấy chỉ có thể di chuyển như con rối của cha cô ấy.

'Edith hẳn đã tuyệt vọng..... để Killian kết hôn với cô ấy.'

Đó là lý do tại sao cô ấy rất muốn Killian, mặc dù cô ấy không thể cưỡng lại Riegelhoffs ra lệnh lấy thông tin về gia đình Ludwig.

Mắt tôi nóng lên.

Bất chấp sự khác biệt của chúng tôi, tôi có thể hiểu cảm xúc của Edith.

Đó có phải là lý do tại sao tôi chiếm hữu cô ấy chứ không phải ai khác không?

Nhiều như tôi muốn cứu mạng sống của chính mình, tôi không muốn để Edith chết một cách đau khổ.

Hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.

'Ha, tôi đến quá muộn. Tôi sẽ bị nghi ngờ nếu tôi đến muộn.'

Tôi vội vã lấy một chiếc khăn tay ra khỏi túi ra lau nước mắt.

Trong gương, tôi có thể thấy má tôi đỏ vì cái tát của Shane, nhưng tôi nghĩ mình có thể coi nó chỉ là một chút cháy nắng nhẹ.

Tôi đã thực hành mỉm cười một vài lần, khóe miệng tôi liên tục rơi xuống, và sau đó tôi quay sang góc của tòa nhà.

Đó là lúc tôi giao tiếp bằng mắt với Killian.

"Tôi đã tìm kiếm cô một thời gian. Cô đã ở đâu? "

"Ồ.... dinh thự rất đẹp, nên tôi nghĩ tôi sẽ xem nó như thế nào ở đây....."

"Cô có rất nhiều sự tò mò nhỉ."
Cúi đầu và che má Shane tát vào tóc tôi, tôi hỏi bằng một giọng vui vẻ có chủ ý: "Anh có cố tình đến tìm tôi không?"

"Tất nhiên là không, tôi chỉ ra ngoài để rửa tay và tìm thấy cô.

"Than ôi, tôi hiểu rồi. Tôi gần như đã phấn khích."

"Phấn khích về một cái gì đó như thế này à?"

Vâng, rất nhiều.

"Thật thú vị khi biết rằng ai đó quan tâm đến nơi mình đã đi, phải không?"

Ý tôi là vậy.

Và điều đó thật là buồn vui lẫn lộn.

Có ai quan tâm đến Choi Soo-na sau cái chết của cô ấy không?

Nếu tôi chết như Edith Ludwig, có ai quan tâm không?

Khi theo Killian đã im lặng trở lại lều, tôi cảm thấy hơi yếu đuối khi nghĩ về những lời đe dọa của Shane và sự thiếu hy vọng của tôi.

Nhưng đó không phải là tất cả những điều tồi tệ.

"Chợ năm nay đã bán hết tất cả các mặt hàng được tặng với giá cao, cảm ơn mọi người! Chúng tôi sẽ đảm bảo rằng trái tim ấm áp của mọi người được chuyển đến từng trại trẻ mồ côi."

Nữ bá tước Ermenia, người tổ chức chợ, đã thông báo kết thúc chợ với tin tức rằng tất cả các mặt hàng đã được bán.

'Hả? Điều đó có nghĩa là ai đó cũng đã mua khăn tay của tôi! Ôi, cảm ơn trời đất!'
Mặc dù tôi được thông báo rằng chợ được cho là để đảm bảo rằng không có mặt hàng quyên góp nào không được bán được, tôi đã quyết định tin lời của ban tổ chức rằng 'tất cả' các mặt hàng được bán với giá 'cao'.
Nếu không phải gặp Shane thì đây sẽ là một ngày thực sự tốt lành.....

***

Trở về từ chợ, Bá tước Riegelhoff cuồng loạn cởi chiếc cà vạt của mình và ngồi phịch xuống ghế. Ông ta quay sang Shane, người theo ông ta vào phòng làm việc, đôi mắt ông ta sáng lên.

"Hãy cho ta biết thêm về những gì con đã nói trước đó ở chợ."

Shane ngồi đối diện với Bá tước, và một lúc sau người giúp việcSophia bước vào rót trà cho hai người họ.

Khi tách trà đã được rót đầy, Shane nhấp một ngụm trước khi nói.

"Edith chắc chắn đã thay đổi."

Shane cau mày, nhớ lại Edith mà anh ấy đã gặp ở chợ. "Thay vì lịch sự với con, anh trai cô ta, cô ta đã trở nên rất trơ trẽn."

"Ý con là nó trở nên trơ trẽn như thế nào?"

"Con sẽ hiểu nếu cô ta bị một cú đập mạnh vào đầu tại dinh thự Ludwig, vì cô ta ngẩng cao đầu và xấc xược với con đến mức con nghi ngờ liệu cô ta có phải là Edith hay không."

Mắt Bá tước Riegelhoff nheo lại trước điều đó.

Edith, người đã bị đánh đập và được dạy phải vâng lời gia đình từ khi còn nhỏ, không dám giao tiếp bằng mắt với Shane trừ khi có sự hiện diện của những người khác.

Ông không thể tin rằng Edith đã ngẩng đầu lên và lên tiếng.

Nhưng Shane nghiến răng để che giấu sự thất vọng thực sự của mình.

"Lúc đầu con rất tốt, hỏi liệu cô ta có bị Ludwigs theo dõi không và chính xác thì chuyện gì đã xảy ra."

"Và sau đó?"

"Cô ta hỏi con khi nào và từ ai nhận được tài liệu liên quan đến vũ khí giả, và sau đó cô ta nói rằng không biết vì cô ta đang ở một vị trí bấp bênh trong gia đình Ludwig."

Đằng sau anh ta, Sophia, người giúp việc, hít một hơi trong sự hoài nghi.

"Con đã rất ngạc nhiên khi cô ta nói với con rằng bức thư cô ấy viết cho cha là chân thành và chúng ta thậm chí không nên nghĩ đến việc chiến đấu với Ludwigs, sau đó con tát cô ta và nói rằng làm sao cô dám phản bội gia đình đã nuôi sống cô ấy."

"Ý con là nó không thể tỉnh táo ngay cả sau khi bị con tát?"

"Ngược lại, cô ta ngày càng trở nên xấc xược hơn. Cái gì? Cô ta nói với con rằng bức thư là cách trả ơn gia đình và con không nên bỏ qua lời cảnh báo của cô ta. Ha!"

Lúc đó, Bá tước Riegelhoff đã cười khịt mũi lố bịch. "Hoặc Edith thực sự mất trí, hoặc Công tước Ludwig có dây xích mạnh mẽ hơn chúng ta."

"Hoặc có thể nó nghĩ rằng bây giờ nó đã được tự do khi ra khỏi ngôi nhà này."

Bây giờ Bá tước Riegelhoff nghiến răng, tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác khi bị một con chó mà ông ta nuôi cắn không.
"Đáng lẽ ta nên để nó chết theo mẹ ngay từ đầu; lẽ ra ta không nên nuôi một con lai như vậy, người mà ta thậm chí không biết cha của nó là ai!"

Edith không phải là con gái ruột của Bá tước Riegelhoff, mà là con gái của em gái ông ta, và ông ta thậm chí không biết cha cô ấy là ai.

"Anh ơi, xin hãy giúp em! Làm ơn!"

Người em gái thường ngày ngoan ngoãn của anh quỳ xuống trước mặt anh, cầu xin và khóc nức nở khi đang mang thai.

Anh đã bị sốc biết bao khi cô ấy nói rằng cô ấy không biết mình có thai khi nào hay đó là đứa con của ai.....

Nhưng anh ta không thể tự mình giết cô vì đã có con,nên anh ta đã gửi cô ấy đến trang viên với lý do hồi phục sức khoẻ, và khi đứa trẻ được sinh ra, anh ta đã thêm đứa trẻ vào sổ đăng ký gia đình của mình.

Điều đó chỉ có thể xảy ra vì vợ anh ấy cũng đã xuống trang viên để dưỡng bệnh, và anh ấy buộc phải làm điều đó vì danh dự gia đình, nhưng anh ấy không thích điều đó ngay từ đầu.

'Đứa em gái đó đã chết ngay khi cô ấy sinh con. Chậc.'

Em gái của anh, người đã cầu xin cho cuộc sống của mình, đã sinh ra một đứa trẻ và chảy máu không ngừng, cuối cùng đã chết ngay sau đó.

'Lẽ ra ta nên ném Edith đi khi thầy bói nói rằng thật xui xẻo khi có quan hệ với một đứa trẻ đã giết mẹ cô ấy. '

Giá như Anais khỏe mạnh.
Vợ ông, Anais Riegelhoff, là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng cô ấy yếu đuối và không thể sinh con sau khi sinh Shane.

Thật nhẹ nhõm khi sinh một người thừa kế, nhưng có một chút lo lắng khi chỉ có một đứa con trai trong một gia đình quý tộc.

Vì vậy, ông đã giữ Edith làm con chó của gia đình, hy vọng một ngày nào đó nó sẽ hữu ích.

"Ta đã cho ngươi thứ mà ngươi không xứng đáng, nuôi dạy ngươi như con gái của Bá tước, và sau đó ngươi đã phản bội gia đình mình một cách vô ơn?" Bá tước Riegelhoff nắm chặt tay và run rẩy.

Ngay sau đó, Sophia, người giúp việc đã im lặng đã lên tiếng: "Thưa ngài. Tôi sẽ đi và trấn áp cô Edith."

Bá tước Riegelhoff và Shane hướng ánh mắt về cô.

Đó là một vấn đề mà cô ấy đã thảo luận với Shane, vì vậy cô ấy không ngần ngại về điều đó.

"Tôi chắc rằng cô gái trẻ chưa biết về vị trí của mình, nhưng tôi sẽ nói rõ với cô ấy rằng cô ấy không thể rời khỏi Riegelhoffs, ngay cả khi cô ấy ở Ludwig."

"Nhà Ludwigs có thể làm hại cô, nhưng cô có chắc là không phiền không?"

Bá tước Riegelhoff đã hỏi một câu hỏi mà ông chưa bao giờ hỏi Edith.

"Không có gì tôi sẽ không làm cho ngài và Shane.

Sophia mỉm cười, và Bá tước Riegelhoff gật đầu.

"Ngươi giỏi hơn Edith rất nhiều, vậy thì hãy đi và khiến nó tỉnh táo và theo dõi Ludwigs."

Shane hỏi, "Điều gì sẽ xảy ra nếu 'kỷ luật' của Sophia không khiến cô ta tỉnh táo, và chỉ trích nhà Ludwigs?"
Nhưng Bá tước Riegelhoff đã có một ý tưởng khác. "Nếu nó nói về tình hình của mình, những tin đồn sẽ lan truyền khắp xã hội. Nó là một con đĩ ngu ngốc, nhưng nó biết hoàn cảnh của mình. Con có nghĩ rằng Ludwigs sẽ giữ nó nếu họ biết nó bị gia đình bỏ rơi không? "

"Chà, con cho rằng họ sẽ không."

"Nhưng con nên luôn luôn có một kế hoạch dự phòng."

Bá tước nhếch mép và quay sang Sophia. "Sophia, nếu vẫn thất bại, ta đề nghị Edith bị ám sát một cách bí ẩn, tốt nhất là bởi Killian Ludwig."

"Vâng, thưa ông chủ."

Sophia đã nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt Edith.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro