Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng quá khắt khe với bản thân, Killian."
"Đây là một cảm giác tội lỗi mà tôi sẽ phải mang theo bên mình cho đến khi tôi chết."
"Không, anh thực sự không cần phải dằn vặt bản thân về chuyện đó đâu......"
Anh ấy chỉ là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này, vì vậy anh ấy không thể đi ngược dòng chảy của câu chuyện.
Lý do anh ấy chỉ nhìn thấy tất cả những chuyện này bây giờ là vì tôi đã đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ ba, và dòng chảy của câu chuyện gốc đã trở nên cực kỳ yếu.
Đó không chỉ là Killian, mà có lẽ cả Cliff và Công tước nữa.
Vì vậy tương lai quan trọng hơn.

'Kể từ bây giờ, xác xuất chứ không phải dòng chảy của câu chuyện gốc, sẽ là lực lượng chính giữ thế giới này lại với nhau.'
Không phải là tôi đột nhiên trở thành nhân vật chính của thế giới này bởi vì tất cả quan hệ nhân quả của câu chuyện gốc đã biến mất. Thay vào đó, những gì sẽ xảy ra từ bây giờ là ngay cả tôi, người đã đọc câu chuyện gốc, cũng không thể nhìn thấy một bước nào về phía trước.
Nhưng tôi không sợ.
'Ngược lại, điều đó có nghĩa là cuối cùng tôi cũng có thể tạo ra cuộc sống của riêng mình!'
Đối với tôi, đây là sự khởi đầu của câu chuyện chính!

Nhưng trước tiên, tôi phải thú nhận mọi điều mà tôi chưa thể nói với Killian.
Tôi muốn nói với anh ấy tôi là ai mà không giấu anh ấy bất cứ điều gì nữa, để anh có thể hiểu và yêu tôi vì con người tôi.
"Tôi biết đã muộn rồi, nhưng tôi cũng cần nói với anh một điều."
Tôi rút tay mình ra khỏi tay anh và đặt nó lên mu bàn tay anh ấy.
Và lần này, tôi nắm chặt tay anh.

"Tôi không biết liệu anh đã đoán ra nó chưa, nhưng tôi- ý tôi là, Edith Riegelhoff....."
"Em là Edith Ludwig."
Ôi trời, hãy nhìn vào khuôn mặt của anh ấy kìa. Anh nói điều đó với khuôn mặt nghiêm túc.
"Vâng, dù sao đi nữa, tôi đã bị lạm dụng từ khi còn nhỏ trong gia đình Riegelhoff, và tất cả những điều đáng hổ thẹn tôi đã làm trong các bữa tiệc đều do cha tôi ép buộc."
"Tại sao em không nói với tôi trước đây?"
"Có hai lý do: thứ nhất, tôi không chắc anh và gia thần Ludwig sẽ chấp nhận tôi nếu họ biết sự thật. Tôi là một con tin cho lòng trung thành của Riegelhoffs, và nếu họ biết tôi là một bộ đồ trống rỗng không thể hoàn thành chức năng đó....."
"Edith....."
Killian trông có vẻ suy sụp vì anh ấy không thể bác bỏ những gì tôi đã nói.
Nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, bởi vì lý do thứ hai quan trọng hơn và khó giải thích hơn.
"Và lý do thứ hai là....."
Cho đến lúc này tôi đã tự hỏi liệu tôi có nên tiết lộ sự thật của mình hay không, và nếu vậy, tôi nên giải thích nó như thế nào.

"Killian."
Đầu anh ngẩng lên, như thể anh ngạc nhiên khi bị gọi đột ngột như vậy
"Có khi nào anh tin vào điều siêu nhiên không?"
"Tại sao em lại hỏi tôi điều đó một cách bất ngờ vậy?"
"Bởi vì đó là lý do thứ hai tôi chưa nói với anh mọi thứ về bản thân mình."
"Hãy nói cho tôi hiểu đi."
Tôi hít một hơi thật sâu. "Tôi có tất cả ký ức của Edith, và đồng thời..... có ký ức về một con người tên là Choi Soo-na."
"Choo Soo-na?"
Tôi đã bật cười nhẹ trước cách phát âm của anh ấy.
"Không, không. Choi Soo-na. Tôi là một phụ nữ 28 tuổi, sống ở một đất nước tên là Hàn Quốc. Bố mẹ tôi làm nông ở nông thôn, và tôi làm việc ở thủ đô để kiếm tiền, nhưng anh trai khốn nạn của tôi cứ cướp nó khỏi tôi vì vậy tôi không bao giờ có tiền để tiết kiệm, hơn nữa tôi đã mắc một căn bệnh nghiêm trọng khi tôi còn nhỏ vậy nên tôi không khỏe mạnh ......đó là một cuộc sống khá khó khăn, nhưng tôi tiếp tục cố gắng tỏ ra mình đang sống tốt như những người khác."

Chỉ một năm trước, tôi là Choi Soo-na, và có vẻ như là đã được một thời gian dài, rất lâu rồi. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là tác dụng phụ của luân hồi hay không.

"Thực ra, cuộc sống của tôi không khác nhiều so với Edith. Bố mẹ tôi là cha mẹ ruột của tôi, nhưng anh biết không? Ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể yêu thương con cái của họ. Bố mẹ tôi đã như vậy. Họ đã không đánh tôi, nhưng họ đã bỏ bê tôi và anh trai tôi khá nhiều, và anh trai tôi còn tệ hơn Shane Riegelhoff."

Killian ngơ ngác lắng nghe, không thể kiểm soát được cái miệng đã há hốc kể từ khi tôi nhắc đến cái tên 'Choi Soo-na'.
"Anh có nghĩ tôi bị điên không?" Tôi mỉm cười hỏi.
Killian ngậm miệng lại và lắc đầu. "Không. Hoàn toàn không."
"Chà, tôi rất vui vì anh nghĩ rằng tôi còn tỉnh táo, bởi vì tôi có một số điều kỳ lạ hơn để nói với anh....."
"Làm ơn nói đi."
Killian rót cho tôi một ly nước từ chai trên bàn cạnh giường ngay khi tôi ho.
Anh ấy là một người biết lắng nghe.

"Tôi đã được tái sinh thành Edith một tuần trước khi tôi kết hôn với anh. Ban đầu tôi đã chết trong một tai nạn ở một thế giới khác với thế giới này."
"Tái sinh.......?"
"Vâng. Đó là khi một linh hồn khác nhập vào cơ thể của một người và tái sinh thành người đó. Nó còn được gọi là chuyển sinh....."
"Ý em đang nói em là một.... phù thủy à?"
"Ồ, không, không, tôi không có bất kỳ sức mạnh nào hay bất cứ thứ gì tương tự, tôi chỉ... tỉnh dậy và tôi nghĩ, "Tôi không yêu cầu điều này."!"
Tôi đã đề cập đến nó mà không có lý do?
Có phải "Tôi từ chối nỗi ám ảnh của bạn" cũng là một thế giới nơi tồn tại những cuộc săn lùng và thiêu sống phù thuỷ không....?
Killian nhìn chằm chằm vào không gian trong khi tôi bồn chồn, rồi thở dài nhẹ nhàng và thay đổi chủ đề.
"Tai nạn nào đã giết chết em?"
"Uh..... anh trai tôi đã uống say khướt và anh ấy đang đợi tôi, ngay trước cửa nhà tôi khi tôi đi làm về."

Ký ức vẫn còn sống động. Cầu thang hẹp của ngôi nhà nhiều tầng cũ kỹ, có mùi ẩm ướt.
Mỗi khi tôi đi làm về, tôi thường tự hỏi liệu có một tên cướp nào đang đợi tôi trên những bậc thang đó không.
Tôi không biết rằng tên cướp sẽ là anh trai tôi.....
"Anh ấy muốn tôi đưa cho anh ấy một ít tiền, nhưng hôm đó tâm trạng tôi không tốt, nên tôi khăng khăng rằng tôi không thể."
"Vì thế...?"
"Sau đó anh ta... tát thật mạnh vào má tôi."
Trong một khoảnh khắc, nắm đấm của Killian siết chặt.
"Thật không may, tôi vừa leo cầu thang xong.... và cái tát khiến tôi ngã ngửa về phía sau. Tôi nghĩ rằng tôi đã lăn xuống cầu thang ..... và đầu tôi đập mạnh vào đâu đó, rồi tôi ngất đi, và khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình trong cơ thể của Edith."
Killian bắt đầu mở miệng lần nữa.
"....Voila!"
Tôi đã thêm một hiệu ứng âm thanh trẻ con, duỗi tay từ bên này sang bên kia như một ảo thuật gia làm sau khi thực hiện một thủ thuật thành công.
"Dù sao thì tôi hơi miễn cưỡng khi nhắc lại quá khứ của Edith như thể đó là điều tôi đã trải qua. Tôi không biết liệu tôi có đủ tư cách để bán nỗi đau của người khác hay không."
"Ha......"
Killian phát ra một âm thanh mà tôi không thể biết đó là tiếng cười hay tiếng thở dài.
Sự thật là, tôi đã bị ràng buộc khiến tôi không thể tiết lộ các cài đặt ẩn của Edith, ngay cả khi tôi muốn. Nhưng để đề cập đến điều đó, tôi sẽ phải giải thích rằng thế giới này là một cuốn sách, và tác giả giống như thần thánh của nó đã áp đặt tất cả các loại hạn chế lên tôi.
Nhưng tôi đã quyết định không nói chuyện đó xa đến thế. Tôi không muốn làm Killian bối rối quá nhiều, và dù sao thì tôi cũng không thể nói nó nằm trong một cuốn sách.

"Anh không cần phải tin tôi. Kể từ khi tôi bắt đầu sống như Edith, tôi chỉ là Edith, và những trải nghiệm bí ẩn của tôi không còn quan trọng nữa. Tôi chỉ không muốn che giấu bất cứ điều gì với anh."
"Thành thật mà nói......"
Killian vẫn trầm ngâm thêm một lúc sau khi anh ấy nói.
Tôi hiểu rồi. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy bất cứ điều gì như thế này trong đời.
Chắc hẳn tất cả mọi thứ phải trải qua tâm trí anh ấy như: cô ấy có điên không, cô ấy đang có một giấc mơ sống động và nhầm lẫn nó với thực tế, cô ấy có đang chế nhạo tôi à?
Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

"Tôi không tin tất cả những gì em đang nói, nhưng nó quá cụ thể để đến mức không thể tin được chút nào, và không có lý do gì em lại bận tâm lừa dối tôi với một câu chuyện như vậy."
"Tôi không có ý định làm anh bối rối, nhưng... khi anh đến Ryzen, hãy để tôi giúp anh làm việc. Những ký ức của Choi Soo-na sẽ khá hữu ích cho anh, và thế giới nơi tôi đến phát triển hơn một chút so với thế giới này."
"Tôi nghe nói em có ước mơ phát triển Ryzen, điều đó có vẻ đúng."

Cuối cùng thì Killian cũng mỉm cười.
Không phải tất cả đều có lý, không phải tất cả đều đáng tin cậy, nhưng anh ấy dường như tôn trọng câu chuyện của tôi.
Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và hôn vào mu bàn tay.
Một cảm giác nhột nhột truyền từ mu bàn tay tôi, lên cánh tay tôi và thẳng đến trái tim tôi.

"Đừng lo lắng. Tôi sẽ lắng nghe bất cứ điều gì em nói từ bây giờ, và tôi sẽ cố gắng hiểu nó. Tôi không muốn mắc phải những sai lầm giống như tôi đã mắc phải trước đây."
"Ngay cả khi tôi nói điều gì đó nghe có vẻ nực cười?"
"Ngay cả khi em nói với tôi rằng em là hóa thân của một linh hồn đến từ một thế giới khác."

Có lẽ những gì tôi thực sự muốn nghe từ Killian không phải là anh ấy yêu tôi, hoặc anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì cho tôi, mà là anh ấy sẽ cố gắng hiểu tôi.
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi cảm thấy rất hài lòng và nhẹ nhõm ngay bây giờ.

"Ồ, nhân tiện..... tất cả những hiểu lầm về tôi đã được làm sáng tỏ chưa? Công tước, Nữ công tước, và Cliff.....?"
"Chủ yếu là có. Đặc biệt là cha tôi rất có lỗi với em."
"Chà... với tư cách là người đứng đầu gia đình, Ngài Công tước phải cẩn thận về mọi điều nhỏ nhặt, tôi hiểu rồi."
"Em không nên để họ thoát khỏi vòng vây dễ dàng như vậy. Em sẽ nhận được những gì em xứng đáng khi chúng ta đến lâu đài, vì vậy hãy chuẩn bị."

Tôi cười khúc khích với Killian, sau đó anh ấy nói với tôi thêm một chút.
Rằng những người đứng đầu của những người liên quan đến âm mưu phản quốc này, bao gồm cả Thái tử và Riegelhoffs, đã bị treo cổ sáng nay tại Cung điện Hoàng gia; rằng Anna sẽ đến Ryzen với tư cách là một người giúp việc trong đoàn tùy tùng của tôi; rằng Nữ công tước, người đã nằm trên giường gần như mỗi ngày kể từ vụ bắt cóc, chỉ mới thức dậy vào ngày hôm qua, và Renon sẽ hồi phục thêm một tuần nữa.
Khi đã nói xong, Killian kết luận:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro