Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Killian có thể có tình cảm với người phụ nữ đó, và hình phạt mà gia đình chúng ta quyết định không nên bị ảnh hưởng bởi những điều như vậy!"
"Killian có thể dịu dàng hơn vẻ ngoài của thằng bé, nhưng nó không phải là kiểu đàn ông phá hỏng một mối quan hệ gia đình lớn vì những cảm xúc nhỏ nhặt."
"Nhưng......"
"Lúc này con mới là người có vẻ hơi xúc động. Lizé đã trở về an toàn vậy nên đừng quá lo lắng. Con sẽ chỉ chọc tức Killian nhiều hơn thôi."

Cliff lùi lại, không thể đẩy cuộc tranh luận đi xa hơn.
Khi Riegelhoffs và đoàn tùy tùng của họ quỳ ở trung tâm của khu hành quyết, Killian bước vào khu hành quyết và tiếp cận Công tước và Cliff.
"Killian," Công tước chào Killian bằng một giọng nặng nề.
Thoạt nhìn, Killian trông không khá hơn nhiều sau khi đi vắng vài ngày.
Anh ấy có quầng thâm dưới mắt và bộ râu nhếch nhác, xương gò má và đường viền hàm nổi bật hơn, như thể anh ấy đã giảm cân trong thời gian tạm thời.

"Edith đâu rồi?"
"Cô ấy sẽ có mặt trong bất kỳ lúc nào."
Ngay sau đó, một trong những cánh cửa dẫn đến khu hành quyết mở ra và Edith bước vào, theo sau là các hiệp sĩ.
Cùng lúc đó, vai của Killian căng lên khi anh phát hiện ra cô.

'Edith!'

Anh không thể nhìn rõ tình trạng của cô từ xa, nhưng cách cô run rẩy như thể cô đang vật lộn để đi lại, rõ ràng là cô bị thương nặng.
Edith hẳn đã bị đánh đập và tra tấn ngay từ khi cô đến biệt thự của Wellesley, vì vậy thật ngạc nhiên khi cô vẫn đang đứng được.
Killian muốn nói điều gì đó ngay lập tức về cuộc tấn công của Edith dưới bàn tay những người của Riegelhoff, nhưng bầu không khí trên sân hành quyết quá nặng nề khiến anh không dám.
Công tước quay sang Riegelhoffs đang quỳ gối và đoàn tùy tùng của họ và nói: "Nếu nó kết thúc bằng một cuộc chiến tranh lãnh thổ, tôi sẽ không bận tâm đến việc giết các người bằng chính đôi tay của mình."
Nếu vậy, Công tước sẽ không được trao quyền xử tử Riegelhoffs. Đó là thẩm quyền của Hoàng đế để đối phó với các gia đình liên quan đến tội phản quốc.
Nhưng họ đã bắt cóc những người phụ nữ dễ bị tổn thương và cố gắng sử dụng họ làm con tin.
Và chính vì lý do đó, Hoàng đế đã bất thường trao quyền hành quyết cho Nhà Ludwig.
"Ngươi, kẻ tự cho là biết danh dự của giới quý tộc, hèn nhát bắt cóc phụ nữ, và sau đó phàn nàn rằng chức vị công tước đã bị tước đoạt khỏi ngươi?"
Chỉ trong tích tắc, một thanh kiếm được rút ra từ bao kiếm của Công tước.
"Tôi sẽ chặt đầu tất cả những người mang tên Riegelhoffs! Tôi sẽ gửi những cái đầu bị cắt đứt đến cung điện để treo trên các bức tường cùng với những kẻ phản bội khác, và ném những thi thể lên núi để bị những con thú xé nát!"

Khi mệnh lệnh sấm sét rơi xuống, những tên đao phủ ở một bên của bục đã nắm chặt những chiếc rìu sắc nhọn của họ một lần nữa, và những tiếng la hét, tiếng kêu vang lên từ những tù nhân đang quỳ gối.
Công tước, người đang nhìn xuống nó, quay mắt về phía Killian và đưa ra một ngoại lệ.
"Tuy nhiên, ta sẽ để việc xử tử Edith cho con, Killian. Vì dù đúng là cô ấy có tội nhưng cô ấy cũng là vợ của con."
Lúc đó, Cliff lại gọi bằng một giọng trầm, "Cha ơi!"
Công tước nhìn qua lại giữa Cliff, người có vẻ không hài lòng, và Killian mặt lạnh lùng.
"Ta nghĩ sẽ là thiếu tôn trọng đối với Killian nếu bất kỳ ai khác quyết định phải làm gì với Edith, nhưng nếu con chọn giữ cô ấy sống, ta sẽ tôn trọng mong muốn của con. Tất nhiên, con sẽ phải chịu trách nhiệm."

Công tước bước sang một bên và nhường chỗ cho Killian.
Killian chậm rãi đi về phía Edith, tay anh nắm chặt trên chuôi kiếm.
Như thể chờ đợi khoảnh khắc này, các hiệp sĩ đã đưa cô ấy đến bắt cô ấy quỳ ngay tại chỗ.
Rõ ràng, họ tin rằng Killian sắp chặt đầu cô ấy.
Và Killian cuối cùng cũng có một cái nhìn rõ về Edith. Cô ấy mặc quần áo rách rưới của một thường dân, với một chiếc khăn quàng cổ rẻ tiền quấn quanh đầu và mặt.
Chỉ có thể nhìn thấy trán, mắt và mũi của cô, nhưng anh có thể biết làn da của cô rất nhợt nhạt.

"Edith....."

Anh gọi cô, nhưng cô không nhìn anh.
Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, không khóc cũng không mỉm cười, tóc cô xoã ra từ chiếc khăn cổ sang một bên, để lộ gáy trắng của cô.
Thái độ kiên quyết của cô không phải của một người sắp chết. Cô bị gọi là thô tục và dâm đãng, nhưng tại thời điểm này cô là một tiểu thư quý phái.

"Edith. Nói không đúng. Nói rằng đó là một sự hiểu lầm. Làm ơn hãy nói điều đó!"

Khi Killian tiến một bước gần hơn đến Edith, Lizé, người đang quan sát từ xa, dậm chân và thúc giục cô một lần nữa.
Nhưng Edith đã không nhúc nhích.
Cảnh tượng cô không mong đợi gì khiến trái tim Killian chìm xuống.
'Tại sao em không bám vào tôi?'
Edith luôn như thế này.
Cô chưa bao giờ yêu cầu anh giúp cô, mặc dù anh là người duy nhất có thể.
'Tôi vẫn không xứng đáng đến mức em không muốn bất cứ điều gì từ tôi sao?'
Mỗi khi anh nghĩ về nó, bên trong anh sôi sục và anh cảm thấy như mình sắp nổ tung.
'Tôi cảm thấy rất đau khổ khi thấy cô ấy nén nỗi đau vào bên trong, không thể kêu cứu, đến nỗi tôi nghĩ mình sẽ phát điên.'

"Edith! Hãy cầu xin lòng thương xót! Làm ơn đi, Edith!"
"Dừng lại!"
Công tước đã thực hiện một nỗ lực hiếm hoi để ngăn chặn Lizé khi cô ấy hét lên tên của Edith một lần nữa.
Nhìn vào Edith, người vẫn không lay chuyển, Killian đã lên tiếng.

"Mỗi người trong số những người nhà Riegelhoffs đó đều xứng đáng bị xử tử, không chỉ vì tội phản quốc, mà còn vì những hành động ghê tởm của họ."
Công tước Ludwig gật đầu hài lòng, và Edith..... mỉm cười nhạt.
Bụng của Killian càng quặn thắt lên nhiều hơn khi nụ cười nhạt mà chỉ anh mới nhận thấy.
Vì vậy, anh đã nói, như thể để phá vỡ sự dè dặt của Edith.
"Nhân tiện, tên vợ tôi là Edith Ludwig kể từ khi cô ấy kết hôn với tôi. Nếu Edith là một Riegelhoff thì đó là một sự xúc phạm đối với nhà Ludwig, phải không?"
"Killian!"
Cliff gầm lên, nhưng Killian không lùi bước.
"Có chuyện gì vậy, anh trai? Nếu anh không tin tôi, tôi có nên lấy những lời thề mà chúng tôi đã thực hiện khi chúng tôi kết hôn và cho anh xem không?"

Sau đó, lần này, Công tước nói bằng một giọng nặng nề, "Con có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình không?"
"Tại sao con không thể chịu trách nhiệm, thưa cha? Chính cha là người đã ép buộc cuộc hôn nhân này với con, và bây giờ cha muốn lấy nó khỏi con sao? "
Killian cuối cùng cũng thốt ra những từ đó.
Cha anh đã ép buộc cuộc hôn nhân mà anh ghét rất nhiều với lý do vì lợi ích của gia đình và Hoàng đế, và lời thề kết hôn được niêm phong vẫn còn trong kho lưu trữ của dinh thự Ludwigs.
Nó nói rằng tên của Edith Riegelhoff từ đó sẽ là Edith Ludwig.

"Tại sao em lại ngồi quỳ như một tội nhân? Trừ khi em muốn làm mất danh dự của tôi và gia đình tôi, hãy đứng lên, Edith Ludwig."
Chỉ sau đó, ánh mắt của Edith mới nhìn Killian.
Đó là một cái nhìn như muốn nói. "Điều này không thể xảy ra được". và Killian gần như bật cười.
Sau đó, đột nhiên,

"Nếu cậu định giết chúng tôi, hãy giết cả người phụ nữ đó nữa!" Bá tước Riegelhoff hét lên vẫn còn quỳ gối.
Shane bên cạnh ông ấy cũng làm theo. "Đúng rồi! Nếu định giết tất cả Riegelhoffs, hãy giết con đĩ đó nữa!"

Sự bùng nổ của họ đã làm choáng váng tất cả mọi người trên sân hành quyết ngoại trừ Killian và Edith.
Killian đã mơ hồ nhận ra rằng Edith không phải là một cô con gái yêu dấu, nhưng đối với phần còn lại của thế giới, cô chính là 'cô con gái ngốc nghếch yêu dấu' của Bá tước Riegelhoff.
Tin đồn rằng ông ta đã bỏ rơi Edith là sự thật, nhưng cảnh Bá tước Riegelhoff đả kích như một kẻ thù bại trận là điều hoàn toàn bất ngờ.
Ngay cả những tù nhân khác, quỳ sau Bá tước Riegelhoff, cũng đang nhìn Edith bằng đôi mắt độc địa.
Chỉ sau đó Công tước Ludwig mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

"Im lặng! Tôi thấy ông vẫn chưa nhận ra thực tế của tình huống. Làm sao các tù nhân bị kết án dám bày tỏ sự bất đồng của mình?"
Công tước Ludwig lớn tiếng nhìn Edith và ra lệnh.
"Tôi sẽ tôn trọng quyết định của Killian. Tuy nhiên, Edith phải bị thẩm vấn về vụ bắt cóc vì vậy hãy giữ cô ấy trong ngục tối ngay bây giờ."
"Cha!"
Killian gầm lên với Công tước.

***

'Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?'

Tôi nhìn qua nhìn lại giữa Công tước và Killian, cố gắng hiểu tình hình.
"Ta sẽ để việc xử tử Edith cho con, Killian."
Lời thoại của Công tước cũng giống như lời thoại trong câu chuyện gốc.
Cho đến khi tôi bị các hiệp sĩ quỳ xuống và Killian đến gần tôi, tôi nghĩ rằng câu chuyện của mình cuối cùng đã kết thúc.
Sợ tóc vướng vào lưỡi kiếm và khiến tôi đau đớn, tôi nhanh chóng kéo tóc về phía trước, để lộ phần cổ.
Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào khuôn mặt của Killian, vì sợ bị lung lay khi nhìn thấy anh ấy.
'Nếu tôi chết ở đây, tôi sẽ thức dậy ở đâu tiếp theo? Hay đây là kết thúc của tất cả?'
Khi tôi đang nghĩ về điều này và chờ đợi Killian giết tôi một cách không đau đớn trong một nhát kiếm, Killian đã nói điều gì đó rất khác so với bản gốc.

"Mỗi người trong số những người nhà Riegelhoffs đó đều xứng đáng bị xử tử....."

Vâng, cho đến thời điểm đó, nó vẫn giống như bản gốc.
Bây giờ là dòng "Bao gồm Edith Riegelhoff, người chưa bao giờ là một Ludwig!" Đáng lẽ phải-

"Nhân tiện, tên vợ tôi là Edith Ludwig kể từ khi cô ấy kết hôn với tôi."

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi đã nghe nhầm nó, sau đó tôi tự hỏi liệu  có quên một phần nào đó của câu chuyện gốc hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro