Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai điệu tuyệt vời của đàn ống lan rộng như vòng tròn đồng tâm.
Ở cả hai bên đường Virgin, khách mặc áo choàng đầy màu sắc lấp đầy chỗ ngồi, và toàn bộ buổi lễ tràn ngập phẩm giá trang trọng.
Về mặt hình thức, nó hoàn hảo như một đám cưới của công tước.
Tuy nhiên, không có niềm vui giống như đám cưới hoặc sự ngạc nhiên để được nhìn thấy ở bất cứ đâu.
"Tôi nghĩ rằng sẽ thích hợp hơn nếu gọi nó là một đám tang.

Thật đấy.

Cả khách của chú rể và khách của cô dâu đều có khuôn mặt đen tối.
" Hãy kiếm soát nét mặt của bạn, cho dù bạn cảm thấy khó chịu thế nào, Tôi là người duy nhất có thế làm điều này sao? "

Tôi phải bước vào giữa buối lễ lạnh lẽo này và đứng cạnh một người sẽ giết tôi.

"Giờ thì Edith Riegelhoff, mời vào.'

Linh mục không biết mình đã đến lễ tang tại đám cưới hay tham dự lễ tang lễ đã ra lệnh cho tôi bước vào một cách lạnh lùng.
Hôm qua tôi đã luyện tập cả ngày, nhưng vẫn không thể không lo lắng. Tôi từ từ tiến về phía trước, đạp lên lớp váy bằng ngón chân, cũng như tôi đã luyệp tập hết sức mình để ngăn chặn một cú ngã bất ngờ. Nhưng vấn đề không phải là ở chiếc váy cưới mà tôi đang mặc.. ngực tôi..quá hở hang và lộ liễu.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc nó và tôi nghĩ có gì đó thiếu sót để che phần ngực.

"Chiếc váy này khiêu gợi thật đấy, không phải là quá gợi cảm để mặc trong ngày cưới sao?".

Như thể tôi không phải là người duy nhất nghĩ như vậy,những ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi rõ ràng chứa đựng những cảm xúc tiêu cực ghê tởm, khinh miệt, thiếu tôn trọng hoặc ham muốn.

Tôi đã đi đến người đàn ông sẽ cắt cổ tôi một ngày nào đó, cắt xuyên qua không khí nặng nề mà tôi thậm chí không thể cảm nhận được sự ủng hộ.

Tất nhiên, anh ấy không nhìn tôi. Đối với anh ta, tôi phải như một lời nguyền hay trừng phạt dành cho anh ta.

"Wow mình không bị ngã tí nào luôn. Hoàn thành ải 1"

Tôi cúi đầu một chút về phía linh mục để thể hiện sự lịch sự của mình và thở phào nhẹ nhõm.
Linh mục gật đầu một cách thờ ơ và bắt đầu đọc lời cầu nguyện.

"Tất cả mọi thứ trên thế giới đều ca ngợi ngài, Chúa ơi, Hershan. Ta ban phước
cho cả hai người, người đàn ông và phụ nữ xinh đẹp, người hôm nay sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc và ấm áp trong vòng tay của Người hôm nay..."

À..tôi không nghĩ rằng tôi có thế tạo ra một tương lai hạnh phúc hoặc ấm áp với người đàn ông này. Trong tình huống này, biết rằng một người đàn ông ghét tôi sẽ cắt cổ tôi,không rõ liệu tôi có thế có được một "gia đình hạnh phúc hoặc ấm áp" hoặc một "gia đinh tương lai" hay không.

Nhưng tôi không có cách nào để từ chối hay tránh tình huống này trước đó.
Khi tôi mở mắt ra,tôi đã ở trong cơ thế của một người phụ nữ sẽ kết hôn trong một tuần.
Quá trình này cũng điên rồ làm sao.

******

Bất hạnh không bao giờ đến một mình
Đó là những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
"Soo-na! Tôi đã bảo anh đừng làm thế mà!"

"Vâng? Đó là của tiền bối Yeong Eun"..

"Tôi xin lỗi, quản lý. Soo-na vẫn chưa quen với Excel, và tôi sẽ đám bảo cô ấy làm đúng."

Ahn Young Eun đã làm tất cả những việc xấu chỉ vì là tiền bối đến trước tôi 1 năm nên đã đổ lỗi cho tôi về lỗi lâm của cô ấy.
Trướng phòng Park nhìn bảng tính Excel lộn xộn đã nhìn chằm chằm và cằn nhắn tôi trong một thời gian dài trước
khi quay trở lại.

Tôi nhìn Yeong Eun với biểu hiện bối rối trên mặt nhưng cô ấy đã ngồi xuống ghế như thể mệt mỏi mà không nhìn tôi.

- Ahn Yeong Eun sẽ sống như thế trong bao lâu?

- Tôi không biết.

- Ugh... tôi bị mắng từ sáng. Soo-na, vui lên đi !

Đồng nghiệp cổ vũ tôi thông qua tin nhắn, nhưng nó không cho tôi nhiều sức mạnh.

Có lẽ là vì tôi đã nhìn thấy cô ấy đi mua cà phê với Young Eun vào cuối giờ ăn trưa.

Lúc đó tôi đang không vui, nhưng đây là chuyện bình thường mà tôi nghĩ đó chỉ là xui xẻo, và tôi đáng bị như vậy.

Hôm đó là thứ sáu, sau giờ làm tôi có hẹn với bạn trai.

Nhưng cho đến sát giờ làm tôi mới nhận được tin nhắn từ bạn trai hủy cuộc hẹn của chúng tôi.

Baby ~ có lẽ hôm nay anh sẽ phải làm thêm giờ vì có sự cố xảy ra.. Anh xin lỗi ㅠㅠ Hẹn gặp em vào tuần tới.Anh sẽ mua đồ ngon cho em sau nhé.

Ngoài việc không thể gặp anh ấy suốt cuối tuần, tôi đã rất buồn khi nghe tin bạn trai tôi, người đã làm thêm giờ suốt tuần qua, phải làm việc suốt cuối tuần.

Nếu tôi không dừng lại ở trung tâm mua sắm XX, nơi gặp gỡ hôm nay, tôi đã không nhìn thấy bạn trai tôi nắm tay một người phụ nữ khác..

Tôi nhìn chằm chằm vào lưng họ khi họ bỏ đi, và chỉ sau khi họ hoàn toàn biết mất khỏi tầm nhìn tôi mới lấy điện thoại ra và nhắn tin cho anh ta

- Anh nói hôm nay anh sẽ làm thêm giờ, nên người phụ nữ đi cùng anh có vẻ là sếp của anh? Có vẻ như hai người đang làm việc chăm chỉ. Chỉ cần làm viễ chăm chỉ cho đến lúc xương bị gãy! Sau này đừng liên lạc với tôi nữa!

Ngay cả khi tôi chứng kiến bạn trai lừa dối tôi bằng chính mắt mình, kỳ lạ thay, nó không giống như tay tôi đang run hoặc tôi sẽ khóc. Thật ra, tôi thậm chí không giận.

Có lẽ tôi đã vô thức mong đợi một cuộc chia tay như vậy.

" Có lẽ vì tôi không xứng đáng với anh ta.."

Anh ấy là người chân thành lớn lên trong một gia đinh giàu có và làm việc cho một công ty khá lớn. Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai, cao vừa phải,
tốt bụng và có giáo dục.

Khác với tôi, người xuất thân từ một gia đình nghèo và cố gắng không thể hiện rằng tôi không có tiền, anh ấy là một người đàn ông thoải mái với một lối
sống đơn giản. Tôi rất biết ơn vì một người như vậy đối xử tử tế với tôi, nhưng đồng thời, tôi thông thể không suy nghĩ. "Cho đến khi nào thì điều này tiếp tục?"
Và "khi nào" ấy chính là ngày hôm nay

" Mình phải tiết kiệm tiền thôi. Cuối tuần này, tôi sẽ thanh toán cho cuốn tiểu thuyết ở trong giỏ hàng và đọc nó"

Nghĩ về nó theo cách đó làm tôi cảm thấy khá hơn một chút.

Trước khi đi ngủ, tôi rất vui khi đọc tiểu thuyết Rofan ( romance fantasy - kỳ ảo lãng mạn ). Dù không đủ tiền tiêu vặt nhưng mỗi ngày phải mở một chương miễn phí hoặc chờ đợi.

Khi tôi nghĩ tôi có thể tiết kiệm để gặp một đàn ông như tưởng tượng và trả tiền cho một số tiểu thuyết trong xe đẩy, các bước chân về nhà của tôi trở nên nhẹ hơn trong chốc lát.

Nhưng đó chỉ là sai lầm của tôi khi tôi nghĩ những điều xấu trong ngày kết thúc ở đó.

" Bây giờ mày đang nghĩ gì? Nhanh lên và tới đấy, đồ rác rưởi "

" Hả? Oppa?

Anh trai tôi đang chờ đợi trước cửa phòng trọ của tôi bên cạnh cầu thang dốc đứng trong tòa nhà tồi tàn.
Trước khi tôi đến gần, mùi rượi làm cơ thể tôi cứng đơ.

" Này, đưa tao bất cứ số tiền nào mà mày có "

" Cái gì? Em không có tiền"

" Mày có thẻ còn gì! Lấy ít tiền mặt và đưa cho tao!

" Ôi, anh lại đánh bạc nữa sao.."

" Mẹ kiếp, mày lảm nhảm nhiều quá ! Mày là ai mà cằn nhằn tao, tao là người cứu mày, người đã giữ cho mày sống đến bây giờ?"

Tôi bị điếc tai bởi tiếng hét đột ngột của anh tôi, nhưng tôi lo lắng hơn về việc có ai đó là hàng xóm có thể nghe thấy điều này.

Liệu lời bào chữa cứu tinh đó có ám ảnh tôi cho đến khi tôi chết không?

Với lý do cho tôi.. người đã được ghép tủy..một lần nữa, anh trai tôi luôn k hề xấu hổ đòi tiền tôi.

Tôi không biết lúc đó nếu chết mà không cần cấy ghép tủy xương thì sẽ thuận tiện như thế nào.

Thậm chí tốt hơn hôm nay.

Tôi có xu hướng nhanh chóng quên đi những điều xấu nhưng tôi mệt mỏi với việc lặp lại tình huống này.

" Không. Anh có biết là đã mượn bao nhiêu tiền từ tôi không? Trả lại đi đã.!

" Cái gì, con khốn này! "

Anh trai tát vào má tôi

Trước mắt tôi có ánh sáng chói lóa và tai bị ù đi. Tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ như thể tôi đang lơ lửng trong không khí.

" Oh, có những bậc thang phía sau lưng tôi.."

Ngay sau đó tôi nghĩ rằng, tôi đã lăn và đập đầu mạnh ở đâu đó cuối cầu thang.
Đó là ký ức cuối cùng của tôi với tư cách là một người con gái Hàn Quốc ở độ tuổi 20. Choi Soo- na

*****

Tôi cảm thấy như mình đã ngủ trong thời gian dài.

Tôi đã tỉnh lại một cách chậm rãi và nhận ra rằng tôi chưa chết.

Tôi mở mắt ra và nghĩ mình đang ở bệnh viện, nhưng tôi đã thấy một cảnh không bao giờ có thể là bệnh viện.

'Phòng công chúa...?'

Đó là một căn phòng tương tự như cung điện Versailles mà tôi đã thấy trên internet.

Bên cạnh đó, tôi không cảm thấy bất kì nỗi đau nào trong cơ thể của tôi, đáng lẽ đã bị gãy hoặc ít nhất là bị bầm tím nặng. Không, tôi còn cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn bình thường.

' Gì thế này, tôi đã bất tỉnh trong bao lâu rồi?'

Khi tôi đứng dậy khỏi giường, mái tóc đỏ nâu dày chảy xuống vai tôi.

Sau khi bị bệnh bạch cầu, tóc tôi mỏng và tôi chưa bao giờ nhuộm nó.

Với mái tóc đẹp trên tay, tôi đã rất sửng sốt, và có ai đó gõ cửa.

" Là Sophia, thưa tiểu thư. "

" Sophia ?"

" Tôi sẽ vào ạ. "

Sau đó cánh cửa mở ra và một người phụ nữ trẻ với một cái nhìn hơi đáng sợ đi vào với một cái bồn rửa bằng đồng trên một cái gì đó như một cái khay.
Quần áo của cô ấy trông giống như quần áo của người hầu mà các nghệ sĩ thường mặc.

( Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro