C16 - Đe dọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chuyện với Mar như vậy, là không có kết quả. Vấn đề là cô chẳng vạch ra được cái mục đích nào trước đó, chỉ những tình cảm bộc phát mà thôi. Một cuộc nói chuyện không định hướng luôn gây phiền nhiễu cho cô và thường thật sự là rất rất mất thời gian, nhiều khi còn mất tình cảm của người khác nữa. Trời sinh cô dễ nóng máu rồi. Cô chỉ có thể luyện, luyện và luyện để rèn giũa cái ngông cái khùng của bản thân thôi.

Nhưng không phải muốn làm gì cũng là được. Dù gì mà nói, không ai ở nơi này yêu cái gì đó hơn đồng bạc xanh, Mar là thế, cô cũng vậy.

Cửa thang máy vừa mở, cô đã thấy cậu trợ lý riêng của mình hớt hải đứng trước thang máy. Thằng nhóc vẫn rất sợ cô nên thường chẳng mấy khi dám mở miệng trước.

"Nhóc, có vấn đề gì sao?"

"Miss Ngô, ngài Denver đang ở đây ạ." Phiền phức lại tự xông vào địa bàn của cô. Tất nhiên, ở công ty này, cô cũng đã là lão làng rồi, có ghét khách hàng đến đâu cũng còn lâu mới dám biểu lộ cảm xúc thật. Trên mặt Minh Châu vẫn giữ vững nụ cười tiêu chuẩn đến khóe mắt cũng không động đậy.

"Nhóc, lần sau nói rõ "đây" là ở đâu." Cô chỉ kịp quay về hướng phòng tiếp khách đã bị trợ lý gọi giật lại.

"Chị, ngài ấy kiên quyết vào thăm phòng làm việc của chị ạ."

Lần này có đứa bị mắng rồi, cô quay lại mở to mắt ra ý bảo  Eddy nói rõ hơn.

"Nãy ngài ấy đến đòi gặp chị, chị đang gặp anh Spencer, còn anh Lee lại đang tiếp người của quỹ trường Fairfield. Em đã gọi cho tầng dưới chuẩn bị phòng họp nhưng ngài lại bắt em không được gọi chị rồi cứ thế đi vào phòng chị thôi ạ. Em không dám ngăn lại mà."

Vẫn là chiêu bài ấy, hắn dùng đến nghiện rồi. Cứ tùy theo ý thích của mình mà làm, hậu quả thì lại dùng tiền đến áp. Đây cũng chẳng phải là lỗi của thằng nhóc.

Cô thở dài.

"Chị hiểu rồi, để ổng cho chị. Thị trường đầu ngày luôn có sóng gió vì giao dịch pre-market" cô nháy mắt ra hiệu thằng nhóc liên tục tìm cớ phá đám."Liên lạc với danh sách hạt giống, kiếm vài thằng sẵn sàng nói chuyện hôm nay." Minh Châu đang xúi thằng nhỏ bịa cớ ra để giải cứu cô nếu cần. Nó cũng làm đến quen rồi. Vì tỏ ra bận rộn liên tục vừa ghi điểm với khách hàng, vừa đuổi họ sớm.

Đùa chứ, họ mà ngồi lâu thì có khi phải gọi SEC đến để bắt hết lũ sâu mọt đang nghĩ đủ mọi trò để lách luật. Giao dịch nội gián? Rửa tiền từ mấy tài khoản quốc tế? Fake mấy vụ kiện để giảm giá công ty? Lừa đảo nói chung? Ai không làm chứ! Chỉ là bị bắt hay không thôi. Bắt thì bị tước bằng rồi vào tù ngồi vài năm, dù mấy đứa bị bắt chỉ là con cá nhỏ kiếm ăn theo sóng do đàn cá voi không ai dám bắt tạo ra mà thôi.

*SEC (Securities and Exchange Commission) - Ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch Mỹ. Đây là cơ quan điều tiết chính của thị trường Mỹ, thiết lập các quy tắc về việc đăng ký chứng khoán và giám sát các hoạt động của sàn giao dịch chứng khoán.

"Vâng ạ."

"Book giờ với luật sư Poppy Nguyen ở Stewarts Law cho bữa trưa, dùng tên chị"

"Chị, nhưng mà Miss Nguyen là luật sư ly hôn mà." Eddy có trí nhớ rất tốt, đó là lý do mà cô nhận nó. Thực sự thì Poppy đã trở nên rất nổi tiếng sau vụ cắt đôi tài sản của tỉ phú người Nga kể cả khi có hợp đồng tiền hôn nhân. Nhưng bỏ qua tất cả danh tiếng các kiểu, thì cháu nó vẫn là bạn thân từ cấp hai của cô. Và Poppy cũng đã là một nguồn thông tin của cô, chỉ có điều giờ cô cần nó giải toả tâm lý cho cô mà thôi.

"Thế nên mới bảo là dùng tên chị." Bị cô lườm, thằng nhóc tự biết không dám hỏi nữa, vâng  dạ rồi đi làm

Nói đoạn, cô tự lăn về phòng. Cửa mở toang, cũng tốt, hắn chưa bựa đến mức thủ dâm trong phòng làm việc của cô, ah, sao cô lại nghĩ mấy thứ kinh tởm như vậy?

Minh Châu bước vào phòng và khép cửa lại, khép, không phải đóng, cô có đủ lời đồn vì ngày hôm qua rồi, không nhất thiết cần phải tăng thêm lời đồn nữa. Thật tệ khi mà là phụ nữ, cô luôn phải để hé cửa cho mọi người nhìn thấy sự trong sạch của mình.

"Denver." Cô lạnh giọng gọi cái người đang cầm quả cầu thủy tinh tháp đôi may mắn của cô xúng xính lượn lờ khắp phòng.

"Irta." Hắn vẫn tiếp tục ngắm nghĩa rồi lắc lắc quả cầu của cô.

Cô tiến sát lại hắn rồi khẽ gằn từng tiếng hỏi hắn.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Hắn cười đặt quả cầu về vị trí cũ. Thanks God! Chưa vỡ của chụy.

"Để nhắc em thôi."

"Nhắc? Nhắc cái gì?"

Rõ ràng là hắn cho rằng cô hỏi ngu, chỉ nhìn quả đảo mắt kia thôi là hiểu rồi. Nhưng mà nhắc cái gì?

"Anh đến đánh dấu lãnh thổ."

" ...Mố?"

"Nghe kĩ nhé, anh đến kiểm tra xem CƯNG làm gì. Cưng nhìn  cũng hiểu được là ở đây anh muốn làm gì, muốn đi đâu cũng được rồi phải không?"

Cô đã nghĩ đến rồi, nhưng không nghĩ đến lại có thể loại tổng giám đốc rảnh rỗi đến mức tính đến công ty khác ăn trực nằm chờ thôi. Nhưng như vậy cũng có thể tính là một bằng chứng của việc hắn chán cắm mặt vào quản lý công ty. Hai trường hợp, cần tìm CEO mới, hoặc chán muốn bán lại cổ phiếu, thế nào công ty cô cũng có lợi, hoặc có 1 CEO của 1 con kì lân của làng công nghệ hoặc có một vụ IPO khủng chưa từng có. Thật tiếc, cô vì quan hệ lằng nhằng với hắn mà không chơi được mã của hắn rồi.

Lạc đề, lạc đề. Cô phải lo đối phó với hắn cơ mà. Giờ thì cô hiểu được việc không nên khích bác hắn, nhưng nếu cắt đất bồi thường thì lại quá thiệt hại, nếu diễn đáng thương nhiều thì sẽ mất tác dụng cho những lần quan trọng hơn. How about đánh trống lảng?

"Đùa vậy thôi. Là khách hàng của em, anh đến kiểm tra dịch vụ mình bỏ ra có tốt không, vậy nên em có thể dẫn anh đi một vòng ha."

Cũng tốt, hắn tự đưa cho cô bậc thang xuống. Dù gì mà nói, cô đã ngủ với hắn một đêm rồi, cũng nên có qua có lại đi chứ!

Cô cười xin lỗi rồi gọi cho Eddy, nhắc nhở luôn là cô sắp dẫn khách đi tour quanh tầng a.k.a. đảm bảo lũ sâu con ngoan ngoãn làm việc đúng quy tắc khi VIP đi qua không SEC sẽ đến gông cổ cả lũ lại - SEC thực sự là ông ba bị với cả bọn.

Và thực sự mà nói Denver vô cùng ngoan ngoãn làm một cái đuôi yên lặng luôn gật gật mỗi khi cô giới thiệu bất kể cái gì, phòng giao dịch ngắn hạn náo nhiệt rồi mấy cuộc điện thoại giữa cô và cấp dưới cũng không làm hắn thay đổi cái vẻ cười cười, làm cô có phần buông lỏng cảnh giác. Nếu cô nghĩ một cách tích cực, thì hắn có vẻ méo hiểu về những thứ cô nói với Trưởng nhóm quản lý rủi ro - phần lớn mọi người chẳng hiểu gì về phái sinh, mà thực tế nhiều khi đến giới của cô cũng chỉ là cảm tính,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro