Chương 33: Thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn Bắc vương thâm tình nhìn chăm chú, Trầm Vũ cơ hồ đã trầm luân trong đó.

Nếu Trầm Vũ không câm điếc, y muốn nói cho Trấn Bắc vương, chính mình có bao nhiêu yêu quý hắn, ỷ lại hắn, cảm kích hắn. Hoặc là rõ ràng đem hết thảy nói thẳng ra, Trầm Vũ sẽ không ngày đêm chịu áy náy tra tấn.

Hắn chính là Trấn Bắc vương uy chấn thiên hạ, mà chính mình nhẹ tựa lông hồng cho dù chết , phỏng chừng cũng chỉ có duy nhất mẫu thân vì mình rơi lệ, Trấn Bắc vương thật sự sẽ dễ dàng tha thứ mình lừa gạt sao?

"Không phải, không phải Vương phi uy hiếp ta."

Thời điểm Trầm Vũ viết chữ, ngón tay đều run rẩy.

"Kia chính là ý của ngươi?"

Trấn Bắc vương vẻ mặt lạnh lùng, hắn một lòng nóng ruột quan tâm, biến thành thất vọng cùng tăm tối.

"Phải . . . . ."

Trầm Vũ cố lấy dũng khí, rất nhanh viết xuống: "Từ khi Vũ Nhi đến vương phủ, Vương gia lại không qua đêm ở nơi khác, Vũ Nhi cảm kích yêu thương của Vương gia. Bất quá Vương gia không nên lại ngủ với ta đêm nay, bằng không người ngoài lại nói ta câu dẫn Vương gia, dụ dỗ mê hoặc người ."

Nhìn chữ dưới ngòi bút Trầm Vũ, sát khí trên người Trấn Bắc vương càng ngày càng đậm.

"Hừ, bổn vương sủng ai, cùng người ngoài có can hệ gì? Có người nào dám ở sau lưng chỉ trỏ? Ngươi nếu là sợ, bổn vương sẽ che chở ngươi."

Trầm Vũ hạ bút rất nhanh: "Truyền ra đối thanh danh Vương gia cũng tốt."

"Nói như vậy, ngươi thật ra hào phóng, vẫn là thay bổn vương suy nghĩ?"

Không phải.

Trầm Vũ biết chính mình ích kỷ, chính là tự mình suy nghĩ, điều này làm cho hắn càng thêm tự trách.

"Vương phi thực đáng thương. . . . . . Nàng là Vương gia thê tử kết tóc, nên đồng cam cộng khổ, ân ái một đời, Vương gia chẳng lẽ không thương tiếc Vương phi sao?"

"Bổn vương từ khi nào lại bị người khác chỉ trỏ?!"

Trấn Bắc vương rống giận, hắn lửa giận cháy càng vượng, Trầm Vũ lại nhiều lần cự tuyệt hắn, Trấn Bắc vương chưa từng bị đối đãi như vậy, nữ thiếp nam sủng, người nào lại không tuân mệnh? Duy chỉ có y ỷ vào chính mình được sủng nịch, đem hắn đẩy về phía người khác? Chính mình lại hết lần này tới lần khác luyến tiếc y!

"Bổn vương biết, ngươi không muốn được ta sủng hạnh phải không? Ngươi ngại bổn vương mỗi lần làm đều rất thô bạo, lộng thương ngươi phải không?"

Cũng không cũng, Trầm Vũ thấy miệng mình đắng chát, y trước kia có thể tận tâm tận sức hầu hạ Trấn Bắc vương, bệnh đến không dậy nỗi cũng chưa từng không làm tròn trách nhiệm, y cũng không cảm thấy chính mình thân kiều thịt quý, hiện tại cũng là, nếu bị thương mà có thể làm cho Trấn Bắc vương vui vẻ, y không chối từ.

Trầm Vũ không thể trả lời, nghiêng người không dám nhìn Trấn Bắc vương, y sợ chính mình liếc mắt nhiều một cái, lý trí duy nhất sẽ bị đánh tan.

Bộ dáng Trầm Vũ, đối Trấn Bắc vương xem ra lạnh lùng cố chấp, hoàn toàn làm cho Trấn Bắc vương thất vọng.

"Vũ Nhi, ngươi thực làm cho bổn vương thất vọng."

Trấn Bắc vương thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, như sông băng hòa tan một giọt nước mưa, gõ vào lòng Trầm Vũ, một trận lại một trận co rút đau đớn.

"Được, ngươi không muốn gặp bổn vương, mấy ngày kế tiếp, bổn vương cũng sẽ không đặt chân đến Mỹ Xuân trong viện, chính ngươi từ từ suy nghĩ."

Trấn Bắc vương xoay người, cước bộ rất chậm, hắn đột nhiên dừng chân.

"Bất quá bổn vương sủng ái, không phải để các ngươi tùy ý đùa nghịch, ngươi thật sẽ nghĩ ngươi cự tuyệt bổn vương, bổn vương sẽ đến Vương phi chỗ sao?"

Trấn Bắc vương tiếng bước chân, chậm rãi đi xa.

Thật lâu sau, Trầm Vũ mới xoay người trở về, đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhìn về phía Trấn Bắc vương rời đi, trong viện trống vắng tĩnh mịch.

Trầm Vũ nhắm mắt, lăn xuống hai hàng nhiệt lệ, thấm ướt lòng bàn tay rất nhanh tản đến đậu đỏ linh lung, Trầm Vũ nhanh chóng dùng tay áo lung tung lau khô, dùng hết khí lực kéo khóe miệng.

Trấn Bắc vương thích nhìn y cười, cho nên y chưa bao giờ ở trước mặt hắn rơi lệ.

Nếu hiện tại không khóc, hắn còn có thể trở về không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro