Gặp nhau là duyên số IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chi Lợi dừng chân lại, cặp mắt vụt đỏ kè. Cánh tay nó rung lên, hai bàn tay nắm chặt. Nó chỉ muốn nhào trở lại, xông vào giữa cả bọn mà đấm mà đá rồi đến đâu thì đến. Con Nghệ Trác lo sợ nhìn nét mặt Chi Lợi, nó như hiểu hết những ý nghĩ trong đầu Lợi lúc này. Nó càng nắm chắc khuỷu tay Chi Lợi hơn, cố giữ rịt và kéo Lợi bước nhanh về phía ba ti măng một. Nó nói nhỏ, gần như thì thầm:

" Kệ tụi nó chị ạ. Gây lộn với tụi nó làm chi cho nhớp tay, nhớp miệng. Cả tụi này em biết hết. Toàn tụi ba de móc túi ngoài chợ Đông Ba. Hồi em đi bán kẹo gừng ngày mô mà chẳng gặp tụi nó."

Vừa nói con Trác vừa lấm lét nhìn lại phía sau.
Nét mặt Chi Lợi càng cau có hơn.

" Cái chị sai chị lượm tàn thuốc lá là Mẫn sẹo dân móc túi tài danh ở chợ Đông Ba đó. Em gặp chị đó luôn rồi. Em nghe mấy đứa bạn bán kẹo gừng, kẹo đậu phộng kể là Trí Mẫn có tài móc túi từ ngày mới biết đi. Dây chuyền vàng người ta đeo ở cổ mà chị nớ lột khi mô không biết. Còn mấy cụ ở nhà quê lên lơ ngơ vô chợ thì bị lột cả khăn đống, cả dù... Trí Mẫn là trùm hết tụi con nít móc túi ở mấy chợ Đông Ba, An Cựu, Đập Đá. Đứa mô móc được cái chi ít nhiều đều phải đưa cho chị nớ, không chia là chị đập cho lộn mề lộn gan. Em nghe nói chị ta có võ, trong lưng lúc mô cũng có dao. Trí Mẫn đã đâm chết hai thằng to xác hơn rồi cột đá vứt xuống sông. Dễ sợ lắm chị ạ, không biết tại răng chị nớ vô tù."

Chi Lợi nói, giọng sa sầm:

" Rồi trước sau chi chị cũng phải choảng nhau với nó thôi. Nó còn đeo theo chị mà gây lộn nữa thì chị không tha mô."

Nghệ Trác nói gần như van nỉ:

" Nhịn đi là hơn chị ạ. Tụi nó đông, chị em mình nhìn nhau sao lại? Chị cứ nghe em, cho tụi nó chửi, mình cứ giả đò điếc coi như không nghe thấy chi hết là xong."

Chi Lợi bỗng đứng phắt dậy, giật mạnh tay ra khỏi bàn tay gầy guộc của Nghệ Trác. Nó nhìn con bé với ánh mắt dữ tợn, nổi khùng, làm Nghệ Trác phải sợ hãi bước lùi lại một bước, Trác tưởng Chi Lợi sắp đánh nó. Lợi nói như quát:

" Chết thì thôi chứ chị lại giả đò điếc để cho mấy con ba de móc túi chửi à? Em quên chị là Vệ Quốc Đoàn à?"

_____________________________

Bước lên năm bậc thềm bằng bê tông trét đầy bùn đất, Chi Lợi và Nghệ Trác đi vào hành lang ngăn đôi ngôi nhà xây bằng đá, có hai cánh cửa sắt nửa đóng nửa mở. Mỗi bên lại có một cánh cửa sắt, mở vào một gian nhà dài hun hút được gọi là ba ti măng một và hai. Chi Lợi và Nghệ Trác tiện chân đi vào ba ti măng một. Mùi thối đến nôn mửa xộc vào mũi làm hai đứa phải đứng chững lại ở ngưỡng cửa, đưa tay bịt mũi. Hai đứa trố mắt nhìn quang cảnh bày ra trước mắt và bất giác rùng mình. Cuộc sống năm ngày trong xà lim chưa đủ làm hai đứa quên đi cảnh tượng dơ bẩn đến nôn oẹ trong ba ti măng. Ba ti măng giống hệt một cái chuồng nhốt thú dữ. Tường xây bằng đá, chiều cao rộng chừng năm mét, chiều dài đến hai chục mét, nền xi măng lở loét, trống trơn, in chin chít những dấu chân lấm bùn. Hai bờ tường gần sát nền, mồ hôi người dính đen kịt như bồ hóng. Cuối ba ti măng là một dãy hố xí liền ngay với nền nhà, vốn là những hố xí tự hoại nhưng đã bị tắc từ lâu. Có bốn cái, hai cái bên trái hỏng hoàn toàn đã bị xây bít lại bằng gạch. Hai cái còn lại không có cửa. Hai cái hố xí cho gần năm trăm con người. Sau mỗi buổi sáng, phân, nước đái đầy ngập, tràn xuống nền nhà, lan rộng đến bốn năm thước. Bọn lính ngục bắt tù con nít phải múc phân vào thùng đem đổ ra ngoài. Sáng đó, tuy phân đã múc cạn nhưng cứt đái vẫn dính bê bết trên bậc lên xuống và nền ba ti măng. Hàng triệu con dòi ngo ngoe, lúc nhúc từ hai miệng hố xí bó ngược lên tường, lên thấu trần nhà, kết lại thành một tấm thảm dòi. Chúng ngo ngoe bò du ngoại ra thấu giữa ba ti măng. Chính cái thảm dòi hàng trăm ngàn con này làm cho Chi Lợi và Nghệ Trác phải sởn hết gai ốc.

Trong ba ti măng lúc này có khoảng chục người, ngồi nằm rải rác hai bên bờ tường. Hầu hết là các cụ già và những người tù bệnh không đi làm cỏ vê được .Người nào cũng gầy giơ xương, mắt sâu trũng, da đầu dính bết vào xương sọ. Có vài người nằm co quắp, im lìm như những xác chết. Có mấy ông già ngồi ăn cơm để trong ống bơ, mấy cụ khác cởi áo bắt rận. Đàn dòi ngoe nguẩy bò đến chân các cụ, mon men bò lên ống bơ cơm, các cụ phải dùng quạt nan, quạt phẩy dòi bọ ra xa.

Phía cuối ba ti măng, cách bậc thềm hố xí mấy bước chân, có một con bé trạc tuổi Nghệ Trác đang nằm co quắp giữa đám dòi. Người nó rung bần bật, thỉnh thoảng lại giật lên những cái như bị kim chích. Chi Lợi và Nghệ Trác bước lại gần nó, chân cố tránh dẫm vào đám dòi đang ngo ngoe, ngọ nguậy quanh mình con bé. Trời, trông nó mới nhỏ bé, tội nghiệp làm sao. Hai mắt nó nhắm nghiền, hai má bừng bừng lửa sốt, cặp môi nhợt nhạt, khô rang nứt nẻ, cứ mấp máy như muốn gọi, muốn kêu nhưng không gọi nổi. Nhưng sao lạ thế này, trông nó như sắp chết mà vẫn xinh xắn, trắng trẻo. Mấy con dòi xám ngoét, lông lá từ trên trần nhà rơi bộp xuống mặt nó, bò ngang bò dọc. Nó yếu ớt khẽ lắc đầu như muốn hất xuống nhưng không hất nổi. Cảnh tượng đó làm Chi Lợi run bắn. Em nhào tới, quên hết bẩn thỉu, lấy tay phủi mấy con dòi xuống đất, dùng chân đá ra xa. Chi Lợi hỏi một ông cụ ngồi bắt rận gần đó:

" Ông ơi, chớ nó đã đau lâu chưa ông?"

" E có đến tuần ni rồi, cơm cháo không ăn được, rồi cũng chết mất thôi."

Chi Lợi để ý thấy phía trên đầu con bé để cái ống bơ hoen rỉ, đựng một vắt cơm tù còn nguyên. Lũ dòi bò ngang bò dọc trên vắt cơm.
Ông cụ nhìn nó lắc đầu buồn bã nói:

" Cơ khổ. không biết con cái nhà ai, ở làng xóm mô, nhỏ một thí rứa, không biết tội tình chi mà cũng bị bắt vô đây."

Chi Lợi cúi ép bàn tay trên trán nó sợ hãi kêu lên:

" Ui chao. Nóng rực như bếp than. Nó đau nặng ri mà họ không cho đi nhà thương hả ông?"

" Nhà thương nhà thiếc chi cái nhân mạng con tù. Ai đau thì họ mong cho mau chết, quăng xác lên xe bò chở đi. Càng đỡ tốn cơm."

Chi Lợi sực nhớ hồi còn làm liên lạc ở trung đoàn bộ đóng trong Mang Cá, có lần nó cũng bị sốt trán nóng hầm hập như con ni. Chị y tá nhúng chiếc khăn mặt đắp lên trán, nó thấy dễ chịu hẳn. Nó nói với Nghệ Trác:

" Em đứng đây coi chừng nó để chị chạy ra ngoài hồ nước kiếm chút nước đắp lên trán cho nó, may ra con bé đỡ đau."

Chi Lợi mượn ông cụ cái ống bơ chạy vụt ra ngoài. Lao Thừa Phủ lúc này chưa có nước máy. Bọn giặc bắt tù đào cái hố rộng chừng hai thước, sâu chừng một thước. Hàng ngày chúng bắt mấy người tù kéo xe bò chở cái thùng phuy ra sông Hương lấy nước đổ vào hố. Đó là toàn bộ nước ăn, uống, tắm của hơn ngàn con người. Mỗi lần nước xe về, tù chen chúc đến đặc quanh miệng hố, xách ống bơ, lon, xô đẩy nhau đến lấy nước, kêu la như vỡ chợ. Mấy thằng lính ngục dùng gậy vụt loạn xạ giữ trật tự. Ai chen khoẻ múc được nước trong, ai chậm chân sức yếu chỉ còn gạn được ít nước bùn. Lúc này dưới đáy hố chỉ còn lại một vũng sền sệt bùn, nhỏ bằng cái nón. Chi Lợi tụt xuống hố, khéo léo lắm mới gạn được nửa ống bơ nước bùn. Nó xách ống bơ chạy vô ba ti măng. Nó khẽ khàng luồn cánh tay xuống gáy đỡ đầu con bé lên, kéo cái áo rách đang gối đầu, gấp một vạt áo lại đặt lên trán nó. Nó nghiêng miện ống bơ, rưới nước lên vạt áo, cẩn thận không cho chảy phí ra ngoài giọt nào. Vải áo thấm nước tràn xuống cằm, xuống má nó, con bé bỗng thè lưỡi liếm những giọt nước tràn xuống hai bên mép.
Nghệ Trác nói:

" Nó khát nước chị ạ."

" Nhưng nước như bùn này uống sao được?"

Con bé mở bừng mắt ngơ ngác nhìn hai đứa, ánh mắt non dại, đau đớn, hầm hập lửa sốt. Nó lắp bắp nói:

" Cho tui xin hớp nước với."

Nhìn chút nước còn sót lại trong ống bơ tanh lợm mùi bùn, Chi Lợi bối rối, khổ sở. Nó không đủ can đảm kề miệng ống bơ vào miệng con bé. Nó chợt nhìn thấy ông cụ ngồi gần cánh cửa sắt vừa ăn cơm xong cầm cái lon đựng nước, miệng lon bịt tờ giấy. Ông mở tờ giấy, đưa ống bơ lên miệng nhấp từng ngụm nhỏ như uống nước sâm. Miệng ông chiếp chiếp ngon lành. Lưỡng lự một lúc, Chi Lợi bước lại giọng nằn nì:

" Ông ơi, ông còn nước cho cháu xin một hớp. Nó đang khát, tội lắm ông ạ."

Nó chỉ tay về phía con bé. Ông cụ nhìn Chi Lợi ngần ngừ:

" Nói thiệt với cô, nước ở đây còn quý hơn cả sâm Cao Ly. Lon nước ni là của mấy người tù đi làm cỏ vê mang về cho từ chiều hôm qua. Ông phải để dành dụm mãi, khi mô thiệt khát mới nhấp vài ngụm."

Giọng ông cụ nghe thảm đến nỗi Chi Lợi không dám năn nỉ thêm nữa. Nhưng nó vừa quay đi, ông cụ gọi lại đưa lon nước và nói:

" Còn lưng lon đó, cháu cho nó uống, dành lại cho ông mấy hớp."

Chi Lợi đỡ lon nước, dạ một tiếng mừng rỡ. Nó cùng với Nghệ Trác đỡ con bé ngồi dậy, ghé lon nước vào đôi môi khô nẻ của nó:

" Uống tạm vài hớp em nhé."

Sợ con bé uống hết lon nước của ông cụ, Chi Lợi cho nó có cữ. Ba cái nghiêng nhẹ miệng ống bơ, nó dừng tay lại, nhìn cái ống bơ rồi mang trả cho ông cụ. Con bé liếm môi thèm thuồng nhưng không dám đòi thêm. Nó có vẻ tỉnh táo, nhìn Chi Lợi và Nghệ Trác hỏi:

" Hai chị chắc mới vô tù,em ngó mặt thấy lạ quá."

" Ừ, được tuần nay rồi, nhưng bị nhốt trong xà lim. Sáng nay mới ra khỏi xà lim. Trác nè, chị với em đỡ nó nằm lui ra một chút, nằm sát bên cứt với nước đái ri chịu chi cho thấu."

Con bé vội lắc đầu xua tay:

" Đừng...Đừng. Để em nằm đây cũng được. Nằm vô chỗ họ, họ đập chết."

" Được rồi."-Chi Lợi nói-" Em cứ để chị. Người có chỗ có hỏi, để chị xin cho."

Hai đứa đỡ nó đứng lên, dìu đến quá giữa ba ti măng, chỗ này nền xi măng đỡ lấm láp hơn, dòi thỉnh thoảng mới có một vài con bò tới. Hai đứa đặt nó nằm xuống. Nó bỗng chống tay ngồi nhổm dậy, nói giọng hốt hoảng:

" Không nằm chỗ này mô."

" Tại sao?"

" Chỗ ni là của Trí Mẫn, nằm vô là chị đó đập chết ngay."

Chi Lợi quạu mặt nói:

" Em cứ nằm xuống đây, nó có vô đập chị chịu cho. Nó cũng là con tù làm nghề ba de móc túi chứ làm quỷ chi mà em sợ nó dữ thế."

" Chị đó mạnh lắm chị ạ, mà chị đó lại có võ."- Con bé lơ láo nhìn ra phía cửa, lo sợ hoảng hốt- " Chị đó cầm đầu một băng tù con nít, toàn tụi trời đánh, ăn cắp, ăn trộm ở các chợ trong thành phố. Bọn em không ở trong băng chị đó, tụi nó tha hồ bợp tai, đá đít, ăn hiếp, cắt răng cũng phải chịu. Đứa mô ngo ngoe cãi lại, tụi nó cho mũi ăn trầu ngay.Trước kia chỗ nằm này là của em, Mẫn sẹo chị ý đuổi em đi chỗ khác, rồi họ dồn em vào gần sát cầu tiêu."

Nghe nó kể, máu trong người Chi Lợi sôi lên, nó bật chửi:

" Tổ cha nó chứ, thế em làm chi mà bị bắt vô trong đây."

" Em làm liên lạc cho du kích làng em, làng Liễu Mộc chị biết không? Tây càn vô làng, thằng lý trưởng, hội tề khai là em biết chỗ du kích chôn súng. Tây hắn bắt em, đập gần chết, bắt em khai chỗ chôn súng. Nhưng ai dại chi mà khai."

" Em vô tù đã lâu chưa?"

" Hơn hai tháng rồi ạ."

" Cậu tên là chi thế?"

Nghệ Trác ngồi xuống cạnh nó hỏi:

" Mình tên là Đình. Kim Mẫn Đình. Cha mình làm nghề cắt lưỡi câu cá. Cha mình nói, làm người mà không khí khái giống như lưỡi câu, không có ngạnh là đồ bỏ đi."

Nghe Đình nói, Chi Lợi và Nghệ Trác cùng bật cười. Mẫn Đình cũng nhoẻn miệng cười theo rồi hỏi Nghệ Trác:

" Thế cậu làm du kích liên lạc cho làng mô?"

Nghệ Trác ngượng nghịu, lúng túng. Từ ngày nó bị bắt oan cùng với Chi Lợi, bị tụi an ninh gắn cho cái tên Thư Hoa, tình báo viên lợi hại của Vệ Quốc Đoàn rồi sau năm ngày nằm đêm ở chung xà lim với Chi Lợi, nghe đủ thứ chuyện hào hùng, hấp dẫn của đội thiếu niên trinh sát, tự nhiên nó đâm mê cái tên Thư Hoa, tình báo viên lợi hại và cảm thấy chán ngán cái nghề bán kẹo gừng tầm thường. Nó nhìn Mẫn Đình nghĩ bụng: " Con Đình cũng nhỏ bé, ốm yếu như mình chứ hơn chi. Thế mà nó cũng biết làm liên lạc cho du kích. Tây đập gần chết không khai chỗ chôn súng. Chừ mà nói thiệt với nó mình chỉ là con đi bán kẹo gừng thì ê chề quá". Nếu không có Chi Lợi chắc nó đã gật đại: "Mình làm liên lạc cho du kích phố Bảo Vinh". Bởi vậy mà nó ngượng nghịu, lúng túng. Chi Lợi như đoán biết nó nghĩ gì, nói luôn:

" Nó với chị là trinh sát của trung đoàn Trần Cao Vân. Tụi chị đánh đồn Hộ Thành rồi bị bắt. Ở trong này em có nghe nói trận Hộ Đồn không?"

" Có chớ."-Cặp mắt Mẫn Đình vụt sáng lên-" Ui chao, bom nổ rầm trời. Đang nửa đêm cả nhà lao vùng dậy hết, ai cũng cầu trời cho bộ đội đánh vô thấu đây, mở cửa lao cho tù thoát."

Nó thở dài tiếc nuối như phải bừng tỉnh một giấc mơ đẹp. Nghệ Trác đưa mắt nhìn Chi Lợi biết ơn. Nhưng Lợi không chú ý, nó còn mải nghĩ đến chuyện Mẫn Đình vừa kể. Nó hỏi:

" Tụi Mẫn sẹo ăn hiếp tụi em thế mà người lớn họ không bênh à?"

" Người lớn họ thèm chú ý chi đến chuyện con nít đâu chị. Thấy đứa mô bị tụi nó đập bể đầu chảy máu họ cũng mặc kệ. Họ sợ dây vô tụi nó, tụi nó thù."

Con Nghệ Trác ngó quanh quẩn hỏi:

" Không biết tối ni mình có chỗ ngủ không chị nhỉ?"

Mẫn Đình nói:

" Cả ba ti măng tối đến là chật kín người, chen chân không lọt. Cả giữa lối đi họ cũng nằm ngang dọc hết, chất lên nhau như mắm. Chỉ còn chỗ kia." Đình đưa tay chỉ khoảng nền xi măng gần sát bậc lên xuống cầu tiêu. " Là chưa có người nằm thôi."

Trác rùng mình kêu lên:

" Nằm chung với dòi với cứt thế thì nằm sao được? Chằng thà mình đứng cả đêm còn hơn."

" Đứng cũng không được đâu cậu. Đứng phía đầu người ta nằm thì ai cho đứng, mà đứng phía nào, chân thì vướng họ, họ đạp cho bổ sấp bổ ngửa. Người ni đạp qua, người tê đạp về chỉ một lúc mà lòi ruột mà chết."

Dòi trên trần nhà vẫn rơi lộp độp trên nền xi măng. Nhiều con có lông có lá, ngo ngoe bò đến chân ba đứa. Chi Lợi ngồi hai tay bó gối, nghe Mẫn Đình kể, mắt chăm chăm nhìn mấy con dòi lông lá ngo ngoe bò tới, nhìn hai cầu tiêu ngập ngụa cứt đái, lềnh bềnh giấy, giẻ rách, nhìn khoảng nền xi măng lúc nhúc dòi mà đêm nay nó phải nằm lên đấy mà ngủ. Một nỗi buồn khổ chán ghê gớm chưa từng thấy từ đáy lòng dâng lên, làm nó nghẹt thở, chân tay rã rời. Cũng chưa bao giờ cái cảm giác bơ vơ, đơn độc, xâm chiếm và làm tan nát trái tim non nớt của nó như lúc này. Nó muốn oà khóc, muốn chết. Nó gục mặt xuống đầu gối, một ước muốn điên khùng bỗng bừng lên trong óc nó, có một trái bom thật to, to bằng chục trái bom giật sập cầu Trường Tiền dạo nọ, bất thình lình rơi thẳng xuống đây. Bom nổ rung trời, chuyển đất, phá sập tan tành cả nhà lao gớm ghiếc này. Nó cũng sẽ tan tác theo luôn trong tiếng nổ dữ dội ấy. Thà chết quách như thế còn hơn.

Trong lúc đó, ngoài sân lao Trí Mẫn cùng đàn em của nó đang bàn tán sôi nổi về hai đứa tù ma mới. Tuy mới tạm thời hạ nhục hai con đó nhưng Mẫn sẹo vẫn chưa ưng bụng. Nó muốn hai con đó phải thầm phục khiếp đản nó, như bọn tù con nít khác trong lao, như tụi đàn em của nó. Chứ có đứa nào dám ngang nhiên đối đáp với mình như kẻ ngang hàng.

" Láo."

Trí Mẫn tức tối la lên. Lưu Trí Mẫn năm đó vừa tròn mười sáu tuổi, nhưng đã khá nổi danh ở khắp tất cả các chợ ở Huế là một tay móc túi tài ba, liều lĩnh và gan góc. Nó được các bậc đàn anh đàn chị trong làng đao búa quen tên, biết mặt. Và cũng thường được các bậc đàn trên rủ tham gia các vụ mần ăn như dỡ ngói, khoét ngạch, trộm các nhà hàng buôn bán lớn, đâm thuê, chém mướn .Điều này làm cho Trí Mẫn rất đỗi hãnh diện.

Thật ra quân trộm cắp, du đãng cũng có niềm vinh quang, kiêu hãnh của riêng chúng. Đó là niềm kiêu hãnh về tài trộm cắp, về sự táo tợn, gan liều của chúng trong lúc hành nghề. Trong dân chúng đã từng có không ít những lời đồn đại, những giai thoại về tài nghệ gan liều của một số nhân vật trộm cắp khét tiếng. Những lời đồn đại, những giai thoại đó đã tạo nên vinh quang và niềm kiêu hãnh cho chúng và chính niềm kiêu hãnh và vinh quang bệnh tật này đã bóp chết trong chúng sự tự hổ thẹn và nỗi dằn vặt vốn có trong bản chất của mỗi con người khi làm những điều xấu xa, tàn bạo. Và cũng đã làm cho chúng càng ngày càng say mê lấn sâu vào con đường tội lỗi cho đến khi hết phương cứu chữa.

Tuổi trẻ đều có ước mơ, Lưu Trí Mẫn biệt danh Mẫn sẹo, tên kẻ cắp du đãng mười sáu tuổi cũng có ước mơ của nó. Nó sẽ trở thành một tay sừng sỏ trong làng đao búa. Từ những năm thơ dại, đầu óc nó đã chồng chất không biết bao nhiêu chuyện chọc trời, khuấy nước của các tay du côn, anh chị tứ xứ. Một trong những niềm ham thích lớn của kẻ du đãng, trộm cắp là tạo được uy quyền trong bất cứ hoàn cảnh nào, tạo nên bằng sức mạnh của quả đấm và nỗi khiếp sợ của kẻ yếu thế. Điều này Trí Mẫn cũng hấp thụ được từ ngày mới vào nghề, qua các bậc đàn anh và in hằn sâu đậm trong ký ức nó. Sau khi bị vào tù vì tội rút nhầm ví của một tên đại uý cảnh sát mặc thường phục, Mẫn sẹo lập tức tìm cách tạo uy quyền cho nó. Nó lần lượt gây sự và đánh đập rất tàn bạo những đứa sàn sàn tuổi nó.

"Đập cho tụi nó phải sợ đến ba đời."-như nó vẫn thường nói. Vừa sáp mặt là gây sự đập lộn luôn, đập phủ đầu, làm cho đối phương không kịp trở tay, không kịp tĩnh trí để đối phó, chỉ còn biết cúi đầu van lạy xin tha, điều này Trí Mẫn cũng lĩnh giáo được ở các bậc đàn anh, đàn chị. Quả nhiên, vào tù mới mươi hôm Mẫn sẹo đã làm cho tụi tù con nít thất kinh, khiếp đản, không còn đứa nào dám ho he, chống cự. Dần dần, nó tập hợp được bọn đàn em hơn chục đứa, đều là bọn trẻ vào tù vì tội ăn cắp, móc túi. Nó lập thành một băng. Băng của Trí Mẫn được cả lao biết đến và ngay cả tù người lớn cũng phải sợ hãi, kiêng dè. Để băng của nó đỡ quấy phá, trộm cắp đồ đạc của mình, nhiều anh tù còn lo lót, chiều chuộng nó, cho nó ít nhiều thức ăn, tiền của gia đình tiếp tế hoặc các thứ kiếm được của Tây trong khi đi làm cỏ vê. Điều này đặc biệt làm cho Mẫn sẹo vênh vang, khoái chí, nhất là với đám tù con nít không ở trong băng của nó, nó tha hồ hành hạ, đánh đập. Nhiều đứa là liên lạc của bộ đội du kích bị bắt, căm bọn băng Trí Mẫn lắm nhưng thân cô thế cô, chúng phải chịu đựng, nhịn nhục. Và càng ngày Trí Mẫn càng lên mặt làm già. Nhưng hành hạ ra oai mãi với bọn quen mặt Mẫn đã chán, nó mong có những đối thủ mới. Và sáng hôm đó, nó may mắn với được Chi Lợi và Nghệ Trác, hai con ma mới.

Lúc nó sai Chi Lợi nhặt tàn thuốc lá là cốt để kiếm cớ gây sự. Nó chỉ đợi hai đứa cãi lại một vài câu là nó sẽ nhào tới, đập vô mặt. Nhưng thái độ đoàng hoàng, chững chạc của Lợi làm Mẫn bị hẫng. Nó chưa kịp phản ứng, gây lộn tiếp thì con Trác đã khôn ngoan cầm tay Chi Lợi kéo tránh đi chỗ khác. Lúc Chi Lợi và Nghệ Trác đi khỏi, Trí Mẫn nghĩ lại càng thấy tức. Bọn đàn em tiếc mất xem một pha đập lộn hấp dẫn, đua nhau khích bác đại ca Mẫn sẹo.

" Con đó coi chừng cứng cổ ta. Chưa chừng nó có võ cũng nên."

" Đụng vô nó e không khỏi sứt đầu mẻ trán với nó."

Trí Mẫn giận sôi, chít nhổ nước bọt qua kẽ răng, nó nhổ xa đến nỗi bọn đàn em nhìn theo phục lăn. Nó nói, mặt hằm hằm:

" Võ chi? Võ môn hay võ khoai? Rồi tụi bay coi con ni." Nó vỗ bộp vào trái tim cắm dao găm xăm giữa ngực - " Sẽ bắt cả hai con đó phải lạy từ háng tao lạy lên."

Trí Mẫn sai một thằng trong băng có miếng thịt thừa ở đuôi mắt trái chạy vô ba ti măng coi hai đứa tù mới làm chi trong đó. Thằng này dạ một tiếng thật to rồi chạy đi theo lệnh của đại ca. Lát sau, thằng này chạy ra, kể vanh vách chuyện Chi Lợi và Nghệ Trác săn sóc con Mẫn Đình và việc hai đứa dám rời chỗ nằm của con Đình đến chỗ của đại ca. Trí Mẫn hừ một tiếng dữ tợn, đứng phắt dậy nói:

" Thế là tụi nó muốn qua mặt bà nội tụi nó đây. Tau phải vô đập dập mặt tụi nó mới được."

Nó kéo cả băng đi vào ba ti măng một. Bọn đàn em mặt rạng rỡ thích thú vì sắp được dự một trận đấm đá ra trò mà phần thắng chắc chắn thuộc về chúng.

Trong ba ti măng, Chi Lợi hai tay vẫn bó gối, ngồi gục mặt lặng im, không nhúc nhích. Hai vai nó bỗng run nhè nhẹ. Mặc dầu cố hết sức kiềm chế nhưng nó không sao ngăn nổi những giọt nước mắt uất giận, bất lực, buồn khổ trào ra. Nghệ Trác và Mẫn Đình cũng đoán biết là Chi Lợi đang khóc. Tự nhiên chúng cũng mủi lòng khóc theo. Hai đứa ngồi sát vào nhau, mắt đau đáu nhìn hai vai Lợi. Trác ghé sát vào Đình thì thầm:

" Chị đó là gan cóc tía đó. Hai lần vượt tù làm cả Ty An ninh, Sở mật thám, Tây xớn rơn. Chừ mà chị như thế chắc là chị bị đau."

Vừa lúc đó phía ngoài cửa có tiếng lao xao, tiếng bước chân rậm rịch. Chi Lợi nghe tiếng nhưng chẳng buồn nhìn lên.

" Thôi chết, chị Mẫn sẹo."- Mẫn Đình nói giọng run rẩy. Nó định lết về chỗ cũ nhưng không đủ sức. Nó nằm vật xúông nền xi măng, người cong lại như con tôm khô, sẵn sàng chịu đấm đá của tụi Trí Mẫn. Nghệ Trác cuống quýt lay vai Chi Lợi:

" Chị Lợi. Chị Lợi. Tụi khi nãy kéo vô đông lắm."

Chi Lợi ngẩng mặt lên, băng Trí Mẫn đã bước qua cánh cửa sắt. Trí Mẫn đi đầu, tụi đàn em nhăn nhở kéo theo sau, Mẫn bước đi hai tay khuỳnh khuỳnh, cổ áo trễ xuống một bên vai, làm điệu bộ ngang tàng, anh chị. Nó đi thẳng đến bên Mẫn Đình, đứng chạng hai chân, chửi:

" Cố tổ mày. Ai cho mày được nằm chỗ ni? Mày không biết đây là chỗ cố tổ mày nằm à?"

Mẫn Đình hai mắt đỏ au, ngước nhìn lên lắp bắp:

" Em lỡ... Chị đó nói em tới đây nằm, chớ em có dám nằm đâu."

" Thế nó xui mày ăn cứt mày cũng ăn à?"

*Bốp* Trí Mẫn co chân đá thốc một cú giữa bụng con Đình. Mẫn Đình ôm bụng đầy đau đớn. Trí Mẫn co chân định đá tiếp cú thứ hai thì Chi Lợi đứng phắt dậy. Không nói không rằng và nhanh không tưởng được, Chi Lợi nhào tới, vung tay hết cỡ, đấm tạt ngang vào chính giữa quai hàm Trí Mẫn. Cú đấm mạnh đến nỗi quai hàm Mẫn nghe thấy một tiếng rắc. Trí Mẫn chuếnh choáng, loạng choạng hẳn người về phía sau. Không để Mẫn kịp phản ứng, Chi Lợi chồm theo, đấm liên tiếp hai cú vào hai bên thái dương đồng thời một chân dộng thẳng vào giữa bụng nó. Mẫn sẹo tối tăm mặt mũi, ngã nhào xuống nền xi măng. Đầu nó kêu cốp như tiếng gáo dừa xáng mạnh. Không để cho Mẫn kịp cựa quậy, Lợi nhảy lên người nó. Hai mắt Chi Lợi đỏ kè, răng nghiến mạnh, tay túm tóc Trí mẫn, kéo giật đầu nó lên, động liên tiếp xuống nền xi măng. * Cốp Cốp Cốp* Một tay động, một tay nó đấm tới tấp vào giữa mặt Trí Mẫn . Mặt Mẫn tràn máu, bàn tay Lợi cũng đỏ lòm những máu vì đấm phải răng.

Chi Lợi đánh Trí Mẫn không phải chỉ bằng sức mạnh man dại của nỗi tức giận mà cả với nỗi uất ức, buồn khổ bị dồn nén. Trí Mẫn to con và khoẻ hơn Lợi nhiều, lại có cái gan liều của quân trộm cướp nhưng lúc này nó phải khiếp đản thật sự. Trí Mẫn đã trăm lần đánh lộn, tay không có, dao có, vỡ đầu toạc mặt là chuyện thường nhưng chưa bao giờ nó gặp phải địch thủ dũng mãnh đến như Chi Lợi. " E nó giết mình luôn đó."-Ý nghĩ đó xuyên qua đầu nó như một ánh chớp. Nó kêu rú thất thanh:

" Cứu.. cứu... tau... với."

Bọn đàn em Trí Mẫn hơn chục đứa từ nãy tới giờ đứng rạt ra một bên. Nhìn thấy Chi Lợi đập đại ca hung dữ đến nỗi làm chúng sợ đến tròng con mắt. Chúng đứng nhìn trân trân, đầu óc mụ đi vì sợ. Chúng quên cả việc xông vô cứu đại ca. Tiếng kêu cứu của Trí Mẫn đã kịp thời lay tỉnh chúng. Chúng a lên một tiếng nhảy xô hết vào Lợi. Đứa túm tóc, đứa túm cổ, đứa túm tay, chân, kéo vật ngã Chi Lợi xuống nền xi măng. Chi Lợi vùng vẫy cố thoát ra nhưng không sao thoát nổi. Trí Mẫn chồm ngay dậy, ngồi đè lên Lợi, đấm trả với tất cả nỗi nhục nhã, hận thù. Và bọn đàn em cũng gầm ghè la hét, hè vào đấm đá, cào cấu Lợi. Trí Mẫn vừa đấm vào mặt Chi Lợi vừa gào to như đã hoá dại với cái miệng ròng ròng máu:

" Giết chết cha nó đi cho tau. Giết chết cha nó đi cho tau."

Không còn phân biệt đứa nào với đứa nào, chúng xoắn chặt lấy nhau thành một nùi như nùi giẻ rách. Mấy ông già, mấy người tù bệnh nhìn đám trẻ đánh nhau sợ đến cứng lưỡi. Họ cuống cuồng vơ áo quần, lon cơm, ống bơ nước chạy nép vào một góc cuối ba ti măng, sợ đám đánh nhau lỡ cũng cháy lan như lửa.

Nếu không có con Nghệ Trác thì chắc hôm đó tụi băng Trí Mẫn đã đánh chết Chi lợi. Trong tù, chuyện đánh lộn nhau đến thành án mạng không phải là chuyện hiếm. Khi thấy bọn Trí Mẫn nhảy chồm vô Chị Chi Lợi, Nghệ Trác chạy lọt ra ngoài. Vừa chạy nó vừa la to chuyển cả khu nhà lao:

" Các bác cai tù ơi. Tụi nó giết người.Tụi nó giết người trong kia."

Thế mới biết quả đấm có sức mạnh của quả đấm, cái miệng có sức mạnh của cái miệng. Tiếng kêu la ba làng cũng nghe của con Trác làm hai tên gác ngục đang đứng ở lớp sân ngoài phải hoảng hồn.

Chúng đoán là có một vụ đánh nhau, giết nhau rất ghê rợn đang xảy ra trong ba ti măng thì mới có tiếng kêu váng trời đến như vậy. Mà trong tù, để xảy ra án mạng chúng phải chịu vạ lây. Một Điếu sẽ phạt giam chúng hoặc ít ra chúng cũng bị cúp lương. Chúng xách súng, cầm roi da nháo nhào chạy vô lao. Chúng xông vào ba ti măng một, thấy toán tù con nít đang la hét như điên dại và xoắn lại thành một cục mà đấm đá. Chúng gầm lên:

" Bọn bay định giết nhau để đổ hoạ cho tau à?"

Chúng vung roi quật tới tấp lên đầu, lên cổ bọn con nít đang nằm đè lên nhau. Bị đánh quá bất ngờ, bọn trẻ ré lên, vùng bỏ chạy toán loạn. Đứa nào cổ, đầu, lưng cũng phập phồng ngang dọc những lằn roi. Chỉ còn lại một mình Trí Mẫn đang cưỡi đè lên bụng Chi Lợi. Thấy mặt Chi Lợi đầy máu, chúng cho rằng Trí Mẫn đang định giết Lợi. Một thằng lính ngục nổi điên, đạp Trí Mẫn ngã lăn ra đất rồi cả hai tên hè nhau quất Mẫn túi bụi. Trí Mẫn lăn lộn dưới đất kêu la:

" Nó định giết tui."

" Mày muốn ra gan hả? Mày lại còn chối à?"

" Mày là con đầu trộm đuôi cướp, quân ba de móc túi, giết người không gớm tay. Tổ cha mày chớ."

Hai tên lính ngục vừa chửi vừa hè nhau quất Trí Mẫn tới tấp hơn. Con Mẫn rên rỉ:

" Con lạy hai bác. Oan con. Oan con."

" Oan này. Oan này."

Trái tim có con dao xăm trên ngực Trí Mẫn hứng roi nhiều nhất, toé máu như quả tim thật. Trí Mẫn gần như chết giấc. Hai tên lính mỗi tên cầm một tay nó lôi xềnh xệch ra khỏi ba ti măng, lẳng nó xuống sân.
Một tên lính chỉ cây roi vào giữa khuôn mặt sưng vù của nó doạ:

" Ông truyền đời cho mày, lần sau còn dở thói du côn giết người, ông tống vào xà lim, cùm chân lại cho chết rục trong xà lim."

____________________________

Thương chị Mẫn của tui quá mấy bồ ơi 😢😢

21:15/26/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro