CHƯƠNG 459-461

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 459: NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY CHỈ BIẾT CƯỚP

Tôi gặm một cục xương hầm, lại uống một ngụm canh, mới hỏi Châu Đình, " Châu Đình, tại sao cậu không học được một nửa tay nghề của bác Đoàn chứ? Cậu nên biết, để giữ một người đàn ông, phải giữ được khẩu vị của anh ta trước đấy! Cậu cũng chịu khó học nấu ăn đi, sắp thành cô dâu rồi đấy."

Châu Đình nhún nhún vai ra vẻ không quan trọng, " Mình kệ thôi, muốn ăn gì, về nhà tìm mẹ chồng mình là được rồi, hơn nữa, mình còn lâu mới vào bếp, cả người mùi khói dầu, rất dễ thành bà mặt vàng!"

Tôi lần này thật không biết nói gì nữa, Châu Đình vốn dĩ chính là người không biết gì về bếp núc, nói với cậu ấy những lời này, không khác gì nói, " Có điều Châu Đình, thân hình của cậu, về sau chắc chắn càng ngày càng đậm đà, chắc chắn là do bác Đoàn chăm cậu, giống như chăm lợn con vậy! Ha ha!

" Cậu thật đáng ghét, cậu còn nói mình, lần sau không đưa cậu về nhà ăn cơm nữa!" Châu Đình lẩm bẩm nói, chỉ ngón tay đầy dầu vừa ăn xương xong vào tôi mà nói.

" Được rồi, mình biết rồi, sau này không nói cậu nữa đã được chưa?" Tôi cười nói, gạt ngón tay đầy dầu đó của Châu Đình ra, Châu Đình, nếu như Trần An An vẫn giữ được vẻ ngây thơ trong sáng như cậu thì thật tốt biết bao nhiêu?

Nếu như thế, chúng ta vẫn sẽ là ba người bạn tốt, đáng tiếc.....

" Nhụy Tử, Châu Đình, các con ăn trước đi, bác bận làm một đơn nữa, sắp có một bàn khách đến ăn cơm." Bác Đoàn sau khi nhận một cuộc điện thoại, nói với tôi và Châu Đình.

" Lại có khách nữa đến ăn hả bác?" Châu Đình không vui nói, cậu ấy cũng thương mẹ chồng tương lai của mình.

" Ôi, ai bảo vị khách này là khách hạng sang chứ, chúng ta không đắc tội được! Là người Nhật Bản, ôi." Bác Đoàn nói.

" Không sao ạ, Châu Đình, cậu ăn thêm chút, mình đi xuống nhà bếp xem có gì phải giúp không." Tôi nói xong, đi ra ngoài, nhìn thấy trong phòng bên cạnh còn có vài vị khách, sau đó tôi đi thẳng vào nhà bếp.

" Bác Đoàn, trong nồi này hầm gì thế ạ?" Tôi chỉ tay vào một chiếc nồi, bên trong là tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, tò mò hỏi.

" Nồi đó à, đó là canh gà bác hầm từ sáng, có một người bệnh, đặt bác làm nồi canh này." Bác Đoàn vừa nói, vừa mở nắp nồi cho tôi xem, " Cháu xem, đây chính là gà ác chính gốc, củ này là nhân sâm, đều là những thứ rất bổ, không phải ai cũng ăn được!"

" Cháu nói mà, mùi vị rất thơm, hấp dẫn quá, bác Đoàn, cháu thật ngưỡng mộ tài nghệ của bác!" Tôi hít hà mùi thơm của canh gà đó, thật lòng khen ngợi.

Bác Đoàn rất thoải mái, cười chỉ vào một chiếc nồi khác, nhỏ giọng nói, " Bên trong nồi này, có bí quyết hầm canh của bác, đây là canh hầm cho cháu và Châu Đình, tẩm bổ cho hai con."

" Ôi, bác Đoàn, bác tốt với cháu quá, kiếp sau cháu nguyện làm con gái của bác!" Tôi đùa lại bác, đột nhiên nghe thấy chuông cửa kêu, " để cháu đi mở cửa, bác làm đi ạ!"

Tôi còn chưa đi ra đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười bên ngoài chuyển đến, nghe rất quen tai, tôi đột nhiên nhớ không ra đã nghe thấy ở đâu, trong lúc khó hiểu, thì thấy chủ nhân của giọng nói đó bước vào, tôi vừa nhìn cô ta, lập tức liền nhớ ra, đó là Bách Hợp – người Nhật Bản đó.

Bách Hợp này đã từng bị tôi đánh trên võ đài, luôn căm hận tôi, tìm mọi cách hãm hại tôi, lại còn muốn tạo ra sự cố giao thông để đâm chết tôi, con người này, rất độc ác tàn nhẫn, bây giờ có dã tâm muốn chiếm đoạt sản nghiệp thiết bị máy móc phân tích của Trung Quốc, bây giờ đang âm mưu hợp tác với Lạc Kiến Ba.

Con người này còn muốn tiêm một loại thuốc an thần vào trong người Lạc Mộ Thâm, muốn khống chế Lạc Mộ Thâm, là một phụ nữ cực kỳ độc ác.

Tôi thật sự không ngờ, hôm nay lại có thể gặp cô ta ở đây.

Châu Đình cũng ngạc nhiên nhìn cô ta, cậu ấy nhíu mày lại, cứng nhắc nói: " Xin chào quý khách."

Tôi quay người đi, không muốn nhìn người phụ nữ Nhật đáng ghét này. Cô ta cũng không nhận ra tôi.

" bà chủ Đoàn đâu?" Sau khi đi vào quán, Bách Hợp vẫn với bộ dạng kênh kiệu đó, đưa chiếc túi hàng hiệu trong tay cho Châu Đình, nhìn khắp nơi, Bách Hợp đó không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng mỗi lần đến, đều đặt trước.

" bà chủ ở trong bếp." Châu Đình nhìn chiếc túi trong tay, vứt cũng không phải, cầm cũng không phải, tức cũng chỉ có thể đặt bên cạnh, chỉ vào trong bếp, nói với Bách hợp, " Cô không nên vào đó, trong bếp toàn mùi dầu mỡ, không hợp với làn da mềm mại của cô."

Châu Đình thấy Bách Hợp với tư thế hình như muốn đi vào bếp, liền có ý ngăn lại, người phụ nữ này chính là yêu tinh phiền phức, ai mà biết cô ta đi vào bếp định làm gì chứ. Hơn nữa, bếp của nhà họ Đoàn, cấm người ngoài ra vào. Trên cửa bếp cũng dán biển hiệu cấm, lẽ nào Bách Hợp đó không biết chữ sao? Cô ta không phải người thông thuộc tiếng Trung Quốc sao?

" Ôi, các người cũng thật lắm chuyện!" Bách Hợp đương nhiên nhìn thấy biển hiệu đó, không vui khi liếc qua nó, có điều cô ta là ai chứ, cô ta là Bách Hợp, cô ta còn lâu mới quan tâm có biển hiện hay không, đưa tay đẩy cửa bếp ra.

" Bà chủ Đoàn, người của tôi dặn dò bà rồi, tôi không ăn hành gừng tỏi đâu đấy!" Bách Hợp dựa vào cửa bếp, lời lẽ như ra mệnh lệnh, nhìn bác Đoàn, nhưng bị mùi thơm trong bếp hấp dẫn, cô ta tò mò nhìn nồi canh gà đó, " Đây là canh gà à?"

" Cô Bách Hợp mũi thính quá." Bác Đoàn mặc dù trong lòng cũng có chút không thích, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, mặc dù nói Bách Hợp không phải lần đầu đến, nhưng mỗi lần đều có thái độ sai khiến khiến bác ấy rất không hài lòng.

" Bà chủ Đoàn, nồi canh này, bưng lên cho tôi!" Bách Hợp đương nhiên không nghe ra ý khác trong lời nói của bác Đoàn, mũi thính quá đương nhiên là lời mắng chửi người khác, nhưng cô ta đã bị sự hấp dẫn của nồi canh cuốn đi rồi, vốn dĩ không chú ý đến từ ngữ của bác Đoàn có vấn đề gì.

Bác Đoàn vừa nghe liền từ chối luôn, " Xin lỗi, cô Bách Hợp, cô muốn uống canh gà, tôi có thể làm riêng cho cô, nhưng phần canh này là do người khác đặt, không thể để cho cô được!"

" Người khác đặt sao? Thế thì bà làm cho cô ta phần khác, phần này để cho tôi!" Bách Hợp còn lâu mới quan tâm nồi canh này là ai đặt, Bách Hợp cô ta muốn thứ gì là có thứ đó, đừng nói là một bát canh gà, dù cho là Dạ Thiên Kỳ, Lạc Mộ Thâm, cô ta cũng có thể đưa tay tóm lấy!

" Cô Bách Hợp, món canh gà này nhất định phải hầm trong hai mươi tiếng, không phải nói làm là làm, nhất định phải đặt trước! Hơn nữa đây là làm cho một người bệnh." Bác Đoàn sẵn sàng giải thích, trong lòng mặc định, khách hàng là thượng đến, mặc dù vị thượng đế này có phần đáng ghét nhưng dù sao cô ta cũng là thượng đế!

" Ý của bà là, Bách Hợp tôi không đủ tư cách uống canh gà sao?" Bách Hợp lạnh lùng nói, đôi mắt trợn trừng như muốn nuốt sống người khác.

Bác Đoàn hít một hơi thật sâu, cố gắng tươi cười, " Xin lỗi, cô Bách Hợp, thật vạn phần xin lỗi, nồi canh gà này, tôi thật không thể để cho cô, đây chính xác là người khác đặt rồi, canh của cô ở bên này!"

" Tôi đặt chẳng nhẽ không kém dinh dưỡng bằng loại này sao? Tôi là cần canh gà này đấy!" Bách Hợp có vẻ không vui liếc nhìn bác Đoàn, nếu như hôm nay cô ta không uống được bát canh gà này, chắc cô ta sẽ không được gọi là Bách Hợp!


CHƯƠNG 460: DẠY CHO CÔ TA MỘT BÀI HỌC

Từ nhỏ, cô ta chính là thiên kim tiểu thư cao quý nhất mang dòng máu Nhật Bản, cô ta chỉ biết nói một không hai.

Hơn nữa đang ở Trung Quốc, cả lũ lợn Trung Quốc, còn muốn tranh đồ với Bách Hợp tôi sao?

Các người còn lâu mới xứng!

Đừng nói là một nồi canh gà, kể cả tôi muốn ăn canh thịt người Trung Quốc, cũng phải hầm cho tôi, đưa đến tận mồm tôi.

" Cô Bách Hợp, cô đây không phải làm khó tôi sao? Sao mà thế được chứ, nên có trước có sau chứ? Đây là người ta đặt trước, cô làm như thế thì thật hơi quá đáng rồi...." Bác Đoàn cũng không vui lắm, người phụ nữ Nhật này tại sao không hiểu chút lễ phép nào chứ?

Đến canh người ta đặt trước mà cũng muốn cướp.

" Đúng thế, cô Châu Đình, cô làm như thế, không hợp tình hợp lý lắm, dù sao cũng nên có trước có sau, nếu như cô muốn uống, có thể đặt trước, chúng tôi có thể hầm sẵn cho cô, nhưng hôm nay nồi canh hầm này, là không thể để cho cô được!" Thái độ của Châu Đình có chút không nhẫn nhịn được, cậu ấy nhìn không thuận mắt loại người như Bách Hợp, đặc biệt cậu ấy biết Bách Hợp vênh mặt thách thứ tôi thế nào.

" Bao nhiêu tiền một nồi? tôi trả gấp mười lần! Tôi là muốn ăn, người Trung Quốc các người còn muốn tranh với tôi sao? Tôi đưa tiền cho các người đã là nể mặt các người lắm rồi." Bách Hợp cảm giác như máu nóng bốc lên rồi, thế là bắt đầu ăn nói không biết phải trái thế nào nữa.

Châu Đình vừa nghe, có chút không nhẫn nại, đi ra đóng sầm cửa bếp lại, để lại mình và Bách Hợp ở phòng khách, " Cô Bách Hợp, đừng nói trả mười lần, kể cả cô trả 100 lần, không phải thứ của cô thì đừng yêu cầu quá đáng!"

" Cô.....!" Bách Hợp bị Châu Đình chọc tức cho nói không ra lời, một nồi canh gà, cũng khiến cho mấy người phụ nữ phải tranh cãi nhau, không biết mấy chữ này, có phải có chút khoa trương không, nhưng bây giờ xem ra, chỉ có thể hình như Bách Hợp đó như thế.

" Nha đầu thối, cô biết tôi là ai không? Cô biết tôi xuất thân như thế nào không? Cô có tin hay không, tôi có thể khiến cái quán quèn này của cô phải đóng cửa trong tức khắc không?" Bách Hợp lạnh lùng nói.

" Làm đi làm đi, cô làm đi, cô làm cho quán của tôi đóng cửa đi!" Châu Đình cũng bị kích động, giọng nói của cậu ấy cũng cao hơn.

Tôi nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau, biết là Bách Hợp và Châu Đình, bác Đoàn cãi nhau, làm thế nào đây?

Nghĩ đến đây, tôi cau mày lại, nảy ra sáng kiến.

Tôi vội tìm một cái khẩu trang dùng một lần đeo lên mặt, bình thường khi bác Đoàn hầm canh, múc canh, để đảm bảo vệ sinh, họ thông thường đều đeo khẩu trang che mồm, miệng lại, đề phòng nước bọt bắn vào trong canh, điều này là tôn trọng đối với khách hàng.

Tôi cũng đeo một cái khẩu trang lên, như thế, Bách Hợp sẽ không nhận ra tôi.

Tôi nhanh nhẹn đi vào trong bếp.

" Cô à. Đây là canh người ta đặt trước, không thể nhường được, cô không thể đợi được sao?" Tôi ra sức khuyên bảo nói, " Hơn nữa trong nồi canh này bà chủ chúng tôi dùng các loại dược liệu quý hiếm, đều là những thứ khó tìm, là để bồi bổ sức khỏe cho người bệnh, cô sao có thể tùy tiện tranh thế được?"

Tôi cố tình khoa trương loại canh này tốt hơn, quả nhiên, mắt của Bách Hợp trợn tròn sáng lên, tôi biết, cô ta bây giờ thật sự raát muốn uống canh này.

" Tiểu Tô....." Bác Đoàn vội vàng nói, muốn ngăn tôi lại.

Nhưng tôi đi đến bên cạnh bác Đoàn, vịn nhẹ vào bả vai bác Đoàn, đồng thời nhéo nhẹ sau lưng bác ấy, sau đó tiếp tục nói: " Nồi canh này, cả tháng này chỉ có một nồi này, nếu như cô Bách Hợp lấy đi, cả tháng này chúng tôi cũng không tìm đủ nguyên liệu để làm nồi khác nữa, tại vì canh bên trong quả thật quá quý giá, hơn nữa là canh tẩm bổ, không phù hợp với người bình thường, hay là cô Bách Hợp chọn loại canh khác đi!"

Quả nhiên dã tâm muốn cướp nồi canh đó của Bách Hợp càng lên cao.

"Hừm hừm, cô nói như thế, tôi càng không thể từ bò, hôm nay nồi canh này, tôi nhất định phải uống, nếu không, tôi sẽ khiến cái quán này lập tức biến mất, cô có tin hay không?" Bách Hợp lạnh lùng nói.

" Cô thử xem, cô Bách Hợp, cô thật không phân biệt phải trái nữa rồi!" Tôi dường như cũng bị kích cho tức điên rồi, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bách Hợp đó.

Hai người gườm gườm mang đầy sát khí, giống như chiến tranh có thể bùng ngay lập tức.

Còn Châu Đình cầm con dao băm rau trong tay: " Tôi xem ai khiến quán của tôi biến mất nào?"

Bác Đoàn vừa nhìn tình hình như thế lập tức căng thẳng, vội vàng ngăn lại: " Được rồi được rồi, cô Bách Hợp, chúng tôi không hiểu chuyện, là chúng tôi không tốt đã được chưa? Nồi canh này để cho cô là được rồi, để cho cô đấy."

Châu Đình rất không vui nhìn mẹ chồng tương lai của mình: " bác......"

" Thôi thôi, đừng tranh luận nữa, để cho cô Bách Hợp đi, dĩ hòa vi quý." Bác Đoàn giành lấy con dao băm rau trong tay Châu Đình.

Châu Đình dậm chân, vứt con dao xuống.

Bách Hợp mỉm cười, cô ta ung dung đi đến trước mặt tôi, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn tôi: " Phụ nữ Trung Quốc, nhìn thấy chưa, đấu với tôi, tranh với tôi, thì sẽ không có quả ngon mà ăn đâu, cô, không phải đối thủ của tôi, trước đây không phải, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải! Hừm, người Trung Quốc, chỉ là một cái đầu lợn."

Cô ta quay sang bác Đoàn: " Bà chủ, mang cho tôi phần canh đó."

Bác Đoàn đành phải nói: " Vâng, cô Bách Hợp."

Bách Hợp đắc ý đủng đỉnh trên đôi giày cao gót đi ra ngoài.

Bên ngoài chuyển đến điệu cười đắc ý của Bách Hợp.

" Bác, tại sao phải để canh lại cho loại phụ nữ Nhật đáng ghét đó?" Châu Đình vẫn không ngừng oán trách nói.

" Châu Đình, cậu yên tâm, canh này là mình cố ý bảo bác để cho cô ta đấy." Tôi đắc ý nói. Vừa nãy tôi ra sức làm ám hiệu với bác Đoàn, người phụ nữ thông minh ấy đã ngầm hiểu trong lòng.

" Đúng thế, Nhụy Tử bảo bác làm như thế." Bác Đoàn vội nói.

" Nhưng tại sao thế?" Châu Đình vẫn không hiểu hỏi.

" Đình Tử, đây là canh bác nói là để cho người bệnh, trong canh này có rất nhiều loại thuốc Đông y, còn cả nhân sâm nữa, cậu nghĩ xem, người bệnh gì mới ăn nhân sâm? Người bình thường khỏe mạnh có thể ăn nhân sâm không? đây là để dùng cho người bệnh nặng sắp không qua khỏi, Bách Hợp đó là người khỏe mạnh bình thường, cô ta tối nay ăn loại canh bổ này, cậu đợi xem cô ta sẽ phụt máu mồm cho mà xem, dọa chết cô ta." Tôi cười nói.

Tôi tin trên mặt tôi lúc này đang hiện ra nụ cười nham hiểm nhất.

Châu Đình lập tức hiểu ra, cậu ấy ôm hai cánh tay cười cũng nham hiểm không kém tôi: " Hì hì, Nhụy Tử, đúng rồi."

Hai người cười âm mưu giống như hai mụ phù thủy vậy.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, Bách Hợp uống loại canh gà nhân sâm bổ này, tối hôm đó máu đều chảy ra mồm mũi tai, ban đêm khi cô ta soi gương, nhìn thấy mình trong gương máu chảy từ hai tai, hai mắt và hai mũi ra, bị dọa cho ngất đi, đầu đập vào bồn cầu, bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, ha ha ha ha.

Thông thạo Trung Quốc thì sao chứ, văn hóa ẩm thực của người Trung Quốc loại phụ nữ Nhật như cô còn không hiểu sao, cô cho rằng canh bổ dưỡng là ai cũng uống được sao?

Dù cho thế nào, tôi cũng cho cô ta một bài học rồi.


CHƯƠNG 461: GÃ NÀY KHÔNG BIẾT SỢ

Lạc Mộ Thâm bị giam giữ trong nhà tứ hợp.

Tôi vừa cười vừa kể lại chuyện cho Lạc Mộ Thâm nghe tôi dạy dỗ Bách Hợp đó như thế nào, là Lương Cẩn Hàn sai người đưa tôi đến.

Bảo vệ và bác sĩ của nhà tứ hợp này đều đã đổi thành người của chúng tôi rồi.

Những bác sĩ đó tại vì luôn đeo khẩu trang trắng, cho nên, có lẽ Bách Hợp và Lạc Kiến Ba Lạc Mộ Phong cũng không nhận ra.

" Ha ha, Bách Hợp đó quá đen rồi, máu chảy có lẽ dọa chết cô ta rồi, canh gì cũng dám uống, đó không phải loại canh bình thường có biết không? Ha ha ha, anh không biết chứ, bộ dạng cô ta lúc tranh nồi canh với bọn em, dáng vẻ kiêu ngạo hống hách đó, nhìn thấy chỉ muốn nôn, nghe nói sau khi cô ta đến Trung Quốc, dùng rất nhiều thủ đoạn bị ổi dồn ép rất nhiều doanh nghiệp Trung Quốc cùng ngành phải đóng cửa phá sản, rất nhiều người không nghe lời cô ta đều bị cô ta âm thầm dùng thủ đoạn đen tối để cướp đi tín mạng, rất nhiều thủ đoạn kiểu như sự cố ngoài ý muốn, người phụ nữ Nhật này, thật sự quá tàn nhẫn độc ác, không dạy dỗ cô ta một chút, thật sự không thoải mái, hôm nay, quá đá." Tôi vừa cười vừa kể lại hôm nay đã dạy dỗ cô ta thế nào cho Lạc Mộ Thâm nghe, vì để nhấn mạnh sự việc, tôi cũng hoa chân múa tay trêu đùa.

" Em ấy là, không phải quá mạo hiểm sao? Đó không phải mang đến phiền phức cho mẹ chồng tương lai của Châu Đình sao? Bách Hợp đó bị kích cho tức thì làm thế nào?" Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay vuốt nhẹ lên sống mũi tôi nói.

" Bọn em đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, bọn em ra sức tranh canh với cô ta, nhưng cô ta nhất quyết đòi bằng được, đây gọi là tự làm tự chịu mà!" Tôi che mồm cười ngất nga ngất ngưởng, gần như cười vỡ bụng rồi.

" Thật đúng là tiểu hồ ly tinh." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Tôi cười nói, " Đối với loại phụ nữ đáng ghét đó, không dạy dỗ cô ta sao có thể được chứ, để bọn họ nghĩ rằng người Trung Quốc chúng ta dễ bắt nạt sao?"

Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ cười nhìn tôi.

" Hôm nay anh thấy thế nào, có nhớ em không?" Tôi cười xong mới nhớ ra hỏi Lạc Mộ Thâm.

" còn phải nói, nhớ chứ, đương nhiên nhớ rồi, nhớ em ăn không ngon ngủ không yên, không ngủ được 12 tiếng, ăn không nổi ba bữa." Lạc Mộ Thâm cười thoải mái nói.

" Hứ, thế mà gọi là ăn không ngon ngủ không yên à? Ăn nữa ngủ nữa sắp thành lợn rồi." Tôi lẩm bẩm nói.

Lạc Mộ Thâm cũng cười phá lên.

" Đúng rồi, hôm nay Bách Hợp còn phái người mang thuốc an thần khống chế tinh thần đến, tiêm cho anh đấy." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Tôi lập tức căng thẳng trở lại: " Cái gì? Anh thật sự bị tiêm rồi sao?"

" Xem em nói kìa, nếu như thật sự bị tiêm vào cơ thể rồi, anh còn nhận ra em không?" Lạc Mộ Thâm nhẹ ôm tôi, " Yên tâm, người mà Phương Trạch Vũ và Dạ Thiên Kỳ sai đến sẽ có cách, bọn họ đã lừa được người của Bách Hợp thành công rồi. bọn họ làm rất thật, bọn người Nhật thật sự cho rằng đã tiêm vào người anh rồi, thực ra bọn họ lập lờ lừa tiêm vào người anh là nước muối sinh lý."

Tôi lúc này mới thở dài một hơi thoải mái.

" Thực ra, kể cả bọn họ thật sự thành công, tiêm vào đầu anh loại thuốc mất trí nhớ đó, anh cũng sẽ không quên em." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

" cái đó thì không biết, nếu như thật sự tiêm vào cơ thể, tình cảm giữa chúng ta sẽ phai nhạt, lúc đó, xuất hiện trước mắt em không phải anh hai của anh, mà là anh, anh không thèm để ý em, anh nói xem em có đau lòng mà chết hay không?" Tôi cười nói.

" Không đâu, anh chắc chắn sẽ không quên em." Hai mắt sâu thẳm của Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, anh ấy nhẹ nhàng nói, " trên thế giới này, em là người anh yêu nhất, mặc dù anh không có tình thân khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng anh có tình yêu khiến người khác phải ngưỡng mộ."

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, mỉm cười, tôi lấy từ trong túi ra chiếc vỏ sò sao sáng lấp lánh giống như vì sao vậy, tôi khẽ nói: " tình cảm của chúng ta, giống như sao trên bầu trời vĩnh hằng. Anh để chiếc vỏ sò này vào trong túi, lúc nhớ em thì bỏ ra ngắm nó, giống như nhìn thấy em vậy."

Lạc Mộ Thâm nhẹ nắm lấy tay tôi. Cũng nắm chặt lấy chiếc vỏ sò đó.

" Được rồi, em cũng đến lúc phải đi rồi, em ở đây lâu quá cũng không được, anh nhớ, thời gian bọn họ ký hợp đồng là ngày 27 tháng 3." Tôi nhắc nhở Lạc Mộ Thâm lần nữa.

" Có lúc, cảm thấy những thứ đó đều không phải thứ quan trọng nhất." Lạc Mộ Thâm đột nhiên nói.

" thế cái gì mới là quan trọng nhất?" Tôi hỏi.

" Là em!" Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói, " Đầu lợn, anh rất nhớ em, ở lại thêm một lúc đi."

Mắt anh ấy nhìn lên mặt tôi, rồi dần dần trượt xuống, cuối cùng dừng trước ngực tôi. Tim tôi không kìm được như muốn nhảy lên, dùng đầu ngón chân tôi cũng biết tên động vật nửa người biết suy nghĩ này đang muốn cái gì.

Thằng cha này rốt cuộc đang nghĩ gì thế? ở nơi này, nguy hiểm thế này, bất cứ lúc nào người bố và anh trai vô tình của anh ấy, còn cả bọn người Nhật có thể đến, vậy mà anh ấy lại dám làm....

Không được, tôi tuyệt đối không thể đồng ý.

" Hừ, bây giờ đang ở đâu mà anh nghĩ chuyện này chứ? Anh nghiêm túc cho em chút, Lạc Mộ Thâm." Tôi vừa đẩy anh ấy vừa muốn lùi về sau, nhưng mùi thơm của con cừu non như tôi sao có thể thoát khỏi tên háo sắc này chứ?

Khóe miệng Lạc Mộ Thâm nhếch lên lộ ra nụ cười mê người, anh ấy đột nhiên đưa một tay siết lấy cánh tay tôi, sau đó tay kia ôm lấy eo tôi, quay người ẩn tôi nằm trên giường.

Mặt tôi tối sầm lại, thằng cha này không phải người nữa sao?

Anh ấy bị tiêm bao nhiêu thuốc an thần nằm trên giường thời gian dài như thế, theo lý mà nói cơ thể rất yếu ớt mới phải.

Nhưng tại sao tôi không cảm thấy thằng cha này yếu ớt chút nào?

Tôi cảm thấy thằng cha này dục vọng ham muốn vẫn cao hơn bao giờ hết.

Tôi thật sự hối hận khi buổi tối mình lại đến đây, quả thật giống như một con gà sau khi bị vặt lông sạch sẽ được đưa đến cho con cáo háo sắc vậy.

Tôi đang nghĩ linh tinh, anh ấy đã cúi đầu hôn tôi, tay của anh ấy ép chặt tôi xuống giường, giống như đóng đinh tôi trên giường vậy.

Lúc này, tay của anh ấy cũng bắt đầu sờ mó loạn lên.

" Này, Lạc Mộ Thâm, chúng ta bây giờ đang ở nơi rất nguy hiểm...ư...Lạc...." Tôi ra sức muốn nhắc nhở anh ấy, nhưng bị thằng cha này làm cho đến nỗi sắp không thở nổi, còn có thể nói được ra lời sao?

Tôi vừa tức vừa xấu hổ lại vừa sợ, nhưng vốn dĩ không có cách nào với anh ấy.

Ở trước mặt anh ấy, tôi giống như tú tài gặp nhà binh vậy, có lẽ mà không nói rõ ra được.

Anh ấy giống như bị dồn nén vậy, lao vào ngấu nghiến tôi, giày vò, mặt tôi sắp bị anh ấy gặm cho nát ra rồi.

Lúc này, tôi hơi hối hận vì cứu anh ấy, lúc này, tôi có suy nghĩ hay là tiêm cho anh ấy thuốc để quên tôi đi (Hì hì, đương nhiên đó chỉ là đùa mà thôi.)

Cứ dằng dưa như thế, tôi sắp bị thằng cha này làm cho biến thành người phụ nữ Trung Quốc bị người Nhật hành hạ, tra tấn một cách đáng thương rồi.

Không được, tôi không quen làm chuyện đó ở nơi nguy hiểm thế này, tôi cảm thấy không kích thích, lại còn cảm thấy sợ hãi, tôi như sắp phát bệnh tim rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro