Chương 89: Chuyện nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự khiêm tốn và quỳ gối của Nam Vinh Kỳ, cũng không đả động được ba Cố.

Cách đây rất lâu, về chuyện giữa Nam Vinh Kỳ và Cố Nại, ba Cố đã có suy đoán trong lòng. Ông đã nhấp vào tìm kiếm nóng về Cố Nại không biết bao nhiêu lần, và hầu như tất cả chúng đều gắn bó chặt chẽ về quan hệ tình cảm với Nam Vinh Kỳ. Ông thậm chí còn vô tình xem qua mấy đoạn video hồng phấn của Nam Vinh Kỳ và Cố Nại do người hâm mộ CP cắt nối trên Internet.

Ông rất hiểu con trai mình, ánh mắt Cố Nại nhìn Nam Vinh Kỳ thể hiện rõ sự trìu mến. Cố Triết cũng từng lời trong lời ngoài ám chỉ hai người kia có mối quan hệ không rõ ràng.

Lúc đó, ba Cố cả đêm không ngủ được và cứ nghĩ mãi, cảm thấy đứa con út mới ngoài hai mươi tuổi này còn ham chơi, có thể đó chỉ là sự mới mẻ nhất thời hoặc sự si mê nhất thời với Nam Vinh Kỳ.

Bất kể là vì lý do gì, sớm muộn hai người họ cũng sẽ chia lìa, ông không cần vì loại chuyện này mà phá hủy quan hệ cha con, không cần phải làm... kẻ xấu xa chia rẽ. Đứa nhỏ này càng lớn càng phát triển tâm tư, qua mỗi năm lại càng thêm hiểu chuyện, sớm muộn gì cũng hiểu tầm quan trọng của gia đình, sớm muộn gì cũng sẽ lấy vợ sinh con. Lúc đó chỉ cần giới thiệu một cô gái có gia cảnh trong sạch, một cô gái dễ nhìn ở bên Cố Nại, coi như ông đã hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là một người cha.

Bây giờ, Nam Vinh Kỳ đang quỳ trước mặt ông, ông vẫn nghĩ như vậy.

Ba Cố đặt lại bộ đồ uống rượu vào trong hộp gấm, so với con trai thì những thứ này không đáng nói, "Nói thêm cũng vô ích, đem đồ của anh rời khỏi nhà của tôi, nhanh chóng phân rõ giới hạn với Cố Nại càng sớm càng tốt. Đừng để kết quả cuối cùng quá khó coi."

Nam Vinh Kỳ không cử động.

Ba Cố cau mày, vừa định nói gì đó thì điện thoại di động của Nam Vinh Kỳ đổ chuông.

Trên màn hình là hai chữ tiểu Cố.

Nam Vinh Kỳ đưa tay lên định cần lấy nó, ba Cố đã nhanh hơn anh một bước.

"Chào."

Cố Nại đang lén gọi điện thoại trong phòng thay đồ, nghe thấy người trả lời điện thoại là cha mình, giọng nói của cậu đột nhiên lớn hơn gấp mười lần, "Vinh Kỳ!"

Lão thủ trưởng cúi đầu, liếc nhìn Nam Vinh Kỳ.

Khuôn mặt anh ửng hồng một mảng lớn, mái tóc đen ngắn ướt đẫm trên trán, trên lông mi còn có lá trà rủ xuống, dung mạo như vậy, chẳng trách con trai ông lại pha trộn cùng một chỗ.

Hồ ly tinh.

"Hô to gọi nhỏ, muốn nói cái gì."

Cố Nại nghe thấy giọng điệu của ông là biết rằng vấn đề giữa cậu và Nam Vinh Kỳ đã bị phát hiện.

Cố Nại hít một hơi thật sâu cầm điện thoại, giọng nói bình tĩnh lại, lại hỏi: "Anh ấy đâu ba?"

Lão thủ trưởng còn chưa trả lời, điện thoại di động bị Nam Vinh Kỳ đoạt đi, sắc mặt không đổi tắt điện thoại di động, lại quỳ trên mặt đất.

"Anh đây là ý gì."

Nam Vinh Kỳ mà giọng nói có chút khàn khàn, "Đừng nói cho em ấy."

"Nó không muốn anh kể về chuyện của hai người các cậu sao?" Nếu đúng như vậy, chắc hẳn ba Cố sẽ càng vững vàng hơn trong suy nghĩ của mình.

"Em ấy luôn muốn nói với bác nhưng con không muốn em ấy tự mình nói. Bác là ba của Cố Nại, em ấy quan tâm đến bác, tôn trọng bác, thường nói với con rằng bác tốt với em ấy như thế nào. Nếu em ấy mở lời nói về vấn đề này, với thái độ của bác và sự nóng nảy của em ấy, con tin rằng giữa hai người sẽ có một trận tranh chấp lớn. Dù kết quả cuối cùng có ra sao thì sau này bác nhất định sẽ cảm thấy thương tâm vì thái độ của mình, và nhất định em ấy sẽ hối hận vì sự nóng nảy của mình. Đây là điều con không muốn nhìn thấy nhất."

Ý của Nam Vinh Kỳ rất thẳng thắn. Anh đang nói với ba Cố rằng Cố Nại rất yêu người ba này, vì vậy nếu như bác không đồng ý chuyện hai chúng con, Cố Nại chắc chắn sẽ rất buồn và sẽ cãi nhau với bác. Con không quan tâm bác có đồng ý hay không, tất cả những gì con quan tâm là Cố Nại.

Ba Cố coi như còn đủ bình tĩnh, còn có thể nghe những gì anh nói, ông nhìn Nam Vinh Kỳ, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, điện thoại cố định trên bàn trà vang lên, ba Cố liếc nhìn dãy số, là Cố Nại, đang chuẩn bị nhận cuộc gọi thì bị Nam Vinh Kỳ đè tay lại, Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn ông. Trong mắt anh hiện lên một tia khẩn cầu, "Đừng nói với em ấy con đã quỳ xuống xin bác."

Anh quỳ xuống, với ba Cố chuyện này là đương nhiên, nhưng nếu Cố Nại biết, cậu sẽ phát điên. Chưa kể đến việc quay phim và tổ chức đêm tiệc giao thừa ở Đài A, kể cả khi có bão, sóng thần và lở đất trên đường trở lại, cậu cũng sẽ trở về.

Ba Cố thấy ánh mắt của anh, không nói gì, chỉ nhận điện thoại.

Câu đầu tiên của Cố Nại là, "Con và Nam Vinh Kỳ ở cùng một chỗ."

Lão thủ trưởng nếu không trãi qua bao sóng to gió lớn, nói không chừng hiện giờ đã phải nhập viện với một cơn đau tim, "Đây là chuyện gì mà tự hào?!"

"Vâng." Cố Nại không chút do dự đáp, "Đối với con, được ở bên anh ấy là điều đáng tự hào và hãnh diện nhất mà con từng làm trong đời, hơn nữa là người đầu tiên con theo đuổi. Con hy vọng ba đừng làm anh ấy khó xử."

Lão thủ trưởng điếng người.

Ông không thể tin vào những gì mình nghe được.

Bởi vì hồi lâu không nhận được hồi âm, Cố Nại đau lòng lặp lại, "Là con, con theo đuổi anh ấy trước, loại mặt dày mày dạn theo đuổi, con đường cụt trong mắt của ba, là con kéo anh ấy vào."

Cố Nại cũng không nói dối, cậu quả thực là người chủ động.

Đối mặt với đứa con trai nhỏ mà mình yêu thương từ khi còn bé, sự bình tĩnh của lão thủ trưởng cuối cùng đã sụp đổ hoàn toàn. Giữa tiếng hét giận dữ, Nam Vinh Kỳ thấy nước bọt phún ra từ miệng của ông, "Thằng nhóc! Con lớn quá rồi! Con! Từ trước đến giờ chuyện gì ta cũng chiều theo ý con, con nói muốn ra nước ngoài để học nhạc, được, ba gửi con đi nước ngoài trước khi học trung học. Con nói muốn trở thành một ngôi sao, con muốn ký hợp đồng với công ty chết tiệt đó, được, ta sẽ tự mình ký hợp đồng cho con! Con nói, con, con muốn ở cùng một người đàn ông! Con đúng là vuốt mặt không nể mũi! Ta nói cho con biết! Lần này sẽ không bao giờ!"

Muốn cho một người yêu thương mình khuất phục là điều dễ dàng nhất trên đời. Giọng của Cố Nại vô cùng bình thản, không có chút phập phồng, "Con và Vinh Kỳ không thể ở cùng một chỗ, con sống cũng không có ý nghĩa, sau này, sau này chỉ có thể nhờ anh ấy phụng dưỡng ba lúc tuổi già."

Nói xong, Cố Nại dứt khoát cúp điện thoại.

Ba Cố ngơ ngác nhìn vào micro, nhất thời không phản ứng kịp, phải một lúc sau, ông mới run rẩy nói với Nam Vinh Kỳ: "Nó lấy cái chết dọa tôi?"

Đứng ở trên người con trai như vậy, lão nhân gia trông thật sự rất đáng thương, Nam Vinh Kỳ an ủi ông, "Con còn sống. Em ấy luyến tiếc chết. Bác đừng lo lắng."

Đừng lo lắng cái đầu cậu!

Cảm thấy ba Cố có vẻ tức giận hơn, Nam Vinh Kỳ mím môi cúi đầu xuống.

Sau một lúc, ba Cố ổn định lại bản thân, cẩn thận cân nhắc những lời nói của hai người kia.

Có vẻ như ... hình như con trai của ông trước tiên là ... Có vẻ như ... Vinh Kỳ rất chăm lo cho Cố Nại ...

Sau đó, ông là gì bây giờ?

Ba Cố bất lực vẫy tay và nói với Nam Vinh Kỳ, "Cậu đứng dậy trước đi, dọn dẹp sửa sang lại một chút."

Nam Vinh Kỳ biết, ba Cố đây không phải đồng ý cho bọn họ ở chung với nhau, chẳng qua là sợ mẹ Cố nhìn thấy cảnh này khi đi mua thức ăn về.

"Vâng."

Nam Vinh Kỳ đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt nửa trắng nửa đỏ bừng của mình trong gương không khỏi mỉm cười.

Tiện tay mở vòi sen, Nam Vinh Kỳ vốc một chút nước lạnh dội lên mặt mình.

Có hơi đau.

May mắn là văng vào mặt.

Nam Vinh Kỳ có chút hối hận, tưởng rằng ba Cố không có tình cảm sâu đậm như vậy với mẹ Cố, nhưng hiện tại xem ra mẹ Cố có địa vị rất quan trọng trong lòng ba Cố, nếu có thể nhận được sự ủng hộ của mẹ Cố trước thì mọi chuyện xảy ra, có thể sẽ đơn giản hơn nhiều.

Khi Nam Vinh Kỳ bước ra khỏi phòng tắm, ba Cố đang tự pha trà cho mình, nhìn khói bốc lượn lờ, khuôn mặt Nam Vinh Kỳ đông cứng.

"Lại đây ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Đầu óc lúc bình tĩnh của ba Cố linh quang hơn gấp trăm lần so với khi ông ấy tức giận. Ông ấy chỉ hỏi Nam Vinh Kỳ vài câu, chẳng qua là hỏi về việc đã gặp như thế nào hay những điều vụn vặt trong cuộc sống.

Vì Cố Nại đã nói rằng đó là bản thân cậu theo đuổi trước, Nam Vinh Kỳ chỉ có thể dựa theo lời cậu mà biên dịch nó lại.

Nếu không phải lần này, Nam Vinh Kỳ thật sự sẽ không biết mình có thể nói dối như thế.

Những lời nói dối một nửa sự thật ít có khả năng bị phơi bày nhất. Nam Vinh Kỳ tự miêu tả mình là một fan nam, ban đầu chỉ đơn thuần thích Cố Nại ca hát. Những hành động theo đuổi dấu diếm đó không gì khác chính là sự ngưỡng mộ của người hâm mộ dành cho thần tượng. Sau đó, có một lần khi đón máy bay từ sân bay, Cố Nại lặng lẽ gởi tín hiệu tài khoản WeChat, tất nhiên với tư cách là một người hâm mộ, Nam Vinh Kỳ sẽ thêm WeChat thần tượng, kể từ đó, Cố Nại sẽ thường xuyên sử dụng WeChat để thông đồng với anh.

Vâng, là như vậy đó.

Sau đó anh không thể chịu được sự cám dỗ và hai người đã đến với nhau.

Ba Cố hoàn toàn không nói nên lời.

Trong im lặng, mẹ Cố mang theo hai đứa con đi mua thức ăn đã trở về.

Nam Vinh Kỳ đứng lên chào hỏi, "Bác gái, để con cầm giúp cho."

Mẹ Cố nhìn thấy khuôn mặt của anh thì sửng sốt, "Mặt mũi con là làm sao thế này?"

Nam Vinh Kỳ nhìn về phía ba Cố.

Anh là người không thể nói dối.

Ba Cố bị anh nhìn tới buồn phiền, nhưng rất kiên cường, "Cậu ta đang rót trà tôi không cẩn thận đụng một cái, làm văng vào mặt."

"Hả, ông coi ông đi, da của đứa trẻ này mềm mại như vậy, ông nghĩ ai cũng giống ông sao, da dày thịt béo!" Sau khi nói ba Cố, mẹ Cố lôi Nam Vinh Kỳ đi tìm thuốc trị bỏng để thoa lên.

Trước khi bị mẹ Cố kéo đi, Nam Vinh Kỳ đã quay lại lén nhìn ba Cố, người đang cố gắng giữ nụ cười trên ghế sofa.

Đúng vậy, với thực lực này, sống đến trăm tuổi không có vấn đề gì.

Khi đang bôi kem trị bỏng, Nam Vinh Kỳ cười nói: "Bác gái à, con không còn bận như trước nữa, không thể lúc nào cũng gởi Tướng Quân & Nhị Bảo ở đây, đợi có dịp con sẽ đón bọn nó trở về."

Ngay khi anh nói để đưa hai tiểu tử đi, nụ cười của mẹ Cố đông cứng trên khuôn mặt, "Con, con không bận cái gì, các con đều là ngôi sao không phải vẫn luôn bề bộn nhiều việc à? Sao chăm sóc tốt hai đứa nó được, cứ để chúng nó ở đây, vừa lúc để ta và bác trai con bầu bạn."

Rõ ràng là mẹ Cố có ý để Tướng Quân & Nhị Bảo ở lại rất rõ ràng, bà rất thích hai con chó này, nó thông minh lại nghe lời, ngoan ngoãn rất tri kỉ, tốt hơn nhiều so với hai đứa con trai quanh năm không bao giờ về nhà.

Bà cho rằng Nam Vinh Kỳ thế nào cũng sẽ cho bà mặt mũi này.

Nhưng Nam Vinh Kỳ lại cười, "Thật ra, con thực sự không thể chăm sóc chúng cho tốt. Thậm chí rất khó để đưa chúng ra ngoài đi dạo. Cũng may là hai đứa rất ngoan, dù ở trong khách sạn cả ngày cũng không ồn ào hay la hét ... Con cũng không đành lòng nhốt chúng nó trong phòng mãi nhưng không có cách nào, quá nhớ, không phải con cố ý thật sự là ít có thời gian rãnh... "

Nhìn thấy mẹ Cố trông rất thất vọng, Nam Vinh Kỳ thở dài nói: "Nếu không thì, con đưa bọn nó về khách sạn trước, qua một thời gian ngắn sẽ gửi lại cho bác."

"Đó là bọn nó chỉ được ở trong khách sạn... Bọn nó ở đây với ta, dù sao cũng có sân lớn chơi đùa, mỗi ngày đều có thể theo ta đi ra ngoài mua đồ..."

Nam Vinh Kỳ vội vàng gật đầu, "Bác gái nói vậy làm sao bây giờ, con ở thủ đô ngoại trừ khách sạn cũng không có chỗ ở."

"Con sống ở đây thì sao? Dù sao phòng của Cố Nại trên lầu vẫn còn trống."

Nam Vinh Kỳ cố nén khóe miệng sắp nhếch lên, lộ ra vẻ rất xấu hổ, "Đây không phải là làm cho bác thêm phiền sao... sao con không biết xấu hổ..."

Khi mẹ Cố vừa nghĩ hai đứa nhỏ không cần phải vòng vo trong khách sạn, bà đã rất vui mừng, "Có cái gì phiền toái đâu! Chẳng phải chỉ thêm đôi đũa thôi sao? Nếu nhớ đến Tướng Quân & Nhị Bảo, thì con cứ ở lại!"

"Vậy cung kính không bằng tòng mệnh." Nam Vinh Kỳ lúc này mới dám tươi cười.

Ba Cố khi biết tin Nam Vinh Kỳ sẽ ở nhà mình hơn một tuần thì không nói gì và im lặng quay về phòng, mẹ Cố đang nấu ăn trong bếp. Có thể bác gái không nghe thấy nhưng Nam Vinh Kỳ nghe rõ trong phòng có tiếng bùm bùm.

Có lẽ, một cái gì đó đã bị ném trên mặt đất.

Nam Vinh Kỳ cảm thấy có lỗi với ba Cố, làm xong còn phải tự mình dọn dẹp, thật đáng thương.

Việc lớn đã xong, thật thoải mái.

Ngồi một mình trong phòng khách của nhà Cố, Nam Vinh Kỳ bật điện thoại lên.

Bạn học tiểu Cố chỉ gửi một tin nhắn.

Bảo bối: Anh ổn không.

Nam Vinh Kỳ: Tiến độ rất suôn sẻ, đừng lo lắng, anh đã thuyết phục ba em rằng ông ấy phải để anh sống trong nhà của em một thời gian, vì vậy em có thể yên tâm quay phim. Hẹn gặp lại trong thành phố A, và cùng nhà em đón mừng năm mới.

Cố Nại muốn quay về.

Bảo bối: Nói sạo.

Nam Vinh Kỳ: Không có, mẹ em vẫn để anh ở trong phòng của em đây, một chút anh về khách sạn lấy hành lý. Mấy ngày nay đừng nên liên lạc với ba em, ông ấy giận em lắm, sao có thể dùng loại chuyện đó uy hiếp ông ấy.

Bảo bối: Cứ làm những gì anh muốn, em sẽ không gọi điện về nhà, cho anh chịu cực nhọc, khi đến thành phố A em sẽ đền bù cho anh, đền bù xứng đáng.

Nam Vinh Kỳ nhìn vào tin nhắn cậu gửi đi, cân nhắc một lúc rồi thay đổi biệt danh từ Bảo bối thành Tổng tài bá đạo.

Mà bên kia, Cố Nại cũng đã thay đổi biệt danh của Nam Vinh Kỳ từ Vệ sĩ thành Chuyên nói sạo.

Nam Vinh Kỳ, người đang sống trong gia đình Cố, kiên quyết trở thành con trai thứ ba của nhà Cố.

Thức dậy vào sáng sớm, mặt dày theo ba Cố đi tập thể dục buổi sáng với vẻ mặt vô hồn.

"Bác trai, cơ thể bác khỏe thật."

Lão thủ trưởng chạy trước, anh chậm rãi theo sau.

Ba Cố đã coi anh như không khí, một đường chạy suốt đến công viên trong khu biệt thự, nơi có nhiều cán bộ lão thành về hưu đang cùng nhau đánh cờ, múa kiếm, còn có ngồi chung một chỗ tán gẫu nói chuyện trời đất.

"Ầy, lão Cố! Mau tới, xem lão Lý có cái gì mới này."

Ba Cố khịt mũi lạnh lùng bước tới.

Các cán bộ cũ đang bàn tán về đồ cổ, ông chủ Lý nhận được một chiếc lọ nhỏ bằng sứ thời Tống từ đâu đó, rất tinh xảo. Khi ông chủ Lý nhìn thấy Nam Vinh Kỳ, ông ta ngay lập tức nhận ra anh, "Đây không phải là Vinh Kỳ sao? Cậu sống ở đây à?"

Nam Vinh Kỳ liếc nhìn vẻ mặt ghen tị của ba Cố rồi tự nhiên nói, "Vâng, Cố Nại gần đây rất bận. Biết được bác Cố đang có tâm trạng không tốt, cậu ấy đã nhờ con đến thăm, cậu ấy còn đặc biệt sưu tầm của con thêm một bộ đồ đồng thau nữa, để con đem tặng cho bác Cố."

"A? Một bộ đồng thau? Loại nào?"

Nam Vinh Kỳ rất tình cờ nói với một vài quan chức kỳ cựu về sự xuất hiện của bộ đồ đồng này, làm bọn họ ghen tị ước ao, họ khen Cố Nại là người hiếu thảo và hiểu chuyện, cảm khái Cố thủ trưởng là người có phúc.

Cố thủ trưởng cao hứng, giả vờ khiêm tốn khoát khoát tay, "Không có gì, không có gì."

Ngay sau đó, mấy lão cán bộ hỏi Nam Vinh Kỳ một lần nữa để tìm xem có bất kỳ đồ đồng nào như vậy không.

Nam Vinh Kỳ cười trả lời, "Độc nhất vô nhị, chỉ có một bộ như vậy bị Cố Nại mua đi rồi."

Nam Vinh Kỳ giờ đã là bậc thầy về đồ cổ trong lòng họ, nói là độc nhất vô nhị trên đời, vậy nhất định không sai được, một vài người vội vã đến thăm nhà Cố, vây quanh ba Cố trở về.

Ba Cố quên rằng ông đã từ chối viên đạn bọc đường của Nam Vinh Kỳ thế nào. Ông rất hào phóng để những người bạn cũ đến nhà của mình xem xét, không ngừng nói rằng họ chỉ có thể xem không được chạm vào chúng.

Nam Vinh Kỳ đi phía sau theo bọn họ trở về, bước đi nhanh nhẹn, nụ cười đong đầy trong mắt.

Thảo nào, thảo nào Cố Nại nói rằng ba cậu có một trái tim thiếu nữ.

Thiếu nữ mà, như Úc Vũ Hủy vậy, đại thể là rất thích hư vinh.

Trên đường trở về, Nam Vinh Kỳ tình cờ gặp mẹ Cố đang dẫn Tướng Quân & Nhị Bảo đi mua rau, lập tức đổi đội, "Bác gái à, con đi mua đồ với bác."

"Ai~, được chứ."

Mẹ Cố là một bà chủ của gia đình, không có con gái tri kỷ, còn bạn già lại là loại người luôn yêu sĩ diện, từ trước đến nay luôn tự mua đồ ăn một mình, bây giờ có Tướng Quân & Nhị Bảo đi cùng, bà cũng không đến nỗi cô đơn.

Trong khu biệt thự có một cái siêu thị nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đủ loại nội tạng, không tệ chút nào.

Có rất nhiều người trong siêu thị, họ đều là người nhà hoặc cán bộ trạc tuổi ba mẹ Cố, ngay khi nhìn thấy Nam Vinh Kỳ bên cạnh mẹ Cố, tất cả đều vây quanh anh, "Này, đây không phải là Vinh Kỳ sao ? Tôi đã xem 【Trì mộ】 của cậu mấy lần rồi." "Người trẻ tuổi thật đẹp trai." "Có đối tượng chưa?"

Mẹ Cố mỉm cười nói với họ, "Nên làm gì thì làm đó, đều bao nhiêu tuổi đâu."

"Này, tôi thật ghen tị với bà, ít ra còn có người đi theo mua thức ăn." Người nhà cán bộ cũng là phụ nữ tác phong giản dị, không có gì khác biệt so với người bình thường, ước ao vài câu lại tản ra, ai cũng lo nấu bữa sáng cho gia đình.

Khi đến khu vực bày bán rau, mẹ Cố hỏi Nam Vinh Kỳ: "Buổi sáng con muốn ăn gì? Bác sẽ làm cho con."

"Món nào của bác gái ăn cũng ngon, chỉ cần làm những món sở trường của bác ... Con không có cha mẹ hoặc người thân từ khi con còn là một đứa trẻ, cũng hiếm khi ăn thức ăn nhà nấu."

Mồ côi.

Mẹ Cố nhìn dáng vẻ đáng thương của anh chàng đẹp trai trước mặt, trong lòng mềm nhũn như có điều gì đó, "Đừng lo, con cứ coi nơi này là nhà, bác sẽ cho con ăn vừa trắng vừa béo!"

Khi biết mẹ sẽ nuôi Nam Vinh Kỳ trắng và béo, Cố Nại tưởng tượng Nam Vinh Kỳ trắng và béo ra sao, liền không thể nhịn được cười.

Tổng tài bá đạo: Thế thì anh có phúc, mẹ nấu ngon lắm.

Chuyên nói sạo: Ừ! Thực sự ăn rất ngon!

Tổng tài bá đạo: Những điều anh nói khiến em cảm thấy nhớ nhà ...

Chuyên nói sạo: Qua một thời gian ngắn tuyên truyền 【Y giả nhân tâm】 sẽ kết thúc, em sẽ được về nhà, anh đã dọn dẹp nhà cửa của em rất sạch sẽ.

Chuyên nói sạo: [ phòng của Cố Nại.jpg ]

Cố Nại nhìn căn phòng quen thuộc, mỉm cười và thay đổi biệt danh của Nam Vinh Kỳ.

Lão bà: Dọn dẹp có sạch sẽ hay không?

Tổng tài bá đạo: Nó rất sạch sẽ, bây giờ em thực sự rất phục anh, công tác tư tưởng cho ba mẹ em rất dễ dàng.

Tổng tài bá đạo: [ em con mẹ nó muốn bạo anh biết không.jpg ]

Lão bà: Chút lòng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro