Chương 160: Mọt sách con biết cắn người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn học Thịnh, cậu nghe có hiểu không?"

"Ừ..." Thịnh Sầm lơ đãng đáp lại, tiếp tục nghịch cúc tay áo của Thang Thất Viên, sau khi tan học, bạn học ở xung quanh đều đã rời đi, chỉ có hắn lại bị Thang Thất Viên giữ lại để giảng đề.

Thang Thất Viên di chuyển cánh tay, thử cố gắng giải cứu cúc tay áo của mình khỏi bàn tay của Thịnh Sầm.

Thịnh Sầm vẫn giữ không thả, nhíu mày trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Thang Thất Viên cúi đầu nhìn thoáng qua cúc tay áo của mình, nhắc nhở Thịnh Sầm, "Trên đồng phục của cậu cũng có mà."

"Cái này của cậu chơi vui hơn." Thịnh Sầm hơi cong môi, nhìn chiếc cúc tay áo giống nhau như đúc, nói không biết ngượng.

Ngay khi Thang Thất Viên đang định đặt bút xuống để giải thích với bạn cùng bàn rằng giữa hai chiếc cúc tay áo này không có bất cứ sự khác biệt nào về chất lượng, màu sắc hay vật liệu thì điện thoại di động của bạn cùng bàn vang lên, cuối cùng chiếc cúc tay áo của cậu cũng được giải cứu thành công.

Thịnh Sầm buông tay ra, cầm điện thoại lên nghe, không biết người trong điện thoại nói gì, nụ cười trên khuôn mặt hắn lập tức tắt ngúm, nghe một lúc, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức quay về."

Sau khi Thịnh Sầm cúp điện thoại, trên khuôn mặt vẫn còn u ám chưa tan, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.

Thang Thất Viên cảm thấy có chút đáng tiếc hỏi: "Cậu phải đi rồi sao?"

Đã hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa nói xong được hết đống đề này, tiến độ thực sự quá chậm.

Thịnh Sầm bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ mất mát của cậu, do dự một lúc rồi nói: "Cậu có thể theo tôi về giảng bài cho tôi, buổi tối tôi sẽ đưa cậu về nhà."

Thang Thất Viên không chút do dự gật đầu: "Được."

Cậu lập tức đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc, giọng điệu khi nãy của Thịnh Sầm nghe có vẻ rất cấp bách, cậu không muốn lãng phí thời gian của Thịnh Sầm.

Thịnh Sầm đứng bên cạnh cạnh, không nhịn được đưa tay ra nhéo vành tai cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Cậu không sợ bị tôi lừa sao?"

"Cậu sẽ lừa mình sao?" Thang Thất Viên không để tâm hỏi hắn.

Thịnh Sầm mím môi nói: "Không đâu."

Thang Thất Viên mím môi cười, sau đó đeo cặp lên lưng rồi nói, "Mình chỉ biết là mình nhìn người rất chuẩn, bạn học Thịnh thật sự là một bạn học tốt, bây giờ chúng ta đi thôi."

Thịnh Sầm không kìm được, lại đưa tay ra nhéo vàng tai mềm mại của Thang Thất Viên.

Lúc Thang Thất Viên đi theo Thịnh Sầm đến cung điện, cậu mới nhận ra "nhà" mà Thịnh Sầm nói là cung điện uy phong bất khả xâm phạm của Đế quốc, trước kia cậu chỉ đi ngang qua nơi này, chưa bao giờ đi vào.

Cậu há miệng nhìn cung điện nguy nga lộng lẫy, đưa tay chỉnh lại quần áo, hỏi: "Mình mặc đồng phục đi vào thì có phải có chút không phù hợp với lễ nghi không?"

"Không có nhiều quy củ như vậy đâu." Thịnh Sầm túm cái quai đeo cặp của cậu xách đi về phía trước.

Thang Thất Viên đoạt lại quai đeo cặp của mình về tay, quai đeo cặp của cậu có chút dài, Thịnh Sầm luôn thích cầm dây đeo cặp của cậu rồi kéo vào tay hắn.

Cậu nhìn chung quanh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu tới cung điện, trong mắt cậu không khỏi cảm thấy có chút mới lạ.

"Cảm thấy nơi này thế nào?" Thịnh Sầm nhìn cậu, vừa đi vừa hỏi, các nhân viên an ninh nhìn thấy hắn đều cúi đầu hành lễ.

Thang Thất Viên nghĩ, nhận xét thẳng thắn: "Xinh đẹp, nguy nga, xa hoa... nhưng lại có chút quạnh quẽ, trông không giống nơi để người ở."

Thịnh Sầm cong môi, không để ý nói: "Cậu nói rất đúng, người sống ở đây đúng thật không phải là người."

Hắn nhìn phía trước, dừng chân, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại.

Thang Thất Viên theo tầm mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên trạc tuổi Thịnh Sầm đang đi chậm như rùa tới, dáng người thiếu niên kia gầy gò, khuôn mặt tối tăm, hắn ta cũng mặc đồng phục, nhưng không phải đồng phục của cấp ba Hoàng Hàm.

Người nọ nhìn thấy Thịnh Sầm, lười biếng nở nụ cười, đút hai tay vào túi, cà lơ phất phơ nói: "Nhị hoàng tử, đã lâu không gặp."

Thịnh Sầm lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt nhìn hắn ta không rời tiếp tục đi ngang qua hắn.

Khóe miệng thiếu niên trầm xuống, âm trầm nói: "Lâu rồi không gặp, Nhị hoàng tử vẫn không coi ai ra gì giống như trước đây."

Thang Thất Viên bất giác nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn ta, Thang Thất Viên luôn cảm thấy giọng điệu khi nói chuyện của hắn ta giống như rắn độc vậy, khiến người ta nghe xong cảm thấy không thoải mái, cũng không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.

"Có điều..." Thiếu niên chuyển chủ đề, khẽ cười: "So với mày, tính tình của Đại hoàng tử tốt hơn nhiều, tuy chân hắn bị què, mãi mãi phải ngửa đầu để nhìn thấy tao, nhưng mỗi lần cha lệnh cho tao đến gặp hắn, hắn cũng không thể đuổi tao đi, còn phải nhờ người bưng trà rót nước cho tao, ồ, còn cả mẹ mày nữa, Hạ hoàng hậu tôn quý của chúng ta, trong lòng bà ta rõ ràng ghét tao muốn chết, nhưng lại vì mệnh lệnh của bệ hạ, không thể ngăn tao ra vào Lan cung..."

Thang Thất Viên còn chưa kịp phản ứng Thịnh Sầm đã quay người lại, một tay túm cổ áo thiếu niên kia, hung hăng đè hắn vào tường, vẻ mặt tàn nhẫn trầm giọng nói: "Thịnh Liên, mày còn dám đi tìm anh trai và mẹ tao gây phiền phức, là muốn tao đạp mày xuống tầng hay sao?"

Sắc mặt Thịnh Liên nhất thời trở nên khó coi, giọng điệu lạnh lùng, nói: "Năm đó tao mới chỉ nói một câu anh mày là người què thôi mà mày đã đạp tao xuống tầng, nhưng vậy thì sao?"

Hắn cười lạnh: "Tao thoải mái ở bệnh viện hai tháng, mày bị cha nhốt lại, mẹ và anh trai mày bị cha mắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng là ông ngoại mày vội vàng tới cầu tình giúp mày, tự nguyện từ bỏ một số quyền lợi của mình, cha mới thả mày."

Hắn ta kiêu ngạo hếch cằm, nhìn Thịnh Sầm nói: "Mày cũng không biết nghĩ thoáng lên, cho dù tao không bảo anh của mày là người què, thì nó có thể đứng lên được sao? Nó chính là người què, cả đời đều là người què."

Trên trán Thịnh Sầm nổi gân xanh, mỗi lần Thịnh Liên nói một cậu, vẻ mặt của hắn càng trở nên khó coi hơn, một tay hắn tóm cổ Thịnh Liên, nắm tay muốn đấm vào mặt Thịnh Liên, nhưng nắm đấm của hắn lại dừng lại ở khoảng cách cách má Thịnh Liên chỉ một centimet.

Đôi tay của hắn nắm chặt, trong mắt là tơ máu đỏ ngầu, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.

Thang Thất Viên vốn đang im lặng đứng bên cạnh hắn đột nhiên bước tới, giữ chặt cánh tay của Thịnh Sầm rồi nói: "Đã đến giờ làm bài tập về nhà rồi."

Thịnh Liên không thể tưởng tượng nổi mở lớn hai mắt, nếu không phải hắn ta còn đang bị Thịnh Sầm bóp cổ, nói không ra hơi, thật sự hắn cũng muốn hỏi Thang Thất Viên có phải không muốn sống nữa hay không, lúc này còn muốn Thịnh Sầm làm bài tập.

Ánh mắt Thịnh Sầm giật giật, cứng ngắc người quay đầu lại nhìn về phía Thang Thất Viên

Bàn tay đang nắm lấy tay hắn của Thang Thất Viên hơi dùng sức, một đôi mắt thuần khiết đang nhìn hắn không chớp mắt.

Yết hầu Thịnh Sầm chuyển động, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi buông lỏng cổ áo Thịnh Liên ra, hắn không thể đánh Thịnh Liên ở trong đây, nếu không mẹ và anh trai hắn sẽ lại bị liên lụy.

Hắn thả lỏng sức lực, nắm tay Thang Thất Viên, không quay lại nhìn Thịnh , trực tiếp mang Thang Thất Viên đi về phía trước.

Thịnh Liên ôm cổ, kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Sầm, Thịnh Sầm thật sự buông tay, Thịnh Sâm thế mà thật sự bỏ qua cho hắn chỉ vì lời nói của người này?

Hắn hít sâu vài cái, không cam lòng nhìn bóng lưng bọn họ, lại khiêu khích hét lên: "Nhị hoàng tử Thịnh Sầm, mày sẽ không thật sự đi làm bài tập đấy chứ? Mày thật đúng là một học sinh ngoan ngoãn, nhưng mà tao nhớ rõ lần trước mày kiểm tra chỉ được 0 điểm thôi phải không?"

Lần này Thịnh Sầm không có động tĩnh, giống như không nghe thấy hắn nói gì, tiếp tục đi về phía trước, Thang Thất Viên lại đột nhiên dừng chân, buông tay hắn ra, giận dữ quay trở lại.

Thang Thất Viên dừng lại trước mặt Thịnh Liên, nhìn hắn hỏi lại: "Là học sinh, làm bài tập về nhà có gì sai sao? Ngược lại là cậu đây, lúc cậu đi học có nghe giảng kỹ càng không, chẳng lẽ thầy cô không nói cho cậu sao, đối với người lớn hơn mình, phải biết kính trọng, đối với bệ hạ và hoàng hậu, phải biết tôn trọng, mấy chuyện này cậu đây không biết sao, hay là do cậu quá đần độn cho nên không hiểu? Hạ hoàng hậu là hoàng hậu của đế quốc, sau khi bà trở thành hoàng hậu, những năm gần đây vẫn chuyên tâm đi làm từ thiện, giúp đỡ rất nhiều người nghèo khổ, cống hiến rất nhiều cho đế quốc. Tất cả mọi người đều rất tôn trọng bà, cho nên cậu với tư cách là thành viên của đế quốc, xin cậu cũng nên tôn trọng bà, về phần Đại hoàng tử và Nhị hoàng Tử, bọn họ đều là hoàng tử danh chính ngôn thuận, có thân phận tôn quý, tôi mặc kệ cậu có thân phận gì, tôi vừa mới nghe thấy cậu bất kính với hai hoàng tử, mời cậu hãy xin lỗi!"

Thịnh Liên tức giận hừ lạnh: "Tao xin lỗi? Mày có biết tao là ai không? Thân phận của bọn nó tôn quý? Ha... Thân phận của tao cũng rất tôn quý!"

Thang Thất Viên không chút sợ hãi nhìn hắn: "Thân phận của cậu có tôn quý bằng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử không? Nếu không, vậy thì mời cậu xin lỗi ngay lập tức, nếu không hiện tại tôi sẽ đi trình báo cho bệ hạ, tôi rất muốn nhìn xem lần này bệ hạ sẽ phạt ai?"

Hắn là con ngoài giá thú, đương nhiên không tôn quý bằng bọn họ... Thịnh Liên liền nghẹn họng.

Hắn không nhìn ra Thang Thất Viên thực sự không biết thân phận của hắn hay chỉ đang giả ngu, trong khoảng thời gian ngắn cơn tức giận bốc lên trong lồng ngực, ánh mắt nhìn Thang Thất Viên càng u ám hơn, "Mày cho rằng mày muốn nhìn thấy bệ hạ, thì có thể nhìn thấy bệ hạ sao?"

"Nếu không nhìn thấy ngài, tôi sẽ nói cho cha tôi biết, nếu cha tôi không nhìn thấy, tôi sẽ đi nói cho phóng viên biết, sẽ luôn có biện pháp để bệ hạ biết."

Vẻ mặt Thịnh Liên tối sầm, sau khi nhìn Thang Thất Viên một hồi lâu, bỗng nhiên nhìn sang Thịnh Sầm cười lạnh một tiếng: "Nhị hoàng tử cũng thật lợi hại, để cho một tên Omega phải ra mặt giúp, ha... Được, rất xin lỗi, tao xin lỗi, được rồi chứ?"

Hắn nói xong nhìn Thang Thất Viên đầy nham hiểm, xoay người rời đi, thân phận của hắn ta xấu hổ, nếu Thịnh Sầm chủ động khiêu khích, hắn có thể khiến bệ hạ ra mặt giúp hắn, nhưng nếu là hắn chủ động khiêu khích, chuyện này truyền ra ngoài, ngay cả bệ hạ cũng không thể bảo vệ cho hắn.

Lửa giận trong mắt hắn dâng trào, lần này nếu không phải do tên Omega đầy chướng mắt này, hắn ta nhất định sẽ có cách để chọc giận Thịnh Sầm, cũng tranh thủ cơ hội chia rẽ quan hệ của Bệ hạ và Thịnh Sầm, còn có thể phá hủy hình ảnh của Thịnh Sầm trong mắt các quan chức, giống như cách hắn ta thường xuyên làm trước đây.

Tên phế phẩm Thịnh Tích bị què chân, căn bản không tạo thành sự uy hiếp nào, chỉ có tên Thịnh Sầm này, từ đầu đến cuối là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cho việc kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn.

Thịnh Sầm không để ý sự khiêu khích trong lời nói của Thịnh Liên, ánh mắt hắn vừa phức tạp vừa kinh ngạc nhìn Thang Thất Viên, hắn không biết rằng mọt sách con còn có thể tức giận như vậy, cũng không biết mọt sách con này lúc mắng người lại lợi hại như vậy.

"Cậu thật sự không biết cậu ta là ai sao?" Thịnh Sầm hỏi.

Cơn giận trong mắt Thang Thất Viên vẫn còn sót lại chưa tiêu, ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm, tức giận quay người trở lại, bình thản nói: "Biết mà, không phải là em trai của cậu sao?"

Thịnh Liên, em trai của Thịnh Sầm, là đứa con ngoài giá thú của phu nhân Trăn Vi và Bệ hạ sinh trong lúc Hạ hoàng hậu mang thai, đây là bí mật mà gần như tất cả mọi người ở Đế quốc đều biết.

"... Cậu biết mà còn nói cậu ta như vậy?" Thịnh Sầm không khỏi vui vẻ nở nụ cười.

Thang Thất Viên kéo cặp sách chỉnh lại, "Bởi vì cậu ta thật sự rất đáng ghét!"

Nụ cười trên mặt Thịnh Sầm không khỏi càng lớn hơn, hình như mọt sách con cũng không hề ngốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro