Yên Ảnh Như Họa ( Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Viên Kẹo Đường

Thời gian qua bao lâu, ta từ từ tỉnh lại. Xuất hiện trong tầm nhìn ta một gian phòng quen thuộc , đầu đau nhức gượng sức ngồi dậy , ta liền tự hỏi tại sao ta lại trong gian phòng sư phụ. Mọi câu trả lời có lẽ đều chỉ có thể tìm đến nàng giải đáp.

Chợt cánh cửa bên ngoài mở , một trận gió luồn vào thổi bay tầng bụi , mái tóc dài ngang lưng , kiện y phiêu bồng , bóng dáng quen thuộc bước vào . Đem cửa đóng lại , thong thả hướng đến bên giường.

" sư .....phụ.." ta thanh âm yếu ớt khẽ kêu , cuối cùng thì ta có thể gọi người rồi , ta có thể chân chính kêu sư phụ rồi .

" tiểu bạch long ngươi cuối cùng cũng liền tu đến hóa hình người rồi . Liền rất hảo , không ngờ tiểu bạch long ngươi rất tiến bộ a.''

ta ngồi dậy hướng người cung kính " Sư phụ ..." ta chưa kịp dứt lời dàng liền đỡ lấy ta an ổn mà nằm xuống . Nhẹ giọng nói " Tiểu bạch long ngươi lúc tu luyện không may bị nội thương , hiện tại hảo nghỉ dưỡng không cần để ý cái kia lễ nghi."

" nào , liền đem thuốc uống ." tay biến ra một lọ thuốc ngân sắc liền nhanh chóng cấp ta tới .Có lẽ đây là hảo niềm hạnh phúc khi ta thành nhân người liền vẫn đối với ta ôn nhu như cũ.Nhận thấy ánh mắt ta để tại người nàng liền cấp ta nói thêm

" Đây là hồi hoàn đơn , sẽ giúp ngươi nội thương mau chóng bình phục , cùng giúp ngươi bổ trợ tăng cấp tu vi."nàng vẫn ôn như thường lệ bồi ta.

Ta ngoan ngoãn nghe nàng đem viên thuốc đó nuốt xuống , quả thực tiểu bạch long ta rất ghét thuốc , mùi vị thật đắng , vốn không thể so sánh với kẹo đường sư phụ thường đem tới.

Ta khẽ nhăn mặt " đắng a". Nàng nhìn ta mỉm cười , tâm can vô tình nảy nở một mầm chồi non" Được rồi tiểu bạch long , ngươi lại muốn kẹo a". Không ngoài ta dự kiến nàng liền lấy ra một bọc kẹo .

Ta vui sướng đến nhảy nhót quanh giường , đem viên kẹo nhỏ ăn, mùi vị quả là tuyệt mỹ a. " hảo ngon a, sư phụ người có muốn ăn thử một viên không? rất ngon đó"Ta lấy ra một viên đưa tới trước sư phụ .

Nàng nhìn ta cười mà lắc đầu " Ngươi xem, chỉ vì một túi kẹo liền đã như vậy phi thường vui vẻ , ngươi a ....một tiểu hài tử thân xác đại !".

Sư phụ nói đúng ta vốn vẫn chỉ là một tiểu hài tử , ta thích kẹo đường nhưng vốn ta thích nó không phải vì nó ngọt mà là vì người đưa tới là nàng. Sư phụ tâm ý này ....ta phải làm sao đây?

Ta vui vẻ cười " Sư phụ như vậy ta có thể hay không mãi làm tiểu hài tử bên cạnh người? ta muốn là mãi mãi về sau bên người bầu bạn a, đông tới vì người khoác thêm áo ấm, hạ sang cùng người du ngoạn Thanh Sơn , Thu đến cùng nhau ngắm cảnh rừng lá rụng , mãi mãi không tách rời..."Có thể nàng đối với ta hiện tại đều chỉ là lời nói một tiểu hài tử , nhưng đây là ta một mảnh chân tâm...

Nhẹ nhàng nâng thủ xoa đầu ta " hảo a , Tiểu bạch long ngươi cũng đã thành nhân vậy cũng đến lúc cần có một cái tên a". Đối với ta khi đó cũng chỉ là một tiểu hài tử , lời nói không cố kỵ lại vô tình đem mầm non trong lòng ta trưởng .

" Ngươi là một tiểu bạch long, lại hảo đồ ngọt hay sau này gọi ngươi là Bạch Đường Đường, ngươi thấy thế nào a"

" Đường Đường....tên hảo hay a, ta tên là Đường Đường, ta có tên rồi a". Ta vui mừng hét lớn .

" Đường Đường...." Nàng thanh âm nhu noãn êm ái khẽ gọi.

Ta phi thường vui vẻ nhìn nàng gật đầu, ta ước giây phút này mãi mãi dừng lại , một chút ngọt ngào để ta tham luyến níu giữ.Ta nghe ngồi xuống cạnh nàng, vẫn giống như trước một tiểu hài tử dựa đầu vào chân nàng . Đôi bàn tay mềm mại xoa xoa đầu , nhanh chóng đưa ta chìm vô mộng cảnh.

Rất nhiều năm sau đó....

Mười dặm hoa đào , mười dặm hoang tàn đổ nát . Mờ nhạt lưu lại bóng dáng hai người trước tiểu đình . Tiểu hài tử năm nào sớm trở thành thiếu niên dung mạo phiêu dật , tài khí ngút trời , nhưng tâm tình ngây ngô thuở nhỏ chưa từng thay đổi.

10 năm ta thầm tương tư nàng , 10 năm ta dành tình cảm chân thành bên cạnh nàng phụng bồi , 10 năm ta chờ đợi nàng , chờ một lời yêu mãi mãi không thể thành lời . Đợi chờ vào một tình cảm mong manh sau cuối tổn thương đến đau lòng , tâm lạnh ngắt hoang tàn .Chôn mình trong vũng bùn nhơ nháp khó gột rửa

Mười dặm hoa đào kia trong lòng nàng vốn dĩ chưa từng có ta xuất hiện.Ta Cũng không có cách nào đặt chân tới.Ái Mộ nàng nhiều năm như vậy nhưng ta lại chả bằng một kẻ tưởng chừng 10 năm không tồn tại , mang danh biểu ca nàng - vị hôn phu mất tích trong lễ thành thân của nàng. Hắn rời bỏ nàng , nàng cam tâm tình nguyện đợi chờ , vậy còn ta thì sao sư phụ ? Lẽ nào tình cảm của ta không đủ để làm nàng cảm động , không đủ để nàng cho ta một vị trí nhỏ trong tim sao?

- Sư Phụ ! Hắn tổn thương nàng , ta luôn bên cạnh nàng vì nàng đòi công đạo . Nhưng tại sao ? Một cơ hội mong manh nàng cũng không muốn cho ta?

- Sư Phụ ! Nếu ta chết ....nàng sẽ sống hạnh phúc chứ?

- Sư phụ! Bạch Đường Đường.....yêu người!

Câu chuyện tình yêu nào đâu phải cứ cố gắng , cứ hi sinh bản thân mình đến cuối cùng đều nhận lại một kết quả đẹp . Mà có đôi lúc , một người vì một ai đó âm thầm chịu đựng , lặng lẽ gánh vác giông tố nguy hiểm , lặng lẽ yêu thương , lặng lẽ chờ đợi . Lặng lẽ trao đi tình cảm chân thành đều sẽ có thể nhận lại điều xứng đáng . Yêu một người đối với Bạch Đường Đường chính là nhẹ nhàng mong manh đơn thuần như vậy , ẩn nhẫn chờ đợi , ẩn nhẫn cam chịu , mong chờ một lời yêu từ sư phụ . Yêu nàng hắn chưa bao giờ buông bỏ , bảo vệ nàng an vui mỗi ngày hắn đều coi là trọng trách bản thân không ngừng phải hoàn thành mỗi lúc tốt đẹp.

Đã từng có ai si ngốc như hắn , yêu nàng hi sinh cho nàng , bảo vệ nàng mặc tất cả thế giới đều quay lại với hắn , mặc nàng điên cuồng tàn phá hắn nhưng hắn chưa từng hối hận . Bạch Đường Đường nàng ấy rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến hắn điên cuồng bất chấp như vậy?bảo hộ nàng , yêu thương nàng như bao bọc lấy đoá hoa hồng xinh đẹp , càng ôm chặt gai nhọn đâm càng đáng sợ . Bảo hộ nàng cho đến khi thân xác hắn hoang phế, mái tóc xanh bạc màu , tâm tình rét lạnh , đến cuối cùng để nàng ấy được hạnh phúc trọn vẹn . Hắn không ngần ngại móc tim mình trao cho nam tử nàng yêu , để hắn ta sẽ có thể thay hắn yêu nàng , mãi mãi một lòng với nàng.

- Sư Phụ ! Đường Đường phải rời đi rồi......nàng nhất định phải sống hạnh phúc . Nhất định phải hảo vui vẻ có biết không?

- Sư Phụ ! Nếu còn có kiếp sau.....yêu ta có được không?

- Sư phụ ! .....tạm biệt !

Ánh mắt hắn khép lại, cuối cùng cũng không còn nhìn tới được sư phụ nàng nữa rồi. Lúc này nàng nắm lấy đôi tay hắn đã lạnh ngắt, chạm nhẹ lên gương mặt hắn vẫn còn lưu lại lệ quang kia. Chạm đến nơi nồng ngực hắn đã trống rỗng , máu tươi ướt đẫm tà áo.

Nước mắt nàng rơi xuống, nàng khóc, nàng đau lòng nhưng hắn không dỗ nàng nữa rồi, nàng nhớ hắn, muốn cùng hắn trò chuyện, nhưng sao hắn lại nằm ngủ mãi rồi.Nàng muốn nói yêu hắn , hắn nhất định sẽ phải hạnh phúc đến nhảy cẫng ấy chứ. Tại sao nàng đã nói cả nghìn lần nàng yêu hắn, hắn vẫn không thèm động đậy nữa rồi.

Lời cuối khi hắn từ biệt là tiếng yêu .....nhiều năm sau lời cuối của hắn là lời tạm biệt đến đau lòng. Nhiều luyến tiếc nhiều khổ sở ....vì hắn từ nay về sau đều sẽ không thể bảo hộ nàng. Đều không thể trông thấy nụ cười của nàng hạnh phúc.Từ nay hắn sẽ phải mãi mãi quên đi nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro