Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là cái gì? Tiểu Miêu không biết, hắn chỉ nghĩ đến có thể cùng sống một chỗ với Vương Kha người mà mình thích từ nhỏ đến lớn, sẽ giống trong đồng thoại (chuyện cổ tích)vương tử và công chúa, khoái khoái lạc lạc vô ưu vô lự chung sống...

Nhưng mà thật sự cùng Vương Kha chung sống phát hiện ra rằng so với trong tưởng tượng nó khó hơn nhiều, kỳ thật Tiểu Miêu hắn vẫn rất tự ti, luôn cảm thấy mình là từ nơi phong nguyệt ra (ý nói Tiêu Dao đường), cảm thấy có chút không xứng với Vương Kha, sợ hãi Vương Kha ghét mình dơ bẩn...

Tiểu Miêu sợ hãi nhìn đến trong mắt của người mình thích hiện lên biểu tình chán ghét, cho nên hắn ở trước mặt Vương Kha vẫn thật cẩn thận, không dám biểu hiện ra mình yêu thích điều gì , việc gì cũng đều theo Vương Kha, mình thích bộ dáng Vương Kha che chở mình, cũng biết Vương Kha uể oải vì mình mà cùng người trong nhà cãi nhau sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, hắn biết Vương Kha kỳ thật cũng không chịu nổi, nếu bởi một hồi yêu đương này mà tất cả mọi người đều không sung sướng, không bằng buông tay...

Nhưng Tiểu Miêu không trách Vương Kha, ít nhất đó là Vương Kha ngày ngày đều cho hắn một giấc mộng đẹp, một giấc tốt đẹp mà ngắn ngủi, hiện tại tỉnh mộng, Tiểu Miêu cũng thanh tỉnh, thì ra tình yêu quanh co như vậy, dạo qua một vòng kỳ thật chính mình lại hai bàn tay trắng, thì ra tình yêu đúng là đả thương người như vậy...(Bạch thố thố: khổ thân Tiểu Miêu a~~~ Vương Kha chết tiệt....)

Tiểu Miêu tỉ mỉ dọn dẹp căn phòng nhỏ đáng yêu của hắn cùng Kương Kha qua một lần, quét tước phòng sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Sau đó thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình vào trong rương hành lý, làm xong Tiểu Miêu ngồi trong trong phòng khách đợi Vương Kha, nghĩ muốn cùng Vương Kha nói rõ ràng, thật sự nếu không yêu thương thì buông tay đi, mình không muốn bị thương tổn , lại càng không muốn từ miệng Vương Kha nói ra lời chia tay, cho dù muốn chia tay cũng là chính mình nói, đây là một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Nếu mấy năm nay Vương Kha cùng mình yêu chỉ là nhất thời, tuy rằng không nỡ, nhưng Tiểu Miêu không muốn luôn luôn Vương Kha ca ca ấm áp tựa như người nhà ở trong lòng mình biến thành người mình oán hận nhất, không bằng hiện tại buông tay, cầm được thì cũng buông được, để cho hắn trong lòng mình duy nhất chỉ có ký ức ấm áp, như vậy không bằng hiện tại nói rõ ràng, tuy rằng, tâm rất đau...Nước mắt không nghe lời chảy xuống...!

Tiểu Miêu cuộn mình ở trên ghế sa lon, úp mặt vào đầu gối, cảm thấy vẫn là một mình tốt hơn, một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình cười, một mình khóc, một mình ra ngoài, một mình gánh vác phí chữa bệnh của mẫu thân, có lẽ cô độc thật sự thích hợp với mình, nhưng mà bản thân làm sao bây giờ, đã thành thói quen , thói quen có Vương Kha ca ca bên cạnh, thói quen nghĩ về hắn, thói quen trong lòng có hắn. Nhưng mà hiện tại phải đem Vương Kha yêu thật sâu đậm ở trong lòng hung hăng móc ra, trái tim xuất hiện một khoảng trống, thật sự đau quá...

Tiểu Miêu lấy ra một điếu thuốc, đặt vào trong miệng dùng bật lửa đốt, rồi chậm rãi lấy ra , thật sự đã lâu cũng không có hút, từ khi chung sống cùng Vương Kha thì không còn lấy ra , bởi vì Vương Kha không thích mùi khói, mình liền cai thuốc lá, Vương Kha không thích mình cùng người của Tiêu Dao đường liên hệ, mình liền không còn lui tới nữa, Vương Kha thích màu lam, mình liền mỗi ngày đều mặc quần áo màu lam, Vương Kha không thích mình đi ra ngoài, mấy ngày này mình cũng rất ít đi ra ngoài... Chỉ cần Vương Kha thích cái gì mình cũng sẽ tận lực thực hiện.

Vì Vương Kha mình từ bỏ hết thảy những gì hắn không thích, dùng hết mọi biện pháp lấy lòng hắn, nhưng mà bây giờ vẫn mất đi hắn...

Tiểu Miêu ngồi ở trên ghế sa lon vẫn đợi cho đến đêm khuya, rốt cục nhìn thấy Vương Kha vẻ mặt mỏi mệt trở về, Tiểu Miêu đã nghĩ rất rõ ràng, nếu không thương thì tan đi, chính mình cũng là một nam nhân không cần phải thương hại ... Càng kéo dài mình thật sự cảm thấy càng đau.

Tiểu Miêu trước đem dép lê đưa cho Vương Kha, chờ Vương Kha ngồi xuống, thấy mình cũng không nhịn được , ngẩng đầu hàm chứa lệ nhìn Vương Kha lộn xộn nói năng; "Vương Kha ca ca chúng ta chia tay được không? Ta biết ngươi có người khác, nếu ngươi ghét bỏ ta ... Như vậy chúng ta chia tay được không? Nếu không thương ta... Ngươi yêu người khác, ta sẽ rời khỏi, ta muốn rời khỏi ngươi!"

Vương Kha nghe Tiểu Miêu nói có chút giật mình, cái gì cũng không nói, nước mắt chảy qua khuôn mặt thanh tú của hắn, nội tâm vô cùng thống khổ, cuống quít ôm cổ Tiểu Miêu rơi lệ đầy mặt tựa như sợ hãi trân bảo bị đánh mất nói; "Tiểu Miêu ngươi ở nói bậy cái gì! Ta không cần cùng ngươi chia tay, ngươi không được rời khỏi ta... Ta hiện tại chỉ có ngươi , nếu ngươi rời xa ta, ta thật sự sẽ chết! Tiểu Miêu! Ta yêu ngươi... "

"Nhưng mà ta cảm thấy ngươi không yêu ta ..." Tiểu Miêu ở trong lòng ngực Vương Kha nhưng lại ngửi mùi hương của nam nhân khác, trong nháy mắt, Tiểu Miêu cảm thấy có chút buồn bực.

"Vương Kha ngươi biết không? Ta phiền ! Ta muốn rời khỏi ngươi!" Tiểu Miêu đẩy Vương Kha ra kéo túi du lịch bên cạnh, hướng ngoài cửa đi. Vương Kha giữ chặt Tiểu Miêu lại, không cho hắn đi khỏi...

"Không được đi Tiểu Miêu, ta yêu ngươi, ngươi phải tin tưởng ta, ta làm hết thảy đều vì ngươi! Ngươi biết không Tiểu Miêu... Ngươi đi thì ta làm sao bây giờ!" Vương Kha nghẹn giọng nói,

Vương Kha ôm chặt lấy Tiểu Miêu, Tiểu Miêu muốn đẩy hắn ra, nhưng Vương Kha lại dùng sức lực của toàn thân kéo Tiểu Miêu đến phòng ngủ, ôm đến trên giường, đóng cửa, tắt đèn.

Vương Kha ngăn cản Tiểu Miêu, liều lĩnh xé y phục trên người Tiểu Miêu, hung hăng hôn lên môi Tiểu Miêu, lưỡi cùng lưỡi gắt gao quấn quanh cùng một chỗ...

Sau đó tựa mưa như trút nước hôn cổ mảnh khảnh của Tiểu Miêu, cẩn thận từ xương quai xanh cho đến trước ngực...

Tiểu Miêu thở hổn hển... Cùng Vương Kha kích động , hai người tứ chi gắt gao dây dưa cùng nhau, không có một tia khe hở, thân thể cùng thân thể hoàn toàn toàn toàn kết hợp với nhau...

Theo Vương Kha kịch liệt va chạm Tiểu Miêu cao thấp lắc lư , Tiểu Miêu híp mắt nhìn chìm đắm trong cao trào của Vương Kha, nhưng lại cảm thấy thật khổ sở, tuy rằng thân thể ở cùng một chỗ, nhưng trái tim cùng trái tim đã có chút xa rời , chính mình hoàn toàn không biết Vương Kha đang suy nghĩ cái gì .

Tiểu Miêu cảm thấy ngực giống như buồn phiền điều gì đó, màu đen đêm tối khiến cho ánh mắt mình không nhìn thấy rõ người mình vẫn yêu rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ gì...

Tiểu Miêu cảm thấy nam nhân ở trên người mình đột nhiên trở nên hảo xa lạ, giống như những vị khách mà mình tiếp trước kia không khác gì nhau, đều không thú vị, trong lúc làm tình quả nhiên phải yêu lẫn nhau mới có thể làm, không có tình yêu tựa như động vật giao phối, thật không có hứng thú...

Tiểu Miêu cảm thấy mấy năm nay mình thay đổi, Vương Kha cũng thay đổi, tất cả mọi người thay đổi, cũng không còn là bộ dạng của trẻ con, cũng không phải là tình cảm của lúc đó nữa , đã biết tình cảm cố chấp trong mấy năm nay có lẽ đã sớm theo thời gian từng chút, từng chút tiêu thất (biến mất)đến nỗi gần như không còn ...

Cảm thấy trái tim thật khổ sở, nhìn bộ dáng của Vương Kha cũng biết, Tiểu Miêu trong đầu không ngừng suy nghĩ về nam nhân tên là Phương Thần, hắn cũng cùng Vương Kha ca ca như vậy sao? Mây mưa thất thường như vậy, kết hợp, dây dưa sao?

Tiểu Miêu là một người rất rạch ròi, thích là thích, không thích là không thích, Tiểu Miêu mặc dù có qua rất nhiều nam nhân, nhưng nội tâm của hắn chính là nơi cố chấp cho rằng tình yêu là thánh khiết, chỉ có thể có hai người, không thể có người thứ ba xuất hiện, không thể chấp nhận những người khác, nếu xuất hiện người khác, cái thánh địa kia sẽ bị ô uế, không thuộc về mình nữa ...

Tiểu Miêu nhìn qua chỗ khác không muốn nhìn Vương Kha đang rong ruổi ở trên người mình, thản nhiên hỏi ; "Nam nhân kia là ai?"

"Nam nhân nào?" Vương Kha thở dốc hỏi.

"Cái người nam nhân tên Phương Thần!"

Vương Kha nghe được tên này thì lập tức ngừng lại, từ trên người Tiểu Miêu rời khỏi, cái gì cũng không nói, chính là ôm lấy Tiểu Miêu, đặt tay Tiểu Miêu ở trên ngực mình , để cho Tiểu Miêu cảm nhận tiếng tim đập không dừng của hắn, ở bên tai Tiểu Miêu nhẹ giọng nói; "Tiểu Miêu! Thực xin lỗi, xin tin tưởng ta..."

"Nhưng mà ta không muốn tin tưởng ngươi, ta muốn rời khỏi!" Tiểu Miêu không muốn nghe Vương Kha hoa ngôn xảo ngữ, muốn mình phải rời đi.

"Ngươi không được rời khỏi ta, nếu ngươi đi rồi ta thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng ! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta chết sao!" Vương Kha từ phía sau ôm chặt lấy Tiểu Miêu rít gào nói

Trong bóng đêm Tiểu Miêu tuy rằng nhìn không thấy bộ dạng của Vương Kha nhưng Tiểu Miêu cảm nhận được nước mắt của hắn, ở trong ắn tượng của Tiểu Miêu, Vương Kha là người dịu dàng như nước, chưa từng đối với mình rống qua như vậy .

Quay người lại ôm lấy Vương Kha nói; "Ngươi yêu ta còn hắn là..."

"Trong lòng ta chỉ có ngươi" Vương Kha kiên định nói.

"Vậy còn hắn! Cái người nam nhân tên Phương Thần... Ngươi thương hắn sao?" Tiểu Miêu ảm đạm nói.

"Ta yêu ngươi Tiểu Miêu, từ đầu đến giờ trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, chưa từng có nam nhân tên Phương Thần, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá!"Vương Kha chột dạ ôm Tiểu Miêu trong lòng ngực, quay mặt tựa vào trên vai Tiểu Miêu.

Vương Kha nhìn Tiểu Miêu trong lòng tan nát, hắn không muốn nói cho Tiểu Miêu, hắn sợ Tiểu Miêu khinh thường hắn, hắn không thể nói ra bản thân cùng cái tên Phương Thần lỗ mãng tàn bạo kia có giao dịch dơ bẩn như thế nào, hắn cùng người kia cho tới bây giờ đều không có tình yêu chỉ có giao dịch...

Tiểu Miêu ôm lấy Vương Kha nhưng trong lòng lại không tin tưởng lời nói của Vương Kha...

Ngày hôm sau, Vương Kha sáng sớm liền đi ra ngoài, một lát sau thì trở lại , từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ màu phấn hồng hình trái tim, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái nhẫn kim cương phi thường tinh xảo, dịu dàng đeo vào ngón tay Tiểu Miêu, sau đó quỳ trên mặt đất kéo tay Tiểu Miêu thâm tình nói; "Tiểu Miêu, ta yêu ngươi! Chúng ta đính hôn trước được không! Chờ hết thảy ổn định chúng ta ra nước ngoài kết hôn!"

Tiểu Miêu nhìn Vương Kha quỳ trên mặt đất, hắn gật đầu đáp ứng, mặc dù chấp nhận lời cầu hôn của Vương Kha, nhưng Tiểu Miêu luôn cảm thấy hạnh phúc hiện tại của mình tựa như bọt biển chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan, tuy rằng hắn từ nhỏ đã mơ ước được gả cho Vương Kha, hiện tại rốt cục mộng đẹp trở thành sự thật ...

Tiểu Miêu nhìn ngón tay đang đeo chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, nghĩ muốn tin tưởng Vương Kha một lần nữa, muốn làm một kẻ ngốc cố chấp tự lừa dối bản thân mình vẫn yêu người đó sâu đậm, cho dù là cố chấp say đắm, cũng nguyện ý dứt khoát cố chấp say đắm này...

Nhưng bên cạnh Tiểu Miêu không có ai để cho hắn tâm sự, hắn chỉ có thể mình một mình chịu đựng, cảm giác bây giờ của hắn chính là một nửa là ngọn lửa một nửa là băng giá trên biển đang đấu tranh lẫn nhau, Tiểu Miêu nghĩ tới người tên Tôn Ngữ ấm áp tựa như thái dương.

Hắn tới Tiêu Dao đường muốn tìm Tiêu Mặc để hỏi địa chỉ Tôn Ngữ, mặc kệ thế nào hắn nhất định phải để cho Tôn Ngữ có thể nhìn thấy mình hạnh phúc , muốn Tôn Ngữ là người làm chứng cho cuộc đính hôn này, bởi vì Tôn Ngữ là người mà mình thích nhất, cũng là người duy nhất đối đãi với mình thật tình...

"Tiêu quản lí quấy rầy ! Ta là Tiểu Miêu!" Tiểu Miêu nhẹ nhàng gõ cửa,

"Mời vào..."

Vừa vào cửa Tiểu Miêu sợ ngây người phát hiện vài ngày chưa tới văn phòng của Tiêu Mặc, văn phòng quả thực biến thành biển hoa, tất cả các bó hoa đều là hoa hồng, Tiểu Miêu thiếu chút nữa tưởng mình đi nhầm tới vườn hoa hồng,

"Tiểu Miêu ngươi đến đây tìm ta có việc gì không?"

"Tiêu quản lí quấy rầy rồi, ta muốn hỏi một chút địa chỉ của đại thúc, ta sắp đính hôn ! Muốn đại thúc làm nhân chứng cho cuộc đính hôn này..."

"Tiểu Miêu, ta chúc mừng ngươi, ta... Tiêu Mặc còn chưa nói hết đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang , hắn phi thường căm tức, nhìn cũng không nhìn qua di động, liền trực tiếp ngắt máy , bởi vì hắn biết nhất định là Trương Cuồng gọi tới!

"Tiểu Miêu đại thúc hiện tại ở trong nhà Trương tổng tài giúp việc, tý nữa ta chở ngươi đi!" Tiêu Mặc nhìn Tiểu Miêu nói.

Lại nói tới Tiêu Mặc mấy ngày nay nhịn không được luôn gọi tới cái di động mà hắn đưa cho Tôn Ngữ nhưng số điện thoại luôn không có ai trả lời, hắn thật sự rất muốn đi tìm Tôn Ngữ nhưng đối mặt với Trương Phong Dương cường đại chính mình thực sự bất đắc dĩ, rốt cuộc vì lí do này mà gạt bỏ.

Điện thoại lại vang lên, Tiêu Mặc bạo phát hắn không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại hung tợn nói; "Uy! Là Trương Cuồng sao! Không cần gọi điện thoại cho ta ! Nếu gọi điện thoại tới nữa ta sẽ đem cái điện thoại này đập !" Nhưng mà từ bên điện thoại kia truyền đến một âm thanh của nữ nhân "Xin hỏi có phải là Tôn Ngữ, Tôn đại thúc không?

"Không! Ta không phải Tôn Ngữ, ngươi là? " Tiêu Mặc kỳ quái hỏi

"Như vậy xin hỏi ngươi là gì của người đó?"

"Ta là Tiêu Mặc, là bằng hữu của Tôn Ngữ! Ngươi tìm hắn có chuyện gì không?"

"Xin chào! Ta là người chăm sóc đứa nhỏ của Tôn đại thúc, Tôn đại thúc để lại cho ta số điện thoại nếu không liên lạc được với hắn, chỉ có số điện thoại này có thể gọi được, Tôn Phỉ Nhi trái tim bị tắc nghẽn , hiện tại đang ở phòng cấp cứu , làm phiền ngươi, ngươi nói cho hắn biết bảo cho hắn lập tức đến bệnh viện một chút..."

Tôn Ngữ chờ Trương Phong Dương sau khi ra khỏi cửa, liền vội vàng từ trong chuồng ôm Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch vừa nhìn thấy Tôn Ngữ liền meo meo meo meo kêu, nhắm thẳng trong lòng ngực Tôn Ngữ chui vào, không ngừng vui mừng dùng đầu cọ Tôn Ngữ, hướng Tôn Ngữ thể hiện.

Tôn Ngữ thích sờ sờ cái đầu nhỏ vặn vẹo của con mèo nhỏ, bắt nó thả tới trên sàn nhà, từ tủ lạnh lấy sữa ra đổ vào trong cái đĩa nhỏ, đặt trước mặt Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch nhưng không uống, lại gục đầu trên vai Tôn Ngữ, vươn đầu lưỡi nho nhỏ phấn hồng liếm liếm miệng Tôn Ngữ, mở hai mắt thật to, nghiêng đầu nhìn Tôn Ngữ, giống như đang nói chủ nhân ngươi cũng ăn nha!

Tôn Ngữ cảm thấy buồn cười bế Tiểu Bạch xuống dưới, sờ sờ đầu nó nói: "Tiểu Bạch ta ăn rồi, ngươi nhanh ăn đi!" Tiểu Bạch nhìn nhìn Tôn Ngữ liền cúi đầu không ngừng liếm liễm sữa trong cái đĩa nhỏ...

"Tiểu Bạch ngươi hảo ngoan nha!" Trên cổ Tôn Ngữ lộ ra cẩu liên (xích chó) thật dài, yêu quý vuốt ve Tiểu Bạch lông xù đang vùi đầu uống sữa.

Tiểu Bạch ngẩng đầu, trên mặt nó tất cả đều bị sữa làm ướt, lông loạn thất bát tao đều dính thành một khối, giống như một con mèo rơi vào nước làm cho người ta muốn cười, ngơ ngác nhìn nhìn Tôn Ngữ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục háo ăn.

"Ngươi này tham ăn giống quỷ hệt như của Tiểu Phỉ Nhi của ta!" Tôn Ngữ sờ sờ mặt mèo ướt sũng của Tiểu Bạch.

Tôn Ngữ nhớ rõ Tiểu Phỉ Nhi thích nhất ăn kem ly! Nhưng tim nó không thể chịu được kích thích của món ăn lạnh như băng, tuy rằng muốn ăn cũng không thể ăn nhiều hơn nữa lúc đó mình cũng hầu như không có dư thừa tiền, thấy bộ dáng nó nuốt nước miếng nhìn tiểu bằng hữu khác ăn kem ly, cảm thấy tâm hảo đau, Tôn Ngữ không đành lòng, liền mua cho Tiểu Phỉ Nhi một cái, bộ dáng nó ăn như hổ đói giống Tiểu Bạch y như đúc!

Mặc dù mình nói lần sau ba ba lại cho mua Tiểu Phỉ Nhi, nhưng thời gian lâu như vậy đã không gặp nó chính mình thật sự nhớ nó quá! Mặc kệ như thế nào, mình phải chuẩn bị cùng Trương Phong Dương thương lượng một chút, bảo hắn cho mình đi thăm Tiểu Phỉ Nhi, nhớ rõ lần trước mình gọi điện thoại, Tiểu Phỉ Nhi bởi vì mình luôn không đến thăm nó, mà tức giận, cũng không muốn cùng mình nói chuyện, nói như vậy mình cũng phải đi dỗ dành nó nha! Cũng không biết Tiểu Phỉ Nhi thế nào!

Tiêu Mặc mang theo Tiểu Miêu lái xe như bay, đi tới biệt thự bên bờ biển của Trương Phong Dương, tới cửa rồi lại phát hiện cổng sắt lớn đóng chặt còn dùng một ổ khóa thật to, khóa rất nghiêm kín,

"Tiêu quản lí, đại thúc không có ở đây sao!" Tiểu Miêu nhìn ổ khóa thật to ở cổng bị khóa, có chút lo lắng hỏi.

"Việc này..." Tiêu Mặc cũng không biết Tôn Ngữ có phải ở cái biệt thự này hay không, nhưng mà Tôn Ngữ không ở trong này thì còn có thể ở nơi nào! Hắn có chút sốt ruột, chỉ có thể không ngừng ấn cái nút chuông bên cạnh cổng.

"Leng keng... Leng keng..." Chuông cửa vội vàng xao động, cắt ngang trầm tư của Tôn Ngữ, con mèo nhỏ bị tiếng chuông cửa dọa, thân thể nho nhỏ có chút phát run, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, không có việc gì, không phải sợ! Tôn Ngữ trấn an sờ sờ Tiểu Bạch, vội vàng ôm lấy nó bỏ vào trong chuồng, lấy tay để gần miệng, ý bảo Tiểu Bạch không được lên tiếng.

"Xin hỏi ngươi tìm ai?" Tôn Ngữ đứng dậy đi đến bên cạnh cửa chính bởi vì thiết liên không đủ dài, hắn chỉ có thể tận lực vất vả lếch tới điện thoại chuông cửa, cầm lên nhẹ giọng hỏi.

"Đại thúc là ngươi sao! Thật tốt quá, ngươi ở đây, ta là Tiêu Mặc ta tìm ngươi có chuyện!" Tiêu Mặc nghe được thanh âm của Tôn Ngữ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống đất, vui vẻ nói.

"Đại thúc còn nhớ ta Tiểu Miêu..." Tiểu Miêu lần lượt bên cạnh Tiêu Mặc nhân cơ hội nói.

"Tiêu Mặc, Tiểu Miêu các ngươi sao lại đến đây! Đã xảy ra chuyện gì sao!" Tôn Ngữ cầm điện thoại chuông cửa, cảm thấy Tiêu Mặc cùng Tiểu Miêu bọn họ đi tìm mình rất kỳ quái.

"Đại thúc mở cửa nhanh lên! Chúng ta có chuyện trọng yếu tìm ngươi, mở cửa nhanh lên nha!" Tiêu Mặc lo lắng nói.

"Nhưng mà, ta mở không được Trương Phong Dương khóa ta, ta ra không được, cửa cũng đẩy không ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tôn Ngữ nhìn thiết liên trên cổ mình bất đắc dĩ hỏi.

"Đại thúc ta nói với ngươi chuyện này, ngươi không được gấp gáp nha, chính là vừa rồi nữ y tá của ngươi gọi điện thoại cho ta nói, con gái của ngươi Tiểu Phỉ Nhi bệnh biến chứng tim tắc nghẽn, bệnh tình tăng thêm, hiện tại đang ở trong phòng cấp cứu! Bảo ngươi phải nhanh đến xem nha! Tiêu Mặc lo lắng nói.

"A! Tiêu Mặc, ngươi nói cái gì?"Tôn Ngữ sau khi nghe được lời nói của Tiêu Mặc, có chút không tin vào lỗ tai của mình, Tiểu Phỉ Nhi bệnh tình tăng thêm, tại sao có thể như vậy, nhớ rõ mình lúc rời khỏi, Tiểu Phỉ Nhi hoàn toàn ổn, thân thể đều khôi phục không tồi, như vậy sao lại bệnh tình tăng thêm nha! Tôn Ngữ cảm thấy lòng như dao cắt.

Nhưng mà làm sao bây giờ, ta muốn đi ra ngoài, ta muốn mau đến xem Tiểu Phỉ Nhi, Tiểu Phỉ Nhi của ta thế nào! Tôn Ngữ khẩn cấp giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Đại thúc không nên gấp gáp! Không cần gấp... Có ta Tiêu Mặc ở đây." Tiêu Mặc nghe được thanh âm Tôn Ngữ trong chuông cửa nôn nóng bất an, lo lắng an ủi

.

"Ta... Làm sao bây giờ... Trương Phong Dương khóa ta ra không được nha!" Tôn Ngữ đối với điện thoại chuông cửa bất lực kêu to. Tôn Ngữ dùng hết khí lực toàn thân lôi kéo thiết liên trên cổ, thiết liên bởi vì bị kéo mà phát ra tiếng ma sát leng keng nhưng vô luận cổ Tôn Ngữ gần như muốn chặt đứt, kéo đi kéo lại không ngừng, Tôn Ngữ cũng không thể thoát ra trói buộc trên cổ.

Làm sao bây giờ...

"Đại thúc, ngươi chờ một chút ta, ta lập tức tiến vào giúp ngươi!" Tiêu Mặc đối với chuông cửa nói, trấn an Tôn Ngữ, hắn nhìn tường viện cao cao, xoay người nhìn Tiểu Miêu cũng lo lắng như mình nói; "Tiểu Miêu ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi mua cái thang cuốn (thang có tay vặn), chúng ta từ tường đi vào đem đại thúc ra!"

"Ân..." Tiểu Miêu lo lắng buồn bã gật gật đầu.

Tiêu Mặc lái xe đến siêu thị gần biệt thự Trương Phong Dương, tại đây mua một cái thang cuốn có thể co duỗi, lấy tốc độ nhanh nhất trở về,

Tiêu Mặc cùng Tiểu Miêu dọc theo cái thang thật vất vả từ tường vào sân, lại phát hiện cửa vào nhà cũng khóa, bất đắc dĩ chỉ có thể từ sau cửa sổ đi vào trong nhà...

Chính là vừa vào trong nhà Tiêu Mặc cũng có chút quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, chỉ thấy Tôn Ngữ bị một cái thiết liên thô thô giống như khóa cẩu, ngồi dưới đất không ngừng kéo thiết liên trên cổ của mình, Tiêu Mặc tâm tính hảo đau, Trương Phong Dương như thế nào có thể làm như vậy!

"Đại thúc ngươi tại sao có thể như vậy?" Tiểu Miêu kinh ngạc nhìn Tôn Ngữ, nhào tới bên người Tôn Ngữ nghĩ muốn giúp Tôn Ngữ tháo thiết liên trên cổ ra nhưng như thế nào cũng kéo không ra...

Tiểu Miêu rơi lệ đầy mặt ôm lấy Tôn Ngữ, Tôn Ngữ có chút không biết làm sao, Tôn Ngữ không biết làm sao bây giờ, Tiểu Phỉ Nhi, bệnh tăng thêm, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ mình bị người ta khóa giống cẩu như thế nào cũng không ly khai được...

"Đại thúc..." Tiêu Mặc thật sự không biết nói cái gì cho phải chính là tức giận phẫn nộ, Trương Phong Dương biến thái kia như thế nào có thể đối đãi đại thúc như vậy, như thế nào nhục nhã hắn, như thế nào có thể cho đại thúc sống giống như cẩu.

Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn Tiểu Miêu cùng Tiêu Mặc, tựa như rơm rạ thấy người cứu mạng, cầu xin nói: "Van cầu các ngươi dẫn ta đi ra ngoài, ta muốn gặp con gái của ta!"

"Nhưng thiết liên trên cổ đại thúc không có chìa khóa sao! Như thế nào cũng mở không ra, bằng không sao có thể đi ra ngoài nha!" Tiêu Mặc nhìn thiết liên trên cổ Tôn Ngữ lo lắng hỏi.

"Ta không có chìa khóa, cái chìa khóa ở chỗ Trương Phong Dương làm sao, làm sao bây giờ?" Tôn Ngữ lo lắng kéo thiết liên trên cổ, nhưng mặc cho hắn kéo như thế nào cũng không đứt.

"Đại thúc không được kéo, ngươi để bọn ta!" Tiêu Mặc vội vàng chạy đến phòng chứa đồ, từ bên trong thùng dụng cụ tìm được ra một cây búa nhỏ cùng khiêu côn (*) loại nhỏ.

"Tiểu Miêu ngươi ôm đại thúc!"

"Tiêu quản lí ngươi muốn làm gì?" Tiểu Miêu nhìn cây búa nhỏ trong tay Tiêu Mặc khó hiểu hỏi.

"Tiểu Miêu ngươi ôm đại thúc ta chuẩn bị nậy mở thiết liên này!"

"Hảo! Tiêu quản lí ngươi phải cẩn thận không được làm thương tổn đại thúc!" Tiểu Miêu ôm lấy đầu Tôn Ngữ, thật cẩn thận bảo hộ.

"Quang quang..." Tiêu Mặc dùng búa không ngừng đập vào thiết liên trên cổ Tôn Ngữ, dùng khiêu côn không ngừng, hết đập lại nậy, làm hơn nửa ngày, rốt cục thiết liên bị nậy mở.

"Đại thúc ngươi chậm một chút..." Tiêu Mặc Tiểu Miêu đỡ Tôn Ngữ có chút hoảng hốt từ cửa sổ đi ra ngoài đến chỗ thang cuốn, thật vất vả từ trên tường vây cao cao đi xuống dưới.

Tiêu Mặc lái xe mang theo Tiểu Miêu cùng Tôn Ngữ đến bệnh viện, Tiểu Miêu ôm Tôn Ngữ, không ngừng an ủi Tôn Ngữ lo lắng thất thần! Tôn Ngữ nhìn Tiểu Miêu nói làm sao bây giờ! Tiểu Phỉ Nhi không có chuyện gì chứ! Đều tại ta, không đi thăm nó...

Đại thúc không có chuyện gì đâu! Tiểu Phỉ Nhi của Đại thúc nhất định sẽ cát nhân thiên tướng (bình an)! Tiểu Miêu ôm lấy Tôn Ngữ thất thần an ủi.

Vừa đến bệnh viện, bọn họ liền đi tới phòng giải phẫu nhìn dòng chữ 'đang phẫu thật' màu đỏ ở trên mặt bảng thông báo, hoang mang lo sợ ngồi canh ở bên ngoài phòng phẫu thuật, đèn đỏ vẫn sáng.

"Hài tử của ta" Tôn Ngữ lo lắng nhìn cửa phòng giải phẫu vẫn đóng chặt.

"Đại thúc không có việc gì đâu!" Tiêu Mặc ôm Tôn Ngữ ngồi trên ghế bên cạnh phòng phẫu thuật cùng đợi.

Đợi một hồi thật lâu, đèn tắt, một bác sĩ mang khẩu trang đi ra, phía sau các bác sĩ còn đang giúp Tiểu Phỉ Nhi sắc mặt trắng bệch nằm trên giường cắm ống hô hấp khí.

"Tiểu Phỉ Nhi", Tôn Ngữ vội vàng nhào đến, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Phỉ Nhi cảm thấy cái tay nhỏ bé kia lạnh như băng, Tôn Ngữ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phỉ Nhi gầy đi rõ rệt một vòng, cảm thấy ngực đau quá.

"Bác sĩ, đứa bé này không có chuyện gì chứ!" Tiêu Mặc thay Tôn Ngữ lo lắng hỏi.

"Không có việc gì chỉ là bệnh sau giải phẫu có vài phát chứng, đứa nhỏ bây giờ còn đang hôn mê, chờ thêm một hai giờ nữa nó sẽ tỉnh lại, bất quá các ngươi làm cha mẹ cũng phải dành chút thời gian đến thăm đứa trẻ nha! đứa trẻ còn nhỏ mà đã bị bệnh tim nghiêm trọng như thế, phải tỉ mỉ trông nom, kiên nhẫn săn sóc, bằng không bệnh lại biến chứng cũng rất có thể khó giữ được tánh mạng nha..."

Tôn Ngữ nghe được lời của bác sĩ thì thấy thật sự áy náy, cảm thấy thực xin lỗi con gái của mình, không có chiếu cố tốt cho nó, chính mình cũng muốn mỗi ngày đến xem nó, chơi đùa với nó, nhưng mà làm sao bây giờ mình thiếu nợ Trương Phong Dương, bị hắn coi giống như cẩu bắt đeo thiết liên, khóa ở trong phòng, không thể rời khỏi, không thể đi chiếu cố cho hài tử (=một cách khác để gọi con) đáng thương của mình...

Điều dưỡng Tiểu Lưu, là một cô gái nông thôn chất phác, khi nàng đến thành phố công việc đầu tiên mà nàng nhận, chính là chăm sóc tiểu Phỉ Nhi.

Tuy rằng chỉ là công việc, nhưng nàng thật tâm thích tiểu hài nhi(=đứa trẻ) ngoan ngoãn lại có một chút ngây ngốc này, nàng còn nhớ rõ bộ bộ dáng tội nghiệp của tiểu cô nương lúc ôm mình kêu mình là mẫu thân... Thật sự làm cho lòng người chua xót, thời điểm mình hướng nó giải thích, mình không phải là mẫu thân của nó, biểu tình mất mát của tiểu cô nương thật sự làm cho người ta đau đớn và luyến tiếc.

Thật là một đứa nhỏ đáng thương khi không có mẫu thân, tiểu cô nương này thật sự rất ngoan cũng không nháo không ồn ào, chính mình rất tận lực chiếu cố hài tử đáng thương này, nhưng tiểu cô nương mỗi ngày đều muốn ba ba, mà ba ba của nó cũng đi đã lâu , đã lâu chưa có tới thăm nó ...

Chờ tiểu Phỉ Nhi được đặt lên trên giường bệnh xong , tiểu Lưu kéo tay Tôn Ngữ nói; "Tôn đại thúc ngươi nhất định phải thường xuyên tới thăm tiểu Phỉ Nhi nha! Nó mỗi ngày đều nhắc tới tên ngươi, mỗi ngày đều phải chờ cả buổi tối, gần tới nửa đêm mới nguyện ý ngủ, ta hỏi nàng vì cái gì, nàng nói sợ chính mình ngủ quên, sợ hãi vạn nhất nếu ba ba đến đây thì nó sẽ không nhìn thấy ! Kỳ thật tiểu Phỉ Nhi khôi phục tốt lắm! Nhưng mà chính là mỗi ngày đều buồn bực, nên bệnh lại tái phát, ngực lại đau ! Nó thật sự rất nhớ ngươi..."

"Ta thực xin lỗi nó..." Tôn Ngữ bất đắc dĩ nói, nhưng mà không có khả năng thì làm được cái gì bây giờ.

"Mặc kệ như thế nào , cám ơn ngươi đã chiếu cố tiểu Phỉ Nhi của ta, ngươi nghỉ ngơi một ngày đi, hôm nay đến ta."Tôn Ngữ nhìn điều dưỡng tiểu Lưu nói cảm ơn.

Tiểu lưu nhìn Tôn Ngữ yên tâm nói: "Đại ca đã trở lại, ta đây đi nghỉ ngơi trước , ta cũng thực sự thích tiểu Phỉ Nhi, nàng là một đứa nhỏ thật biết điều, hôm nay đại thúc ngươi hãy ở bên nó, làm cho nó vui vẻ ..."

"Tiểu Phỉ Nhi của ta!", Tôn Ngữ ngồi ở bên giường bệnh của tiểu Phỉ Nhi, cầm thật chặt tay của tiểu Phỉ Nhi đang hôn mê nằm ở trên giường bệnh, vuốt ve mái tóc của nó có chút hỗn độn.

"Đại thúc tiểu Phỉ Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Tiêu Mặc lấy tay đặt lên vai Tôn Ngữ an ủi nói.

Tôn Ngữ vẫn ngồi ở bên cửa sổ của phòng tiểu Phỉ Nhi, dùng khăn lông ướt lau khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của tiểu Phỉ Nhi...

"Ba ba, là ngươi sao?" Tiểu Phỉ Nhi mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy Tôn Ngữ ở trước mặt, "Đúng là ba ba sao, ta không có đang nằm mơ chứ?" Tiểu Phỉ Nhi vô lực nói, bởi vì nó lâu lắm không có nhìn thấy ba ba , nhìn Tôn Ngữ có chút không chắc chắn nói.

"Đúng vậy là ba ba nha! Hài tử của ta! Thế nào còn khó chịu nữa không?" Tôn Ngôn luyến tiếc nói.

"Hừ! Ta chán ghét ba ba, ba ba không thích ta ! Ba ba gạt ta..." Tiểu Phỉ Nhi sờ sờ mặt Tôn Ngữ cảm thấy thật chân thật, chính mình không phải là đang nằm mơ, nhưng nó chu miệng tức giận, phát ra tính tình tiểu cô nương, bởi vì ba ba đã lâu, đã lâu chưa có tới thăm mình, nó thật sự nhớ...Nhớ ba ba quá, nhớ...rất nhớ, nhớ ba ba thường xuyên chơi đùa với mình. Nhưng cảm thấy mấy ngày nay Tôn Ngữ không đến thăm mình , là bởi vì không thích mình , chán ghét mình ... Thì cảm thấy không vui .

"Ba ba như thế nào có thể chán ghét, như thế nào có thể lừa tiểu Phỉ Nhi nha!" Tôn Ngữ ôm lấy tiểu Phỉ Nhi đang không ngừng vặn vẹo trấn an , đau lòng hỏi

"Hừ! Ba ba chính là gạt ta , ba ba ngươi nói làm phẫu thuật một chút cũng không đau, còn có thể được mặc váy xinh đẹp, còn nói sẽ ở bên ta, chờ ta tỉnh lại, theo ta đi chơi khắp nơi , nhưng mà..." Tiểu Phỉ Nhi tạm dừng ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, đôi mắt ướt đẫm lệ chảy xuống "Nhưng mà ta vừa tỉnh thì không thấy ba ba đâu, cũng không đến thăm ta , giải phẫu thật sự đau quá, còn nữa tiểu Phỉ Nhi trở nên xấu, không thể mặc được váy, có phải tiểu Phỉ Nhi bị biến dạng hay không, cho nên ba ba chán ghét ta , vậy nên không đến thăm ta ?" Tiểu Phỉ Nhi chỉ vào vết sẹo thật dài trên ngực khóc .

"Như thế nào có thể xấu? Tiểu Phỉ Nhi không xấu, tiểu Phỉ Nhi xinh đẹp nhất " Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi khóc lóc kể lể, ôm lấy tiểu Phỉ Nhi đau lòng nói.

Tiểu Phỉ Nhi chỉ chỉ vào lồng ngực của mình nói; "Ba ba! Thật sự rất đau, còn có vết sẹo thật dài và xấu! Ngô... Ba ba gạt ta, ta chán ghét ba ba... Ba ba gạt người" tiểu Phỉ Nhi xoay người rời khỏi ôm ấp của Tôn Ngữ, nén giận , dùng tay nhỏ bé che ánh mặt nức nở .

Nghe tiểu Phỉ Nh khóc, Tôn Ngữ nhìn thấy trên ngực nó có vết sẹo thật dài, ở trên thân thể nho nhỏ như vậy đã có vết sẹo dài đáng sợ như thế, thời điểm làm phẫu thuật không biết thống khổ đến nhường nào nha! Đứa trẻ còn nhỏ như vậy a...Tôn Ngữ hận không thể thay nó chịu thống khổ, thay nó chịu tội, tiểu Phỉ Nhi khóc làm cho lòng ngực Tôn Ngữ đau đau run rẩy.

Tôn Ngữ hận thấu cái cảm giác này, mình vì con của mình đã trả giá tất cả, nhưng bệnh tật đừng tra tấn tiểu hài tử này nữa, đừng làm cho nó thống khổ, khó chịu ...

"Ba ba thực xin lỗi ngươi, đừng khóc , đối với trái tim không tốt, tiểu Phỉ Nhi ngươi biết không? Lúc ngươi khóc, ba ba sẽ đau lòng, tiểu Phỉ Nhi không phải đã nói ba ba khổ sở, tiểu Phỉ Nhi cũng sẽ đau lòng sao? Tiểu Phỉ Nhi không phải ghét nhất ba ba khổ sở đúng không! Tiểu Phỉ Nhi không giận ba ba nữa được không? Đừng khóc nha!" Tôn Ngữ hàm chứa nước mắt ôm tiểu Phỉ Nhi, lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tiểu Phỉ Nhi, run rẩy an ủi nói.

"Ngô! Ta không thích ba ba khổ sở, tiểu Phỉ Nhi không khóc!" Tiểu Phỉ Nhi đem mặt áp sát trên ngực Tôn Ngữ nghẹn ngào , lấy vai của mình ra, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, sau đó thật biết điều nói.

"Tiểu Phỉ Nhi thật sự rất ngoan, nhưng mà tiểu Phỉ Nhi nhất định phải nhớ kỹ ba ba là thích ngươi nhất , không được khổ sở được không!" Tôn Ngữ trộm lau khô nước mắt, đau lòng ôm lấy tiểu Phỉ Nhi.

"Như vậy vì cái gì ba ba không đến thăm ta, ba ba ngươi không cần ta sao?" trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phỉ Nhi còn lộ rõ nước mắt, quay đầu lại không vui nói.

"Tiểu Phỉ Nhi đừng khóc, ba ba như thế nào không cần ngươi, nhưng mà ba ba đang đi làm không có cách nào mỗi ngày đều tới chiếu cố tiểu Phỉ Nhi, tiểu Phỉ Nhi cũng biết ba ba không có công việc, tiểu Phỉ Nhi bệnh không thể chữa trị được , nếu như không chữa bệnh tim của tiểu Phỉ Nhi sẽ hảo đau , sẽ không tốt, không thể hô hấp được nữa, đúng hay không... Cho nên ba ba nhất định phải làm việc, không thể thường xuyên tới thăm ngươi... Ba ba thích nhất ngươi, chờ ba ba làm việc xong rồi thì mỗi ngày đều ở bên cạnh tiểu Phỉ Nhi được không!"Tôn Ngữ thề son sắc nói.

"Ân! Như vậy ba ba ngươi muốn bao lâu nữa mới có thể hoàn thành công việc nha, khi nào thì mới có thể đến chăm sóc ta nha! Tiểu Phỉ Nhi khát vọng nói .

"Không lâu , ba ba rất nhanh sẽ đến với ngươi!"

"Ba ba bao lâu là tới khi nào nha, tiểu Phỉ Nhi thật sự đợi rất lâu, nhưng mà ba ba luôn gạt người, ba ba đúng là kẻ đại lừa đảo!" Tiểu Phỉ Nhi có chút không tin nói.

"Ba ba lần này sẽ không gạt ngươi! Chúng ta ngoéo tay! Ân!" Tôn Ngữ vươn ngón tay út ôm lấy ngón út của tiểu Phỉ Nhi, " Dấu chọn... Con dấu, một trăm năm không cho quên, bằng không sẽ biến thành đại phì trư (=con heo béo)..."

"Thế nào tiểu Phỉ Nhi thế này thì tin tưởng ba ba rồi chứ!" Tôn Ngữ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Phỉ Nhi.

"Ân! Ba ba, ta tin! Ba ba không thể gạt ta, bằng không, thì biến thành đại phì heo mang thai... Ba ba ta muốn đi chơi trò chơi ở công viên, chơi trò ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn" tiểu hài tử chính là rất dễ lừa, tiểu Phỉ Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tôn Ngữ.

"Được! , ba ba làm việc xong sẽ dẫn ngươi đi "

"Còn muốn xem động vật, đại lão hổ cùng đại sư tử, còn muốn xem công chúa bạch tuyết..."Tiểu Phỉ Nhi đắm chìm trong ảo tưởng màu hồng do chính mình tạo ra.

Nó không có phát hiện khuôn mặt gầy yếu của ba ba nó đang che kín vẻ bất đắc dĩ, bởi vì Tôn Ngữ cũng không biết mình khi nào thì có thể trả hết nợ, cái khoản nợ của Trương Phong Dương, có thể rời khỏi hắn, có thể hoàn thành hứa hẹn của mình, Tôn Ngữ bất đắc dĩ nghĩ mình hiện tại thật giống kẻ lừa đảo .

Tôn Ngữ thở dài nhẹ nhõm một hơi , rốt cục lừa tiểu Phỉ Nhi khiến nó trở nên vui vẻ ...

"Có phải hay không có người xấu đánh ba ba?" Tiểu Phỉ Nhi quệt mồm nhìn cổ Tôn Ngữ không vui hỏi.

"Ân... Như thế nào có thể như vậy?" Tôn Ngữ hỏi

"Như vậy cổ của ba ba như thế nào có thể bị thương?" Tiểu Phỉ Nhi chỉ vào dấu vết đọng lại ở trên cổ Tôn Ngữ bởi vì muốn phá thiết liên mà phải phá đến đổ máu .

"Đều bị thương! Còn có nơi này..." Tiểu Phỉ Nhi ánh mắt thấy được dấu hôn nhợt nhạt thật sâu ở trên xương quai xanh của Tôn Ngữ do bị Trương Phong Dương lưu lại.

"Nhất định là có người xấu khi dễ ba ba, ta muốn đi đánh hắn, ta phải bảo vệ ba ba" tiểu Phỉ Nhi âm thanh nho nhỏ nhưng cũng rất hung ác, ở trong lòng ngực Tôn Ngữ quơ nắm tay nhỏ, một bộ tư thế bảo hộ Tôn Ngữ , cái bộ dạng cố ý giả vờ hung ác để bảo vệ ba ba, bộ dạng đó thật sự làm cho người ta thương tiếc.

Tôn Ngữ nhanh tay bưng kín cổ áo an ủi nó nói "Tiểu Phỉ Nhi, ba ba rất lợi hại , không ai dám khi dễ ba ba, vết thương này là do ba ba không cẩn thận ngã mà có!"

Tiểu Phỉ Nhi bởi vì vừa mới giải phẫu xong, lại mới vừa tỉnh lại nên có chút mỏi mệt vài phần phải dựa vào ở trong lòng ngực của Tôn Ngữ làm nũng nói: "Nga... Như vậy, ba ba ngươi về sau cẩn thận một chút! Nhưng mà ba ba nếu có người khi dễ ngươi, ba ba ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ đánh người xấu, tiểu Phỉ Nhi rất lợi hại , sẽ bảo hộ ba ba!"

"Ngoan..."

"Nhưng ba ba không thể lâu như vậy cũng không đến thăm tiểu Phỉ! Phải thường xuyên đến thăm ta nga." tiểu hài tử ba tuổi ưu thương cầu xin

"Được..."Tôn Ngữ hôn mặt tiểu Phỉ Nhi.

"Ba ba, nơi này có một chút tím nga! Đau không?" Tiểu Phỉ Nhi dùng cánh tay mập mạp ôm cổ Tôn Ngữ."Ta thổi thổi cho ba ba "Tiểu Phỉ Nhi ở trên cổ Tôn Ngữ nhẹ nhàng thổi hơi, Tôn Ngữ cảm thấy thật ấm áp.

Tôn Ngữ dịu dàng nhìn tiểu Phỉ Nhi hỏi: "Tiểu Phỉ Nhi muốn ăn cái gì! Ba ba mua cho ngươi?"

Tiểu hài tử rất thích ăn, lập tức đồng ỳ dơ tay lên, bắt đầu suy nghĩ xem ăn gì.

"Ân... Muốn ăn pizza, còn có gà rán, kem, hamburger, có thể chứ?" Tiểu Phỉ Nhi nuốt một ngụm nước bọt nghĩ nghĩ nói.

"Không thể... Ngươi hiện tại chỉ có thể uống một chút nước canh, không thể ăn cái gì đầy mỡ, những thứ kia về sau ba ba ở mua cho ngươi, được không?"

"Nga..." Tiểu Phỉ Nhi mất hứng mân mê miệng, miễn cưỡng đáp ứng.

"Đại thúc ta giúp ngươi mua bát canh gà được không..." Ở phía sau Tôn Ngữ, Tiêu Mặc nhìn tiểu Phỉ Nhi đáng thương biết rằng đại thúc vay tiền đều là bởi vì hài tử đáng thương này, thật sự làm người ta tâm đau, đại thúc đáng thương, chính là muốn ôm hắn, bảo hộ hắn, cảm thấy kế hoạch lật đổ Trương Phong Dương là đúng! Mình phải giúp Tôn Ngữ thoát khỏi Trương Phong Dương, sau đó hảo hảo yêu đại thúc.

Nếu đại thúc đã được mình cứu đi ra, thì rõ ràng mình sẽ không để cho đại thúc quay về bên cái người tên Phong Dương biến thái kia, Tiêu Mặc quyết định để cho Tôn Ngữ quay về trong nhà mình, ở cùng mình, mình sẽ bảo hộ đại thúc cùng hài tử đáng thương của hắn, sẽ đối xử với đại thúc thật tốt, sẽ vô cùng yêu thương hắn.

Tiêu Mặc cũng không phải đứa ngốc hắn càng ngày càng phát hiện ra Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ càng ngày càng cố chấp cùng biến thái , sẽ không giống như suy nghĩ lúc trước của mình là hắn đối xử với Tôn Ngữ như vậy, chính là nhất thời hứng khởi, nhàm chán trêu đùa, sau đó nhàm chán buông ra.

Hắn cảm thấy Trương Phong Dương là muốn nhốt Tôn Ngữ và độc chiếm hắn. Không thể, tuyệt đối không thể để cho loại tình huống này xảy ra, mình thật sự hy vọng Tôn Ngữ có thể sống thực hạnh phúc, có thể hạnh phúc mỉm cười mỗi ngày, bây giờ mình là người duy nhất có thể giúp Tôn Ngữ rời khỏi cái người đầy tư tưởng biến thái kia.

Cho nên nếu Tiêu Mặc biết sự tình sẽ thay đổi thành như vậy, hắn rất hối hận ngày đó nếu không phải là tại mình đưa di động, đưa Tôn Ngữ về nhà Trương Phong Dương , mà không phải là mang Tôn Ngữ đi khỏi, rồi đem Tôn Ngữ bảo vệ cẩn thận lại, bằng không Tôn Ngữ cũng sẽ không bị Trương Phong Dương dùng thiết liên khóa , bị tội, Tiêu Mặc vừa nghĩ tới thì đau lòng.

"Ân... Cám ơn ngươi Tiêu Mặc..."

"Tiểu Phỉ Nhi mau cám ơn Tiêu ca ca" Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi chỉ Tiêu Mặc bên cạnh nói.

"Cám ơn Tiêu ca ca" tiểu Phỉ Nhi nhìn Tiêu Mặc, ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Ngoan!" Tiêu Mặc sờ sờ đầu tiểu Phỉ Nhi, cảm thấy tiểu cô nương này thật làm người ta yêu thích, sau đó ly khai phòng bệnh...

Tiểu Phỉ Nhi nhìn bóng dáng Tiêu Mặc rời khỏi, vô tình nhìn đến Tiểu Miêu ngồi ở bên cạnh Tôn Ngữ một phen khóc ra nước mắt nước mũi.

"Mẫu thân..." Tiểu Phỉ Nhi nhìn Tiểu Miêu hàm chứa nước mắt, si ngốc nói.

"Ân..." Tiểu Miêu nghe tiểu Phỉ Nhi nói lập tức lau khô nước mắt, lắp bắp kinh hãi chỉ chỉ mình nhìn biểu tình có chút ngây dại trên mặt tiểu Phỉ Nhi hỏi; "Ta vì cái gì là mẫu thân của ngươi?"

"Tiểu Phỉ Nhi không nên nói lung tung, vị này chính là tiểu Miêu ca ca, giống như Tiêu Mặc ca ca bọn họ đều là người tốt, biết không! Nói mau tiểu Miêu ca ca hảo" Tôn Ngữ cầm lấy tay tiểu Phỉ Nhi lắc đầu,

"Nga! Tiểu Miêu ca ca hảo..." Tiểu Phỉ Nhi cúi đầu ảm đạm nói.

"Nhưng mà tiểu Phỉ Nhi vì cái gì muốn gọi ta là mẫu thân nga~!" Tiểu Miêu xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, cảm thấy đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải làm phẫu thuật, lại phải nằm viện thực là nghiệp chướng a,

"Bởi vì ta nhớ mẫu thân ... Ba ba nói với tiểu Phỉ Nhi, nói mẫu thân của ta là thiên sứ, mẫu thân sống ở trên trời, ba ba nói người xinh đẹp nhất dịu dàng nhất chính mẫu thân của ta, nhưng mà tiểu Phỉ Nhi cảm thấy ba ba chính là người xinh đẹp nhất, nhưng ngoài ba ba ra ta cảm thấy người nào xinh đẹp nhất dịu dàng nhất chính là mẫu thân ta..."

Tiểu Miêu sờ sờ đầu tiểu Phỉ Nhi nói; "Nga, trong mắt tiểu Phỉ Nhi thấy rằng ca ca đẹp?"

"Ân! Ca ca thật đẹp... Nhưng mà ngươi nói không phải là mẫu thân của ta! Còn có tiểu Lưu tỷ tỷ đối với ta rất tốt, ta cũng nghĩ nàng là mẫu thân ta, nhưng mà nàng cũng nói không phải, ân, ba ba nói chỉ cần ta ngoan ngoãn mẫu thân sẽ tới thăm ta! Nhưng mà ta vẫn rất ngoan, mà mẫu thân chưa từng có trở về nhìn ta, ta nhớ mẫu thân " tiểu Phỉ Nhi mất mát nói

Kỳ thật Tôn Ngữ cho tới bây giờ đều không có cho tiểu Phỉ Nhi xem qua ảnh chụp của mẫu thân nó, hắn sợ hãi để cho đứa trẻ nhỏ như vậy biết được cái gì là tử vong, Tôn Ngữ không muốn khiến cho nó khổ sở, nên lừa tiểu Phỉ Nhi nói mẫu thân của nó là thiên sứ xinh đẹp nhất, sống ở trên trời, chỉ cần tiểu Phỉ Nhi ngoan ngoãn mẫu thân sẽ tới thăm nó! Mà đứa nhỏ thì đơn thuần cố chấp cho rằng mẫu thân chính là thiên sứ, sẽ có một ngày bay xuống dưới thăm nó...

Kỳ thật đây không phải là tiểu Phỉ Nhi lần đầu tiên lộn xộn nhận thức ma ma , nó chỉ cần gặp người nào mà nó cho rằng xinh đẹp hoặc người đối tốt với nó, sẽ ngây ngốc cho rằng người đó chính là mẫu thân của nó nhưng mà lần nào cũng không phải, nó lần nào cũng thấy thật thất vọng...

Tiểu Miêu vuốt tay tiểu Phỉ Nhi nói; "Ngươi, đứa trẻ ngốc này, ngươi thật đáng thương, nhưng ngươi phải nhớ kỹ ta là tiểu Miêu ca ca biết không? Mẫu thân không thể lộn xộn nhận được!"

Nga! Tiểu Miêu ca ca tiểu Phỉ Nhi cúi đầu cảm thấy có chút mất mát.

"Ngoan, ca ca thích, lần sau ca ca mua đồ ăn ngon cho ngươi!"

"Vậy ca ca có thể ôm ta một cái không!"

"Được" Tiểu Miêu đau lòng ôm tiểu Phỉ Nhi một cái chính là cảm thấy đứa trẻ, nhỏ như vậy làm cho lòng người đau đớn và luyến tiếc.

"Ba ba ngươi về sau không thể lừa tiểu Phỉ Nhi , được không "

"Ba ba sẽ không lừa ngươi !"

"Như vậy, ba ba làm việc xong rồi thì mỗi ngày đến chăm sóc ta "

"Ân, mỗi ngày đều dẫn tiểu Phỉ Nhi đi chơi!" Tôn Ngữ đắp chăn cho tiểu Phỉ Nhi, sờ sờ đầu của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro