6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu sau, lần thứ hai Jimin rốt cục cũng mở được đôi môi cứng ngắc, nhưng chỉ thốt ra một câu "Đừng nói đùa..." Nói xong quay người muốn chạy.

Trong nháy mắt phía sau có một loại áp lực mạnh mẽ đè ép, Jimin rất nhanh quay người lại, nhưng dưới bàn chân không ổn định, phát hiện chính mình đã bị người ta giam lại ngay tại bức tường trong lúc đó, không thể động đậy.

Tốc độ quá nhanh nhạy! Mắt Jimin nhìn lên, chuẩn ngay vào đôi mắt Jeon Jungkook gần trong gang tấc.

Jeon Jungkook cố tình hơi hé miệng, thổi hơi thở nam tính vào mặt Jimin. Đôi mắt diều hâu khí phách sắc sảo đâm thẳng vào đáy mắt Jimin, tựa hồ như muốn đem ánh mắt hung bạo nhất nhất đánh tan mắt cậu.

Jimin không hề hoảng loạn mà trả lời bằng cách trừng mắt, ý muốn trong lòng tuyệt đối không thay đổi...

Đối với người như Jeon Jungkook mà nói, nói lý lẽ chắc chắn là không thể làm thông suốt được, điều này giống như khuyên giải động vật ăn thịt vứt bỏ con mồi chỉ ăn cỏ xanh, chỉ sợ trong trong lúc sơ ý chính mình đã bị ăn sạch bách. Nếu như tìm trưởng ngục giam giúp đỡ, mặc dù có thể thoát thân thành công, nhưng dễ để lộ thân phận, như vậy chẳng những kiếm củi ba năm đốt một giờ, còn uổng công vô ích mà trở về, hơn nữa sau này nếu cho nội ứng hành động sẽ vô cùng bất tiện. Đã không thể khuyên giải lại không thể dựa vào người khác, vậy chỉ có thể đối diện đánh nhau với hắn mà thôi...

Nhưng mà trước khi vào tù chẳng bao giờ nghĩ tới phải cùng Jeon Jungkook đánh lộn, căn bản là chưa từng biết qua thân phận hoàn cảnh của hắn, ngay cả nguyên nhân ngồi tù của hắn cũng không rõ ràng, càng không thể hiểu rõ thân thủ của hắn như thế nào, thế nhưng ban nãy nhìn vào tốc độ hắn kìm hãm mình ở lại, cộng với vóc dáng cường tráng của hắn, Jeon Jungkook, hắn tuyệt đối không phải là người lương thiện, không biết mình cùng hắn một đấu một thì giành được bao nhiêu phần thắng đây...

Nhưng mà đánh thắng hắn thì phải làm thế nào, như thế chỉ làm cho mình sơ hở bộc lộ khản năng, thêm nữa lại khiến cho người ngoài cảnh giác, điều tra sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Huống hồ, dù cho mình đánh thắng Jeon Jungkook, hắn vẫn còn có rất nhiều anh em bên ngoài, ngộ nhỡ tại nơi chết tiệt này mình bị người thần không biết quỷ không hay đánh chết, vậy chẳng phải còn oan ức hơn Đậu Nga(4) sao!

"Đội viên ưu tú Han JaeJoon của đội đặc công SWAT, biệt hiệu là "Cáo bay" trong một lần hoạt động nội ứng bị hơn mười người đánh chết, hy sinh vì nhiệm vụ, đáng tiếc là, trước khi chết vẫn chưa thu thập được thông tin tình báo có giá trị"...

Chỉ là tưởng tượng ra cái tin tức kia cũng làm Jimin đau đầu muốn chết!

Rốt cục nên làm gì bây giờ?!

Hai người giằng co một lúc, nhiệt độ không khí hạ tới không độ, Jimin bị tình hình trước mắt dằn vặt đến đầu óc muốn nứt rạn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi li ti.

"Không nghĩ ra cách nào tốt sao?"

Cái gì? Jimin kinh hãi, chẳng lẽ hắn đã học thuật đọc tâm tưởng ư?!

Jeon Jungkook cười nhạt, "Anh thấy tâm trạng của em có vẻ bất định, chắc chắn là trong đầu suy nghĩ dằn vặt không ít, thế nào? Rốt cục đã nghĩ ra cách nào để đối phó với anh chưa? Thật sự anh vẫn kiên trì chờ đấy!"

Jimin cảm thấy bản thân mình lần nữa lại bị Jeon Jungkook áp chế, hắn tuyệt đối không chỉ thấy người cùng giới sẽ biến thái hưng phấn, chính xác ra, hắn là một người hết sức có khả năng quan sát ý nghĩ tỉ mỉ, sâu sắc không lường được, không những thấy người cùng giới khỏa thân sẽ hưng phấn, mà ngay cả thấy khuôn mặt của người cùng giới đều có thể cương cao chỉ số thông minh biến thái.

Sở dĩ nói như thế là bởi vì trong một vài phút giằng co, Jimin thật sự cảm nhận được hạ thân bên dưới của mình từ từ bị vật cứng đè ép.

Sau khi ý thức được điều này, Jimin nở nụ cười, cúi đầu ngắm nhìn đũng quần không hiểu sao lại khởi động của Jeon Jungkook, tiếp tục nghĩ đến hắn trước kia lên mặt nạt người, cậu bướng bỉnh tìm cách xông ra.

Tâm động không bằng hành động, Jimin nhanh nhẹn đẩy đầu gối lên, hướng tới chỗ nam tính yếu ớt nhất của Jeon Jungkook mà gắng sức chèn ép, ngay lập tức người trước mắt thấp xuống nửa tấc, Jeon Jungkook ngẩng đầu nhìn Jimin, không hề nghĩ lương thực mình vừa giành được trở nên uổng phí bị trận hồng thủy cuốn đi, vẻ mặt khó tin mình đã thất bại, đoán chừng chưa từng có người nào dám đối xử như vậy với hắn.

Jimin cười nhạt, bỏ lại Jeon Jungkook đang đứng ở trạng thái cuộc đời thảm hại nhất mà nghênh ngang ra đi.

Thấy cánh cửa khép lại, Jeon Jungkook mặt mày đau đớn trở nên bình tĩnh, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, "Bé cưng, anh muốn khiến em thỏa thích phía dưới thân thể anh, cực khoái."

Ở hành lang gấp khúc, Jimin thoải mái tự do không mục đích đi về phía trước, giống như tâm trạng của đứa trẻ sau khi trả thù xong, nhưng con đường phía trước lại mờ mịt không biết thế nào. Chính mình không thể bị Jeon Jungkook buông tha ngay như thế, điều đó Jimin vô cùng hiểu rõ. Phương hướng điều tra dường như ngày càng xa, sổ sách rốt cục là ở đâu? Tóm lại làm sao mới có thể tiếp cận Park Yoochun?

Jimin cảm thấy phía trước một mảnh u tối, trước khi vào tù đã đấu cờ cùng cục trưởng, ra lời thề son sắt cam đoan, "Chờ tôi đem tin tức tốt, thắng lợi trở về nha!" Nhưng gần qua một tháng rồi, không những không tiếp cận được Park Yoochun, mà còn cuốn thân mình vào trong chuyện rắc rối khác! Trong lòng Jimin chưa bao giờ có ý nghĩ chán nản... Bỗng nhiên nhớ đến kỷ niệm đẹp với JunSu và ChangMin, nhớ về mấy tháng trước cùng JunSu và ChangMin đón lễ mừng năm mới thật ấm áp, người một nhà ngồi bên nồi lẩu nóng hổi, nhìn ra ngoài cửa sổ pháo hoa bắn lên rực rỡ...

Mà... Rốt cuộc là giống như chuyện tốt nhiều năm trước...

Jimin tên thật là Han JaeJoon, "Park Jimin" chỉ là tên giả cậu dùng cho nhiệm vụ lần này.

Từ nhỏ Jimin lớn lên tại cô nhi viện, không biết cha mẹ đẻ là ai, cũng chưa từng có người đến tìm cậu. Tuy rằng ông trời không cho cậu một gia đình đầy đủ trọn vẹn, thế nhưng cậu không bao giờ oán trời trách đất, vẫn kiên cường mà nỗ lực sinh sống. Ở cô nhi viện, cậu là đứa trẻ được mọi người yêu mến nhất, không chỉ có viện trưởng và các cô thích cậu, mà ngay cả các bạn nhỏ cùng lớn lên cũng đều kính phục tin tưởng cậu.

Trong rất nhiều đám bạn bè đó, Jimin, Kim JunSu và Shim ChangMin có mối quan hệ tốt nhất, JunSu nhỏ hơn Jimin một tuổi, ChangMin nhỏ hơn JunSu một tuổi, bởi vì ba người tuổi tác gần giống nhau lại đều là bé trai, tự nhiên dễ dàng chơi đùa được với nhau.

Năm ấy chín tuổi, trường võ thuật học đến cô nhi viện tuyển sinh, ba người cùng nhau ghi danh, thế nhưng cơ thể của JunSu vốn sinh ra đã ốm yếu, không được gọi đi, chỉ có Jimin và ChangMin nhập học. Trường võ thuật học huấn luyện rất khổ cực, không đến nửa năm sau, ChangMin cũng không chịu nổi mà đi về, vì vậy chỉ còn lại một mình Jimin. Tuy rằng ba người không thể giống như trước đây mỗi ngày bên nhau như hình với bóng, nhưng hàng tháng Jimin đều quay về cô nhi viện thăm hai đứa, tình cảm chẳng những không hề mờ nhạt, trái lại càng ngày càng thắm thiết, thân như người một nhà.

Lúc trúng cử vào đội đặc công, đội phân chia cho Jimin một căn hộ, khi đó JunSu và ChangMin đều học cao trung, trường học lại gần chỗ ấy, vì vậy Jimin để hai người bọn họ chuyển đến. Sau đó, ba người họ chính thức trở thành một gia đình thật sự, căn phòng nhỏ chỉ vẻn vẹn có năm mươi mét vuông là nhà của họ, mặc dù hiện tại JunSu và ChangMin đã đến nơi khác học đại học, nhưng cùng nhau về nhà làm lễ mừng năm mới vẫn là thông tục bọn họ âm thầm gìn giữ.

Nhiệm vụ lần này là công việc chính của Jimin, hết sức nguy hiểm lại vô cùng bí mật, cục trưởng yêu cầu tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, cho nên không thể nói với JunSu và ChangMin. Vì thế Jimin buộc phải nói với bọn họ là đội cảnh sát sắp đặt phải đi nước ngoài bí mật tập huấn, ở đó không thể liên lạc với bên ngoài, cứ như vậy giấm diếm được hai người em trai.

Mặc dù trong lòng Jimin không muốn lừa dối người nhà, nhưng mà chỉ có như thế mới có thể bảo vệ an toàn cho hai đứa, vì vậy cũng yên dạ yên lòng.

Chú thích (4) Đậu Nga: "Nỗi oan của nàng Đậu Nga", vốn là tạp kịch (tạp kịch là một hình thức biểu diễn hài kịch thời Tống của Trung Quốc, sau được biến chuyển), do Quan Hán Khanh sáng tác (Quan Hán Khanh là nhà viết kịch thời Nguyên, Trung Quốc), cũng là một trong bốn bi kịch lớn. Nó thông qua chuyện Đậu Nga hàm oan mà chết, khắc họa phản ánh sâu sắc xã hội hiện thực đương thời.

Vở Tạp Kịch "Nỗi oan của nàng Đậu Nga" kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga – một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.

Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn "Trời" và "Đất" đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: "Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!" Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán ba năm liền. Lúc đó là tháng sáu, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán ba năm liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro