24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hành lang công ty Thiên Minh thật rộng lớn, thỉnh thoảng có thể gặp được nghệ sĩ, có đại minh tinh cũng có người mới ra mắt, hay cả những người đang được huấn luyện, nếu fans mỗi ngày đến chổ này nằm vùng thì cũng có thể chụp được những hình ảnh độc nhất vô nhị, chỉ là điều kiện tiên quyết phải hối lộ cho tốt vị đại thúc làm nhân viên an ninh ở cửa ra vào.

"Chị Châu, chào buổi sáng." Nam nhân trung niên theo thói quen hướng Quỳnh Châu chào hỏi, Quỳnh Châu đối với hắn cười đáp lại:

"Chào buổi sáng."

Kỳ thật tuổi của Quỳnh Châu so với hắn nhỏ hơn nhiều, nhưng ở công ty Quỳnh Châu cũng có thể xem là lão nghệ sĩ, rất nhiều người đều xem nàng là tiền bối để xưng hô, đại thúc bảo an vào công ty sau nàng, cho nên cũng học theo người khác mà gọi nàng.
Kỳ thật mỗi lần bảo an đại thúc gọi như vậy, Quỳnh Châu cảm thấy có chút không tự nhiên, trong lòng nàng luôn coi trọng việc vai vế, cho nên mỗi lần như vậy nàng đều lễ phép mà quay đầu hỏi thăm một câu.

Đi qua hành lang, poster bự chảng của bộ phim "Nguyên Vị" vẫn ngang nhiên mà treo ở đó. Quỳnh Châu liếc một cái, vốn là thanh sắc bất động mà đi ngang qua, không nghĩ đến trùng hợp gặp Quỳnh Hoa.

Quỳnh Hoa dừng chân đứng trước poster, kính đen đều che dấu nét mặt của nàng, tuy ăn mặc rất tùy ý nhưng khí chất siêu sao như thế nào cũng sẽ gây chú ý từ người khác. Hình ảnh này tựa hồ Quỳnh Châu cũng từng trải qua, cùng lần kia giống như vậy, Quỳnh Châu lúc này vẫn như thế vụиɠ ŧяộʍ đi ngang qua Quỳnh Hoa. Khác biệt chính là Quỳnh Hoa không gọi nàng lại.
Chờ cho đến khi Quỳnh Châu đi ngang qua mình, Quỳnh Hoa mới quay đầu hướng về phía nàng, nhìn thấy thân ảnh Quỳnh Châu đơn độc đi ở hành lang, ánh mắt Quỳnh Hoa ẩn sau cặp kính đen, chậm rãi ngưng tụ một tầng sương mù đượm buồn.

Quỳnh Châu đi vào thang máy, ấn chọn tầng lầu mình muốn đến, rồi ngẩn người.

Vừa mới nãy nhìn thấy nàng... Vì cái gì cảm thấy xấu hổ? Cho nên không có chào hỏi... Bất quá nàng cũng sẽ nhìn thấy mình a, nàng không phải cũng không gọi mình sao?

Ánh mắt Quỳnh Châu nhìn xuống sàn thang mái bóng loáng như mặt kính, trong nội tâm suy nghĩ rối rắm.

Như vậy không phải cũng rất bình thường đó ư, mình cùng nàng trước kia là như vậy, cùng nhau, nhìn đối phương không vừa mắt, cãi nhau náo loạn, cùng nhau ép buộc cho qua...Chuyện tối hôm qua xảy ra so với vừa rồi lặng lẽ xem như đây là một mối quan hệ bình thường đi!
Tối hôm qua... Nhớ đến tối hôm qua, Quỳnh Châu cảm thấy rất không chân thật, như là lúc đang quay "Nguyên Vị".... Khi quay phim hai người bọn họ từng nói qua rất nhiều lời yêu, nhưng những cái kia...chẳng qua là nói tốt lời thoại, những thứ được viết ra không thuộc về các nàng, nói xong là quên ngay, nhưng câu kia của Quỳnh Hoa "Ai nói tôi không thích chị!", lời nói từ chân tâm của nàng lại khiến cho Quỳnh Châu không quên được.

Theo lời nàng thích, rốt cuộc là thích thế nào? Cùng loại với cái kiểu nàng thường bày vẻ mặt vô tội đáng thương nói "chị Châu không thích tôi" thì đó có thể gọi là thích không? Có thể đem những chữ thường xuyên xuất hiện trên môi nữ tử này là có thể xem đó là lời thật lòng được không?

Quỳnh Châu thở thật sâu, kỳ thật nàng cũng rõ. Quỳnh Hoa bất quá là vì "Khi còn bé" thích nhân vật mình từng đóng qua mà thôi, Quỳnh Châu khi còn trẻ cũng từng thích minh tinh, đây là rất bình thường. Quỳnh Châu đóng Bạch Khiết, nhưng Bạch Khiết là nhân vật ảo, không tồn tại thật sự, Quỳnh Châu cũng không có tính cách của Bạch Khiết
Quỳnh Hoa hiện tại tuổi không lớn, lẫn lộn giữa thế giới thật và ảo không phải là chuyện không thể tha thứ được...

Quỳnh Châu đem toàn thân dựa vào thành thang máy.

Đúng vậy a, bất quá chỉ là một tiểu hài tử, bị nàng hôn, bị nàng ôm, có thể làm gì đây.... Cứ xem là không có gì, chẳng muốn cùng nàng so đo.

Nghĩ đến đây Quỳnh Châu cảm thấy trong lòng yên tĩnh một chút, lại không rõ ràng từ trong ngực trái truyền đến cảm giác đau xót. Đây là cảm giác gì? Tại sao lại cảm thấy đau lòng? Như vậy thật không tốt, rất nguy hiểm. Quỳnh Châu che mặt, trong lòng nói với mình ổn rồi, ổn rồi, thật sự là ổn rồi, không muốn suy nghĩ, hiện nay nên duy trì khoảng cách với nàng càng xa càng tốt! Đây mới là lựa chọn chính xác, dù sao... Phim cũng đã quay xong, cứ dựa vào ý tứ công ty mà như vậy thôi.
Quỳnh Châu luôn đắm chìm trong thế giới riêng của mình hoàn toàn không chú ý đến Trần Quân đã sớm bước vào thang máy, vẫn đứng bên cạnh nàng xem nàng diễn kịch một vai, cho đến khi Trần Quân mở miệng nói chuyện mới làm nàng sợ hãi kêu lên một tiếng.

"Chị Châu, một mình chị cũng có thể diễn nội tâm nhân vật, xem không tệ, tương đương với bách chuyển thiên hồi rồi nha."

Quỳnh Châu cả kinh, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Trần Quân đang lạ lẫm nhìn mình, không khỏi xấu hổ vạn phần: "Trần Quân, cậu vào lúc nào thế?"

"Tôi vào lâu rồi, thấy chị Châu xuất thần, không thể không biết xấu hổ mà làm phiền chị." Trần Quân nói lời này nửa thật lòng nửa trêu chọc, Quỳnh Châu trong lúc nhất thời không nghe ra hàm nghĩa cụ thể, đành phải bất đắc dĩ cười.

Trần Quân hôm nay vẫn như vậy mặc một bộ y phục rất trung tính, màu đen âu phục lộ ra màu áo sơ mi trắng bên trong, âu phục ôm sát người, trên áo sơ mi trang trí rất punk, quần jeans bó sát cùng giày, Tiểu Phi cho người ta cảm giác rất trung tính.
Ngay cả Quỳnh Châu đối với giới tính của Trần Quân cũng hiếu kỳ, không khỏi cảm thấy kỹ thuật lăng xê người mới của Mỹm càng lúc càng cao minh, cho nghệ sĩ lưu lại cảm giác thần bí thật nhiều, sẽ dẫn đến rất nhiều lời tò mò bàn tán, càng hấp dẫn nhiều người chú ý, nhân khí đương nhiên sẽ rất nổi bật, hơn nữa nhóm nhạc bọn họ vốn theo trường phái thực lực, viết ca khúc cùng giọng hát không tệ, cho nên Quỳnh Châu biết rõ, nhóm nhạc Lợi Khí nhất định sẽ nổi tiếng, đám hài tử này chỉ còn chờ thời gian mà thôi.

Hai người bọn họ đứng ở hai bên thang máy, thang máy từ từ đi lên, Trần Quân đột nhiên nói: "Chị Châu, chị lại nhìn lén tôi."

Quỳnh Châu đích thật là đang quan sát ngũ quan của Trần Quân, muốn từ ngũ quan của nàng tìm một chút dấu vết để lại, không nghĩ đến còn chưa đưa ra được kết luận đã bị người ta bắt được chân tướng. Tuy nhiên Quỳnh Châu trong lòng xấu hổ, nhưng không cho phép trên mặt mình lộ ra thần sắc xấu hổ, vì vậy chủ đề lại biến thành: "Cậu vẽ mắt trông không tệ."
"Thật sao?" Trần Quân cười mang theo một chút đắc ý: "Kỳ thật tôi rất thích trang điểm màu khói, bởi vì tôi cảm thấy ánh mắt mình có chút vô hồn, ở dưới ánh sáng sẽ không được tự tin. Hơn nữa ah, tôi cảm thấy chị Châu rất thích hợp với cách ăn mặc yêu mỵ , có muốn tôi giúp chị một tay thử trang điểm màu khói xem sao không?"

"Yêu mỵ? Thích hợp với tôi? Không phải đâu." Quỳnh Châu nhanh chóng thanh minh mình và cái từ "Yêu mị" hoàn toàn không dính dáng gì với nhau, "Nói về thích hợp thì phải kể đến Quỳnh Hoa ..." Lời vừa nói được một nửa lại ngừng, nửa câu sau định nói lại nuốt vào trong cổ họng.

Sao có thể lại thốt lên cái tên đó? Khiến Quỳnh Châu nghe được Trần Quân bách chuyển thiên hồi kéo dài âm cuối: "Nga~~" một tiếng, nàng càng thêm hối hận, mãnh liệt cảm thấy hình như mình có tật giật mình.
Trần Quân chậm rãi dựa vào thang máy, một bộ dáng tinh nghịch nghiêng người giảo hoạt bát quái hỏi: "Chị Châu, chị cùng Bông mối quan hệ bí mật thật tốt... các chị có thật là... loại quan hệ này không?"

Quỳnh Châu trong lòng liếc mắt, nhắm ngay cái trán của Trần Quân gõ mạnh, Trần Quân khoa trương hô một tiếng. Nhìn mình cao hơn tiểu quỷ này một nửa có chút vô lực nói: "Đừng có lộn xộn, đừng ở đó mà đoán mò."

Trần Quân vô tội xoa xoa trán mình, cửa thang máy mở ra Quỳnh Châu muốn bước đi, Trần Quân đột nhiên hỏi: "Chị Châu, chị cũng nên nói rõ với tôi ,Bông rốt cục có phải là tình địch của tôi không..." Quỳnh Châu trong lòng run lên, cho rằng nàng rất nghiêm túc, ai ngờ Trần Quân nói xong lại cười hắc hắc hai tiếng, lấm la lấm lét lập tức hiện thân.

Quỳnh Châu trong lòng thở dài, bọn trẻ bây giờ a, như thế nào bị hù không nhẹ rồi? Một cái Quỳnh Hoa cũng đủ khiến nàng không chịu được, ở đâu lại lòi ra một Trần Quân, còn không biết nam hay nữ cũng đùa cợt nàng, thật sự... đau đầu quá.
Hà Anh nói với Quỳnh Châu đêm nay có một buổi phỏng vấn với Đài Truyền hình, chính là muốn làm chương trình giới thiệu "Nguyên Vị".

Phỏng vấn thì phỏng vấn, vẫn là Quỳnh Hoa cùng Quỳnh Châu cùng nhau phỏng vấn, cũng đúng, nếu nói về bộ phim, hai nàng là nhân vật chính, hai người ở cùng một chỗ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, tuy nhiên... Quỳnh Châu lúc này có chuyện qua lại với Quỳnh Hoa. Nhưng khi Quỳnh Châu đến hiện trường phỏng vấn suýt chút nữa bị bầu khí ấm áp ngọt ngào của khung cảnh làm cho té xỉu.

Một căn phòng màu hồng nhạt dành cho tuổi teen, ở giữa là một giường lớn thuần trắng, rất nhiều gối nệm được bày xung quanh, liếc nhìn hình ảnh thật hoàn hảo. Quỳnh Hoa đã đến, mặc một bộ áo ngủ viền ren màu trắng hai dây, tóc dài đen nhánh xinh đẹp, xõa trên vai, vài cọng rơi xuống xương quai xanh, hơi thở nhẹ nhàng phập phồng, một cặp chân dài đẹp bóng loáng, rất ưu nhã gác lên nhau ở trên giường lớn mền mại trắng noãn. Nàng đang xem tạp chí thời trang, nghe động tĩnh, Quỳnh Hoa ngẩng người nhìn Quỳnh Châu thoáng một phát, không nói gì, lại cúi đầu tiếp tục đọc tạp chí trong tay.
Quỳnh Châu trong lòng trầm xuống, từ giường đến chỗ thợ trang điểm ngồi xuống để cho hắn trang điểm.

Hà Anh tránh đi qua, đoạt lấy bộ đồ mà stylist cầm trên tay, bộ này giống y đúc bộ áo mà Quỳnh Hoa đang mặc, cười đến dị thường có chút hả hê: "chị Châu ah chị Châu, áo ngủ thật dễ thương, chính là bộ đồ tình nhân cùng với Bông."

Quỳnh Châu tóc trên trán bị kéo lên, thợ trang điểm đang đắp phấn lót trên mặt nàng, Quỳnh Châu không thể cử động, chỉ có thể liếc mắt nhìn Hà Anh, ánh mắt như vậy lại bị Hà Anh hiểu lầm thành "ánh nhìn căm tức", Hà Anh hưng phấn đem quần áo chạy tới, rồi lại xám xịt yên lặng bỏ đi.

Quỳnh Châu nhìn mình trong gương, bất đắc dĩ muốn nói: "Đây rốt cục là dự án gì của đài truyền hình đây, phô trương làm lớn như vậy, còn khiến cho người ta ảo tưởng... hai người cùng mặc quần áo ở nhà giống nhau, còn muốn ở trên giường phỏng vấn... thật là. Lát nữa tôi ở trên giường quay cuồng, nhϊếp ảnh gia có thể hay không bùng nổ a?.

>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro