Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thính nghi ngờ mình nghe không rõ: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta đói bụng." Thân Đồ Xuyên lặp lại một lần nữa.

Quý Thính nhất thời không nói nên lời: "... Quay lại chỗ ở của ngươi ăn đi."

Thân Đồ Xuyên trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm nàng.

Quý Thính lập tức mềm lòng, nhưng khi nghĩ đến bụng mình lại nghiến răng cười lạnh một tiếng: "Có phải Thân Đồ đại nhân đã quên rồi hay không, chúng ta đã hòa ly rồi?"

"Không quên," Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề, "Ta chỉ muốn ở lại ăn cơm mà thôi."

Quý Thính biết một khi người này trở nên cố chấp khiến người khác phát bực như thế nào, nếu không phải nàng quá đói, thật sự sẽ xoay người quay về phòng ngủ.

Hai người giằng co hồi lâu, đứa nhỏ trong bụng cũng bắt đầu không kiên nhẫn, nàng chỉ có thể miễn cưỡng thỏa hiệp mà đi về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng.

Thân Đồ Xuyên im lặng đi theo phía sau nàng, cùng đi vào trong phòng bếp.

Sau khi vào phòng bếp, Quý Thính đi tuần tra một vòng, cuối cùng ngồi vào bàn có thể giúp mình che bụng, sau đó mới hơi thả lỏng: "Ngươi tìm xem, xem có cái gì... còn lại có thể ăn được không."

Thân Đồ Xuyên ngoan ngoãn bắt đầu lục trong bếp, cuối cùng tìm được nửa con gà hầm và một nồi cháo kê nhỏ. Không đợi Quý Thính nhắc nhở, hắn chủ động hâm nóng thức ăn, cuối cùng mới bưng đặt lên bàn.

Món gà hầm nóng hổi có màu vàng óng, cả những thứ ăn kèm cũng phủ một lớp mỡ bóng loáng, Quý Thính nghe bụng cồn cào, bản thân cố ý không để ý tới Thân Đồ Xuyên, bắt đầu chăm chú ăn thịt. Vừa rồi Thân Đồ Xuyên cảm thấy đói bụng nhưng hiện tại ngược lại cũng không động đũa, chỉ yên lặng nhìn nàng ăn.

Quý Thính nhanh chóng ăn xong một nửa con gà hầm, rồi chuyển sự chú ý sang cháo kê, Thân Đồ Xuyên bưng cháo lên đến trước mặt nàng, nàng liếc nhìn Thân Đồ Xuyên, tốc độ uống cháo trong vô thức chậm lại.

"Ngươi đến khi nào?" Quý Thính hỏi.

Thân Đồ Xuyên đáp: "Buổi chiều hôm nay."

"Vừa mới tới, liền chạy tới thôn trang của ta để bắt trộm?" Quý Thính hỏi lại.

Thân Đồ Xuyên không nói.

"Ngươi quay về đi, sau này cũng đừng tới nữa, nếu như để ta thấy ngươi, bất luận là đối với ngươi hay đối với ta, cũng không tốt." Quý Thính chậm rãi nói.

Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Hôm nay đúng là ta tình cờ đi ngang qua."

"Sau này cũng đừng để xuất hiện trùng hợp như vậy nữa," Mặt mày Quý Thính trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút nhượng bộ, "Nếu ngươi đã đưa ra lựa chọn, thì hãy cứ đi trên con đường của mình, không cần phải quay đầu lại."

Thân Đồ Xuyên không lên tiếng, phòng bếp cũng yên tĩnh lại, Quý Thính gần đây cũng chỉ no tới tám phần, cuối cùng đêm nay cũng ăn no một chút, đứa nhỏ trong bụng cũng không còn kháng nghị nữa, im lặng chưa từng giày vò nàng vậy.

Không biết qua bao lâu, Thân Đồ Xuyên mới đè thấp giọng hỏi: "Vì sao phải đi?"

Quý Thính dừng lại một chút: "Hả?"

"Vì sao phải rời khỏi kinh đô?" Thân Đồ Xuyên nhìn nàng, "Nếu không muốn gặp ta, nàng vẫn có thể tiếp tục trốn ở trong phủ trưởng công chúa, tại sao muốn rời đi?"

Quý Thính không hé răng, một lúc lâu sau mới đáp lại: "Nguyên nhân đều không phải do ngươi, chỉ là ta có chuyện phải làm."

"Chuyện gì?" Thân Đồ Xuyên truy hỏi.

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Hiện giờ Thân Đồ đại nhân đã không còn là người trong phủ trưởng công chúa của ta nữa, ngươi nghĩ ta sẽ đem chuyện bí mật trong phủ nói cho ngươi biết?"

"Ta có thể tự mình điều tra." Giọng Thân Đồ Xuyên chùng xuống.

Vẻ mặt của Quý Thính chợt trở nên lãnh đạm: "Trừ phi ngươi cam đoan có thể giấu được bổn cung một đời, nếu không để cho bổn cung biết được, tuyệt đối không tha cho ngươi."

Kể từ sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên nàng nói ra những lời khó nghe như vậy, tuy giọng điệu không nặng nề nhưng sự xa cách trong đó lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mặt không chút thay đổi đứng dậy, xoay người rời đi.

Một mình Quý Thính ngồi lại một lúc rồi đứng dậy quay về phòng ngủ, trên đường vì sợ Thân Đồ Xuyên chưa đi nên nàng cố ý siết chặt áo choàng, đến tận phòng ngủ mới dám cởi ra.

Nàng cho rằng đêm nay sau khi gặp Thân Đồ Xuyên, bản thân sẽ không thể ngủ được nhưng không ngờ bởi vì ăn quá nó, mới vừa nằm xuống liền trực tiếp ngủ mất.

Nàng ngủ thẳng có tới sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt oán hận của Phù Vân.

Quý Thính im lặng một lúc: "Làm sao vậy?"

"Điện hạ, tối hôm qua ngài tới phòng bếp ăn vụng?" Phù Vân bất mãn hỏi.

Quý Thính tỏ vẻ nghiêm túc: "Không có, tại sao ngươi lại nói như vậy?"

"Điện hạ không cần phải giả vờ, ta biết hết rồi, ngoại trừ người tới phòng bếp ra, còn có ai có thể làm ra loại chuyện này?" Phù Vân tức giận lầm bầm một tiếng.

Quý Thính kiên trì mạnh miệng: "Ngươi nói như vậy có chứng cớ không? Nếu không có, ngươi đang vu hãm bổn cung!"

"Sáng nay ăn cháo, không có đồ ăn kèm!" Phù Vân không vui nói.

Quý Thính xùy một tiếng: "Không có thì không có, ngươi còn có thể uy hiếp ta?" Dù sao đến bây giờ bụng nàng vẫn còn no, cho nên thiếu một chút thứ ăn kèm cũng không ảnh hưởng.

"Còn nói người không ăn vụng! Nếu không lén lút ăn vụng, nghe nói thiếu món ăn phụ người cũng sẽ không bình tĩnh như vậy!" Phù Vân lập tức bùng nổ.

Khóe miệng Quý Thính giật giật, kéo chăn lên che nhắm mắt lại: "... Buồn ngủ quá, để dành cháo cho bữa trưa đi, ta ngủ thêm một lát."

"Điện hạ!" Phù Vân buồn bực.

Quý Thính thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, ta ăn thì cũng đã ăn rồi, ngươi còn muốn ta lấy cái chết để tạ tội?"

"Vậy người có dám cam đoan sau này sẽ không làm như vậy nữa không." Phù Vân kiên trì.

Quý Thính buông tiếng thở dài: "Ta đảm bảo sẽ không như vậy nữa, được rồi chứ."

Đến lúc này Phù Vân mới hài lòng, nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của nàng, lại cảm thấy đau lòng: "... Điện hạ, người đừng tức giận, Phù Vân cũng vì sức khỏe của người, bây giờ cũng đã được bảy tháng, đây là thời gian đứa nhỏ phát triển nhanh nhất, nếu người ăn nhiều như vậy, sau này khó sinh thì phải làm sao?"

"Ừm, ta biết rồi, sau này ăn ít một chút." Quý Thính trấn an cười cười.

Nhưng nàng đồng ý vô cùng nhanh, tới ban đêm, vẫn đói không ngủ được.

...Ăn một chút, chỉ ăn một chút thôi, chắc sẽ không sao đâu. Đối với một người đang mang thai mà nói, nhịn đói quả thực là khổ hình khó khăn nhất trên đời, một người ý chí kiên định như Quý Thính cũng sẽ vì bụng đói cồn cào mà trằn trọc, kiên trì thêm nửa canh giờ sau cuối cùng vẫn không nhịn được, mặc lại áo choàng ngày hôm qua đi tới phòng bếp.

Lần này nàng không đụng phải Thân Đồ Xuyên trong sân, vì Thân Đồ Xuyên đang ở trong bếp.

"... Tại sao ngươi lại ở đây?" Quý Thính thực sự không nói nên lời.

Thân Đồ Xuyên vẻ mặt lạnh lùng: "Đi ngang qua."

"Tối qua ngươi cũng nói như vậy, thôn trang này của ta cản đường của ngươi sao? Tại sao lúc nào ngươi cũng đi ngang qua?" Quý Thính cáu kỉnh.

Thân Đồ Xuyên nhìn khuôn mặt dần dần tròn trịa của nàng: "Ta cũng muốn hỏi điện hạ, tại sao mỗi lần đi ngang qua, điện hạ đều tới phòng bếp?"

"... Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Quý Thính liếc mắt nhìn hắn một cái, bước đến bếp, một bên vừa tìm vừa nói, "Tổng cộng ta đã tới đây hai đêm, kết quả lần nào cũng đều gặp ngươi, không thể nói là trùng hợp chứ?"

"Đêm nay không phải." Thân Đồ Xuyên đáp.

Quý Thính dừng lại một chút, nghi hoặc nhìn về phía hắn, một lúc lâu sau mới giật mình: "Không phải ngươi nghĩ tối qua ta tới phòng bếp, nên đêm nay có thể tới đấy chứ?"

Thân Đồ Xuyên im lặng.

Quý Thính khẽ xùy một tiếng, đang muốn cười nhạo hắn, đột nhiên nhớ tới quả thật mình đã đến đây, giống như không có lập trường để cười nhạo hắn. Nàng ho một tiếng tiếp tục tìm kiếm, kết quả tìm hết cả phòng bếp một lần cũng không tìm thấy thứ gì để ăn.

"... Phù Vân, đồ khốn." Nàng nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng định rời đi, đột nhiên nhớ tới trong phòng bếp vẫn còn một người.

Nàng chưa kịp nói thì Thân Đồ Xuyên đã lên tiếng trước: "Nàng muốn ăn gì?"

"Hấp cho ta một cái bánh đi, hai quả trứng nữa, ta không thể ăn quá nhiều." Quý Thính cũng không khách khí sai bảo hắn xong liền đi sang một bên ngồi xuống.

Thân Đồ Xuyên tìm trứng xong, vừa nấu cho nàng vừa hỏi: "Sao nàng không thể ăn nhiều?"

"Ngươi không có mắt à?" Kể từ khi hòa ly, Quý Thính cũng không nhịn được mà gay gắt hơn đối với hắn một chút , "Không nhìn thấy ta đã béo như thế nào rồi sao?"

"Béo cũng rất đẹp." Thân Đồ Xuyên đáp.

Quý Thính dừng một chút, liếc nhìn hắn một cái rồi không nói gì.

Trong bếp chỉ còn lại tiếng đũa bát va vào nhau vang lên khe khẽ, Quý Thính đang ngồi trước bàn, bắt đầu buồn ngủ. Đầu nàng đang không ngừng gà gật, một lát sau đã ghé sát xuống bàn.

Mặc dù buồn ngủ nhưng cũng không ngủ quá sâu, khi cảm thấy có người đến gần, nàng lập tức đứng thẳng người dậy, bắt lấy tay Thân Đồ Xuyên đang duỗi về phía mình.

"Ngươi muốn làm gì?" Quý Thính sợ hắn nhìn thấy bụng của mình, lập tức cảnh giác lùi lại phía sau.

Hành vi của nàng rơi vào mắt Thân Đồ Xuyên, trở thành một loại phản kháng trong tiềm thức. Ngón tay Thân Đồ Xuyên không hiểu sao đột nhiên run lên, sau đó bình tĩnh thu lại: "Bánh cũng đã hấp xong rồi, có nên cho một ít dầu mè vào không?"

"... Chỉ cần cho một chút là được." Quý Thính nhìn hắn một cái, cẩn thận kéo lại áo choàng.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống bưng bánh tới, rồi đưa cho nàng một cái thìa.

Quý Thính cầm lấy thìa bắt đầu ăn, một lúc sau đã xử lý xong, rồi dùng thìa cạo cạo một ít còn dính lại trong bát.

Thân Đồ Xuyên chịu không nổi: "Nếu nàng còn đói, ta làm thêm cho nàng."

"Không cần, đủ rồi." Quý Thính từ chối. Hai quả trứng không thể nói là no, mà ăn xong cũng không còn đói nữa, nhưng nàng cũng không dám ăn nữa, dù sao nếu không nghe lời đại phu, cuối cùng người chịu khổ vẫn là nàng.

Thân Đồ Xuyên khẽ nhíu mày: "Nàng không béo."

"Hả?" Quý Thính bối rối ngẩng đầu lên.

Thân Đồ Xuyên lặp lại: "Nàng không béo, nếu như có người nào cảm thấy nàng béo thì chắc chắn là mắt hắn mù."

Quý Thính nhất thời không nói nên lời, nhớ tới chiếc cằm hai ngấn mà mình nhìn rõ khi soi gương, thật lâu sau mới trịnh trọng nói với hắn: "Nếu ngươi thực sự cảm thấy ta không béo, mới là mắt mù."

Thân Đồ Xuyên không nói.

Sau khi ăn xong tâm trạng của Quý Thính tốt lên không ít, lúc này mới bắt đầu đuổi người đi: "Ngươi có thể đi rồi."

"..."

"Sau này cũng đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa," Quý Thính lại bổ sung thêm, "Đặc biệt là trong vòng nửa năm, mặc dù ta có hiểu sự lựa chọn của ngươi nhưng không có nghĩa là không tức giận, hiện giờ nhìn thấy ngươi sẽ chỉ khiến lòng ta cảm thấy khó chịu, nếu như ngươi nhất định muốn gặp ta, không bằng chờ nửa năm sau rồi nói."

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau mới hỏi: "Đêm mai, nàng lại đến chứ?"

Quý Thính lập tức buồn bực: "Không tới, ngươi cũng không cần phải đợi ta nữa."

Dứt lời, nàng cũng không cho Thân Đồ Xuyên có cơ hội phản ứng, liền ôm bụng trốn.

Tối hôm sau, mặc dù đói quá không ngủ được, nàng cũng không tới phòng bếp nữa, nhưng sáng hôm sau, Phù Vân lại nổi giận đùng đùng tới tìm nàng.

"Điện hạ! Người cũng thật là lợi hại, tối nào ta cũng dọn sạch sẽ đồ ăn, sợ người ăn vụng, thế nhưng người lại có thể tự mình nấu ăn!" Phù Vân nghiêm mặt trách mắng nàng.

Quý Thính mơ mơ màng màng: "Từ khi nào ta tự mình biết nấu ăn?" Nếu nói là Thân Đồ Xuyên nấu cho nàng vào tối hôm trước, hẳn là ngày hôm qua tìm đến tính sổ.

"Lần này ta có bằng chứng, người đừng ngụy biện nữa!" Phù Vân càu nhàu, "Sáng nay vừa bước vào bếp, ta đã thấy trên bàn có một bát trứng hấp, ta đã hỏi mọi người trong bếp, đều không phải là do bọn họ làm, vậy thì còn có thể là ai?"

Quý Thính sửng sốt, liền biết tối hôm qua Thân Đồ Xuyên lại tới nữa.

Thấy nàng không nói, Phù Vân cho rằng nàng đã thừa nhận, vì vậy tận tình thuyết phục nàng, "Điện hạ, sau này người có thể ngoan ngoãn nghe lời hơn một chút được không? Nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện!"

"..."

Phù Vân thuyết giáo một hồi, cũng từ từ bắt đầu cảm thấy đau lòng, một hồi lâu mới buông tiếng thở dài: "Nhưng đồ ăn quả thực cũng ít, nếu như điện hạ không quá đói thì hơn nửa đêm cũng sẽ không chạy tới phòng bếp."

Quý Thính liên tục gật đầu: "Đúng vậy, buổi tối ta đói quá không ngủ được, đứa nhỏ cũng không chịu yên, vô cùng khó chịu."

"Như vậy đi, buổi tối ta sẽ nói phòng bếp chuẩn bị cho người một ít đồ ăn nhẹ, ít nhất cũng phải làm cho người no." Phù Vân suy nghĩ một hồi nói.

Quý Thính vội vàng đồng ý: "Có thể, thêm một đĩa rau cũng ngon."

Phù Vân cũng cảm thấy được, đang định đi tới phòng bếp dặn dò, Quý Thính lại ngăn y lại: "Đúng rồi, bát trứng hấp sáng nay phát hiện kia, ngươi vứt đi rồi sao?"

"Vẫn còn ở trên bàn, chưa kịp vứt đi nhưng," Phù Vân nói xong cau mày, "Không thể ăn được nữa, nếu điện hạ muốn ăn, ta nói với phòng bếp làm lại."

"Ta không muốn ăn," Quý Thính bật cười, "Nếu không ăn được nữa, cũng không cần vứt đi, cứ đặt ở trên bàn, đừng để người khác động vào nó."

Phù Vân thắc mắc: "Tại sao lại như vậy?"

"Ngươi cứ làm theo lời ta là được." Quý Thính không giải thích nguyên nhân.

Phù Vân thấy nàng kiên trì như vậy, đành phải đồng ý, không đem bát trứng hấp kia vứt đi.

Một ngày sau, bát trứng hấp vẫn còn trên bàn, mà bên cạnh cũng không có thêm thứ gì khác nữa. Sau khi nghe câu trả lời của Phù Vân, Quý Thính biết Thân Đồ Xuyên đã hiểu ý của mình, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Tuy rằng nàng muốn dùng phương thức này để lạnh nhạt với Thân Đồ Xuyên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút phiền muộn, Quý Thính khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có cảm giác buồn bã không nói nên lời.

Vụ án trộm cắp ở huyện Định Viễn có vẻ vô cùng khó khăn, Thân Đồ Xuyên đã ở đây hơn một tháng mới có thể bắt được kẻ trộm, mà những ngày này bụng Quý Thính cũng bắt đầu có sự thay đổi, càng ngày càng lộ rõ. Trong một tháng này, Mục Dự Chi đến đây hai lần, lần thứ nhất đưa cho nàng một đống thuốc bổ, lần thứ hai đưa tới một bà đỡ.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của mọi người, nàng đã mang thai được hơn bảy tháng một cách an toàn, thậm chí đại phu còn nói đây là một điều kỳ diệu mà trong bất cứ trường hợp nào cũng chưa từng xảy ra. Quý Thính nghĩ mình có thể thuận lợi vượt qua mười tháng mang thai, không nghĩ tới gần tháng thứ tám, đột nhiên lại cảm thấy đau bụng.

Bởi vì cơn đau không rõ ràng, nàng cũng không quá để ý tới nhưng gần tới buổi chưa nàng cảm thấy được có điều không ổn.

"Điện hạ, sắc mặt của người rất kém, nô tỳ đi gọi đại phu?" Nha hoàn lo lắng hỏi.

Quý Thính khẽ thở ra một hơi: "Trước tiên không vội, bổn cung thấy phía dưới có gì không đúng, cũng không còn nhìn thấy bụng nữa, ngươi nhìn giúp bổn cung xem."

Nói xong, nàng quay lưng về phía nha hoàn, muốn để nàng ta nhìn xem, kết quả nha hoàn kinh hãi hô lên một tiếng: "Điện hạ! Có máu!"

Quý Thính sững sờ: "Cái gì?"

"Máu!" Nha hoàn vô cùng hoảng sợ, "Nô tỳ, nô tỳ đi gọi đại phu..."

Nha hoàn nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, Quý Thính miễn cưỡng ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy bụng dưới càng ngày càng đau, càng lúc càng nặng, tới nỗi hô hấp của nàng cũng dần trở nên khó khăn.

Trong lúc nàng đang chịu đựng dày vò, ở bên ngoài thôn trang, Phù Vân đứng chặn ở trước cửa lớn, vẻ mặt hung dữ nhìn người tới.

"Ngươi tới làm gì?" Y tức giận chất vấn.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y: "Bản quan phải về kinh đô, dựa theo quy củ, phải tới gặp trưởng công chúa điện hạ để từ biệt."

"Điện hạ không rảnh, ngươi trở về đi." Phù Vân không kiên nhẫn đuổi người.

Khi Thân Đồ Xuyên đến còn mang theo tùy tùng, vốn dĩ lúc này cũng không hy vọng có thể nhìn thấy Quý Thính, chỉ muốn làm những gì lẽ ra phải làm: "Ngươi còn chưa bẩm báo với điện hạ, sao biết nàng không rảnh?"

"Này, ta đã nói không có thời gian là không có thời gian, sao ngươi lại phiền phức như vậy?" Phù Vân vừa dứt lời, một nha hoàn liền vội vàng chạy ra, nói nhỏ vào tai y điều gì đó, sắc mặt y lập tức thay đổi, trực tiếp xoay người trở về thôn trang.

Cửa lớn đóng sầm lại, tay Thân Đồ Xuyên đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm. Vừa rồi hắn cũng không nghe thấy rõ ràng nhưng có thể nghe rõ hai chữ "điện hạ".

Nếu không phải xảy ra chuyện lớn, Phù Vân cũng sẽ không căng thẳng như vậy.

"Thân Đồ đại nhân, nếu điện hạ đang bận, trước hết chúng ta cứ cáo lui trước?" Quan viên đi theo cẩn thận nói.

Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa lớn, hận không thể trực tiếp xông vào nhưng có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, hắn không thể làm như vậy.

Nhưng cũng không rời đi.

"Đại nhân?" Viên quan đi theo lại một lần nữa lên tiếng gọi hắn.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống: "Nếu Phù Vân không bẩm báo điện hạ, chúng ta liền tự ý rời đi, e rằng sau này sẽ gặp phải phiền phức, dù muốn đi, cũng phải chờ chính miệng điện hạ nói."

Quan viên đi theo cảm thấy cũng có lý: "Vậy thì, chúng ta sẽ đợi ở đây?"

"Điện hạ như vậy, đều bởi vì bản quan, sao bản quan có thể liên lụy tới chư vị, không bằng chư vị tạm thời tới trạm dịch chờ, đợi bản quan vào cáo biệt với điện hạ rồi sẽ cùng đi." Vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên vẫn như cũ không thay đổi.

Mấy quan viên đi theo lập tức nhìn nhau, cuối cùng bọn họ không muốn ở đây cùng hắn, ngộ nhỡ làm phiền tới điện hạ, Thân Đồ Xuyên không sao, bọn họ có thể phải chịu thiệt thòi.

Sau nhiều lần cân nhắc, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ có Thân Đồ Xuyên vẫn bình tĩnh đứng ở cửa, sau khi thị vệ nhìn thấy liền đi bẩm báo với Chử Yến.

Khi Chử Yến nghe thấy, vẫn bình tĩnh ở phòng bếp bưng nước ấm, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vậy thì để cho hắn chờ! Đáng ra hắn phải đợi."

"Tuân lệnh!"

Bên trong phòng ngủ tràn ngập mùi máu tanh.

Sau khi đại phu bắt mạch cho Quý Thính, lo lắng đến mức giọng nói như nghẹn lại: "Bà đỡ đâu! Bà đỡ đâu!"

"Đến đây, đến đây!" Nha hoàn lên tiếng, dẫn bà đỡ chạy vào bên trong.

Đại phu lập tức kéo bà đỡ tới trước giường: "Điện hạ đột nhiên xuất huyết nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, ngươi xem vị trí của bào thai là như thế nào, nếu thật sự không được..."

Ông ấy còn chưa nói xong nhưng bà đỡ cũng đã hiểu được là có ý gì, lập tức run rẩy đồng ý.

Quý Thính mồ hôi nhễ nhại, mặt tái nhợt như một hồn ma, ôm chặt chăn cố chịu, nghe xong lời đại phu, không biết lấy đâu ra sức lực, nghiến răng nói một câu: "Cứu, cứu đứa nhỏ!"

Khi Phù Vân vào cửa, nghe thấy câu này, lập tức tức giận: "Không thể nào! Nếu hôm nay điện hạ xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người có mặt ở đây cũng đừng nghĩ tới chuyện sống sót ra ngoài!"

Tay bà đỡ không ngừng run lên, vội gật đầu đồng ý.

Quý Thính đang ở bên trong phòng sinh, Phù Vân chỉ bước ra phòng ngoài rồi dừng lại, không dám đi thêm nữa, chỉ nghe tiếng Quý Thính, ngay lập tức mắt liền đỏ lên.

"Điện hạ, đừng ngủ! Nhất định không được ngủ!" Bà đỡ đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng.

Phù Vân không thể chịu đựng được nữa, lập tức lao vào nhưng bị một vài nha hoàn ngăn lại.

"Phù Vân không thể, điện hạ không thể bị quấy rầy." Nha hoàn khó khăn thuyết phục.

Phù Vân không thể, vì vậy y chỉ có thể sốt sắng hét vào bên trong, "Điện hạ! Điện hạ, đừng ngủ! Nhất định không được ngủ! Thân, Thân Đồ Xuyên, đúng, Thân Đồ Xuyên vừa mới đến, đoán chừng lúc này còn chưa đi, nếu người có chuyện gì, nhất định hắn cũng không sống nổi nữa!"

Quý Thính đã đến cực hạn, cảm thấy bụng dưới của mình không ngừng quặn lên, nàng mơ hồ nghe thấy tên của Thân Đồ Xuyên, cũng không biết lấy ra sức lực từ đâu, lập tức mở mắt.

"A...."

Một tiếng hét thê lương vang lên, trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc yếu ớt của trẻ nhỏ, bà đỡ vui mừng kêu lên: "Là thiếu gia! Mẫu tử bình an vô sự!"

Hai chân Phù Vân mềm nhũn ngồi xuống đất.

Phòng trong vẫn bận rộn như cũ, sau khi Quý Thính che lại, đại phu lập tức vọt vào, lập tức tiến hành cầm máu, bận rộn tới hơn nửa ngày mới dừng lại.

Quý Thính tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã nhá nhem tối. Tất cả chăn đệm nàng từng sử dụng trước đây đều đã được thay mới, mùi máu tanh trong phòng cũng đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy gay mũi.

"Đứa nhỏ đâu?" Nàng khàn giọng hỏi.

Phù Vân đi vào vội vàng bế đứa bé được quấn trong tã lót đi vào: "Điện hạ, ở đây."

"Để ta xem." Quý Thính nhếch môi.

Phù Vân đưa đứa nhỏ đặt trong tay nàng: "Đại phu nói đứa nhỏ sinh non, hơi yếu ớt, trong khoảng thời gian này nhất định phải cẩn thận nuôi nấng, chỉ sau trăm ngày mới có thể coi là an toàn."

"Có mất nhiều thời gian như vậy?" Quý Thính khẽ cau mày, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ còn đỏ hỏn quấn trong tã lót. Vì sinh non nên đứa trẻ gầy gò, da nhăn nheo, trông như một con khỉ bị rụng lông nhưng nàng cảm thấy trên đời này không có thứ gì đẹp hơn nó.

"Đúng vậy, sẽ mất một thời gian." Phù Vân vừa nói xong, liền nghe thấy nha hoàn tới báo lại, nói Mục Dự Chi đã đến.

Quý Thính bật cười: "Định Viễn xa kinh đô như vậy, bình thường đi lại cũng phải mất ít nhất một ngày, nếu ngươi truyền tin nói hắn tới, ít nhất cũng phải mất một hai ngày, sao bây giờ hắn lại tới?"

"Bởi vì ta vừa mới dự định tới thăm điện hạ, trên đường gặp được người truyền tin," Mục Dự Chi nói rồi bước nhanh vào bên trong, "Chúc mừng điện hạ, sinh được Lân nhi*, thời gian khổ cực xem như đã chấm dứt rồi."

*Lân nhi: ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con Lân hiện ra.

Quý Thính nhếch môi: "Cũng không có gì khổ cực."

Mục Dự Chi đi tới, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đứa nhỏ lập tức nở nụ cười: "Làm thế nào lại sinh ra được dáng vẻ này?"

"Đại phu nói sau này sẽ đẹp!" Phù Vân lập tức bao che.

Mục Dự Chi gật đầu: "Có thể đẹp là được, nhìn dáng vẻ này của nó, cũng không yêu cầu xa vời quá nhiều, chỉ cần có được năm phần dung mạo của điện hạ là được."

"Cho dù không giống ta, vẫn còn có Thân Đồ Xuyên," Quý Thính nhìn đứa nhỏ trong mắt tràn đầy tình yêu thương, "Nó sẽ không xấu xí mãi."

Mục Dự Chi dừng một chút: "Nói tới đây, ta vừa mới bước vào đã thấy Thân Đồ Xuyên đang đợi bên ngoài thôn trang, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện của điện hạ?"

Quý Thính sửng sốt một chút: "Hắn ở bên ngoài?"

Hỏi xong nàng liền nhìn Phù Vân, Phù Vân có chút chột dạ, có gì liền nói nấy.

Bên ngoài thôn trang, Thân Đồ Xuyên đứng lặng lẽ như một tác phẩm điêu khắc, vai hắn đã thấm đẫm sương sớm của mùa đông, cả người vì lạnh mà trở nên cứng ngắc nhưng hắn vẫn không có phản ứng, một lòng vẫn hướng về phía thôn trang.

Ngay cả Mục Dự Chi cũng đến đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro