Chương 49: Tiếng đàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Vũ Kiệt đi rồi, bầu không khí trong phòng là lạ, có một loại áp bách khiến người ta hít thở không thông.

Kiều Mạt Nhi chẳng hiểu sao có chút không yên, cả người không khỏi khẩn trương, thực tế chứng kiến Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, nhưng trong tay lại là một mảnh đỏ thẫm xinh đẹp thì cả trái tim nàng cũng run run theo.


Mím môi không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt vui vẻ của Ngâm Tuyết, nhưng nàng không cảm thụ được chút ấm áp nào, trong miệng nói thật nhỏ: "Ngâm Tuyết muội muội tay bị thương rồi, hay là nhanh chút tìm đại phu băng bó cho tốt a!"

"Băng bó?" Nghe vậy giơ tay lên, cười cười nhìn, một tí vết thương nhỏ này thì tính cái gì? Ở kiếp trước, vì rèn luyện ý chí kiên quyết của mình, chịu vết thương lớn hơn nữa ta không nhăn lông mày một cái! Huống chi là hiện tại. . . . . .

"Một chút thương tích nhỏ, còn chưa đến mức khẩn trương như vậy!" Nhàn nhạt nói, nhìn nhìn hai đạo vết thương cũng không tính là quá sâu trong lòng bàn tay, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu, nhìn về phía Kiều Mạt Nhi, sau đó lơ đễnh nói: "Công chúa mấy ngày nay nghỉ ngơi đã khỏe lên chưa?"

"Khá tốt rồi, cơ bản có thể xuống giường đi đi lại lại." Khẽ cười nói, lễ phép trả lời.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hình như đã hiểu rõ gật đầu nói: "Có vẻ Tử Sở phu quân chăm sóc rất có hiệu quả, mấy ngày như vậy đã khôi phục bảy tám phần rồi."

"Cái này. . . . . ." Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết lúc này đề cập đến Tử Sở, vốn cho rằng nàng ăn dấm chua, nếu là bình thường, Kiều Mạt Nhi đã nghênh ngang khoe khoang, nhưng bây giờ, tại bầu không khí này, nàng ta cuối cùng vẫn lựa chọn nhẫn nại.

"Muội muội, ta cùng biểu ca. . . . . ."

"Công chúa mệt mỏi, Ngâm Tuyết sẽ không quấy rầy nữa!" Giống như vô tâm, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cũng không đợi nàng nói xong, liền thẳng tắp lên tiếng cắt đứt, xoay người rời đi.

"Chúng ta. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, đối phương liền xoay người rời đi, đối với Kiều Mạt Nhi vốn tâm cao khí ngạo mà nói, là biết bao mạo phạm cùng không tôn trọng!

Vốn muốn phát tác, phát tiết một chút lửa giận trong lòng, nhưng đang ở địa bàn của người khác, chỉ đành cắn răng ngà, chịu đựng nuốt ngược vào trong bụng.

Xoay người rời đi, nhấc chân phóng ra cánh cửa, sau lưng, Kỳ Nguyệt một bộ dạng thất hồn lạc phách, nhìn nàng muốn nói lại thôi.

"Trở về làm theo lời ta bảo là tốt rồi!" Dừng bước lại, nghiêng mặt, thanh âm nhàn nhạt xa cách, Tống Ngâm Tuyết mặt không chút biểu tình, nói xong, nhấc chân đi ra.

". . . . . ." Nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng rời đi, Kỳ Nguyệt trong nội tâm cay đắng, có đôi khi cái gọi là chân tướng thường thường sẽ làm cho người ta không cách nào tiếp nhận, hắn lúc này, có lẽ chính là một ví dụ rõ ràng nhất.

Thân ảnh thanh lệ tuyệt luân của Tống Ngâm Tuyết biến mất trên hành lang, lúc này, bọn hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lén tiếng nghị luận ầm ĩ.

"Ngươi thấy được sao? Người kia, thật là quận chúa quen thuộc của chúng ta sao?"

"Đúng vậy a đúng vậy a, thật nhìn không ra nha! Cứ như đổi một người khác vậy, khí thế rõ ràng bức người như vậy!"

"Ngươi xem quận chúa, vừa rồi cái tư thế vung chủy thủ kia, quả thực uy phong cực kỳ! Cả người như nhiễm một tầng sương mờ."

"Đúng đúng! Vốn tưởng rằng do quận chúa chúng ta xui khiến Lục hoàng tử hại vị hôn thê của Kỳ Nguyệt công tử, thật không tưởng tượng được thì ra rõ ràng không có chuyện như vậy!"

"Bất quá dù nói như thế nào, quận chúa là tham sắc đẹp của Kỳ Nguyệt công tử, do đó giam cầm hắn, còn đem tánh mạng cả nhà của hắn uy hiếp, chuyện này là sự thật!"

"Vậy cũng không chắc chắn nha! Ngươi không thấy Lục hoàng tử kia nhìn chằm chằm ngấp nghé Kỳ Nguyệt công tử sao? Quận chúa làm như vậy, có lẽ chỉ là vì cứu hắn?"

"Cái này. . . . . . Ai, thật không rõ! Dù sao quận chúa của chúng ta thật sự không giống với lúc trước. . . . . ."

Trong nhất thời, tiếng nói nhỏ không ngừng nghĩ, vang lên đầy dẫy bên tai, Kỳ Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác đứng. Mà một bên, Mân Côi thì kịp thời phản ứng, tiến lên đuổi theo Tống Ngâm Tuyết.

"Quận chúa, tay của ngài. . . . . ." Đi theo sau lưng, Mân Côi do dự lên tiếng.

"Để cho ta đi một mình đi!" Nghe vậy, dừng một chút, không quay đầu lại, Tống Ngâm Tuyết trầm giọng nói.

Thấy vậy, Mân Côi dừng chân lại, hai mắt hơi lo lắng nhìn tay của nàng, cuối cùng cũng không theo sau nữa.

Một người lẳng lặng mà đi, chậm rãi nhắm mắt lại. Vừa rồi lúc vươn tay đoạt chủy thủ, trong đầu đột nhiên dần hiện ra rất nhiều hình ảnh, một loại cảm giác quen thuộc tràn ngập toàn thân, khi nàng tiến thêm một bước muốn thấy rõ thì cũng tại một khắc đó, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Xem ra muốn kế thừa cái trí nhớ này của Nhữ Dương quận chúa, trước mắt còn không phải một chuyện dễ dàng!

Khẽ than thở, đưa tay nhìn vết máu đã khô cạn trong lòng bàn tay, chậm rãi dựa trên đại thụ bên cạnh, để gió mát nghịch ngợm thổi qua mặt bên của mình.

" i am ­sail­ing, i am­ sail­ing ( Tôi đang căng buồm đón làn gió thổi

home ­again, cross ­the­ sea Trở về quê nhà qua biển cả bao la

iam ­sail­ing, stor my­wa­ters Tôi dong thuyền qua con nước bão giông

to be ­near y­ou, to ­be ­free Để được gần người, để được giải thoát

i am fly­ing, i am fly­ing Tôi đang bay cao giang đôi cánh

like ­a bird, cross ­the sky Như cánh chim lướt qua bầu trời

iam fly­ing, pass­ing high­clouds Tôi đang bay qua tầng mây cao vợi

to­ be ­near y­ou, to ­be ­free. . . . . ." Để được cùng người, để được tự do

Nhẹ nhàng, trầm thấp, mở miệng ngâm nga, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng dị thường rõ ràng. Bản nhạc 《Sail­ing》này, ở kiếp trước, mỗi khi Tống Ngâm Tuyết trong lòng bị đè nén thì sẽ trầm giọng ngâm lên. Lúc này, bởi vì cảm thụ được gió thổi qua, cảm thấy như muốn lãng quên hết thảy, trong bất tri bất giác, nàng lại hát ra.

Đầu tiên là hát một lần, lập tức lại ngâm nga thêm một lần, lúc này trong nội tâm cảm thấy thư thái hơn nhiều , Tống Ngâm Tuyết liền đứng dậy muốn rời khỏi. Nhưng vào lúc này, cách đó không xa vang lên một hồi tiếng đàn, ung dung cất cao, tuy trầm thấp, nhưng mà xen lẫn linh hoạt kỳ ảo, theo gió chậm rãi truyền đến, mà làn điệu, tấu lên đúng là bài hát 《Sail­ing》vừa rồi nàng mới ngâm nga.

Tiếng đàn của Thư Ly!

Quay đầu, tìm chỗ tiếng đàn phát ra mà đi đến. Dưới tàng cây đa, chỉ thấy Thư Ly khép hờ hai mắt, vẻ mặt đắm chìm trong cây đàn trong tay, vẻ mặt ôn nhu, say mê!

Thật là trình độ cao thâm! Mới nghe một hai lần, có thể khảy ra tiếng đàn một âm cũng không lầm như thế, nhưng dưới tình huống căn bản nghe không hiểu ca từ, còn có thể giải đọc được ý tứ sâu xa trong bài hát , công tử Thư Ly, nếu nói tài đàn này của ngươi là đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ cũng không đủ a.

Lẳng lặng nhìn, thưởng thức tiếng đàn trước mắt, Tống Ngâm Tuyết không có ý định quấy rầy sự yên lặng lúc này, chỉ đợi sau khi tấu hết liền xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, tiếng đàn chợt dừng lại, Thư Ly công tử chậm rãi mở mắt ra, thật sâu nhìn Tống Ngâm Tuyết, gương mặt tuấn lãng phong nhã mặc dù đọc không ra biểu lộ, nhưng trong lời nói, lại mang theo chút ít hỏi thăm: "Xin hỏi người vừa rồi ngâm xướng, đúng là bản thân quận chúa sao?"

" Có phải hay không, thực trọng yếu như vậy sao?" Xoay người, dừng bước lại, ngoái đầu nhìn lại cười, Tống Ngâm Tuyết thâm ý nói một câu, làm cho ánh mắt Thư Ly không khỏi chớp động.

Nàng đây là đang nói cho hắn biết, chỉ cần dùng tâm suy nghĩ vào âm luật, không cần phải bị hoàn cảnh ngoại giới ảnh hưởng sao?

Trùng hợp a! Nhữ Dương quận chúa làm sao, làm sao có thể có một phen giải thích sâu xa như vậy? Nếu không phải là người lạnh nhạt xem thế sự, cười thấu tang thương, sợ là sẽ không có lĩnh ngộ như thế a! Mà nàng. . . . . . làm sao có thể!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro