Chap 7. Chị Sao Lại Ăn Bánh Mì Khô?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị càng nghĩ càng chua xót. Nghĩ đến cô và tên Thế Vinh ở bên nhau mà trái tim chị như bị hàng vạn con dao đâm... đau vô cùng...

Nhưng chị chịu đựng được... chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi!

Vừa nghĩ vừa đúc cháo cho mẹ. Cuối cùng cũng ăn hết tô cháo rồi.

"Mẹ! Mẹ nghỉ ngơi sớm đi!"-Nói rồi chị dìu bà nằm xuống. Tắt đèn phòng đi ra ngoài.

Chị nhìn đồng hồ... sắp 7 giờ rưỡi rồi. Chị mặc vội chiếc áo khoác cũ kĩ. Khoá cửa cẩn thận liền lên xe đạp phóng như bay. Chị vẫn hay đi làm thêm để kiếm thêm thu nhập nuôi mẹ. Chị có thể nhịn đói cả ngày. Nhưng mẹ chị thì chị không thể để bà đói được. Chị không ăn cũng chả sao. Uống nước thôi cũng no rồi. Căn bản đã quen với việc nhịn đói.

Chị chạy vội đến một quán ăn nhỏ. Dựng xe đạp ở bãi đậu xe. Chạy như bay vô quán. Vội mang tạp dề lên. Quán này tuy bình dân nhưng rất đông khách. Thấy có vài khách tiến vào. Chị liền cầm menu cho bọn họ. Tay cầm một cuốn notebook cẩn thận ghi lại.

Sau đó thì chạy vào đưa cho đầu bếp chuẩn bị món ăn. Liền chạy ra bàn khác dọn dẹp đồ. Cứ như vậy thấm thoát cũng đã hơn 10 giờ rưỡi. Sau đó đi vào nhà sau. Mang bao tay lên rửa một đống chén khách vừa ăn. Hơn nửa tiếng mới rửa xong. Chị đứng dậy chân cũng mềm nhũn, lưng có chút mỏi. Chị khiêng đống chén vừa rửa xong xếp ngay ngắn lên kệ.

"Em vất vả rồi!"-Quản lý cười hài lòng, vỗ vỗ vai chị.

"Vâng ạ."-Chị quay sang nhìn quản lý, gật đầu cười.

"Đây! Tiền lương cho em!"-Quản lý nói rồi mốc ra 2 tờ 1 trăm và 1 tờ 50 chục. "Hôm nay bo em thêm 50 chục đấy!"

"Nhưng..."-Chị ngạc nhiên nhìn quản lý.

"Nhưng nhị gì! Sau này cứ cố gắng như vậy nha !"-Quản lý cười rộ lên,quay lưng bước đi.

"Cảm ơn ạ..."-Tiền lương mỗi ngày thật ra chỉ có 2 trăm ngàn. Hôm nay tự nhiên được ông cho cho thêm 50 chục. Chị cầm tiền cẩn thận nhét vào túi. Xếp nốt số chén còn lại. Sau đó ra bãi đậu xe đạp xe về.

Hôm nay là tháng 10... mùa đông lại đến rồi! Chị chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng có nhiều chỗ rách được may lại. Trên đường về gió thổi khiến chị có chút rét. Nhưng cũng không có vấn đề gì với chị. Ngày mai chị có thể mua đồ ăn ngon cho mẹ rồi!

Về tới nhà. Chị cẩn thận mở cửa, sợ làm ồn mẹ lại thức giấc. Chị về phòng, tắm rửa sạch sẻ rồi lại lấy sách ra ôn bài. Chị hiện giờ đã là sinh viên năm cuối. Nên chuyện ôn tập này chị vẫn làm hằng ngày. Vì hay bận đi làm thêm. Buổi tối rảnh chị đều ôn bài. Tới kì thi không cần phải lo nhiều.

Làm xong một số bài tập cũng đã hơn 12 giờ rưỡi.

Chị tắt đèn, trải chiếc chiếu đã bị rách tơi tả ra nằm. Nhà chị chỉ có 1 chiếc giường, mẹ chị nằm giường chị nằm chiếu. Mẹ đã cao tuổi, nên nằm chăn ấm nệm êm. Chị vẫn còn trẻ thì vẫn nên nằm chiếu. Dù gì cũng chỉ lạnh một chút. Chị vẫn chưa biết được cảm giác nằm giường êm bao giờ. Chỉ có thể đợi chị lớn lên đi làm có tiền mới mua được. Tới lúc đó chị sẽ giàu lên. Sẽ mua cho mẹ căn nhà ấm áp chứ không phải nhà lá như bây giờ. Sẽ có tiền mua những thứ cô thích... nhưng mà chị mua xong không biết cô có nhận không? Chắc sẽ quẳng nó vô thùng rác chăng? Chị chua xót... lại nghĩ đến cô nữa rồi... đêm chị vẫn hay nghĩ đến lúc chị giàu rồi sẽ mua cho cô những thứ cô thích... nhưng đến lúc đó... những món cô thích đều đã được tên Thế Vinh kia mua rồi nhỉ? Chị làm gì có quyền hạn đó....? Đến việc ở gần cô chị cũng không xứng nữa mà? Chị cười nhạt... như đang khinh bỉ chính bản thân mình.

Ngủ thôi... ngày mai còn phải đi học nữa! Chị nghĩ nhiều cũng vô ít... bởi vì ngay từ đầu chị đã biết kết quả... chị yêu cô... căn bản sẽ không được cô hồi đáp!

***

"Ưm..."-Cô chậm rãi mở mắt, ánh nắng ngoài trời có chút chói mắt.

"Lan Ngọc... tỉnh rồi sao? Con cảm thấy khoẻ hơn chưa?"-Bà Ninh vui mừng thấy cô cuối cùng cũng đã tỉnh.

"Mẹ... mấy giờ rồi?"-Cô chống đỡ cố gắng ngồi dậy

"Chỉ mới 6 rưỡi thôi... còn sớm lắm. Con ngủ thêm một chút đi!"-Bà Ninh vội vàng vịnh cô lại.

"Không sao đâu mẹ! Mẹ ra ngoài trước đi! Lát nữa thay đồ xong sẽ xuống ngay ạ! Hôm nay con muốn đi học"-Cô gượng cười. Thật sự cô đã khoẻ rồi. Chỉ có hơi mệt một chút thôi.

Bà Ninh không ngờ chỉ sau một ngày cô lại ăn nói lễ phép như vậy. Vừa vui mừng vừa lo sợ. Hốc mắt có chút đỏ hồng.

Cô nhận thấy mắt mà có chút ướt ướt biết bà lại sắp khóc. Khẽ thở dài. Lúc trước là cô quá vô tâm với cha mẹ rồi.

"Thật đấy! Con khoẻ rồi ạ! Mẹ cũng nên để con gái đi học chứ? Nằm ở nhà con sẽ bị bệnh thêm đó!"

"Ừ... vậy con nhanh lên nha! Mẹ xuống nấu cháo cho con!"-Bà Ninh thấy cô khẳng định vậy thì có chút an tâm.

"Vâng ạ!"-Cô cười gật đầu.

****

"Lan Ngọc! Con đỡ hơn chưa?"- Ông Ninh đang đọc báo thấy con gái xuống liền hỏi thăm.

"Dạ! Khoẻ rồi ạ! Ba đừng lo lắng!"-Cô cười với ông.

Ông Ninh có chút ngạc nhiên. Từ khi quen biết với tên kia. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện khép nép với ông. Lòng ông vô cùng hạnh phúc. Con gái cuối cùng cũng thay đổi rồi.

"Lan Ngọc! Mau xuống ăn đi con!"-Bà Ninh bưng tô cháo nóng hổi ra. Liền kêu cô.

"Vâng ạ!"-Cô chạy nhanh xuống ngồi vào bàn hưởng thức tô cháo này.

"Nóng! Ăn từ từ thôi con!"-Bà Ninh âu yếm vuốt tóc cô.

Hốc mắt cô đỏ lên. Giọng có chút nghẹn ngào. Đã rất lâu rồi cô mới được mẹ âu yếm như vậy. "Vâng ạ!"

"Bác Lâm đã ở ngoài chờ con! Hôm nay bác ấy sẽ chở con đi học! Nhớ giữ gìn sức khoẻ! Có khó chịu ở đâu thì gọi điện báo về nhà! Nghe chưa?"-Bà Ninh vẫn còn chút lo lắng, dặn dò cô cẩn thận.

"Vâng... con nhớ rồi ạ! Mẹ đừng lo lắng!"-Cô nở nụ cười nhìn bà. Như muốn trấn an bà. Bà thực sự... lo lắng cho cô nhiều quá... bà rất thương cô!

"Con ăn xong rồi! Ba mẹ con đi học đây!"-Cô nói rồi lại ôm hai người 1 cái rồi chạy nhanh ra chiếc xe Boryn đang đợi mình đằng đó.

***

Xe chạy rất nhanh 15 phút đã tới trường.

"Tiểu thư một ngày tốt lành!"-Bác Lâm mở cửa cho cô. Môi nở nụ cười hiền hậu.

"Cảm ơn bác! Bác cũng a!"-Cô gật đầu bước xuống xe liền chạy nhanh vô trường.

Giờ đây tâm trí cô chỉ còn nhớ đến chị. Nhớ đến điên cuồng!

Cô không chạy vào lớp mình ngay mà chạy lên lớp chị. Nếu cô nhớ không lầm thì là chị ngồi bàn thứ tư dãy ngoài bìa thì phải. Nhưng... lại chả thấy hình dáng chị đâu cả...! Cô hụt hẫng quay về lớp. Chị năm cuối nên ở tít lầu ba cô năm hai nên ở lầu trệt. Nãy chạy xung quá giờ cô chả có tí sức lực nào cả.

Cô buồn bực đi tới bàn mình ngồi xuống. Khánh Vân thấy cô vô liền chạy tới nịnh nọt.

"Lan Ngọc hôm qua cậu không sao chứ? Tớ rất là lo cho cậu!"- Khánh Vân nở nụ cười, giọng nói chẳng hề có chút lo lắng.

Cô căn bản không muốn nhìn cô ta. Nụ cười ấy cô cảm thấy thật ghê tởm! Cô đứng dậy muốn tránh xa cô ta.

Khánh Vân bị cô bơ. Ngượng ngùng có tức giận cũng có. Cố gắng nhẫn nhịn mà đi theo cô nịnh nọt tiếp. Nhưng vừa quay lại đã không thấy cô đâu! Kệ. Hôm qua chắc cô ta giận Thế Vinh quá nên mới nói như vậy! Xíu nữa nịnh nọt xíu là hết giận chứ gì! Ngu ngốc!

Cô đi ra căn-tin mua 2 hộp sữa cùng 2 hợp cơm. Sau đó đi dạo một chút. Cô như vậy mà đã quay về cái thời đại học này rồi! Cô tự nhủ phải cố gắng học hành, không lơ là như trước. Bỏ bê học tập nữa! Nghĩ tới đây tinh thần phấn chấn lên 1 chút. Quyết định đi lên lớp chị kiếm chị! Nhưng... cô gái ấy là ai? Sao... sao cô ấy và chị thân mật như vậy? Cô đứng chôn chân tại cửa lớp nhìn vào bóng hình quen thuộc nhưng cô gái bên cạnh chị là ai? Họ quá thân mật đi? Chẳng lẽ chị và cô ấy yêu nhau? Cô lúc trước luôn bám theo tên Thế Vinh căn bản không hề để ý đến chị. Nhưng giờ.... hừ! Đáng ghét! Cô nắm chặt hộp cơm trong tay, tức giận bỏ đi về lớp.

Bây giờ cô rất mơ hồ... chẳng lẽ... chẳng lẽ... lúc chị nói yêu cô... là giả sao?

Cô tức giận đi về bàn. Nhích ghế ra rất mạnh. Thậm chí có vài người khó hiểu nhìn cô? Cô lại đang giận sao? Chắc lại cùng Thế Vinh cãi nhau! Cô và hắn ta quen nhau. Khắp trường đều biết!

Cô ỉu xìu nằm dài trên bàn. Mặt úp xuống mặt bàn. Cô tức lắm... chị sao lại...!

"Lan Ngọc... cậu cậu không sao chứ?"-Nghe như có ai đó kêu cô, cô ngước mặt dậy nhìn cô gái trước mắt. Cô nhìn cô gái ấy. Trong ấn tượng của cô thì đây hình như là lớp trưởng thì phải.

Lúc trước cô chỉ chơi với mình Khánh Vân. Người khác cô đều cự tuyệt. Chuyện gì cô cũng tin cô ta vô điều kiện. Hừ! Lúc trước sao cô ngu si như thế chứ?

"À à tớ không sao...."-Cô cười tỏ vẻ mình vẫn ổn.

Thấy cô cười với mình Vỹ Dạ đứng hình, cô cười... đẹp quá! Đến mình là con gái cũng bị cô mê hoặc nữa mà....

Thấy cô gái trước mặt cứ đứng đó nhìn mình cô có chút khó hiểu. Cô gái này thật ra nhìn rất dễ thương. Tóc cột nữa phần trên xoã phần dưới. Cái mái ngố ngố tạo điểm nhấn cho khuôn mặt này! Hừm... thật là cute quá đi!

"À ờm.... tớ... tớ thấy cậu nằm như vậy cứ nghĩ là cậu bị bệnh... nếu như cậu mệt... cậu cứ nói với tớ nha... tớ sẽ đưa cậu xuống phòng y tế!"- Vỹ Dạ gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng. Ăn nói lộn xộn hết cả lên.

"Ừ! Cảm ơn cậu!"-Nhìn cô gái này rụt rè mà cô mắc cười chết đi được. Đúng là đáng yêu chết đi được! Cô tự nhủ. Cô phải kết thân với cô bé này mới được. Người ta lo lắng cho cô vậy mà!

"Tớ tớ... ngồi sau cậu đấy... có gì cậu cứ hỏi tớ."-Thấy cô không ghét mình Vỹ Dạ vui mừng.

"Ok! Haha!"-Cô nháy mắt Vỹ Dạ, cô gái này đúng là quá tốt bụng rồi!

***

"Reng!!!"- Tiếng chuông trường báo hiệu đã tới giờ nghỉ trưa. Học sinh ồ ạt chạy ra ngoài.

Cô cất sách vở vào cặp. Nhìn xuống hộp bàn vẫn còn 2 hộp cơm với 2 hộp sữa. Cô mua để dự định cùng chị ăn trưa. Nhưng nhớ lại lúc chị và cô gái "lạ mặt" kia thân mật. Lòng cô khó chịu, cảm giác vừa buồn vừa tức ập tới!

"Lan Ngọc..."- Vỹ Dạ gõ nhẹ lưng cô, thấy cô thất thần như vậy nhịn không được hỏi "Cậu không sao đó chứ?"

"Hả..?"-Cô cảm giác được người phía sau đang gọi cô "À ừ tớ không sao đâu!"

"Cậu có định đi ăn trưa không? Cùng nhau đi nha?"- Vỹ Dạ nghe cô bảo không sao cũng bớt lo lắng. Liền hứng hở nở nụ cười rủ cô đi ăn. Trong lòng sợ cô sẽ từ chối cô.

"Ừ! Đi! Tớ cũng có hơi đói!"-Cô cất 2 hộp cơm với 2 hộp sữa vào. Dù gì cô mua từ sáng nên nó cũng nguội rồi.

***

Tại căn-tin....

"Ây gu... chúng ta xuống trễ như vậy mà sao người xếp hàng còn đông như vậy?"- Vỹ Dạ cau mày bóp trán nói.

Cô vì hành động này của cô mà buồn cười. Cô gái này thật sự rất đơn thuần. Làm bạn với cô gái này thật tốt.

Bỗng có một nam nhân chạy tới trước mặt cô đưa cho cô phần cơm vừa mới lấy được. Cậu ta ngại ngùng bảo

"Lan Ngọc... phần cơm này tớ cho cậu!"

Bỗng chốc cả nhà ăn liền cảm thấy tội nghiệp cho nam sinh này. Không biết sẽ bị cô hất bỏ hay chửi cho không còn mặt mũi đây... cô thật ra là hoa khôi của trường, cả khối nam sinh muốn theo đuổi cô. Nhưng tiếc việc cô thích Thế Vinh cả trường đều biết. "Hoa đã có chủ" vậy mà tên nam sinh ngu ngốc này con lớn gan tới gần cô.

Phía nhà ăn đều dừng việc ăn cơm để xem kịch vui. Trong lòng thầm oán cậu nam sinh này tới số rồi! Nào ngờ sự việc trước mắt khiến mọi người há hốc mồm... cô nhận khây cơm đó của nam nhân.

Thanh âm cô dịu dàng vang lên, môi nở nụ cười ngọt ngào "Cảm ơn cậu!"

Nam sinh cứ nghĩ cô sẽ từ chối... không ngờ... không ngờ...!

Các nam sinh khác cũng bị nụ cười cô làm cho say đắm. Cô cười... đẹp quá!

Các nam sinh khác thấy thế cũng lấy khây cơm mình vừa nhận được đưa cho cô. Rồi trở lại xếp hàng lại từ đầu!
"Cho cậu đấy! Khỏi xếp hàng!"-Cô vừa nói cầm 5 khây cơm trên tay đưa hết cho Vỹ Dạ. Sau đó liền đi ra gian hàng kia mua 2 ly súp cua.

"Tớ đi trước nha!"-Cô cười với Vỹ Dạ sau đó liền quay lưng bước đi.

Vỹ Dạ há hốc mồm! Nhiêu đây... sao mình ăn hết?

Nam sinh thấy cô quay đi có chút thất vọng. Nhưng nữ thần đã nhận đồ bọn họ. Bọn họ rất mãn nguyện rồi!

***

Cô đi lên lầu cao nhất. Nói thẳng ra là đi tìm chị đó mà! Sáng giờ gặp chị nhưng chưa nói chuyện làm cô rất nhớ chị! Dù chuyện hồi sáng vẫn còn tức giận nhưng cũng đã nguội phần nào.

Cô vừa tới lớp chị không thấy ai. Chắc họ đã đi ra ngoài hết rồi! Chỉ có chị ngồi đó... cô nhìn chị... lòng tê tái... chị không ăn cơm... mà lại đi ăn bánh mì sao? Cô giờ mới để ý... chị gầy quá! Cô tức giận có đau lòng cũng có! Tức vì sao chị không đi ăn cơm mà đi ăn bánh mì như vậy chứ? Chẳng lẽ chị vẫn hay ăn như vậy sao...? Bây giờ cô mới sực nhớ... chị thật ra là một sinh viên nghèo... là cô quá vô tâm rồi! Sau này phải chăm sóc chị thật tốt mới được!

Cảm giác hình như có ai đang ở ngoài cửa. Chị ngước mặt lên nhìn, thoáng chút thân thể chị cứng đờ. Vội giấu chiếc bánh mì còn ăn dở. Cô sao lại ở đây chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro