Chapter 21 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Karma from Midnights bcs my queen just won aoty at grammy XD)

"Newt?Em có thể ở lại một lát được không?"Thầy Morris hỏi sau khi chuông reo báo hiệu giờ học đã kết thúc. Các học sinh khác trong lớp toán của Newt bắt đầu thu dọn đồ đạc và rời đi, nhưng Newt vẫn ở lại, chỉ trong chốc lát, lớp học đã hoàn toàn vắng tanh, ngoại trừ cậu và thầy Morris.

Cậu thắc mắc tại sao thầy Morris lại yêu cầu mình ở lại, nhưng khi nhìn thấy Thomas bước vào phòng,Newt không còn bối rối nữa. Rõ ràng là thầy ấy muốn nói chuyện với cả hai về điểm số của Thomas, Newt hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Thomas nhưng vẫn thấy lo lắng về những gì mình sắp được nghe. Suy cho cùng điểm số của Thomas sẽ quyết định liệu cậu ấy có nhận được học bổng mà đã phải nỗ lực rất nhiều để giành được hay không, sẽ thật đáng tiếc nếu Thomas đánh mất nó ngay gần ngày tốt nghiệp.

Thầy Morris ngồi xuống bàn khi Thomas bước sâu hơn vào lớp học dừng lại bên cạnh Newt, người đang kiên nhẫn đứng trước bàn của thầy Morris, thoáng chốc mỉm cười với nhau trước khi chuyển sự chú ý sang thầy Morris khi ông bắt đầu nói .

"Tôi chắc rằng hai em đều đã biết tại sao mình lại có mặt ở đây rồi phải không?"Ông hỏi, tựa lưng vào ghế, Newt và Thomas gật đầu trong im lặng. "Tốt.Tôi có thông báo cho hai em."Ông bắt đầu lục lọi đống giấy tờ lộn xộn trên bàn trong khi hai cậu bé nhìn mà không nói một lời.

"Hai đứa muốn nghe cái nào trước? Tin tốt hay xấu?"

Newt và Thomas quay liếc nhìn nhau trong giây lát đang quyết định xem chúng muốn nghe cái nào trước tiên.Không thảo luận ra mồm, cả hai quay sang phía Morris và nói: "Xấu ạ" cùng lúc.

"Ồ, tin xấu là những buổi dạy kèm của hai em không còn cần thiết nữa,"Ông ấy nói, Newt thở phào nhẹ nhõm.Cậu đang mong đợi được nghe điều gì đó tồi tệ hơn nhiều nhưng thật yên tâm khi biết rằng điều đó không quá tệ .Ít nhất là không hoàn toàn. "Còn tin tốt là,"Thầy Morris dừng lại, lấy một tập file ra khỏi chồng và đặt nó lên bàn để Newt và Thomas thấy được, "hai em đã đậu."

Newt nhìn xuống tập file trên bàn, nhận ra rằng đó là bài kiểm tra giữa kỳ mà cậu đã hoàn thành vài ngày trước.Đồng thời nhận ra rằng Thomas cũng đã vượt qua với một chữ A+ rất lớn được viết trên giấy bằng mực đỏ đậm.

"Xin chúc mừng,"Thầy Morris nói với một nụ cười, Newt cũng mỉm cười, không giấu được niềm vui vì tự hào về Thomas. Không cần nghĩ nhiều,cậu phấn khích vòng tay qua cổ Thomas, Thomas ôm lại cậu ngay lập tức,nụ cười vùi vào cổ Thomas khi cậu nhấc Newt lên khỏi mặt đất trong giây lát, làm Newt phải ré lên.

Tuy nhiên cái ôm ăn mừng của cả hai không kéo dài lâu vì chúng đều nhớ rằng Morris vẫn còn ở trong lớp, nên đã buông ra khá nhanh, cố gắng hết sức để khiến mọi thứ giữa cả hai trông có vẻ thuần khiết, ngay cả khi khoảnh khắc nhỏ vừa nãy vẫn có một chút nghi vấn.

Thầy Morris cười khúc khích với cả Newt và Thomas, một nụ cười nhỏ vẫn còn đọng trên môi khi ông duỗi lòng bàn tay và đặt chúng lên đùi. "Tôi thấy hai em đã cởi mở hơn với nhau rồi,"Ông mỉa mai nhận xét, Newt hy vọng mặt cậu không đỏ lên vì điều này. "Dù sao thì thầy muốn hai đứa biết rằng thầy tự hào về các em. Đặc biệt là em, Thomas, và tôi rất hy vọng được thấy sự nỗ lực nhiều hơn từ em."

Thomas mỉm cười dịu dàng với thầy sau câu nói.

"Được rồi, hai em - vào lớp đi," thầy Morris kết thúc, Newt và Thomas gật đầu với ông, chào tạm biệt trước khi cùng nhau đi đến lớp tiếp theo, đây tình cờ lại là lớp mà Newt ít ​​yêu thích nhất. Phòng thể chất không còn tồi tệ như trước vì Newt không cần phải ở một mình nữa, Thomas luôn bên cạnh cậu cùng với đó là Minho nên đôi khi Newt thực sự rất mong được đến phòng tập. Nhưng điều đó vẫn không thay đổi được sự thật rằng Newt không hề giỏi thể thao và cậu thì vẫn bực bội với việc phải chạy tới chạy lui để đạt điểm .

Đổi lại là cậu được thấy Thomas không mặc gì ngoài quần đùi thể dục, lén lút âu yếm nhau khi không có ai chú ý đến. Ngoài ra việc tập thể dục rất khổ,nhất là khi Newt sẽ phải ở trong bán kính 50feet với trước mặt là Gally.

Mặc dù Gally dạo này đã hãm lại việc quấy rối Newt mỗi lần có Thomas ở gần nhưng không có nghĩa là cậu ta đã ngưng hoàn toàn.Vẫn tiếp tục ném những cái nhìn đầy đe dọa về phía Newt và lẩm bẩm những lời lăng mạ để Newt có thể nghe thấy.

Bất chấp điều này Newt vẫn có thể chịu đựng được khi ở trong phòng thể chất, nhưng chỉ là vì Thomas sẽ ở bên cạnh cậu xuyên suốt tiết học.

Sự im lặng bao trùm hành lang khi Newt và Thomas bước đến phòng thay đồ vì tất cả các học sinh khác đều đã vào lớp,khi đi cạnh nhau, tay liên tục chạm nhau làm Newt muốn nắm lấy tay Thomas.Hơn bất cứ điều gì. Tuy nhiên cậu vẫn kiên quyết sẽ không làm thế, mặc dù không có một bóng người quanh đây.

"Cậu biết đấy," Thomas đột nhiên nói. "Tớ vẫn không hiểu bản thân đã làm gì để trở nên xứng đáng với cậu."

"Tommy-"

"Là vậy đấy, Newt.Cậu đã làm rất nhiều thứ cho tớ trong các tuần vừa qua và tớ muốn cảm ơn vì những điều đó.Chúng thực sự có ý nghĩa rất lớn với tớ."

"Ồ,tớ không có nhiều lựa chọn," Newt đùa. Ít nhất một phần là vậy.

"Cậu hiểu ý mà," Thomas cười. "Dù thế nào đi nữa - cảm ơn Newt. Vì tất cả."




Khi Newt và Thomas đến phòng thay đồ, những đứa khác vẫn chưa xong. Nhưng khi cả hai bước vào,các cuộc trò chuyện tạm dừng lại tất cả đều im bặt, chuyển toàn bộ sự chú ý sang Newt và Thomas.

Newt có thể cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của Gally,cậu tránh né khỏi cái nhìn sắc bén của Gally, cố gắng phớt lờ nó.Cậu đã thành công cho đến khi ánh mắt ấy chuyển dần sang chế giễu, sau đó cậu ta lẩm bẩm.

"Xem ai cuối cùng cũng đến này,"Gally thì thầm chế nhạo trong khi kéo áo qua đầu. Những lời lẽ của cậu ta lẽ ra phải thật lặng lẽ nhưng cả Newt và Thomas đều đã nghe thấy.

Thay vì trả lời Gally, Thomas đảo mắt khinh thường, bước tới tủ đựng đồ của mình. Rồi Newt cũng bất đầu đi đến tủ đựng đồ để bắt đầu thay quần áo vì dù sao thì cậu và Thomas cũng đến muộn nếu không mặc đồng phục thể dục ngay trước khi huấn luyện viên Sanders bước vào cả hai sẽ phải nghe những lời trách móc và phàn nàn cho đến khi hết tiết.

Gally khoanh tay trước ngực, nhìn Thomas bằng đôi mắt xanh sáng rực lửa.Có vẻ khó chịu vì Thomas không phản ứng gì vì cậu ta quen với việc bị Thomas phớt lờ.

"Vậy Thomas," Gally bắt đầu nói, "chính xác thì tại sao mày và Newt lại đến muộn?"

Thomas không nói gì,Gally tiếp tục. "Từ từ, để tao đoán - chúng mày bận thủ dâm trong phòng tắm phải không?"

(Mấy cái từ nhạy cảm này watt nó có đánh gậy ko ạ =)) ?)

Một số đứa bật cười trước câu nói của Gally, Newt thì nhục nhã. Một lần nữa cậu lại hy vọng rằng mặt mình không ửng đỏ lên.

"Im mồm," Thomas cuối cùng cũng phản hồi, trừng mắt nhìn. Gally nhếch mép cười.

"Rất vui. Tuy nhiên,hỏi nhanh nhé. Đứa nào thực hành ?Mày hay Newt?"

Thomas đóng sầm tủ lại, suýt nữa thì lao tới Gally để chĩa nắm đấm vào mặt cậu ta, nhưng không làm vậy.Thomas không thể. Newt kịp ngăn lại trước khi Thomas làm vậy. Đến tận bây giờ Newt hiểu Thomas hơn cả bản thân cậu.Cậu biết đủ hiểu để biết rằng Thomas chuẩn bị làm điều gì đó mà lẽ ra không nên làm, để chắc chắn rằng Thomas không có cơ hội làm điều đó, Newt tóm lấy bắp tay cậu ta, giữ lại. Thomas nhìn sang Newt với vẻ mặt căng thẳng.

"Không đáng đâu," Newt lặng lẽ nói, Thomas tiếp tục chăm chú nhìn vào Newt,nét mặt dần dịu lại.Hít một hơi rồi thở ra sự thất vọng, sau đó gật đầu với Newt.

Gally khịt mũi. "Mày thật thảm hại."

"Biết gì không, Gally?Mày mới thảm hại," Thomas đáp trả. "Tao không biết sao mày lại quan tâm những gì tao làm đến thế nhưng đếch phải việc của mày, được chưa? Thế nên thôi đi."

"Mày nghĩ tao quan tâm đến việc mày làm à?"

"Vậy thì sao mày lúc nào cũng bêu rếu mỗi lần tao nhìn vào Newt ?"

"Bởi vì nó rõ ràng đang biến mày thành một thằng khốn Thomas,tởm lợm."

"Thế thì sao ," Thomas vặn lại. "Mày không có quyền chõ mõm vào những gì tao làm và chắc chắn mày cũng không có quyền hạn gì với người tao yêu."

Phải mất một lúc Newt mới ghi nhớ được câu đó, nhưng sau một lúc cậu cuối cùng cũng nhận ra rằng Thomas trên thực tế đã xác nhận mối quan hệ giữa hai đứa. Không những vậy còn nói yêu cậu - ngay trước mặt Gally. Tim như ngừng đập, hơi thở nặng trĩu sau khi Newt nắm bắt được tình hình, không thể nói được gì ngay cả khi cậu rất muốn.

Newt không phải là người duy nhất im lặng đến choáng váng sau lời thú nhận này, Gally nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói một lời, giống như những đứa khác trong phòng thay đồ. Trong số tất cả, phản ứng của Minho nổi bật nhất,cậu ta đứng cạnh tủ đựng đồ của mình nhẹ nhàng nhếch mép cười, nhưng nụ cười đó đã bị Newt bắt gặp. Thực ra cậu nhận ra khá nhanh, cậu chợt nhận thấy có điều gì đang diễn ra ngay lập tức.

Đột nhiên, Newt như sắp khóc, chỉ có điều lần này là nước mắt của sự hạnh phúc thay vì đau khổ. Sự pha trộn cảm xúc cậu là nguyên nhân khiến nước mắt tuôn trào,Newt muốn chúng gạt đi trước khi quá muộn vì điều cậu không muốn nhất là khóc trước mặt mọi người; cụ thể là Gally.

"Còn gì để nói không?" Thomas hỏi, Gally không nói gì,cậu ta ấp úng. "Đó là những gì tao nghĩ."

"Được rồi mấy đứa," Huấn luyện viên Sanders bước vào nói.Ông ấy nhìn xung quanh và ngay lập tức nhận thấy bầu không khí căng thẳng đang hiện hữu , nhướn mày nhìn nhưng không hỏi gì. "Vào sân.Phạt chạy.Rõ chưa?"

Tất cả các ậm ừ đáp lại Sanders bắt đầu bước ra sân. Newt và Thomas luôn đicạnh nhau, một lần nữa, Newt thấy tay cả hai chạm vào nhau do họ đang ở quá gần. Nhưng lần này, Thomas đã làm gì đó, cẩn thận nắm lấy tay Newt.

Dường như không quan tâm ai khác ở ngay trước mặt, Newt như muốn bùng nổ. Tay cậu râm ran vì sự đụng chạm từ Thomas và má nóng bừng khi Thomas nhìn cậu.

"Cậu không sao chứ?"

Newt gật đầu, mỉm cười. "Không thể tin được là cậu đã làm vậy, Tommy."

"Tớ cũng không thể tin được," Minho đột nhiên nói nhảy vào cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Newt và Thomas, làm gián đoạn khoảnh khắc của hai đứa.Minho vỗ vai Thomas và bóp bóp nhẹ. "Nhưng làm tốt lắm anh bạn.Rất ấn tượng."

Dừng bước khi đến sân nơi mọi người khác đang bắt đầu chạy, Newt không muốn buông tay Thomas ra, nhưng cậu biết mình phải làm vậy.

"Vì bây giờ hai cậu đã come out nên chúng ta sẽ ăn mừng ở đâu?" Minho đùa với nụ cười tự mãn.

"Hài ghê," Thomas trả lời, khúc khích.

Không lâu trước khi huấn luyện viên Sanders bắt đầu mắng cả ba vì đã không làm những gì được yêu cầu,cả đám bắt đầu chạy bộ với tốc độ vừa phải đảm bảo Newt có thể theo kịp . Trong lúc ấy,Newt dường như không thể xóa bỏ nụ cười trên khuôn mặt mình vì những gì vừa xảy ra, cậu chắc chắn rằng mình sẽ không thể nghĩ đến điều gì khác cả ngày lẫn đêm.

Một cảm giác dễ chịu trong ngực, không chắc nó sẽ kéo dài bao lâu, nhưng Newt không quan tâm.Cậu muốn ôm lấy cảm giác này lâu nhất có thể và sẽ không để bất cứ điều gì cản trở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro