Trời sinh anh hận nhất người khác lừa gạt mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, con số thể hiện trên đồng hồ báo thức đã quá không giờ nửa đêm.

Midu ngồi ở trên ghế salon, dùng điều khiển từ xa nhàm chán chuyển kênh qua lại. Nhưng trên TV nếu không phải đang phát chương trình mua sắm trên TV thì lại chiếu phim truyền hình dài tập về đề tài gia đình cẩu huyết. Cô ta xem mà trong lòng kìm nén đến phát hoảng.

Hôm nay, Trường Giang đưa đi mua nhẫn về xong thì liền đi trước, từ đó đến giờ cô ta cũng không liên lạc được với Trường Giang.

Gọi đến điện thoại cá nhân của anh thì không người bắt máy. Gọi đến công ty, công ty nói anh vốn không đến đó, chẳng ai biết anh đi đến nơi nào rồi.

Cô ta cũng hoài nghi có phải hay không là đến thăm đứa con hoang kia rồi?

Nhưng coi như là đến thăm con, anh cũng không có lý do gì để mà tắt điện thoại di động. Người biết số riêng của anh chỉ có mấy người, rốt cuộc anh đang đề phòng ai? Hơn nữa hôm nay lúc ở trong tiệm trang sức còn gặp Lâm Vỹ Dạ, điều này khiến cho cô ta trong lòng càng thêm phiền não.

Cô ta tính đi tính lại, làm sao mà một năm qua Lâm Vỹ Dạ chẳng những không chết, hơn nữa lại còn sinh cho Trường Giang một đứa con.

Nếu như không có đứa bé này thì còn dễ nói, nhưng cũng bởi vì đứa bé này, Trường Giang cùng Lâm Vỹ Dạ sẽ có mối quan hệ kéo dài không ngừng.

Cô ta chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại thêm lần nữa, nhưng vẫn là giọng phụ nữ cứng ngắc nhắc cô ta rằng đối phương đã tắt máy.

Tích tích tích —

Mật khẩu khóa cửa được mở ra, nơi này là nhà trọ mà Trường Giang mua cho cô ta, chỉ có cô ta và Trường Giang biết mật mã.

Là anh về sao?

Midu vội vàng nghênh đón:

"Trường Giang, rốt cuộc anh đã về, điện thoại của anh sao lại tắt máy? Sao lại gọi không được? Em lo lắng chết mất".

Trường Giang trông có vẻ tinh thần không được tốt lắm, dáng vẻ rất mệt mỏi, đôi giày ở trước cửa, cũng không ngẩng đầu lên:

"Hết pin"

"Ồ... Trường Giang, chiều nay anh đi đâu vậy?"

"Đi làm. Thế nào?".

Cố Quân Nhi bĩu môi nũng nịu: "Anh gạt người ta. Em gọi đến công ty của anh hỏi qua. Bọn họ nói không có thấy anh"

Sắc mặt của Trường Giang trầm xuống:

"Em tìm anh có việc gì không?"

"Không có chuyện thì không thể tìm anh sao? Em nhớ chồng em, em gọi điện thoại cũng không được?" .

Nghe được cái từ "chồng" này, Trường Giang có chút khó chịu, anh xụ mặt, nghiêm túc nói:

"Anh cũng có công việc, không thể lúc nào cũng kè kè đợi điện thoại của em. Hơn nữa, nhân viên cũng phải làm việc chứ không phải để xử lý chuyện riêng của ông chủ. Sau này đừng gọi tới"

Midu nghe anh ta nói giọng này, trong lòng thầm than một tiếng không tốt. Cô ta mềm giọng đi, bước tới muốn giúp anh cởi cà vạt:

"... Em biết rồi, để em giúp anh".

"Không cần, tự anh làm"

Trường Giang thay giày xong, đi vào trong nhà, ném mình xuống ghế salon, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không nói một lời.

Trong phòng an tĩnh lạ thường, Midu thận trọng ngồi ở bên người anh, hỏi nhỏ:

"Gần đây công ty có rất nhiều chuyện à? Em thấy anh giống như rất là mệt mỏi."

"Trường Giang?"

"Ừ?"

Anh chần chờ rất lâu mới đáp một tiếng:

"Midu, để cho anh nghỉ một mình một lát đi"

Midu không thuận theo, đi đến dựa vào bả vai anh, nũng nịu làm vẻ ngửi tới ngửi lui:

"Em không. Em muốn ngửi một cái xem thử trên người anh có mùi của người phụ nữ nào khác không..."

"Đủ rồi Midu!"

Trường Giang liền đầy cô ta ra:

"Đừng làm rộn có được không? Anh rất mệt mỏi, để cho anh yên tĩnh một lát có được hay không?"

Midu bị anh quát hơi sững sờ một chút, cũng tức lên:

"Anh làm gì thế? Người ta chính là muốn thân mật với anh một chút mà anh làm ra như vậy sao?... Hay là anh có tật giật mình? Anh thật sự có người phụ nữ khác ở bên ngoài?".

"Em có thể đừng có tranh cãi vô lý được hay không?"

"Em tranh cãi vô lý?"

Midu cũng đổi sắc mặt:

"Em tranh cãi vô lý ở chỗ nào? Chồng em không liên lạc được, lại không chịu nói mình đã đi đâu, em nghi ngờ cũng là điều bình thường mà?"

"Sau này em có thể đừng có gọi "chồng", vậy được không? Chúng ta còn chưa có kết hôn"

Trường Giang thở dài, dứt khoát đứng dậy, nắm chìa khóa đi đến trước cửa đổi giày.

Midu đuổi tới:

"Anh làm gì? Anh muốn đi?"

"Anh tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ"

"Bị em nói trúng rồi sao? Anh đúng là có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi à? Cho nên mới không dám trả lời thẳng câu hỏi của em có đúng hay không? Trường Giang, em theo anh sáu năm không danh không phận, bây giờ anh làm vậy không phải là phụ lòng em sao?"

Trường Giang nhắm mắt, trái tim cũng đang chùng xuống.

"Midu, anh hỏi em một câu"

Midu tức giận nói:

"Câu hỏi gì?"

"Hôm nay Khả Như nói đều là thật sao?"

Trường Giang nói: "Trước kia em từng đi phá thai, đã không thể có con được nữa, là thật à?"

Sắc mặt của Midu tái nhợt, trong nháy mắt lại bùng nổ hệt như con gà chọi:

"Trường Giang, Khả Như là bạn của Lâm Vỹ Dạ. Cô ta vì Lâm Vỹ Dạ nên cố ý tạt nước bẩn vào người em. Thế mà anh cũng tin sao? Em đã từng nghi có thai với anh mà? Kết quả còn bị Lâm Vỹ Dạ hại cho sảy, cái này chính anh cũng biết còn gì?"

Trường Giang gật đầu một cái:

"Được, chỉ cần em nói không có, vậy thì không có"

"... Anh đến bệnh viện điều tra bệnh án hay sao?"

"Vẫn chưa, anh muốn hỏi em trước. Midu, đừng gạt anh, em biết, anh trời sinh ghét nhất người khác lừa gạt mình!"

Midu chần chờ một chút mới lên tiếng:

"... Em không có"

"Trường Giang, anh tin tưởng em sao?"

"Anh tin tưởng em. Midu, anh hy vọng em thật sự không gạt anh, nếu không."

"Nếu không cái gì?"

Nếu không cái gì?

Trường Giang há miệng một cái, nhưng không biết câu tiếp theo nên nói như thế nào.

Không được, Midu là người bầu bạn với anh trong thời gian anh khó khăn nhất. Anh không thể vô trách nhiệm như vậy được.

Nhưng là...

Hôm nay ở trong nhà cũ, hình ảnh Lâm Vỹ Dạ ôm Minh Nguyệt, một mực ở trong đầu, đuổi cũng không đi.

Trên đường anh lái xe trở về, trong đầu đều là hình ảnh đó, thiếu chút nữa đã tông vào đuôi xe chạy trước mặt.

Lâm Vỹ Dạ cái tên này, giống như là chú Kim Cô, khiến cho anh đau đến chết đi sống lại. Ấy vậy mà lúc muốn hoàn toàn gỡ xuống, thì lại đau đến xé da xé thịt.

Càng huống chi, cô lại còn sinh Minh Nguyệt cho anh. Đó là con gái của anh, là con gái của anh và cô.

Máu mủ chính là thần kỳ như vậy. Mỗi lúc tâm tình anh phiền muộn, quay về ôm con gái nhỏ Minh Nguyệt một cái, luôn có thể trở nên bình tĩnh lại.

Bé con rất thích cười, ở trong ngực anh ngon vô cùng. Bé con vừa nhỏ vừa mềm, mỗi lần nghĩ tới con gái nhỏ, lòng cũng mềm như bông.

Một đôi cánh tay bất ngờ quấn ngang hông, Midu ôm lấy anh từ phía sau, trong thanh âm còn mang chút nức nở:

"Trường Giang, có phải anh lo lắng rằng em không thể sinh con hay không?"

Anh định đẩy tay cô ta ra:

"Không có, em đừng suy nghĩ bậy bạ"

"Có! Có! Anh chính là đã bị những lời đó của Khả Như làm ảnh hưởng. Trường Giang, anh không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta cố gắng một chút, em sẽ có thai thôi. Hơn nữa, chúng ta còn có Minh Nguyệt, em sẽ là một người mẹ tốt, con gái của anh cũng là con gái của em. Em sẽ coi con bé như con ruột thịt của mình mà đối xử. Cho dù sau này chúng ta có con chung thì cũng vẫn giống thế?"

Trường Giang nhẹ nhàng nói:

"Midu buông tay"

"Em không buông! Em buông lỏng một chút là anh sẽ rời đi ngay. Đã lâu rồi anh không ở lại qua đêm với em, như vậy, một mình em sao có thể mang thai được kia chứ? Minh Nguyệt có quản gia trông rồi, anh cũng không cần quan tâm. Trường Giang, tối nay ở lại với em, có được hay không?"

Ở lại với em có được hay không... Những lời này, thật quen thuộc.

Quen thuộc đến mức khiến anh trong khoảnh khắc đã có thể trở lại nửa đêm ngày hôm đó ở một năm trước, Lâm Vỹ Dạ gọi điện thoại nói, muốn ly hôn thì phải trở về ở cùng với cô.

Tính thời gian một chút, Minh Nguyệt chắc là có từ đêm đó.

"Trường Giang, hôm nay anh sao thế? Luôn có vẻ không tập trung, em nói chuyện gì anh cũng không đáp".

Midu vừa nói, tay đã từ từ lần mở nút áo sơ mi của anh ra.

Trường Giang sực tỉnh từ trong mộng, lui về sau một bước tránh tay cô ta, lại cài chặt lại nút áo, thần thức cũng khôi phục vẻ tỉnh táo:

"Anh còn chút việc trong công ty, tối nay đến công ty làm thêm giờ, em ngủ sớm đi, không đủ tiền thì nói anh biết."

Đi ra khỏi nhà mà như đang chạy trốn, cho đến khi ngồi trên xe hút một điếu thuốc là, Trường Giang mới cảm thấy mình có được an toàn trong chốc lát.

Rút một hơi thuốc, thuốc lá lan vào trong phổi, cay đến mức nước mắt của anh tràn ra. Trên điện thoại di động còn đang hiển thị cuộc gọi lưu lại, đến từ trợ lý Vincent.

Trong điện thoại, Vincent nói cho anh hay, Midu quả thật đã từng đi phá thai. Mặc dù cô ta đã mua chuộc bác sĩ hủy ghi chép giải phẫu, nhưng cô ta còn có ghi chép mua thuốc.

Mà thuốc kia, chính là sau khi phá thai mới có thể uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro