Rốt cuộc là ai nợ ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chồng? Lâm Vỹ Dạ không khỏi bật cười.

Bắt đầu từ cái ngày mà cô gả cho Trường Giang đó mãi cho tới hôm nay, tổng cộng đã hơn sáu năm, cô có chỗ nào giống như người đã có chồng hay không?
Con cũng tự mình sinh, ở cữ cũng chỉ có một mình, ngôi nhà lớn như vậy cũng một thân một mình ở..
Chồng như vậy, có hay không cũng có khác gì nhau đâu?

"Tổng Giám đốc Võ" Cô dứt khoát đổi xưng hô: "Chờ hôm nay chúng ta ly dị xong thì anh không còn là chồng của tôi nữa. Sau này chúng ta không cùng chung đường đi đường về, nam cưới nữ gả không liên hệ gì với nhau hết".

Trường Giang nắm chặt tay lái: "... Vậy nếu như tôi không muốn ly dị thì sao?"

Lâm Vỹ Dạ khiếp sợ không thôi: "Anh điên rồi?"

"Tôi đã sớm điên rồi! Lúc tai nạn xe xảy ra, tôi cũng đã điên rồi"

"Tổng Giám đốc Võ, anh có biết là mấy câu này của anh sẽ khiến cho tôi hiểu nhầm rằng anh vẫn còn có cảm tình với tôi, anh không bỏ được tôi hay không?"

Ánh mắt của Trường Giang lóe lên, lập tức chối:

"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình. Tôi đơn giản chỉ không muốn để kẻ thù của mình sống tốt mà thôi. Cô muốn ly dị với tôi, để người đàn ông khác ôm ấp vào lòng à? Lâm Vỹ Dạ, cô đừng hòng"

Lâm Vỹ Dạ tức giận bật cười: "Vậy anh muốn làm cái gì? Cả đời không ly hôn à? Tôi thì không sao, chẳng qua là Midu của anh e chẳng chờ được đâu."

Trường Giang không lên tiếng.

Cô tiếp tục nói: "Tôi biết, cái chết của bố mẹ anh, cái chết của má Phúc, anh đổ hết lên đầu của tôi. Anh muốn báo thù tôi, được thôi, anh cứ tới đi, tôi chờ".

Nói xong những lời này, cô lại nói: "Tôi đã đến cửa cục dân chính rồi, cũng thấy xe của anh rồi"

Trường Giang hôm nay lái một chiếc Maybach màu đen tuyền, bảng số xe là 88888.

Cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, biển số xe hệt như mấy gã nhà giàu mới nổi như vậy, nếu là trước đây, anh nhất định chẳng thèm nhìn lấy một cái, bây giờ lại chịu, đoán chừng là vì Midu thích.

Trước kia anh thích nhất là chiếc Porsche màu vàng kia, bởi vì... Bảng số xe đó là sinh nhật cô.

0826.

Nhưng 0826 của năm nay đã qua, mà không chỉ là năm nay, 0826 của năm năm trước cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Năm nay... Lại có người đàn ông thần bí kia. Mặc dù như vậy, cô vẫn chỉ là một thế thân như cũ mà thôi.

"Thưa cô, chúng ta đến rồi" Tài xế taxi dừng xe bên lề.

Lâm Vỹ Dạ nhìn đồng hồ tính tiền một cái, móc ra tiền giấy từ trong ví ra đưa cho tài xế.

Tài xế vừa tìm tiền thối lại, vừa nói:

"Cô ơi, cô tới làm thủ tục ly dị à?"

Lâm Vỹ Dạ cười một tiếng: "Đúng vậy"

"Thà hủy mười ngọn miếu chứ không nên hủy một mối nhân duyên. Người trẻ tuổi không nên động một chút là nói ly dị. Nói chuyện đáng hoàng với nhau, không chừng sẽ tìm được cách giải quyết đó"

Bác tài xế có lòng tốt, trong lòng cô biết.

Có điều, hôn nhân của cô cùng Trường Giang quá mức phức tạp. Bên trong dính dấp quá nhiều ân oán dính líu vào nhau, giống như một cuộn len bị mèo làm rối tung lên. Rốt cuộc là ai nợ ai, cũng sớm không phân rõ nữa rồi.

Nếu đã không phân rõ, vậy thì không bằng thẳng thừng cắt đứt, từ đây về sau trở thành người dưng nước lã.

"Cảm ơn" Lâm Vỹ Dạ nói cảm ơn, đẩy cửa xe ra xuống xe, đi đến cạnh bên xe của Trường Giang.

Nhưng khi cô mới vừa bước xuống, chiếc Maybach màu đen kia liền mở máy, lái đi một mạch.

Anh rốt cuộc có ý gì? Lâm Vỹ Dạ lấy điện thoại di động, gọi đi. "A lô?"

"Trường Giang, anh đi đâu? Tôi đã đến rồi"

"... Công ty tạm thời có chuyện, tôi phải trở về"

"Vậy thủ tục ly dị phải làm sao?"

"... Chờ hôm nào có thời gian rảnh rỗi hãy nói. Vậy đi, tôi cúp máy trước".

Trường Giang nhanh chóng cúp điện thoại, tiện tay tháo xuống tai nghe bluetooth, phiền não ném đi.

Nhưng điện thoại rất nhanh lại vang lên. Anh không nhịn được mà bắt máy ngay, vừa mở miệng liền nghiêm giọng quát:

"Tôi nói, hôm nay không rảnh ly dị! Cô còn gọi nữa làm gì?"

"... Trường Giang?". Là thanh âm của Midu.

Trường Giang hơi sửng sốt một chút, ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh giọng mình một chút:

"Midu, là em à?"

Midu nhận ra được tâm trạng anh không tốt, cũng đoán được một ít:

"...Công ty gần đây rất bận rộn à?"

"Ừ."

"Anh đừng bận quá, cũng phải chú ý thân thể nhiều một chút."

"Trường Giang, Minh Nguyệt có khỏe không? Em nghĩ rồi, sau cùng thì anh cũng là đàn ông. Đàn ông chăm sóc em bé thì khẳng định không tỉ mỉ bằng phụ nữ đâu. Em có thể về nhà cũ giúp anh chăm sóc Minh Nguyệt. Cô bé này, em rất thích."

"Không cần" Trường Giang cự tuyệt:

"Em dưỡng thương cho thật tốt đi. Đừng quan tâm đến những thứ khác, quản gia chăm sóc cho Minh Nguyệt rất tốt"

"...Ừ."

"Còn có việc gì nữa không? Không có thì anh cúp máy trước đây, đang lái xe"

"Chờ đã Trường Giang." Midu nói: "Tuần tới chính là sinh nhật của mẹ em, em muốn anh cùng về dự sinh nhật mẹ với em, được không?"

"Tuần tới anh không rảnh, công ty bề bộn nhiều việc".

Midu chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tới:

"Sinh nhật của mẹ em là cuối tuần, không trễ việc của anh đâu mà".

Trường Giang bình tĩnh lại, đối mặt với thỉnh cầu có chút nhỏ nhoi của Midu, anh cũng không tiện cự tuyệt nữa.

Dẫu sao... Trước đó anh đã đồng ý với Midu là sẽ lấy cô ta. Nhưng bây giờ không có cách nào ly dị để cho cô ta một hôn lễ, rốt cuộc trong lòng có thẹn.

"Được, anh đi với em"

Midu trong nháy mắt vui vẻ: "Có thật không? Trường Giang, anh thật tốt"

"Được rồi, em chọn quà trước đi, chọn xong thì cà thẻ của anh mà mua, em biết mật khẩu mà"

"Cảm ơn anh Trường Giang".

"Vậy anh cúp máy trước, lái xe rất nguy hiểm"

"Ừ... Trường Giang, em còn có một câu hỏi muốn hỏi anh"

"Em nói đi".

"Anh nói sẽ lấy em, là thật chứ?"

Yết hầu của Trường Giang chuyển động lên xuống.

Há miệng muốn trả lời, nhưng là lời đến đầu lưỡi lại nuốt ngược trở vào.

Anh không muốn lừa dối người khác, nhưng mà...

Bây giờ anh cũng không biết rõ trái tim của mình nữa.

"Đừng suy nghĩ lung tung. Lần trước không phải em rất thích một cái túi xách ở Milan à? Anh mua rồi sẽ để cho họ chuyển sang đây"

Anh cố ý nói sang chuyện khác, Midu làm sao mà không phát hiện ra cho được.

Trong lòng cô nén giận, không thể phát ra trước mặt Trường Giang, chỉ làm bộ như hiền lành hiểu chuyện, nghe lời:

"Được."
Nhấn nút cúp máy, Midu giơ tay ném mạnh điện thoại ra ngoài.

Lâm Vỹ Dạ!

Rõ ràng nói hôm nay đi làm thủ tục ly dị, tại sao thái độ của Trường Giang lại đột nhiên thay đổi lớn đến như vậy?

Nhất định là cô đã nói cái gì đó với Trường Giang rồi! Lại là cô! Tại sao cô không chết đi?

Không phải đã ung thư thời kỳ cuối rồi hay sao? Tại sao còn có thể sống lâu như vậy?

Nếu không sớm danh chính ngôn thuận trở thành mợ Võ thì e là cũng sắp không kịp nữa rồi.

Trường Giang đã bắt đầu điều tra vụ tai nạn giao thông sáu năm trước một lần nữa rồi. Sớm muộn cũng sẽ tra được chân tướng rõ ràng, đến lúc đó, cô ta sẽ chẳng còn gì...

Không được, cô ta không thể ngồi yên chờ chết.

Một tuần kế tiếp, Lâm Vỹ Dạ trải qua một tuần này vừa yên ả, lại vừa bận rộn.

Bệnh của mẹ cô đang từ từ có dấu hiệu chuyển biến tốt. Ban ngày cô bệnh viện chăm lo cho mẹ. Đến tối như thường lệ lại đến khách sạn Dung Thành, phòng 1231, tận tâm tận lực đóng vai thế thân của mình.
Buổi tối hôm nay, cô đi đến siêu thị một chuyến, mua ít nguyên liệu nấu ăn.

Gần đây, mẹ cô ăn cơm bệnh viện đã có chút ngán, hơn nữa cũng cần bổ sung một ít dinh dưỡng, cô đi mua một con gà vườn về hầm súp gà, tính dùng lửa nhỏ hầm một đêm, để hôm sau mang đến bệnh viện.
Chẳng biết lúc nào, bên hông có một đôi tay có lực đụng vào, thanh âm của người đàn ông nọ vang lên bên tai:

"Đang nấu cơm?".

Lâm Vỹ Dạ sợ hết hồn, lúc nghe được thanh âm của anh ta, cả người cũng cứng lên: "Anh... Thật xin lỗi tôi chưa được sự đồng ý của anh mà đã tự tiện dùng phòng bếp, mẹ tôi bà ấy..."

"Nào."

Người đàn ông nhẹ giọng cắt ngang lời cô, ôm lấy cả người cô vào trong ngực:

"Không sao, muốn dùng nhà bếp thì cứ dùng đi."

"... Cảm ơn" .

"Cô đang nấu món gì thế? Ngửi mùi rất thơm".

"Tôi hầm súp gà."

Lâm Vỹ Dạ liền vội vàng nói:

"Hầm rất nhiều, anh ăn cơm chưa? Có muốn nếm thử một chút hay không?"

Người đàn ông hơi khựng lại một chút:

"Cũng được"

Lâm Vỹ Dạ hơi giãy người, nhưng người đàn ông lại không có "buông tay.

"Thưa anh."

"Ừ?"

"Anh không buông tôi ra thì tôi không thể lấy súp cho anh được đâu."

Người đàn ông khẽ cười hai tiếng, cuối cùng vẫn buông cô ra. Có điều, một giây kế tiếp, đèn ở nhà bếp đều bị tắt ngóm, cả căn phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối.

"Xin lỗi, tạm thời tôi vẫn không thể để cho cô thấy mặ tôi được."

"... Được thôi"

Lâm Vỹ Dạ gật đầu một cái: "Nhưng không có đèn, tôi làm sao lấy súp cho anh được?"

"Để tôi"

Người đàn ông nọ dắt tay cô, dẫn cô đi ra khỏi nhà bếp, kéo ra một cái ghế trong phòng ăn, ẩn bả vai cô ngồi xuống:

"Tôi đã quen cuộc sống ở trong bóng tối, tôi tự lấy súp là được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro